Xú Phi Mộ Tuyết
Quyển 4 - Chương 38: Minh Nguyệt Quý phi 2
Nàng thích hoa mai, thích ở trong rừng mai một mình cảm thụ khoảng khắc đẹp nhất của mùa đông. Nhưng ngày đó, nàng một mình đi vào rừng mai lại gặp hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp một mình hắn. Cảm giác bị áp bức khiến nàng có chút muốn trốn chạy. Nhưng nàng biết, hắn nhất định cảm giác được mình đã đến. Nếu lúc này nàng rời đi, hậu quả có lẽ nàng không thể thừa nhận được. Cho nên nàng kiên trì đi vào, đứng cách xa hắn.
Hắn xoay người, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một ý cười lạnh lùng khó hiểu, ánh mắt thâm trầm. Lòng nàng run lên, khi đang cố gắng đè nén cơn xúc động muốn rời đi thì hắn bước về phía nàng, giọng nói trầm thấp nói:
– Trẫm vẫn luôn muốn biết, vì sao ngươi thích hoa mai.
Nàng lui về phía sau vài bước nhưng lại chạm vào một gốc hoa mai. Mà hắn lại cười cười tới gần nàng, cúi đầu nhìn nàng, sau đó bẻ một cành mai, khẽ ngửi rồi trầm giọng nói:
– Mùi hương này gần giống với mùi hương trên người ngươi… ngươi cũng như hoa này, lạnh lùng mà kiêu ngạo.
Ánh mắt nàng hơi động, cả người bị hắn ép rúc vào cây, ngực không ngừng phập phồng, sự kích động hiện rõ. Nhưng kể cả như vậy nàng vẫn có thể ngửi thấy mùi Long Diên hương trên người hắn, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của hắn.
Lúc này nàng ngẩn ra mới phát hiện hắn dựa vào mình quá gần. Lòng nàng bối rối, vội lấy cớ nói:
– Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ tới hỏi Hoàng thượng khi nào tới Phượng tê cung
Nhưng nói rồi còn thấy áp lực nặng nề hơn
Hắn nhìn nàng, đột nhiên khẽ cười như là sớm đã nhìn thấu lời nói dối và sự sợ hãi của nàng. Hắn vươn tay kéo nàng lại, cúi đầu, hơi thở hòa quyện với hơi thở của nàng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nói:
– Đêm nay trẫm muốn đến Phượng tê cung … xem ngươi.
Sau đó, khi nàng cứng đờ thì đột nhiên cúi đầu hôn lên trán nàng.
Nàng giật mình. Hắn khẽ cười bước đi khiến nàng không dám nghĩ ngợi mà vội chạy khỏi rừng mai.
Môi hắn rất lạnh, dường như không có độ ấm khiến nàng không thể nào khống chế cơn xúc động muốn chạy trốn. Nàng biết, có lẽ nữ tử như nàng sẽ khiến hắn cảm thấy mới lạ, bởi vì nàng từng nghe hắn nói với Hà Thanh Uyển. Hắn nói nàng không nói một lời, không nể nang gì, là một nữ tử thú vị. Có lẽ vì hắn cảm thấy nàng thú vị mà mới ba lần bảy lượt đùa bỡn nàng.
Đêm đó, nàng bất an không thể ngủ. Cảm giác cũng như đêm bị Xích Luyện vương triệu kiến trên sa mạc. Sự sợ hãi, bất an tràn ngập lòng nàng. Nhưng giờ nàng chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận. Nàng cuộn tròn mình ở góc giường, chờ đợi cảm giác bất an rời đi nhưng không ngờ lại thấy hắn.
Hắn giống như ma quỷ xuất hiện trong phòng ngủ của nàng. Bóng dáng anh tuấn đứng trước cửa sổ. Dưới ánh nến, nàng thấy được khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của hắn và đôi mắt đen thâm trầm.
Nàng hoảng sợ kêu lên, không rõ vì sao hắn đi vào phòng ngủ của mình, xuất hiện trước mặt mình. Còn hắn lại âm trầm cười nói:
– Hôm nay trẫm đến Phượng tê cung thăm nàng nhưng Hoàng hậu lại nói nàng bị bệnh. Vì thế trẫm tới đây thăm nàng
Giọng nói của hắn trầm thấp mà có sức hút như một loại độc dược gây nghiện, lan tràn khắp trí óc nàng. Nàng lui về góc giường, lắc lắc đầu như muốn xua đi cơn ác mộng này, nhưng hắn lại nói:
– Minh Nguyệt, trẫm thật sự đáng ghét như vậy sao?
Nàng không trả lời, không dám trả lời, bởi vì không thể đoán nam tử này sẽ làm gì, có thể làm tổn hại mình không cho nên nàng chỉ có thể ngừng thở nhìn hắn, cắn môi tránh hắn tới gần.
Có lẽ là nhìn ra sự bài xích của nàng. Sắc mặt hắn nhất thời có chút khó coi. Dù là trong ánh sáng hôn ám nàng vẫn có thể cảm giác được sự ẩn giận trong mắt hắn. Nàng lo lắng nắm chặt tay, cắn môi nói:
– Nô tỳ chỉ là một tỳ nữ, xin Hoàng thượng đừng làm khó nô tỳ
Nàng không biết mất bao nhiêu dũng khí mới nói được những lời này nhưng nói rồi lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong phòng ngủ nhất thời trở nên yên ắng. Nàng có thể nghe rõ tiếng thở của hắn. Nàng vội ôm chặt mình, không biết nên làm thế nào thì nghe được tiếng cửa đóng sầm lại.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhưng trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của hắn. Lòng nàng không biết là hoảng sợ hay mất mát, cả đêm không ngủ.
Nàng vốn tưởng rằng, qua một đêm, mọi chuyện sẽ trôi đi nhưng không ngờ đó lại như chìa khóa mở ra vòng quay định mệnh.
Gió lạnh thổi qua người nàng. Ánh mặt trời đầu xuân chưa đủ ấm áp, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn mọi thứ xung quanh, môi hồng hơi nhếch. Ngự Húc, người đã kéo hắn vào địa ngục nhưng lại không để cho nàng chịu ngọn lửa thiêu đốt, bắt nàng giãy dụa trong yêu trong hận như là một u hồn không thể sống lại mà cũng chẳng thể chết đi, cứ mệt mỏi giữa cuộc sống mơ hồ.
Nàng không biết vì sao hắn bức nàng đến con đường này, càng không hiểu vì sao hắn lại giết Hoàng hậu rồi giá họa cho nàng. Hắn sủng ái nàng nhưng cũng cực tàn nhẫn. Nàng không thể hiểu vì sao. Tựa như nàng không hiểu vì sao hắn giết đi thanh mai trúc mã của nàng một cách tàn nhẫn như vậy, rồi gào thét với nàng rằng nàng là của hắn.
Một giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nàng cũng không hiểu vì sao lại đau lòng.
Bàn tay trắng nõn nhẹ vỗ về đứa nhỏ đã mất. Đột nhiên nhớ lại ánh mắt cuồng bạo và thống hận của hắn ngày đó. Nàng biết, hắn đã biết đứa nhỏ này là nàng tự hại chế bởi vì hắn là nam tử ngồi trong trướng thấu rõ thiên hạ, chẳng có gì mà hắn không biết.
Từng bước một, khẽ đi về toàn ban công bằng bạch ngọc mà hắn xây vì nàng. Nhìn những đóa tường vi héo rũ, đột nhiên cảm giác thật đau đớn. Nàng vô hồn nhìn nơi này, nhìn những cảnh vật quen thuộc với nàng. Khi một thị nữ đi tới, nàng nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
– Đã chuẩn bị tốt chưa?
Thần sắc thị nữ lo lắng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, run giọng nói:
– Hồi bẩm Quý phi nương nương, đều chuẩn bị tốt. Nhưng nô tỳ sợ Hoàng thượng đã phát hiện bởi vì nô tỳ thấy Hoàng thượng triệu kiến vài tướng quân đến Ngự thư phòng.
Tướng quân? Ánh mắt nàng chợt lóe, đột nhiên nhớ tới một nam tử. Nam tử đó tên là gì nàng không biết nhưng nàng biết hắn có một danh hiệu kỳ quái là Xí Liệt, là tướng quân trung thành nhất và được Ngự Húc coi trọng nhất.
Hơi nhíu đôi mi thanh tú, ngực có cảm giác không nói nên lời, có lẽ đến khi hạ quyết tâm mới phát hiện thì ra mình không quá hận hắn như vậy. Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nắm chặt khăn lụa trong tay, nàng mím môi nói:
– Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện bản cung sai là được, bản cung sẽ ban thưởng hậu, cho ngươi ra khỏi cung.
Cung nữ kia hơi run lên, lập tức quỳ xuống, nức nở nói:
– Nô tỳ tạ đại ân đại đức của Quý phi nương nương, nếu có kiếp sau, nô tỳ cam nguyện làm thân trâu ngựa báo đáp nương nương, chết cũng không từ.
Nàng khẽ cười khi nghe câu nói mà nghe nhiều thành ngấy này. Nàng bước lên Vọng Nguyệt đài, vẫy tay cho thị nữ kia lui ra.
Nàng biết mình nhất định sẽ chết bởi vì nàng biết mình vốn không có phần thắng. Nhưng nàng không nghĩ tới, mọi thứ lại phải dùng cách này để chấm dứt.
Nàng chuẩn bị mọi thứ chu đáo thì mới phát hiện mình đã hãm trong vòng vây. Thì ra hắn thật sự đã sớm phát hiện mọi việc nàng làm. Khi nàng đứng trên thành lầu lạnh băng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng hỗn loạn, không phải là sự hận thù trong lòng mà là sự đau khổ.
Hắn nhìn nàng, sự đau xót quá rõ ràng. Dường như hắn chưa từng nghĩ bọn họ sẽ phải đối mặt như vậy. Nhưng hắn lại cố tình thiết hạ một cạm bẫy lớn như vậy để nàng rơi vào. Nhắm mắt lại, chuyện cũ lần lượt hiện ra trước mắt.
Hắn đem nàng về từ chiến trường, ngay cả tên nàng cũng không hỏi đã vứt nàng đến bên Hoàng hậu, biến nàng thành tỳ nữ.
Trong rừng cây, hắn nói những lời khinh bạc với nàng nhưng lại nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Trong Ngự hoa viên, hắn bắt nàng chọn loại hoa nàng thích nhất rồi hái cho Hoàng hậu. Sau đó lại trồng hơn 100 gốc mai trong Ngự hoa viên, nói rằng đó là vì nàng.
Hắn tự tay giết thanh mai trúc mã của nàng, ở trong thiên lao, trước mặt nàng, cắt đứt yết hầu của hắn, đem mọi tội nghiệt đổ lên đầu nàng. Hắn nói nàng là của hắn, hắn không cho phép bất kì ai cướp đi thứ hắn muốn
Hắn theo nàng như bóng với hình. Mỗi đêm đều ngồi trước giường chăm chú nhìn nàng ngủ. Tùy nàng ngủ say nhưng nàng biết.
Hoàng hậu đã chết, hung khí lại tìm được trong phòng nàng. Hắn nói, nàng giết đi nữ nhân hắn yêu nhất, nếu nàng không muốn chết thì phải thay Hoàng hậu hầu hạ hắn. Nếu không hắn sẽ công bố tội giết Hoàng hậu cho toàn thiên hạ, để nàng bị ngũ mã phanh thây, tru di cửu tộc.
Đêm tân hôn, hắn cưỡng bức nàng, làm cho nàng hoảng sợ mà trầm luân trong sự phóng túng, điên cuồng của hắn. Lại rung động khi hắn cuồng loạn nói yêu nàng.
Hắn thương nàng, chiều chuộng nàng, đem mọi thứ cho nàng. Vì nàng mà kiến tạo cung điện, lại dùng bạch ngọc để xây Vọng Nguyệt đài nhưng lại không hề lên đó ngắm trăng. Hắn nói với nàng:
– Trẫm muốn nàng đứng trên đó, bởi vì nàng chính là Minh Nguyệt trong lòng trẫm, trẫm chỉ cần nàng.
Hắn giết mọi nam tử có ý tiếp cận nàng. Hắn từng giết đi một tướng quân mà nàng muốn nhờ cậy, tùy tiện tìm một tội danh rồi khám nhà xử trảm tướng quân đó, sau đó bóp cổ nàng nói:
– Minh Nguyệt, nàng là của trẫm, chỉ có thể là của trẫm. Cho nên nàng đừng chọc giận trẫm, trẫm không biết khi không khống chế được sẽ làm ra những chuyện gì đâu.
Nàng mang thai, hắn trông nàng như trông báu vật, sủng ái cưng chiều vô cùng, thường xuyên bầu bạn. Nhưng lại càng khiến nàng hận hắn, tự tay hại chết đứa nhỏ trong bụng mình.
Nước mắt rơi xuống theo gió đi về nơi rất xa. Nàng đứng trên thành lâu, gió thổi tung tà váy tố khiết. Nàng cầm chặt cung tên trong tay, đau lòng giương cung thẳng về phía hắn.
Trong gió lạnh, nàng thấy mắt hắn không dám tin, môi hồng khẽ cười châm chọc. Nàng không biết hôm nay mình sẽ chết như thế nào nhưng mọi thứ đã không thể lấy lại, giống như gió đã đi sẽ không quay lại. Nàng chưa từng nghĩ một nữ tử bình thường như nàng cũng có ngày hôm nay. Càng không ngờ nàng vì không muốn trầm luân trong hắn mà lựa chọn hành thích đế vương.
– Minh Nguyệt…
Môi mỏng của hắn khẽ động, trong gió truyền tới hai chữ này. Hắn nhìn nàng, trong mắt là vô hạn bi thương. Sự bi thương này nàng đã nhìn thấy rất nhiều lần. Mỗi khi nàng cự tuyệt hay chống đối hắn, hắn đều có vẻ mặt này nhưng nàng còn chưa từng để ý.
– Ngươi đã hủy đi mọi thứ của ta
Giọng nàng run run mà nhẹ đến ngay cả nàng cũng không nghe thấy. Hắn giết thanh mai trúc mã của nàng, giết đi những người muốn gần gũi với nàng. Hắn cô lập nàng khiến nàng tuyệt vọng dù hắn vô cùng sủng ái nàng.
– Nàng giết con của trẫm
Giọng hắn trầm thấp mà tuyệt vọng vô cùng theo gió truyền đến. Nàng ngẩn ra, tuy rằng nàng sớm đoán hắn sẽ biết được chuyện này nhưng không ngờ, quét mắt ra phía sau hắn đã thấy một bóng áo xanh. Đó chính là thị nữ hội báo tin tức với nàng.
Nàng vẫn biết kế hoạch của mình sẽ không thành bởi vì bên nàng không có người thân tín. Bởi vì hắn sớm đã cô lập nàng, nàng chỉ có thể dựa vào hắn. Nhắm mắt lại, cười tuyệt vọng, buông lỏng dây cung.
Mũi tên bay ra, rít gào trong cuồng phong. Sau đó, nghe tiếng mọi người hô lớn, sau đó, nghe tiếng mũi tên bắn trúng da thịt. Nhưng nàng chỉ thấy một nam tử tuấn mỹ vung tay chắn mũi lên đó.
Hắn chính là Xí Liệt. Bọn họ lại đối mặt. Nàng nhớ mang máng lần đầu tiên gặp nam tử lãnh tuấn này ở ngoài cửa Ngự thư phòng, hắn lớn mật nhìn thẳng vào nàng. Khi nàng đi ra khỏi Ngự thư phòng, hắn lạnh giọng cảnh cáo nàng:
– Quý phi nương nương, người là người Hoàng thượng yêu nhất, cho nên hạ thần xin nương nương chăm sóc Hoàng thượng nhiều hơn, đừng để Hoàng thượng bận rộn quốc sự còn phải lo lắng cho nương nương.
Lúc này, hắn vẫn to gan nhìn thẳng nàng, trong mắt không còn sự cung kính như trước khi ở Ngự thư phòng mà là sự cừu hận và khinh thường. Nàng nhẹ cười, giọng nói dịu dàng đầy đau đớn và khổ sở. Nàng cô đơn. Bởi vì hắn không cho phép bất kì ai tiếp cận nàng. Mà hắn cũng cô đơn vì hắn là quân vương. Nhưng tại sao ông trời lại muốn bọn họ ở cùng nhau.
Nàng bước từng bước về phía sau, mắt cười ra nước nhìn không rõ vẻ mặt của hắn. Khi chân bước ra thành lầu thì đau khổ cười, lắc đầu nói với hắn:
– Chỉ mong kiếp sau, vĩnh viễn chúng ta không gặp lại. Nếu thực sự có kiếp sau, ta sẽ không yêu thương bất kì ai, sẽ không biết thế nào là tình yêu, ta tình nguyện sống trong đêm tối.
Nói xong nàng nhắm mắt, gieo mình…
Nếu có kiếp sau, nàng hy vọng được sống ở nơi không ai biết nàng, không sợ cả đời chôn mình trong bóng đêm. Bởi vì chỉ có như vậy nàng mới không yêu thương ai, cũng sẽ không phải nhìn những người tốt với mình dần chết đi, sẽ không gặp hắn, không lún sâu vào đau khổ.
The End:x
Đây là lần đầu tiên nàng gặp một mình hắn. Cảm giác bị áp bức khiến nàng có chút muốn trốn chạy. Nhưng nàng biết, hắn nhất định cảm giác được mình đã đến. Nếu lúc này nàng rời đi, hậu quả có lẽ nàng không thể thừa nhận được. Cho nên nàng kiên trì đi vào, đứng cách xa hắn.
Hắn xoay người, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một ý cười lạnh lùng khó hiểu, ánh mắt thâm trầm. Lòng nàng run lên, khi đang cố gắng đè nén cơn xúc động muốn rời đi thì hắn bước về phía nàng, giọng nói trầm thấp nói:
– Trẫm vẫn luôn muốn biết, vì sao ngươi thích hoa mai.
Nàng lui về phía sau vài bước nhưng lại chạm vào một gốc hoa mai. Mà hắn lại cười cười tới gần nàng, cúi đầu nhìn nàng, sau đó bẻ một cành mai, khẽ ngửi rồi trầm giọng nói:
– Mùi hương này gần giống với mùi hương trên người ngươi… ngươi cũng như hoa này, lạnh lùng mà kiêu ngạo.
Ánh mắt nàng hơi động, cả người bị hắn ép rúc vào cây, ngực không ngừng phập phồng, sự kích động hiện rõ. Nhưng kể cả như vậy nàng vẫn có thể ngửi thấy mùi Long Diên hương trên người hắn, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của hắn.
Lúc này nàng ngẩn ra mới phát hiện hắn dựa vào mình quá gần. Lòng nàng bối rối, vội lấy cớ nói:
– Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ tới hỏi Hoàng thượng khi nào tới Phượng tê cung
Nhưng nói rồi còn thấy áp lực nặng nề hơn
Hắn nhìn nàng, đột nhiên khẽ cười như là sớm đã nhìn thấu lời nói dối và sự sợ hãi của nàng. Hắn vươn tay kéo nàng lại, cúi đầu, hơi thở hòa quyện với hơi thở của nàng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nói:
– Đêm nay trẫm muốn đến Phượng tê cung … xem ngươi.
Sau đó, khi nàng cứng đờ thì đột nhiên cúi đầu hôn lên trán nàng.
Nàng giật mình. Hắn khẽ cười bước đi khiến nàng không dám nghĩ ngợi mà vội chạy khỏi rừng mai.
Môi hắn rất lạnh, dường như không có độ ấm khiến nàng không thể nào khống chế cơn xúc động muốn chạy trốn. Nàng biết, có lẽ nữ tử như nàng sẽ khiến hắn cảm thấy mới lạ, bởi vì nàng từng nghe hắn nói với Hà Thanh Uyển. Hắn nói nàng không nói một lời, không nể nang gì, là một nữ tử thú vị. Có lẽ vì hắn cảm thấy nàng thú vị mà mới ba lần bảy lượt đùa bỡn nàng.
Đêm đó, nàng bất an không thể ngủ. Cảm giác cũng như đêm bị Xích Luyện vương triệu kiến trên sa mạc. Sự sợ hãi, bất an tràn ngập lòng nàng. Nhưng giờ nàng chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận. Nàng cuộn tròn mình ở góc giường, chờ đợi cảm giác bất an rời đi nhưng không ngờ lại thấy hắn.
Hắn giống như ma quỷ xuất hiện trong phòng ngủ của nàng. Bóng dáng anh tuấn đứng trước cửa sổ. Dưới ánh nến, nàng thấy được khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của hắn và đôi mắt đen thâm trầm.
Nàng hoảng sợ kêu lên, không rõ vì sao hắn đi vào phòng ngủ của mình, xuất hiện trước mặt mình. Còn hắn lại âm trầm cười nói:
– Hôm nay trẫm đến Phượng tê cung thăm nàng nhưng Hoàng hậu lại nói nàng bị bệnh. Vì thế trẫm tới đây thăm nàng
Giọng nói của hắn trầm thấp mà có sức hút như một loại độc dược gây nghiện, lan tràn khắp trí óc nàng. Nàng lui về góc giường, lắc lắc đầu như muốn xua đi cơn ác mộng này, nhưng hắn lại nói:
– Minh Nguyệt, trẫm thật sự đáng ghét như vậy sao?
Nàng không trả lời, không dám trả lời, bởi vì không thể đoán nam tử này sẽ làm gì, có thể làm tổn hại mình không cho nên nàng chỉ có thể ngừng thở nhìn hắn, cắn môi tránh hắn tới gần.
Có lẽ là nhìn ra sự bài xích của nàng. Sắc mặt hắn nhất thời có chút khó coi. Dù là trong ánh sáng hôn ám nàng vẫn có thể cảm giác được sự ẩn giận trong mắt hắn. Nàng lo lắng nắm chặt tay, cắn môi nói:
– Nô tỳ chỉ là một tỳ nữ, xin Hoàng thượng đừng làm khó nô tỳ
Nàng không biết mất bao nhiêu dũng khí mới nói được những lời này nhưng nói rồi lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong phòng ngủ nhất thời trở nên yên ắng. Nàng có thể nghe rõ tiếng thở của hắn. Nàng vội ôm chặt mình, không biết nên làm thế nào thì nghe được tiếng cửa đóng sầm lại.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhưng trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của hắn. Lòng nàng không biết là hoảng sợ hay mất mát, cả đêm không ngủ.
Nàng vốn tưởng rằng, qua một đêm, mọi chuyện sẽ trôi đi nhưng không ngờ đó lại như chìa khóa mở ra vòng quay định mệnh.
Gió lạnh thổi qua người nàng. Ánh mặt trời đầu xuân chưa đủ ấm áp, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn mọi thứ xung quanh, môi hồng hơi nhếch. Ngự Húc, người đã kéo hắn vào địa ngục nhưng lại không để cho nàng chịu ngọn lửa thiêu đốt, bắt nàng giãy dụa trong yêu trong hận như là một u hồn không thể sống lại mà cũng chẳng thể chết đi, cứ mệt mỏi giữa cuộc sống mơ hồ.
Nàng không biết vì sao hắn bức nàng đến con đường này, càng không hiểu vì sao hắn lại giết Hoàng hậu rồi giá họa cho nàng. Hắn sủng ái nàng nhưng cũng cực tàn nhẫn. Nàng không thể hiểu vì sao. Tựa như nàng không hiểu vì sao hắn giết đi thanh mai trúc mã của nàng một cách tàn nhẫn như vậy, rồi gào thét với nàng rằng nàng là của hắn.
Một giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nàng cũng không hiểu vì sao lại đau lòng.
Bàn tay trắng nõn nhẹ vỗ về đứa nhỏ đã mất. Đột nhiên nhớ lại ánh mắt cuồng bạo và thống hận của hắn ngày đó. Nàng biết, hắn đã biết đứa nhỏ này là nàng tự hại chế bởi vì hắn là nam tử ngồi trong trướng thấu rõ thiên hạ, chẳng có gì mà hắn không biết.
Từng bước một, khẽ đi về toàn ban công bằng bạch ngọc mà hắn xây vì nàng. Nhìn những đóa tường vi héo rũ, đột nhiên cảm giác thật đau đớn. Nàng vô hồn nhìn nơi này, nhìn những cảnh vật quen thuộc với nàng. Khi một thị nữ đi tới, nàng nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
– Đã chuẩn bị tốt chưa?
Thần sắc thị nữ lo lắng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, run giọng nói:
– Hồi bẩm Quý phi nương nương, đều chuẩn bị tốt. Nhưng nô tỳ sợ Hoàng thượng đã phát hiện bởi vì nô tỳ thấy Hoàng thượng triệu kiến vài tướng quân đến Ngự thư phòng.
Tướng quân? Ánh mắt nàng chợt lóe, đột nhiên nhớ tới một nam tử. Nam tử đó tên là gì nàng không biết nhưng nàng biết hắn có một danh hiệu kỳ quái là Xí Liệt, là tướng quân trung thành nhất và được Ngự Húc coi trọng nhất.
Hơi nhíu đôi mi thanh tú, ngực có cảm giác không nói nên lời, có lẽ đến khi hạ quyết tâm mới phát hiện thì ra mình không quá hận hắn như vậy. Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nắm chặt khăn lụa trong tay, nàng mím môi nói:
– Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện bản cung sai là được, bản cung sẽ ban thưởng hậu, cho ngươi ra khỏi cung.
Cung nữ kia hơi run lên, lập tức quỳ xuống, nức nở nói:
– Nô tỳ tạ đại ân đại đức của Quý phi nương nương, nếu có kiếp sau, nô tỳ cam nguyện làm thân trâu ngựa báo đáp nương nương, chết cũng không từ.
Nàng khẽ cười khi nghe câu nói mà nghe nhiều thành ngấy này. Nàng bước lên Vọng Nguyệt đài, vẫy tay cho thị nữ kia lui ra.
Nàng biết mình nhất định sẽ chết bởi vì nàng biết mình vốn không có phần thắng. Nhưng nàng không nghĩ tới, mọi thứ lại phải dùng cách này để chấm dứt.
Nàng chuẩn bị mọi thứ chu đáo thì mới phát hiện mình đã hãm trong vòng vây. Thì ra hắn thật sự đã sớm phát hiện mọi việc nàng làm. Khi nàng đứng trên thành lầu lạnh băng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng hỗn loạn, không phải là sự hận thù trong lòng mà là sự đau khổ.
Hắn nhìn nàng, sự đau xót quá rõ ràng. Dường như hắn chưa từng nghĩ bọn họ sẽ phải đối mặt như vậy. Nhưng hắn lại cố tình thiết hạ một cạm bẫy lớn như vậy để nàng rơi vào. Nhắm mắt lại, chuyện cũ lần lượt hiện ra trước mắt.
Hắn đem nàng về từ chiến trường, ngay cả tên nàng cũng không hỏi đã vứt nàng đến bên Hoàng hậu, biến nàng thành tỳ nữ.
Trong rừng cây, hắn nói những lời khinh bạc với nàng nhưng lại nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Trong Ngự hoa viên, hắn bắt nàng chọn loại hoa nàng thích nhất rồi hái cho Hoàng hậu. Sau đó lại trồng hơn 100 gốc mai trong Ngự hoa viên, nói rằng đó là vì nàng.
Hắn tự tay giết thanh mai trúc mã của nàng, ở trong thiên lao, trước mặt nàng, cắt đứt yết hầu của hắn, đem mọi tội nghiệt đổ lên đầu nàng. Hắn nói nàng là của hắn, hắn không cho phép bất kì ai cướp đi thứ hắn muốn
Hắn theo nàng như bóng với hình. Mỗi đêm đều ngồi trước giường chăm chú nhìn nàng ngủ. Tùy nàng ngủ say nhưng nàng biết.
Hoàng hậu đã chết, hung khí lại tìm được trong phòng nàng. Hắn nói, nàng giết đi nữ nhân hắn yêu nhất, nếu nàng không muốn chết thì phải thay Hoàng hậu hầu hạ hắn. Nếu không hắn sẽ công bố tội giết Hoàng hậu cho toàn thiên hạ, để nàng bị ngũ mã phanh thây, tru di cửu tộc.
Đêm tân hôn, hắn cưỡng bức nàng, làm cho nàng hoảng sợ mà trầm luân trong sự phóng túng, điên cuồng của hắn. Lại rung động khi hắn cuồng loạn nói yêu nàng.
Hắn thương nàng, chiều chuộng nàng, đem mọi thứ cho nàng. Vì nàng mà kiến tạo cung điện, lại dùng bạch ngọc để xây Vọng Nguyệt đài nhưng lại không hề lên đó ngắm trăng. Hắn nói với nàng:
– Trẫm muốn nàng đứng trên đó, bởi vì nàng chính là Minh Nguyệt trong lòng trẫm, trẫm chỉ cần nàng.
Hắn giết mọi nam tử có ý tiếp cận nàng. Hắn từng giết đi một tướng quân mà nàng muốn nhờ cậy, tùy tiện tìm một tội danh rồi khám nhà xử trảm tướng quân đó, sau đó bóp cổ nàng nói:
– Minh Nguyệt, nàng là của trẫm, chỉ có thể là của trẫm. Cho nên nàng đừng chọc giận trẫm, trẫm không biết khi không khống chế được sẽ làm ra những chuyện gì đâu.
Nàng mang thai, hắn trông nàng như trông báu vật, sủng ái cưng chiều vô cùng, thường xuyên bầu bạn. Nhưng lại càng khiến nàng hận hắn, tự tay hại chết đứa nhỏ trong bụng mình.
Nước mắt rơi xuống theo gió đi về nơi rất xa. Nàng đứng trên thành lâu, gió thổi tung tà váy tố khiết. Nàng cầm chặt cung tên trong tay, đau lòng giương cung thẳng về phía hắn.
Trong gió lạnh, nàng thấy mắt hắn không dám tin, môi hồng khẽ cười châm chọc. Nàng không biết hôm nay mình sẽ chết như thế nào nhưng mọi thứ đã không thể lấy lại, giống như gió đã đi sẽ không quay lại. Nàng chưa từng nghĩ một nữ tử bình thường như nàng cũng có ngày hôm nay. Càng không ngờ nàng vì không muốn trầm luân trong hắn mà lựa chọn hành thích đế vương.
– Minh Nguyệt…
Môi mỏng của hắn khẽ động, trong gió truyền tới hai chữ này. Hắn nhìn nàng, trong mắt là vô hạn bi thương. Sự bi thương này nàng đã nhìn thấy rất nhiều lần. Mỗi khi nàng cự tuyệt hay chống đối hắn, hắn đều có vẻ mặt này nhưng nàng còn chưa từng để ý.
– Ngươi đã hủy đi mọi thứ của ta
Giọng nàng run run mà nhẹ đến ngay cả nàng cũng không nghe thấy. Hắn giết thanh mai trúc mã của nàng, giết đi những người muốn gần gũi với nàng. Hắn cô lập nàng khiến nàng tuyệt vọng dù hắn vô cùng sủng ái nàng.
– Nàng giết con của trẫm
Giọng hắn trầm thấp mà tuyệt vọng vô cùng theo gió truyền đến. Nàng ngẩn ra, tuy rằng nàng sớm đoán hắn sẽ biết được chuyện này nhưng không ngờ, quét mắt ra phía sau hắn đã thấy một bóng áo xanh. Đó chính là thị nữ hội báo tin tức với nàng.
Nàng vẫn biết kế hoạch của mình sẽ không thành bởi vì bên nàng không có người thân tín. Bởi vì hắn sớm đã cô lập nàng, nàng chỉ có thể dựa vào hắn. Nhắm mắt lại, cười tuyệt vọng, buông lỏng dây cung.
Mũi tên bay ra, rít gào trong cuồng phong. Sau đó, nghe tiếng mọi người hô lớn, sau đó, nghe tiếng mũi tên bắn trúng da thịt. Nhưng nàng chỉ thấy một nam tử tuấn mỹ vung tay chắn mũi lên đó.
Hắn chính là Xí Liệt. Bọn họ lại đối mặt. Nàng nhớ mang máng lần đầu tiên gặp nam tử lãnh tuấn này ở ngoài cửa Ngự thư phòng, hắn lớn mật nhìn thẳng vào nàng. Khi nàng đi ra khỏi Ngự thư phòng, hắn lạnh giọng cảnh cáo nàng:
– Quý phi nương nương, người là người Hoàng thượng yêu nhất, cho nên hạ thần xin nương nương chăm sóc Hoàng thượng nhiều hơn, đừng để Hoàng thượng bận rộn quốc sự còn phải lo lắng cho nương nương.
Lúc này, hắn vẫn to gan nhìn thẳng nàng, trong mắt không còn sự cung kính như trước khi ở Ngự thư phòng mà là sự cừu hận và khinh thường. Nàng nhẹ cười, giọng nói dịu dàng đầy đau đớn và khổ sở. Nàng cô đơn. Bởi vì hắn không cho phép bất kì ai tiếp cận nàng. Mà hắn cũng cô đơn vì hắn là quân vương. Nhưng tại sao ông trời lại muốn bọn họ ở cùng nhau.
Nàng bước từng bước về phía sau, mắt cười ra nước nhìn không rõ vẻ mặt của hắn. Khi chân bước ra thành lầu thì đau khổ cười, lắc đầu nói với hắn:
– Chỉ mong kiếp sau, vĩnh viễn chúng ta không gặp lại. Nếu thực sự có kiếp sau, ta sẽ không yêu thương bất kì ai, sẽ không biết thế nào là tình yêu, ta tình nguyện sống trong đêm tối.
Nói xong nàng nhắm mắt, gieo mình…
Nếu có kiếp sau, nàng hy vọng được sống ở nơi không ai biết nàng, không sợ cả đời chôn mình trong bóng đêm. Bởi vì chỉ có như vậy nàng mới không yêu thương ai, cũng sẽ không phải nhìn những người tốt với mình dần chết đi, sẽ không gặp hắn, không lún sâu vào đau khổ.
The End:x
Bình luận truyện