Xu Thiên Dẫn

Chương 47



nùng mặc nhễ nhại chướng do thấp, toái vũ phiêu linh táng Long Hồn

mùi mực nồng như một bút vạch trên giấy, mưa rơi nặng hạt cũng không rửa sạch Long hồn

Vòm trời dần rơi, tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ, khó phân rõ trời đất dần cận kề.

Chỉ có giữa trời, tầng mây như đinh xoắn ốc, đưa mắt qua liền có thể nhìn thấy tầng tầng mây trên không trung, bốn phía mây đen vây quanh, bên ngoài nhưng không cách nào nhìn thấy tình hình bên trong Càn Khôn.

Lúc này trên đỉnh tỏa yêu tháp, tình hình chiến đấu kịch liệt.

Huyền hoàng Càn Khôn Việt gặp nguy không biến, cả người tràn trề mũi nhọn sắc bén không gì sánh được, chỉ cần đụng nhẹ vào khoét thịt lóc xương, loại binh khí này có thể coi là thứ hai mặt. Nếu không phải người thường, chớ nói là khống chế, chi cần tùy tiện đụng chạm cũng là tự mình gây thương thích, nhưng mà chúng nằm trong tay Ứng Long, Càn Khôn việt cứ tựa như một món đồ chơi, dù quay cuộn xoáy tròn cũng không mảy may đụng vào người, nhưng mà người đối địch nếu không phòng thủ nghiêm ngặt, thì thứ kia tưởng chừng khéo léo tựa mình rằn chỉ cần dính nhẹ vào người chắc chắn bị cắt thương tích đầy mình, cũng đủ biết sự lợi hại trong đó.

Chỉ là chống lại nó chính là Bàn Cổ tạc, trái lại có ve như không thể phân định cao thấp.

Thủy thần Bàn Cổ, chính là dùng vật ấy đục trời mở đất, lực lượng cực kỳ lớn, không thể dùng miệng mà nói. Một khi thi triển, cũng không để ý ngươi là ảo ảnh huyễn biến thay đổi không ngừng, một nhát bổ xuống, hoàn toàn tổn hại không thể bổ chữa. Thiên Xu một thân pháp lực vốn là rắn rỏi không gì sánh được, lúc này lại thêm Bàn Cổ tạc hợp lại, càng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Kiếm chỉ chỗ nào, không có một vật nào có thể còn hoàn hảo, quả thật là hung thần Tham Lang được người nói đến..

Càn Khôn việt lượn vòng gấp gáp, Bàn Cổ tạc bén như sao, một người là hỗn độn giữa thiên thần với tinh khí biến thành, một là thần binh huyền khí đục trởi mở đất, khi giao kích giống như phát sinh tiếng sấm rền nổ vang, uy lực khổng lồ, mỗi khi đẩy ra kịch liệt ba động, con người nếu gần nghe được, chỉ sợ ngay lập tức hồn phách sẽ vỡ nát!

Người nắm binh khí ngay cả bóng hầu như tiêu thất, chỉ thấy quang mang từ nơi nào nó chưa kịp hiện ra đã tiêu thất hầu như không còn, ngay lập tức từ dễ dàng một chỗ lần thứ hai tuôn ra, giao phong va chạm trong hư không kình lực bắn ra bốn phía, đây là binh giới đánh nhau chết sống, nhưng cũng là trận quyết chiến pháp lực tranh cao thấp.

Điện quang nảy ra đá lửa như đụng phải nhau, hai người rơi xuống hai nơi khác nhau, đứng ở trước mặt đều là thần sắc không đổi.

Huyền hoàng Càn Khôn việt xoay về hai bả vai Ứng Long, ‘vù vù’ bên sườn.

“Tinh quân so với trước lợi hại hơn nhiều. Nói vậy hai nghìn năm, thua ở dưới Bàn Cổ tạc, nói vậy không sao kể hết.”

Binh khí vô hình trong tay Thiên Xu thấy ẩn hiện mũi nhọn, ánh sáng sắc bén.

“Yêu quái ở trong tỏa yêu tháp bị long vương ăn tươi, nói vậy cũng không thể kể hết.”

Ứng Long nghe vậy kinh ngạc, lập tức nhếch miệng cười, lộ ra hàng răng trắng đều thẳng tắp: “Long tộc vốn là động vật ăn thức ăn mặn, tỏa yêu trong tháp cũng không phải là ống cơm, thực vật đưa lên cửa, bản tọa sao lại bỏ qua? Thế nhưng không có gia vị để chế biến, đúng là đáng tiếc.”

Thiên Xu thần sắc lạnh lẽo, yêu long này nuốt chững yêu vật đến thần tiên cũng không làm gì được, tự nhiên sẽ không bỏ qua những yêu quái tu luyện ngàn năm nguyên đan này, ổ khóa bên trong tỏa yêu tháp này hai nghìn năm, tu vi càng ngày càng tăng.

“Lâu rồi chưa từng khống chế binh khí, sợ là mới lạ.” Huyền bào long đế mỉm cười ngẩng đầu nhìn hai khẩu viên việt, “Bích Phệ, Lam Khánh, hôm nay liền thả cho các ngươi một lần!”

Ứng Long miệng niệm khẩu quyết, huyền hoàng Càn Khôn việt đột nhiên phát sinh tiếng kêu bén nhọn, một trái một phải vẽ một đường vòng cung trên không, nhưng mà nhưng vẫn chưa công kích, việt nhẫn chưa từng kiêng kị tiếp xúc giữa không trung gặp nhau, hai nhẫn dán lại trở thành một thể! Trong nháy mắt này, nghe đâu rõ ràng một tiếng cộng hưởng ‘keng keng’, hơi sóng tỏa ra bốn phía.

Hư không bị phân thành hai, lúc này nhìn thấy rõ ràng một phương, một mặt chính là đáy vực u ám, hai người dần dần hợp lại đơn giản hình thành ra ranh giới. Điểm kỳ diệu nhất chính là, mắt thấy một cổ không phải kim không phải thổ cũng không phải hỏa cũng chẳng phải mộc cũng nào phải là nước, lực này từ từ tản ra, càng ngày càng lớn hùng hồn. Trong không trung cũng không nhìn thấy chỗ vạch chia không gian, mờ ảo bất định.

Dần dần một người tử bên trong hư ảnh Càn Khôn việt trung chậm rãi hiện ra, ảnh này có hình thực, nhưng lại là vô hình, dường như trong ảo ảnh xuất hiện hư ảnh, không thân không đầu không tay cũng không có chân, không thể nói rõ là có hình dạng gì, rồi lại toàn bộ chỉ là vô hình.

Vật ấy, chính là thần hỗn độn!!

Càn Khôn thuở ban đầu, huyền hoàng hỗn độn, vạn vật mới thành hình, chưa có Bàn Cổ Nữ Oa, nhưng là có thiên thần hỗn độn.

Sinh chẳng sinh, tử chẳng tử, hình chẳng hình, niệm chẳng niệm.

Thần lực này không phân âm dương, không phân ngũ hành, thậm chí tinh khiết như vạn vật sơ khai ——

Nhưng thấy thiên thần hỗn độn lực lượng mềm rủ xuống rồi tản ra, tất cả quay về hỗn độn, hoặc nói là cắn nuốt, hoặc nói là đồng hóa, không phân chia âm dương, không có ngũ hành vạn vật, càng không có… sinh tử.

Thiên Xu thấy thế, thần sắc cũng rùng mình.

Hắn xác thực không có ngờ tới trên tay Ứng Long lại có một thần binh diệt thế như vậy, trời còn chưa đổ chỉ sợ phàm thế cũng bị thiên thần hỗn độn một lần nữa cắn nuốt hóa thành khoảng không.

Thanh sam không gió mà động, Thiên Xu chậm rãi nâng tay, chỗ trước ngực, mắt thấy một đoàn sáng lướt qua ngang trời, vẽ hình thân kiếm, mũi kiếm trong suốt vô hình rốt cục lần đầu hiện hình, thân kiếm phát sinh quang mang hoàng kim, như mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, lúc này có thể thấy trên Bàn Cổ tạc vốn có chữ triện! Khắc dấu trên thân kiếm, là thần tự thiên thư đã thất truyền từ lâu, phong cách cổ xưa hoa mỹ, chữ ở giữa phi phàm không gì sánh được.

Thiên Xu giơ một ngón tay chỉ lên trời cao, Bàn Cổ tạc rời tay, biến ảo thành một cột sáng ngọc.

Bàn Cổ tạc lực oanh tạc vô địch, cực kỳ bá đạo chỉ thấy ghé tới nơi nào, đất trời như nứt ra, thanh âm như búa lớn vào nham đá khiến lỗ tai tê dại. Càn Khôn việt gặp địch, tốc độ bay ra còn nhanh hơn khí hỗn độn thoát ra, tinh hồn thiên thần hỗn độn bán trong suốt bành trướng như đội trời đạp đất, nhưng Bàn Cổ tạc thế tới không giảm, quang mang hừng hực, mạnh mẽ bổ vào hỗn độn hư không, nứt cả hư không.

Chợt nghe một tiếng nổ, Bàn Cổ tạc cùng huyền hoàng Càn Khôn việt va chạm, kim thạch giao kích, hỏa hoa tóe ra, đột nhiên toác ra ánh dương chói lọi!

Bên trong quang mang khó có thể phân chia thắng bại, bất quá qua một hồi, nhưng thấy hai thần binh ngưng trệ trong không trung.

Chỉ nghe một tiếng giòn tan dường như ngói lưu ly vỡ nát, Bàn Cổ tạc cắm nơi đó, mặt Việt nứt một lỗ hổng nhỏ.

Tinh hồn của thiên thần hỗn độn chỗ lỗ hổng bị tết vỡ như túi da, tiết ra đợt khí không có ánh sáng cũng không phải sắc tối âm u, khi tất cả tan hết hai thần binh thể nhưng đình trệ giữa không trung.

Huyền hoàng Càn Khôn việt tuy có thần lực hỗn độn, nhưng mà thủy chung không địch lại độ cứng cáp của Bàn Cổ tạc.

Lần thứ hai hai phần Càn Khôn việt hợp lại thành một, cũng đã mất đi thần lực thượng cổ, chỉ như hai khối thiết không chút linh tính rơi xuống tầng mây.

Ứng Long đứng ở giữa không trung, mắt thấy song việt bị thua, vẫn chưa lộ ra vẻ lo lắng, cứ như sớm đã có dự liệu.

Đè xuống đụn mây, rơi vào đỉnh tỏa yêu tháp, ngẩng đầu nhìn nữa Bàn Cổ tạc trở lại trong tay Thiên Xu, cười nói: “Không nghĩ tới ngay cả pháp khí huyền hoàng của bản tọa, cuối cùng cũng không địch lại thần binh trong tay tinh quân. Chẳng lẽ thật sự như tinh quân nói, trời đất chưa đến số vong?”

Thiên Xu nhìn hắn, tầm nhìn thẳng một hướng như trước, bất động như núi: “Từ lúc khai thiên tích địa, tạo hóa đã có trí tuệ. Thượng thần Bàn Cổ, Nữ Oa, Phục Hy chờ thần minh mất hết chân lực, không tiếc hao tổn thiên nguyên để nặn thương sinh linh trong thiên địa, vạn vật đều hưởng thụ thiên mệnh, đến tận đây mấy vạn vạn năm, há lại có thể dễ dàng tiêu vong.”

“Đáng tiếc bản tọa luôn luôn không tin thiên mệnh.”

Lúc này chợt nghe từ trong tầng mây đổ xuống một trận sấm vang rung trời, đoàn mây ở chỗ cũ đột nhiên biến thành ráng đỏ, mặc dù có trùng trùng điệp điệp tầng mây ngăn cách thế nhưng có thể nhìn thấy một mảng lớn quang mang đỏ đậm như tiên huyết, sau đó là một mảnh yên lặng.

Bất quá chỉ trong chốc lát, trong tầng mây long ảnh bay vút lên, dẫn đầu là con rồng vàng, tất cả tổng cộng mười hai tường long đang bay liệng từ khoảng không tới, không đợi biến hóa thành hình quang mang rơi xuống đỉnh tỏa yêu tháp, một đoàn vây quanh trước mặt Ứng Long, hóa thành mười hai huyền thiết giáp vệ, chỉ thấy bọn họ quỵ gối trên mặt đất, cung kính cúi đầu.

Người dẫn đầu bẩm báo: “Hồi bẩm long chủ, thuộc hạ may mắn không làm nhục sứ mệnh.”

Xa xa nơi cuộc chiến diễn ra lúc nãy, bây giờ tất nhiên không nghe thấy có tiếng binh qua. [qua = giáo; thương; mâu; mác (vũ khí thời cổ)]

Nhưng mà Ứng Long không có lộ ra sắc mặt vui mừng, đôi mắt ánh vàng chậm rãi đảo qua, nhất nhất quan sát mười hai tường long giáp vệ trung thành không gì sánh được trước mặt.

Từ khi hắn rời khỏi thiên đình, mười hai tường long này vốn là thiên long tiền đồ vô lượng thế nhưng một mực vẫn đi theo bên người hắn, chỉ vì một câu phân phó của hắn, có thể ở Nam cực xa xôi canh giữ bảo vệ hành cung mấy ngàn năm, không oán không hối hận.

Mà nay…

“Tí tách ——” thanh âm bọt nước trong đám bụi bặm rơi xuống, lọt vào tai rất rõ ràng.

Giọt nước mưa đỏ tươi, cũng là mỗi một giọt long huyết!

Thiết đen tuyền khó có thể phân biệt, vùng da trên mặt từ lâu đã đầy vết nứt nẻ, bọn họ cúi đầu, bên dưới mũ khôi lộ ra khuôn mặt loang lổ máu tươi như lễ rửa tội.

Năm mươi vạn người cũng không phải là cọc gỗ cây cỏ không hề phản kháng, tất cả đều là thiên binh thần tướng dũng mãnh thiện chiến dưới trướng của Ngọc đế, thường ngày trảm yêu trừ ma đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hôm nay trước trận sống chết, mười hai tường long lý nào không phải trả đại giới giống nhau?

Huyết từ bên dưới khôi giáp tràn ra, từng giọt từng giọt ‘tí tách tí tách’ rơi trên mặt đất, bên dưới huyền thiết khôi giáp nặng nề, sợ là sớm đã da tróc thịt bong, vảy nứt toát ra. Thế nhưng mỗi một người, vẫn như trước ý chí kiên cường chịu đựng không ngã, chân vững như bàn thạch, thắt lưng thẳng tắp quỳ gối trước mặt long chủ bọn họ. ( L, muốn khóc quá, hu T^T)

“Các ngươi đi thôi.”

Giọng nói bình tĩnh, như nói ra lời phân phó cuối cùng, như hai nghìn năm trước lúc hắn rời đi hành cung phương Nam thì tín nhiệm lưu lại, chỉ là, lúc này đây, người đi trước không phải là hắn. ( giờ anh mới biết người ở lại mới đau nhường này nè L, hu khóc rồi)

Long vệ dẫn đầu chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt cương nghị từng vết đao sâu có thể thấy được xương cốt, máu đã ngừng rơi. Con ngươi từ từ tan rả, căn bản nhìn không rõ thân ảnh vận trường bào đen tuyền trước mặt, nhưng mà hắn khuôn mặt vẫn như cũ đọng lại trong trí nhớ, trong lòng cũng rõ ràng mỗi một dấu vết trên dung mạo tôn uy vô cùng của long đế, há mồm thì một vòi máu tươi từ khóe môi chảy xuống, nhưng hắn không kịp lau đi.

“Sư Linh… Bái biệt long chủ.”

Kim quang bùng lên, tựa như ngọn nến xán lạn không gì sánh được. Đoàn kim quang hóa thành long ảnh xoay người hạ xuống tỏa yêu tháp, long vệ còn lại hầu như tại song song hóa thành đoàn sáng, như sao rơi xuống. Lúc quang mang chạm đất, rồng cuộn trên trụ, vây quanh trước tỏa yêu tháp hóa thành mười hai trụ đá khắc trổ rồng thật lớn!

Tình cảnh nơi đây, phảng phất như trời cũng động dung, bầu trời vang lên từng trận từng trận sấm rền liên hoàn, nước mưa lác đác rơi.

Trên đỉnh tỏa yêu tháp, nước mưa hòa vào trong tiên huyết của chúng long vệ chảy xuống.

Nhưng mà long huyết nóng cháy, màu sắc đỏ tươi dường như chính là ruột gan của chúng long vệ, mặc dù là mưa to nặng hạt, nhất thời khó với rửa sạch sẽ.

Trong màn mưa, huyền bào long đế như đứng trong đất trời, như từng nét từng nét bút đậm mùi mực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện