Xu Thiên Dẫn
Chương 41
tường vân phiếm huyết thiên âm tuyệt, phi bộc tà trụy toái kiều lan
tầng mây phiếm máu thiên âm đứt, thác nghiêng kiều gãy phen này toán loạn
Chân trời cửu tiêu, ba cực Ngao Túc đã sụp đổ, bình thản khi xưa đã không còn nữa.
Mây trắng xưa nay hóa thành sắc tro, bên trong ẩn phiếm màu đỏ tươi, âm thanh của tự nhiên lâu nay đã bị cắt đứt đoạn, hơi gió khi thì ngưng trệ lúc lại trống rỗng, khi thì chợt hóa thành gió xoáy cuốn phăng tất cả, hoa đào, hoa lê trong vườn rơi lả tả cánh hoa đầy trên đất.
Thiên đình thỉnh thoảng phát sinh chấn động kịch liệt, bầu trời hoa mỹ trên cao tựa như lung lay sắp đổ, sơn tiên mờ ảo đá rơi đất lỡ, cầu kiều đứt gãy thác nước nghiêng lệch. Kì lân trong vườn hoảng sợ bỏ trốn, phượng hoàng rụng lông, chung quanh bốn phía tán loạn bốn phía.
Trên Lăng Liêu bảo điện lúc này chúng tiên tụ tập đầy đủ, ngay cả những vị thần tiên từ trước đến nay ru rú trong nhà, trốn ở trong núi tu tiên luyện đan ngàn năm cũng không thấy ló mặt một lần cũng đều xuất sơn, mà những vị thần tiên … pháp lực cao cường này, thần sắc khó nén dáng vẻ lo sợ, đâu còn một thân kiềm chế trấn tĩnh ngày xưa, ở trên điện nghị luận đều đều, tình cảnh hệt như chợ dưới trần gian.
Người thanh niên ngồi ở đế tọa hoàng kim nhàn nhạt xem tình cảnh bên dưới, rõ ràng đang ở bên trong điện, thế nhưng phong thái khí độ hiện lộ mắt thấu rõ tường tận, như đặt mình ở ngoài cửu tiêu, biến loạn trong trời đất giống như không biết phương nào.
Chợt thấy ngoài điện mây từng tầng cuồn cuộn, có người bước vào trong điện.
Bốn phía bảo điện ầm ĩ, nhốn nháo lúc này đột nhiên bị ngăn chặn, chúng tiên không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía người đang bước vào. Người mặc trường bào xanh, búi tóc chỉnh tề, cho dù không có vẻ hoa mỹ như chúng tiên trên điện, một thân sát khí lạnh thấu xương, khiến người chỉ dám nhìn chứ không dám lại gần. Hắn cất bước vào bên trong điện, đi qua nơi nào thần tiên phía trước cư nhiên không tự chủ được thối lui về sau.
Sắc xanh tựa sóng biển, một trận chiến với Yêu long nghịch thiên, đến nay vẫn từng khắc từng khắc rõ ràng hiện lên ở đáy lòng chúng tiên.
Nam nhân này, chưa từng ở trước mặt chúng tiên tận lực triển khai lộ ra lực lượng, trước nay nhận pháp chỉ từ trong tay thượng đế luôn luôn vội vã hạ giới, sau khi hàng ma trở về với một thân máu tươi, chưa từng nghe qua hắn oán giận, cũng chưa từng nghe qua hắn khoe, không cùng người gần gũi, không cùng người tranh giành, làm tròn trách nhiệm của tinh quân.
Chỉ có một lần, trên dải Ngân Hà, cầm trong tay Bàn Cổ tạc, giơ lên trời đánh bại long đế thượng cổ. Từ nay về sau, người mang tên Tham Lang, là vị sát tinh khiến tam giới lục đạo, nghe thấy tên cũng đủ kinh sợ.
Nhưng mà mỗi nơi Tham Lang tinh quân đi qua, trong ánh mắt người bên cạnh hoặc là kiêng kị hoặc là chán ghét hoặc là đố kị hoặc là cực kỳ hâm mộ nhưng người lại làm như không thấy, phảng nhập như đi vào chỗ không người, không dừng chân hàn huyên chào hỏi bất cứ ai trong chúng tiên, cho dù như vậy, cũng không có một thần tiên nào dám lên trước ngăn cản trách tội.
Nam nhân cao to dừng bước trước Ngọc đế đang ngồi yết kiến: “Vi thần tham kiến Thiên Quân. Không biết Thiên Quân triệu vi thần, có chuyện gì quan trọng.”
Bên tai khó có khi được thanh tĩnh một trận, Ngọc đế lộ ra dáng tươi cười, khoát tay áo, nói: “Ái khanh lần này khổ cực rồi.”
Thiên Xu cũng không cho rằng người nam nhân đang ngồi trên ghế rồng chỉ vì nói thế mà cố ý phái tiên đồng hạ chiếu triệu hồi mình trở về thiên đình, cũng không nói gì thêm, đợi người.
Nếu là đổi là người khác lúc này phải tuôn ra một bài ca tụng công đức, bất quá đối phương kiệm lời ít nói bảo trì trầm mặc, cũng ở trong dự liệu của Đế Quân, hắn nói: ” Trụ trời Ngao túc hôm nay chỉ còn lại một, mắt thấy kiếp nạn diệt thiên sắp tới, không biết các khanh có thượng sách gì không?”
Thiên kiếp gần ngay trước mắt, tiên nhân lúc trước động tĩnh bàn bạc nhốn nháo ồn ào, lúc này thế nhưng không người hiến kế, chỉ ở dưới bậc hai mặt nhìn nhau, bọn họ tuy rằng đã nghị luận một phen, thế nhưng cũng biết thuở xưa thượng cổ thần minh Nữ Oa đoạn Ngao Túc để chống trời xanh giải một kiếp. Ngày nay Nữ Oa quy thiên, ngao tộcthượng cổ đã mai một từ lâu, tìm đâu ra một con quái vật khổng lồ dùng nó đỡ trời? Mà long tổ thượng cổ Chúc Long liều mình nhả châu, chôn xương cốt nơi đất hoang, mà nay, lại đi nơi nào để tìm một vị cổ thần, bằng lòng bỏ qua sinh mệnh bất diệt muôn đời, để cứu sinh linh thiên hạ?! (lũ này abcdxxoo)
Bao trùm trên điện là sự tĩnh mịch dài đằng đẳng, những thần tiên thường ngày không gì không làm được này, bấy giờ cư nhiên cũng là bó tay không biện pháp.
Bỗng nhiên có một vị tiên nhân áo gấm tiến lên tâu bẩm: “Khải tấu bệ hạ, bệ hạ từng lệnh thất nguyên tinh quân hạ phàm tìm bảo châu trùng tu tỏa yêu tháp, vi thần xin hỏi vị đứng đầu thất nguyên, lúc này bảo châu ở đâu? Vì sao trụ trời —— tỏa yêu tháp thế nhưng chậm chạp chưa trùng tu?!” Hắn liếc liếc mắt qua Thiên Xu, “Vi thần lại nghe nói mấy thất nguyên tinh quân tìm châu dưới thế gian, hành sự hoang đường, cùng yêu tà làm bạn, dung túng con người nhập ma… Không biết Tham Lang tinh quân giải thích thế nào đây?!”
Lời vừa nói ra, chúng tiên đúng tại chỗ đều khe khẽ nói nhỏ, chuyện Cự Môn tinh quân đọa yêu từ lâu huyên nháo xôn xao khắp trên tiên giới, phải hiểu rằng một thân tu vi tu luyện muôn đời mai kia bị tiêu tan hết, thì càng không nên ngỗ nghịch thiên mệnh, rời bỏ địa vị tinh quân xưng đế ở yêu vực, cho dù là thần tiên vạn thọ, thì cũng là chuyện lần đầu tiên nghe thấy, thấy những điều chưa hề thấy. Về phần Vũ Khúc tinh quân luyện hóa Kim Ô, bị tù đày ở Thiên Phong ba ngàn năm cũng là việc mọi người đều biết. Về phần mấy cái chuyện khác vốn không thể nào che giấu, tự nhiên cũng là lần lượt truyền tới trong tai tiên gia.
Thượng đế nhìn về phía Thiên Xu, hỏi: “Ái khanh có cần phải giải thích?”
Thiên Xu chuyển mắt nhìn sang tiên nhân đưa ra dị nghị liếc mắt một cái, tiên nhân mới vừa rồi vênh váo tự đắc hùng hồn chỉ trích lúc này chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén như kề cận trên cổ, lúc nào cũng có thể đem người bổ xuống thành hai phần, biết rõ thân luyện kiên cố, kim cương bất hoại thế nhưng nhịn không được cả người run lên, nghẹn ở họng.
Bất quá đối phương chỉ là nhìn hắn một cái, không có nói gì, tựa như mắt nhìn chẳng qua chỉ là một cột cây mà thôi, lập tức trả lời Đế Quân: “Thần không có gì phải giải thích.”
Thái độ giống như tấm thép, thực sự khiến cho chúng tiên ở đây hơi bị chán nản. Thượng đế cũng bị hắn làm tức giận đến cười khổ không ngừng, bất quá hắn cũng xác thực không cần giải thích gì, muốn phạt thì phạt, cũng đã sớm xử lý qua, mấy vị thần tiên không tha kia chỉ là muốn hắn tỏ vẻ uyển chuyển nói chuyện nhẹ nhàng một phen, nhưng mà từ trước tới nay, tính nết Tham Lang cương nghị, chưa từng thỏa hiệp bao giờ.
Tiên gia trên điện cũng không phải loại dễ chọc, lại có một người từ đám người đi ra, nói: “Tham Lang tinh quân hạ phàm, có quan hệ thân thiết với yêu long mới từ tỏa yêu trong tháp chạy ra, yêu long này hôm nay ở dưới hạ giới hoành hành, tinh quân thế nhưng khoanh tay đứng nhìn, chẳng lẽ có ý định bao che?”
Vốn tưởng rằng lời này nói ra đủ để cho Tham Lang tinh quân biến sắc, ai ngờ đối phương như trước lạnh lùng cất giọng: “Bản quân không có ý bao che.”
“Vậy vì sao không giết yêu long?!”
“Vì sao phải giết?”
“Kẻ nghịch thiên phải giết không tha!!”
“Ứng Long vẫn chưa có hành vi nghịch thiên.”
“Yêu long này hai nghìn năm trước phạm trọng tội nghịch thiên, vốn là tội không thể tha!! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, loại yêu nghiệt này lưu lại làm gì?!”
Thần tiên nói xong căm giận không nguôi, lời nói dõng dạc nhưng mà nghe vào trong tai Thiên Xu thế nhưng bất giác ẩn chứa một tia bi thương, Ứng Long phạm tội nghịch thiên, người người muốn giết, năm xưa từng trợ giúp hoàng đế bình loạn, trợ Đại Vũ trị thủy, lập công lớn không kể xiết thế mà hôm nay, ai còn nhớ?
“Há có thể không có chứng cứ, chém giết người vô tội?” Thiên Xu thần sắc lạnh lẽo, “Tiên quân muốn là Tấn Cối dưới thế gian, bản quân cũng không nguyện làm tay đao phủ.”
“Ngươi ——” tiên nhân tức giận đến sôi máu, nhưng nếu nói tiếp, không có chứng cứ lại dây dưa, không phải muốn ở trước mặt cao giọng hét Ngọc Đế chính là hôn quân dưới phàm! Thế nhưng hắn không cam lòng tỏ ra yếu kém, hừ lạnh nói: “Nếu yêu long thật sự có ý nghịch thiên, vậy tinh quân tính làm sao?”
Thiên Xu mỗi chữ mỗi câu rành rành: “Giết không tha.”
Cả người sát khí, như thần binh rời vỏ, nghiêm nghị xơ xác tiêu điều.
Chúng tiên trên điện lúc này mới nhớ lại, Tham Lang cương trực công chính, từ trước đến nay không hỏi tình cảm.
Trong tay Bàn Cổ tạc, nhất định chỉ thẳng kẻ nghịch thiên.
Vị tiên nhân vừa rồi gây sự, khó có thể thốt nên lời, sắc mặt lúc xanh lúc tím, thực sự đặc sắc.
Chúng tiên trên điện mắt thấy biểu tình trên mặt tiểu tiểu tinh quân không chút để ý, tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, lại có mấy vị tiên nhân địa vị cực cao đều tiến lên, đều là trách cứ Tham Lang tinh quân hành sự bất lực, dung túng yêu tà.
Lúc này Nam Đẩu Ti Mệnh tinh quân đã ở trong điện, mắt thấy Tham Lang bị chúng tiên lên án công khai, ngôn từ sắc bén quả thực càng nói càng thô bỉ xấu xa, hắn biết rõ thất nguyên tinh quân dưới hạ giới nhiều lần trải qua gian khổ, nhưng mà những … này vị thần tiên này không chỉ chẳng bao giờ hỏi han, hôm nay lại bày ra cái tư thái cao cao tại thượng châm chọc khiêu khích, nắm tay kéo chặt, muốn đứng ra giải vây cho Tham Lang.
Ai ngờ vai trầm xuống, bị người phía sau vững vàng đè lại.
Ti Mệnh tức giận quay đầu lại, phía sau nam nhân cao như tháp sắt đứng đó bao giờ không biết, nhíu mi trầm giọng quát: “Thất Sát, ngươi cản ta làm chi!!”
“Ta không ngăn cản ngươi, ngươi không phải… nóng nảy xông ra sao, còn không gây họa?” Không đợi đối phương gaii3 thích, Thất Sát tinh quân cư nhiên cánh tay trái kẹp lấy phần eo Ti Mệnh, tay phải vòng qua che cái miệng muốn ồn ào, thừa dịp lực chú ý của chúng tiên tập trung ở trên người Tham Lang tinh quân, không nhiều lời kéo người tha ra đằng sau trụ. Ti Mệnh nỗ lực giãy dụa, thế nhưng đối phương chính là tương tinh, sức mạnh nhự đanh thép, tránh không thoát, nhất thời tức giận đến hai mắt đỏ lên, đang muốn thi triển pháp lực, không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên buông hắn ra, bĩu môi, ý bảo hắn nhìn về phương hướng trước điện: “Đừng có sốt ruột, trò hay lên sân khấu!”
Không đợi Ti Mệnh xoay nhìn nhìn, bên tai nghe một tiếng nói nhã nhặn ổn trọng trong số chư tiên: “Chư vị nếu thật sự muốn biết yêu long có phải có ý trái ý trời, sao không tự mình tìm tới cửa?” Lời này nói ra trúng ngay hồng tâm, thế nhưng vô hình chung bên trong mang theo một tia ác ý, nhất thời khiến chúng tiên ở đây bật người trấn trụ.
Chúng tiên vội vã theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị tiên phong đạo cốt, nam tử trường sam phiêu phiêu đang đạp hạ đụn mây, trên mặt tươi cười tao nhã, đứng trước điện cao giọng bẩm: “Thần, Văn Khúc tinh quân tham kiến Đế Quân!”
Đứng một bên Ti Mệnh thấy là hắn, nhất thời đuôi lông mày nhướng lên vui vẻ, khắp Lăng Tiêu cung nếu luận về dùng miệng luận biện, ai có thể so được với vị Văn Khúc tinh quân nhân tài ném đá này?! Mà nam nhân này, trên thiên giới quen biết rộng rãi, từ sáu ngự tu hành, cho tới chín Ti bốn thánh. Đối nhân xử thế nho nhã lịch thiệp, thâm tàng bất lộ ngay cả thần tiên thượng vị cũng tuyệt không dám đắc tội.
Thượng đế khoát tay áo ý bảo miễn lễ.
Văn Khúc tinh quân ung dung bình thân, hời hợt quét mắt chúng tiên ở đây liếc mắt, cười nói: “Các vị ở đây dây dưa các chuyện xưa xửa xừa xưa, không có ích gì, có giết yêu long hay không, tự nhiên có bệ hạ định đoạt, làm thay việc của người khác, không phải là hành vi của người thông minh.” Lời lẽ sắc bén, song song cũng không để người chống đỡ.
“Ha ha, như vậy Văn Khúc tinh quân có cao kiến gì?”
“Nãy hình như có vị tiên quân nói, tìm được trấn tháp bảo châu, trùng kiến tỏa yêu tháp chống trời việc này cấp bách, bản quân chính vì chuyện này mà đến.” Văn Khúc lục lọi tay áo, nháy mắt quang hoa vạn trượng, một viên bảo châu rất tròn lộ ra trước mắt chúng tiên, độ cung trơn truột không sứt mẻ, trên đời này cũng không có vật nào hoàn mỹ hơn để dùng “Viên” miêu tả hình dạng.
Có vị tiên gia nhận ra viên châu này, không khỏi thất thanh nói: “Thiên viên bảo châu!!”
Thiên viên, lúc này đang xoay chuyển bất định, vòng đi vòng lại không ngừng, rồi mới là chậm rãi từ từ thu lại, nằm yên an nhàn không đổi. Viên bảo châu này hoàn mỹ nhất trong thiên địa, cực kỳ tròn trịa.
Văn Khúc đi tới trước mặt Thiên Xu, tay nâng bảo châu, hai tay giao qua: “Văn Khúc phụ sự phó thác của Đấu khôi, chỉ tìm được một viên thiên viên bảo châu, chỉ mong có thể có dùng để trùng tháp.” Chúng tiên nghe vậy không khỏi hấp một ngụm lương khí, thiên viên bảo châu đã thất truyền ba ngàn năm, thế nhưng trong ngữ khí của Văn Khúc nghe vào tai, bất quá đúng là tùy tiện nhặt một món đồ cổ ở trong một cửa hiệu bán đồ nào đó mà thôi.
Thiên Xu tiếp nhận, nhẹ gật đầu: “Không sao.”
“Thật náo nhiệt! Sao không gọi ta tới?”
Điện quang chợt hiện, xông thẳng vào Lăng Tiêu bảo điện, chúng tiên ở trung tâm nhất thời nổ tung, kích lực oanh liệt mạnh mẽ không gì sánh được, khiến chúng thần tiên gần đó trên thân phủ đầy bụi đất đang định phát tác, mắt thấy quang mang thu lại, một gã thanh niên chậm rãi hiện ra, nghếch miệng cười đến không kiêng nể gì cả: “Thần, Vũ Khúc yết kiến!”
tầng mây phiếm máu thiên âm đứt, thác nghiêng kiều gãy phen này toán loạn
Chân trời cửu tiêu, ba cực Ngao Túc đã sụp đổ, bình thản khi xưa đã không còn nữa.
Mây trắng xưa nay hóa thành sắc tro, bên trong ẩn phiếm màu đỏ tươi, âm thanh của tự nhiên lâu nay đã bị cắt đứt đoạn, hơi gió khi thì ngưng trệ lúc lại trống rỗng, khi thì chợt hóa thành gió xoáy cuốn phăng tất cả, hoa đào, hoa lê trong vườn rơi lả tả cánh hoa đầy trên đất.
Thiên đình thỉnh thoảng phát sinh chấn động kịch liệt, bầu trời hoa mỹ trên cao tựa như lung lay sắp đổ, sơn tiên mờ ảo đá rơi đất lỡ, cầu kiều đứt gãy thác nước nghiêng lệch. Kì lân trong vườn hoảng sợ bỏ trốn, phượng hoàng rụng lông, chung quanh bốn phía tán loạn bốn phía.
Trên Lăng Liêu bảo điện lúc này chúng tiên tụ tập đầy đủ, ngay cả những vị thần tiên từ trước đến nay ru rú trong nhà, trốn ở trong núi tu tiên luyện đan ngàn năm cũng không thấy ló mặt một lần cũng đều xuất sơn, mà những vị thần tiên … pháp lực cao cường này, thần sắc khó nén dáng vẻ lo sợ, đâu còn một thân kiềm chế trấn tĩnh ngày xưa, ở trên điện nghị luận đều đều, tình cảnh hệt như chợ dưới trần gian.
Người thanh niên ngồi ở đế tọa hoàng kim nhàn nhạt xem tình cảnh bên dưới, rõ ràng đang ở bên trong điện, thế nhưng phong thái khí độ hiện lộ mắt thấu rõ tường tận, như đặt mình ở ngoài cửu tiêu, biến loạn trong trời đất giống như không biết phương nào.
Chợt thấy ngoài điện mây từng tầng cuồn cuộn, có người bước vào trong điện.
Bốn phía bảo điện ầm ĩ, nhốn nháo lúc này đột nhiên bị ngăn chặn, chúng tiên không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía người đang bước vào. Người mặc trường bào xanh, búi tóc chỉnh tề, cho dù không có vẻ hoa mỹ như chúng tiên trên điện, một thân sát khí lạnh thấu xương, khiến người chỉ dám nhìn chứ không dám lại gần. Hắn cất bước vào bên trong điện, đi qua nơi nào thần tiên phía trước cư nhiên không tự chủ được thối lui về sau.
Sắc xanh tựa sóng biển, một trận chiến với Yêu long nghịch thiên, đến nay vẫn từng khắc từng khắc rõ ràng hiện lên ở đáy lòng chúng tiên.
Nam nhân này, chưa từng ở trước mặt chúng tiên tận lực triển khai lộ ra lực lượng, trước nay nhận pháp chỉ từ trong tay thượng đế luôn luôn vội vã hạ giới, sau khi hàng ma trở về với một thân máu tươi, chưa từng nghe qua hắn oán giận, cũng chưa từng nghe qua hắn khoe, không cùng người gần gũi, không cùng người tranh giành, làm tròn trách nhiệm của tinh quân.
Chỉ có một lần, trên dải Ngân Hà, cầm trong tay Bàn Cổ tạc, giơ lên trời đánh bại long đế thượng cổ. Từ nay về sau, người mang tên Tham Lang, là vị sát tinh khiến tam giới lục đạo, nghe thấy tên cũng đủ kinh sợ.
Nhưng mà mỗi nơi Tham Lang tinh quân đi qua, trong ánh mắt người bên cạnh hoặc là kiêng kị hoặc là chán ghét hoặc là đố kị hoặc là cực kỳ hâm mộ nhưng người lại làm như không thấy, phảng nhập như đi vào chỗ không người, không dừng chân hàn huyên chào hỏi bất cứ ai trong chúng tiên, cho dù như vậy, cũng không có một thần tiên nào dám lên trước ngăn cản trách tội.
Nam nhân cao to dừng bước trước Ngọc đế đang ngồi yết kiến: “Vi thần tham kiến Thiên Quân. Không biết Thiên Quân triệu vi thần, có chuyện gì quan trọng.”
Bên tai khó có khi được thanh tĩnh một trận, Ngọc đế lộ ra dáng tươi cười, khoát tay áo, nói: “Ái khanh lần này khổ cực rồi.”
Thiên Xu cũng không cho rằng người nam nhân đang ngồi trên ghế rồng chỉ vì nói thế mà cố ý phái tiên đồng hạ chiếu triệu hồi mình trở về thiên đình, cũng không nói gì thêm, đợi người.
Nếu là đổi là người khác lúc này phải tuôn ra một bài ca tụng công đức, bất quá đối phương kiệm lời ít nói bảo trì trầm mặc, cũng ở trong dự liệu của Đế Quân, hắn nói: ” Trụ trời Ngao túc hôm nay chỉ còn lại một, mắt thấy kiếp nạn diệt thiên sắp tới, không biết các khanh có thượng sách gì không?”
Thiên kiếp gần ngay trước mắt, tiên nhân lúc trước động tĩnh bàn bạc nhốn nháo ồn ào, lúc này thế nhưng không người hiến kế, chỉ ở dưới bậc hai mặt nhìn nhau, bọn họ tuy rằng đã nghị luận một phen, thế nhưng cũng biết thuở xưa thượng cổ thần minh Nữ Oa đoạn Ngao Túc để chống trời xanh giải một kiếp. Ngày nay Nữ Oa quy thiên, ngao tộcthượng cổ đã mai một từ lâu, tìm đâu ra một con quái vật khổng lồ dùng nó đỡ trời? Mà long tổ thượng cổ Chúc Long liều mình nhả châu, chôn xương cốt nơi đất hoang, mà nay, lại đi nơi nào để tìm một vị cổ thần, bằng lòng bỏ qua sinh mệnh bất diệt muôn đời, để cứu sinh linh thiên hạ?! (lũ này abcdxxoo)
Bao trùm trên điện là sự tĩnh mịch dài đằng đẳng, những thần tiên thường ngày không gì không làm được này, bấy giờ cư nhiên cũng là bó tay không biện pháp.
Bỗng nhiên có một vị tiên nhân áo gấm tiến lên tâu bẩm: “Khải tấu bệ hạ, bệ hạ từng lệnh thất nguyên tinh quân hạ phàm tìm bảo châu trùng tu tỏa yêu tháp, vi thần xin hỏi vị đứng đầu thất nguyên, lúc này bảo châu ở đâu? Vì sao trụ trời —— tỏa yêu tháp thế nhưng chậm chạp chưa trùng tu?!” Hắn liếc liếc mắt qua Thiên Xu, “Vi thần lại nghe nói mấy thất nguyên tinh quân tìm châu dưới thế gian, hành sự hoang đường, cùng yêu tà làm bạn, dung túng con người nhập ma… Không biết Tham Lang tinh quân giải thích thế nào đây?!”
Lời vừa nói ra, chúng tiên đúng tại chỗ đều khe khẽ nói nhỏ, chuyện Cự Môn tinh quân đọa yêu từ lâu huyên nháo xôn xao khắp trên tiên giới, phải hiểu rằng một thân tu vi tu luyện muôn đời mai kia bị tiêu tan hết, thì càng không nên ngỗ nghịch thiên mệnh, rời bỏ địa vị tinh quân xưng đế ở yêu vực, cho dù là thần tiên vạn thọ, thì cũng là chuyện lần đầu tiên nghe thấy, thấy những điều chưa hề thấy. Về phần Vũ Khúc tinh quân luyện hóa Kim Ô, bị tù đày ở Thiên Phong ba ngàn năm cũng là việc mọi người đều biết. Về phần mấy cái chuyện khác vốn không thể nào che giấu, tự nhiên cũng là lần lượt truyền tới trong tai tiên gia.
Thượng đế nhìn về phía Thiên Xu, hỏi: “Ái khanh có cần phải giải thích?”
Thiên Xu chuyển mắt nhìn sang tiên nhân đưa ra dị nghị liếc mắt một cái, tiên nhân mới vừa rồi vênh váo tự đắc hùng hồn chỉ trích lúc này chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén như kề cận trên cổ, lúc nào cũng có thể đem người bổ xuống thành hai phần, biết rõ thân luyện kiên cố, kim cương bất hoại thế nhưng nhịn không được cả người run lên, nghẹn ở họng.
Bất quá đối phương chỉ là nhìn hắn một cái, không có nói gì, tựa như mắt nhìn chẳng qua chỉ là một cột cây mà thôi, lập tức trả lời Đế Quân: “Thần không có gì phải giải thích.”
Thái độ giống như tấm thép, thực sự khiến cho chúng tiên ở đây hơi bị chán nản. Thượng đế cũng bị hắn làm tức giận đến cười khổ không ngừng, bất quá hắn cũng xác thực không cần giải thích gì, muốn phạt thì phạt, cũng đã sớm xử lý qua, mấy vị thần tiên không tha kia chỉ là muốn hắn tỏ vẻ uyển chuyển nói chuyện nhẹ nhàng một phen, nhưng mà từ trước tới nay, tính nết Tham Lang cương nghị, chưa từng thỏa hiệp bao giờ.
Tiên gia trên điện cũng không phải loại dễ chọc, lại có một người từ đám người đi ra, nói: “Tham Lang tinh quân hạ phàm, có quan hệ thân thiết với yêu long mới từ tỏa yêu trong tháp chạy ra, yêu long này hôm nay ở dưới hạ giới hoành hành, tinh quân thế nhưng khoanh tay đứng nhìn, chẳng lẽ có ý định bao che?”
Vốn tưởng rằng lời này nói ra đủ để cho Tham Lang tinh quân biến sắc, ai ngờ đối phương như trước lạnh lùng cất giọng: “Bản quân không có ý bao che.”
“Vậy vì sao không giết yêu long?!”
“Vì sao phải giết?”
“Kẻ nghịch thiên phải giết không tha!!”
“Ứng Long vẫn chưa có hành vi nghịch thiên.”
“Yêu long này hai nghìn năm trước phạm trọng tội nghịch thiên, vốn là tội không thể tha!! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, loại yêu nghiệt này lưu lại làm gì?!”
Thần tiên nói xong căm giận không nguôi, lời nói dõng dạc nhưng mà nghe vào trong tai Thiên Xu thế nhưng bất giác ẩn chứa một tia bi thương, Ứng Long phạm tội nghịch thiên, người người muốn giết, năm xưa từng trợ giúp hoàng đế bình loạn, trợ Đại Vũ trị thủy, lập công lớn không kể xiết thế mà hôm nay, ai còn nhớ?
“Há có thể không có chứng cứ, chém giết người vô tội?” Thiên Xu thần sắc lạnh lẽo, “Tiên quân muốn là Tấn Cối dưới thế gian, bản quân cũng không nguyện làm tay đao phủ.”
“Ngươi ——” tiên nhân tức giận đến sôi máu, nhưng nếu nói tiếp, không có chứng cứ lại dây dưa, không phải muốn ở trước mặt cao giọng hét Ngọc Đế chính là hôn quân dưới phàm! Thế nhưng hắn không cam lòng tỏ ra yếu kém, hừ lạnh nói: “Nếu yêu long thật sự có ý nghịch thiên, vậy tinh quân tính làm sao?”
Thiên Xu mỗi chữ mỗi câu rành rành: “Giết không tha.”
Cả người sát khí, như thần binh rời vỏ, nghiêm nghị xơ xác tiêu điều.
Chúng tiên trên điện lúc này mới nhớ lại, Tham Lang cương trực công chính, từ trước đến nay không hỏi tình cảm.
Trong tay Bàn Cổ tạc, nhất định chỉ thẳng kẻ nghịch thiên.
Vị tiên nhân vừa rồi gây sự, khó có thể thốt nên lời, sắc mặt lúc xanh lúc tím, thực sự đặc sắc.
Chúng tiên trên điện mắt thấy biểu tình trên mặt tiểu tiểu tinh quân không chút để ý, tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, lại có mấy vị tiên nhân địa vị cực cao đều tiến lên, đều là trách cứ Tham Lang tinh quân hành sự bất lực, dung túng yêu tà.
Lúc này Nam Đẩu Ti Mệnh tinh quân đã ở trong điện, mắt thấy Tham Lang bị chúng tiên lên án công khai, ngôn từ sắc bén quả thực càng nói càng thô bỉ xấu xa, hắn biết rõ thất nguyên tinh quân dưới hạ giới nhiều lần trải qua gian khổ, nhưng mà những … này vị thần tiên này không chỉ chẳng bao giờ hỏi han, hôm nay lại bày ra cái tư thái cao cao tại thượng châm chọc khiêu khích, nắm tay kéo chặt, muốn đứng ra giải vây cho Tham Lang.
Ai ngờ vai trầm xuống, bị người phía sau vững vàng đè lại.
Ti Mệnh tức giận quay đầu lại, phía sau nam nhân cao như tháp sắt đứng đó bao giờ không biết, nhíu mi trầm giọng quát: “Thất Sát, ngươi cản ta làm chi!!”
“Ta không ngăn cản ngươi, ngươi không phải… nóng nảy xông ra sao, còn không gây họa?” Không đợi đối phương gaii3 thích, Thất Sát tinh quân cư nhiên cánh tay trái kẹp lấy phần eo Ti Mệnh, tay phải vòng qua che cái miệng muốn ồn ào, thừa dịp lực chú ý của chúng tiên tập trung ở trên người Tham Lang tinh quân, không nhiều lời kéo người tha ra đằng sau trụ. Ti Mệnh nỗ lực giãy dụa, thế nhưng đối phương chính là tương tinh, sức mạnh nhự đanh thép, tránh không thoát, nhất thời tức giận đến hai mắt đỏ lên, đang muốn thi triển pháp lực, không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên buông hắn ra, bĩu môi, ý bảo hắn nhìn về phương hướng trước điện: “Đừng có sốt ruột, trò hay lên sân khấu!”
Không đợi Ti Mệnh xoay nhìn nhìn, bên tai nghe một tiếng nói nhã nhặn ổn trọng trong số chư tiên: “Chư vị nếu thật sự muốn biết yêu long có phải có ý trái ý trời, sao không tự mình tìm tới cửa?” Lời này nói ra trúng ngay hồng tâm, thế nhưng vô hình chung bên trong mang theo một tia ác ý, nhất thời khiến chúng tiên ở đây bật người trấn trụ.
Chúng tiên vội vã theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị tiên phong đạo cốt, nam tử trường sam phiêu phiêu đang đạp hạ đụn mây, trên mặt tươi cười tao nhã, đứng trước điện cao giọng bẩm: “Thần, Văn Khúc tinh quân tham kiến Đế Quân!”
Đứng một bên Ti Mệnh thấy là hắn, nhất thời đuôi lông mày nhướng lên vui vẻ, khắp Lăng Tiêu cung nếu luận về dùng miệng luận biện, ai có thể so được với vị Văn Khúc tinh quân nhân tài ném đá này?! Mà nam nhân này, trên thiên giới quen biết rộng rãi, từ sáu ngự tu hành, cho tới chín Ti bốn thánh. Đối nhân xử thế nho nhã lịch thiệp, thâm tàng bất lộ ngay cả thần tiên thượng vị cũng tuyệt không dám đắc tội.
Thượng đế khoát tay áo ý bảo miễn lễ.
Văn Khúc tinh quân ung dung bình thân, hời hợt quét mắt chúng tiên ở đây liếc mắt, cười nói: “Các vị ở đây dây dưa các chuyện xưa xửa xừa xưa, không có ích gì, có giết yêu long hay không, tự nhiên có bệ hạ định đoạt, làm thay việc của người khác, không phải là hành vi của người thông minh.” Lời lẽ sắc bén, song song cũng không để người chống đỡ.
“Ha ha, như vậy Văn Khúc tinh quân có cao kiến gì?”
“Nãy hình như có vị tiên quân nói, tìm được trấn tháp bảo châu, trùng kiến tỏa yêu tháp chống trời việc này cấp bách, bản quân chính vì chuyện này mà đến.” Văn Khúc lục lọi tay áo, nháy mắt quang hoa vạn trượng, một viên bảo châu rất tròn lộ ra trước mắt chúng tiên, độ cung trơn truột không sứt mẻ, trên đời này cũng không có vật nào hoàn mỹ hơn để dùng “Viên” miêu tả hình dạng.
Có vị tiên gia nhận ra viên châu này, không khỏi thất thanh nói: “Thiên viên bảo châu!!”
Thiên viên, lúc này đang xoay chuyển bất định, vòng đi vòng lại không ngừng, rồi mới là chậm rãi từ từ thu lại, nằm yên an nhàn không đổi. Viên bảo châu này hoàn mỹ nhất trong thiên địa, cực kỳ tròn trịa.
Văn Khúc đi tới trước mặt Thiên Xu, tay nâng bảo châu, hai tay giao qua: “Văn Khúc phụ sự phó thác của Đấu khôi, chỉ tìm được một viên thiên viên bảo châu, chỉ mong có thể có dùng để trùng tháp.” Chúng tiên nghe vậy không khỏi hấp một ngụm lương khí, thiên viên bảo châu đã thất truyền ba ngàn năm, thế nhưng trong ngữ khí của Văn Khúc nghe vào tai, bất quá đúng là tùy tiện nhặt một món đồ cổ ở trong một cửa hiệu bán đồ nào đó mà thôi.
Thiên Xu tiếp nhận, nhẹ gật đầu: “Không sao.”
“Thật náo nhiệt! Sao không gọi ta tới?”
Điện quang chợt hiện, xông thẳng vào Lăng Tiêu bảo điện, chúng tiên ở trung tâm nhất thời nổ tung, kích lực oanh liệt mạnh mẽ không gì sánh được, khiến chúng thần tiên gần đó trên thân phủ đầy bụi đất đang định phát tác, mắt thấy quang mang thu lại, một gã thanh niên chậm rãi hiện ra, nghếch miệng cười đến không kiêng nể gì cả: “Thần, Vũ Khúc yết kiến!”
Bình luận truyện