Chương 40: 40: Phiên Ngoại Sủng Vật Của Thừa Tướng 1
Lam Hà nhìn thấy có ánh sáng mũi kiếm loé lên trong làn khói dày đặc hướng về phía Thẩm Minh Hiên.
Hắn không chút do dự đứng chắn cho Minh Hiên.
Hắn cảm nhận được mũi kiếm đâm xuyên qua người.
Đau đến không thở nổi.
Nhưng hắn biết Minh Hiên không sao.
Vậy là đủ rồi.
Sau đó xảy ra những chuyện gì hắn không nhớ rõ lắm.
Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là gương mặt đẫm nước mắt của Minh Hiên.
Lúc đó hắn nghĩ có thể một lần nhìn thấy Thẩm tướng rơi nước mắt vì mình đúng là rất vinh dự.
Lam Hà mơ màng tỉnh lại.
Chỗ hắn nằm ê ẩm quá, cứ giống như đang nằm trên đường vậy.
Hắn ngac nhiên mở to mắt.
Hắn nhìn thấy hình ảnh trước mắt bỗng nhiên to lớn một cách quái lạ.
Sao trên đường lại nằm rải rác những hòn đá to vật vã như vậy nhỉ? Sao vách tường bên cạnh lại cao đến mỏi cổ thế kia? Còn nữa, bước chân rầm rập bên ngoài là thế nào? Không lẽ hắn chết đi rồi sống lại trong thế giới người khổng lồ? Hay là ...hắn nhỏ đi?
Lam Hà nhìn xuống cơ thể mình, rồi tá hoả.
Toàn lông.
Lông dài bao phủ toàn thân như thú.
Thú à? Hắn lại nhìn bàn tay, bàn chân, sờ lên mặt.
Cái quái gì thế này? Cả cơ thể hắn lúc này chẳng có chỗ nào giống người cả, giống một con thú hơn.
Không.
Hắn đúng là đã biến thành thú rồi.
Lam Hà ngệt mặt.
Chuyển sinh lại thành thú à? Có cảm giác thật vi diệu.
Không biết phải nói thế nào.
Hắn ra khỏi ngõ hẻm tìm một vũng nước hay bất cứ cái gì có thể soi gương được.
Ít ra hắn cũng muốn biết rốt cuộc mình đã chuyển sinh vào con gì.
Cầu mong không phải cẩu.
Hắn không thích cẩu lắm.
Có một bàn chân to lớn bước lại gần, rồi hắn bị nhấc bổng lên.
Hắn nhìn thấy trước mặt là gương mặt to lớn của một đứa trẻ.
Nó có vẻ rất vui khi nhìn thấy hắn.
“ Một chú mèo con dễ thương quá!”
Lam Hà cười thầm trong lòng.
Mèo con nghe cũng được.
“ Con làm gì vậy? Mau bỏ xuống! Dơ quá!”
Một người phụ nữ trung niên gạt Lam Hà khỏi tay con gái mình rồi nhanh chóng kéo bé đi kệ cho con bé kêu khóc.
Lam Hà nhìn lại bản thân.
Đúng là có hơi dơ.
Phải đi tắm thôi.
Hắn bước đi nhưng thân hình hắn quá nhỏ, không để ý được cao.
Xém chút nữa bị một người đạp trúng.
“ Con gì đây?”
Lam Hà sững người.
Giọng nói quen thuộc quá.
Chính là giọng nói cuối cùng hắn nghe được trước khi chết.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên.
“ Mèo à? Sao đi đứng không cẩn thận vậy chứ?”
Lam Hà không nhìn lầm.
Chính là Thẩm Minh Hiên.
Không ngờ hắn lại gặp Thẩm tướng nhanh như vậy.
Nhưng hình như ...ngài ấy đang say.
Giọng nói cứ rè rè, gương mặt đỏ ửng trông có vẻ không tỉnh táo.
Hắn chưa từng thấy Thẩm Minh Hiên say rượu.
Sao ngài ấy lại thành ra như vậy?
Thẩm Minh Hiên dè dặt bước qua người chú mèo nhỏ tránh không làm nó bị thương.
Bước chân xiêu vẹo tiếp tục đi về phía trước.
Lam Hà nhìn theo lòng không khỏi xót xa.
Sao ngài ấy lại gầy như vậy? Sao trông phờ phạc, thiếu sức sống như thế? Hắn vội chạy theo bám phía sau.
Minh Hiên lảo đảo đi về phía một căn nhà rồi đập cửa ầm ầm, giọng lè nhè kêu: “ Mở cửa! Mở cửa!”
Từ bên trong, một lão bá mở cửa ra, nhìn thấy Minh Hiên vội vàng đỡ người vào trong.
Lam Hà theo ngay sát phía sau, nghe rõ ràng lão nói: “ Lão gia, sao người lại uống say rồi? Người đâu, chuẩn bị canh giải rượu đi!”
Lão nhìn thấy một con mèo bẩn thỉu đi cùng với Minh Hiên, chân đá vào nó xua xua: “ Đi, đi! Nhà ta không có cá cho ngươi ăn đâu.”
Lam Hà một mực bám riết lấy không đi.
Lão bá đang đỡ Minh Hiên, không rảnh tay quản nó nên mặc kệ luôn.
Minh Hiên được đưa vào nhà, đặt nằm ngửa trên giường.
Quần áo nhanh chóng được cởi ra, lau người sạch sẽ.
Lão bá đỡ người Minh Hiên dậy, đó hắn uống canh giải rượu.
Sau khi lau dọn, xử lý xong xuôi hết mới đứng dậy định ra ngoài, thì lão phát hiện con mèo nhỏ vẫn còn đứng ở trong phòng.
Giờ đây nhìn nó, không hiểu sao lão lại thấy cảm mến.
Lão ôm nó lên, dịu dàng nói: “ Mèo con hảo cảm với lão gia nhà chúng ta nên không chịu đi à? Vậy thì ta cho ngươi ở lại.
Biết đâu có ngươi ở bên bầu bạn, lão gia sẽ đỡ buồn hơn, không đi tìm rượu giải khuây nữa.”
Lam Hà ra sức gật đầu.
Lão bá nhìn nó ngạc nhiên.
Mèo này hiểu tiếng người à? Lão đứng hình nhìn nó một lúc lâu, chẳng hiểu suy nghĩ gì liên ôm nó đem đi tắm rửa sạch sẽ.
Lam Hà rất ngoan ngoãn khi được người khác tắm cho.
Bộ lông trắng mềm mại của nó được tắm sạch sẽ càng khiến nó trở nên đáng yêu.
Ai nhìn vào cũng không thể dời mắt.
“ Ta từng đọc thoại bản nói về một con người bị phép thuật hoá thành một con câủ.
Vì vậy con cẩu đó rất hiểu chủ nhân của nó, còn giúp đỡ chủ nhân rất nhiều trong phát triển sự nghiệp.
Ngươi có vẻ rất hiểu những lời ta nói.
Biết đâu là một người nào đó bị phép thuật biến thành thì sao? Nếu như vậy thì có thể ở bên cạnh giúp được lão gia rồi.”
Lam Hà mỉm cười.
Không ngờ lão bá cũng đọc thoại bản, mà đoán cũng gần đúng đó chứ.
Hắn đúng là con người nhưng không phải bị biến thành mà là trùng sinh thành động vật a.
“ Từ khi Lam Hà công tử mất, lão gia ngày nào cũng tìm đến rượu, chẳng thiết tha việc gì cả.
Bọn ta đã tìm mọi cách nhưng đều không thể khiến tinh thần của lão gia khá lên được.
Có vẻ lão gia đối với vị công tử đó áy náy rất nhiều.
Dù sao công tử cũng vì cưú lão gia nên mới chết.
Haiz.
Đúng là đáng tiếc.”
Lam Hà nghe vậy, cảm thấy trong lòng đau đớn rất nhiều.
Không ngờ hắn chết đi lại khiến Minh Hiên thành ra thế này.
Lúc đó hắn chỉ nghĩ nhất định phải cứu Minh Hiên.
Chỉ cần ngài ấy bình an thì cái mạng này cũng không quan trọng.
Thế mà ...Giờ hắn biến thành bộ dạng thế này, phải làm sao mới giúp được ngài ấy đây?
-------
Lam Hà quay lại phòng của Thẩm Minh Hiên, thấy y vẫn đang ngủ liền nhảy lên giường.
Hắn bò đến gần, muốn quan sát kỹ Minh Hiên thêm một chút.
Y gầy quá, gương mặt trông hốc hác, vành mắt hơi đỏ, dưới cằm thì lún phún râu.
Chỉ một thời gian không gặp trông đã tiều tụy đến thế này rồi.
Hắn thấy mi tâm người kia hơi nhíu lại, môi mấp máy nói trong mơ: “ Lam Hà, ta có lỗi với ngươi.”
Lam Hà sửng sốt.
Nước mắt không biết tự lúc nào ứa ra thấm xuống đệm.
Thẩm Minh Hiên, tại sao ngài lại như thế chứ? Ta đỡ nhát kiếm đó cho ngài là do ta tình nguyện.
Tại sao ngài lại phải trách cứ bản thân mãi như thế? Ngài cứ thế này làm sao ta an tâm được đây?
Đột nhiên thân người hắn sáng lên.
Cơ thể bỗng nhiên biến lớn.
Mọi thứ trước mắt hắn từ rất lớn bỗng nhiên dần dần nhỏ lại.
Đến mức độ như bình thường kiếp trước hắn vẫn nhìn thấy thì dừng lại.
Lam Hà hoang mang.
Lại chuyện gì nữa đây? Hắn nhìn lại thân thể mình.
Đôi mắt mở lớn không tin nổi.
Hắn dụi mắt nhìn lại lần nữa.
Không nhầm được.
Hắn trở lại thành người rồi, hơn nữa còn ...trần như nhộng.
Hắn vội vã xuống giường vớ lấy cái khoác của Minh Hiên treo ở gần đó mặc tạm.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Không phải hắn là mèo à? Sao thoắt cái đã biến thành người rồi? Lam Hà không dám tin, sờ lại cơ thể mình lần nữa.
Đúng là biến thành người rồi.
Gương mặt hắn ngệt ra, không biết phải nói gì.
Ảo diệu quá.
Li kì quá.
Cái này viết thành truyện được đó.
Lam Hà một lần nữa tiến lại gần Thẩm Minh Hiên.
Lần này có thể chạm vào ngài ấy thực sự rồi.
Vừa nãy hắn còn chưa kịp làm gì đã bị biến hình rồi.
Hơi nóng một chút.
Có lẽ do ảnh hưởng của rượu.
Thật may là Minh Hiên ngủ say nên không thấy được những gì đang xảy ra ở đây.
Nếu không với bộ dạng trần như nhộng thế này hắn biết trốn vào đâu được.
Cũng không biết có biến lại thành mèo hay không.
Nhưng giờ quan trọng là hắn nên làm sao với tình huống này đây.
Hắn ở đâu bây giờ? Minh Hiên tỉnh lại nhìn thấy hắn, hắn biết nói thế nào? Kể chuyện mình trùng sinh vào một con mèo à? Ai mà tin chuyên này được chứ.
Đến cả hắn đây còn không tin nổi vào bản thân nữa là.
Lam Hà tìm một góc phòng nằm xuống nghỉ ngơi.
Chỉ trong một ngày mà xảy ra quá nhiều chuyện.
Hắn đã sớm mệt rồi.
Nằm xuống một chốc liền ngủ ngay.
Trong đầu tự nhủ ngày mai nhất định phải dậy sớm rồi nhanh chóng rời khỏi đây trước khi Thẩm Minh Hiên tỉnh lại.
--------
Lần tiếp theo Lam Hà mở mắt đã thấy ngay gương mặt to đùng của Minh Hiên đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hắn hốt hoảng muốn la lên nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng meo meo.
Lam Hà nhận ra hắn biến lại thành mèo rồi.
Trời bên ngoài đã sáng.
Tức là hắn chỉ biến thành người khi trời tối thôi sao?
“ Mèo nhỏ của ai đây? Sao lại lôi áo khoác của ta ra nằm ở đây hả?”
Minh Hiên so với tối qua đã tỉnh táo hơn nhiều.
Y lấy lại cái áo khoác rồi phủi bụi, lại quay nhìn mèo nhỏ.
Hắn đưa tay xoa đầu mèo nhỏ, rồi đưa ngón tay gãi gãi dưới cằm.
Lam Hà nhắm mắt hưởng thụ.
Cảm giác thoải mái ghê.
“ Hiền quá nhỉ.
Không sợ ta sao?”
Lam Hà giương đôi mắt to tròn nhìn y.
Hắn rất muốn gào lên: không.
Thẩm tướng sao lại khiến ta phải sợ chứ?
Lúc này có tiếng gõ cửa.
Minh Hiên ôm lấy Lam Hà vào lòng rồi đứng dậy.
Đột nhiên bị ôm lắy rồi còn được áp vào lòng Minh Hiên thế kia khiến Lam Hà sửng sốt, không kịp phản ứng.
Đến lúc định thần lại hắn mới thấy xấu hổ vô cùng nhưng cũng không biết phải làm sao, đành nằm im không dám động.
Bàn tay to lớn của Minh Hiên nhẹ nhàng vuốt lông mèo nhỏ, ấn nhẹ nó vào lòng.
Lam Hà ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn lên.
Đôi mắt ngài ấy đang nhìn hắn thật hiền từ.
Nụ cười kia cũng dịu dàng làm sao.
Lồng ngực ngài ấy thật lớn.
Rất ấm áp.
“ Lão gia, người tỉnh rồi.” Lão bá mang một khay cháo bước vào
“ Lý thúc, chú mèo nhỏ này của ai thế?”
“ Lão không biết.
Có lẽ là mèo hoang.
Ngày hôm qua lúc ngài về nhà nó cứ bám theo sau ngài.
Lão thấy nó có vẻ rất thích ngài nên giữ lại.
Lão gia có vẻ cũng thích nó phải không?”
“ Ừm.
Cũng không thấy phiền.
Thôi thì giữ lại cũng được.” Không hiểu sao khi nhìn chú mèo nhỏ này hắn lại cảm thấy rất thân thuộc.
“ Thế ta đặt cho nó một cái tên nhé.
Gọi là Tiểu Lam đi.”.
Bình luận truyện