Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày
Chương 124: Phải, thật lâu
"Hàn Triều hoàn toàn làm lơ phụ nữ, lần này tận tình để cô ôm như vậy, thật đúng là chuyện hiếm thấy."
"Đương nhiên rồi, trên thế giới này không có người nào tôi trị không được, bất quá ôm Hàn Triều một đêm, nhiều người nhìn thấy được, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh ấy..."
"Không cho đi theo."
"Tối hôm qua thây ma muỗi được xử lý rất nhanh, chỉ khoảng một giờ."
"Ừ, thực phiền toái."......
"Sao lại không ăn? Không đói bụng sao?" Hàn Triều thấy Thích Thất cầm bánh bao lại sửng sốt không ăn, anh buông đũa, giơ tay như bình thường muốn vỗ vỗ đầu cô, tay sắp đụng tới thì bị Thích Thất tránh đi, động tác Hàn Triều dừng lại, trong mắt các loại cảm xúc dâng trào, cuối cùng toàn bộ biến mất trong đồng tử ngăm đen thâm thúy, im lặng lan tràn giữa hai người...
"Anh gạt em..." Thích Thất lên án, không chỉ lừa cô, còn cùng người khác ve vãn, đùa giỡn...
"Cho nên thế nào?" Mọi cảm xúc biến mất trong mắt, Hàn Triều nhìn chằm chằm người trước mặt, lạnh lùng nói, cho nên liền phán anh tử hình, cũng không hỏi một câu? Anh đã nói không chỉ một lần, cô ấy có nghi vấn gì thì đến hỏi anh, nhưng mà, cô ấy làm như thế nào, vẫn như cũ tự mình trốn đi như con rùa rụt cổ.
Cho nên? Cho nên anh ấy không nên giải thích một chút vì sao muốn gạt cô hay sao? Rõ ràng làm sai là anh ấy, nhưng vì sao ánh mắt anh ấy nhìn cô hình như là cô đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó.
Trợn to đôi mắt đầy nước mắt, Thích Thất cắn cắn môi dưới, nói: "Thây ma muỗi đã sớm được xử lý, căn bản không phiền toái chút nào, tối hôm qua anh và Lôi Đồng Đồng ở bên nhau, em đều biết..." Giọng nói bị ngừng lại khi Thích Thất nhìn thấy bộ dáng của Hàn Triều...
"Cho nên em đã biết, vì sao không tới hỏi anh."
Cô không phải đang hỏi anh ấy sao, anh có nói qua có hiểu lầm thì tới hỏi, cô không biết chuyện này có gì hiểu lầm hay không, nhưng cô vẫn hỏi.
Nhìn đến trong mắt cô đầy lên án cùng ủy khuất, Hàn Triều khẽ thở dài, đứng dậy đi qua ôm cô vào trong lòng: "Anh đối với Lôi Đồng Đồng không có hứng thú gì, tối hôm đó là chuyện ngoài ý muốn anh không nghĩ tới giấu em, lừa em là không muốn em nghĩ nhiều, không nghĩ em để ý tới như vậy, phải dùng đến hôn mê bất tỉnh trừng phạt anh. Thất Thất, anh thật tức giận, giận em không cho anh cơ hội giải thích, giận em hỏi cũng không hỏi một câu mà trực tiếp phán anh tử hình."
"Em không phải không hỏi anh, em nghe được mấy người Bạch Thi Thi nói thì nghĩ đến hỏi anh, nhưng mà dị năng trong thân thể lại giống như không chịu khống chế hướng lên trên đầu, sau đó cái gì cũng không biết..." Cô lúc ấy thật sự thật thương tâm, nhưng vẫn muốn đi hỏi ý tứ Hàn Triều là gì, nhưng lúc cô vừa xoay người đi, trời đất lại quay cuồng, sau đó cái gì cũng không biết... Nhìn đến gương mặt Hàn Triều tiều tụy và hốc hác, Thích Thất không xác định, hỏi: "Em... có phải ngủ thật lâu hay không?"
"Phải, thật lâu......"
Thích Thất không kiên trì lâu liền lại nặng nề ngủ, lần này không có hoảng hốt bất an, Hàn Triều nhẹ nhàng vỗ về tóc cô, thở dài thật sâu, đối với Thích Thất tại sao mệt mỏi như vậy, anh cũng đoán được một ít, trong 10 ngày này, dị năng vẫn luôn không nhúc nhích của cô thế nhưng thăng cấp, mà lại thăng đến hai cấp một lần, anh phỏng chừng Thích Thất mệt mỏi chính là do chuyện này. Dị năng Thích Thất thăng cấp tựa hồ có quan hệ đến dao động cảm xúc của cô, giống như lúc trước bị té xuống núi là sợ hãi, hoặc như lúc này là thương tâm tức giận.
......
"Để các ngươi đi đón người, các người để người tôi muốn chạy đi đâu?"
Thư phòng Hàn lão gia ở Hàn trạch, Hàn Nghiên Mặc tức giận tận trời rống lên với hai người đứng lặng im trước mặt.
Trên thế giới không có chuyện gì mãi là bí mật, căn cứ thành phố H truyền tin tức thế nhưng là giả, Hàn Triều là bày một đạo lừa dối tất cả mọi người, sau khi ông nhận được tin tức lập tức sai Hàn Tiến đi tiếp Hàn Triều trở về Hàn gia, lại không nghĩ đến hai người này làm Hàn Triều biến mất.
Hàn Triều và Lương Tử Hùng hợp tác với nhau, nếu không phải mấy người hợp tác với ông ánh mắt quá kém, Canh Thịnh kia không bán đứng Hàn Triều, chỉ sợ Hàn Triều nuốt hết thế lực Hàn gia, ông vẫn chưa hay biết gì. Ông cũng không nghĩ tới, Hàn Triều tiến vào Hàn gia thời gian ngắn như vậy đã có thể đào đi gần một phần ba thế lực Hàn gia, tuy rằng không loại trừ là do họ có nể tình ba của Hàn Triều, Hàn Hãn, nhưng tốc độ này vẫn làm ông kinh hãi, hiện tại chỉ có thể cảm thấy may mắn, Triều gia đã tan, thế lực trong tay Hàn Triều trước mắt vẫn xem như là của họ Hàn...
"Lão gia chủ...... Lão gia chủ, không tốt lão gia chủ, nhị...... Nhị thiếu gia đã trở lại......" Trung Bá vội vã chạy từ bên ngoài vào.
"Trở lại vừa kịp lúc, kêu nó tới gặp tôi, thu nạp nhiều thế lực Hàn gia như vậy, nó muốn làm gì, tạo phản sao? Hàn gia hiện tại còn không tới phiên nó làm chủ." Hàn lão gia biết Hàn Triều trở về có dẫn theo thuộc hạ, đối với việc Hàn Triều nắm đi thế lực Hàn gia ông vẫn lo lắng, hiện tại Hàn Triều đã trở về, thật tốt.
Hàn Tiến và Bạch Thi Thi cũng không nghĩ tới, Hàn Triều tiến vào quân đội thế nhưng là mục đích muốn nuốt Hàn gia, Triều gia không còn nữa, cậu ta hiện tại muốn đánh rồi tiếp nhận Hàn gia, làm sao được!
Trung Bá há mồm thở dốc, hô hấp không kịp, xua xua tay với Hàn lão gia: "Tiếp... Tiếp không được, nhị thiếu... gia, trở về... Triều gia."
"Triều gia?!" Ba người trăm miệng một lời, hoặc kinh nghi hoặc vui sướng nhìn về phía Trung Bá.
"Đúng vậy, Triều gia, nguyên lai...... Nguyên lai bọn Kim Điêu đều không có phản bội nhị thiếu gia, vừa rồi nhị thiếu gia từ bên ngoài trở về, là Kim Điêu bọn họ tự mình ở cửa nghênh đón."
Hàn lão gia nghe xong, biết thế lực bị Hàn Triều hoàn toàn sẽ không thu hồi về được, cười lạnh hai tiếng, được, rất tốt, không hổ là cháu trai Hàn Nghiên Mặc này. Một chiêu này thật đem bọn họ chơi vòng quanh, thật đúng là, cho rằng Hàn Triều trở thành đứa nhỏ hai bàn tay trắng thật đáng thương, nguyên lai là Hàn Triều dưới mí mắt họ củng cố thế lực.
Vũ Văn gia, Vũ Văn Thác: "Tên tiểu hồ ly Hàn Triều này, thật không nên thiếu cảnh giác với cậu ta..."
Đường gia, Đường Nhân: "Hàn Triều muốn làm gì? Không biết cậu ta có ý với vị trí kia nha, chẳng lẽ là nhìn lầm..."
Lôi gia, Lôi Đình: "Hàn Triều muốn đẩy Lôi gia ra chắn thương cho cậu ta? Con thật sự đáp ứng Hàn Triều một yêu cầu?"
Lôi Biểu: "Phải."
"Bị Hàn Triều chơi một vố như vậy, còn phải che chở giúp cậu ta, thật đúng là bực bội..."
Khóe miệng Hàn Triều cong cong lên, ăn cái mệt lớn như vậy từ Lôi Đồng Đồng, hậu quả này làm cho Lôi gia chịu trách nhiệm là được...
Hàn Triều chính thức trở về Triều gia đại bản doanh, trở về cùng anh còn có toàn bộ thế lực gia nhân, binh đoàn lính đánh thuê Kim Điêu đã sớm dời ra khỏi trang viên, lúc này bên trong chỉ còn lại tinh anh của Triều gia.
Trong trang viên ngoại trừ tòa nhà chính còn có hai tòa nhà phụ, chiếm diện tích thật không nhỏ chút nào, là nơi ở của đám người hầu, còn tòa nhà chính có Hàn Triều và Thích Thất, cùng đám người Kim Điêu cũng ở đó. Từ nay về sau, Triều gia chính thức có tên ở căn cứ thành phố B.
Buổi sáng Thích Thất rời giường, còn mê mê hoặc hoặc đã bị Hàn Triều kéo ra cửa, từ ngày tỉnh lại đến nay Thích Thất vẫn luôn ở trong phog chưa đi ra ngoài, cô vẫn luôn cho rằng chỗ mình ở là một biệt thự lớn hơn một chút so với ở thành phố C, không ngờ đến đại bản doanh Triều gia thế nhưng lại là một trang viên chiếm diện tích lớn đến thế, còn chưa kịp thưởng thức đã bị Hàn Triều nhét vào trực thăng bay một vòng ra khỏi căn cứ thành phố B, sau đó lại bị anh nhét vào xe lái chở về, một đường mênh mông, vất vả lắm mới hồi phục tinh thần lại đã đứng trước mặt trang viên.
Duỗi tay chỉ chỉ trang viên, Thích Thất quay đầu hỏi Hàn Triều: "Chúng ta...... về sau ở nơi này?"
"Phải, thích không?" Trang viên thật xinh đẹp, còn có một mảnh rừng cây nhỏ, đáng tiếc mạt thế tới, hồ và rừng cây cũng không còn đẹp như trước.
Thích Thất đôi mắt sáng long lanh, gật đầu, nhìn tòa kiến trúc to lớn trước mặt, miệng hơi hơi há to, cô thật là xuyên tới mạt thế, không sai, nhưng mà mạt thế có kiến trúc xinh đẹp tới như vậy sao? Không nghe nói ở mạt thế có người sống ở lâu đài, cái đùi cô ôm rốt cuộc là vĩ đại tới cỡ nào...
Hàn Triều mang theo Thích Thất đi dạo ở trang viên, từ xa xa trong rừng chạy ra một đám động vật màu trắng, Thích Thất híp mắt đánh giá, kéo kéo Hàn Triều: "Hàn tổng, Hàn tổng, anh xem... mấy con chó thật xinh đẹp."
Con "chó" màu trắng giống như nghe được Thích Thất nói, gào thét hướng về phía hai người, bao vây hai người lại, nhe răng ra gầm rú. Mày Hàn Triều nhăn lại nhìn về phía sinh vật không nên xuất hiện ở chỗ này, đàn động vật này vừa nhìn thấy là biết chúng đã đem rừng cây trở thành địa bàn của chúng. Động vật biến dị có thể là sủng vật nuôi trong nhà trước đây, lúc mạt thế đến thì tiếp tục đi theo chủ của mình, đó không phải là kỳ quái, nhưng đàn thú này rõ ràng là dã tính khó huấn, lại chính mình chạy tới đây, hay là có người mang vào?
Tinh thần lực phát ra bao trùm lên mấy thân ảnh, dị năng cấp chín phát ra, áp chế bầy sói quỳ sát đất không dám làm càn.
Chờ đến khi đám người Kim Điêu lại đây nhìn đến đàn sói thành thật nằm sấp trên mặt đất, trong lòng mọi người thật khiếp sợ, bầy sói có bao nhiêu bất phục con người, họ đều biết đến, lại không nghĩ tới nhìn thấy Hàn Triều, chúng nó lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Nhìn thấy bầy sói không thương tổn đến Hàn Triều, Kim Điêu âm thầm thở ra, nói với Hàn Triều: "Chủ tử, đám sói tuyết này là có một lần làm nhiệm vụ đi theo đội ngũ trở về, lúc trước khi binh đoàn dời đi đã quên đem chúng nó theo..."
"A, là quên mất, hay là căn bản đuổi không được chúng nó." Hàn Triều tùy ý hỏi, đôi mắt nhìn về phía Thích Thất đang ngồi xổm xuống vỗ đầu một con sói con, Thích Thất lấy từ trong túi mình ra một viên bò viên đút cho nó, con sói ngửi ngửi, đớp viên thịt vào, có thể là ăn được món gì đó thật mỹ vị, con sói bắt đầu thân mật cọ cọ trên tay Thích Thất, đôi mắt ngập nước ngước nhìn cô, loại ánh mắt này Hàn Triều thật quen thuộc, Thích Thất lúc nào muốn xin đồ vật gì cũng sẽ lấy loại ánh mắt này nhìn anh, Hàn Triều buồn cười lắc đầu. Sau đó tầm mắt Hàn Triều chuyển sang hai con sói thành niên đang khẩn trương nhìn chằm chằm con sói con.
Kim Điêu thấy Hàn Triều đối với bầy sói có hứng thú, đem lai lịch đám sói nói ra, có một lần đội ngũ Kim Điêu đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đi vào một khoảng rừng toàn băng tuyết, cả bọn tìm được một sơn động để trú ngụ, không nghĩ tới trong sơn động đã có bầy sói này ở đó, con nào con nấy cũng da bọc xương, trong đó còn một con sói mẹ sắp sinh, Kim Điêu thấy bên ngoài thời tiết quá giá rét, đám sói kia đại khái cũng sẽ không tìm được đồ ăn, cho nên anh phát thiện tâm để lại cho chúng nó một ít đồ ăn, sau đó bọn họ rời đi.
"Đương nhiên rồi, trên thế giới này không có người nào tôi trị không được, bất quá ôm Hàn Triều một đêm, nhiều người nhìn thấy được, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh ấy..."
"Không cho đi theo."
"Tối hôm qua thây ma muỗi được xử lý rất nhanh, chỉ khoảng một giờ."
"Ừ, thực phiền toái."......
"Sao lại không ăn? Không đói bụng sao?" Hàn Triều thấy Thích Thất cầm bánh bao lại sửng sốt không ăn, anh buông đũa, giơ tay như bình thường muốn vỗ vỗ đầu cô, tay sắp đụng tới thì bị Thích Thất tránh đi, động tác Hàn Triều dừng lại, trong mắt các loại cảm xúc dâng trào, cuối cùng toàn bộ biến mất trong đồng tử ngăm đen thâm thúy, im lặng lan tràn giữa hai người...
"Anh gạt em..." Thích Thất lên án, không chỉ lừa cô, còn cùng người khác ve vãn, đùa giỡn...
"Cho nên thế nào?" Mọi cảm xúc biến mất trong mắt, Hàn Triều nhìn chằm chằm người trước mặt, lạnh lùng nói, cho nên liền phán anh tử hình, cũng không hỏi một câu? Anh đã nói không chỉ một lần, cô ấy có nghi vấn gì thì đến hỏi anh, nhưng mà, cô ấy làm như thế nào, vẫn như cũ tự mình trốn đi như con rùa rụt cổ.
Cho nên? Cho nên anh ấy không nên giải thích một chút vì sao muốn gạt cô hay sao? Rõ ràng làm sai là anh ấy, nhưng vì sao ánh mắt anh ấy nhìn cô hình như là cô đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó.
Trợn to đôi mắt đầy nước mắt, Thích Thất cắn cắn môi dưới, nói: "Thây ma muỗi đã sớm được xử lý, căn bản không phiền toái chút nào, tối hôm qua anh và Lôi Đồng Đồng ở bên nhau, em đều biết..." Giọng nói bị ngừng lại khi Thích Thất nhìn thấy bộ dáng của Hàn Triều...
"Cho nên em đã biết, vì sao không tới hỏi anh."
Cô không phải đang hỏi anh ấy sao, anh có nói qua có hiểu lầm thì tới hỏi, cô không biết chuyện này có gì hiểu lầm hay không, nhưng cô vẫn hỏi.
Nhìn đến trong mắt cô đầy lên án cùng ủy khuất, Hàn Triều khẽ thở dài, đứng dậy đi qua ôm cô vào trong lòng: "Anh đối với Lôi Đồng Đồng không có hứng thú gì, tối hôm đó là chuyện ngoài ý muốn anh không nghĩ tới giấu em, lừa em là không muốn em nghĩ nhiều, không nghĩ em để ý tới như vậy, phải dùng đến hôn mê bất tỉnh trừng phạt anh. Thất Thất, anh thật tức giận, giận em không cho anh cơ hội giải thích, giận em hỏi cũng không hỏi một câu mà trực tiếp phán anh tử hình."
"Em không phải không hỏi anh, em nghe được mấy người Bạch Thi Thi nói thì nghĩ đến hỏi anh, nhưng mà dị năng trong thân thể lại giống như không chịu khống chế hướng lên trên đầu, sau đó cái gì cũng không biết..." Cô lúc ấy thật sự thật thương tâm, nhưng vẫn muốn đi hỏi ý tứ Hàn Triều là gì, nhưng lúc cô vừa xoay người đi, trời đất lại quay cuồng, sau đó cái gì cũng không biết... Nhìn đến gương mặt Hàn Triều tiều tụy và hốc hác, Thích Thất không xác định, hỏi: "Em... có phải ngủ thật lâu hay không?"
"Phải, thật lâu......"
Thích Thất không kiên trì lâu liền lại nặng nề ngủ, lần này không có hoảng hốt bất an, Hàn Triều nhẹ nhàng vỗ về tóc cô, thở dài thật sâu, đối với Thích Thất tại sao mệt mỏi như vậy, anh cũng đoán được một ít, trong 10 ngày này, dị năng vẫn luôn không nhúc nhích của cô thế nhưng thăng cấp, mà lại thăng đến hai cấp một lần, anh phỏng chừng Thích Thất mệt mỏi chính là do chuyện này. Dị năng Thích Thất thăng cấp tựa hồ có quan hệ đến dao động cảm xúc của cô, giống như lúc trước bị té xuống núi là sợ hãi, hoặc như lúc này là thương tâm tức giận.
......
"Để các ngươi đi đón người, các người để người tôi muốn chạy đi đâu?"
Thư phòng Hàn lão gia ở Hàn trạch, Hàn Nghiên Mặc tức giận tận trời rống lên với hai người đứng lặng im trước mặt.
Trên thế giới không có chuyện gì mãi là bí mật, căn cứ thành phố H truyền tin tức thế nhưng là giả, Hàn Triều là bày một đạo lừa dối tất cả mọi người, sau khi ông nhận được tin tức lập tức sai Hàn Tiến đi tiếp Hàn Triều trở về Hàn gia, lại không nghĩ đến hai người này làm Hàn Triều biến mất.
Hàn Triều và Lương Tử Hùng hợp tác với nhau, nếu không phải mấy người hợp tác với ông ánh mắt quá kém, Canh Thịnh kia không bán đứng Hàn Triều, chỉ sợ Hàn Triều nuốt hết thế lực Hàn gia, ông vẫn chưa hay biết gì. Ông cũng không nghĩ tới, Hàn Triều tiến vào Hàn gia thời gian ngắn như vậy đã có thể đào đi gần một phần ba thế lực Hàn gia, tuy rằng không loại trừ là do họ có nể tình ba của Hàn Triều, Hàn Hãn, nhưng tốc độ này vẫn làm ông kinh hãi, hiện tại chỉ có thể cảm thấy may mắn, Triều gia đã tan, thế lực trong tay Hàn Triều trước mắt vẫn xem như là của họ Hàn...
"Lão gia chủ...... Lão gia chủ, không tốt lão gia chủ, nhị...... Nhị thiếu gia đã trở lại......" Trung Bá vội vã chạy từ bên ngoài vào.
"Trở lại vừa kịp lúc, kêu nó tới gặp tôi, thu nạp nhiều thế lực Hàn gia như vậy, nó muốn làm gì, tạo phản sao? Hàn gia hiện tại còn không tới phiên nó làm chủ." Hàn lão gia biết Hàn Triều trở về có dẫn theo thuộc hạ, đối với việc Hàn Triều nắm đi thế lực Hàn gia ông vẫn lo lắng, hiện tại Hàn Triều đã trở về, thật tốt.
Hàn Tiến và Bạch Thi Thi cũng không nghĩ tới, Hàn Triều tiến vào quân đội thế nhưng là mục đích muốn nuốt Hàn gia, Triều gia không còn nữa, cậu ta hiện tại muốn đánh rồi tiếp nhận Hàn gia, làm sao được!
Trung Bá há mồm thở dốc, hô hấp không kịp, xua xua tay với Hàn lão gia: "Tiếp... Tiếp không được, nhị thiếu... gia, trở về... Triều gia."
"Triều gia?!" Ba người trăm miệng một lời, hoặc kinh nghi hoặc vui sướng nhìn về phía Trung Bá.
"Đúng vậy, Triều gia, nguyên lai...... Nguyên lai bọn Kim Điêu đều không có phản bội nhị thiếu gia, vừa rồi nhị thiếu gia từ bên ngoài trở về, là Kim Điêu bọn họ tự mình ở cửa nghênh đón."
Hàn lão gia nghe xong, biết thế lực bị Hàn Triều hoàn toàn sẽ không thu hồi về được, cười lạnh hai tiếng, được, rất tốt, không hổ là cháu trai Hàn Nghiên Mặc này. Một chiêu này thật đem bọn họ chơi vòng quanh, thật đúng là, cho rằng Hàn Triều trở thành đứa nhỏ hai bàn tay trắng thật đáng thương, nguyên lai là Hàn Triều dưới mí mắt họ củng cố thế lực.
Vũ Văn gia, Vũ Văn Thác: "Tên tiểu hồ ly Hàn Triều này, thật không nên thiếu cảnh giác với cậu ta..."
Đường gia, Đường Nhân: "Hàn Triều muốn làm gì? Không biết cậu ta có ý với vị trí kia nha, chẳng lẽ là nhìn lầm..."
Lôi gia, Lôi Đình: "Hàn Triều muốn đẩy Lôi gia ra chắn thương cho cậu ta? Con thật sự đáp ứng Hàn Triều một yêu cầu?"
Lôi Biểu: "Phải."
"Bị Hàn Triều chơi một vố như vậy, còn phải che chở giúp cậu ta, thật đúng là bực bội..."
Khóe miệng Hàn Triều cong cong lên, ăn cái mệt lớn như vậy từ Lôi Đồng Đồng, hậu quả này làm cho Lôi gia chịu trách nhiệm là được...
Hàn Triều chính thức trở về Triều gia đại bản doanh, trở về cùng anh còn có toàn bộ thế lực gia nhân, binh đoàn lính đánh thuê Kim Điêu đã sớm dời ra khỏi trang viên, lúc này bên trong chỉ còn lại tinh anh của Triều gia.
Trong trang viên ngoại trừ tòa nhà chính còn có hai tòa nhà phụ, chiếm diện tích thật không nhỏ chút nào, là nơi ở của đám người hầu, còn tòa nhà chính có Hàn Triều và Thích Thất, cùng đám người Kim Điêu cũng ở đó. Từ nay về sau, Triều gia chính thức có tên ở căn cứ thành phố B.
Buổi sáng Thích Thất rời giường, còn mê mê hoặc hoặc đã bị Hàn Triều kéo ra cửa, từ ngày tỉnh lại đến nay Thích Thất vẫn luôn ở trong phog chưa đi ra ngoài, cô vẫn luôn cho rằng chỗ mình ở là một biệt thự lớn hơn một chút so với ở thành phố C, không ngờ đến đại bản doanh Triều gia thế nhưng lại là một trang viên chiếm diện tích lớn đến thế, còn chưa kịp thưởng thức đã bị Hàn Triều nhét vào trực thăng bay một vòng ra khỏi căn cứ thành phố B, sau đó lại bị anh nhét vào xe lái chở về, một đường mênh mông, vất vả lắm mới hồi phục tinh thần lại đã đứng trước mặt trang viên.
Duỗi tay chỉ chỉ trang viên, Thích Thất quay đầu hỏi Hàn Triều: "Chúng ta...... về sau ở nơi này?"
"Phải, thích không?" Trang viên thật xinh đẹp, còn có một mảnh rừng cây nhỏ, đáng tiếc mạt thế tới, hồ và rừng cây cũng không còn đẹp như trước.
Thích Thất đôi mắt sáng long lanh, gật đầu, nhìn tòa kiến trúc to lớn trước mặt, miệng hơi hơi há to, cô thật là xuyên tới mạt thế, không sai, nhưng mà mạt thế có kiến trúc xinh đẹp tới như vậy sao? Không nghe nói ở mạt thế có người sống ở lâu đài, cái đùi cô ôm rốt cuộc là vĩ đại tới cỡ nào...
Hàn Triều mang theo Thích Thất đi dạo ở trang viên, từ xa xa trong rừng chạy ra một đám động vật màu trắng, Thích Thất híp mắt đánh giá, kéo kéo Hàn Triều: "Hàn tổng, Hàn tổng, anh xem... mấy con chó thật xinh đẹp."
Con "chó" màu trắng giống như nghe được Thích Thất nói, gào thét hướng về phía hai người, bao vây hai người lại, nhe răng ra gầm rú. Mày Hàn Triều nhăn lại nhìn về phía sinh vật không nên xuất hiện ở chỗ này, đàn động vật này vừa nhìn thấy là biết chúng đã đem rừng cây trở thành địa bàn của chúng. Động vật biến dị có thể là sủng vật nuôi trong nhà trước đây, lúc mạt thế đến thì tiếp tục đi theo chủ của mình, đó không phải là kỳ quái, nhưng đàn thú này rõ ràng là dã tính khó huấn, lại chính mình chạy tới đây, hay là có người mang vào?
Tinh thần lực phát ra bao trùm lên mấy thân ảnh, dị năng cấp chín phát ra, áp chế bầy sói quỳ sát đất không dám làm càn.
Chờ đến khi đám người Kim Điêu lại đây nhìn đến đàn sói thành thật nằm sấp trên mặt đất, trong lòng mọi người thật khiếp sợ, bầy sói có bao nhiêu bất phục con người, họ đều biết đến, lại không nghĩ tới nhìn thấy Hàn Triều, chúng nó lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Nhìn thấy bầy sói không thương tổn đến Hàn Triều, Kim Điêu âm thầm thở ra, nói với Hàn Triều: "Chủ tử, đám sói tuyết này là có một lần làm nhiệm vụ đi theo đội ngũ trở về, lúc trước khi binh đoàn dời đi đã quên đem chúng nó theo..."
"A, là quên mất, hay là căn bản đuổi không được chúng nó." Hàn Triều tùy ý hỏi, đôi mắt nhìn về phía Thích Thất đang ngồi xổm xuống vỗ đầu một con sói con, Thích Thất lấy từ trong túi mình ra một viên bò viên đút cho nó, con sói ngửi ngửi, đớp viên thịt vào, có thể là ăn được món gì đó thật mỹ vị, con sói bắt đầu thân mật cọ cọ trên tay Thích Thất, đôi mắt ngập nước ngước nhìn cô, loại ánh mắt này Hàn Triều thật quen thuộc, Thích Thất lúc nào muốn xin đồ vật gì cũng sẽ lấy loại ánh mắt này nhìn anh, Hàn Triều buồn cười lắc đầu. Sau đó tầm mắt Hàn Triều chuyển sang hai con sói thành niên đang khẩn trương nhìn chằm chằm con sói con.
Kim Điêu thấy Hàn Triều đối với bầy sói có hứng thú, đem lai lịch đám sói nói ra, có một lần đội ngũ Kim Điêu đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đi vào một khoảng rừng toàn băng tuyết, cả bọn tìm được một sơn động để trú ngụ, không nghĩ tới trong sơn động đã có bầy sói này ở đó, con nào con nấy cũng da bọc xương, trong đó còn một con sói mẹ sắp sinh, Kim Điêu thấy bên ngoài thời tiết quá giá rét, đám sói kia đại khái cũng sẽ không tìm được đồ ăn, cho nên anh phát thiện tâm để lại cho chúng nó một ít đồ ăn, sau đó bọn họ rời đi.
Bình luận truyện