Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Chương 42: Khóc lóc ỉ ôi



Tiệm massage quả thật có chuyện xảy ra, trước khi Bàng Suất bị bắt lại, hắn cố ý dặn Côn Tử không được nói cho Đóa Lai biết chuyện này, giúp hắn nghĩ cách đừng để Đóa Lai lo lắng, nhưng hắn không hề nghĩ đến rằng, tên Côn Tử này làm ăn lại lộ đến vậy, chỉ cần nói cho Đóa Lai biết Bàng Suất mấy ngày nay bận nên không gặp là được rồi, ai mà ngờ lại nói thêm cậu không cần đến tiệm đâu, nếu không Đóa Lai cũng chẳng vội vội vàng vàng chạy đến tiệm, có đứa ngu mới cho rằng không có chuyện gì xảy ra.

Bàng Suất dĩ nhiên không biết Côn Tử nói vậy, nếu không chắc chắn tức muốn hộc máu.

Đóa Lai ăn cũng không kịp ăn, vội bắt xe đến thẳng tiệm, điều khiến cho Đóa Lai không thể ngờ đến chính là, khung cảnh náo nhiệt như bình thường đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng hiu vắng, mấy nhân viên phục vụ bên trong mặt mày hoảng sợ đang trò chuyện về chuyện gì đó. Trong đó có một người nhìn thấy Đóa Lai đến, vội nháy mắt ra hiệu với vài người khác, chấm dứt cuộc trò chuyện.

“Ông chủ đâu?” Đóa Lai nhíu mày hỏi.

Nhân viên phục vụ cười nói: “Ra ngoài một lúc rồi.”

“Vậy anh Chúc đâu?” Đóa Lai lại hỏi.

“Có việc đi rồi.”

Đóa Lai cẩn thận suy nghĩ: “Có anh Côn Tử ở đây không?”

“Cũng đi ra ngoài rồi.”

Đóa Lai bực bội ôm một bụng thắc mắc, cái tiệm lớn như vậy mà ngay cả một người quản lí cũng không ở lại, chỉ có lác đác vài nhân viên phục vụ, chắc chắn sẽ không nói sự thật cho cậu biết rồi, có hỏi thêm cũng chẳng được gì. Đóa Lai xoay người ra khỏi tiệm, đứng trước cửa gọi điện thoại cho Bàng Suất, mặc dù điện thoại kết nối được nhưng vẫn không ai nghe máy.

Tắt máy, Đóa Lai lại điện cho Chúc Khải.

“Lai thần tài, có chuyện gì?”

Đóa Lai nghe thấy giọng Chúc Khải liền cảm thấy an ủi, vội hỏi: “Anh Khải, em nghe anh Côn Tử nói tiệm có chuyện, Bàng Suất hiện tại ở đâu, anh ở đâu?”

Chúc Khải ở đầu bên kia khẽ nhíu mày, nghĩ thầm, thằng Côn Tử này bố phải lấy dây buộc chặt siết mồm mày lại mới được.

“Lai thần tài, em nghe anh Khải nói, chuyện này em còn quá nhỏ hiểu, em vẫn còn ngốc lắm, anh Bàng của em nói, chờ anh ấy giải quyết xong rồi sẽ về dẫn em đi ăn.” Chúc Khải bịa chuyện.

Đóa Lai nghe hắn nói vậy càng tức giận: “Anh có thể đừng gạt em nữa được không? Về dẫn em ăn??? Anh cho rằng em là đứa nhóc ba tuổi à???” Đóa Lai vội hét to: “Anh Khải, anh nói thật cho em biết đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Chúc Khải im lặng một lát, xem ra không thể gạt được nữa, lúc này mới nói thật với Đóa Lai: “Lai thần tài à, tiệm massage bị báo cho cảnh sát, anh Bàng của em bị người ta bắt đi, không biết bao giờ mới được thả, anh còn không nghe ngóng được tí tin tức nào cả.” Chúc Khải dừng một chút rồi vội nói tiếp: “Bây giờ anh đang nhờ người khẩn trương bảo lãnh Bàng Suất ra đây.”

Chúc Khải tự trách: “Chuyện này cũng thật kì lạ, chuyện làm ăn này bọn anh cũng đã xử lí êm xuôi đàng hoàng hết rồi, haizz…” Chúc Khải thở dài một tiếng: “Anh nghĩ thằng chó Thiết Quân báo cảnh sát chứ chẳng ai, nhưng mà anh không có bằng chứng, bây giờ việc cấp bách nhất vẫn là bảo lãnh Bàng Suất ra trước.”

Đóa Lai càng nghe càng lo lắng: “Có phải liên quan đến chuyện tiền bạc không?”

“Nhất định là vậy, nhưng mà bây giờ nếu có tiền cũng chưa chắc được.” Chúc Khải vừa nghĩ đến vị quản lí cương trực kia đã thấy đau đầu, chắc chắn không thể hối lộ hắn.

“Vì sao vậy?” Đóa Lai truy hỏi.

Chúc Khải suy nghĩ: “Trước mắt đừng nói nữa, anh đang bận, khi nào về anh nói với em.”

Đóa Lai đồng ý: “Được, vậy em ở trong tiệm đợi anh.”

“Đừng đợi, em cứ về nhà chờ đi, anh còn không biết khi nào anh mới về được, nếu không như vậy đi, khi nào anh về thì anh gọi em, được không?” Chúc Khải dường như mong chờ Đóa Lai đồng ý, bởi lẽ y biết quan hệ giữa Đóa Lai và Bàng Suất không đơn giản như vậy.

“Vậy được rồi.” Đóa Lai bất đắc dĩ đồng ý.

“Ừm, vậy anh tắt máy đây.” Chúc Khải vội tắt điện thoại. Mấy ngày nay, Chúc Khải nhìn thấy quan hệ giữa Đóa Lai và Bàng Suất có sự phát triển, mặc dù y cũng ngạc nhiên thật, Bàng Suất rõ ràng là trai thằng, làm sao có thể có tâm tư khác với con trai cho được? Ngạc nhiên thì ngạc nhiên thôi nhưng Bàng Suất là anh em tốt với hắn, nếu như hắn đã có lựa chọn riêng thì y cũng không phản đối, hơn nữa, Đóa Lai cũng rất tốt.

“Côn Tử, mày lại đây!” Chúc Khải nổi giận gào lên một tiếng, dọa Côn Tử nhảy dựng cả người.

Côn Tử vội chạy đến, nghi ngờ hỏi: “Sao, có chuyện gì mà anh nổi giận vậy?”

Chúc Khải tức giận: “Không phải Bàng Suất dặn mày không được nói cho Lai thần tài biết rồi sao? Vậy mà mày vẫn nói, mày không cần cái miệng của mày nữa phải không?”

Côn Tử sửng sốt: “Đm, em oan nha! Em nói với Lai thần tài trong thời gian này Bàng Suất có việc bận nên chưa về được, bảo cậu ấy cũng không cần đến tiệm làm, còn lại cái gì em cũng chưa nói hết.”

“Đm, mày ngu à!!!” Chúc Khải tức giận nói: “Mày kêu em ấy đừng đến tiệm làm không phải nói cho em ấy biết trong tiệm có chuyện à?” Chúc Khải cẩn thận suy xét, thầm nghĩ Đóa Lai cũng thật nhạy cảm, vừa nghe đã biết có điều không đúng.

“Em có nói đâu, không phải cậu ấy tới tiệm mới biết à.” Côn Tử tỏ vẻ vô tội nói.

Chúc Khải nhíu mày: “Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa, mau nghĩ cách bảo lãnh Bàng Suất ra đi, ở đó không biết có đối xử với nó tốt không…”

Nhắc đến chuyện này, cả hai đều bắt đầu lo lắng. Côn Tử thật ra cũng không tệ, nhưng hắn vừa mới đi theo Bàng Suất cho nên quen khá ít người, nếu so sánh với hắn thì Chúc Khải tự trách mình lẽ ra phải quen rộng hơn một chút, y còn khuyên Bàng Suất đến đây lập nghiệp, y tự cho mình có thể thành thạo giúp đỡ hắn, ai ngờ có chuyện xảy ra, y cũng bó tay.

“Anh Khải, nếu không chúng ta đút thêm nhiều tiền hơn tí?” Côn Tử thấy đây là cách duy nhất.

Chúc Khải tức giận: “Nếu có thể đút thêm tiền thì chúng ta có thể ngồi đây lo lắng sao.” Chúc Khải im lặng một lát, trầm giọng nói: “Tao cảm giác chắc chắn chúng ta đã khiến ai đó ghim thù rồi cho nên bên trên cứ nhìn chằm chằm, không cho chúng ta cơ hội hòa hoãn, tao thấy có người muốn chỉnh chết chúng ta.” Chúc Khải nhìn Côn Tử, phân tích: “Tao với mày cũng còn sức, nếu tiệm massage không trụ nổi thì có thể phủi mông chạy đi tìm việc khác, nhưng Bàng Suất không được, nó bị chơi một vố một lần rồi, thêm lần này nữa chắc nó gục mẹ rồi ngồi không mấy năm là có chắc.”

“Vậy anh có cách nào không?”

Chúc Khải suy nghĩ: “Tao đoán chuyện này là do chú của tên Thiết Quân kia làm, hắn thấy tiệm chúng ta càng ngày làm ăn càng phát đạt, hơn nữa tao với Bàng Suất từng đập cháu của Thiết Quân một trận, chắc chắn nó ghim cmnr.” Chúc Khải nắm chặt tay: “Không được, chuyện này tao phải đi làm rõ với Thiết Quân mới được.”

“Này, anh đừng có kích động vậy, chúng ta không có chứng cứ không thể làm càn được.”

Chúc Khải không còn cách nào khác: “Vậy phải làm sao đây, nếu không đợi đến ngày Bàng Suất bị nhốt tù thật luôn à?”

Côn Tử nhẹ giọng nói: “Em về trước suy nghĩ em có ai giúp chúng ta được không, nếu không chúng ta nói cho ba mẹ Bàng Suất biết, nói không chừng bọn họ có thể giúp được.”

Chúc Khải nhếch nhác nói: “Đm, cứ tính vậy đi.” Chúc Khải cho hồ sơ vào trong túi, nhà giam ở chỗ đó ít nhiều cũng cần phải đút tiền.

Sau khi Chúc Khải và Côn Tử trở lại tiệm tắm rửa, Côn Tử liền đi mua cơm tối, mấy ngày này cả hai cũng đói đến cùng cực. Chúc Khải nằm trong phòng trên tầng, do dự có nên điện thoại cho Đóa Lai hay không, đấu tranh tư tưởng một hồi, vẫn là nên điện cho Đóa Lai một cuộc.

Đóa Lai lúc này không về nhà mà ở gần tiệm hồn bay phách lạc đi dạo, nhận được điện thoại của Chúc Khải, cậu vội chạy đến tiệm.

“Anh Khải, chuyện như thế nào?” Đóa Lai chạy vào phòng.

Sắc mặt Chúc Khải âm trầm, mất đi vẻ lưu manh như trước, trong tay y cầm một điếu thuốc nhưng y lại không hút, giọng khàn khàn: “Quản lí ở đó là một ông chú cũng đã đứng tuổi, làm việc vô cùng quang minh chính đại, bảo rằng tiệm chúng ta làm ăn bất chính, không tạo được nếp sống tốt đẹp gì đấy, đệt…” Chúc Khải lại đưa tay tự chỉ mình, mắng: “Tại sao lại nhốt Bàng Suất mà không phải là anh?”

Đóa Lai không nghĩ rằng Chúc Khải lại tự trách mình như vậy, an ủi: “Anh Khải cũng chỉ là lo cho tiệm thôi mà.”

“Đúng vậy.” Chúc Khải hung hăng tự tát mình một bạt tai, hai mắt đỏ bừng: “Loại hình tắm rửa này có không ít tiệm làm, tại sao lại cố tình chú ý đến tiệm chúng ta, chắc chắn là có người âm thầm báo cáo.”

Đóa Lai đảo mắt, chuyện không muốn cũng đã xảy ra, chuyện nên làm bây giờ là nghĩ biện pháp giải quyết.

“Hiện tại anh không biết phải làm như thế nào, tiền cũng đút rồi, người cũng tìm rồi, nhưng mà vẫn không bảo lãnh Bàng Suất ra được.” Chúc Khải mất phương hướng, cảm giác thất bại trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng y, mấy năm nay không phải y lăn lộn bên ngoài vẫn không có chuyện gì sao?

Đóa Lai chậm rãi lại gần, ngồi cạnh người y, nhớ đến lời y nói vừa rồi, kết hợp với vị trí địa lí của tiệm, mở miệng hỏi: “Anh Khải, vị quản lí mà anh nói kia có phải họ Tôn không?”

Chúc Khải đột nhiên ngẩng đầu: “Em quen người đó?”

Đóa Lai nhẹ giọng nói: “Ông nội của em quen ông ấy, hơn nữa quan hệ còn rất tốt.”

“Thật hay giả?” Chúc Khải giống như nhìn tháy ánh nắng hy vọng.

“Nếu đúng là ông ấy thì đúng là thật.” Đóa Lai quay đầu nhìn Chúc Khải: “Em về nhà tìm ông hỏi một chút.”

Chúc Khải phấn khởi nói: “Anh đi với em, có gì cần giúp thì…”

Chúc Khải chưa nói xong, Đóa Lai đã cắt lời: “Chuyện này vẫn để mình em làm thì tốt hơn, ông của em và ông họ Tôn kia đều giống nhau, cần phải có bản lĩnh mới giải quyết được.”

Chúc Khải nhìn cậu: “Vậy em mau đi đi, anh ở đây đợi tin.” Nói xong, Chúc Khải lấy túi từ trong kẹp hồ sơ: “Ở đây có mấy vạn, em cầm xem có cần dùng không.”

Đóa Lai suy nghĩ, vẫn nên cầm thì hơn.

Đóa Lai rời khỏi tiệm, bắt xe đến thẳng nhà lão Đóa, vừa vào cửa, Đóa Lai quỳ rạp xuống dưới đất, khóc lóc như sét đánh mưa tuôn một trận.

Lão Đóa đang ngồi trên ghế ngâm chân, thấy cháu trai của mình vừa vào cửa đã không nói lời nào đã quỳ xuống khóc lóc ỉ ôi, cảnh này trước đây chưa từng có bao giờ.

“Sao vậy?”

Đóa Lai ngẩng đầu, mở miệng gào khóc: “Lão Đóa ơi, ông phải giúp con chuyện này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện