Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 687: Bảo trọng!



Triệu Khoát vội hỏi: “Vương đại nhân, tình hình sao rồi?” 

 “Không cứu được, chuẩn bị làm lo hậu sự đi!” 

 Triệu Khoát rùng mình, sắc mặt hắn ta tái mét. 

 “Triệu Câm, ta không cứu được nữa à?” 

 Tôn Nhị Cẩu nằm trên giường hỏi với vẻ mặt tuyệt vọng. 

 Triệu Khoát nhìn hắn ta thoi thóp trên giường, lòng đau như bị dao cứa! 

 Hắn ta nghĩ đến những ngày tháng trước đó, hai người cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngắm những cô nương xinh xắn trẻ tuổi đi ngang qua rồi cười vui vẻ, còn cùng nhau bàn chuyện tương lai nữa… 

 Hóa ra Tôn Nhị Cẩu đã trở thành người bạn thân nhất của hắn ta từ lúc nào không hay! 

 “Cứu được, đợi ta! Ta nhất định sẽ cứu ngươi!” 

 Triệu Khoát điên cuồng xông ra ngoài, hắn tìm được thúc phục Triệu Hải, vội bảo: “Thúc phụ, bạn ta Tôn Nhị Cẩu bị bệnh nặng sắp không xong rồi, mau mời đại phu tốt nhất cứu hắn ta đi!” 

 Triệu Hải lạnh lùng bảo: “Hiện giờ ngươi đang rèn luyện, trước khi hoàn toàn tỉnh ngộ ngươi không được sử dụng tài nguyên của gia tộc!” 

 Triệu Khoát sốt sắng: “Nhưng mà bạn ta sắp chết rồi!” 

 Triệu Hải vẫn lạnh lùng: “Chết thì chết, liên quan gì đến Triệu gia chúng ta?” 

 Triệu Khoát tức đến mức toàn thân run rẩy, hắn ta lớn giọng nói: “Thúc phụ, sao ngươi lại máu lạnh như vậy?” 

 “Người làm tướng bắt buộc phải máu lạnh!” 

 “Thúc phụ! Coi như ta cầu xin ngươi!” 

 Triệu Khoát quỳ xuống, khẩn cầu: “Ta có một người bạn tốt, ta không muốn trơ mắt nhìn hắn ta chết! Cầu xin ngươi đấy, ta thực sự cầu xin ngươi…” 

 Uỳnh uỳnh uỳnh… 

 Hắn ta dập đầu liên tiếp. 

 Triệu Hải thấy vậy mà chấn kinh! 

 Đứa cháu này của hắn ta đã từng là một người kiêu ngạo biết bao! 

 Hiện giờ hắn ta vì tính mạng của một kẻ bình thường mà dập đầu cầu xin! Hình như hắn ta đã thay đổi, thay đổi quá nhiều! 

 Triệu Hải bèn không nỡ: “Khoát nhi, đây là mệnh lệnh của gia tộc, không được vi phạm! Ngươi đi tìm thừa tướng đi, nếu thừa tướng đồng ý thì chúng ta cũng đồng ý!” 

 “Tìm thừa tướng! Giờ ta đi tìm thừa tướng đây!” 

 Triệu Khoát lại xông về phía Lâm phủ. 

 Trên đường hắn ta gặp xe ngựa của Lâm Bắc Phàm, bèn ngăn lại. 

 “Thừa tướng, cầu xin ngươi cứu người!” 

 “Cứu ai?” Lâm Bắc Phàm hỏi. 

 “Tôn Nhị Cẩu!” 

 “Tôn Nhị Cẩu?” 

 Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Vừa nghe đã biết là tên của một dân thường! Ngươi đường đường là đại thiếu Triệu gia, sao lại có một người bạn bình thường như thế?” 

 Triệu Khoát vội bảo: “Đây là người bạn ta quen được ở xưởng xi măng! Hiện giờ hắn ta đang ốm nặng, cần danh y cứu chữa! Nhưng giờ ta bị gia tộc hạn chế không cho dùng tài nguyên! Thừa tướng đại nhân, cầu xin ngươi giúp ta, cầu xin ngươi đấy!” 

 “Chuyện này không khó, ta có thể giúp ngươi!” Lâm Bắc Phàm nói. 

 Triệu Khoát mừng rỡ: “Đa tạ thừa tướng!” 

 “Thế nhưng ngươi phải nghĩ cho kĩ, khi động vào tài nguyên nhà ngươi thì có nghĩa là việc rèn luyện của ngươi sẽ kết thúc, ngươi sẽ trở lại làm đại thiếu Triệu gia, tiếp tục gánh vác cái ô danh rửa không hết kia, trở thành phế vật như mọi người nói!” 

 Sắc mặt Triệu Khoát toát lên vẻ do dự. 

 Song mấy giây sau, hắn ta gật đầu: “Ta nghĩ kĩ rồi, mong thừa tướng giúp đỡ!” 

 “Tại sao?” Lâm Bắc Phàm bỗng hỏi. 

 Triệu Khoát gào lên: “Bởi vì sự nhục nhã của ta không đáng là gì so với tính mạng của Nhị Cẩu!” 

 Lâm Bắc Phàm bật cười: “Xem ra ngươi đã nghĩ kĩ, đúng là chẳng đáng gì! Chỉ cần biết phấn đấu thì ngươi vẫn là hảo hán! Tặng ngươi một câu nói, trợn mắt coi khinh ngàn kẻ địch, cúi đầu con trẻ cưỡi làm trâu!” 

 Triệu Khoát chấn động, hắn ta cung kính nói: “Đa tạ thừa tướng đại nhân đã chỉ bảo!” 

 Được Lâm Bắc Phàm đồng ý, Triệu gia lập tức mời đại phu tốt nhất cho Tôn Nhị Cẩu. 

 Vị đại phu này đã cứu được hắn ta. 

 Còn Triệu Khoát thì đổi quần áo, mặc đồ tướng lĩnh, trông oai phong anh tuấn. 

 “Hóa ra ngươi là Triệu Khoát kia à…” Tôn Nhị Cẩu nằm trên giường, kinh ngạc nói. 

 Hắn ta rất bất ngờ trước thân phận của đối phương, rồi lại thất vọng khi thân phận hai người có chênh lệch, song sau này không còn cơ hội cho hai người cùng ăn cơm, cùng chém gió nữa rồi. Hắn ta đã mất đi một người bạn. 

 “Nhị Cẩu, ta phải về đây!” 

 Triệu Khoát luyến tiếc: “Những ngày này cảm ơn ngươi đã chăm sóc, được quen biết ngươi ta rất vui, ngươi là người bạn tốt nhất của ta! Đây là tiền công ta kiếm được, ta cho ngươi tất, ngươi hãy sống với niềm hy vọng của ta nhé, sống cuộc sống vợ con quây quần!” 

 Tôn Nhị Cẩu rơm rớm nước mắt, hắn ta nói chẳng thành lời, chỉ im lặng nhận lấy tiền, đoạn bảo: “Bảo trọng, thường xuyên về thăm nơi này nhé!” 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện