Xuyên Nhanh: Nam Chủ, Bật Hack Sao?

Chương 82: Vương gia nghèo túng quá ngạo kiều (38)



Edit by Vân Hi

A Chiêu nhàn nhạt nhìn nam nhân ngã trên mặt đất.

Tranh Nhi nhìn nàng: "Quận chúa, tính sao bây giờ?"

A Chiêu nghĩ: "Mặc kệ hắn. Hắn có thể lặng yên không một tiếng động đi vào, chỗ này khẳng định là có người của hắn. Chúng ta đi thôi."

Gặp phải chuyện như vậy, nàng cũng chẳng có tâm tình ăn ở đây nữa.

A Chiêu xuống lầu, lúc đi qua quầy ở tầng dưới, còn không quên nói một câu: "Mấy món mà ta chọn, nhớ rõ, đóng gói lại rồi đưa đến Bắc Định Vương phủ."

Đồ ăn ngon không thể quên!

"Quận chúa, nô tỳ cảm thấy, hành vi của Nghĩa Vương hôm nay rất kỳ quái." Sau khi lên xe ngựa, Tranh Nhi nhỏ giọng nói.

A Chiêu nhìn nàng một cái: "Em nói đi, như thế nào?"

Tranh Nhi lè lưỡi: "Chúng ta cùng Nghĩa Vương từ trước tới nay chưa từng có bất cứ liên hệ nào cả, trước kia lúc ngài còn thâm khuê, một năm chỉ gặp vị Nghĩa Vương này hai lần trong cung yến, có chỗ nào mà rễ tình đâm sâu đâu? Bất quá......"

Nàng nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu: "Lấy tuyệt sắc tư dung của quận chúa, Nghĩa Vương đối với ngài vừa gặp đã thương cũng không phải không có khả năng."

"Nhưng mà hắn vì sao sớm không nháo, muộn không nháo, đại hôn của ngài cũng không thấy hắn tới làm loạn, mà lại làm ngay lúc này......"

Thân thể Yến Vương không có vấn đề gì, chuyện này Tranh Nhi biết.

Nhưng người bên ngoài lại không biết, Nghĩa Vương cũng không biết.

Đối với nhiều người mà nói, cơ hội hiện tại là rất tốt.

Nàng không thể không nghĩ nhiều.

A Chiêu lười nhác nói: "Hắn á, kỹ thuật diễn còn tạm được, nhưng mà dùng lực quá nhiều."

Triệu Nghị căn bản không có uống say.

Hắn căn bản không phải cái gì mà uống say thì nói thật, mà là cố ý làm như vậy.

Dựa theo A Chiêu quan sát, những lời hắn ta nói trước đó, e rằng không có lời nào là sự thật, nhưng cuối cùng lộ ra bản tính thật của hắn ta, muốn bá vương ngạnh thượng cung, phỏng chừng mới là mục đích chính của hắn.

(*) Nói rồi lại nói lại nhé! Bá vương ngạnh thượng cung hiểu nôm na là cưỡng gian đóa.

Tưởng tượng đến cái này, A Chiêu liền cảm thấy ghê tởm.

Nàng nhìn Tranh Nhi, có chút không tán đồng nói: "Lần sau gặp phải chuyện như vậy, đừng một chân đá hắn hôn mê."

Tranh Nhi: "Hả?"

"Đá nhiều vào, làm sao lại cho hắn tiện nghi như vậy được?"

Tranh Nhi vẻ mặt kính nể: "Nô tỳ tuân mệnh!"

Trở lại vương phủ.

A Chiêu đem chuyện này một năm một mười nói cho Bắc Định Vương.

Tần Chấn nổi giận ngay lập tức: "Nghĩa Vương? Hắn ăn gan hùm mật gấu à? Nó còn ở đấy không, ta đi đánh chết nó!"

A Chiêu thật vất vả mới kéo hắn lại: "Cha, hắn bị Tranh Nhi đá ngất xỉu, con đoán chừng một chân kia cũng cho hắn ăn đủ rồi. Chúng ta hiện giờ làm chuyện chính đã."

Tần Chấn bị A Chiêu kéo, nhưng thật ra lại không nhúc nhích, miệng vẫn tức giận nói: "Chuyện của con chính là chuyện chính lớn nhất!

A Chiêu nói: "Con hoài nghi, người đứng sau lưng Phúc Vương, chính là hắn ta."

Tần Chấn sửng sốt một chút, có chút phản bác: "Nghĩa Vương? Triệu Nghĩa? Cái tính cách kia của hắn, cũng dám là hoàng tước?"

A Chiêu chậm rãi nói: "Vậy thì trước kia, cha cảm thấy, với cái tính cách này của Nghĩa Vương, dám dùng sức mạnh với con sao?"

Nghĩa Vương thật sự không có quá nhiều cảm giác tồn tại.

Mặc dù A Chiêu biết một ít đại cốt truyện, sau khi Triệu Dận chết, hình như cuối cùng, người kế thừa ngôi vị hoàng đế chính là Nghĩa Vương Triệu Nghị, nàng cũng không có nghĩ nhiều.

Còn tưởng là vận khí đối phương cũng tốt, lượm được.

Cho đến hôm nay.

Đối phương dùng cách như vậy để lọt vào tầm mắt của nàng.

Nàng thực sự chú ý đến nam nhân đã vắt kiệt nam chủ, cuối cùng trở thành người chiến thắng cuối cùng này.

Tần Chấn nghe được lời này của nàng, thần sắc cũng bắt đầu ngưng trọng.

"Ta sẽ tiến cung một chuyến."

Hy vọng suy đoán của A Chiêu là sai.

Nếu là thật, Nghĩa Vương có thể áp xuống dã tâm, giả bộ tầm thường nhiều năm như vậy......

Phần tâm tư này, cũng quá đáng sợ rồi.

~~~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện