Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 40: Sở trường y thuật của Tằng Tử Phu



Editor: ChieuNinh

Thời gian dần trôi rốt cục tại cửa ải cuối năm, phòng ở cũng xây xong, vị trí ngay tại lúc trước đã nói, khối đất lệch phía sau nhà của lão Vương. Xây phòng ở mới mời khách ăn cơm là nhất định, hai cha con Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà cũng nhập gia tùy tục.

Mặc dù đang ở Thạch gia thôn nhưng ngoại trừ hàng xóm, cũng không có quá nhiều giao tình với những người khác. Cũng may hết thảy mọi sự đều là Thạch Lai Phúc chủ động thu xếp giúp đỡ, vào lúc ban đêm đến ăn tiệc uống rượu cũng không thiếu, ngồi trên bàn chủ vị có Thạch Lý thị, Lý Quang Xuân, Thạch lão tú tài, thôn trưởng Thạch gia thôn Thạch Lão Cửu, Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy và cha Thạch Thúy Cúc là Thạch Ngũ.

Lý Quang Xuân bưng ly rượu lên hướng về phía mọi người đang ngồi mời rượu: "Lão hủ nguyên là người Thạch gia thôn chúng ta, bởi vì năm đó gia cảnh nghèo khổ, bất đắc dĩ xa xứ. Hôm nay các vị đang ngồi có thể nể mặt đại giá quang lâm là phúc khí của lão hủ, khác cũng không cần nói, từ nay về sau lão hủ cùng khuyển tử Sở Hà phải dựa vào mọi người nhiều hơn. Các vị hương thân ăn được uống tốt!"

Thạch Lão Cửu hơi ngửa đầu uống ly rượu nói: "Quang Xuân lão ca à, khi còn bé chúng ta còn cởi truồng cùng nhau bắt cá trong sông đó thôi, không nghĩ tới lúc còn sống còn có thể gặp lại, duyên phận mà! Cái khác Thạch Lão Cửu ta không dám nói, chỉ cần có Thạch Lão Cửu ta một ngày còn ở đây, thì tuyệt đối sẽ không để cho người ta khi dễ lão ca ngươi!"

Lý Quang Xuân biết rõ Thạch Lão Cửu nói đều là lời nói hình thức, nhưng trên mặt vẫn là cảm kích mời rượu, Thạch Lão Cửu sờ lên chòm râu của mình nói: "Cháu à, không biết ngươi đọc sách như thế nào?" Lý Sở Hà quy củ nói: "Tiểu chất bất tài, đọc sách được vài năm." Thạch Lão Cửu gật gật đầu: "Ừ, có trúng tuyển công danh hay không? Sang năm có thi hương rồi, có muốn đi thử thử một lần hay không?"

Lý Sở Hà cười nói: "Trước kia tham gia trong cuộc thi đã trúng cử nhân." Thạch Lão Cửu vừa nghe lời này mắt choáng váng, cả Thạch gia thôn tính luôn cử nhân Thạch lão tú tài, mới hai người đó! Cái này, hay là mắt mình vụng về, xem thường hai cha con Lý Quang Xuân. Mình cũng nghe xong tin tức thu được, hình như hai người này là từ kinh thành trở về, bởi vì đắc tội quyền thế mới rơi xuống khó khăn. Mà dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, hiện tại thế cục vừa không ổn định, ai biết ngày nào đó liền được giải oan? Trên kịch không phải đều diễn như vậy, vội vàng bày khuôn mặt tươi cười: "Đại chất tử thật đúng là có học vấn! Lão ca ngươi là có phúc khí."

Tằng Tử Phu ở bàn bên cạnh nghe được lời Lý Sở Hà nói, trong lòng cũng là lắp bắp kinh hãi. Vốn tưởng rằng Lý Sở Hà này cũng học y giống như Lý Quang Xuân, không nghĩ tới lại còn là một cử nhân.

Qua mấy ngày, Thạch Lão Cửu hỏi thăm rõ ràng, thì ra Lý Quang Xuân dĩ nhiên là thái y ở Thái Y Viện. Bởi vì đắc tội quý phi nương nương mới rơi vào kết quả như vậy! Bất quá, có thể ngồi trên vị trí thái y, vậy khẳng định là có một thân bản lĩnh. Nghe nói Huyện lão gia có con trai độc nhất đến nay lại không con, mời vô số danh y vẫn không cách nào chữa khỏi, vậy Lý Quang Xuân? Trong lòng có suy tính.

Tằng Tử Phu đang phơi nắng chăn mền ở trong sân, mắt thấy mấy người mặc quần áo quan sai đẩy cửa vào: "Đây là nhà của Lý Quang Xuân sao?" Tằng Tử Phu nhíu mày buông công việc trong tay cười nói: "Không biết mấy vị quan đại ca tìm Nhị thúc ta có chuyện gì?" Vài vị quan sai đánh giá Tằng Tử Phu, bất quá ánh mắt kia chính là làm cho người ta không thoải mái, tuy trong nội tâm Tằng Tử Phu rất không vui nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt.

"Ha ha, không nghĩ tới cái địa phương thâm sơn cùng cốc này còn có tiểu nương tử xinh đẹp như thế." Nghe xong Tằng Tử Phu nắm chặt nắm tay hỏi: "Xin hỏi quan đại ca có chuyện gì?" Tên quan sai khác thọt người nói chuyện: "Đại ca, lão gia đã phân phó, muốn mời người, đừng đến lúc đó..."

Người nọ nghe xong lời này, ho khan một tiếng nói: "Huyện thái gia nhà ta thỉnh Lý Quang Xuân đi nha môn một chuyến, ngươi đi gọi đi."

Thạch Thúy Cúc đang ở hậu viện nghe vậy chạy chậm tới nói: "Mấy vị quan đại ca, Lý Quang Xuân là họ hàng xa tới tìm nơi nương tựa, không có quan hệ gì với chúng ta hết, đây là phạm vào chuyện gì chứ."

Tằng Tử Phu trừng mắt nhìn Thạch Thúy Cúc: "Đệ muội, đây không phải là chuyện của ngươi!" Thạch Thúy Cúc ồ một tiếng thấy Thạch Lý thị đi tới liền vội vàng tiến lên đỡ lấy bà rồi nói: "Nương, quan lão gia này muốn bắt Nhị thúc, chúng ta không nên chọc phiền toái." Trong lòng Thạch Lý thị cũng cả kinh, Tằng Tử Phu thở dài nói: "Quan đại ca, không biết Huyện thái gia tìm Nhị thúc ta có chuyện gì không?"

"Tẩu tử này, chuyện cụ thể gì chúng ta cũng không được biết, yên tâm, khẳng định không phải chuyện xấu." Tằng Tử Phu gật gật đầu liền đi gọi Lý Quang Xuân, Lý Quang Xuân đang ở bên trong sân chăm sóc dược liệu, nghe xong lời Tằng Tử Phu nói, nhíu mày cười nói: "Cháu dâu, yên tâm đi, không có việc gì!" Tằng Tử Phu gật gật đầu rồi theo Lý Quang Xuân đi ra ngoài.

"Ngươi chính là Lý Quang Xuân?" Lý Quang Xuân quen cảnh đời quan sát rộng rãi, mặt không đổi sắc gật đầu, mấy vị quan sai cũng không phải không có mắt thấy. Tuy lúc này Lý Quang Xuân mặc quần áo vải bố màu lam, nhưng quý khí trên người cũng không ít hơn so với Huyện thái gia nhà mình chắc hẳn cũng là nhân vật không tầm thường. Ngữ khí nói chuyện cũng êm ái hơn: "Lý tiên sinh, Huyện thái gia của ta mời ngài qua phủ một lần, chuyện cụ thể gì, mấy người chúng ta cũng không biết. Mời!"

Lý Quang Xuân gật gật đầu, nhìn mấy thớt ngựa ngoài cửa: "Cái này...?" Mấy vị quan sai cũng có chút khó xử, mình là kỵ mã tới, tuy Huyện thái gia nói điều khiển một xe ngựa, nhưng mình cho rằng mất công, ngựa này cũng không chở được hai người, dù sao không phải loại ngựa tốt gì. Tằng Tử Phu thấy vậy tiến lên phía trước nói: "Nếu không, mấy vị quan đại ca trước hết chờ ở đây một chút, uống một ly trà? Dù sao từ thị trấn chạy tới cũng rất vất vả, ta đi bảo tướng công của ta trở về, để cho hắn mang xe lừa tiễn Nhị thúc ta đi?"

Mấy vị quan sai liếc nhau một cái gật gật đầu. Tằng Tử Phu vội vàng để cho Thạch Lai Qúy đi gọi Thạch Lai Phúc trở về. Trong lòng Thạch Thúy Cúc không quá cam tâm tình nguyện, sợ Thạch Lai Qúy chọc phiền toái, nhưng Lý Sở Hà lên núi đi tìm dược liệu, cũng chỉ có thể để cho Thạch Lai Qúy đi.

Không lâu lắm thì Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy đầu đầy mồ hôi chạy trở về, Thạch Thúy Cúc thấy vậy vội vàng kéo Thạch Lai Qúy trở về nhà. Thạch Lai Phúc nói qua cùng Thạch Lý thị liền lôi xe lừa ra, trong lòng Tằng Tử Phu cũng không yên tâm liền đi theo cùng.

Đến cửa huyện nha, ba người Lý Quang Xuân, Tằng Tử Phu Thạch Lai Phúc đi theo mấy vị quan sai đi vào từ cửa sau: "Các ngươi trước tiên ở đây chờ, ta đi hồi bẩm lão gia nhà ta." Thạch Lai Phúc biểu hiện có chút câu nệ, so sánh với Tằng Tử Phu nhưng lại tự nhiên hào phóng. Lý Quang Xuân thấy vậy âm thầm nhẹ gật đầu, xem ra nương tử cháu trai cả này cũng không phải đơn giản.

Qua một hồi Vương Huyện lệnh tự mình ra đón nói: "Lý đại nhân, thật sự là ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu!" Lý Quang Xuân nghi hoặc mắt nhìn Vương Huyện lệnh: "Trước tiên lão hủ đã không được xưng là đại nhân, không biết Vương đại nhân hôm nay thỉnh lão hủ đến có chuyện gì?"

Vương Huyện lệnh cười nói: "Ha ha, ta đây liền gọi ngài là Lý đại ca vậy, đầy tớ không hiểu chuyện, chậm trễ Lý đại ca và.." Lý Quang Xuân vội vàng giới thiệu nói: "Đây là đại chất tử của ta Thạch Lai Phúc cùng cháu dâu lớn Thạch Tằng thị." Vương Huyện lệnh cười nói: "Thật tuấn tú lịch sự! Bây giờ có chuyện, hy vọng Lý đại ca đại nhân đại lượng không cần phải cùng tiểu đệ so đo! Các ngươi còn không qua đây bồi tội."

Vài quan sai sau lưng Vương Huyện lệnh cúi đầu nịnh nọt cười nói: "Lý tiên sinh, đại ca đại tẩu là chúng ta có mắt như mù, đã đắc tội! Đã đắc tội!" Lý Quang Xuân vội vàng khoát tay: "Vương đại nhân hiểu lầm, mấy vị quan sai cũng không chậm trễ." Vương Huyện lệnh cười gật gật đầu: "Còn đứng đây làm gì vậy? Còn chưa cút xuống dưới."

"Là như thế này, Lý đại ca khuyển tử của ta có chút bệnh không tiện nói ra, không biết?" Vương Huyện lệnh tiến đến bên tai Lý Quang Xuân nhỏ giọng nói, Lý Quang xuân gật gật đầu: "Thỉnh Vương đại nhân dẫn đường." Thạch Lai Phúc mắt nhìn Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu thấy vậy dắt lấy tay Thạch Lai Phúc đi theo.

Không lâu lắm thì Lý Quang Xuân cau mày đi ra, Vương Huyện lệnh ở một bên cũng là vẻ mặt lo lắng: "Lý đại ca, khuyển tử chính là thật sự nhờ cả vào ngài." Lý Quang Xuân cau mày gật gật đầu: "Ta dám khẳng định, trên người quý công tử không có cái bệnh gì không tiện nói ra! Thân thể rất là khỏe mạnh, cái này không nên a!" Vương Huyện lệnh thở dài: "Không dối gạt Lý đại ca, đã có không ít đại phu nhìn qua đều nói thân thể không vấn đề, chính là đến nay vẫn không có hài tử! Ai"

Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc thành thành thật thật đứng ở một bên, thấy một đứa nha hoàn mang theo hộp đựng cơm thỉnh an với Vương Huyện lệnh, Vương Huyện lệnh cau mày khoát tay áo. Lúc đi qua bên cạnh Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu ngửi được hương vị rau cần... Há to miệng! Thì ra là thế! Cúi đầu cẩn thận cân nhắc, có muốn quản việc không liên quan gì tới mình này hay không. Nếu quả như thật đúng như nàng suy nghĩ, như vậy chính là bán cho Vương Huyện lệnh một cái đại mặt mũi, về sau nếu đến thị trấn kiếm sống, cũng là chuyện dễ xử lý. Tối thiểu quan sai sẽ không có việc gì tới gây chuyện tống tiền, du côn lưu manh cũng sẽ không không có ánh mắt như vậy.

Nhưng mà... nếu như mình nghĩ sai rồi, như vậy sẽ không có tác dụng ngược? Lý Quang Xuân quay đầu thấy Tằng Tử Phu đang cúi đầu cân nhắc, trải qua một đoạn thời gian ở chung cùng cháu dâu lớn, nên cũng biết được nàng có chút ít hiểu biết về y lý. Về sau trong việc giúp mình sửa sang lại dược liệu, một chút cũng không giống như là người mới học nghề, chính mình cũng đã hỏi qua đệ muội, cháu dâu lớn này là người ở Tằng gia thôn, theo đạo lý hẳn phải là không hiểu được dược lý, chẳng lẽ là bên đó có một vị cao nhân ẩn sĩ?

Cháu dâu lớn được cao nhân chỉ điểm? Khả năng này vẫn là rất lớn, liền cười nói với Tằng Tử Phu: "Cháu dâu, ngươi có ý kiến gì không?" Tằng Tử Phu a một tiếng, thật sự là thật không ngờ Lý Quang Xuân sẽ hỏi chính nàng một vấn đề như vậy, liền cười nói: "Nhị thúc, ta chỉ là một cái tiểu phụ nhân có thể biết cái gì?"

Vương Huyện lệnh cũng bởi vì một câu hỏi của Lý Quang Xuân, cao thấp đánh giá thoáng qua Tằng Tử Phu. Khí chất trên người cô gái này cũng không giống như là nông phụ ở nông thôn, trong khung lộ ra quý khí, rất nhiều thiên kim tiểu thư so ra đều kém hơn, hé mắt cười nói: "Ha ha, ta cũng nhờ đại ân vậy, ngươi đã là cháu dâu Lý đại ca đó cũng là cháu dâu của ta, không biết cháu dâu có cao kiến gì? Ở đây cũng không có người ngoài, kính xin chỉ điểm một hai."

Tằng Tử Phu thấy tràng diện như vậy, mím môi nói: "Vừa rồi ta thấy nha hoàn mang theo hộp đựng cơm, ngửi thấy được hương vị rau cần?" Vương Huyện lệnh gật đầu nói: "Đúng vậy, khuyển tử rất yêu thích món ăn này, thật là bỗng nhiên không rời miệng được." Tằng Tử Phu gật gật đầu nói: "Đây chỉ là suy đoán của ta, bất quá, Vương đại nhân không ngại thử một lần, nhưng cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao chỉ là kiến giải vụng về của ta."

Vương Huyện lệnh vội vàng khoát tay: "Mời nói, mời nói! Nếu như có thể thấy hiệu quả, lão phu táng gia bại sản cũng có thể, mặc dù không thể, lão phu cũng ghi nhớ ân tình của ngươi!" Lý Quang Xuân cũng là vẻ mặt thành thật chờ Tằng Tử Phu mở miệng, Thạch Lai Phúc ở một bên có chút bận tâm nhìn qua nương tử của mình.

Tằng Tử Phu gật gật đầu nói: "Vương Huyện lệnh, rau cần này tính mát, thanh nhiệt mát gan, có kích thích tiêu hóa, có tác dụng giảm áp. Theo lý thuyết là đồ tốt, nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, có một mặt tốt cũng có một mặt không tốt, rau cần này nam nhân tốt nhất là ăn ít. Bởi vì nó hàm chứa, hàm chứa thành phần đặc thù, ân, ăn nhiều sẽ làm cho nữ tử không cách nào thụ thai. Nhưng mà ta không thể trăm phần trăm xác định thực hư, quý công tử có phải chỉ có nguyên nhân là rau cần hay không. Nhưng tối thiểu nhất, hiện tại không có những phương pháp khác, ta đề nghị quý công tử ngừng dùng rau cần, một năm nửa năm sẽ có hiệu quả, nhưng không dám cam đoan!"

Vương Huyện lệnh nghe xong vội vàng cảm ơn: "Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, lúc này lão phu cám ơn!" Tằng Tử Phu vội vàng khoát tay nói: "Chỉ là ngu kiến của ta, ngu kiến." Một bên Lý Quang xuân gật gật đầu nói: "Rau cần tính mát! Không ngờ bệnh căn thật sự là trên thân nó! Cháu dâu, không biết ngươi có thuận tiện cho biết thế ngoại cao nhân phía sau ngươi hay không? Lão hủ có có thể cầu kiến hay không?"

Tằng Tử Phu lại một lần nữa a một tiếng, bất quá nghĩ lại, liền hiểu được, mình chỉ là tiểu nha đầu ở nông thôn, làm sao có thể hiểu được y lý. Hôm nay Lý Quang Xuân hỏi chính mình như vậy, nhất định là do thời điểm trước kia đã giúp hắn sửa sang lại dược liệu lộ ra chân tướng đi, thế ngoại cao nhân? Được rồi! Gia gia yêu quý, người liền làm một thế ngoại cao nhân ha.

Tằng Tử Phu có chút khó xử nhìn ba người Lý Quang Xuân, Thạch Lai Phúc còn có Vương Huyện lệnh, mím môi: "Nhị thúc, ngài làm sao mà biết được?" Lý Quang Xuân cười nói: "Ha ha ha, tuy Nhị thúc ngươi người đã già, nhưng mà con mắt vẫn còn sáng lắm!"

Tằng Tử Phu ngại ngùng cười cười: "Là khi ta còn bé, biết một vị lão gia gia, có thể là do hợp ý, cho nên dạy ta biết chữ, còn dạy ta một ít y thuật thô thiển. Nhưng mà bây giờ vị lão gia gia này đang ở đâu, có khoẻ mạnh hay không, ta cũng không biết... Chỉ là ở chung với nhau được ba năm liền rời đi nơi này, lão gia gia còn dặn dò ta, không cần phải nói cho người khác biết sự hiện hữu của hắn... Cho nên Nhị thúc..."

Đám người Lý Quang Xuân đối với lời nói của Tằng Tử Phu không có nửa phần hoài nghi, những thế ngoại cao nhân kia cũng đều có tính khí khó chịu, chỉ có Lý Quang Xuân lắc đầu liên tục kêu đáng tiếc! Mắt nhìn vẻ mặt khó xử của Tằng Tử Phu, Lý Quang Xuân cười nói: "Cháu dâu à, ngươi yên tâm đi, vấn đề này hôm nay Nhị thúc sẽ giữ bí mật cho ngươi! Lai Phúc?"

Thạch Lai Phúc liền vội vàng gật đầu: "Nhị thúc ngài yên tâm, nương tử việc này coi như ta không biết!" Tằng Tử Phu cười gật gật đầu, Lý Quang Xuân hướng Vương Huyện lệnh chắp tay một cái: "Vương đại nhân, lão hủ còn muốn làm phiền ngài..." Vương Huyện lệnh liền vội vàng gật đầu: "Lý đại ca, cháu dâu xin yên tâm! Việc này lão phu sẽ không đi nói khắp nơi!" Nghe xong mọi người cam đoan, cuối cùng Tằng Tử Phu nhẹ nhàng thở ra, xem ra sau này làm chuyện gì trước tiên vẫn phải suy nghĩ cho kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện