Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 571: Chương 571




Đường Noãn Noãn trực tiếp bị đánh.

"Mẹ, con cầu xin mẹ, con không muốn gả cho lão già, mẹ cho con một chút thời gian, chắc chắn con sẽ tìm cho mẹ một kẻ giàu có, thật đó mẹ ơi! Con cầu xin mẹ.

"
Mặt Đường Noãn Noãn khóc tang, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.

Mẹ Đường nhìn xung quanh, nhìn bốn phá một chút, phát hiện động tĩnh nhà họ lớn như vậy, cũng không có người ra ngó nhìn.

May là biệt thự này lớn, hơn nữa điểm này.

"Kéo nó vào cho tôi.

"
Mẹ Đường lạnh giọng quát lớn một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào nhà.

Cha Đường không ngừng kéo Đường Noãn Noãn, cùng đi vào nhà.

Sao khi vào nhà, Đường Noãn Noãn đã bị ném ra, quỳ gối trên mặt đất.

Cha mẹ Đường với gương mặt âm u ngồi cạnh nhau.

"Cha mẹ, hai người tin con đi, nếu con có thể tìm được Quan Vân Châu, chắc chắn có thể tìm được thanh niên tài tuấn khác.

"
Đường Noãn Noãn khóc lóc, cầu xin.

Mẹ Đường cười mỉa một tiếng, "Cô cảm thấy tôi nhìn trúng Quan Vân Châu? Thanh niên tài tuấn chó má gì, tính cái gì? Trong nhà không địa vị, trên tay không có tiền! Nếu không phải thấy Quan Vân Châu có quan hệ tốt với nhà họ Tần, tôi sẽ chẳng đồng ý cho các cô yêu đương.


"
"Bây giờ cô không có bất cứ cơ hội nào, thà tìm người tôi vừa ý gả qua, để chúng tôi có được lợi ích thật sự.

"
Trái tim Đường Noãn Noãn lạnh như nước, cơ thể cô ta mềm nhũn, tê liệt ngã trên đất.

Cô ta biết mẹ Đường nghiêm túc, trong lời bà ta không hề có giả.

Bà ta đã quyết tâm, sẽ không có đường sống để quay đầu.

Cô ta phải gả cho lão già kia.

"Noãn Noãn à, mẹ đều muốn tốt cho con thôi, dù sao lão già kia lớn tuổi như thế, con gả qua đó, rất nhanh có thể lấy được tài sản, kiểu gì cũng là một chuyện tốt.

"
Mẹ Đường mỉm cười bước tới trước mặt Đường Noãn Noãn, duỗi tay vỗ vỗ trên mặt cô ta.

"Ôi, bây giờ con chưa hiểu, sau này con lớn tuổi hơn chút, con sẽ biết nỗi khổ tâm của mẹ.

"
Đường Noãn Noãn cúi đầu, mặt tràn đầy nhục nhã, trong ánh mắt cũng đầy sự không cam lòng mãnh liệt.

Bây giờ không xem cô ta như con người, tất cả cứ chờ đó cho cô ta.

Chờ!
Biệt thự nhà họ Tần.


Dì Tần ngồi trên sô pha uống xong canh an thần, Quan Vân Châu nhanh chóng đưa đồ ăn lên.

"Mẹ, thuốc kia hơi đắng, mẹ ăn chút mứt hoa quả đi này.

"
Dì Tần biết anh đã chia tay với Đường Noãn Noãn, thật ra trong lòng đã tha thứ cho anh, thằng nhóc ngốc nghếch nhà bà.

Về sau sẽ gặp được một cô gái tốt.

"Dì, dì ăn đi.

"
"Được.

"
Lúc dì Tần đối mặt với Đường Tuế, thật sự không có cách nào từ chối.

Bà dịu dàng liếc Đường Tuế một cái, mở miệng, ăn hết mứt hoa quả này.

Quan Vân Châu cảm kích nhìn thoáng qua Đường Tuế.

Ngay lúc này, Tần Tiện Dư đi từ trên lầu xuống.

"Chồng.

"
Đường Tuế nhanh chóng phi qua, lao thẳng vào vòng tay Tần Tiện Dư.

Từ sau khi đính hôn, Đường Tuế cũng đã sửa miệng, đều ngọt ngào gọi chồng.

Tần Tiện Dư bây giờ còn chưa quen hẳn, mỗi lần Đường Tuế gọi lên, trong lòng anh đều kích động không giải thích được.

Cảm thấy lòng nhộn nhạo.

Anh cố gắng hết sức kìm nén sự khác thường của bản thân, chỉ là trong ánh mắt vẫn không giấu nổi thần thái phấn chấn.

"Tiện Dư, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện