Xui Xẻo Thì Xui Xẻo
Chương 11
Nói đến đây, Bế Phong môn cũng là một môn phái rất kỳ lạ. Khác với những môn phái tu đạo bình thường thích ẩn mình trong núi sâu rừng thẳm, phái này lại nằm ngay đầu phía đông rất náo nhiệt của thị trấn Bế Phong, trước cửa môn phái có rất nhiều tiểu thương tụ tập, hết sức xô bồ.
Điều này khiến cho một kẻ rất lâu không đến nơi sầm uất như ta cảm thấy hăng hái vô cùng, đi dạo khắp nơi.
Lại nói tiếp, quầy tranh bằng kẹo đường (1) là nơi ta thích nhất. Thật ra trước đây khi ta còn ở nhà bà lão quả phụ làm đầy tớ, ngẫu nhiên cũng có những gánh hàng rong nho nhỏ qua lại. Trong số những hàng tạp hoá mà bọn họ buôn bán thỉnh thoảng cũng xen vào những cây kẹo đường ngọt ngào. Ta lúc đó quả thật hết sức ham muốn, đáng tiếc một đồng cắc cũng không có.
Mà ở nơi phố xá sầm uất này, rốt cuộc lại có cả một quầy chuyên bán kẹo đường, trong nồi là đường nấu chảy đặc sệt, trên mặt bàn trắng tinh là một con ngựa đường đang vẽ dang dở, ngoài ra còn có những mèo này, chuột này, chó này, đều được làm từ đường, cắm ở một bên trông rất sống động, khiến cho ta cảm thấy thèm ăn vô cùng!
Kết quả là, ta đứng trước quầy kẹo đường ăn lấy ăn để.
Cho đến khi tiểu ca chủ quầy hàng giơ lên cái nồi trống rỗng, một giọt kẹo đường cũng không dư, mặt mày xanh lét nhìn ta, ta mới biết ngày hôm nay mình đã ăn hơi quá trớn rồi.
“Có phải là ta đã ăn nhiều lắm không?” Ta ngửa đầu nhìn Tiểu Hắc.
“Không nhiều, không nhiều.” Tiểu Hắc liên tục lắc đầu: “Sư phụ chẳng qua chỉ ăn từ kẹo hình hoa hình cỏ ăn đến kẹo hình rồng hình phượng, ăn đến không còn một giọt kẹo nào mà thôi!”
Thì ra là vậy, ta an tâm rồi, liền tự mình vươn tay lấy một khối đường chưa nấu chảy trong túi vải bố của tiểu ca, ném vào trong nồi: “Tiểu ca, ngươi làm tiếp đi, đóng gói cho ta mang theo.”
Trong lúc chờ đợi, ta mới chú ý thấy có không ít ánh mắt của các cô nương trẻ tuổi liên tục hướng về phía bên này, càng có không ít cô nương mặt mũi nhìn quen thuộc, hẳn là đã đi qua đi lại con đường này bốn năm lần rồi. Phát hiện này khiến cho hư vinh tâm đã ngủ quên từ lâu của ta cảm thấy hết sức thoả mãn.
Ta nhỏ giọng hỏi Tiểu Hắc bên cạnh: “Nhiều ánh mắt tập trung về phía này như vậy, có phải là do sư phụ ta rất tuấn tú không?”
“Phải, sư phụ.” Hắn mỉm cười trả lời.
“Tuấn tú cỡ nào?”
“Sư phụ ngươi quả thật tuấn tú đến mức lừa mình dối người!”
Lời này hắn nói hết sức nghiêm túc, hai mắt thành khẩn vô cùng, hại thị giác của ta bịấn tượng trước hết, lập tức cho rằng hắn đang khen ta, quên không suy đoán ý trong lời nói của hắn, ngược lại hăng hái xoa tay chuẩn bị bổ nhào về phía quầy hàng tiếp theo.
Lúc này, có một cô nương đi ngang qua nhìn thấy mặt ta, đột nhiên che miệng cười ha ha lên, ta mới ý thức được mặt mình toàn là vụn đường.
Nha! Ăn nhiều không tính là sai trái gì, thế nhưng ăn đến nỗi đầy mặt đều là đường thì còn gì là mặt mũi đẹp trai nữa!
Ta vội vàng chà xát mặt, mà Tiểu Hắc vốn vẫn cứ luôn chê bai tướng ăn của ta quá xấu, giữ khoảng cách nhất định với ta lúc này lại nhanh chóng đến gần, ở bên tai ta ấm áp thì thầm: “Sư phụ, ta giúp ngươi lau.”
Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt dừng lại ở hai phiến môi hình dạng ưu mỹ nhưng rục rịch muốn động, kết luận hắn cũng chẳng tốt lành gì: “Giúp ta cũng được, nhưng không cho phép sử dụng bộ phận từ cổ trở lên và từ mũi trở xuống.”
Tiểu Hắc cười khổ, nhẹ nhàng dùng tay gạt đi vụn đường bám đầy trên mặt ta, lẩm bẩm: “Lúc này lại đột nhiên thông minh hẳn.”
Đợi cho tiểu ca mặt mũi nhăn nhó làm xong kẹo đường, ta lại bị một quầy hàng nhỏ của một người nặn tượng đất hấp dẫn, đất nặn đều là một ít chó mèo, còn có những tượng người sinh động như thật, quả thật là thú vị.
Ta còn đang hăng hái nhìn, Tiểu Hắc nhẹ nhàng nói bên tai ta: “Sư phụ, chúng ta đến đây là để tìm người bột, không phải người đất.”
Ta trợn trắng mắt với hắn: “Đương nhiên, hai chuyện này cái nào nặng cái nào nhẹ, ta đương nhiên biết rõ! Lão bản, làm ra bao nhiêu ta đều mua hết!”
Quay ngược lại lấy số kẹo đường nóng hổi vừa ra lò, ta ra hiệu cho Tiểu Hắc xuất phát: “Đến lúc tẩy sạch oan khuất của chúng ta rồi!”
Tiểu Hắc đính chính: “Oan khuất của ngươi.”
Cửa lớn của Bế Phong môn đóng chặt. Nếu như môn phái nằm ở nơi sầm uất, trước cửa tự nhiên sẽ có nhiều quầy sạp và người bán hàng rong. Ta lần lượt nhìn qua, toàn bộ đều bán son phấn, y phục trang sức phụ nữ. Xem ra Bế Phong môn có không ít nữ đệ tử nha…
Ta nhìn cổng chính sơn đỏ cổ kính, hai bên cửa là vách tường màu xám trắng, đường nét đơn giản lưu loát, đối với môn phái này cảm thấy có chút kính nể.
“Tiểu Hắc này, Bế Phong môn đời đời đối đầu với môn phái của chúng ta, hôm nay chúng ta đến cửa, thế đơn lực bạc, hẳn là nên ẩn giấu thân phận, tuỳ cơứng biến…”
Ta còn chưa dặn dò xong chiến thuật hành động, Tiểu Hắc đã nhấc một chân trực tiếp đá văng cổng lớn, túm lấy cổ áo ta lúc đó đang xoay người định bỏ chạy, hét lớn: “Chưởng môn Bình Tâm nhai đến thăm, người của Bế Phong môn chết đâu hết rồi!”
Kinh nghiệm suốt đời của ta lúc này biến thành hai chữ, ở trong đầu ta trở tới trở lui.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi…
Giữa lúc ta đang yên tĩnh chờ cái chết, chợt có tiếng chuông yếu ớt, từ nơi sâu nhất của hành lang truyền lại: “Đinh… Đang… Đinh… Đang…” Rất là dễ nghe.
Một tiếng lại một tiếng vang thanh thuý, dần dần rõ ràng lên, nhà chính với rường cột chạm trổ trước mắt dần dần mơ hồ, hai mắt nhoà đi, suýt nữa đứng không vững, một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy ta, ta cảm thấy hơi nóng dâng trào, toàn thân chấn động, như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
“Sư phụ cẩn thận, vừa rồi là chuông gọi hồn, suýt chút nữa là ngươi bị gọi đi rồi.” Tiểu Hắc thấp giọng: “Người có công lực tu đạo nghìn năm nếu như bị một cái chuông gọi hồn tầm thường gọi đi, sẽ bị vạn vật trên thế gian này cười chết.”
Ta xấu hổ không chịu nổi.
Thế nhưng khi chưởng môn Hà Đồng của Bế Phong môn xuất hiện cùng với đám môn đồ thì ta hoàn toàn yên tâm, vạn vật thế gian sẽ không rảnh để mà cười ta đâu.
Nói như thế nào đây, ta chưa từng nhìn thấy một người nào khó hình dung như người này. Vóc người của hắn cao lớn khôi ngô, mặt mũi cũng thô khoáng, nhìn như thế nào cũng là đàn ông. Vậy mà lại phối hợp với son phấn phụ nữ cùng với váy xoè và tay áo dài tha thướt. Trước đây khi ta nghe nói mấy đời chưởng môn Bình Tâm nhai đều công khai chê bai hành vi của Bế Phong môn, ta cứ ngỡ Bình Tâm nhai tự cho mình là thanh cao, hiện tại ta phải thầm khen các chưởng môn một tiếng, nói rất đúng!
Ta thở dài, giờ thì đã biết tại sao trước cửa lại có nhiều quầy hàng bán quần áo phụ nữ như vậy.
Tiểu Hắc nói một câu biểu đạt được toàn bộ những gì ta muốn nói mà không tìm được từ để diễn tả. Hắn chỉ Hà Đồng, nói: “Tướng mạo ngươi như vậy lại ăn mặc như vậy, đúng là vì hai chữ ‘đồng bóng’ mà sinh ra, lại vì hai chữ ‘đồng bóng’ mà chết.”
Hà Đồng cười ha hả, khí thế hùng hồn, ngay cả lá trên cây cũng run rẩy rơi xuống mấy cái. Ta kêu một tiếng liền trốn sau lưng Tiểu Hắc, len lén nhìn ra.
“Không hổ là chưởng môn của Bình Tâm nhai, từ trước đến nay vẫn cứ nói chuyện thẳng thắn như vậy!” Gã đứng trước mặt Tiểu Hắc nói oang oang. Gã và Tiểu Hắc đứng gần nhau có thể thấy được hình thể của hai người tương đương nhau, càng khiến cho Tiểu Hắc nhà ta, ách, Tiểu Hắc phái chúng ta thêm lâm phong ngọc thụ!
Ta dương dương tự đắc một hồi mới ý thức được, ai, không đúng!
Ta vội vàng bước ra từ sau lưng Tiểu Hắc,giơ tay xin phát biểu: “Làm phiền một chút, làm phiền một chút.”
Hà Đồng nhìn ta, lại liếc nhìn vẻ mặt không để ý của Tiểu Hắc, không nói lời nào.
Ta cố gắng hết sức cười nói: “Thật ra chưởng môn của Bình Tâm nhai là ta, hắn là tên đồ đệ không nên thân của ta.”
Hà Đồng sửng sốt, cộng thêm một đám người của Bế Phong môn trợn mắt há mồm.
“Các ngươi có tin lời ta không?” Ta hỏi.
Đám người đồng loạt lắc đầu.
“Các ngươi nghĩ ta đang nói khoác?”
Đám người đồng loạt gật đầu.
“Các ngươi vậy mà lại không tin lời nói chân thành từ một người thật thà như ta?”
Đám người có người lắc đầu, có người gật đầu, có người do dự không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
“Ai không biết nên gật đầu hay lắc đầu thì cứ giơ tay lên.”
Đám người đồng loạt giơ tay.
Ta còn định tiếp tục, Tiểu Hắc đã cắt đứt ta: “Ngươi đừng ở đó dạy chó nữa.”
Đúng rồi, tình huống này rất giống mấy người huấn luyện chó dạy lũ chó gật đầu lắc đầu giơ chân trước, còn thiếu mỗi bắt tay nữa thôi. Có điều hiện tại ta cũng có thể yêu cầu Hà chưởng môn Hà Đồng bắt tay với ta, nghĩ đến đây ta suýt cười ra tiếng. Thế nhưng nhìn lại đối diện lửa giận bừng bừng, khiến ta chưa kịp cười đã phải nuốt vào. Phải biết rằng, nếu như ánh mắt nhìn về phía ta mà biến thành hoả tiễn, thì bộ đồ ta đang mặc nhất định là đã bị đâm thủng cả ngàn lỗ rồi.
Lời vừa rồi của Tiểu Hắc, quả thật rất…
“Lần này lại kết thù kết oán to rồi. Ngươi muốn hại chết ta hay sao?” Ta nhỏ giọng hỏi Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lơ đễnh trả lời: “Dù sao từ chưởng môn đời thứ nhất cũng đã kết thù với bọn họ, trải qua mỗi đời chưởng môn đều là thù thêm thù, hôm nay chẳng qua cũng chỉ tuân theo truyền thống Bình Tâm nhai tiếp tục gây thù chuốc oán mà thôi. Huống chi thù oán của Bình Tâm nhai gây ra cho các môn phái khác có thể sánh bằng cả một ngọn núi lớn, chúng ta đây chỉ thêm có một cục đá thôi, thấm vào đâu chứ?”
Nhưng mà…
“Huống chi, bọn họ cư nhiên dám nhận nhầm chưởng môn Bình Tâm nhai, đây quả thật là một sự vũ nhục đối với môn phái chúng ta!”
Nhưng mà…
“Có điều,” Tiểu Hắc nhẹ nhàng nói với ta: “Sư phụ ngươi trước tiên cất mấy que kẹo đường với tượng đất trên tay đi, như vậy ngươi nói ngươi là chưởng môn mới thuyết phục người ta hơn một chút.”
Hà Đồng cũng không giận, chỉ đứng nhìn ta và Tiểu Hắc thì thầm, sau cùng, buông một câu: “Hai vị đã đến đây chính là khách, trước hết mời hai vị dời bước đến đại sảnh.”
Không đợi ta trả lời, hắn hô một tiếng: “Nghiêm Trang.”
Một tên đệ tử tuổi trẻ nghe tiếng bước ra, cúi đầu đáp: “Dạ, môn chủ.”
“Mời quý khách đến đại sảnh.” Nói xong Hà Đồng quay đầu cười với ta: “Đây là đại đệ tử Nghiêm Trang của ta.”
Hắn vừa cười, cái miệng rộng đỏ chót như chậu máu mở ra, doạ ta một cái thót tim, vội vàng chạy trối chết theo sau lưng Nghiêm Trang, miệng lẩm bẩm: “Đệ tử Bế Phong môn các ngươi đúng là có thần kinh vững nhất trong tất cả các môn phái đấy.”
Nghiêm Trang không hiểu ý ta, liên tục cảm ơn, ngược lại khiến ta cảm thấy buồn bực.
Cũng may Tiểu Hắc nhỏ giọng cười cười. Ta rốt cuộc cũng có thể lần đầu tiên cảm nhận được sư đồ ăn ý với nhau.
Đại sảnh của Bế Phong môn có vẻ cổ kính trang nhã, lạc địa trường song(2) điêu khắc tỉ mỉ, ngoài cửa trúc xanh mơn mởn, trong sảnh huân hương lượn lờ, giữa nhà treo một bức hoành, nét chữ rất xấu, ta không biết viết cái gì.
Ta ngồi ngay ngắn trên ghế đá, Tiểu Hắc đứng sau lưng ta, đệ tử Bế Phong môn cung kính đứng xung quanh, không dám nhìn ta. Sảnh phòng lớn như vậy chỉ có tiếng của Nghiêm Trang phân phó đệ tử dâng trà.
Một tên đệ tử còn nhỏ bưng một chén trà sứ men xanh, run lẩy bẩy bước lên đây. Nghiêm Trang mắng hắn hai câu, đỡ lấy chén trà, quay sang ta tạ tội: “Đệ tử tệ phái không hiểu biết, quá kinh hãi trước khí thế bất phàm của chưởng môn, mong ngài thứ tội.” Lời nói của hắn đối với ta vô cùng kính cẩn.
Đây mới đúng là đãi ngộ dành cho chưởng môn nha! Đâu như cái đám thỏ đế (3) của Bình Tâm nhai!
Ta thật kích động! Có điều tiếp theo sau đó càng thấy phiền muộn.
Không ngờ Lý Sơ ta lần đầu tiên được hưởng thụ cảm giác mình là chưởng môn, lại từ một môn phái khác.
Nghiêm Trang dâng lên chén trà, ta còn chưa kịp đưa tay ra, Tiểu Hắc đã rất tự nhiên nhận lấy: “Sư phụ, uống trà.”
Ngoan quá.
Ta bưng chén, uống một ngụm, không biết là trà gì, nhưng uống vào thấy hương thơm vương vấn trong miệng, dư vị thật lâu không tan.
Lúc này ta mới rảnh rỗi chú ý quan sát tên đệ tử tên Nghiêm Trang này.
Y đối với ta coi như là rất cung kính, nhưng ta không hề cảm thấy y có vẻ khúm núm, ngược lại vẫn duy trì khoảng cách nên có giữa hai môn phái đối địch cùng lễ độ dành cho chưởng môn của phái khác.
Tỉ mỉ quan sát, tên đệ tử này dáng người thẳng tắp, ôn hoà nho nhã, rất có khí thế siêu phàm xuất trần. Đệ tử như vậy mà lại đầu nhập vào môn phái của Hà Đồng, nếu không phải do ông trời không có mắt thì ta quả thật không tìm được lời nào để bào chữa.
Tuy rằng ta cũng rất muốn khuyên y vài câu, thế nhưng một là ta không thể nói được những lời thọc gậy bánh xe, hai là nếu ta khuyên y quay đầu gia nhập Bình Tâm nhai, chẳng phải là kêu người ta ra hố chông để vào biển lửa sao?
Ta thở dài một tiếng, lúc này không có cách nào khác, uống trà!
Nghiêm Trang tuy vẫn đứng dưới sảnh, hai mắt lại nhìn thẳng chúng ta. Ban đầu ta còn cho rằng y chủ yếu là muốn dò xét ta, nhưng chẳng bao lâu sau ta phát hiện, y không phải nhìn chằm chằm ta mà là Tiểu Hắc…
Ta nghiêng đầu, phát hiện Tiểu Hắc cũng nhìn y, trong đôi mắt đen của hắn có tia sáng không rõ loé lên, đường nhìn bọn họ giao nhau trong một cái chớp mắt, hai người đều thu hồi ánh mắt, hai người đều là vẻ mặt ngờ vực. Nói thẳng là bọn họ dùng mắt để dò xét lẫn nhau, mà ta cảm thấy có chút không vui, bởi vì hai người nay rõ ràng là coi ta như không tồn tại…
Đang định mở miệng, chợt nghe tiếng đinh đinh đang đang từ xa đến gần, lòng ta nặng trĩu, lại đến nữa rồi.
Hà Đồng đã thay một cái quần dài màu hồng phấn, trang sức trang trí kết bằng trân châu rũ xuống, đai lưng màu trắng phối hợp với gương mặt to như bánh mì và vòng eo suôn đuột ưỡn ẹo, càng khiến người ta sợ hãi. Gã chậm rãi bước lên sảnh đường, Nghiêm Trang lập tức đi theo bên cạnh gã. Ta chỉ còn biết lắc đầu, một thanh niên tốt cứ như vậy mà bị phá huỷ.
Tiểu Hắc cúi người nói vào tai ta: “Sư phụ, chúng ta suy nghĩ lại một chút đi. Đừng nói cho gã biết chuyện người bột, coi như là vì dân trừ hại.”
Đề nghị này thật là rất có sức mê hoặc, ta cũng nghiêm túc suy tư một hồi. Nếu như mục tiêu của người bột là Hà Đồng, vậy thì ta cũng rất muốn đứng về phe người bột. Dù sao người bột cũng chỉ hút công lực của người ta chứ không tàn phá tinh thần. Mỗi lần người bột cũng chỉ tấn công một, hai người, còn Hà Đồng này mỗi lần xuất hiện, rơi vào tầm mắt ai là người đó bị ngộ độc ngay.
Nhưng mà, lỡ đâu người bột không tấn công Hà Đồng mà tấn công người khác thì sao? Như vậy tỉ lệ biến thái trên đời này lại muốn tăng lên nữa.
Hà Đồng uống một ngụm trà, đưa mắt nhìn ta.
Ta quả thật chịu không nổi vị môn chủ này, mở miệng nói trước: “Ngày hôm nay ta đến đây, chỉ có một việc. Người bột trên Bình Tâm nhai yêu hoá, bị môn phái chúng ta trục xuất, có khả năng đã chạy về phía Bế Phong môn. Người bột này rất nguy hiểm, môn phái chúng ta muốn bắt nó trở về, hy vọng quý phái phối hợp…”
Hà Đồng một tay chống má, ánh mắt không hề rời khỏi móng tay của gã, từ trái nhìn qua phải từ phải nhìn qua trái, ta nói cả buổi, lĩnh ngộ sâu sắc cảm giác bất đắc dĩ của việc đàn gảy tai trâu.
Cuối cùng, ta thử hỏi lại một lần: “Không biết Hà Đồng môn chủ có cao kiến gì không?”
Nghe được tên mình, rốt cuộc gã cũng có phản ứng, nhướng mày: “Nghiêm Trang.”
Nghiêm Trang nghe tiếng đáp lời: “Có đệ tử.”
“Nếu như chưởng môn Bình Tâm nhai đã hạ mình thỉnh cầu môn phái chúng ta, việc này liền giao cho ngươi phụ trách, phối hợp kế hoạch của Lý chưởng môn cho tốt.” Lúc Hà Đồng nói những lời này, ánh mắt quét từ trên xuống dưới ta một lượt: “Ta đi trang điểm lại, Lý chưởng môn cứ tự nhiên.”
Nhìn vạt quần dài màu hồng phấn của gã biến mất sau cánh cửa, ta đứng dậy, nhìn về phía Nghiêm Trang: “Sư chất, ta hỏi ngươi một việc.”
Nghiêm Trang lễ phép lùi lại nửa bước: “Lý chưởng môn có gì cần chỉ giáo?”
“Từ trước tới giờ ngươi chưa bao giờ có ý muốn khởi nghĩa vũ trang sao?”
Chúng ta đi theo Nghiêm Trang đến tiểu lâu bên bờ hồ nơi môn chủ cư ngụ, mùi hương thoang thoảng của huân hương lan toả trong không khí, bên trong bày trí chẳng khác gì khuê phòng của thiếu nữ. Chúng ta ngồi xuống, bắt đầu chính thức thảo luận sự việc kia.
Tuy không thể khẳng định chắc chắn, nhưng theo lẽ thường, nếu người bột chạy về hướng này, mục tiêu nhất định là Bế Phong môn.
Điều cần lo lắng là, nó bị công lực hấp dẫn đến nơi này đã là chuyện xảy ra từ mấy ngày nay rồi.
Theo ý của ta, căn cứ vào công lực cao thấp, ta, Tiểu Hắc, Hà Đồng và Nghiêm Trang hẳn là những mục tiêu chủ yếu sẽ bị tấn công, cần đề phòng kỹ lưỡng, Nghiêm Trang cũng đồng ý.
Bế Phong môn có một ưu điểm, đó là ít đệ tử, chỉ khoảng chừng hai mươi người, mà trang viên cũng rất nhỏ, dễ dàng bảo hộ. Nghiêm Trang nghe theo ý kiến của ta, tạm thời tập trung toàn bộ đệ tử trong môn đếnở trong tiểu lâu của môn chủ. Căn cứ theo sắp xếp của y, môn chủ và Nghiêm Trang sẽở tầng ba, ta và Tiểu Hắc ở phía đông của lầu hai, những đệ tử khác ở phía tây lầu hai.
“Bên ngoài bốn phía tiểu lâu sẽ chôn Địa phù, người bột không biết bay, chỉ cần chạm vào là cơ quan sẽ kích động. Nó mà tới đây, tuyệt đối chạy không thoát.” Nghiêm Trang lấy bản đồ ra, lựa chọn vị trí bốn hướng, giao cho đệ tử đi giải quyết.
Nghiêm Trang này đầu óc thật minh mẫn, làm việc nhanh gọn, quả là một người tài giỏi. Cứ nhìn Hà Đồng giao mọi việc cho y, cũng là hợp lý. Ta cơ hồ không hề có cơ hội phát biểu, nhưng mà y cũng coi như khách sáo, sắp xếp xong mỗi chuyện đều không quên hỏi ta một câu: “Lý chưởng môn có gì cần bổ sung không?”
Lần nào ta cũng lắc đầu: “Như vậy là tốt rồi, như vậy rất tốt rồi.”
Sắp xếp xong mọi chuyện, Nghiêm Trang xác nhận lại những chi tiết nhỏ đến mấy lần.
Trong lòng ta hết sức tán thưởng y, làm việc cẩn thận nghiêm túc, so với cái tên đệ tử chỉ biết dựa vào cửa sổ lãng phí thời gian kia của ta tốt hơn nhiều. Vì sao Hà Đồng lại may mắn có được một đệ tử tốt như vậy chứ.
Mấy lần xác nhận mọi chuyện ổn thoả không có sơ sót gì rồi, Nghiêm Trang mới cáo từ: “Hai vị quý khách đường xa đến đây, vẫn là nên nghỉ ngơi một chút, tại hạ xin phép cáo lui.”
Cửa nhẹ nhàng khép lại, ta mới cảm thấy trước mắt thật yên tĩnh.
Bên cửa sổ, Tiểu Hắc lười biếng quay đầu lại. Đôi mắt đen thẳm nhìn ta. Không nói lời nào. Sau đó hắn ngáp một cái bò lên giường.
“Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy?” Ta lo lắng đi qua.
Tiểu Hắc chậm rãi nâng đầu dậy vùi vào lòng ta, lưu luyến dụi dụi, hai tay vòng quanh eo ta: “Ta không sao. Chỉ cảm thấy buồn ngủ.”
Hiếm khi hắn hiền lành đáng yêu như thế này.
Có điều thật đúng là kỳ lạ, hắn cư nhiên lại buồn ngủ trước ta.
Chắc là đi đường mệt mỏi. Ngẫm lại độc trên người hắn vừa giải không bao lâu, còn chưa hoàn toàn bình phục đã phải theo ta bôn ba. Nghĩ đến đây, ta cảm thấy có hơi áy náy, liền giúp Tiểu Hắc đắp chăn. Hắn vẫn nắm chặt tay ta, không chịu buông ra: “Sư phụ…”
Ta chỉ mới “Ừ” một tiếng, định vuốt tóc hắn, ôn hoà an ủi hắn giống như một sư phụ mẫu mực, chợt nghe tiếng hít thở bình thản vang lên.
Hắn ngủ rồi?
Ta nhìn kỹ lại, quả nhiên hắn đã ngủ rồi.
Tiểu Hắc trong lúc ngủ, vẻ mặt rất yên ổn. Bình thường bởi vì thường xuyên châm chọc người khác mà khoé miệng lúc nào cũng cong lên, hiện tại trở nên hoà nhã, vẻ mặt tự cao tự đại cũng không còn, hai hàng lông mày bay xéo, lông mi thật dài khép lại, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hình dạng ưu mỹ… Ta còn chưa bao giờ nhìn thấy một người nào mặt mũi đẹp như vậy.
Ngươi nói Vu Kính?
Vu Kính có thể coi là người sao?
Ta dựa vào đầu giường, đùa nghịch đuôi tóc của Tiểu Hắc, lại dùng đuôi tóc gãi gãi mặt hắn, hai hàng mi dài giật giật, nhưng không có tỉnh.
Thật thú vị, đột nhiên ta hiểu được vì sao đám trẻ con thích chơi búp bê vải.
Nghịch một chút, lại thấy bản thân mình thật buồn chán. Càng nghĩ càng thấy phiền muộn, ta rõ ràng là sư phụ, vậy mà thứ duy nhất ta hơn Tiểu Hắc chỉ có ngủ. Hiện tại ngay cả thế mạnh đó cũng bị Tiểu Hắc đoạt mất rồi.
Thở dài, coi như là trò giỏi hơn thầy đi. Ưu điểm của ta là suy nghĩ rất thoáng. Ta xốc lên chăn chui vào, muốn ngủ thì cùng nhau ngủ.
Sau đó, ta bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Mơ mơ màng màng ngẩng đầu, sắc trời đã tối, bên ngoài song cửa là một mảnh tối đen.
Nghiêm Trang đứng ngoài cửa, khách sáo gọi chúng ta xuống dùng cơm tối.
Ta quay đầu nhìn Tiểu Hắc vẫn đang ngủ rất say, được rồi, không nỡ nhẫn tâm gọi hắn dậy.
_____________
(1) Nguyên văn của nó là đường hoạ (糖画). Đường hoạ là đường cho vào nồi nấu chảy ra, nghệ nhân dùng muỗng nhỏ vẽ lên bàn thành hình thù theo ý mình, sau đó gắn thêm que cầm, chờ cho đường cứng lại thành kẹo thì dùng dao nạy ra. Hình:
(2)Lạc địa trường song (落地长窗). Hình:
(3) Nguyên văn: tiểu thỏ tể tử (小兔崽子) ý mắng đàn ông con trai mà yếu ớt nhút nhát như thỏ con.
Văn án (quyển hạ):
Để giải quyết yêu quái người bột tách ra từ người Điển Mặc, chưởng môn lâm thời Lý Sơ buộc phải mang theo hắn xuống núi trừ yêu.
Thế nhưng đến được môn phái thù địch gần với Bình Tâm nhai nhất là Bế Phong môn, rốt cuộc lại phát hiện ra tên biến thái đáng sợ nhất trên đời này…
Cái gì? Tiểu Hắc là biến thái… Không, Điển Mặc là yêu quái!?
Cái tên Hà Đồng chưởng môn của Bế Phong môn này, rõ ràng hắn mới biến thái còn dám nói người khác là yêu quái?
Mà Tiểu Hắc là yêu quái thì đã sao?
Một ngày là sư, suốt đời là phụ.
Cho dù thế gian này không chấp nhận Tiểu Hắc, cùng lắm thì Lý Sơ ta nhường vị trí của bản thân mình cho hắn vậy!
Điều này khiến cho một kẻ rất lâu không đến nơi sầm uất như ta cảm thấy hăng hái vô cùng, đi dạo khắp nơi.
Lại nói tiếp, quầy tranh bằng kẹo đường (1) là nơi ta thích nhất. Thật ra trước đây khi ta còn ở nhà bà lão quả phụ làm đầy tớ, ngẫu nhiên cũng có những gánh hàng rong nho nhỏ qua lại. Trong số những hàng tạp hoá mà bọn họ buôn bán thỉnh thoảng cũng xen vào những cây kẹo đường ngọt ngào. Ta lúc đó quả thật hết sức ham muốn, đáng tiếc một đồng cắc cũng không có.
Mà ở nơi phố xá sầm uất này, rốt cuộc lại có cả một quầy chuyên bán kẹo đường, trong nồi là đường nấu chảy đặc sệt, trên mặt bàn trắng tinh là một con ngựa đường đang vẽ dang dở, ngoài ra còn có những mèo này, chuột này, chó này, đều được làm từ đường, cắm ở một bên trông rất sống động, khiến cho ta cảm thấy thèm ăn vô cùng!
Kết quả là, ta đứng trước quầy kẹo đường ăn lấy ăn để.
Cho đến khi tiểu ca chủ quầy hàng giơ lên cái nồi trống rỗng, một giọt kẹo đường cũng không dư, mặt mày xanh lét nhìn ta, ta mới biết ngày hôm nay mình đã ăn hơi quá trớn rồi.
“Có phải là ta đã ăn nhiều lắm không?” Ta ngửa đầu nhìn Tiểu Hắc.
“Không nhiều, không nhiều.” Tiểu Hắc liên tục lắc đầu: “Sư phụ chẳng qua chỉ ăn từ kẹo hình hoa hình cỏ ăn đến kẹo hình rồng hình phượng, ăn đến không còn một giọt kẹo nào mà thôi!”
Thì ra là vậy, ta an tâm rồi, liền tự mình vươn tay lấy một khối đường chưa nấu chảy trong túi vải bố của tiểu ca, ném vào trong nồi: “Tiểu ca, ngươi làm tiếp đi, đóng gói cho ta mang theo.”
Trong lúc chờ đợi, ta mới chú ý thấy có không ít ánh mắt của các cô nương trẻ tuổi liên tục hướng về phía bên này, càng có không ít cô nương mặt mũi nhìn quen thuộc, hẳn là đã đi qua đi lại con đường này bốn năm lần rồi. Phát hiện này khiến cho hư vinh tâm đã ngủ quên từ lâu của ta cảm thấy hết sức thoả mãn.
Ta nhỏ giọng hỏi Tiểu Hắc bên cạnh: “Nhiều ánh mắt tập trung về phía này như vậy, có phải là do sư phụ ta rất tuấn tú không?”
“Phải, sư phụ.” Hắn mỉm cười trả lời.
“Tuấn tú cỡ nào?”
“Sư phụ ngươi quả thật tuấn tú đến mức lừa mình dối người!”
Lời này hắn nói hết sức nghiêm túc, hai mắt thành khẩn vô cùng, hại thị giác của ta bịấn tượng trước hết, lập tức cho rằng hắn đang khen ta, quên không suy đoán ý trong lời nói của hắn, ngược lại hăng hái xoa tay chuẩn bị bổ nhào về phía quầy hàng tiếp theo.
Lúc này, có một cô nương đi ngang qua nhìn thấy mặt ta, đột nhiên che miệng cười ha ha lên, ta mới ý thức được mặt mình toàn là vụn đường.
Nha! Ăn nhiều không tính là sai trái gì, thế nhưng ăn đến nỗi đầy mặt đều là đường thì còn gì là mặt mũi đẹp trai nữa!
Ta vội vàng chà xát mặt, mà Tiểu Hắc vốn vẫn cứ luôn chê bai tướng ăn của ta quá xấu, giữ khoảng cách nhất định với ta lúc này lại nhanh chóng đến gần, ở bên tai ta ấm áp thì thầm: “Sư phụ, ta giúp ngươi lau.”
Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt dừng lại ở hai phiến môi hình dạng ưu mỹ nhưng rục rịch muốn động, kết luận hắn cũng chẳng tốt lành gì: “Giúp ta cũng được, nhưng không cho phép sử dụng bộ phận từ cổ trở lên và từ mũi trở xuống.”
Tiểu Hắc cười khổ, nhẹ nhàng dùng tay gạt đi vụn đường bám đầy trên mặt ta, lẩm bẩm: “Lúc này lại đột nhiên thông minh hẳn.”
Đợi cho tiểu ca mặt mũi nhăn nhó làm xong kẹo đường, ta lại bị một quầy hàng nhỏ của một người nặn tượng đất hấp dẫn, đất nặn đều là một ít chó mèo, còn có những tượng người sinh động như thật, quả thật là thú vị.
Ta còn đang hăng hái nhìn, Tiểu Hắc nhẹ nhàng nói bên tai ta: “Sư phụ, chúng ta đến đây là để tìm người bột, không phải người đất.”
Ta trợn trắng mắt với hắn: “Đương nhiên, hai chuyện này cái nào nặng cái nào nhẹ, ta đương nhiên biết rõ! Lão bản, làm ra bao nhiêu ta đều mua hết!”
Quay ngược lại lấy số kẹo đường nóng hổi vừa ra lò, ta ra hiệu cho Tiểu Hắc xuất phát: “Đến lúc tẩy sạch oan khuất của chúng ta rồi!”
Tiểu Hắc đính chính: “Oan khuất của ngươi.”
Cửa lớn của Bế Phong môn đóng chặt. Nếu như môn phái nằm ở nơi sầm uất, trước cửa tự nhiên sẽ có nhiều quầy sạp và người bán hàng rong. Ta lần lượt nhìn qua, toàn bộ đều bán son phấn, y phục trang sức phụ nữ. Xem ra Bế Phong môn có không ít nữ đệ tử nha…
Ta nhìn cổng chính sơn đỏ cổ kính, hai bên cửa là vách tường màu xám trắng, đường nét đơn giản lưu loát, đối với môn phái này cảm thấy có chút kính nể.
“Tiểu Hắc này, Bế Phong môn đời đời đối đầu với môn phái của chúng ta, hôm nay chúng ta đến cửa, thế đơn lực bạc, hẳn là nên ẩn giấu thân phận, tuỳ cơứng biến…”
Ta còn chưa dặn dò xong chiến thuật hành động, Tiểu Hắc đã nhấc một chân trực tiếp đá văng cổng lớn, túm lấy cổ áo ta lúc đó đang xoay người định bỏ chạy, hét lớn: “Chưởng môn Bình Tâm nhai đến thăm, người của Bế Phong môn chết đâu hết rồi!”
Kinh nghiệm suốt đời của ta lúc này biến thành hai chữ, ở trong đầu ta trở tới trở lui.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi…
Giữa lúc ta đang yên tĩnh chờ cái chết, chợt có tiếng chuông yếu ớt, từ nơi sâu nhất của hành lang truyền lại: “Đinh… Đang… Đinh… Đang…” Rất là dễ nghe.
Một tiếng lại một tiếng vang thanh thuý, dần dần rõ ràng lên, nhà chính với rường cột chạm trổ trước mắt dần dần mơ hồ, hai mắt nhoà đi, suýt nữa đứng không vững, một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy ta, ta cảm thấy hơi nóng dâng trào, toàn thân chấn động, như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
“Sư phụ cẩn thận, vừa rồi là chuông gọi hồn, suýt chút nữa là ngươi bị gọi đi rồi.” Tiểu Hắc thấp giọng: “Người có công lực tu đạo nghìn năm nếu như bị một cái chuông gọi hồn tầm thường gọi đi, sẽ bị vạn vật trên thế gian này cười chết.”
Ta xấu hổ không chịu nổi.
Thế nhưng khi chưởng môn Hà Đồng của Bế Phong môn xuất hiện cùng với đám môn đồ thì ta hoàn toàn yên tâm, vạn vật thế gian sẽ không rảnh để mà cười ta đâu.
Nói như thế nào đây, ta chưa từng nhìn thấy một người nào khó hình dung như người này. Vóc người của hắn cao lớn khôi ngô, mặt mũi cũng thô khoáng, nhìn như thế nào cũng là đàn ông. Vậy mà lại phối hợp với son phấn phụ nữ cùng với váy xoè và tay áo dài tha thướt. Trước đây khi ta nghe nói mấy đời chưởng môn Bình Tâm nhai đều công khai chê bai hành vi của Bế Phong môn, ta cứ ngỡ Bình Tâm nhai tự cho mình là thanh cao, hiện tại ta phải thầm khen các chưởng môn một tiếng, nói rất đúng!
Ta thở dài, giờ thì đã biết tại sao trước cửa lại có nhiều quầy hàng bán quần áo phụ nữ như vậy.
Tiểu Hắc nói một câu biểu đạt được toàn bộ những gì ta muốn nói mà không tìm được từ để diễn tả. Hắn chỉ Hà Đồng, nói: “Tướng mạo ngươi như vậy lại ăn mặc như vậy, đúng là vì hai chữ ‘đồng bóng’ mà sinh ra, lại vì hai chữ ‘đồng bóng’ mà chết.”
Hà Đồng cười ha hả, khí thế hùng hồn, ngay cả lá trên cây cũng run rẩy rơi xuống mấy cái. Ta kêu một tiếng liền trốn sau lưng Tiểu Hắc, len lén nhìn ra.
“Không hổ là chưởng môn của Bình Tâm nhai, từ trước đến nay vẫn cứ nói chuyện thẳng thắn như vậy!” Gã đứng trước mặt Tiểu Hắc nói oang oang. Gã và Tiểu Hắc đứng gần nhau có thể thấy được hình thể của hai người tương đương nhau, càng khiến cho Tiểu Hắc nhà ta, ách, Tiểu Hắc phái chúng ta thêm lâm phong ngọc thụ!
Ta dương dương tự đắc một hồi mới ý thức được, ai, không đúng!
Ta vội vàng bước ra từ sau lưng Tiểu Hắc,giơ tay xin phát biểu: “Làm phiền một chút, làm phiền một chút.”
Hà Đồng nhìn ta, lại liếc nhìn vẻ mặt không để ý của Tiểu Hắc, không nói lời nào.
Ta cố gắng hết sức cười nói: “Thật ra chưởng môn của Bình Tâm nhai là ta, hắn là tên đồ đệ không nên thân của ta.”
Hà Đồng sửng sốt, cộng thêm một đám người của Bế Phong môn trợn mắt há mồm.
“Các ngươi có tin lời ta không?” Ta hỏi.
Đám người đồng loạt lắc đầu.
“Các ngươi nghĩ ta đang nói khoác?”
Đám người đồng loạt gật đầu.
“Các ngươi vậy mà lại không tin lời nói chân thành từ một người thật thà như ta?”
Đám người có người lắc đầu, có người gật đầu, có người do dự không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
“Ai không biết nên gật đầu hay lắc đầu thì cứ giơ tay lên.”
Đám người đồng loạt giơ tay.
Ta còn định tiếp tục, Tiểu Hắc đã cắt đứt ta: “Ngươi đừng ở đó dạy chó nữa.”
Đúng rồi, tình huống này rất giống mấy người huấn luyện chó dạy lũ chó gật đầu lắc đầu giơ chân trước, còn thiếu mỗi bắt tay nữa thôi. Có điều hiện tại ta cũng có thể yêu cầu Hà chưởng môn Hà Đồng bắt tay với ta, nghĩ đến đây ta suýt cười ra tiếng. Thế nhưng nhìn lại đối diện lửa giận bừng bừng, khiến ta chưa kịp cười đã phải nuốt vào. Phải biết rằng, nếu như ánh mắt nhìn về phía ta mà biến thành hoả tiễn, thì bộ đồ ta đang mặc nhất định là đã bị đâm thủng cả ngàn lỗ rồi.
Lời vừa rồi của Tiểu Hắc, quả thật rất…
“Lần này lại kết thù kết oán to rồi. Ngươi muốn hại chết ta hay sao?” Ta nhỏ giọng hỏi Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lơ đễnh trả lời: “Dù sao từ chưởng môn đời thứ nhất cũng đã kết thù với bọn họ, trải qua mỗi đời chưởng môn đều là thù thêm thù, hôm nay chẳng qua cũng chỉ tuân theo truyền thống Bình Tâm nhai tiếp tục gây thù chuốc oán mà thôi. Huống chi thù oán của Bình Tâm nhai gây ra cho các môn phái khác có thể sánh bằng cả một ngọn núi lớn, chúng ta đây chỉ thêm có một cục đá thôi, thấm vào đâu chứ?”
Nhưng mà…
“Huống chi, bọn họ cư nhiên dám nhận nhầm chưởng môn Bình Tâm nhai, đây quả thật là một sự vũ nhục đối với môn phái chúng ta!”
Nhưng mà…
“Có điều,” Tiểu Hắc nhẹ nhàng nói với ta: “Sư phụ ngươi trước tiên cất mấy que kẹo đường với tượng đất trên tay đi, như vậy ngươi nói ngươi là chưởng môn mới thuyết phục người ta hơn một chút.”
Hà Đồng cũng không giận, chỉ đứng nhìn ta và Tiểu Hắc thì thầm, sau cùng, buông một câu: “Hai vị đã đến đây chính là khách, trước hết mời hai vị dời bước đến đại sảnh.”
Không đợi ta trả lời, hắn hô một tiếng: “Nghiêm Trang.”
Một tên đệ tử tuổi trẻ nghe tiếng bước ra, cúi đầu đáp: “Dạ, môn chủ.”
“Mời quý khách đến đại sảnh.” Nói xong Hà Đồng quay đầu cười với ta: “Đây là đại đệ tử Nghiêm Trang của ta.”
Hắn vừa cười, cái miệng rộng đỏ chót như chậu máu mở ra, doạ ta một cái thót tim, vội vàng chạy trối chết theo sau lưng Nghiêm Trang, miệng lẩm bẩm: “Đệ tử Bế Phong môn các ngươi đúng là có thần kinh vững nhất trong tất cả các môn phái đấy.”
Nghiêm Trang không hiểu ý ta, liên tục cảm ơn, ngược lại khiến ta cảm thấy buồn bực.
Cũng may Tiểu Hắc nhỏ giọng cười cười. Ta rốt cuộc cũng có thể lần đầu tiên cảm nhận được sư đồ ăn ý với nhau.
Đại sảnh của Bế Phong môn có vẻ cổ kính trang nhã, lạc địa trường song(2) điêu khắc tỉ mỉ, ngoài cửa trúc xanh mơn mởn, trong sảnh huân hương lượn lờ, giữa nhà treo một bức hoành, nét chữ rất xấu, ta không biết viết cái gì.
Ta ngồi ngay ngắn trên ghế đá, Tiểu Hắc đứng sau lưng ta, đệ tử Bế Phong môn cung kính đứng xung quanh, không dám nhìn ta. Sảnh phòng lớn như vậy chỉ có tiếng của Nghiêm Trang phân phó đệ tử dâng trà.
Một tên đệ tử còn nhỏ bưng một chén trà sứ men xanh, run lẩy bẩy bước lên đây. Nghiêm Trang mắng hắn hai câu, đỡ lấy chén trà, quay sang ta tạ tội: “Đệ tử tệ phái không hiểu biết, quá kinh hãi trước khí thế bất phàm của chưởng môn, mong ngài thứ tội.” Lời nói của hắn đối với ta vô cùng kính cẩn.
Đây mới đúng là đãi ngộ dành cho chưởng môn nha! Đâu như cái đám thỏ đế (3) của Bình Tâm nhai!
Ta thật kích động! Có điều tiếp theo sau đó càng thấy phiền muộn.
Không ngờ Lý Sơ ta lần đầu tiên được hưởng thụ cảm giác mình là chưởng môn, lại từ một môn phái khác.
Nghiêm Trang dâng lên chén trà, ta còn chưa kịp đưa tay ra, Tiểu Hắc đã rất tự nhiên nhận lấy: “Sư phụ, uống trà.”
Ngoan quá.
Ta bưng chén, uống một ngụm, không biết là trà gì, nhưng uống vào thấy hương thơm vương vấn trong miệng, dư vị thật lâu không tan.
Lúc này ta mới rảnh rỗi chú ý quan sát tên đệ tử tên Nghiêm Trang này.
Y đối với ta coi như là rất cung kính, nhưng ta không hề cảm thấy y có vẻ khúm núm, ngược lại vẫn duy trì khoảng cách nên có giữa hai môn phái đối địch cùng lễ độ dành cho chưởng môn của phái khác.
Tỉ mỉ quan sát, tên đệ tử này dáng người thẳng tắp, ôn hoà nho nhã, rất có khí thế siêu phàm xuất trần. Đệ tử như vậy mà lại đầu nhập vào môn phái của Hà Đồng, nếu không phải do ông trời không có mắt thì ta quả thật không tìm được lời nào để bào chữa.
Tuy rằng ta cũng rất muốn khuyên y vài câu, thế nhưng một là ta không thể nói được những lời thọc gậy bánh xe, hai là nếu ta khuyên y quay đầu gia nhập Bình Tâm nhai, chẳng phải là kêu người ta ra hố chông để vào biển lửa sao?
Ta thở dài một tiếng, lúc này không có cách nào khác, uống trà!
Nghiêm Trang tuy vẫn đứng dưới sảnh, hai mắt lại nhìn thẳng chúng ta. Ban đầu ta còn cho rằng y chủ yếu là muốn dò xét ta, nhưng chẳng bao lâu sau ta phát hiện, y không phải nhìn chằm chằm ta mà là Tiểu Hắc…
Ta nghiêng đầu, phát hiện Tiểu Hắc cũng nhìn y, trong đôi mắt đen của hắn có tia sáng không rõ loé lên, đường nhìn bọn họ giao nhau trong một cái chớp mắt, hai người đều thu hồi ánh mắt, hai người đều là vẻ mặt ngờ vực. Nói thẳng là bọn họ dùng mắt để dò xét lẫn nhau, mà ta cảm thấy có chút không vui, bởi vì hai người nay rõ ràng là coi ta như không tồn tại…
Đang định mở miệng, chợt nghe tiếng đinh đinh đang đang từ xa đến gần, lòng ta nặng trĩu, lại đến nữa rồi.
Hà Đồng đã thay một cái quần dài màu hồng phấn, trang sức trang trí kết bằng trân châu rũ xuống, đai lưng màu trắng phối hợp với gương mặt to như bánh mì và vòng eo suôn đuột ưỡn ẹo, càng khiến người ta sợ hãi. Gã chậm rãi bước lên sảnh đường, Nghiêm Trang lập tức đi theo bên cạnh gã. Ta chỉ còn biết lắc đầu, một thanh niên tốt cứ như vậy mà bị phá huỷ.
Tiểu Hắc cúi người nói vào tai ta: “Sư phụ, chúng ta suy nghĩ lại một chút đi. Đừng nói cho gã biết chuyện người bột, coi như là vì dân trừ hại.”
Đề nghị này thật là rất có sức mê hoặc, ta cũng nghiêm túc suy tư một hồi. Nếu như mục tiêu của người bột là Hà Đồng, vậy thì ta cũng rất muốn đứng về phe người bột. Dù sao người bột cũng chỉ hút công lực của người ta chứ không tàn phá tinh thần. Mỗi lần người bột cũng chỉ tấn công một, hai người, còn Hà Đồng này mỗi lần xuất hiện, rơi vào tầm mắt ai là người đó bị ngộ độc ngay.
Nhưng mà, lỡ đâu người bột không tấn công Hà Đồng mà tấn công người khác thì sao? Như vậy tỉ lệ biến thái trên đời này lại muốn tăng lên nữa.
Hà Đồng uống một ngụm trà, đưa mắt nhìn ta.
Ta quả thật chịu không nổi vị môn chủ này, mở miệng nói trước: “Ngày hôm nay ta đến đây, chỉ có một việc. Người bột trên Bình Tâm nhai yêu hoá, bị môn phái chúng ta trục xuất, có khả năng đã chạy về phía Bế Phong môn. Người bột này rất nguy hiểm, môn phái chúng ta muốn bắt nó trở về, hy vọng quý phái phối hợp…”
Hà Đồng một tay chống má, ánh mắt không hề rời khỏi móng tay của gã, từ trái nhìn qua phải từ phải nhìn qua trái, ta nói cả buổi, lĩnh ngộ sâu sắc cảm giác bất đắc dĩ của việc đàn gảy tai trâu.
Cuối cùng, ta thử hỏi lại một lần: “Không biết Hà Đồng môn chủ có cao kiến gì không?”
Nghe được tên mình, rốt cuộc gã cũng có phản ứng, nhướng mày: “Nghiêm Trang.”
Nghiêm Trang nghe tiếng đáp lời: “Có đệ tử.”
“Nếu như chưởng môn Bình Tâm nhai đã hạ mình thỉnh cầu môn phái chúng ta, việc này liền giao cho ngươi phụ trách, phối hợp kế hoạch của Lý chưởng môn cho tốt.” Lúc Hà Đồng nói những lời này, ánh mắt quét từ trên xuống dưới ta một lượt: “Ta đi trang điểm lại, Lý chưởng môn cứ tự nhiên.”
Nhìn vạt quần dài màu hồng phấn của gã biến mất sau cánh cửa, ta đứng dậy, nhìn về phía Nghiêm Trang: “Sư chất, ta hỏi ngươi một việc.”
Nghiêm Trang lễ phép lùi lại nửa bước: “Lý chưởng môn có gì cần chỉ giáo?”
“Từ trước tới giờ ngươi chưa bao giờ có ý muốn khởi nghĩa vũ trang sao?”
Chúng ta đi theo Nghiêm Trang đến tiểu lâu bên bờ hồ nơi môn chủ cư ngụ, mùi hương thoang thoảng của huân hương lan toả trong không khí, bên trong bày trí chẳng khác gì khuê phòng của thiếu nữ. Chúng ta ngồi xuống, bắt đầu chính thức thảo luận sự việc kia.
Tuy không thể khẳng định chắc chắn, nhưng theo lẽ thường, nếu người bột chạy về hướng này, mục tiêu nhất định là Bế Phong môn.
Điều cần lo lắng là, nó bị công lực hấp dẫn đến nơi này đã là chuyện xảy ra từ mấy ngày nay rồi.
Theo ý của ta, căn cứ vào công lực cao thấp, ta, Tiểu Hắc, Hà Đồng và Nghiêm Trang hẳn là những mục tiêu chủ yếu sẽ bị tấn công, cần đề phòng kỹ lưỡng, Nghiêm Trang cũng đồng ý.
Bế Phong môn có một ưu điểm, đó là ít đệ tử, chỉ khoảng chừng hai mươi người, mà trang viên cũng rất nhỏ, dễ dàng bảo hộ. Nghiêm Trang nghe theo ý kiến của ta, tạm thời tập trung toàn bộ đệ tử trong môn đếnở trong tiểu lâu của môn chủ. Căn cứ theo sắp xếp của y, môn chủ và Nghiêm Trang sẽở tầng ba, ta và Tiểu Hắc ở phía đông của lầu hai, những đệ tử khác ở phía tây lầu hai.
“Bên ngoài bốn phía tiểu lâu sẽ chôn Địa phù, người bột không biết bay, chỉ cần chạm vào là cơ quan sẽ kích động. Nó mà tới đây, tuyệt đối chạy không thoát.” Nghiêm Trang lấy bản đồ ra, lựa chọn vị trí bốn hướng, giao cho đệ tử đi giải quyết.
Nghiêm Trang này đầu óc thật minh mẫn, làm việc nhanh gọn, quả là một người tài giỏi. Cứ nhìn Hà Đồng giao mọi việc cho y, cũng là hợp lý. Ta cơ hồ không hề có cơ hội phát biểu, nhưng mà y cũng coi như khách sáo, sắp xếp xong mỗi chuyện đều không quên hỏi ta một câu: “Lý chưởng môn có gì cần bổ sung không?”
Lần nào ta cũng lắc đầu: “Như vậy là tốt rồi, như vậy rất tốt rồi.”
Sắp xếp xong mọi chuyện, Nghiêm Trang xác nhận lại những chi tiết nhỏ đến mấy lần.
Trong lòng ta hết sức tán thưởng y, làm việc cẩn thận nghiêm túc, so với cái tên đệ tử chỉ biết dựa vào cửa sổ lãng phí thời gian kia của ta tốt hơn nhiều. Vì sao Hà Đồng lại may mắn có được một đệ tử tốt như vậy chứ.
Mấy lần xác nhận mọi chuyện ổn thoả không có sơ sót gì rồi, Nghiêm Trang mới cáo từ: “Hai vị quý khách đường xa đến đây, vẫn là nên nghỉ ngơi một chút, tại hạ xin phép cáo lui.”
Cửa nhẹ nhàng khép lại, ta mới cảm thấy trước mắt thật yên tĩnh.
Bên cửa sổ, Tiểu Hắc lười biếng quay đầu lại. Đôi mắt đen thẳm nhìn ta. Không nói lời nào. Sau đó hắn ngáp một cái bò lên giường.
“Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy?” Ta lo lắng đi qua.
Tiểu Hắc chậm rãi nâng đầu dậy vùi vào lòng ta, lưu luyến dụi dụi, hai tay vòng quanh eo ta: “Ta không sao. Chỉ cảm thấy buồn ngủ.”
Hiếm khi hắn hiền lành đáng yêu như thế này.
Có điều thật đúng là kỳ lạ, hắn cư nhiên lại buồn ngủ trước ta.
Chắc là đi đường mệt mỏi. Ngẫm lại độc trên người hắn vừa giải không bao lâu, còn chưa hoàn toàn bình phục đã phải theo ta bôn ba. Nghĩ đến đây, ta cảm thấy có hơi áy náy, liền giúp Tiểu Hắc đắp chăn. Hắn vẫn nắm chặt tay ta, không chịu buông ra: “Sư phụ…”
Ta chỉ mới “Ừ” một tiếng, định vuốt tóc hắn, ôn hoà an ủi hắn giống như một sư phụ mẫu mực, chợt nghe tiếng hít thở bình thản vang lên.
Hắn ngủ rồi?
Ta nhìn kỹ lại, quả nhiên hắn đã ngủ rồi.
Tiểu Hắc trong lúc ngủ, vẻ mặt rất yên ổn. Bình thường bởi vì thường xuyên châm chọc người khác mà khoé miệng lúc nào cũng cong lên, hiện tại trở nên hoà nhã, vẻ mặt tự cao tự đại cũng không còn, hai hàng lông mày bay xéo, lông mi thật dài khép lại, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hình dạng ưu mỹ… Ta còn chưa bao giờ nhìn thấy một người nào mặt mũi đẹp như vậy.
Ngươi nói Vu Kính?
Vu Kính có thể coi là người sao?
Ta dựa vào đầu giường, đùa nghịch đuôi tóc của Tiểu Hắc, lại dùng đuôi tóc gãi gãi mặt hắn, hai hàng mi dài giật giật, nhưng không có tỉnh.
Thật thú vị, đột nhiên ta hiểu được vì sao đám trẻ con thích chơi búp bê vải.
Nghịch một chút, lại thấy bản thân mình thật buồn chán. Càng nghĩ càng thấy phiền muộn, ta rõ ràng là sư phụ, vậy mà thứ duy nhất ta hơn Tiểu Hắc chỉ có ngủ. Hiện tại ngay cả thế mạnh đó cũng bị Tiểu Hắc đoạt mất rồi.
Thở dài, coi như là trò giỏi hơn thầy đi. Ưu điểm của ta là suy nghĩ rất thoáng. Ta xốc lên chăn chui vào, muốn ngủ thì cùng nhau ngủ.
Sau đó, ta bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Mơ mơ màng màng ngẩng đầu, sắc trời đã tối, bên ngoài song cửa là một mảnh tối đen.
Nghiêm Trang đứng ngoài cửa, khách sáo gọi chúng ta xuống dùng cơm tối.
Ta quay đầu nhìn Tiểu Hắc vẫn đang ngủ rất say, được rồi, không nỡ nhẫn tâm gọi hắn dậy.
_____________
(1) Nguyên văn của nó là đường hoạ (糖画). Đường hoạ là đường cho vào nồi nấu chảy ra, nghệ nhân dùng muỗng nhỏ vẽ lên bàn thành hình thù theo ý mình, sau đó gắn thêm que cầm, chờ cho đường cứng lại thành kẹo thì dùng dao nạy ra. Hình:
(2)Lạc địa trường song (落地长窗). Hình:
(3) Nguyên văn: tiểu thỏ tể tử (小兔崽子) ý mắng đàn ông con trai mà yếu ớt nhút nhát như thỏ con.
Văn án (quyển hạ):
Để giải quyết yêu quái người bột tách ra từ người Điển Mặc, chưởng môn lâm thời Lý Sơ buộc phải mang theo hắn xuống núi trừ yêu.
Thế nhưng đến được môn phái thù địch gần với Bình Tâm nhai nhất là Bế Phong môn, rốt cuộc lại phát hiện ra tên biến thái đáng sợ nhất trên đời này…
Cái gì? Tiểu Hắc là biến thái… Không, Điển Mặc là yêu quái!?
Cái tên Hà Đồng chưởng môn của Bế Phong môn này, rõ ràng hắn mới biến thái còn dám nói người khác là yêu quái?
Mà Tiểu Hắc là yêu quái thì đã sao?
Một ngày là sư, suốt đời là phụ.
Cho dù thế gian này không chấp nhận Tiểu Hắc, cùng lắm thì Lý Sơ ta nhường vị trí của bản thân mình cho hắn vậy!
Bình luận truyện