Xuyên Qua Hệ Thống Đỏ Đen, Cùng Con Bạn Thân Chơi Đùa Thế Giới
Chương 3: Mạt Thế (3)
Nó trả lời:
- nga~ tỷ tỷ, tỷ gọi em?
- Vậy là em thật hay sao?
Nó chăm chú nhìn cô gái từ trên xuống dưới 1 lượt. Tóc màu nâu, dài ngang lưng xoăn đuôi theo kiểu gợn sóng. Khuôn mặt được khắc họa như một thánh nữ giọng nói thanh thúy, nhẹ nhàng.
Nó cảm thán:
- Tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp nha
- Chị xin lỗi em vì chị không tìm ra em sớm hơn, có lẽ mấy ngày nay em sống khổ rồi, từ sau em có thể làm gì em thích đi đâu tùy ý em miễn là em không bỏ nhà mà đi với người đàn ông khác. Bố mẹ dù sao cũng đã mất chỉ có hai chị em mình để sống nương tựa nhau. Em theo chị trở về nha?- cô gái mỉm cười.
Nó vuốt cằm, ủa, nguyên chủ bỏ nhà theo trai thiệt hã sao không thấy trong trí nhớ của nguyên chủ đâu ta? Bịa đặt cũng hay lắm, nói không vấp 1 từ nào luôn, làm thiệt như nguyên chủ có làm í.
Mọi người xì xào bàn tán rồi chỉ chỏ nó. Nó chẳng thèm quan tâm, tiếp tục nói:
- Mọi người có sức để nói như vậy bộ không còn thấy đói nữa hả?
Lập tức những tiếng xì xào liền im bặt. Nữ chính hướng về nó, nhẹ ngàng nói:
- Tiểu Ly, xuống đây với chị đi
- Cũng được nha- nó tùy hứng mà đồng ý.
Đứng bên cạnh nữ chính, nó thản nhiên:
- Em xuống rùi đó, chị định nói j sao?
- Nghe tin em vừa bị zombie cắn mà không sao, có phải là em đã kích phát dị năng hay không?- nữ chính kéo nó đến một góc, nắm tay nó nhẹ giọng hỏi
- Nga, cũng nhờ tỷ bỏ em trong căn phòng không khóa cửa đó, nên có lẽ em đã có dị năng- nó thành thật trả lời
[Hệ Thống: ký chủ thành thật ghê, tui không ngờ đó]
- Ta luôn luôn thành thật
[Hệ Thống: thế ký chủ cho tui biết ký chủ có không gian phải không?]
- Ngươi đoán xem
- Tiểu Ly, em dị năng của em là gì vậy?- nữ chính với giọng nói ngọt ngọt hỏi nó.
- Chị đoán xem?- nó trả lời [Hệ Thống:... ]- Có lẽ là do nó lầm rùi, có lẽ ký chủ này(Ly) còn lâu mới nói, ừm có lẽ trừ ký chủ kia ra(Tâm).
[Tâm: Hệ Thống, nếu ta chết bây giờ thì có thể hồi sinh không?]
[Hệ Thống: Nhiệm vụ của kí chủ sẽ thất bại, trừ điểm trừ 10% vận may, hệ thống sẽ tự động chuyển ký chủ tới thế giới khác hệt như 1 trò chơi thôi]- nó vô tư mà nói như vậy, nó sẽ không thể biết được là vì chính câu nói này mà nó phải hận không thể tát chết mình vào lúc đó.
Nghe vậy, khóe miệng nó cong lên. Rồi từ từ hạ xuống, trở về trạng thái phù hợp.
Nó nói:
- chị nha, đồng đội đang sắp chết đói rùi kìa
- chị đi 1 lát rồi về- nói xong cô ta đi về lại chỗ cũ tiếp tục phân phát đồ ăn.
No vuốt cằm, nó còn chứ có thử dị năng của nguyên chủ nữa, kiếp trước là hệ thủy kiếp này liệu có thay đổi j không nhỉ?
Nó đi vào 1 góc phòng, ngửa tay ra và tưởng tượng mình đang tụ lực giống như mấy bộ phim hoạt hình. Tưởng không có thì 1 làn gió thoảng qua mặt. Nó đang ở chỗ kín không có khả năng gió sẽ lọt vào vậy có nghĩa là nó kích phát dị năng hệ gió?
- hệ thống, dị năng của ta hệ gió vào thời mạt thế thế này thì để quạt cho nó mát hả?
[Hệ thống: tui không biết đâu, mà tinh hạch hệ gió kiếm hơi khó đấy vì nó vừa yếu vừa hiếm hoi]
Nó vác lên 1 thanh kiếm dài màu đen, được gắn 1 viên ngọc giống như con mắt màu hổ phách như phát sáng như không.
[Hệ Thống: kí chủ, người đi đâu vậy? Thanh kiếm đó người tìm ở đâu đó, nhiều vũ khí nóng như vậy người đang là bán sao? Không đúng, nghề nghiệp của kí chủ là thứ ký mà?]
- Ngươi nghĩ như thế nào thì chính là như thế mà cũng không phải là như thế.
[Hệ thống: ủa thế rốt cuộc là có như thế hay không?]
- Tiểu Ly! Em đi đâu vậy?, ở ngoài nguy hiểm lắm em ở lại đây với mọi người đi- nữ chính nắm chặt lấy tay nó, nó liền rụt tay lại.
- Chị là ai? Tôi không biết, chị đi ra điii.
- Chị là Tuyết Hạ, chị họ của em, có chuyện gì vậy em bị mất trí nhớ sao?
Nó nhướng mày một cái, nó nhớ cái quyển truyện này hình như xuất bản năm 2009 nè. Nó cũng không nói gì nữa liền ra khỏi siêu thị. Tìm đại một chỗ nào đó vung kiếm giống như chém bừa mà cắt vào cổ mấy con zombie rất chuẩn xác. Dọn xong 1 nửa cái khu nhỏ nó liền thở hồng hộc, mất hình tượng ngồi xổm xuống, than lên 1 tiếng:
- Má, sao cái cơ thể này yếu thế?
Nó lấy xuống cả lũ trang sức trên người ném sang một bên, cả người đầy mồ hôi tìm vào 1 cửa hàng thời trang còn nguyên. Chém cái cửa xếp được khóa chặt bên ngoài, qua cửa kính nó thấy có hai con zombie di chuyển nhanh gấp đôi gấp ba con zombie mà nó chém qua.
Nó vui mừng, không lẽ là zombie tiến hóa trong truyền thuyết? Nó lao vào chém hai đường thì hai cái đầu hai cái cơ thể thối rữa liền đổ rạp xuống nó lập tức chán nản.
- Yếu dữ vậy? chơi không vui.
Sau đó nó liền bổ đầu hai co zombie ra được hai hòn ngọc màu ghi còn vương máu màu đen. Xem xét, nó thấy không có gì đặc biệt nó hỏi hệ thống:
- cái này là tinh hạch của cái dị năng gì?
[Hệ thống: kí chủ thực may nha, hai cái tinh hạch hệ gió cấp 3, nhưng cấp bậc của kí chủ mới kích phát không dùng được đâu]
- Nếu dùng thì sao?
[Hệ thống: kết quả sẽ không tốt]
- Để ta thử!- nó phớt lờ nhắc nhở của hệ thống liền lập tức thử, nó vận chuyển dị năng của mình vào, tức thì 1 trận đau đớn lan tràn khắp toàn thân khiến nó ngã xuống đất, quằn quại lăn lộn. 1 giờ sau cơn đau như đưa nó thăm qua quỷ môn quan liền dịu đi, 1 luồng năng lượng mát mẻ chạy quanh cơ thể nó. Nó cảm nhận mình có lẽ bây giờ là dị năng cấp 4.
[Tâm: Mày sao rồi?]
- Đau quá, bé Tâm ơi, mày đến đây chữa lành vết thương cho tao đi.- Nghe thấy tiếng lo lắng, vội vã của Tâm liền mở giọng đáng đánh ra trêu đùa.
[Tâm: ha ha có sức để nói đùa được chắc chắn mày không sao rồi, cho mày chừa]
- có sao mà- nó chột dạ
[Tâm: Thế nhá]
- Ơ, nè!- nó bĩu môi
- nga~ tỷ tỷ, tỷ gọi em?
- Vậy là em thật hay sao?
Nó chăm chú nhìn cô gái từ trên xuống dưới 1 lượt. Tóc màu nâu, dài ngang lưng xoăn đuôi theo kiểu gợn sóng. Khuôn mặt được khắc họa như một thánh nữ giọng nói thanh thúy, nhẹ nhàng.
Nó cảm thán:
- Tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp nha
- Chị xin lỗi em vì chị không tìm ra em sớm hơn, có lẽ mấy ngày nay em sống khổ rồi, từ sau em có thể làm gì em thích đi đâu tùy ý em miễn là em không bỏ nhà mà đi với người đàn ông khác. Bố mẹ dù sao cũng đã mất chỉ có hai chị em mình để sống nương tựa nhau. Em theo chị trở về nha?- cô gái mỉm cười.
Nó vuốt cằm, ủa, nguyên chủ bỏ nhà theo trai thiệt hã sao không thấy trong trí nhớ của nguyên chủ đâu ta? Bịa đặt cũng hay lắm, nói không vấp 1 từ nào luôn, làm thiệt như nguyên chủ có làm í.
Mọi người xì xào bàn tán rồi chỉ chỏ nó. Nó chẳng thèm quan tâm, tiếp tục nói:
- Mọi người có sức để nói như vậy bộ không còn thấy đói nữa hả?
Lập tức những tiếng xì xào liền im bặt. Nữ chính hướng về nó, nhẹ ngàng nói:
- Tiểu Ly, xuống đây với chị đi
- Cũng được nha- nó tùy hứng mà đồng ý.
Đứng bên cạnh nữ chính, nó thản nhiên:
- Em xuống rùi đó, chị định nói j sao?
- Nghe tin em vừa bị zombie cắn mà không sao, có phải là em đã kích phát dị năng hay không?- nữ chính kéo nó đến một góc, nắm tay nó nhẹ giọng hỏi
- Nga, cũng nhờ tỷ bỏ em trong căn phòng không khóa cửa đó, nên có lẽ em đã có dị năng- nó thành thật trả lời
[Hệ Thống: ký chủ thành thật ghê, tui không ngờ đó]
- Ta luôn luôn thành thật
[Hệ Thống: thế ký chủ cho tui biết ký chủ có không gian phải không?]
- Ngươi đoán xem
- Tiểu Ly, em dị năng của em là gì vậy?- nữ chính với giọng nói ngọt ngọt hỏi nó.
- Chị đoán xem?- nó trả lời [Hệ Thống:... ]- Có lẽ là do nó lầm rùi, có lẽ ký chủ này(Ly) còn lâu mới nói, ừm có lẽ trừ ký chủ kia ra(Tâm).
[Tâm: Hệ Thống, nếu ta chết bây giờ thì có thể hồi sinh không?]
[Hệ Thống: Nhiệm vụ của kí chủ sẽ thất bại, trừ điểm trừ 10% vận may, hệ thống sẽ tự động chuyển ký chủ tới thế giới khác hệt như 1 trò chơi thôi]- nó vô tư mà nói như vậy, nó sẽ không thể biết được là vì chính câu nói này mà nó phải hận không thể tát chết mình vào lúc đó.
Nghe vậy, khóe miệng nó cong lên. Rồi từ từ hạ xuống, trở về trạng thái phù hợp.
Nó nói:
- chị nha, đồng đội đang sắp chết đói rùi kìa
- chị đi 1 lát rồi về- nói xong cô ta đi về lại chỗ cũ tiếp tục phân phát đồ ăn.
No vuốt cằm, nó còn chứ có thử dị năng của nguyên chủ nữa, kiếp trước là hệ thủy kiếp này liệu có thay đổi j không nhỉ?
Nó đi vào 1 góc phòng, ngửa tay ra và tưởng tượng mình đang tụ lực giống như mấy bộ phim hoạt hình. Tưởng không có thì 1 làn gió thoảng qua mặt. Nó đang ở chỗ kín không có khả năng gió sẽ lọt vào vậy có nghĩa là nó kích phát dị năng hệ gió?
- hệ thống, dị năng của ta hệ gió vào thời mạt thế thế này thì để quạt cho nó mát hả?
[Hệ thống: tui không biết đâu, mà tinh hạch hệ gió kiếm hơi khó đấy vì nó vừa yếu vừa hiếm hoi]
Nó vác lên 1 thanh kiếm dài màu đen, được gắn 1 viên ngọc giống như con mắt màu hổ phách như phát sáng như không.
[Hệ Thống: kí chủ, người đi đâu vậy? Thanh kiếm đó người tìm ở đâu đó, nhiều vũ khí nóng như vậy người đang là bán sao? Không đúng, nghề nghiệp của kí chủ là thứ ký mà?]
- Ngươi nghĩ như thế nào thì chính là như thế mà cũng không phải là như thế.
[Hệ thống: ủa thế rốt cuộc là có như thế hay không?]
- Tiểu Ly! Em đi đâu vậy?, ở ngoài nguy hiểm lắm em ở lại đây với mọi người đi- nữ chính nắm chặt lấy tay nó, nó liền rụt tay lại.
- Chị là ai? Tôi không biết, chị đi ra điii.
- Chị là Tuyết Hạ, chị họ của em, có chuyện gì vậy em bị mất trí nhớ sao?
Nó nhướng mày một cái, nó nhớ cái quyển truyện này hình như xuất bản năm 2009 nè. Nó cũng không nói gì nữa liền ra khỏi siêu thị. Tìm đại một chỗ nào đó vung kiếm giống như chém bừa mà cắt vào cổ mấy con zombie rất chuẩn xác. Dọn xong 1 nửa cái khu nhỏ nó liền thở hồng hộc, mất hình tượng ngồi xổm xuống, than lên 1 tiếng:
- Má, sao cái cơ thể này yếu thế?
Nó lấy xuống cả lũ trang sức trên người ném sang một bên, cả người đầy mồ hôi tìm vào 1 cửa hàng thời trang còn nguyên. Chém cái cửa xếp được khóa chặt bên ngoài, qua cửa kính nó thấy có hai con zombie di chuyển nhanh gấp đôi gấp ba con zombie mà nó chém qua.
Nó vui mừng, không lẽ là zombie tiến hóa trong truyền thuyết? Nó lao vào chém hai đường thì hai cái đầu hai cái cơ thể thối rữa liền đổ rạp xuống nó lập tức chán nản.
- Yếu dữ vậy? chơi không vui.
Sau đó nó liền bổ đầu hai co zombie ra được hai hòn ngọc màu ghi còn vương máu màu đen. Xem xét, nó thấy không có gì đặc biệt nó hỏi hệ thống:
- cái này là tinh hạch của cái dị năng gì?
[Hệ thống: kí chủ thực may nha, hai cái tinh hạch hệ gió cấp 3, nhưng cấp bậc của kí chủ mới kích phát không dùng được đâu]
- Nếu dùng thì sao?
[Hệ thống: kết quả sẽ không tốt]
- Để ta thử!- nó phớt lờ nhắc nhở của hệ thống liền lập tức thử, nó vận chuyển dị năng của mình vào, tức thì 1 trận đau đớn lan tràn khắp toàn thân khiến nó ngã xuống đất, quằn quại lăn lộn. 1 giờ sau cơn đau như đưa nó thăm qua quỷ môn quan liền dịu đi, 1 luồng năng lượng mát mẻ chạy quanh cơ thể nó. Nó cảm nhận mình có lẽ bây giờ là dị năng cấp 4.
[Tâm: Mày sao rồi?]
- Đau quá, bé Tâm ơi, mày đến đây chữa lành vết thương cho tao đi.- Nghe thấy tiếng lo lắng, vội vã của Tâm liền mở giọng đáng đánh ra trêu đùa.
[Tâm: ha ha có sức để nói đùa được chắc chắn mày không sao rồi, cho mày chừa]
- có sao mà- nó chột dạ
[Tâm: Thế nhá]
- Ơ, nè!- nó bĩu môi
Bình luận truyện