Xuân Như Cựu

Chương 106





Đậu Hồi là người thân cận của Cao Hoàng đế, sau khi Cao Đế băng hà thì ông ta cũng rảnh rỗi. Ai đế có ý muốn cao xa, luôn cố hết sức để khống chế toàn bộ hoàng cung trong tay nên muốn đưa người của nó vào. Trong lòng Đậu Hồi biết là lưu lại cũng chỉ khiến người khác ghét bỏ thôi nên cũng cáo bệnh để rời cung.
Mấy năm nay, ông cũng tích góp được kha khá, đủ để mua một căn nhà ở kinh thành, có của tích trữ để an hưởng tuổi già. Trước đây, bên cạnh ông luôn có người nịnh nọt, Cao Hoàng đế đi rồi thì cũng không còn ai hỏi thăm ông. Hơn nửa năm nay, cuộc sống của ông cũng coi như vui vẻ tự tại. Mà Bộc Dương đại trưởng công chúa vẫn luôn niệm tình ông là người hầu hạ cho phụ hoàng đã mất của mình nên vẫn luôn cho người qua thăm hỏi, năm mới cũng không quên đưa lễ mừng, cũng coi ông như là một người lớn trong nhà qua lại.
Nhưng Đậu Hồi vẫn luôn không yên lòng.
Cái chết của Cao đế là nút thắt trong lòng ông. Nút thắt này cũng khó hiểu, ông luôn cảm giác được trong tương lai sẽ có chuyện xảy ra.
Ở trong cung hơn nửa đời người, là tốt hay xấu, âm mưu hay quỷ kế đều giúp ông có trực giác khá chuẩn. Rõ ràng Cao đế là có người sát hại, chỉ là người kia là ai, làm sao để hạ thủ thì Đậu Hồi cũng không có đầu mối. Theo lý thì phải là công chúa, sau khi Cao đế băng hà thì nàng là người được lợi nhiều nhất. Mà đạo chiếu thư trong tay phò mã càng làm ông thấy khả nghi. Phò mã dường như đã tính toán xong cả rồi, trước tiên là chuẩn bị thánh chỉ đợi thời cơ thích hợp thì lấy ra.
Về tình và lý, ông đều không thể từ chối được nên chỉ có thể cùng phò mã diễn trò, làm đúng theo ý của nàng. Sau đó, đại quyền trong triều vẫn là quy về trong tay công chúa, Ai đế cũng triệt để mất đi quyền lực.
Nhưng Đậu Hồi lại luôn cảm thấy chuyện này không phải do Bộc Dương làm. Mặc dù là sau này Đại trưởng công chúa vẫn lên ngôi dù là nữ lưu, trở thành chủ nhân của thiên hạ này, nhưng Đậu Hồi vẫn cảm giác là công chúa không có làm chuyện này. Đây cũng là một loại trực giác. Ông là người bên cạnh Cao đế, người ngoài thì sáng mắt, ông có thể nhìn rõ được bản tính của các vị hoàng tử và công chúa. Tân quân là người giảo hoạt nhưng cũng không tới mức có thể xuống tay với phụ hoàng mà mình yêu thương nhất. Mà theo quan sát của ông từ lúc xuất cung tới nay thì quả thật nàng cũng không biết rõ chuyện này.
Đậu Hồi càng thêm không an lòng. Nếu nàng không phải chủ mưu thì chỉ sợ là không lâu nữa việc này cũng sẽ bị lật lên. Nhớ đến ngày hôm đó, sắc mặt phò mã bình thản ung dung, ông vẫn nghĩ là phò mã đã thương lượng với công chúa, cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi chuyện. Hiện tại xem ra thì hình như không phải vậy.
Nhiều ngày nay, trong lòng Đậu Hồi đều như lửa đốt, cho tới khi mấy tên thái giám tiến vào nhà của ông truyền khẩu dụ của bệ hạ thì ông mới có thể nhẹ nhàng thở ra. Một thanh đao cứ treo trên đầu mình thì luôn sợ nó rơi xuống nhưng tới khi nó thật sự rơi xuống thì ngược lại mình lại khá thản nhiên đối mặt.
Chuyện xấu nhất cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Bộc Dương là triệu kiến theo từng nhóm người. Trước tiên là hỏi thái y, nhìn kết luận bắt mạch, biết được long thể của tiên đế trước đó vẫn luôn khỏe mạnh, cũng không có bệnh gì nguy hiểm tới tính mạng. Mấy vị thái y, quyền lực thấp bé cũng không dám nói nhiều, Bộc Dương hỏi gì thì trả lời cái đó, chỉ có Chu thái y bạo gan hỏi một câu.
"Từ sau khi bệ hạ khuyên Cao đế thì người đã chiếu theo cách của thần mà an dưỡng nên mạch tượng vẫn luôn ổn định."
Có lời này, lúc Đậu Hồi tới thì sắc mặt của Bộc Dương đã không tốt rồi.
Cái chết của tiên đế lộ ra một đống chuyện kì lạ, trước đó cũng có người phát hiện không đúng nhưng có một chiếu chỉ ép xuống nên không ai dám bàn luận nữa. Bộc Dương cũng có suy nghĩ về cái chết của tiên đế nhưng có Vệ Tú ở đó, Vệ Tú cũng không nói với nàng có chuyện gì không ổn. Lúc đó nàng nghĩ là chuyện lớn như vậy, nếu Tú Tú biết gì thì cũng không thể im lặng không nói nên nàng cũng không hỏi thêm gì hết.
Nhưng mà, một khi chuyện này xuất hiện chuyện kì lạ thì di chiếu kia càng không thể tin được.
"Thần bái kiến bệ hạ, cung thỉnh bệ hạ trường lạc vị ương." Đậu Hồi quỳ rạp trên đất lên tiếng.
Bộc Dương nhìn ông. Đầu tóc ông đều đã bạc, lộ ra vẻ già nua, trên người là bố y giống như một ông lão mặt mũi hiền lành. Nàng vẫn luôn tưởng là như thế. Ông hầu hạ tiên đế hơn nửa đời cũng có hiềm khích nhỏ với vài vị quan trong triều đình, nàng sợ ông vất vả nửa đời rồi, đến già cũng không được sống yên ổn nên vẫn thường xuyên cho người qua lại thăm hỏi, coi như là đáp trả cho lòng trung thành của ông. Ai ngờ, lòng trung thành này lại là giả.
"Đậu khanh gia, ngươi giả tạo di chiếu là do người nào sai khiến?" Bộc Dương trực tiếp hỏi, giọng nói của nàng lãnh đạm đến đáng sợ. Đậu Hồi dù có chuẩn bị cũng không tự chủ được mà cảm thấy lạnh cả người.
"Di chiếu không phải tội thần giả mạo, là do phò ... Hoàng phu điện hạ và thần tạo ra. Mọi chuyện thần làm đều là theo lệnh làm việc." Ông vội vàng dập đầu trả lời.
Bộc Dương cảm giác như đột nhiên bị người rút đi hết hồn phách, trong lòng lạnh lẽo, có chút khổ sở, thêm phần phẫn hận, còn có mệt mỏi.
Ngay cả sức để nói chuyện nàng cũng không có, chỉ phất tay để Đậu Hồi ra ngoài, cũng không nói sẽ xử lý ông như thế nào, cũng không nói ông phải là gì tiếp theo.
Đậu Hồi cũng không hỏi mà chỉ lẳng lặng lui ra.
Trong điện không còn ai. Bộc Dương đã cho toàn bộ cung nữ, thái giám lui xuống hết. Nàng luôn có cảm giác không phải Vệ Tú làm nhưng nàng vẫn có sự chuẩn bị tinh thần để phòng ngừa trước. Nếu thật sự như vậy thì chỉ với tội danh mưu sát tiên đế, một khi bị tung ra ánh sáng thì dù nàng đã là Hoàng đế cũng không thể giữ được mạng cho Tú Tú.
Hóa ra, giữa các nàng vốn cũng đã gạt nhau không ít. Nhớ đến lúc trước, mỗi khi tiên đế triệu kiến Vệ Tú, nàng đều sẽ đi cùng. Nàng vẫn luôn lo lắng phụ hoàng của mình sẽ tổn thương tới người nàng yêu nên nàng luôn bảo vệ Tú Tú.
Chỉ là giờ đây nhìn lại, chuyện này thật sự đáng cười.
Chuyện đáng cười hơn là nàng vẫn không thể hận được Vệ Tú dù chỉ một chút nào. Nàng ấy lừa nàng, nàng cũng không hận, đời cha ăn mặn, đời con khát nước, nàng cũng chỉ có thể nhận thôi. Nàng ấy giết phụ hoàng của nàng, nàng vẫn không thể hận được, chuyện này là nhà nàng có lỗi trước.
Nhưng dù tiên đế có ra sao thì đó cũng là cha nàng, nàng là con của người, nàng phải làm sao chứ?
Bộc Dương thẫn thờ, ngay cả việc bản thân đang khóc đều không phát hiện. Nàng nghĩ tới, Tú Tú đã đi đâu rồi, sao đến giờ còn chưa về, nàng muốn nhìn thấy nàng ấy. Đến lúc này, nàng vẫn muốn giống như trước đây, tựa vào lòng nàng ấy, cho dù là sự ấm áp tin tưởng đó đều là giả, là lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn quyến luyến, không muốn mất đi.


Vệ Tú xuất cung là để đi gặp Tiêu Ung.
Ngày mà Tấn Vương làm phản trong cung, nàng đã tính trước, đem ngọc bội làm tín vật đưa cho Nghiêm Hoán, dặn dò hắn khi thấy sự tình có biến thì phải đi mời Tiêu Ung đưa quân bao vây vương phủ để uy hiếp Tấn Vương.
Chuyện này đã qua rồi nên Tiêu Ung cũng muốn giao trả ngọc bội lại cho chính chủ, cũng đưa ra yêu cầu muốn gặp nàng.
Hắn đã giúp nàng một một việc lớn, mà vì chuyện này nàng cũng đã bại lộ rồi, tránh đi chi bằng gặp mặt.
Tiêu Ung chỉ vì một miếng ngọc bội mà không hề do dự lập tức theo lệnh làm việc, có thể thấy được hắn đối với Trọng gia rất để ý. Vệ Tú nhìn hắn thì lập tức nhớ đến những năm tháng đó. Lúc nhỏ nàng đã từng gặp Tiêu Ung, hắn và huynh trưởng của nàng cùng tuổi, trên binh pháp thì hắn không bằng huynh trưởng nhưng về mặt võ nghệ thì huynh trưởng không bằng hắn.
Hai người vẫn luôn tỷ thí, huynh trưởng khi thắng khi thua, Tiêu Ung cũng thường xuyên đánh huynh trưởng đến mức không có khả năng đánh trả. Dù như vậy nhưng Vệ Tú cũng không thấy bọn họ bất hòa, ngược lại thì càng thêm thân thiết hơn cả huynh đệ bình thường.
Tiêu Ung thấy Vệ Tú thì lập tức biết nàng là ai. Nàng và Trọng Thanh sinh ra thật sự rất giống nhau, cũng buồn vì trong kinh có nhiều người như vậy nhưng dường như đều đã quên đi một thiếu niên thường xuyên sống ở biên quan, mới để cho nàng không đến mức bại lộ thân phận.
"Đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng." Vệ Tú cười nói.
Tiêu Ung gặp lại cố nhân cũng rất hoài niệm. Hắn nhìn Vệ Tú một lúc lâu mới lên tiếng gọi.
"A Mông." Thấy Vệ Tú gật đầu, hắn thở dài, vừa thấy vui vẻ lại cũng có thương cảm. "Muội còn sống thì sư phụ vẫn còn có thể lưu lại huyết mạch, ta thật sự rất vui." Hắn vừa nói vừa lấy ngọc bội từ trong lòng mình đưa trả lại cho Vệ Tú.
"Lần này, cảm ơn huynh đã tương trợ." Vệ Tú tiếp nhận, cúi đầu nhìn rồi mới cẩn thận bỏ vào trong người mình.
"So với ơn chỉ dạy năm đó của sư phụ thì chuyện này có là gì đâu chứ." Tiêu Ung cười. Hắn ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói. "Muội có tính toán gì sau này không? Tuy là ta đã rời Kim Ngô Vệ nhưng mấy năm nay trong quân cũng không thiếu người giúp đỡ. Chúng ta vẫn còn mối hận với Tiêu gia!"
Hắn đã qua tuổi trưởng thành nhưng vẫn còn nguyên một bầu nhiệt huyết như thời còn là thiếu niên. Vệ Tú nhìn thấy lại cảm giác có chút lo lắng, cảm thấy lời nói tiếp theo của mình khó mà cất lời.
"Có chuyện khó xử gì sao?" Tiêu Ung thấy Vệ Tú trầm mặc, vội vàng lên tiếng một cách thân thiết.
"Muội đã không còn muốn báo thù nữa." Vệ Tú nhìn hắn, chậm rãi nói.
Tiêu Ung sửng sốt, trong mắt lộ ra sự không tin tưởng, hắn nhìn Vệ Tú rất lâu. Vệ Tú để mặc hắn đánh giá mình mà không nói thêm gì nữa. Ánh mắt hắn trợn trắng, từ thân thiết lại chuyển thành kinh thường, trong lòng Vệ Tú rất xấu hổ nhưng vẫn giữ sự trầm mặc đáp lại.
Cuối cùng, Tiêu Ung cười lạnh, đứng đậy xoay người rời đi. Đi tới bên cạnh cửa thì hắn dừng bước, xoay người nhìn Vệ Tú. Ánh mắt châm chọc của hắn như từng nhát dao chém nát tôn nghiêm của Vệ Tú.
Vệ Tú không thể nói rõ ràng, cũng chỉ có thể để mặc hắn khinh thường.
Tiêu Ung đợi một lúc vẫn không thấy Vệ Tú nói thêm gì, hắn cũng chỉ cười lạnh nói ra những câu đầy châm chọc.
"Trọng gia khí khái thanh liêm, chính trực, chưa từng có người nào lại tham phú quý, mê quyền lực như vậy. Có người như ngươi tồn tại trên đời này, không biết sư phụ ở nơi cửu tuyền có thể nhắm mắt được không?"
"Huynh đi đi." Vệ Tú trong lòng giật mình, rũ mắt nhìn về phía hướng hắn đi, hạ giọng.
"Chi bằng, năm đó ngươi chết thì tốt hơn!" Tiêu Ung cũng từ bỏ tâm tư, lập tức bỏ đi, hắn nhìn nàng vừa hận vừa ghét mà nhìn nàng một cái.
Vệ Tú ngồi trong phòng trà rất lâu, Nghiêm Hoán và A Dung đều đang lo lắng nhìn nàng, cũng không dám lên tiếng.
Hoàng hôn, Vệ Tú quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài, người người đều đang vội vàng đi về nhà mình. Sau một ngày vất vả, trong nhà có cha mẹ hoặc thê nhi đang chờ bọn họ, vậy thì cho dù có vất vả đến mấy thì cũng đều cam tâm tình nguyện, mọi người trên thế gian đều như vậy.
"Trong lòng các người, có phải cũng nhìn ta như vậy hay không?" Vệ Tú hỏi. Cho rằng nàng là người làm nhục gia phong của Trọng gia, cho rằng đáng lý năm đó nàng nên đi theo cha mẹ mình chứ không nên còn tồn tại.
"Đương nhiên không phải." A Dung vội vàng trả lời.
Vệ Tú nhìn Nghiêm Hoán, hắn không lên tiếng, nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn lập tức né tránh, không dám nhìn thẳng nàng. A Dung có người thân ở trong phủ lúc diệt môn mà cùng chịu tội, phụ thân Nghiêm Hoán là vì bảo vệ Đại tướng quân, tận trung mà chết. Bọn họ dốc lòng phò tá cho Vệ Tú, đương nhiên cũng coi nàng như chủ nhân, nhưng cũng là kí gửi hy vọng của mình trên người nàng.
Vệ Tú cười, cực kì đau thương.
"Cũng thế." Nàng nhẹ giọng nói.


Lúc Vệ Tú về cung cũng là lúc xế chiều. Mặt trời hạ xuống ở phía Tây, mang theo ánh nắng chiều bừng bừng khí thế. Gió lạnh thổi qua, ý thu càng nồng đậm, thành Lạc Dương dưới ánh chiều tà lại hiu quạnh như vậy.
Bộc Dương chờ nàng ở Hàm Quang điện.
Trong điện cũng đã dâng bữa chiều lên, nàng vừa vào điện thì Bộc Dương đã khoát thêm áo cho nàng.
"Trời lạnh rồi."
"Nàng cũng giữ sức khỏe." Vệ Tú nhìn nàng cười.
Hai người nhìn nhau không nói gì, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cả hai đều không thể mở lời được.
Dùng xong bữa tối, hai người cùng đi thư phòng.
Vệ Tú vốn định xử lý xong chuyện của Hán Vương và Đằng Vương rồi mới nói tới chuyện của mình. Nhưng nàng dường như đã không còn chịu nổi gánh nặng này. Ngày qua ngày tự trách đã khiên nàng không thể tiếp tục làm như không có việc gì.


-------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện