Xuyên Không: Bất Tử

Chương 3: Tổ Long, Tổ Phượng



Thời gian, quy tắc của vạn vật, kể từ khi Vô Minh đến thế giới đã 2000 năm, hắn vẫn như vậy, chết rồi lại sống, mỗi lần sống chỉ được vài hơi thở rồi lại chết, quên, hắn thậm chí còn không thể thở.

2 ngàn năm, quá dài cho một kẻ bị tra tấn.

Mỗi lần sống hắn lại cảm nhận được nỗi đau quen thuộc, nhưng quen thuộc lại không thể nào suy giảm nỗi đau bị thiêu sống ấy, lần nào cũng như lần đầu, cảm giác hơi nóng làm bốc hơi làn da, thiêu đốt phổi hắn ra tro, nỗi đau đó không có gì có thể diễn tả được.

Hắn bây giờ chỉ muốn chết đi một cách thật sự.

- --------------

Khác với thảm cảnh của hắn.

Ở phía trên, những sự sống đầu tiên đang bắt đầu những cử động đầu tiên. Ở phía bên phải trên bầu trời, một quả cầu xanh khổng lồ đang bắt đầu tan biến để lộ ra những chiếc vảy xanh lam sáng bóng trên bầu trời.

Đó là một đầu Chân Long, không chỉ là Chân Long mà là đầu Chân Long đầu tiên. Một Tổ Long.

Song song với đó bên trái bầu trời, quả cầu màu đỏ đã sớm biến mất, những chiếc lông đỏ trong đôi cánh che khuất bầu trời.

Vẻ kiêu ngạo trong đôi mắt như chứng minh rằng, nó xứng đáng với thủy tổ của những loài có cánh, Phượng Hoàng đầu tiên hay còn được gọi là Tổ Phượng.

Ở phía dưới Vô Minh cũng cảm nhận được hai hiện thân trên bầu trời và hắn cũng nhìn thấy đứt quãng hai sinh vật đầu tiên được sinh ra.

- ------------

Trên bầu trời hai bên nhìn nhau gật đầu, bọn chúng biết mình cần phải làm gì.

Chân Long và Phượng Hoàng ngưng tụ những tạo hóa chi lực còn xót lại trong người mình, tạo ra hai quả cầu trước mặt mình.

Phượng Hoàng nhìn Chân Long nói: "Ngươi trước."

Chân Long không nói gì gật đầu.

Chân Long điều khiển quả cầu trước người mình đánh về mặt đất.

Chỉ trong một khoảng khắc quả cầu xanh chứa đầy tạo hóa chi lực thẩm thấu vào mặt đất, toàn bộ mặt đất và hỏa diễm bắt đầu kết băng ngay lập tức kể cả Vô Minh cũng không thoát được.

Nhưng điều kì lạ là khi hắn bị kết băng không lâu sau đó, cơ thể hắn tan rã trong băng và hồi phục lại ngay phía trên cơ thể cũ của hắn. Hắn vẫn sống.

Vô Minh mở mắt ra tỉnh lại, điều đầu tiên hắn chú ý là hắn có thể hô hấp bình thường, tiếp theo là lạnh cái lạnh mà hắn mong ước hàng ngàn năm qua.

Vô Minh: "Lạnh ha ha ha lạnh." Hắn vừa lăn lộn vừa cười như điên dại.

Hắn khuôn mặt hớn hở nhìn lên hai sinh vật to lớn trên bầu trời, hắn đã quan sát bọn chúng từ mới bắt đầu, hắn biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Không ngoài dự đoán khi Phượng Hoàng nhìn thấy thế giới hoàn toàn biến đổi xong, nó tập trung ý chí lực vào quả cầu đỏ trước người, quả cầu cấp tốc bóc cháy, Phượng Hoàng không do dự ngắm thẳng bầu trời vỗ cánh bắn bây quả cầu lửa lên thẳng bầu trời.

Quả cầu bay càng cao càng lớn nhưng vì khoảng cách hắn không cảm nhận sự khác biệt. Khi quả cầu bay đến độ cao nhất định nó bị một lực lượng cố định trên không.

Giờ đây thế giới này mới thật sự được coi là thế giới.

Những điều kiện đã được thỏa mãn, Thiên Đạo bắt đầu hình thành, Quy tắc cũng đang được tạo ra, Đại Đạo đã thành chờ người bổ sung.

Một thế giới mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện