Xuyên Nhanh: Đẩy Ngã Nam Thần

Chương 37





Lục Sanh nhìn thấy ánh mắt mất mát và chán ghét của Lục Miểu đáy thấy đến rõ ràng, cậu câu môi cười châm chọc.

"Như thế nào, tưởng Thẩm Vĩ quay trở lại? A, đừng có ngây thơ nữa, một khi ngươi đối với hắn không có tác dụng gì, hắn một giây cũng không muốn lãng phí ở trên người của ngươi!"    Lục Miểu nghe thấy cậu nói như vậy, trên mặt lộ ra kinh ngạc cùng khiếp sợ, một giây sau lại khôi phục như bình thường.


"Anh trai, anh đây là đang nói cái gì, em đều nghe không hiểu ý tứ của anh.

Vừa rồi Thẩm đại ca là đã tới đây, bất quá là em không cẩn thận té ngã, anh ấy chỉ là tới lấy đồ, anh trai anh đừng hiểu lầm.

"    "Hiểu lầm?" Lục Sanh ôm ngực, vẻ mặt khinh thường nhìn cậu ta, "Được rồi, Lục Miểu, đừng diễn kịch nữa! Ngươi diễn không mệt, ta thì xem đến mệt mỏi rồi!"    Lục Miểu sửng sốt, nháy mắt liền nghĩ tới trước đó những phản ứng kỳ lạ của Lục Thành Triết, chẳng lẽ là Lục Sanh giở trò quỷ?!    Hắn cố gắng trấn định mà nhìn Lục Sanh, trên mặt lộ ra nụ cười tái nhợt, giọng nói mang đầy ủy khuất, "Anh trai, anh đang nói cái gì vậy, diễn kịch cái gì a? Em vừa rồi không cẩn thận té ngã, có khả năng bị sái chân rồi, không đứng lên nổi, anh trai đỡ em một chút được không?"    Lục Miểu chậm rãi vươn tay, bộ dáng đáng thương lại vô tội nhìn Lục Sanh, trong lòng rất chắc chắn Lục Sanh sẽ đỡ cậu ta dậy, bởi vì Lục Sanh từ trước tới nay đều rất yêu thương người em trai này!    Lục Sanh khóe môi mỉa mai chậm rãi mở rộng, lạnh lùng nói: "Như thế nào, còn muốn diễn, là còn chưa có suy nghĩ cẩn thận?"   Giọng nói của cậu lạnh băng và châm chọc, Lục Miểu nghe thấy trong lòng lộp bộp, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng ủy khuất, "Anh trai, anh rốt cuộc đang nói cái gì a, em thật sự nghe không hiểu.

Diễn cái gì, em diễn cái gì?"    Lục Sanh nhướng mày cười lạnh, giống như nghe được chuyện buồn cười!    Cậu nhìn vẻ mặt của Lục Miểu vô tội cùng mờ mịt, quả thực ghê tởm đến mức khiến người ta phải buồn nôn.


"Lục Miểu, ngươi là em trai của ta, sau khi ba mẹ chết, là ta vừa học vừa làm, vất vả nuôi sống ngươi còn cho ngươi đọc sách.

Ta tự hỏi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi, còn ngươi? Diêu Thành coi trọng ngươi, ngươi liền cố ý đem ảnh chụp của ta cho hắn xem, biết rõ hắn là một tên biến thái, còn thông đồng với Hứa Cận hạ dược ta, đem ta đưa đến trên giường của hắn.

Ngươi biết rõ Thẩm Vĩ là bạn trai của ta, lại ở sau lưng ta bò lên giường hắn, ngươi còn trộm ngọc bội của ta, muốn thay thế thân phận của ta trở về Lục gia! Ngươi ở sau lưng ta làm nhiều chuyện như vậy, hiện tại còn giả mù sa mưa mà ở chỗ này cùng ta diễn kịch, ở trong mắt của ngươi, ta liền ngu xuẩn như vậy?"    Lục Sanh lập tức đem tất cả mọi chuyện nói ra rõ ràng, Lục Miểu nghe đến mấy lời nói này, biết cậu đã biết hết mọi chuyện, đương nhiên sẽ không giả vờ nữa.

Lục Miểu cố nén đau đớn, một tay chống mép giường, thực vất vả mới đứng lên được.


Cậu ta cười nhạo mà nhìn Lục Sanh, mở miệng nói, "Đúng vậy, là ta làm, vậy thì thế nào? Ai kêu ngươi từ nhỏ đến lớn, mọi thứ đều ưu tú hơn ta, rõ ràng ta mới là con trai ruột của ba, chính là hắn là thương ngươi hơn ta! Dựa vào cái gì hai người chúng ta đều họ Lục, đều là sinh ra cũng một mẹ, ngươi tại sao lại trở thành người thừa kế duy nhất của Lục gia?    Dựa vào cái gì ta thích Thẩm đại ca thì anh ấy lại là bạn trai của ngươi, dựa vào cái gì Lục Sanh ngươi một người đều chiếm hết tất cả mọi thứ tốt đẹp! Ta chính là biết Diêu Thành kia là một tên biến thái, cho nên mới đem ngươi giới thiệu cho hắn, bởi vì ta muốn huỷ hoại ngươi, ta muốn đem Thẩm đại ca đoạt lấy, ta muốn đoạt đi hết thảy những thứ thuộc về ngươi!"    "Bang" một tiếng, Lục Miểu mới vừa nói xong, trên mặt liền ăn một cái tát.

Một cái tát này của Lục Sanh cơ hồ dùng hết toàn lực, trực tiếp đem mặt của Lục Miểu đánh trật qua một bên.

Nửa bên má nóng rát đau đớn, Lục Miểu bụm mặt, hung tợn trừng mắt Lục Sanh, "Lục Sanh, ngươi dám đánh ta!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện