Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 69: - Vạn năm thụ



Edit: girl_sms

Hai người ngồi đối diện thật lâu, Phong Uyển Nhu hơi hơi nhắm hai mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động, hai má đỏ ửng, Tiểu Thảo nhìn động tác này của Phong Uyển Nhu, tim đập cuồng liệt, như muốn lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thời gian tựa hồ tại trong nháy mắt đều ngưng động, thân mình hướng về phía trước, khoảng cách tiếp cận càng lúc càng gần, hai trái tim dần dần hoà chung nhịp đập.

Không phải chưa từng hôn môi, chỉ là lần này là lần đầu tiên Tiểu Thảo đứng ở vị trí chủ đạo chủ động hôn môi Phong Uyển Nhu (mấy lần trước toàn Phong tổng hôn lén hôn trộm, cưỡng hôn đủ kiểu đủ thể loại :"> ), Tiểu Thảo không chớp mắt nhìn Phong Uyển Nhu, nhìn Phong tổng ngày thường một lời nói ra khiến bao người run sợ, nhưng hiện giờ Phong tổng lại vô cùng ôn nhu, chỉ dám khẽ chớp lông mi, bởi vì khẩn trương mà ánh mắt run run, càng nhìn càng cảm thấy có một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ lồng ngực mình, Tiểu thảo có một cảm giác muốn đem Phong Uyển Nhu hợp vào thân thể mình.

Đang lúc môi chạm môi, Tiểu Thảo có thể cảm giác được Phong Uyển Nhu run rẩy, tựa hồ nàng so với chính mình càng thêm khẩn trương, một khi xác định được điểm ấy, lòng tự tin của Tiểu Thảo cũng "Tạch" một cái bay lên đến cực điểm, tay cũng dựa theo mấy bộ phim điện ảnh hay xem, ôm eo Phong Uyển Nhu, nhẹ nhàng xoa nắn. (Tiểu Thảo bắt đầu tà ác >.<)

Quanh người đều là hương thơm của Phong tổng, Tiểu Thảo kích động đến phát run, Phong Uyển Nhu còn chưa gục sao mình muốn gục vậy nè, Tiểu thảo nhịn không được hừ nhẹ, thân mình cũng mềm yếu rũ xuống, Phong Uyển Nhu phát giác được điều này, vươn tay ôm lấy nàng, quay người lại đem nàng đặt ở dưới thân.

Nhẹ nhàng hôn ở trên mặt Tiểu thảo, như có như không hít hít mùi thơm của nàng, kĩ thuật hôn của Phong Uyển Nhu hiển nhiên so Tiểu Thảo thành thạo hơn nhiều, Tiểu Thảo bị hôn đến thất điên bát đảo nhưng vẫn không quên mục đích của mình, lắc đầu cự tuyệt

"Không được, không được......"

"Sao lại không được?"

Phong Uyển Nhu dùng sức cắn xương quai xanh của Tiểu Thảo, hai tay chống lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn, trong mắt mang theo một cỗ oán hận vô hình. Còn không được sao? Dương Tiểu Thảo, em rốt cuộc muốn cho tôi chờ bao lâu?

Mái tóc dài ẩn ẩn bao quanh mặt, Tiểu Thảo hô hấp hỗn loạn không đâu ra đâu, lại vẫn cố nén rung động trong lòng, hai tay ôm lấy cổ Phong Uyển Nhu.

"Chị hiểu lầm em rồi ."

"Cái gì?"

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, cổ áo Tiểu Thảo không biết khi nào thì đã rộng mở ra, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết, do kịch liệt hô hấp không ngừng mà chúng đang phập phồng, Phong Uyển Nhu ánh mắt hơi hơi nheo lại, đồng tử dần dần tụ lại một điểm.

"Sắc lang !"

Tiểu Thảo mặt đỏ lên tay kéo lấy áo che lại, vừa thẹn vừa giận nhìn Phong Uyển Nhu, dùng sức cắn môi dưới nói

"Em muốn làm công !"

"Ân?"

Bởi vì đề tài chuyển đổi quá nhanh, Phong Uyển Nhu lập tức không phản ứng kịp , ngưng một chút, ánh mắt lại nhìn về phía Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo biểu tình không được tự nhiên, ánh mắt cũng không dám cùng Phong Uyển Nhu đối diện, nghiêng đầu, nhỏ giọng than thở

"Ngưng Ngưng nói, em phải làm công."

"Em có điểm nào giống công ?"

Cảm giác được tư thế có chút mệt, Phong Uyển Nhu áp trên người Tiểu Thảo, đầu nằm xuống bụng Tiểu thảo, trên mặt mang theo ý cười. Ân, không sai, thực mềm mại, so với gối đầu tốt hơn nhiều, về sau sẽ trưng dụng nơi này.

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu bĩu môi, nàng phát hiện Phong tổng đã thay đổi, không biết vì cái gì trở nên thích khi dễ người...... Luôn khi dễ nàng à. :">

"Dù sao em chính là công, chỗ nào cũng đều là một công chính hiệu."

"Bằng chứng đâu?"

"......"

Tiểu Thảo hết chỗ nói rồi,biết đào đâu ra bằng chứng cho Phong tổng? Nhưng nếu Phong tổng đã muốn biết, Tiểu Thảo cũng phải cho nàng một giải thích hợp lí, nếu không như thế nào có thể thể hiện hình tượng cường công chính hiệu của mình (Tiểu Thảo là cường công =.=), Phong Uyển Nhu cũng rất nể tình, kiên nhẫn nằm trên bụng Tiểu Thảo chờ đáp án, chờ đến khi nàng muốn ngủ, Tiểu Thảo rốt cục đem đáp án nói ra, hơn nữa đáp án này vừa nói ra đã khiến cho Phong Uyển Nhu tỉnh táo ngay lập tức.

"Bởi vì chị là Vạn niên thụ."

Đây là lý luận của Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu cũng không biết Tiểu Thảo là từ đâu nói ra câu này, tóm lại sau một câu này, không khí nháy mắt trở nên đông cứng, Phong Uyển Nhu khẽ hừ một tiếng, cũng không nằm trên bụng Tiểu Thảo nữa, đứng dậy, đem nàng đẩy qua một bên, mang dây an toàn rồi lái xe.

Tiểu Thảo thật ủy khuất , sao lại có người như vậy a, để người ta nói chuyện lại không cho người ta nói thật, sự thật chính là vậy mà, xem đi xem đi Phong tổng như vậy có điểm nào là công, liền nói ngay đến cái móng tay của Phong tổng, bảo dưỡng tốt như vậy, dài như vậy, đâu có phù hợp với tiêu chuẩn của một công chính hiệu!

"Ánh mắt em đang nhìn nơi nào vậy?"

Phong Uyển Nhu đối với hành vi Tiểu Thảo lặp đi lặp lại nhiều lần liếc nhìn ngón tay mình, còn luôn nhìn ngón tay của chính mình tỏ vẻ phẫn nộ, Tiểu Thảo sâu sắc cảm nhận được Phong Uyển Nhu đang phẫn nộ, thật ngượng ngùng, mặt đỏ lên rồi cười ngượng ngùng

"Đây là Ngưng Ngưng nói cho em biết."

"Lại là Dạ Ngưng !"

Phong Uyển Nhu hiện tại đối Dạ Ngưng có thể nói là giận đến nghiến răng nghiến lợi, một hài tử ngoan hiền đứng đắn như Tiểu Thảo chỉ sau mấy tháng đã bị Dạ Ngưng dạy cho 'trong sáng' đến mức này.

"Hehe, Phong tổng không tức giận nữa ? Em đói bụng, chúng ta về nhà ăn mì đi, buổi tối cũng chưa ăn được miếng nào, toàn lo ngắm chị à."

Phong Uyển Nhu tức giận liếc Tiểu Thảo

"Tôi thấy em cũng ăn không ít rồi mà?"

"Hồi nào à."

Tiểu Thảo nhéch miệng, lực chú ý của nàng đều đặt trên người Phong tổng, mấy món ăn vào miệng đều là ăn trong vô ý, cũng chưa ăn ra vị gì đã nuốt xuống rồi, hiện tại đói chịu không nổi luôn à.

"Được nha được nha, người ta muốn ăn cơm, Phong tổng ~"

Tiểu Thảo giữ chặt một cánh tay của Phong Uyển Nhu bắt đầu làm nũng, Phong Uyển Nhu bị cái giọng nhõng nhẽo của Tiểu Thảo làm cả người nổi da gà, thở dài, Phong Uyển Nhu giơ tay nhéo nhéo mặt của nàng

"Em đó nha~" (Hành động quá cute >.<)

Bên này Phong Uyển Nhu cùng Tiểu Thảo xem như giải quyết mâu thuẫn bên trong hoàn hảo rồi, chuẩn bị về nhà ăn khuya sau đó còn có thể tâm tình đêm khuya với nhau, bên kia Phong Uyển Tư bị Lăng Sương làm tức chết rồi.

Nàng cùng tỷ tỷ tách ra sau đó trong đầu lại luôn suy nghĩ về Lăng sương, nghĩ muốn bại não mà không đoán ra là ai đón Lăng Sương, trên đường cũng gặp phiền phức nữa mới khổ chứ, nhìn đèn đỏ đã dừng lại rồi, nhìn đèn xanh lại cũng ngây người đứng lại, sau lại cảnh sát thúc thúc không thể nhịn được nữa gõ cửa sổ xe nàng, Phong Uyển Tư lúc này mới thức tỉnh, quyết định làm một người tốt, một cước đạp chân ga, chạy như bay trở về tìm Lăng Sương, Phong Uyển Tư trong lòng tính toán xong hết rồi, nói như thế nào Lăng Sương cũng là một đại mỹ nhân như hoa như ngọc à, bây giờ cũng là nửa đêm, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao đây, rõ ràng là mình quá là thương người, Phong uyển tư thầm nghĩ.

Một đường chạy như điên, Phong Uyển Tư vì làm người tốt nên gọi điện thoại cho Lăng sương hỏi thăm, kết quả người ta hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của nàng, làm cho nàng tức giận đến mức cái mũi muốn nổ tung ra mới chịu nói đang ở quán bar uống rượu, Phong Uyển Tư căm giận đi tới quán bar, trước mắt là một màn khiến tinh thần làm người tốt của nàng tan nát cõi lòng.

Nàng chưa bao giờ thấy Lăng Sương như vậy, tóc dài xoã trên vai, hai má đỏ ửng, ánh mắt mê ly, trong tay còn cầm bình rượu đang uống rượu, trong mắt tuyệt vọng không để ý đến bất kì ai.

Nhịn không được trong lòng đau đớn, Phong Uyển Tư xông lên trước, đè tay nàng lại, lớn giọng ồn ào

"Cô đang làm cái gì vậy?"

Uống nhiều như vậy làm gì? Lăng sương từ nhỏ đã hay ốm yếu sao có thể chịu nổi hành động như vậy? Tổ quốc bồi dưỡng sinh viên ưu tú như cô dễ dàng lắm sao?

Lăng Sương uống quá nhiều nên đầu có chút choáng, Phong Uyển Tư đáng hận kia cứ như vậy làm tổn thương lòng tự trọng của nàng, nàng đã cố gắng bao nhiêu năm qua cũng chỉ vì mong muốn phong uyển tư có thể tiếp nhận mình, mà lúc này trụ cột tinh thần tựa hồ sụp đổ trong nháy mắt, hiện tại nàng không nghĩ gì hết nữa, chỉ muốn khóc lớn một hồi, phóng túng một lần.

"Đừng uống nữa!"

Phong Uyển Tư chán ghét nhất chính là người khác không để ý đến mình, nhưng Lăng Sương lại cố tình một lần nữa không cho nàng tí thể diện nào, nhiều lần đều đem lời nói của nàng như gió thoảng qua tai.

"Ai, cô là ai?"

Vẫn ngồi ở bên cạnh Lăng Sương là một nam nhân cao ráo bây giờ mới mở miệng , Phong Uyển Tư vốn không có nơi để phát tiết, vậy mà không biết từ đâu bay ra một tên ngốc cho nàng xả hết cơn giận, Phong Uyển Tư lạnh lùng nhìn hắn một cái

"Anh là ai?"

"A? Tôi là Nham Phong, là bạn của Sương Sương."

Nham Phong thấy rõ Phong Uyển Tư mặt mũi tràn đầy lửa giận , này không thể trách hắn anh hùng nhụt chí, chỉ là hắn lúc trước tuy rằng chưa gặp qua Phong Uyển Tư, nhưng gương mặt tinh xảo của nàng đối với Nham Phong mà nói là quen thuộc đi, hắn cùng Lăng Sương là từ nhỏ đến lớn đều là hảo bằng hữu, hắn qua nhà Lăng Sương vô số lần thấy ảnh chụp của Phong Uyển Tư, cũng biết trong lòng Lăng sương vẫn yêu nữ nhân này, cho nên khó tránh khỏi việc Phong uyển tư vừa hỏi hắn đã vội giải thích.

"Sương Sương?"

Phong Uyển Tư vì cách xưng hô này mà mặt đã đen nay lại càng đen hơn, nàng tức giận nhìn người nằm bên cạnh đang chén rượu ~ Lăng Sương. Tốt lắm, cô nửa đêm không trở về nhà cũng là vì cùng cái tên như que củi này hẹn hò? Thực sự là tốt mà! Dựa theo tính cách của Phong Uyển Tư, nếu có nữ nhân đối với mình như vậy, nàng khẳng định sẽ quay đầu bước đi, nhưng là...... Nhìn Lăng Sương say đến mức cười ngơ ngẩn ngốc nghếch, Phong Uyển Tư cắn cắn môi, một tay đỡ cánh tay Lăng sương lên, dùng sức nâng nàng dậy

"Cô đứng lên cho tôi!" Say cũng phải theo tôi trở về, nam nhân này làm sao có thể tin được?

"Buông tôi ra!"

Lăng Sương đối với Phong Uyển Tư đã là tâm ý nguội lạnh, nếu không cần, nếu không thích, vì cái gì còn muốn quản tôi?

"Hô, cô cũng bạo quá ha."

Phong Uyển Tư nổi giận, tôi còn chưa giận mà cô dám nổi giận làm màu với tôi sao, cô cho là ai cũng có thể khiến bổn tiểu thư lo lắng cố sức như vậy sao?

"Cô ấy uống hơi nhiều, cô đừng đối xử như vậy à."

Đứng ở một bên Nham Phong nhịn không được , tuy nói rằng nữ nhân cãi nhau, hắn là một Đại nam nhân không nên xen mồm vào, nhưng cũng không thể nhìn bạn thân mình bị khi dễ à.

"Anh ý kiến cái gì?"

Nham Phong không lên tiếng nàng còn du di cho qua, nhưng dám lên tiếng nói mấy lời xàm xí như vậy khiến Phong Uyển Tư trong lòng lửa lại cháy lớn hơn nữa

"Không phải bạn trai liền cút đi, nếu là bạn trai vậy mà còn khiến cho bạn gái như vậy a? Anh làm bạn trai cái kiểu quần què gì đây?"

"A?"

Nham Phong bị Phong Uyển Tư rống đến mức muốn hôn mê, gì a, Sương Sương trở thành bạn gái hắn sao? Hơn nữa hắn như thế nào lại cảm giác lời nói này có mùi ghen tuông nồng đậm nhỉ?

"Mặc kệ cô ta đi."

Lăng Sương tuy say rượu nhưng vẫn mở miệng , nàng rất hiểu biết Phong Uyển Tư , nữ nhân này điên lên thì như chó điên gặp ai cũng cắn, Nham Phong là người thành thật tuyệt đối không phải đối thủ của Phong uyển tư.

"Hô, hai người là vợ chồng liên minh lại muốn khi dễ tôi sao?"

Phong Uyển Tư giận đến mức cả người phát run, Lăng Sương cô giỏi lắm! Cái gì mà từ nhỏ đến lớn chỉ yêu mình tôi, cái gì lời thề năm ấy, cái gì hứa hẹn này nọ, tất cả đều mây trôi hả, tôi thấy người thay lòng đổi dạ không phải là tôi mà là cô đó!

"Vợ chồng cái gì, hai ngươi bình tĩnh lại đi, ha ha, cũng không có chuyện gì lớn lao mà?"

Nham Phong xem hai người cãi nhau mà toát mồ hôi, không được, hai nữ nhân này sát khí quá lớn, hắn thật sự không đỡ nổi mà, Phong Uyển Tư nhe răng nhếch miệng trừng mắt nhìn Nham Phong, Nham Phong mặt đầy vô tội, Lăng Sương lại nhìn chằm chằm Phong Uyển Tư, đau lòng đến mức muốn khóc.

Nếu không thích, tại sao còn tới tới trêu chọc tôi, cô có biết như vậy thật sự đả thương tôi nhiều lắm hay không? !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện