Xuyên Qua Thành Cỏ Dại
Chương 26: Đang ngủ đột nhiên xuất hiện
Tô Niệm Niệm được một tấc lại muốn tiến một thước: “Trang chủ, làm một thành viên của Phong Tam sơn trang, tiểu nhân cho rằng tiểu nhân nên học một ít võ công, như vậy sẽ không làm mất mặt Phong Tam sơn trang a.”
“Đây mới chính là mục đích của ngươi.”
Tô Niệm Niệm tiếp tục hắc hắc cười ngây ngô. Nàng một bụng âm mưu như Tư Mã Chiêu, đến người qua đường cũng cảm nhận được, không có biện pháp a, ai biểu nàng đang sống ở một thế giới sùng bái bạo lực làm chi, không học võ nghệ phòng thân, về sau làm sao có thể bước chân vào giang hồ chứ, làm sao có thể trở thành một Vi Tiểu Bảo gian manh ở trên đời này a!
Tô Niệm Niệm nghe ngữ khí của trang chủ, tưởng hắn sẽ trực tiếp từ chối, ai ngờ hắn lại nói : “Như vậy đi, trước tiên ta sẽ dạy ngươi một ít quyền cước cơ bản.”
Tô Niệm Niệm vốn muốn mượn hắn một bản võ công tâm pháp, rồi về phòng tự học một chút, lại không ngờ rằng trang chủ thật nhiệt tình mà đích thân dạy nàng. Tuy tiểu tử này tính tình không tốt, lại thường xuyên tìm cách đùa dai khiến cho người khác sống dở chết dở, bất quá dù sao người ta cũng là cao thủ đứng thứ nhất, thứ hai trên giang hồ nha, nàng đương nhiên sẽ không từ chối rồi.
Kết quả là, một người chẳng hề có ý tốt chỉ dạy, còn một người hăng hái mà học hỏi.
“Ra quyền không đủ lực.”
“Xem ta làm này, chuyên tâm một chút đi.”
“Động tác này của ngươi quả thực giống như là đang khoe khoang mỵ lực vậy.”
“Ngu ngốc, tay bên trái ra đòn chưa đúng lắm?”
“Bộ dạng này mà ra đấu với người khác, không chết mới là lạ.”
. . . . . . .
Tô Niệm Niệm rốt cục dừng lại, buồn bực ngồi ở một bên, NND, Lão Tử không thèm học nữa!
Phong Tịnh Minh đi đên xách nàng lên, nói: “Sao không chịu học nữa ?”
Tô Niệm Niệm chán nản đáp: “Tiểu nhân rất ngu.”
Phong Tịnh Minh gật đầu nói: “Quả thật ngu ngốc.”
“Này .” Thanh âm bất mãn.
“Không chỉ ngu, mà còn lười.”
“. . . . . .” Ngươi không thể cổ vũ ta một chút được à?
Tô Niệm Niệm lau mồ hôi trên trán, nói: “Tiểu nhân không thể học được quyền pháp, vậy học khinh công đi.” Chỉ cần có thể chạy là tốt rồi.
Phong Tịnh Minh đáp: ” Ngươi muốn bắt đầu học từ tâm pháp.”
Tô Niệm Niệm cuồng nhiệt gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu nhân muốn đúng là cái này, nào là, Cửu Âm Chân Kinh a ….”
Phong Tịnh Minh lo lắng nhìn Tô Niệm Niệm, thành thật nói cho nàng: “Sao mà ngươi ngốc vậy, ngay cả quyền pháp cũng học không xong, nói gì đến tâm pháp .”
Tô Niệm Niệm: “. . . . . .” .
Tô Niệm Niệm đứng lên đi nhặt hộp gỗ, nhặt rồi, xám xịt đi theo phía sau Phong Tịnh Minh, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Phong Tịnh Minh đi phía trước, đột nhiên ngừng lại, Tô Niệm Niệm không để ý cúi đầu đi ở phía sau hắn, bất ngờ không phòng ngự mà đụng vaò trên người hắn.
Tô Niệm Niệm xoa đầu, bất mãn nhìn Phong Tịnh Minh.
Phong Tịnh Minh xoay người, không đầu không đuôi nói ra một câu: “Sắp đến sinh nhật của ta rồi.”
Éc? Tô Niệm Niệm đối với những lời này của hắn,cũng không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói“Sinh nhật vui vẻ”, hiện tại nói hình như còn quá sớm, nếu nói“Tiểu nhân đã biết”, lại hình như đang trả lời cho có lệ, cuối cùng, Tô Niệm Niệm chỉ nói:“Thật khéo a, sinh nhật trang chủ cùng với đại tiểu thư chỉ cách nhau có ba ngày.” Kỳ thật, đây mới là câu nói vô nghĩa nhất trong tất cả những câu vô nghĩa a. . . . . . .
“Sao ngươi không hỏi ta muốn quà sinh nhật gì?”
“Đúng vậy a, trang chủ ngài muốn cái gì a?” nhưng trong lòng Tô Niệm Niệm lại nghĩ rằng, cái gì cũng đừng muốn a, Lão Tử không có tiền đâu!
Phong Tịnh Minh nâng lông mi lên một chút, nói: “Ta muốn ngươi.”
Trái tim Tô Niệm Niệm lập tức nhảy thình thịch không ngừng. .
Dừng lại một chút, Phong Tịnh Minh nói tiếp: “Làm bánh sinh nhật cho ta.”
Hoàn hảo, hoàn hảo a, Tô Niệm Niệm thở phào một hơi, thiếu chút nữa lại bị thằng nhãi này đùa giỡn rồi.
Phong Tịnh Minh tựa hồ biết Tô Niệm Niệm đang nghĩ cái gì, khóe miệng hơi mỉm cười, đắc ý ngẩng đầu không hề nhìn nàng, xoay người sải bước đi về phía trước.
Tô Niệm Niệm lần đầu tiên có một xúc động muốn bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của hắn , nhưng là nàng không có lá gan lớn đến vậy a.
Thế lực của Phong Tam sơn trang ở trên giang hồ quả nhiên không tầm thường, vốn dĩ Phong Tịnh Minh cũng không có phát thiếp nói muốn mừng sinh nhật cho mình, nhưng đến ngày sinh nhật của hắn, vẫn có rất nhiều bang phái mà Tô Niệm Niệm biết cũng như không biết chạy tới chúc mừng hắn, Phong Tịnh Minh cả một ngày đều chỉ có một việc là nói lời xã giao với mọi người trên giang hồ, Tô Niệm Niệm cảm thán trong lòng, muốn làm lão đại cũng thật là không dễ dàng a. . . . . . .
Vì thế Tô Niệm Niệm nhờ đó mà có thể trốn việc . Trời chạng vạng sáng, nàng đang nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ ngon lành, bỗng nhiên phát hiện mình bị người ta xách lên.
“Này này này, trang chủ,muốn tiến vào phòng người khác trước tiên phải gõ cửa chứ!” Tô Niệm Niệm tránh thoát khỏi tay Phong Tịnh Minh, bất mãn nói.
Phong Tịnh Minh tựa hồ có chút mỏi mệt, thản nhiên nói: “Quà sinh nhật của ta đâu.”
“A, nó ở chỗ này.” Tô Niệm Niệm dùng tay chỉ chỉ cái hộp xinh đẹp trên bàn.
Cái hộp đó vốn đã được Tô Niệm Niệm cố ý gói lại, không có biện pháp a, Phong Tịnh Minh dù sao cũng là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, phải lấy lòng nha. . . . . .
Phong Tịnh Minh nhẹ nhàng mở cái hộp ra, nhìn thấy bánh sinh nhật, vừa lòng gật gật đầu, sau đó với tay cầm lấy một cây nến, cắm ở phía trên bánh sinh nhật, ngón trỏ bắn ra, ngọn nến liền lập tức cháy .
Tô Niệm Niệm ở một bên nhìn đến chảy nước miếng, tiểu tử này, còn rất có phong cách nha!
Phong Tịnh Minh nhẹ nhàng cúi người, để mặt sát vào ngọn nến. Khuôn mặt hắn trong ngày thường lúc nào cũng lạnh băng, nhưng lúc này nhờ ánh sáng của ngọn nến, mà hình như có chút ấm áp, Tô Niệm Niệm nhất thời nhìn đến ngây ngốc.
Phong Tịnh Minh thổi tắt ngọn nến, sau đó gỡ ngọn nến xuống, dùng một con dao được khắc hoa lệ, cắt bánh sinh nhật ra thành hai, sau đó ngẩng đầu cười mị hoặc với Tô Niệm Niệm, nói:“Lại đây.”
Tô Niệm Niệm nhưtrúng tà, ngoan ngoãn lại đó ngồi xuống.
“Trang chủ, tiểu nhân chúc ngài phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn sống lâu trăm tuổi a.” Tô Niệm Niệm kỳ thật đúng là một người chuyên nịnh nọt.
Phong Tịnh Minh nhìn hoa quả cùng với hoa ở trên bánh sinh nhật, hé miệng cười nói: ” Miệng của ngươi so với bánh ngọt này còn ngọt hơn.”
Tô Niệm Niệm cảm thấy trang chủ hôm nay có chút quái dị:“Trang chủ, ngài không cần đi chiêu đãi khách sao?”
Phong Tịnh Minh nhíu mày: “Ngươi hi vọng ta đi?”
“Éc, tiểu nhân không phải có ý này. . . . . .” Kỳ thật là ta có ý tứ này, sao lại đến quấy rầy Lão Tử ngủ chứ!
Ngón tay Phong Tịnh Minh đột nhiên bắn ra,hai ngọn nến trong phòng đột nhiên“Lay lắt” rồi tắt, Tô Niệm Niệm còn chưa kịp kinh ngạc, liền cảm thấy cằm mình bị người ta nâng lên, sau đó, có một đôi môi lành lạnh, phủ lên trên đôi môi của nàng.
Tô Niệm Niệm cực độ hoài nghi Phong Tịnh Minh cùng với Mộ Dung gia có quan hệ sâu xa, bằng không hắn làm sao có thể lấy phương pháp trị người”Lấy của tiểu nhân trả lại cho tiểu nhân ” áp dụng trên người nàng một cách thuần thục như vậy chứ?
Tô Niệm Niệm khẩn trương nắm chặt góc áo, nàng phát hiện mình cơ hồ không còn tiếng tim đập . . . . . . Thế giới này thật đúng là đủ đảo điên a. . . . . .
Phong Tịnh Minh còn chưa đã dùng đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi Tô Niệm Niệm, sau đó đến bên tai của nàng, thấp giọng nói:“Đây là đáp tạ cho ngươi , thích không?”
Giọng nói trầm thấp đã tràn ngập mị hoặc , giống như đáp án chỉ có một, đó là“Thích”. Nhưng mà, lúc này Tô Niệm Niệm lại phát hiện yết hầu mình phát khô, nói không ra lời nào.
Bên tai truyền đến tiếng cười của Phong Tịnh Minh. Sau đó, bên trong đột nhiên sáng lên, Tô Niệm Niệm rốt cuộc bừng tỉnh, bên tai vẫn còn dư âm của người nọ, nhưng bên cạnh đã không còn người, chỉ còn lại một nửa cái bánh sinh nhật, chứng minh hết thảy mọi việc không phải là mơ.
Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm hai chữ”Trang chủ” trên bánh sinh nhật kia, lẩm bẩm: “Thế giới này còn có thể có chuyện vớ vẩn như vậy sao?”
Trang chủ rốt cuộc là có ý gì? Chỉ là một trò đùa dai, hay là thật sự. . . . . . thích nàng? Đối với vế sau mà nói, Tô Niệm Niệm cảm thấy khả năng này rất nhỏ, nhưng mà, vì sao chính nàng lại nghe thấy tiếng tim đập nhanh a? . . . . . . Bản thân không phải là yêu rồi chứ? Nhưng mà nhưng mà nhưng mà, Phong Tịnh Minh, nhân vật nguy hiểm như vậy, nàng thật sự không nghĩ muốn mình xiêu lòng a. . . . . . Nhưng nếu nàng thật sự thích hắn thì làm sao bây giờ. . . . . .
Tô Niệm Niệm càng nghĩ càng khó chịu, nụ hôn của trang chủ đã hoàn toàn nhiễu loạn giấc ngủ của nàng, nàng phát hiện ảnh hưởng của hắn đối với nàng không ngờ lại lớn đến vậy, hiện tại, nàng tâm hồn không yên, thật sự là không yên a.
Tô Niệm Niệm xách Tiểu Hoa đang ngủ ở đầu giường lại ôm vào trong ngực, trong thời gian này Tiểu Hoa đã được chữa thương gần như khỏi hoàn toàn, nàng thường xuyên níu chặt lấy Tiểu Hoa để lải nhải tâm sự trong lòng, Tiểu Hoa đối với tính cách này của nàng cũng tập mãi thành thói quen, hơn nữa còn biểu hiện một bộ dạng rất chi là khinh thường đối với tâm sự của nàng chỉ.
Lúc này, Tiểu Hoa đang ngủ lại bị đánh thức, bất mãn “Ưm ưm” hai tiếng, ở trong lòng nàng động hai cái, tiếp tục nhắm mắt ngủ say.
“Tiểu Hoa a, ngươi nói, rốt cuộc hắn có thích ta hay không, a?”
” Hắn trong miệng Tô cô nương, là tại hạ sao?”
Tô Niệm Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện ở trên ghế mà vừa rồi Phong Tịnh Minh mới ngồi, đột nhiên lại xuất hiện một người khác. . . . . . Tây Tuyết công tử?
Nếu nói Phong Tịnh Minh tự ý vào gian phòng của nàng, nàng cũng tạm chấp nhận , dù sao tiểu tử kia là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, toàn bộ Phong Tam sơn trang đều là của hắn. Nhưng hiện tại, đến cái người mà luôn luôn khinh bỉ nàng, Tây Tuyết cũng không dưng lại chạy đến trong phòng của nàng? Tô Niệm Niệm đối với việc này thật sự rất bất mãn, dị thường bất mãn.
Công tử Tây tuyết nhìn thấyTô Niệm Niệm chau mày, vì thế cười nói: “Tô cô nương gặp phiền toái gì a? Sao lại phiền muộn như thế nha?”
Tô Niệm Niệm đã nghe nói qua sự tích phong lưu của công tử Tây tuyết, hiện tại hắn ở trong mắt của nàng coi như là một cao thủ tình trường. Vì thế nàng hỏi: “Tôi hỏi huynh, nếu một người nam nhân hôn một nữ nhân, liệu nam nhân kia có thích nữ nhân kia không”
Công tử Tây tuyết cười mà không cười nhìn Tô Niệm Niệm, đáp:“Cô nương không nghĩ là đùa giỡn sao?”
Ngẫm lại a, làm sao có thể chứ? Vì thế Tô Niệm Niệm thay đổi sang góc độ khác: “Nếu cô gái này thực khẩn trương, tim đập rất nhanh, vậy có phải nói lên cô gái đó thích người nam nhân đó hay không?”
Công tử Tây tuyết đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Niệm Niệm, sau đó cúi người, hai tay đặt trên bả vai Tô Niệm Niệm, mặt chậm rãi để sát vào gương mặt nàng, mắt thấy miệng hai người sẽ dính cùng một chỗ.
Tô Niệm Niệm kinh hãi, cả giận nói: “Huynh làm gì vậy?”
Mặt công tử Tây tuyết đột nhiên giãn ra mỉm cười, nói: “Cô nương khẩn trương sao? Tim đập nhanh không”
Tô Niệm Niệm bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra chỉ cần một người nam nhân thân cận một người nữ nhân, mặc kệ cô gái này có thích hắn hay không, bọn họ đều rất khẩn trương. Nàng trước kia chỉ thân cận với một nam nhân là Huấn Đào, đối với chuyện này, giác ngộ so với các cô gái khác đương nhiên thấp hơn vài phần.
Tô Niệm Niệm nghĩ đến đây, rốt cục bình thường trở lại
“Đây mới chính là mục đích của ngươi.”
Tô Niệm Niệm tiếp tục hắc hắc cười ngây ngô. Nàng một bụng âm mưu như Tư Mã Chiêu, đến người qua đường cũng cảm nhận được, không có biện pháp a, ai biểu nàng đang sống ở một thế giới sùng bái bạo lực làm chi, không học võ nghệ phòng thân, về sau làm sao có thể bước chân vào giang hồ chứ, làm sao có thể trở thành một Vi Tiểu Bảo gian manh ở trên đời này a!
Tô Niệm Niệm nghe ngữ khí của trang chủ, tưởng hắn sẽ trực tiếp từ chối, ai ngờ hắn lại nói : “Như vậy đi, trước tiên ta sẽ dạy ngươi một ít quyền cước cơ bản.”
Tô Niệm Niệm vốn muốn mượn hắn một bản võ công tâm pháp, rồi về phòng tự học một chút, lại không ngờ rằng trang chủ thật nhiệt tình mà đích thân dạy nàng. Tuy tiểu tử này tính tình không tốt, lại thường xuyên tìm cách đùa dai khiến cho người khác sống dở chết dở, bất quá dù sao người ta cũng là cao thủ đứng thứ nhất, thứ hai trên giang hồ nha, nàng đương nhiên sẽ không từ chối rồi.
Kết quả là, một người chẳng hề có ý tốt chỉ dạy, còn một người hăng hái mà học hỏi.
“Ra quyền không đủ lực.”
“Xem ta làm này, chuyên tâm một chút đi.”
“Động tác này của ngươi quả thực giống như là đang khoe khoang mỵ lực vậy.”
“Ngu ngốc, tay bên trái ra đòn chưa đúng lắm?”
“Bộ dạng này mà ra đấu với người khác, không chết mới là lạ.”
. . . . . . .
Tô Niệm Niệm rốt cục dừng lại, buồn bực ngồi ở một bên, NND, Lão Tử không thèm học nữa!
Phong Tịnh Minh đi đên xách nàng lên, nói: “Sao không chịu học nữa ?”
Tô Niệm Niệm chán nản đáp: “Tiểu nhân rất ngu.”
Phong Tịnh Minh gật đầu nói: “Quả thật ngu ngốc.”
“Này .” Thanh âm bất mãn.
“Không chỉ ngu, mà còn lười.”
“. . . . . .” Ngươi không thể cổ vũ ta một chút được à?
Tô Niệm Niệm lau mồ hôi trên trán, nói: “Tiểu nhân không thể học được quyền pháp, vậy học khinh công đi.” Chỉ cần có thể chạy là tốt rồi.
Phong Tịnh Minh đáp: ” Ngươi muốn bắt đầu học từ tâm pháp.”
Tô Niệm Niệm cuồng nhiệt gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu nhân muốn đúng là cái này, nào là, Cửu Âm Chân Kinh a ….”
Phong Tịnh Minh lo lắng nhìn Tô Niệm Niệm, thành thật nói cho nàng: “Sao mà ngươi ngốc vậy, ngay cả quyền pháp cũng học không xong, nói gì đến tâm pháp .”
Tô Niệm Niệm: “. . . . . .” .
Tô Niệm Niệm đứng lên đi nhặt hộp gỗ, nhặt rồi, xám xịt đi theo phía sau Phong Tịnh Minh, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Phong Tịnh Minh đi phía trước, đột nhiên ngừng lại, Tô Niệm Niệm không để ý cúi đầu đi ở phía sau hắn, bất ngờ không phòng ngự mà đụng vaò trên người hắn.
Tô Niệm Niệm xoa đầu, bất mãn nhìn Phong Tịnh Minh.
Phong Tịnh Minh xoay người, không đầu không đuôi nói ra một câu: “Sắp đến sinh nhật của ta rồi.”
Éc? Tô Niệm Niệm đối với những lời này của hắn,cũng không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói“Sinh nhật vui vẻ”, hiện tại nói hình như còn quá sớm, nếu nói“Tiểu nhân đã biết”, lại hình như đang trả lời cho có lệ, cuối cùng, Tô Niệm Niệm chỉ nói:“Thật khéo a, sinh nhật trang chủ cùng với đại tiểu thư chỉ cách nhau có ba ngày.” Kỳ thật, đây mới là câu nói vô nghĩa nhất trong tất cả những câu vô nghĩa a. . . . . . .
“Sao ngươi không hỏi ta muốn quà sinh nhật gì?”
“Đúng vậy a, trang chủ ngài muốn cái gì a?” nhưng trong lòng Tô Niệm Niệm lại nghĩ rằng, cái gì cũng đừng muốn a, Lão Tử không có tiền đâu!
Phong Tịnh Minh nâng lông mi lên một chút, nói: “Ta muốn ngươi.”
Trái tim Tô Niệm Niệm lập tức nhảy thình thịch không ngừng. .
Dừng lại một chút, Phong Tịnh Minh nói tiếp: “Làm bánh sinh nhật cho ta.”
Hoàn hảo, hoàn hảo a, Tô Niệm Niệm thở phào một hơi, thiếu chút nữa lại bị thằng nhãi này đùa giỡn rồi.
Phong Tịnh Minh tựa hồ biết Tô Niệm Niệm đang nghĩ cái gì, khóe miệng hơi mỉm cười, đắc ý ngẩng đầu không hề nhìn nàng, xoay người sải bước đi về phía trước.
Tô Niệm Niệm lần đầu tiên có một xúc động muốn bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của hắn , nhưng là nàng không có lá gan lớn đến vậy a.
Thế lực của Phong Tam sơn trang ở trên giang hồ quả nhiên không tầm thường, vốn dĩ Phong Tịnh Minh cũng không có phát thiếp nói muốn mừng sinh nhật cho mình, nhưng đến ngày sinh nhật của hắn, vẫn có rất nhiều bang phái mà Tô Niệm Niệm biết cũng như không biết chạy tới chúc mừng hắn, Phong Tịnh Minh cả một ngày đều chỉ có một việc là nói lời xã giao với mọi người trên giang hồ, Tô Niệm Niệm cảm thán trong lòng, muốn làm lão đại cũng thật là không dễ dàng a. . . . . . .
Vì thế Tô Niệm Niệm nhờ đó mà có thể trốn việc . Trời chạng vạng sáng, nàng đang nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ ngon lành, bỗng nhiên phát hiện mình bị người ta xách lên.
“Này này này, trang chủ,muốn tiến vào phòng người khác trước tiên phải gõ cửa chứ!” Tô Niệm Niệm tránh thoát khỏi tay Phong Tịnh Minh, bất mãn nói.
Phong Tịnh Minh tựa hồ có chút mỏi mệt, thản nhiên nói: “Quà sinh nhật của ta đâu.”
“A, nó ở chỗ này.” Tô Niệm Niệm dùng tay chỉ chỉ cái hộp xinh đẹp trên bàn.
Cái hộp đó vốn đã được Tô Niệm Niệm cố ý gói lại, không có biện pháp a, Phong Tịnh Minh dù sao cũng là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, phải lấy lòng nha. . . . . .
Phong Tịnh Minh nhẹ nhàng mở cái hộp ra, nhìn thấy bánh sinh nhật, vừa lòng gật gật đầu, sau đó với tay cầm lấy một cây nến, cắm ở phía trên bánh sinh nhật, ngón trỏ bắn ra, ngọn nến liền lập tức cháy .
Tô Niệm Niệm ở một bên nhìn đến chảy nước miếng, tiểu tử này, còn rất có phong cách nha!
Phong Tịnh Minh nhẹ nhàng cúi người, để mặt sát vào ngọn nến. Khuôn mặt hắn trong ngày thường lúc nào cũng lạnh băng, nhưng lúc này nhờ ánh sáng của ngọn nến, mà hình như có chút ấm áp, Tô Niệm Niệm nhất thời nhìn đến ngây ngốc.
Phong Tịnh Minh thổi tắt ngọn nến, sau đó gỡ ngọn nến xuống, dùng một con dao được khắc hoa lệ, cắt bánh sinh nhật ra thành hai, sau đó ngẩng đầu cười mị hoặc với Tô Niệm Niệm, nói:“Lại đây.”
Tô Niệm Niệm nhưtrúng tà, ngoan ngoãn lại đó ngồi xuống.
“Trang chủ, tiểu nhân chúc ngài phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn sống lâu trăm tuổi a.” Tô Niệm Niệm kỳ thật đúng là một người chuyên nịnh nọt.
Phong Tịnh Minh nhìn hoa quả cùng với hoa ở trên bánh sinh nhật, hé miệng cười nói: ” Miệng của ngươi so với bánh ngọt này còn ngọt hơn.”
Tô Niệm Niệm cảm thấy trang chủ hôm nay có chút quái dị:“Trang chủ, ngài không cần đi chiêu đãi khách sao?”
Phong Tịnh Minh nhíu mày: “Ngươi hi vọng ta đi?”
“Éc, tiểu nhân không phải có ý này. . . . . .” Kỳ thật là ta có ý tứ này, sao lại đến quấy rầy Lão Tử ngủ chứ!
Ngón tay Phong Tịnh Minh đột nhiên bắn ra,hai ngọn nến trong phòng đột nhiên“Lay lắt” rồi tắt, Tô Niệm Niệm còn chưa kịp kinh ngạc, liền cảm thấy cằm mình bị người ta nâng lên, sau đó, có một đôi môi lành lạnh, phủ lên trên đôi môi của nàng.
Tô Niệm Niệm cực độ hoài nghi Phong Tịnh Minh cùng với Mộ Dung gia có quan hệ sâu xa, bằng không hắn làm sao có thể lấy phương pháp trị người”Lấy của tiểu nhân trả lại cho tiểu nhân ” áp dụng trên người nàng một cách thuần thục như vậy chứ?
Tô Niệm Niệm khẩn trương nắm chặt góc áo, nàng phát hiện mình cơ hồ không còn tiếng tim đập . . . . . . Thế giới này thật đúng là đủ đảo điên a. . . . . .
Phong Tịnh Minh còn chưa đã dùng đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi Tô Niệm Niệm, sau đó đến bên tai của nàng, thấp giọng nói:“Đây là đáp tạ cho ngươi , thích không?”
Giọng nói trầm thấp đã tràn ngập mị hoặc , giống như đáp án chỉ có một, đó là“Thích”. Nhưng mà, lúc này Tô Niệm Niệm lại phát hiện yết hầu mình phát khô, nói không ra lời nào.
Bên tai truyền đến tiếng cười của Phong Tịnh Minh. Sau đó, bên trong đột nhiên sáng lên, Tô Niệm Niệm rốt cuộc bừng tỉnh, bên tai vẫn còn dư âm của người nọ, nhưng bên cạnh đã không còn người, chỉ còn lại một nửa cái bánh sinh nhật, chứng minh hết thảy mọi việc không phải là mơ.
Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm hai chữ”Trang chủ” trên bánh sinh nhật kia, lẩm bẩm: “Thế giới này còn có thể có chuyện vớ vẩn như vậy sao?”
Trang chủ rốt cuộc là có ý gì? Chỉ là một trò đùa dai, hay là thật sự. . . . . . thích nàng? Đối với vế sau mà nói, Tô Niệm Niệm cảm thấy khả năng này rất nhỏ, nhưng mà, vì sao chính nàng lại nghe thấy tiếng tim đập nhanh a? . . . . . . Bản thân không phải là yêu rồi chứ? Nhưng mà nhưng mà nhưng mà, Phong Tịnh Minh, nhân vật nguy hiểm như vậy, nàng thật sự không nghĩ muốn mình xiêu lòng a. . . . . . Nhưng nếu nàng thật sự thích hắn thì làm sao bây giờ. . . . . .
Tô Niệm Niệm càng nghĩ càng khó chịu, nụ hôn của trang chủ đã hoàn toàn nhiễu loạn giấc ngủ của nàng, nàng phát hiện ảnh hưởng của hắn đối với nàng không ngờ lại lớn đến vậy, hiện tại, nàng tâm hồn không yên, thật sự là không yên a.
Tô Niệm Niệm xách Tiểu Hoa đang ngủ ở đầu giường lại ôm vào trong ngực, trong thời gian này Tiểu Hoa đã được chữa thương gần như khỏi hoàn toàn, nàng thường xuyên níu chặt lấy Tiểu Hoa để lải nhải tâm sự trong lòng, Tiểu Hoa đối với tính cách này của nàng cũng tập mãi thành thói quen, hơn nữa còn biểu hiện một bộ dạng rất chi là khinh thường đối với tâm sự của nàng chỉ.
Lúc này, Tiểu Hoa đang ngủ lại bị đánh thức, bất mãn “Ưm ưm” hai tiếng, ở trong lòng nàng động hai cái, tiếp tục nhắm mắt ngủ say.
“Tiểu Hoa a, ngươi nói, rốt cuộc hắn có thích ta hay không, a?”
” Hắn trong miệng Tô cô nương, là tại hạ sao?”
Tô Niệm Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện ở trên ghế mà vừa rồi Phong Tịnh Minh mới ngồi, đột nhiên lại xuất hiện một người khác. . . . . . Tây Tuyết công tử?
Nếu nói Phong Tịnh Minh tự ý vào gian phòng của nàng, nàng cũng tạm chấp nhận , dù sao tiểu tử kia là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, toàn bộ Phong Tam sơn trang đều là của hắn. Nhưng hiện tại, đến cái người mà luôn luôn khinh bỉ nàng, Tây Tuyết cũng không dưng lại chạy đến trong phòng của nàng? Tô Niệm Niệm đối với việc này thật sự rất bất mãn, dị thường bất mãn.
Công tử Tây tuyết nhìn thấyTô Niệm Niệm chau mày, vì thế cười nói: “Tô cô nương gặp phiền toái gì a? Sao lại phiền muộn như thế nha?”
Tô Niệm Niệm đã nghe nói qua sự tích phong lưu của công tử Tây tuyết, hiện tại hắn ở trong mắt của nàng coi như là một cao thủ tình trường. Vì thế nàng hỏi: “Tôi hỏi huynh, nếu một người nam nhân hôn một nữ nhân, liệu nam nhân kia có thích nữ nhân kia không”
Công tử Tây tuyết cười mà không cười nhìn Tô Niệm Niệm, đáp:“Cô nương không nghĩ là đùa giỡn sao?”
Ngẫm lại a, làm sao có thể chứ? Vì thế Tô Niệm Niệm thay đổi sang góc độ khác: “Nếu cô gái này thực khẩn trương, tim đập rất nhanh, vậy có phải nói lên cô gái đó thích người nam nhân đó hay không?”
Công tử Tây tuyết đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Niệm Niệm, sau đó cúi người, hai tay đặt trên bả vai Tô Niệm Niệm, mặt chậm rãi để sát vào gương mặt nàng, mắt thấy miệng hai người sẽ dính cùng một chỗ.
Tô Niệm Niệm kinh hãi, cả giận nói: “Huynh làm gì vậy?”
Mặt công tử Tây tuyết đột nhiên giãn ra mỉm cười, nói: “Cô nương khẩn trương sao? Tim đập nhanh không”
Tô Niệm Niệm bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra chỉ cần một người nam nhân thân cận một người nữ nhân, mặc kệ cô gái này có thích hắn hay không, bọn họ đều rất khẩn trương. Nàng trước kia chỉ thân cận với một nam nhân là Huấn Đào, đối với chuyện này, giác ngộ so với các cô gái khác đương nhiên thấp hơn vài phần.
Tô Niệm Niệm nghĩ đến đây, rốt cục bình thường trở lại
Bình luận truyện