Chương 47
"Ngô, Thẩm Lâm Thần, anh đừng có quá đáng!"Lục Sanh nghiến răng nghiến lợi mà phun ra mấy chữ, trừng mắt nam nhân đang đè trên người cậu, khóe mắt hơi ngấn nước, nhiễm nhè nhẹ mị ý, nhìn qua quả thực vô cùng mị hoặc, vô cùng mê người.
Ánh mắt Thẩm Lâm Thần bỗng dưng tối sầm lại, đối với anh ta mà nói, ánh mắt này không khác gì đang dụ dỗ anh ta.
Anh ta cúi người xuống, ở gáy Lục Sanh ái muội liếm liếm, giọng nói trầm thấp từ tính chậm rãi vang lên.
"Bảo bối, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, nếu không tôi sẽ không có kiên nhẫn từ từ tới!" Lục Sanh trong lòng xem thường, đột nhiên bắt lấy đầu tóc của Thẩm Lâm Thần, đem người từ trên người mình kéo xa ra một chút.
Ngay khi Thẩm Lâm Thần cúi người xuống vì hành động của mình, cậu rướn người lên, tốc độ nhanh như chớp ngăn chặn môi của Thẩm Lâm Thần.
Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt cạy mở môi của nam nhân, nhiệt tình như hỏa mà quấn lấy lưỡi của anh ta, khuấy động cắn xé kịch liệt, sợi chỉ bạc nhè nhẹ theo khóe môi chảy xuống, phá lệ kiều diễm.
Nụ hôn dài và kịch liệt, vẫn luôn tiếp diễn ngươi tranh ta đoạt, thẳng đến hai người đều thở hổn hển sắp hít thở không thông, mới chịu tách ra.
Lục Sanh gương mặt trắng nõn nhiễm một mảng ửng đỏ, hai mắt có một tầng sương mỏng diễm lệ, thậm chí đuôi mắt cũng đỏ lên.
"Bảo bối, nhiệt tình như vậy, một lát nữa cũng không nên xin tha a!" Thẩm Lâm Thần rũ mắt nhìn bảo bối trong lòng, bởi vì cậu chủ động mà sinh ra một tia vui sướng.
Lục Sanh tiếp tục trừng hắn, giọng nói trong trẻo giờ phút này cũng mang theo vài phần nhiệt ý, "Vô nghĩa quá nhiều, làm liền làm, không làm liền tránh ra cho tôi!" Lời nói vừa hạ xuống, yết hầu liền phát ra một tiếng kinh hô, ngay sau đó lại một lần nữa bị nam nhân hung hăng hôn lấy.
"Thẩm Lâm Thần, anh tên hỗn đản này, anh chậm một chút! ! A! ! " Không bao lâu, trong phòng liền vang lên giọng nói tức muốn hộc máu của Lục Sanh, nhưng sau đó lại dần dần yếu đi, biến thành âm thanh khiến người nghe xong phải đỏ mặt thấp thấp nức nở! !.
( Đây là manh manh đát đát cua đồng chấm ba chấm ) "Ký tên!" Lục Sanh bị Thẩm Lâm Thần ôm từ phòng tắm ra , mặc trên người áo tắm dài màu đen, ngồi ở trên giường, ánh mắt còn mang theo một chút mê ly, tựa hồ còn chưa có phục hồi lại tinh thần.
Thẩm Lâm Thần đem một phần văn kiện đặt ở trước mặt cậu, giọng nói khàn khàn từ tính lại gợi cảm, rơi vào tai, có chút ma mị.
Lông mi dài nhẹ nhàng vỗ vài cái, Lục Sanh nhìn văn kiện trước mắt, sau một lúc lâu cũng không nửa điểm phản ứng.
Thẩm Lâm Thần dứt khoát đem bút nhét vào trong tay Lục Sanh, nắm lấy tay cậu, mở văn kiện ra, từ trang thứ ba bắt đầu, một đường ký vài cái tên.
Thẳng đến trang cuối cùng mới xong, đôi mắt xinh đẹp của Lục Sanh lúc này mới khôi phục thần thái, chỉ thấy văn kiện đang nằm trên đùi cậu.
"Thẩm Lâm Thần, anh! ! " Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lâm Thần, trong mắt đều là khiếp sợ.
"Bảo bối, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, hiện tại văn kiện đều đã ký xong rồi, chúng ta là hợp pháp, đừng nói cái gì mà chúng ta chỉ có thể là bạn giường!" Thẩm Lâm Thần đem văn kiện khép lại đặt ở một bên, duỗi tay ôm lấy eo của Lục Sanh, ôm cậu ngồi vào trong lòng mình.
Lục Sanh vẫn luôn dùng ánh mắt phức tạp yên lặng nhìn anh ta, vừa rồi văn kiện kia, trang cuối cùng kia cậu thấy rất rõ ràng.
Mặt trên viết bọn họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp, tất cả tài sản trên danh nghĩa của Thẩm Lâm Thần đều thuộc về quyền sở hữu của Lục Sanh, Lục Sanh có thể tùy ý sử dụng.
Thỏa thuận này vô luận phát sinh chuyện gì đều không thể thay đổi, cho dù bọn họ có ly hôn, tài sản vẫn như cũ thuộc về Lục Sanh, Thẩm Lâm Thần chỉ có thể mình không rời khỏi nhà!.
Bình luận truyện