Xương Rồng Đợi Mưa
Chương 15
Đối với Thẩm Dục Phong,ngày trước khi yêu Tịnh Yên thì hắn chỉ nghĩ yêu
đương cho vui thôi,nhưng ngày qua ngày hắn chợt nhận ra mình thích cô
thật.Một cô gái luôn mang theo sự lạnh nhạt hờ hững.Hắn muốn tiến xa hơn với cô,muốn hiểu cô hơn nhưng cô quá xa cách,hắn không nhận ra rằng cô
yêu hắn hay không hay có lẽ hắn chìm nổi trong từng cuộc vui bên bè bạn
mà quên đi cô gái của mình.
Có lúc hắn chợt giật mình nhận ra cho dù mình như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ im lặng,sẽ không hỏi trừ khi hắn tự nói cho cô.Hắn muốn được ôm cô hôn cô và hắn muốn nhiều hơn thế nữa,nhưng với cô thì sẽ không.Cô sẽ dựng lên một hàng rào giữa hai người chỉ bằng một câu nói”khi nào chúng ta chính thức là vợ chồng thì khi đó em sẽ cho anh“.
Hắn cảm thấy nhạt nhẽo,chán chường.hắn chán ghét cô và rồi bỏ rơi cô khi cô đang cần hắn nhất.Giờ phút này,khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô,hắn bỗng thấy hối hận.À,đúng ơn là lần vô tình gặp cô vào cái đêm ấy,đêm đầu tiên hắn nhìn thấy cô tại Paris này.Hắn đã luôn nhủ rằng cô bán đi thứ thanh cao mà bấy lâu cô dựng nên để rồi trở thành tình nhân của những kẻ giàu có hói đầu bụng phệ.Nhưng hắn lầm rồi,cô vẫn thế,thanh cao thoát tục,hơn thế nữa,cô trở nên xinh đẹp,tự tin ngẩn cao đầu đón nhận mọi thứ chứ không phải cô bé nhút nhát an phận ngày nào nữa rồi.
-Jolie,em đến khi nào?sao không gọi cho chị,đã bảo là phải gọi cho chị rồi kia mà...
Joy ai oán liết nhìn cô,gương mặt nhăn nhó thể hiện sự bất mãn nhưng vẫn không thể che đi nét xinh đẹp quyến rũ của con gái phương Tây được.Tịnh Yên cười hì hì ôm lấy cô nàng rồi lắt lư qua lại kẽ nói.
- Ethan sẽ giết chết em nếu em bắt ai đó xuống bếp nấu cho em dù chỉ là một bình trà Long Tĩnh.
-Anh ấy sẽ dám sao,nếu anh ấy dám thì chị...
-Thì em sẽ thế nào hả Joy?
Giọng nói trầm đầy uy nghiêm thành công cắt đứt lời nói của Joy xinh đẹp,người đàn ông vừa bước vào cửa mang theo khí thế bức người làm cho người khác chỉ dám len lén nhìn chứ không thể nhìn thẳng vào mặt anh.Mái tóc dài chấm vai được anh buộc nửa ở giữa phía sau đầu,gương mặt thon dài,đôi mắt xanh như nước đại dương nhìn chằm chằm vào cô nàng đang mím chặt môi,trừng mắt trước mặt Tịnh Yên.
-Sao thế,Joy bé nhỏ,anh nghe em nói rất ư là hăng say cơ mà,sao giờ lại mím môi không nói gì rồi.
Nhìn gương mặt vừa đỏ vừa trắng như cầu mong mình được an toàn kia,Tịnh Yên suýt chút nữa là cười ra tiếng.Cô nàng này mà không được dậy dỗ là chẳng xem ai ra gì đâu.Cô chỉ có thể cho Joy cái thang để cô bước xuống thôi.
-Thôi được rồi Ethan,anh sẽ làm chị ấy ngất đi mất.
-Về nhà xem anh dậy dỗ em thế nào.
Ethan trừng mắt nhìn Joy rồi quay sang chỗ của Tịnh Yên,Đôi mắt phượng quét một lược về phía những người đi cùng Tịnh Yên rồi nói.
-Tối nay sẽ có tiệc chào đón các em,anh nghĩ là bố mẹ đã nói cho em nghe rồi nên anh không nhắt lại,chỉ là bố bảo anh mang một người đến gặp ông thôi.Những việc khác thì em cứ xem đó mà làm là được.
-Bố muốn gặp ai? Tại sao bố không nói với em mà...
-Đây là chuyện của đàn ông,em chỉ cần biết như thế là được,yên tâm là anh sẽ chừa mạng lại cho người đó về gặp em.
-Nhưng mà Ethan..
-Không có nhưng mà,anh nghĩ hơn ai hết em biết bố muốn gì.
Ethan cho Tịnh Yên một cái ôm an ủi.Anh biết cô lo sợ điều gì,nhưng sớm muộn gì thì chuyện cũng sẽ đến thôi,anh muốn cô được vui,muốn cô thật hạnh phúc mà không phải là cô bé mắt chứng tự kỷ mà anh thấy ngày trước.Thế nên anh muốn cô luôn luôn được an an ổn ổn mà sống.
-Ethan,anh muốn đưa ai đi gặp bác?
-Anh sẽ xử lý em sau,giờ thì ngoan ngoãn cho anh,giúp Tịnh Yên và bạn của con bé trong thời gian họ ở đây là được.
Joy giật mình rụt cổ lại,môi mím lại,nhìn anh rồi cuối mặt gật gật cái đầu nhỏ.Thấy thế lòng Ethan cũng mềm xuống giơ tay xoa tóc của cô rồi quay lại giơ tay nói.
-Tôi là Ethan,anh của con bé,Bố tôi muốn gặp anh,Hồ Vỹ.
Tịnh Yên giật mình nhìn về phía Hồ Vỹ,cô bỗng rùng mình một cái,da gà từng đợt nổi lên nhìn chắm chằm Hồ Vỹ.Cô thấy anh nhìn cô cười rồi giơ tay bắt láy bàn tay của Eyhan gật đầu nói.
- Tôi là Hồ Vỹ,rất hân hạnh khi được gặp bố anh,ông Peter.
Hai người đàn ông cao lớn bước từng bước vững vàng rời khỏi trường học trả lại bầu không khí an ổn cho lớp học.Mọi người thở phào nhẹ nhõm
chỉ hai ba câu,Tịnh Yên sợ lượt giời thiệu về bản thân và các bạn của mình rồi tiến thẳng đến cái bàn cuối lớp,ném ba lô rồi ngồi xuống một cách tự nhiên.Từ đầu khi bước vào lớp Dao Dao và Hồng Như đã nhận lấy những ánh mắt không mấy nhiệt tình của mọi người nhưng vẫn luôn có một ánh mắt sắt bén ném tới ném lui.Bọn cô biết đó là Stella nhưng vẫn không nói.Dao Dao nhìn Hồng Như cười như không cười nháy mắt rồi bước đến chỗ Tịnh Yên.Ngày đầu tiên trôi qua trong sự tò mò của mọi người về thân thế của Tịnh Yên
Có lúc hắn chợt giật mình nhận ra cho dù mình như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ im lặng,sẽ không hỏi trừ khi hắn tự nói cho cô.Hắn muốn được ôm cô hôn cô và hắn muốn nhiều hơn thế nữa,nhưng với cô thì sẽ không.Cô sẽ dựng lên một hàng rào giữa hai người chỉ bằng một câu nói”khi nào chúng ta chính thức là vợ chồng thì khi đó em sẽ cho anh“.
Hắn cảm thấy nhạt nhẽo,chán chường.hắn chán ghét cô và rồi bỏ rơi cô khi cô đang cần hắn nhất.Giờ phút này,khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô,hắn bỗng thấy hối hận.À,đúng ơn là lần vô tình gặp cô vào cái đêm ấy,đêm đầu tiên hắn nhìn thấy cô tại Paris này.Hắn đã luôn nhủ rằng cô bán đi thứ thanh cao mà bấy lâu cô dựng nên để rồi trở thành tình nhân của những kẻ giàu có hói đầu bụng phệ.Nhưng hắn lầm rồi,cô vẫn thế,thanh cao thoát tục,hơn thế nữa,cô trở nên xinh đẹp,tự tin ngẩn cao đầu đón nhận mọi thứ chứ không phải cô bé nhút nhát an phận ngày nào nữa rồi.
-Jolie,em đến khi nào?sao không gọi cho chị,đã bảo là phải gọi cho chị rồi kia mà...
Joy ai oán liết nhìn cô,gương mặt nhăn nhó thể hiện sự bất mãn nhưng vẫn không thể che đi nét xinh đẹp quyến rũ của con gái phương Tây được.Tịnh Yên cười hì hì ôm lấy cô nàng rồi lắt lư qua lại kẽ nói.
- Ethan sẽ giết chết em nếu em bắt ai đó xuống bếp nấu cho em dù chỉ là một bình trà Long Tĩnh.
-Anh ấy sẽ dám sao,nếu anh ấy dám thì chị...
-Thì em sẽ thế nào hả Joy?
Giọng nói trầm đầy uy nghiêm thành công cắt đứt lời nói của Joy xinh đẹp,người đàn ông vừa bước vào cửa mang theo khí thế bức người làm cho người khác chỉ dám len lén nhìn chứ không thể nhìn thẳng vào mặt anh.Mái tóc dài chấm vai được anh buộc nửa ở giữa phía sau đầu,gương mặt thon dài,đôi mắt xanh như nước đại dương nhìn chằm chằm vào cô nàng đang mím chặt môi,trừng mắt trước mặt Tịnh Yên.
-Sao thế,Joy bé nhỏ,anh nghe em nói rất ư là hăng say cơ mà,sao giờ lại mím môi không nói gì rồi.
Nhìn gương mặt vừa đỏ vừa trắng như cầu mong mình được an toàn kia,Tịnh Yên suýt chút nữa là cười ra tiếng.Cô nàng này mà không được dậy dỗ là chẳng xem ai ra gì đâu.Cô chỉ có thể cho Joy cái thang để cô bước xuống thôi.
-Thôi được rồi Ethan,anh sẽ làm chị ấy ngất đi mất.
-Về nhà xem anh dậy dỗ em thế nào.
Ethan trừng mắt nhìn Joy rồi quay sang chỗ của Tịnh Yên,Đôi mắt phượng quét một lược về phía những người đi cùng Tịnh Yên rồi nói.
-Tối nay sẽ có tiệc chào đón các em,anh nghĩ là bố mẹ đã nói cho em nghe rồi nên anh không nhắt lại,chỉ là bố bảo anh mang một người đến gặp ông thôi.Những việc khác thì em cứ xem đó mà làm là được.
-Bố muốn gặp ai? Tại sao bố không nói với em mà...
-Đây là chuyện của đàn ông,em chỉ cần biết như thế là được,yên tâm là anh sẽ chừa mạng lại cho người đó về gặp em.
-Nhưng mà Ethan..
-Không có nhưng mà,anh nghĩ hơn ai hết em biết bố muốn gì.
Ethan cho Tịnh Yên một cái ôm an ủi.Anh biết cô lo sợ điều gì,nhưng sớm muộn gì thì chuyện cũng sẽ đến thôi,anh muốn cô được vui,muốn cô thật hạnh phúc mà không phải là cô bé mắt chứng tự kỷ mà anh thấy ngày trước.Thế nên anh muốn cô luôn luôn được an an ổn ổn mà sống.
-Ethan,anh muốn đưa ai đi gặp bác?
-Anh sẽ xử lý em sau,giờ thì ngoan ngoãn cho anh,giúp Tịnh Yên và bạn của con bé trong thời gian họ ở đây là được.
Joy giật mình rụt cổ lại,môi mím lại,nhìn anh rồi cuối mặt gật gật cái đầu nhỏ.Thấy thế lòng Ethan cũng mềm xuống giơ tay xoa tóc của cô rồi quay lại giơ tay nói.
-Tôi là Ethan,anh của con bé,Bố tôi muốn gặp anh,Hồ Vỹ.
Tịnh Yên giật mình nhìn về phía Hồ Vỹ,cô bỗng rùng mình một cái,da gà từng đợt nổi lên nhìn chắm chằm Hồ Vỹ.Cô thấy anh nhìn cô cười rồi giơ tay bắt láy bàn tay của Eyhan gật đầu nói.
- Tôi là Hồ Vỹ,rất hân hạnh khi được gặp bố anh,ông Peter.
Hai người đàn ông cao lớn bước từng bước vững vàng rời khỏi trường học trả lại bầu không khí an ổn cho lớp học.Mọi người thở phào nhẹ nhõm
chỉ hai ba câu,Tịnh Yên sợ lượt giời thiệu về bản thân và các bạn của mình rồi tiến thẳng đến cái bàn cuối lớp,ném ba lô rồi ngồi xuống một cách tự nhiên.Từ đầu khi bước vào lớp Dao Dao và Hồng Như đã nhận lấy những ánh mắt không mấy nhiệt tình của mọi người nhưng vẫn luôn có một ánh mắt sắt bén ném tới ném lui.Bọn cô biết đó là Stella nhưng vẫn không nói.Dao Dao nhìn Hồng Như cười như không cười nháy mắt rồi bước đến chỗ Tịnh Yên.Ngày đầu tiên trôi qua trong sự tò mò của mọi người về thân thế của Tịnh Yên
Bình luận truyện