Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He

Chương 34: Cam tâm chết vì ngươi



U Vô Mệnh mỉm cười đi đến gần, giống Diêm La mặt cười.

Là cái loại tươi cười của tên biến thái trước khi giết người trong TV hay chiếu.

"Thế gian, chỉ có một mình nàng biết bí mật của ta......"

Chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ bí mật? Tang Viễn Viễn theo bản năng muốn lui về phía sau.

Nàng dùng toàn bộ ý chí cưỡng chế kinh sợ trong lòng, bước ra một bước đón U Vô Mệnh.

"Đúng vậy," nàng nâng gương mặt tươi cười, "Thật vinh hạnh nha, ta lại biết thêm một bí mật của chàng. Ngay cả A Cổ cũng không biết sao?"

"Hắn đương nhiên không biết." U Vô Mệnh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của nàng, "Tiểu Tang Quả, nàng rõ ràng ở sợ hãi, vì sao không lui về phía sau?"

Nàng không những không lui, càng lập tức nhào vào trong lòng ngực hắn.

Trong nháy mắt, nàng có ảo giác rất rõ ràng —— hắn và nàng là nam châm cùng cực, lúc nàng nhào về phía hắn giống như phải chống lại một sức đẩy rất cường đại.

Nàng gắt gao ôm eo hắn, đem mặt chôn trong ngực hắn.

"Ta nói rồi ta sẽ theo chàng." Nàng run giọng nói, "Theo xuống địa ngục còn không sợ, huống chi kẻ hèn Khương Nhạn Cơ cùng Hoàng Phủ Tuấn."

U Vô Mệnh rõ ràng ngẩn ra: "Tiểu Tang Quả, ta nói sợ, không phải nói thứ khác. Nàng—— không sợ ta sao."

"Vì cái gì phải sợ chàng?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Chàng vốn dĩ là người tốt...... Là những người xấu đó hại phụ tử chàng, các người lại không làm sai chuyện gì, ta vì sao phải sợ chàng?"

Trong ánh mắt nàng đang rơi lệ.

"A......" U Vô Mệnh thở dài, "Đúng rồi, nàng còn đứng trước mộ họ Minh khóc mà. Tiểu Tang Quả, nàng thật đúng là đứa nhỏ kỳ quái. Chúng ta sống hay chết có can hệ gì đến nàng?"

"Ta đau lòng." Nàng nức nở, thấp giọng nói, "Ta lúc trước nghĩ, nếu tiểu công tử còn sống thì tốt rồi, A Cổ chắc chắn bảo hộ hắn cả đời bình an hỉ nhạc. Không nghĩ tới lại là chàng."

Nàng gắt gao vòng lấy thân thể hắn, ngẩng đầu lên, hôn lên cái cằm kiêu ngạo hoàn mỹ của hắn, lẩm bẩm nói: "Ta sẽ cố gắng tu luyện, cùng chàng giết sạch những kẻ thù địch đó."

"Đúng vậy, giết sạch bọn họ." U Vô Mệnh thấp giọng cười rộ lên.

Ánh mắt nàng chần chờ rơi xuống trên mặt hắn: "Nhưng mà, chàng làm sao giấu diếm được mọi người, biến thành thế tử U Châu vương vậy?"

U Vô Mệnh nhìn chằm chằm nàng một lát, đột nhiên cười: "Bí mật này, ta muốn nàng dùng thân thể tới trao đổi."

Tang Viễn Viễn đỏ mặt.

U Vô Mệnh cười ha hả, ôm lấy nàng, lướt về trên lưng Đoản Mệnh, xả dây cương mang theo nàng về lại với đội thương nhân bên ngoài khe sâu.

Một canh giờ lúc sau, bọn họ rốt cuộc đã đến Thiên Đô.

Đãi ngộ của thương nhân cùng vương tộc không giống nhau, cả đoàn người ở ngoài thành xếp hàng suốt một ngày mới chờ được cơ hội vào thành.

Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi một lúc, mọi người bước lên mặt đường bằng mã não trắng, tiến vào chợ mậu dịch.

U Vô Mệnh thu được tin tức Hoàng Phủ Tuấn vẫn đang ở đế cung, sau ba ngày mới rời kinh về Đông Châu. Phía Đông chiến sự liên miên, hắn cũng khó khăn lắm mới rút ra được rút cơ hội đến Thiên Đô theo Khương Nhạn Cơ mấy ngày.

Đương nhiên cũng không thể nói vậy với bên ngoài, Đông Châu vương chỉ là có chuyện quân tình quan trọng cần cùng đế quân thương nghị.

"Tiểu Tang Quả, đi dạo phố đi!" U Vô Mệnh vui sướng bắt lấy cánh tay Tang Viễn Viễn, đem nàng kéo xuống xe, "Nàng khẳng định không mang theo phù dung chi, có phải thế không!"

Tang Viễn Viễn: "......"

Hắn đắc ý cười nói: "Ta biết ngay mà, nàng thật không có chút tự giác!"

Tang Viễn Viễn: "......"

Nàng lúc này tâm rất mệt, cũng rất loạn.

Hắn kéo nàng, tìm được một cửa hàng của Bạch Châu , mua tới mười hộp phù dung chi, dùng một tay nải nhỏ chứa rồi đeo ở bên người.

"Đáng tiếc nhạc phụ đã về Tang Châu rồi." Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Nếu không, có thể tìm hắn thảo một tờ hôn thú, thành thân ngay tại chỗ."

Tang Viễn Viễn: "Thật ra nữ hài tử nào cũng rất khao khát có hôn lễ thật long trọng, thật sự."

"Không không không, ta biết Tiểu Tang Quả không phải là người tục tằng như vậy." Hắn ôm lấy bả vai nàng.

"Ngại quá, ta đây chính là người tục tằng như vậy đó."

"Xuy," hắn cười sáng lạn, "Tục nhân không thể có ánh mắt như thế này. Đi coi trọng ta."

Nàng đem đầu hất qua bên kia.

Thật ra nàng cũng chả có chờ mong cái hôn lễ gì. Nàng cùng U Vô Mệnh lại không phải là yêu đương bình thường rồi kết hôn, nàng đây là đem đầu mình ra chơi với rắn độc trên tay, làm gì còn có loại tâm tư của tiểu nữ nhi?

Vẫn luôn nói thành thân, nhưng mà cũng chỉ là kế hoãn binh thôi. Nàng chỉ là chưa chuẩn bị sẵn sàng cùng hắn phát sinh quan hệ quá thân mật.

Nàng lặng lẽ thở dài, tầm mắt xẹt qua tay nải phù dung chi hắn đeo sau lưng, cảm giác hai chân có chút nhũn ra.

Đi qua một đường phố được xay bằng kim trang ngọc, Tang Viễn Viễn bỗng nhiên dừng chân lại.

Nàng thấy một thân ảnh thực quen mắt.

Mang mũ có rèm, dưới màn lụa có thể nhìn thấy nửa cái mặt nạ bằng kim loại.

Mộng Vô Ưu? Nàng ta làm sao lại ở chỗ này?

Tang Viễn Viễn nhất thời cảm thấy phảng phất giống như cách một thế hệ. Lần cuối cùng nghe thấy tin tức của nữ tử này là Hàn Thiếu Lăng phát tâm tàn nhẫn, kêu người phá huỷ dung nhan nàng ta, chỉ lấy nàng ta làm công cụ giải độc.

Hay là nàng ta rốt cuộc đã hiểu ra, thoát khỏi vị trí bên cạnh Hàn Thiếu Lăng?

Nhưng mà Hàn Thiếu Lăng trúng phải tình độc, làm sao có thể đơn giản thả nàng ta đi được?

Tầm mắt Tang Viễn Viễn vừa chuyển liền thấy bên người Mộng Vô Ưu có mấy thân vệ của Hàn Thiếu Lăng đi theo, đoàn người vội vàng đuổi theo bên cạnh một nam tử đang thất hồn lạc phách không ngừng nói cái gì đó.

Đi chưa được mấy bước, nam tử bất đắc dĩ phải đi theo Mộng Vô Ưu, vào một gian trà lâu trang trí cổ điển.

Tang Viễn Viễn nhìn chằm chằm đống dây thường xuyên bò đầy trên tường trà lâu thất thần một chút, quay đầu nhìn U Vô Mệnh nói: "Ta mệt mỏi, ở chỗ này uống trà chút được không? Trên người của chàng còn có tiền không?"

U Vô Mệnh cười ha ha: "Nếu Tiểu Tang Quả nhìn trúng cái gian trà lâu này, ta mua nó cho nàng."

Nàng kéo cánh tay hắn tiến vào trà lâu, bao một sương phòng ưu nhã kế bên gian cổ điển, chậm rãi nấu nước châm trà.

Dây thường xuân leo trên song cửa sổ gỗ khắc hoa lay động, Tang Viễn Viễn mau chóng liền bắt được giọng của Mộng Vô Ưu.

—— "Giúp đỡ, cứu Hàn Châu vương được không? Ngươi biết không, hắn là một đại anh hùng, vì giết chết một cái kẻ rất xấu rất xấu mới bị trọng thương. Hắn sẽ chết, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để một vị anh hùng như vậy chết đi sao? Nếu hắn xảy ra chuyện, hàng trăm triệu bá tánh của Hàn Châu sẽ trôi giạt khắp nơi!"

Trong lòng Tang Viễn Viễn vừa động. Hàn Thiếu Lăng sắp chết? Không nghĩ tới một kích kia của U Vô Mệnh làm hắn ta bị nội thương nặng đến như vậy sao? Mộng Vô Ưu đây là chạy tới Thiên Đô vì Hàn Thiếu Lăng tìm thầy trị bệnh? Hay là vị nam tử nghèo túng này thực ra lại là diệu thủ thần y nào đó?

Thanh âm Mộng Vô Ưu vừa vội vàng vừa lo lắng làm Tang Viễn Viễn cảm thấy ê cả răng.

Nàng từng tận mắt chứng kiến sự tình giữa Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu kia, Hàn Thiếu Lăng đối xử với Mộng Vô Ưu thật là tra đến không biên giới, trước mặt nàng ta lại bày tỏ tình yêu điên cuồng với một nữ tử khác, còn đem mặt nạ đính vào trên mặt nàng ta, phi thường ngược thân ngược tâm.

Dù như vậy, Mộng Vô Ưu còn có thể lòng nóng như lửa đốt mà thay hắn tìm thầy trị bệnh hỏi dược được?

Không hổ là vai chính chuẩn mực trong ngược văn tra nam tiện nữ.

Chờ đợi trong chốc lát, rốt cuộc có một tiếng khó nghe như vịt đực truyền vào trong tai.

—— "Ngươi nói với ta những lời này thì có ích lợi gì! Ta lại không phải y giả, có bệnh phải đi xem thầy lang nha tiểu cô nương. Được rồi được rồi, ngươi vừa rồi nói chỉ cần vào uống ly trà liền cho ta một thỏi vàng, đưa đây!"

—— "Ta biết ngươi là tộc nhân của Minh tộc. Ngươi muốn cứu là có thể cứu." Mộng Vô Ưu nói thẳng vào vấn đề.

Trong nháy mắt thật yên tĩnh.

—— "Ha! Ha ha ha ha ha! Ngươi điên rồi tiểu cô nương à! Nào có ai như ngươi vậy, ở trên phố tùy tiện kéo một người, rồi nói người ta là tam tà! Ngươi bị bệnh à!" Ngữ khí của nam nhân rõ ràng không xong.

—— "Thê tử của ngươi đã nói hết cho ta! Ninh Hồng Tài, ngươi say mê đánh bạc, đem tiền thuốc của hài tử đều thua hết, ngươi biết thê tử của ngươi có bao nhiêu sốt ruột không? Nàng ta vốn là muốn đem tin tức này bán cho đế cung, may mắn bị ta ngăn lại. Nếu không như thế, giờ phút này ngươi đã sớm bị bắt đi!" Mộng Vô Ưu nói.

—— "Không, không có khả năng! Mạnh Nương sao có thể bán đứng ta! Ta, ta bài bạc là vì kiếm càng nhiều tiền cho hài tử chữa bệnh mà! Ta cũng không nghĩ thua, ta cũng không nghĩ thua mà......" Nam nhân khóc lên.

—— "Ninh Hồng Tài, ngươi ba mươi mấy, việc đứng đắn thì tìm không thấy, suốt ngày chơi bời lêu lổng chỉ biết đánh cược, ngươi sống như vậy có ý nghĩa sao? Ngươi hy sinh bản thân mình cứu sống Hàn Châu vương, thuận tiện còn có thể cứu luôn hài tử của ngươi, tại sao lại không làm?" Mộng Vô Ưu nôn nóng khuyên bảo.

—— "Mạng của Hàn Châu vương là mạng, mạng ta thì không phải mạng sao? A?!" Giọng vịt đực lại khóc.

—— "Còn có hài tử ngươi mà, hài tử ngươi không có tiền chữa bệnh sẽ chết đó! Một mạng này của ngươi có thể đổi lấy mạng của hai người, đây là việc thật tốt nha! Chỉ cần ngươi đáp ứng cứu Hàn Châu vương, ta bảo đảm hài tử ngươi sẽ được chữa trị tốt nhất!" Mộng Vô Ưu nói như đồng cảm cực kỳ.

Nam nhân ô ô khóc lên, hơn nửa ngày, mới dần dần ngưng tiếng khóc.

—— "Được, được thôi. Đem tiền đưa cho ta, ta đưa trở về, cùng bọn họ nói lời vĩnh biệt, sau đó liền đi theo ngươi." Ninh Hồng Tài thỏa hiệp.

—— "Hàn Thập Nhị, ngươi mang theo tiền đi theo hắn một chuyến!" Thanh âm Mộng Vô Ưu vui sướng đến giống một con chim nhỏ.

Ninh Hồng Tài rời khỏi trà lâu.

Tang Viễn Viễn nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày, nhớ không nổi Minh tộc là cái cái dạng chủng tộc gì.

Tam tà bị quét sạch hơn ngàn năm hơn, thế gian sớm đã không còn mấy. Ở trong sách viết cũng có người thuộc tam tà, chính là Mộng Vô Ưu thuộc Tình tộc, cùng với một nữ tử Vu tộc mấy năm sau mê hoặc Hàn Thiếu Lăng.

Minh tộc căn bản không xứng có được tên họ.

"U Vô Mệnh," nàng hỏi, "Chàng biết......"

Vừa nhấc đầu, lại thấy trong mắt nam nhân này trong mắt sớm đã châm hai tia ám hỏa, thực không vui mà nhìn chằm chằm nàng.

"Tiểu Tang Quả, nàng có tâm sự suy nghĩ gì?"

"Chàng biết Minh tộc không?"

U Vô Mệnh rõ ràng ngẩn ra: "Nàng suy nghĩ cái này?"

Tang Viễn Viễn gật gật đầu.

"Biết a, như thế nào lại không biết." Hắn nghiêng mắt cười, khinh phiêu phiêu mà nói, "Hai tộc khác là bởi vì quá xấu mà bị tiêu diệt, riêng Minh tộc bởi vì quá tốt cho tới bây giờ đã chết sạch."

Quá tốt? Tang Viễn Viễn liên tưởng đến đoạn đối thoại mới vừa rồi của Mộng Vô Ưu cùng Ninh Hồng Tài, trong lòng liền hiểu rõ.

Đây là một chủng tộc kỳ dị có thể dùng chính mạng của mình để đổi lấy mạng người khác. Đừng nói là ở cái thế giới cường giả vi tôn theo chế độ nửa nô lệ này, cho dù ngay cả ở thời hiện đại dân chủ hoà bình đi nữa, một chủng tọc có dị năng kiểu này cũng trốn không khỏi số phận đi đổi mạng cho các cấp quyền quý.

"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh kề sát vào chút, "Nàng biết không, khi tộc nhân Minh tộc đem tánh mạng cho người khác, thì cả một thân tu vi cũng sẽ đưa hết cho người kia luôn."

"A!" Tang Viễn Viễn hít vào một ngụm khí lạnh, "Vậy chẳng phải càng làm người mơ ước!"

"Đúng vậy," U Vô Mệnh lạnh giọng nói, "Cho nên sống cũng chả thể vui vẻ gì. Còn phải bị đội cho cái mũ tà tộc."

Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên chút khổ sở: "Hoài bích có tội."

U Vô Mệnh cười khẽ ra tiếng: "Tiểu Tang Quả, nàng lại thay cổ nhân sầu sao?"

"Không phải cổ nhân, mới cách vách có một người nè."

Nàng đem sự tình mới vừa nghe được nói lại một lần nữa từ đầu chí cuối —— Mộng Vô Ưu mang theo thân vệ của Hàn Thiếu Lăng, vừa mới tại trong trà lâu này thuyết phục một tộc nhân lưu lạc của Minh tộc đổi mạng để cứu Hàn Thiếu Lăng đang trọng thương hấp hối.

"Vậy à?" U Vô Mệnh vui sướng nhướng mày, "Hàn Thiếu Lăng sắp chết? A, hôm đó ta mới chỉ sử bảy phần sức lực thôi đó, nếu sớm biết hắn yếu nhớt như vậy, ta liền dùng tám phần sức lực, chẳng phải là đã có thể chém hắn trên chiến trường luôn không!"

Tang Viễn Viễn: "......" Nổ, dùng sức nổ đi. Tốt nhất khi nổ thì đừng có hộc máu nha.

"Nếu lần trước chưa thể đưa hắn xuống được," U Vô Mệnh cúi đầu, âm âm nở nụ cười, "Lần này, ta phải cung kính tiễn đi mới được."

Nhìn U Vô Mệnh tràn đầy tự tin, trong đầu Tang Viễn Viễn bỗng nhiên có một ánh sáng chợt lóe lên.

Nàng cảm giác được, các manh mối chậm rãi kết nối lại với nhau.

Ánh mắt nàng dần dần chìm xuống.

Nữ đế Khương Nhạn Cơ là người đã sinh hài tử, bà ta không thể tu hành cũng không có tu vi. Bà ta cùng Hoàng Phủ Tuấn trong khe sâu kia ám toán Minh tiên sinh, đem phụ tử hai người bắt đi.

Lại sau lại, Minh tiên sinh đã chết, Khương Nhạn Cơ lại một bước bước lên con đường thông thiên, biến thành nữ nhân tối cao vô thượng ở Vân Cảnh mười tám châu.

Cho nên, một thân tuyệt thế tu vi của Khương Nhạn Cơ kia ...... là từ trên người Minh tiên sinh đoạt tới!

Minh tiên sinh, Minh, Minh.

Hắn là Minh tộc!

Tang Viễn Viễn đột nhiên rùng mình một cái.

Trong đầu, đột ngột hiện lên câu nói khi lần đầu tiên gặp mặt U Vô Mệnh, hắn ý vị thâm trường nhìn nàng nói qua ——

"Tang vương nữ. Ở chỗ của ta, quy củ là như vậy. Một mạng đổi một mạng. Rất đơn giản, quá công bằng đúng không? Ngươi thích không?"

Một mạng đổi một mạng.

Khó trách, ngữ khí hắn lại kỳ quái như vậy.

Hắn là tiểu công tử kia, hắn là cốt nhục của Minh tiên sinh cùng Khương Nhạn Cơ. Hắn cũng là Minh tộc!

U Vô Mệnh đã nhận ra thần sắc Tang Viễn Viễn đang biến hóa.

Hắn cuối sát lại, đưa bàn tay lạnh băng băng đặt lên má nàng.

"Tiểu Tang Quả, nàng có phải lại phát hiện một bí mật nữa của ta?"

Thân hình cao dài của hắn cúi qua khỏi bàn trà, khuôn mặt của hắn áp sát khuôn mặt của nàng, hô hấp của hai người quấn vào nhau, thanh âm của hắn trầm thấp mị hoặc.

"Muốn tu vi của ta sao? Mê hoặc ta, làm ta cam tâm vì nàng mà chết. Mạng của ta, hết thảy của ta đều là của nàng. Tiểu Tang Quả, nàng có muốn không? Hử?"

Tang Viễn Viễn ngước mắt, nhìn thẳng vào trong mắt hắn.

Con ngươi đen nhánh như biển sâu, nguy hiểm đến cực điểm, đáy mắt phảng phất có đóm sáng u ám lập loè xoay tròn.

Đây là sức mạnh của huyết mạch Vu tộc!

Đã một lần ở gần bên hố tế người sống ngày đó, nàng bị ảnh hưởng của huyết khí, trong lòng bấn loạn nên đã bị mắc mưu. Sau này lại tận mắt nhìn thấy Song Nhi thi triển hoặc thuật này với hắn, trong tiềm thức của nàng luôn sẵn sàng dựng phòng tuyến —— tựa như sau khi bị virus xâm lấn sẽ sinh ra kháng thể vậy.

Nàng có phòng bị, hơn nữa giờ phút này tâm thần trấn định, cho nên cũng không bị mê hoặc.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn. Hắn đã là Minh tộc, lại là Vu tộc......

Dưới bề ngoài tàn nhẫn điên cuồng lại là cất giấu bí mật như vậy. Hắn chính là Đường Tăng hành tẩu với bề ngoài yêu ma quỷ quái nhưng bên trong thật cẩn thận giấu một lớp áo cà sa.

Trong nháy mắt này, Tang Viễn Viễn ngắn ngủi nhìn thấy yếu ớt trong đáy mắt của hắn. Nhìn như kẻ hung tàn nhất, kỳ thật, hắn cũng là đáng cược, được ăn cả ngã về không.

Nếu liền nàng cũng là một nữ yêu quái mơ ước hắn, như vậy hắn nhất định sẽ giống như trong sách viết, vứt bỏ nhân tính, nghĩa vô phản cố mà bước vào vực sâu không quay đầu lại.

Trong lòng nàng bỗng nhiên hiện lên sự thương xót.

Nàng chậm rãi đưa mặt lên, nhẹ nhàng hôn đôi môi yếu ớt cô độc của hắn.

Nàng lần đầu tiên chủ động lướt qua đầu môi mềm đưa lưỡi vào miệng hắn.

Hắn cứng đờ né tránh.

Nàng từng bước áp bức.

Hô hấp của hắn ngừng lại, mở to hai mắt, ánh sáng u ám trong mắt biến mất, thân thể không tự giác mà nhẹ nhàng run rẩy.

Nàng là..là...... làm cái gì!

Hắn theo bản năng định quay ra sau chạy trốn, sau cổ lại không biết khi nào bị nàng ôm lấy.

Mùi hương hoa quả mới mẻ mềm mại luẩn quẩn trong miệng hắn, hình như có một chút đinh hương mát lạnh kỳ dị, phảng phất cào tới đáy lòng hắn, mang cho hắn một cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm qua.

Trong nháy mắt này, hắn cảm thấy mình giống như cũng bị trúng độc, toàn thân, một tia sức lực cũng không lấy ra được.

Thời gian mỹ diệu cũng trôi qua.

Nữ tử hai mắt mê mang thối lui một chút, gương mặt nàng hồng hồng, hơi thở phì phò, đem trán để lên cằm hắn.

Hắn vẫn còn cương cứng thân thể, vẫn không nhúc nhích.

"Nhiều thứ như vậy, còn chưa dạy cho chàng được gì hết sao?" Nàng ngẩng mặt lên, dẩu đôi môi hồng nhuận dỗi hắn.

U Vô Mệnh đột nhiên hít vào một hơi, mồm mở to thở hổn hển.

Hắn lúc này mới phát hiện, mình đang bị ngộp thở, phổi căng ra muốn vỡ rồi.

Sau một lúc lâu, hắn oán hận nhìn chằm chằm nàng, nói: "Tiểu Tang Quả nàng xong rồi. Nàng cho rằng ta sẽ còn bỏ qua cho nàng sao."

Nàng ngượng ngùng cười cười: "U Vô Mệnh, chàng thật sự chỉ muốn mỗi ta thôi à ? Còn cả Tang Châu sau lưng ta thì như thế nào ?"

Hắn không cần nghĩ ngợi trừng mắt lên: "Nghĩ cái gì đâu vậy Tiểu Tang Quả, ta không phải Hàn Thiếu Lăng, ta muốn đương nhiên là muốn nàng! Ta muốn Tang Châu làm cái gì!"

Nàng cong đôi mắt lên: "Cho nên ta muốn cũng chỉ là muốn chàng thôi. U Vô Mệnh, một mình chàng chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn toàn bộ Tang Châu sao? Chàng muốn cũng không phải là Tang Châu, mà là ta! Ta làm sao lại không giống như vậy, ta muốn tu vi của chàng làm cái gì, ta đương nhiên là muốn chàng nha!"

U Vô Mệnh ngơ ngác nhìn nàng, tròng mắt chuyển một vòng, lại chuyển một vòng.

Giống như, hoàn toàn không thể cãi lại.

Tuy rằng hắn cũng không cho rằng hắn không lợi hại bằng toàn bộ Tang Châu, nhưng đạo lý là một đạo lý như vậy, không có gì vấn đề lớn.

Nếu nàng nói với hắn vì tình cảm gì đó, hắn còn có thể nghi ngờ chỗ này chỗ nọ. Nhưng nàng nói đạo lý như vậy lại đem nghi vấn trong lòng hắn đều đánh tan.

Hắn đột nhiên dựng thẳng thân thể, dọa nàng nhảy dựng.

"Tiểu Tang Quả, người nàng ghét, ta liền thay nàng đi giết chết!" Hắn vui sướng cười nói.

Tang Viễn Viễn ngẩn ra: "Ai?"

"Mộng Vô Ưu á," hắn giảo hoạt híp híp mắt, "Lần đầu tiên đối mặt, ta liền nhìn ra ngươi chán ghét cái đồ dỏm kia."

Nói, hắn đã khinh khinh xảo xảo lướt qua bàn trà , đi nhanh hướng ra phía ngoài.

Tang Viễn Viễn chạy nhanh gọi lại hắn: "Bên người nàng ta còn có thân vệ của Hàn Thiếu Lăng!"

U Vô Mệnh nhướng nửa chân mày, nghiêng hơn nửa khuôn mặt, ngón tay chỉ chỉ chiếc ghế phía sau nàng, ý bảo nàng ngồi trở lại đi.

Hắn nói: "Cho nên nàng ngồi lại chỗ này, đừng liên lụy ta. Ta trở về tức khắc thôi."

Tang Viễn Viễn cắn cắn môi dưới, ngồi trở về.

Nàng không có một chút đồng cảm với Mộng Vô Ưu này. Nữ nhân này thánh mẫu, tự đại, đã không biết hại chết bao nhiêu người, nếu muốn một mạng đổi một mạng mà nói, nàng ta mọc ra mười cái đầu cũng không đủ chém.

Lại nói, Hàn Thiếu Lăng cùng U Vô Mệnh đã là tử địch. Mộng Vô Ưu kia nếu có cơ hội, ngày nào đó nhất định sẽ biến thành mũi tên nhọn bắn về phía U Vô Mệnh.

Nếu có thể ở chỗ này giết Mộng Vô Ưu, đó là tốt nhất rồi! Nhưng mà nàng ta vừa chết, Hàn Thiếu Lăng cho dù có thể nhịn qua khỏi trọng thương lúc này cũng sẽ chết dưới độc hoa tình.

Giết chết Mộng Vô Ưu, trăm lợi vô hại.

Tang Viễn Viễn chỉ có chút lo lắng cho U Vô Mệnh. Hắn vẫn còn bị thương.

Chính là khi còn đang âm thầm suy nghĩ, chỉ thấy dây đằng vừa động, thanh âm Mộng Vô Ưu lần thứ hai truyền ra ——

"Hàn Ngũ, Hàn Bát, các ngươi đến bên ngoài trà lâu thủ đi, ta muốn một người yên lặng một chút. Nơi này rất an toàn, sẽ không có việc gì."

Trái tim Tang Viễn Viễn đột nhiên nhảy dựng.

Ngay lúc này Mộng Vô Ưu lại bảo hộ vệ bên người lui ra? Chẳng lẽ là trời giúp đại ma vương?

Tang Viễn Viễn thở phào một hơi, đôi tay không tự giác nắm chặt lại. Nàng cảm thấy có chút khẩn trương.

Sau một lát, thanh âm thanh thúy của Mộng Vô Ưu lại truyền đến ——

"Đa tạ nghĩa phụ!"

"Không cần," một giọng nam hơi mang chút âm nhu nói, "Đêm dài lắm mộng, nhanh chóng về Hàn Châu đi. Thật ra ngươi hà tất phải mềm lòng như vậy, nói mấy thứ vô nghĩa đó với Ninh Hồng Tài làm gì, bắt đi luôn là xong rồi."

"Vậy làm sao thành sự được. Cũng là một sinh mệnh mà, dù sao cũng phải làm hắn cam tâm tình nguyện mới tốt." Mộng Vô Ưu trong thanh âm tràn đầy vui sướng, "Ưu Nhi từ nhỏ không có cha mẹ, may mắn tình cờ gặp gỡ nghĩa phụ, đã là cảm kích ân đức của trời xanh. Thật không nghĩ tới nghĩa phụ lúc này đây lại có thể giúp ta tìm được tộc nhân Minh tộc. Phần ân tình này cũng không biết nên báo đáp như thế nào. Nghĩa phụ! Ưu Nhi thật là quá may mắn!"

Tang Viễn Viễn chậm rãi hít một ngụm khí lạnh.

Nghĩa phụ? Trong sách Mộng Vô Ưu quả thật có một nghĩa phụ!

Cũng giống như kiểu nữ chủ Mary Sue mất đi song thân, Mộng Vô Ưu liền gặp được ngay một trưởng giả hết sức cường đại, coi nàng ta như con gái ruột mà che chở vô điều kiện, trợ giúp nàng ta. Sau khi cốt truyện phát triển đến hơn phân nửa thì vị cường giả thường thường vô kỳ ' này mới xuất hiện lộ thân phận.

Hóa ra, vị nghĩa phụ này lại có thân phận phi thường lợi hại.

Hắn chính là Đông Châu vương, Hoàng Phủ Tuấn.

Hoàng Phủ Tuấn!

Mộng Vô Ưu kêu hộ vệ lui ra là vì thấy Hoàng Phủ Tuấn!

Tâm Tang Viễn Viễn như bị sét đánh, lập tức chạy ra cửa.

Giọng nam âm nhu có chút không vui nói: "Ưu Nhi, ta muốn khuyên ngươi suy xét rõ ràng, ta đem tin tức Ninh Hồng Tài là tộc nhân Minh tộc nói cho ngươi, là hy vọng ngươi dùng hắn cho mình, để trị vết thương trên mặt ngươi chứ không phải vì tiểu tử thúi Hàn Thiếu Lăng kia! A, hắn đối đãi ngươi như vậy ngươi còn quyết chí không rời không bỏ?"

Mộng Vô Ưu nói: "Hắn hận Ưu nhi lừa hắn, cho nên mới sẽ đối với Ưu nhi như vậy. Hắn không phải cố ý, hắn chỉ là hiểu lầm Ưu nhi. Kỳ thật, Ưu nhi cũng không phải cố ý dấu diếm, Ưu nhi từ trước thật sự không biết mình thuộc Tình tộc...... Nhưng mà cũng không quan hệ gì, hiểu lầm rồi cũng sẽ được gỡ bỏ, Ưu nhi cứu hắn, hắn về sau chắc chắn rất tốt với Ưu nhi ! Nghĩa phụ người không tin ánh mắt của Ưu nhi sao!"

Tang Viễn Viễn ứa mồ hôi lạnh.

Mộng Vô Ưu cùng Hoàng Phủ Tuấn đang ở cạnh nhau!

Cần phải ngăn cản U Vô Mệnh! Lập tức, lập tức!

Hắn bị trọng thương chưa lành, căn bản không có khả năng đánh thắng được Hoàng Phủ Tuấn.

Nàng cảm thấy từng lỗ tai ù cả lên, mặt đất dưới chân giống như biến thành một cục bông mềm mại, một chân sâu một chân cạn.

Nàng cơ hồ nghe được âm thanh máu trong thân thể đang điên cuồng lao nhanh.

Nàng phảng phất thấy được kết cục của U Vô Mệnh như trong sách.

Đã biết được đoạn quá khứ kia, nàng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn, đứa trẻ chưa báo được thù đã chết trong tay Hoàng Phủ Tuấn ?

Tang Viễn Viễn lao ra khỏi sương phòng.

Nơi này là tầng hai, hành lang gỗ cổ kính bao tròn một vòng, nàng vọt tới trên hành lang, tầm mắt vội vàng đảo qua toàn hội trường, dừng lại trên trước gian phòng có cửa gỗ khắc hoa đang mở rộng.

Bên trong cánh cửa có bình phong che lại, Tang Viễn Viễn nhìn thấy một mảnh góc áo, vừa lúc vòng qua bình phong, bước vào trong nhà. Đúng là U Vô Mệnh!

Cả người Tang Viễn Viễn run rẩy, nàng dùng toàn bộ sức lực chạy qua, cơ hồ lướt qua như một tàn ảnh.

Trên hành lang cũng có dây đằng bò lên.

Nàng nghe được giọng Mộng Vô Ưu kinh ngạc ——

"Ngươi là ai? Vào đây làm cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện