Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 568: Thôn Kháo Sơn



Thôn Kháo Sơn bây giờ đã phát triển thành một thành phố và thị trấn hiện đại, phía tây của thôn ngập đầy nhà máy, phía đông thì là khu dân cư, phía bắc là khu quân sự quan trọng, còn phía nam là các tòa nhà văn phòng.

Từ địa điểm cũ của thôn Kháo Sơn đã trở thành một địa phương có mật độ nhà máy dày đặc.

Hiện nay lấy địa điểm cũ của thôn Kháo Sơn làm cơ sở đã phát triển ra địa bàn bên ngoài rất nhiều.

Thôn Kháo Sơn bây giờ lớn hơn lúc đầu gấp nhiều lần.

Ngay cả tường thành cũng được dựng lên rất nhiều.

Nhà của Giang Siêu ở bên phía công xưởng, những người thôn Kháo Sơn cũ đều sống ở khu vực này.

Bây giờ Giang Siêu đang ôm hai đứa bé, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Con trai và con gái đều nhét cho hẳn chăm sóc, hẳn cũng không có cách nào.

Ai bảo bây giờ hai người Tô Tiểu Tiểu và Đông Ly Nguyệt có việc phải làm đâu.

Người tộc Dạ Lang cũng đang dần di chuyển ra khỏi núi.

Nhưng cũng có rất nhiều người dân chạy đến tìm nơi nương tựa được thu nhận và định cư ở tộc Dạ Lang.

Lại thêm việc vận chuyển bằng đường thủy đã tiến bộ hơn, đi lại cũng thuận tiện hơn nhiều.

Đông Ly Nguyệt đến thôn Kháo Sơn rất thường xuyên.

Giang Siêu cũng thường xuyên đến chỗ tộc Dạ Lang để xem xét tiến độ kế hoạch của các hạng mục.

Đông Ly Nguyệt đến lần này là vì chuyện hợp nhất của hai bên.

Dạ Lang tộc và thôn Kháo Sơn đều là sản nghiệp của Giang Siêu, khắp mọi mặt đều chồng chéo lên nhau, đến khi tách ra thì rất nhiều chuyện không tiện.

Hơn nữa, vì vẫn luôn không thực hiện sửa sang và quy hoạch lại một cách nề nếp nên các mặt cũng vẫn còn hơi hỗn loạn.

Giang Siêu vẫn muốn thực hiện quản lý theo hướng tập đoàn hóa, hơn nữa, một ngày nào đó còn phải tiến hành quy hoạch, làm thành một hệ thống chính phủ.

Đầu tiên tất nhiên phải đi quy hoạch rồi, đây đều là vì sự chỉnh đốn và cải cách tốt hơn sau này.

Về phần vấn đề về quyền quản lý sau khi sáp nhập, Giang Siêu cũng không nhúng tay vào, hắn quyết định chuyện này sẽ để cho mấy người phụ nữ tự mình đi giải quyết.

Dù sao, các nàng có bốn người, phân công các mặt cụ thể ra sao thì để các nàng tự giải quyết với nhau.

Đông Ly Nguyệt và Tô Tiểu Tiểu sống chung với nhau rất hòa thuận.

Nàng cũng có quan hệ rất tốt với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình. Bốn cô gái cũng không ghen tuông tranh giành với nhau, như vậy cũng làm Giang Siêu yên tâm hơn nhiều.

“Ba ba... Chơi...” Giang Thần ở trên tay Giang Siêu chỉ về đằng trước nói với Giang Siêu.

Giang Hi ở một bên khác cũng năm lấy lỗ tai Giang Siêu, bi bô nói theo:

“Chơi... Ba... Ba...”

Giang Siêu nhìn thấy dáng vẻ hứng khởi của hai cục nhỏ, hẳn ôm mỗi tay một đứa đi ra cửa, con gái có lệnh, làm sao. hắn dám không nghe.

Hai đứa nhỏ cứ dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn nhanh xung quanh, mắt đầy sự tò mò.

Thấy có người đi đến, hai đứa cũng vui vẻ không kiềm được mà nhúc nhích người. Miệng cứ oa oa không biết đang nói gì.

Hai đứa nhỏ bây giờ chỉ biết gọi ba và mẹ.

Đây là cách xưng hô Giang Siêu dạy cho chúng, là người hiện đại, Giang Siêu cũng hy vọng con gái của mình có thể dùng cách xưng hô của hiện đại để gọi chính mình.

Chỉ sợ, không bao lâu sau, cách gọi ba mẹ như thế này sẽ nổi tiếng khắp toàn bộ Ninh Châu phủ, thậm chí là cả thiên hạ.

Một đường Giang Siêu đi gặp không ít người, hầu hết đều cung kính chắp tay chào Giang Siêu, nhìn thấy hai cục thịt trên tay Giang Siêu, trong mắt mọi người đều đầy sự yêu thích.

Đối với hai đứa con gái này, Giang Siêu cũng rất yêu thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện