Chương 16: Chương 16
“ Ngươi không biết cẩn thận một chút sao, đồ sắc bén như vậy cũng có thể tùy tiện sờ sao?” Lạc Tầm Phong một bên băng bó cho Thẩm Chỉ Ngọc một bên nhắc nhở “ Còn may miệng vết thương không sâu, nhiều ngày tới đừng chạm vào nước….
Chỉ Ngọc, Chỉ Ngọc?”
Thẩm Chỉ Ngọc tựa hồ đang ngẩn người, Lạc Tầm Phong gọi vài tiếng y mới hồi phục tinh thần lại.
“ Cái gì?”
“ Ngươi làm sao vậy?”
Thẩm Chỉ Ngọc lắc đầu: “ Không có việc gì.”
Lạc Tầm Phong dừng một chút, hỏi: “ Ngươi có phải hay không đang nghĩ tới chuyện Diêu Tùng?”
“ Lưu Vân sơn trang tìm hắn nhiều năm như vậy, hiện tại thật vất vả tìm được lại vì Huyết Linh Chi mà không thể động tới hắn.” Lạc Tầm Phong nói “ Thập Ngũ đều nháo tới mức muốn thả chó cắn hăn….”
——————————————————–
Thẩm Thập Ngũ là năm sáu tuổi được Thẩm Chỉ Ngọc nhặt về.
Hắn là một cô nhi, luôn đi theo một lão khất cái chạy ngược chạy xuôi mà xin cơm.
Sau này, lão khất cái đã chết, hắn lại đói đến ngất ở ven đường bị Thẩm Chỉ Ngọc đi ngang qua nhìn thấy liền mang về sơn trang.
Hắn lúc ấy không có tên, trên người chỉ có một mảnh lụa không biết ở đâu ra viết sinh nhật hắn là ngày mười lăm tháng sáu.
Vì thế, Thẩm Chỉ ngọc đặt cho hắn cái tên Thẩm Thập Ngũ, mỗi năm tới ngày mười lăm tháng sáu đều dẫn hắn đi ra ngoài chơi một ngày, mua cho hắn một bát mì trường thọ.
Thẩm Thập Ngũ đời này hận nhất hai người, một là Diêu Tùng năm năm trước hại trang chủ hắn trúng độc, một là dâm tặc Yến Cửu Phi lần trước khi dễ trang chủ hắn.
Nhưng Yến Cửu Phi đã bỏ chạy, chó cũng không cắn được, cũng chỉ còn lại Diêu Tùng đang bị nhốt ở đại lao trong nha môn.
Sau khi Thẩm Thập Ngũ biết, hắn không nói hai lời liền kéo theo chó đi cắn người nhưng ở nha môn lại đụng phải Lạc Tầm Phong mới bị kéo trở về.
“ Đợi khi tìm được Huyết Linh Chi” Lạc Tầm Phong an ủi hắn, nói “ Lúc đấy ngươi muốn cắn thế nào thì cắn, Lạc đại ca tuyệt không chặn ngươi.”
Thẩm Thập Ngũ mắt hồng hồng, gào lên: “ Không phải ta cắn, là kêu tiểu Quy cắn!”
Lạc Tầm Phong: “ Đúng, đúng, đúng, kêu tiểu Quy cắn!”
——————————————————-
Nhưng đã lục soát rất nhiều nơi, mấy người đi cùng Diêu Tùng cũng đều bắt được nhưng vẫn chưa tìm được Huyết Linh Chi.
“ Có thể hay không đã bị bọn họ hủy đi?” Thẩm Chỉ Ngọc suy đoán “ Thừa Dương thế tử đã chết, bọn họ cũng không cần Lục tiền bối….”
Lạc Tầm Phong trầm ngâm nói: “ Hẳn là sẽ không, Diêu Tùng hiện tại đang ở trong lao, Huyết Linh Chi là lợi thế duy nhất của hắn, hắn hẳn sẽ không mạo hiểm như vậy.”
Mà mấy người đi theo Diêu Tùng kia nói Huyết Linh Chi vẫn luôn là Diêu Tùng cầm, bọn họ chưa bao giờ thấy.
————————————————————
Mục Trì mang theo Lục Tri Niên đi nhà lão bằng hữu ở phía tây thành, Thẩm Thập Ngũ hỗ trợ cầm y phục qua.
Mục Trì tới nhà lão bằng hữu rồi mới phát hiện để quên bầu rượu ở trong sơn trang vì thề dàn xếp xong cho Lục Tri Niên lại đi theo Thẩm Thập Ngũ trở vê.
Bọn họ đi nửa đường thấy một tiểu cô nương cầm một xiên hồ lô đường do chạy trốn quá nhanh mà vấp chân té ngã.
Thẩm Thập Ngũ chạy nhanh tới đem người đỡ lên.
Hồ lô đường không làm sao, tiểu cô nương cảm ơn Thẩm Thập Ngũ còn nói muốn mời hắn ăn một viên hồ lô đường.
Thẩm Thập Ngũ xua xua tay nói, không cần.
Nhưng tiểu cô nương kiên trì muốn mời hắn ăn, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.
Thẩm Thập Ngũ tức khắc mặt đều đỏ bừng, nhắm mắt lại cắn một viên hô lô đường rồi bỏ chạy.
“ Thập Ngũ, Thập Ngũ….” Mục Trì đi theo phía sau hắn cười suốt quãng đường về tới trong viện Thẩm Chỉ Ngọc, còn cùng Thẩm Chỉ Ngọc nói: “ Tiểu Thập Ngũ của chúng ta đã trưởng thành rồi, thấy tiểu cô nương liền mặt đỏ tim đập ha ha ha…”
“ Mục sư phụ!” Thẩm Thập Ngũ tức chết rồi, xoay người chạy đi.
Mục Trì cười đến khát khô cổ liền cầm ấm nước trên bàn rót nước uống, bỗng nghe thấy Thẩm Chỉ Ngọc hỏi: “ Nếu…..
nhìn thấy nam thì sao?”
Mục Trì: “ Cái gì?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ …..
Mặt đỏ tim đập….”
Mục Trì phun một ngụm nước, chụp bàn nói: “ Nam nhân nào?!”.
Bình luận truyện