Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He

Chương 51: Ngọn lửa nguyền rủa



Chương 51: Ngọn lửa nguyền rủa

"Phượng Sồ bị bắt gả chồng." Vân Hứa Chu cứ nói như thế.

Lượng tin tức trong lời này thật sự là quá lớn, Tang Viễn Viễn nhất thời cũng không biết nuông lời nói tục từ góc độ nào.

Thiên ngôn vạn ngữ dồn lại thành ánh mắt một lời khó nói hết.

Tang Viễn Viễn: "emmm......" Ăn một con mực bình tĩnh lại chút.

U Vô Mệnh không chút khách khí, ôm bụng, cười đến bả vai run bần bật.

"Cười cái gì?" Vân Hứa Chu không vui nhíu mày, "Nàng ta sắp phải bị bắt đi động phòng!"

U Vô Mệnh: "Phốc ha ha ha ha ha!"

Hắn cười đến muốn thở cũng không kịp thở.

Vân Hứa Chu biết đối với hắn không có cách nào, liền quay đầu nhìn Tang Viễn Viễn nói: "Các ngươi tới vừa lúc. Ngay trước lúc động phòng cấp tốc cứu Phượng Sồ ra, thuận tiện lẻn vào trong đất tổ của Sơn Hỏa tộc trộm luôn cái bất diệt hỏa kia ra."

Tang Viễn Viễn: "???"

Nếu muốn hỏi giờ khắc này cảm tưởng như thế nào, nàng cảm thấy như mình xem lậu mười tập phim bộ, cả đầu đều là phim mất khúc xè xè đứt hình không chất lượng mang theo đầy dấu chấm hỏi.

Động phòng? Đất tổ Sơn Hỏa tộc? Bất diệt hỏa? Đây đều là cái gì?

Nàng chớp mắt, chờ Vân Hứa Chu giải thích.

Vân Hứa Chu thở dài: "Vừa đi vừa nói chuyện đi, thời gian không đợi người!"

Nàng ta mang theo hai người Tang Viễn Viễn, nhanh chóng lướt về dãy núi hướng mặt bắc.

Trên đường đi, Vân Hứa Chu đem phát hiện mấy ngày nay nói cho Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh.

Tin tức về con trùng ký sinh trong trai ngọc thực ra cực kỳ dễ tra, người nuôi trai người ai ai cũng biết.

Sâu ký sinh trong huyết trai của hồ Đông Hải gọi là huyết tuyến trùng, một khi bị nhiễm, con trai đực sẽ nhanh chóng suy nhược, tử vong, nhưng con trai cái lại không có cái ảnh hưởng gì, chỉ bị trứng trùng ẩn núp, tiếp tục nhiễm vào đời sau.

Hại nam không hại nữ, quả thật không sai biệt với ' nguyền rủa ' của Vân thị, chẳng qua trước nay không có người đem hai việc này gom lại cùng một chỗ mà nghĩ.

Nhóm ngư dân nuôi trai dùng thảo dược để đối phó huyết tuyến trùng.

Vân Hứa Chu mua thuốc trị trùng, căng da đầu rót vào trong bụng mình. Đáng tiếc chính là, cái thuốc kia tuy rằng đối phó với huyết tuyến trùng tầm thường trong bụng con trai thì cực kỳ hiệu quả, nhưng lại không tổn hại được con dị trùng đã được luyện thành linh cổ bên trong huyết mạch của Vân Hứa Chu.

Tìm được nguyên nhân bệnh, cũng có phương pháp diệt trùng, nhưng lại dậm chân ở bước cuối cùng.

Vân Hứa Chu cùng Tang Bất Cận suy đoán, nếu người đứng sau bức màn này hạ độc thủ lựa chọn huyết tuyến trùng của Đông Hải hồ, như vậy phương pháp luyện hoá hẳn là cũng có liên hệ ít nhiều với nơi đây.

Sau mấy phen thăm hỏi, lại có thu hoạch ngoài ý muốn —— ở phía bờ Bắc của hồ Đông Hải, chỗ giao giới với Tiểu Khương châu, có một đám người tương đối đông đúc cư trú dựa vào thế núi, trong đó có một tộc người gọi là Sơn Hỏa tộc. Nhiều thế hệ Sơn Hỏa tộc đã thay nhau bảo quản một loại Bất Diệt Hoả kỳ dị, nghe nói ngọn lửa đó có thể đem linh uẩn luyện tiến vào bên trong bất cứ đồ vật gì.

Kỳ thật cái loại dị hỏa này căn bản không được trọng dụng cho lắm. Nguyên nhân là công sức bỏ ra đem linh uẩn luyện tiến một kiện áo giáp hoặc là binh khí thì thà cùng bằng với bỏ sức ra khai thác mười chỗ linh quặng, làm ra mấy ngàn bộ trang bị giàu linh uẩn.

Cho nên cái dị hoả râu ria như vậy, tuy đối với Sơn Hỏa tộc thì là bảo bối quý như tròng mắt, đem giấu ở đất tổ, nhưng cũng không làm người ngoài mơ ước.

Người nói tin tức này chỉ như chê cười thuận miệng nói, nhưng Vân Hứa Chu cùng Tang Bất Cận lại như đạt được chí bảo. Đúng là huyết tuyến trùng kia rồi, nhưng bất chính là bị luyện hóa thành linh cổ?!

Chân tướng gần ngay trước mắt, chỉ cần lợi dụng bất diệt hỏa kia, liền có thể bào chế đúng cách, đem giải dược giết trùng cũng luyện chế thành linh dược.

Vì thế Vân Hứa Chu cùng Tang Bất Cận liền vội vàng chạy tới nơi cư ngụ của Sơn Hỏa tộc.

Hai người lại không ngờ rằng, một cái sơn trại nhìn thông thường đến cực kỳ thế nhưng nơi nơi chốn chốn đều dấu diếm bẫy rập lửa.

Mới vừa tới gần đất tổ liền kích hoạt bẫy rập, suýt chút còn sống sờ sờ bị thiêu chín, còn kinh động cả người của Sơn Hỏa tộc.

Người Sơn Hỏa tộc sùng bái ngọn lửa, dưới sự chống đỡ của tín niệm cuồng tín, ngày đêm cùng hỏa linh làm bạn, tu hành còn cần cù hơn người bình thường trăm ngàn lần. Trong tộc ngọa hổ tàng long, có được không ít cường giả hỏa hệ. Hơn nữa nơi này lại là sân nhà bọn họ, Vân Hứa Chu cùng Tang Bất Cận thực mau liền rơi xuống thế hạ phong, bị bắt đi.

Tang Bất Cận dùng hết toàn lực ngăn truy binh lại, giúp Vân Hứa Chu đào tẩu, chính hắn lại rơi vào trong tay Sơn Hỏa tộc.

Vân Hứa Chu tất nhiên không có chuyện một mình trốn đi như vậy, nàng ta lặng lẽ lén quay về tới cứu người, kết quả nghe được một tin tức tốt —— tộc trưởng Sơn Hỏa đối với tù binh nhất kiến chung tình, hiếu thắng muốn cưới nàng, tối nay liền thành thân.

Nếu không phải Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh vừa lúc đuổi tới, tối nay Vân Hứa Chu liền chỉ có thể liều mạng đi ' nháo động phòng '.

Tang Viễn Viễn: "......"

Vân Hứa Chu nhíu chặt mày: "Chỉ mong cẩu nam nhân này không bị sắc đẹp mê lú, trước khi động phòng liền chạm vào nàng ấy......"

Tang Viễn Viễn cũng có lo lắng như vậy.

Chẳng qua phương hướng lo lắng có chút bất đồng —— không phải sợ Tang Bất Cận bị **, chỉ sợ bại lộ thân phận nam nhi, tộc trưởng Sơn Hỏa thẹn quá thành giận, muốn đả thương tánh mạng hắn.

......

Vân Hứa Chu mang theo hai người Tang Viễn Viễn, chui lủi trong núi rừng một hồi lâu.

Chợt thấy cây cỏ rậm rạp cỏ cây hình như dạt ra hai bên trái phải, đã đến nơi rồi.

Đường trước mắt mở rộng thông suốt!

Nơi tụ cư của Sơn Hỏa tộc rất đặc sắc, liếc mắt một cái nhìn qua, còn tưởng rằng núi rừng đang nổi lên ngọn lửa lớn —— tất cả đồ vật cùng kiến trúc ở đây đều nhuộm thành màu đỏ thâm thâm thiển thiển, trong không khí đầy mùi khét, cơ hồ cạnh cửa mỗi một tòa nhà gỗ đều cắm một cây đuốc cháy hừng hực.

Cư dân đi chân đất, mặc bố sam màu đỏ, mỗi người đều rất bận rộn đem từng bồn thoạt nhìn như quả hạch rang đưa về hướng một toà Mộc Lâu (*) lớn xây ở trên cao.

(*) Mộc Lâu: toà nhà gỗ lớn.

Toà Mộc lâu này chiếm diện tích cực lớn, giống một tòa cung điện, có tới bốn tầng lầu, toàn bộ toà nhà đều nhuộm thành màu đỏ, mỗi một tầng đều có một cây đuốc cắm trên cái cột to nặng. Liếc mắt một cái nhìn lại, tựa như cái giá BBQ còn mang theo lửa cháy đỏ bừng bừng đang dựng đứng giữa trời.

Trụ gỗ cùng hành lang đang được bọc đầy vải đỏ, vừa nhìn cũng biết đang muốn làm hỉ sự.

Vân Hứa Chu chỉ vào dấu vết đen nhàn nhạt trên mặt đất xung quanh sơn trại, ý bảo hai người Tang Viễn Viễn xem.

Nàng ta nói: "Cái đó hình như là mấy thứ hỏa phấn bắt lửa linh tinh, một khi người ngoài tới gần nó sẽ bốc cháy lên thành vách tường lửa cao cỡ mười trượng, thật sự rất hung mãnh. Là bởi vì cái thứ này nên ta cùng với Phượng Sồ mới bị lộ. Phía sau của tòa Mộc lâu đó là đất tổ của bon họ, ngươi xem, ở bên kia dày đặc như vậy."

Tang Viễn Viễn ngưng thần nhìn qua liền thấy gần chỗ ngọn núi lùn lùn phía sau tòa Mộc lâu có đầy những dấu vết đen đen, một vòng lại một vòng lan rộng ra tứ phương.

Người Sơn Hỏa tộc đều đi chân đất, lòng bàn chân mỗi người đều như là than đen, có dẫm lên mấy dấu đen nhạt nhạt hỏa phấn trên mặt đất cũng không kích khởi bất luận phản ứng gì.

Nhưng thật ra đây chính là một đai trận phòng ngự cùng hệ thống cảnh báo vô cùng hiệu quả.

"Xem ra chỉ có thể bay vào." Tang Viễn Viễn âm thầm cân nhắc.

Ở trong núi, trời đặc biệt mau tối.

Dường như chỉ trong chớp mắt, hoàng hôn ánh chiều tà liền biến mất sau rừng rậm, màn đêm rơi xuống.

Người Sơn Hỏa tộc bắt đầu hướng đến đống lửa bày hai bên đường đất.

Vân Hứa Chu cực kỳ lo lắng: "Phượng Sồ mấy ngày trước còn trúng độc, thân thể đang yếu ớt như vậy, ta thật sự lo lắng nàng ấy bị hại!"

U Vô Mệnh ở một bên âm hiểm cười: "Khó nói được ai hại ai nha! Đến lúc đó mà lột quần ra rồi cũng không biết ai......"

Tang Viễn Viễn hung hăng nhéo lên eo hắn một chút.

Nàng nói: "Không cần quá lo lắng, dù sao kia tộc trưởng kia thật ra cũng không làm được gì......"

Sao càng nói càng thấy càng kỳ cục.

Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh liếc nhau, cùng nhau ngậm miệng lại.

Khi ánh trăng từ trong núi xa bò ra tới, hôn lễ của tộc trưởng Sơn Hỏa cùng Tang Bất Cận bắt đầu.

Tiếng nhạc từ một thứ kèn giống như kèn xo na vang dội vọng ra từ trong tòa Mộc lâu lớn. Mấy nhóm sơn dân giơ cao cây đuốc chắc nịch, hô to gọi nhỏ hoan hô, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Thực mau, một đôi tân nhân tay nắm tay, từ trong cổng lớn cao chừng hai tầng lầu của tòa Mộc lâu kia đi ra.

Mới chia tay một thời gian ngắn như vậy, Tang Viễn Viễn rốt cuộc lại thấy được ca ca nghịch ngợm nhà mình một lần nữa.

Chỉ thấy hắn mặc một thân xiêm y như lửa đỏ, trên đầu mang một cái mão bạc cắm đầy lông chim màu đỏ trên đỉnh. Trang phục của hắn vừa nhìn là biết mới được may ra, toàn bộ y phục đều dùng thuốc nhuộm màu đỏ đậm đậm của Sơn Hỏa tộc.

Giữa trán là một ngọn lửa cháy, chói mắt vô cùng.

Đuôi mắt cũng được vẽ bằng chì đỏ, hốc mắt cũng dùng màu đỏ tô lên, cực kỳ quỷ bí diễm lệ, lại có loại mỹ cảm phi thường yêu dã.

Hắn vậy mà còn to son.

Lớp trang điểm trên mặt thì hoàn toàn một màu đỏ thẫm, nhưng nửa khuôn mặt bên dưới lại chỉ là màu trắng như tuyết, loại tương phản này đánh sâu vào cảm nhận của người khác, làm mỗi tầm mắt dừng lại trên người hắn đều không thể di chuyển đi chỗ khác được.

Tang Viễn Viễn không khỏi có chút nói không nên lời —— phải chăng, Tang Bất Cận lúc nãy nói hắn vội, cũng không phải là vội nghĩ cách chạy trốn gì đó, mà là vội vàng đi trang điểm?!

Thật sự lo lắng giùm hắn! Hắn không cần phải tỉ mỉ quậy phá như thế này chứ!

U Vô Mệnh xem đến khóe miệng quất thẳng lên trên.

"Tiểu Tang Quả." Hắn thì thầm bên tai nàng, "Khi nào đại hôn của chúng ta nàng cũng phải hóa trang thành như vậy sao? Đừng đi, cái này khẩu vị quá nặng, giống con mực."

Tang Viễn Viễn: "......" Đây là cái thẩm mỹ quỷ sứ gì của tụi nam thẳng chứ.

Vân Hứa Chu mím môi, sau một lúc lâu, oán hận phun ra một câu: "Còn có tâm tư vẽ mắt kẻ mày cơ chứ! Ta thấy nàng ấy ngược lại còn thích thú mà!"

Bộ dáng tức giận đến không nhẹ.

Tang Viễn Viễn vốn dĩ muốn thay ca ca nghịch ngợm nhà mình giải thích hai câu, nhưng mà nhìn gia hỏa kia đang phô trương giống một con khổng tước chỉ hận không thể hướng về phía tộc nhân Sơn Hỏa tộc xòe hết lông đuôi ra, nàng chỉ có thể thực sự cầu thị mà nói: "Chắc có lẽ lần đầu tiên được trải nghiệm trang dung như thế này, muốn thử xem cảm giác như thế nào?"

Khi cả bọn nói chuyện, tộc nhân Sơn Hỏa tộc đã đem mấy đống củi đặt ở hai bên đường toàn bộ đốt lên, sau đó đem những khúc củi bị đốt cháy đến nồng đượm đang tí tách bắn ra tia lửa đá tới trên đường.

Tộc trưởng Sơn Hỏa kia cười miệng toét đến mang tai như ngốc tử, thật cẩn thận dẫn dắt Tang Bất Cận vượt qua từng cây từng cây củi đang bốc cháy, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi hai từ để ý, để ý, để ý, sóng mắt Tang Bất Cận bay tứ tung, cả người như là một đám mây đỏ rực xinh đẹp, nhìn vui mừng đến không nhịn nổi.

Làm gì có chuyện ngượng ngùng miễn cưỡng? Hoàn toàn là thích thú.

Vân Hứa Chu giận đến nổ đom đóm mắt: "Chọn lựa lượm nhặt mấy năm nay, vậy mà đi coi trọng cái thứ như vậy sao! Nam nhân tốt lắm sao! Còn không phải chỉ là dài hơn hai lượng thịt! Nàng ta điên rồi đi !"

Tang Viễn Viễn: "......" Cái gì cũng không nói, nói cái gì đều là sai.

Dưới sự chỉ huy của tộc trưởng Sơn Hỏa tộc, tộc dân bắt đầu ngâm nga một làn điệu thực cổ xưa.

Không có từ, chỉ có âm tiết a a nga nga đơn thuần.

Nhưng thật ra lại vô cùng đưa tình diễn ý ngoài dự đoán của bọn họ, vừa nghe liền biết chứa đầy sùng bái cuồng nhiệt của Sơn Hỏa tộc đối với ' ngọn lửa ' .

Đôi vợ chồng tân hôn thành công bước qua ngọn lửa.

"Chắc là muốn đi đất tổ!" Thần sắc Vân Hứa Chu ngưng trọng, thấp giọng nhắc nhở nói.

Tộc dân Sơn Hỏavây quanh tộc trưởng cùng Tang Bất Cận, đi về hướng phía sau núi.

Vân Hứa Chu thật cẩn thận lẻn vào trong núi rừng, không xa không gần đi theo.

Phía sau tòa Mộc Lâu to lớn là một ngọn núi thấp không có thảm thực vật gì lười biếng ghé mình vào dưới ánh trăng, mọi người đi theo một sơn đạo được tô đỏ thẫm bằng nhựa cây gì đó vượt qua ngọn núi này.

Phía sau ngọn núi này lại có một dốc đá màu đỏ sậm.

Người Sơn Hỏa tộc ngừng ở trước mặt dốc đá, lại một lần nữa ngâm nga giai điệu cổ xưa đó, hai tay chắp trước ngực, nằm sát ở trước vách thung lũng, đầu chạm đất, thấp giọng ngâm xướng.

Tám vị trưởng giả tóc trắng xoá đi đến phía trước, trong tay bốc cháy lên ngọn lửa sáng ngời màu đỏ đậm, ấn lên dấu ấn cũng màu đỏ sậm trên vách núi đá.

Chỉ thấy ngọn lửa trong tay bọn họ như là nước đang chảy vào rạch sâu, chậm rãi bắt đầu chảy xuôi theo phía trên vách núi kia.

Âm thanh ngâm xướng của tộc dân Sơn Hỏa tộc càng thêm vang dội, không khí quỷ dị bao phủ ngọn núi dưới ánh trăng đỏ như máu. Tang Viễn Viễn nhìn Tang Bất Cận bị vây quanh ở trong đám người, trong lòng có chút khẩn trương, không tự giác mà nắm lấy ống tay áo U Vô Mệnh.

U Vô Mệnh trở tay bắt được bàn tay nàng, bất động thanh sắc đem năm ngón tay tinh tế kia nắm trọn trong lòng bàn tay, dưới ánh lửa, khóe môi tinh xảo lặng lẽ hiện lên ý cười.

Hắn híp mắt lại, giờ khắc này, trong đầu trống không, cái gì cũng nhớ không nổi, trong lòng chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng lên thật ấm áp , đủ để chiếu sáng quãng đời còn lại.

Tim Tang Viễn Viễn bỗng nhiên đập rối loạn một cái.

Nàng nghiêng đầu nhìn, thấy mặt nghiêng của U Vô Mệnh bị ánh lửa hắt lên một vòng viền vàng mông lung ,khóe miệng hắn kiêu ngạo nhếch lên một chút, đẹp đến không có thuốc nào cứu được.

Nàng ngơ ngác ngửa đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm ánh sáng ngọn lửa màu đỏ sậm đang chậm rãi chảy xuôi trên vách núi, người ngây ra.

Tim đập tiếng có tiếng không.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn không ngừng xâm nhập thần kinh của nàng, nàng phảng phất còn nghe thấy được hương vị mùi hoa trong tay hắn , loại cảm giác này thật sự là không thể tưởng tượng.

Người đang kết hôn rõ ràng là tộc trưởng Sơn Hỏa cùng Tang Bất Cận mà.

Không biết sao nàng lại cảm thấy, hình như chính mình mới là người ở đây không nói gì mà hứa hẹn cả đời.

Thật là quá thần kỳ.

Đang muốn lại liếc hắn thêm một cái, chợt thấy trên vách núi đá phía trước bỗng nhiên có động tĩnh.

Ngọn lửa trong tay tám vị trưởng giả đằng trước dần dần ngưng tụ thành một hình dạng.

Như là một ngọn lửa biến ảo che dấu huyền cơ, lớn cỡ một cái cối xay, cực sáng ngời loá mắt.

Trong nháy mắt, ngay cả mặt vách núi phảng phất đều như bị đốt cháy, cái ngọn lửa màu đỏ sậm kia không hề mang tử khí trầm trầm, mà như là một ngọn lửa than thiêu đốt từ bên trong —— chỉ cần đem vật dễ cháy ném vào, tức khắc sec bị cái loại lửa này thiêu cháy thành than.

Ngọn lửa ấn ký này chiếu vào trên vách núi, cửa vào đất tổ đã sẵn sàng được mở ra.

Tám vị trưởng giả đồng thời phát lực, liền thấy vách núi kia bỗng nhiên tách ra làm hai, lộ ra một cái cửa động.

Tang Viễn Viễn ngạc nhiên mở to hai mắt.

Đây là cái cơ quan kỳ dị gì?

Một ánh sáng sáng ngời hiện ra ngay trước mặt.

Đây là một cái hang động nhìn hết sức bình thường, tựa như một cái hầm trú ẩn nhưng đào sai quy tắc thông thường, cao khoảng hai thân người, bên trong cũng không rộng rãi lắm. Nhưng điểm khác nhua với hang động tầm thường chính là, bốn phía của động đều là lửa cháy, dung nham màu đỏ sậm tuôn trào, có nơi thì hơi ảm đạm một chút, có nơi lại vô cùng rực rỡ chói sáng. Tóm lại, vừa nhìn là đã cảm thấy vô cùng nóng chân.

"Tới đây." Tộc trưởng Sơn Hỏa dắt tay Tang Bất Cận , mang theo hắn đi vào bên trong hang động.

Vân Hứa Chu không tự giác mà nắm chặt nắm tay, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi.

Tang Viễn Viễn cũng có chút khẩn trương.

Cái chỗ này thoạt nhìn không phải dễ chọc. Nếu ở bên trong xảy ra vấn đề gì chỉ sợ sẽ vô cùng phiền toái.

Vân Hứa Chu đột nhiên tiến lên trước một bước.

Tang Viễn Viễn vôi vàng khuyên can: "Đừng xúc động, để ta!"

Chỉ trong chốc lát, hai thân ảnh như lửa đỏ đã nắm tay nhau biến mất ở trong hang động.

Ngón tay Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng giật ra —— tay nàng đang bị U Vô Mệnh gắt gao nắm chặt.

U Vô Mệnh buông lỏng ra một chút.

Hắn giống như có chút không cao hứng, nặng nề nhéo ngón út của nàng trong lòng bàn tay, lúc này mới không tình nguyện buông tay.

Tang Viễn Viễn nín thở ngưng thần, tác động lên Mộc linh uẩn quanh mình mộc, sau một lát lập tức triệu ra một đóa hoa mặt bự ở bên trong cửa đá hang động.

Nàng hơi có chút không để ý đến độ rộng của đĩa nhụy hoa, không cẩn thận lộ ra một đường viền hoa lấp ló treo trên cửa đá.

Trong lòng rùng mình một cái, nàng vội vàng thao túng cái đóa hoa mặt bự kia đứng tư thế ' nghiêm '.

Tức khắc, toàn bộ hoa đều giấu vào phía sau cửa đá.

U Vô Mệnh xem đến khóe miệng quất thẳng tới.

Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng thở hắt ra, chỉ huy hoa mặt bự bện ra một dây leo linh uẩn mỏng manh tinh tế, bò đi theo vách hang động.

Dây linh uẩn nằm sát trong vách hang, ánh sáng ngọn lửa chiếu tới vô cùng yếu ớt nên nó dường như trở nên trong suốt, không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện được.

Tâm thần Tang Viễn Viễn đi theo dây leo linh uẩn, nhanh chóng đi sâu vào trong hang động lửa.

Không biết phải quẹo qua bao nhiêu chỗ, thông lộ trước mắt bỗng rộng mở thông suốt.

Liền thấy tộc trưởng Sơn Hỏa kia nắm tay Tang Bất Cận, đứng đối diện nhau dưới một cái đài bằng đá màu cam sáng ngời.

Trên đài là một một người thiếu nữ khoanh chân ngồi ngay ngắn.

Trên người thiếu nữ không manh áo che thân, nhưng bất luận kẻ nào nhìn thấy đều không thể phát lên một tia tà niệm.

Bởi vì thân thể thiếu nữ này đang cháy.

Nàng ta còn sống, nhưng hiển nhiên sống vô cùng thống khổ. Mỗi một hơi thở ra, trong lỗ mũi đều toát ra một ngọn lửa cam nho nhỏ, làm cho nàng ta đau đớn run rẩy. Nàng ta giống như một ngọn nến bị dính chặt vào giá cắm nến, thiêu đốt chính mình.

Tang Viễn Viễn ngừng thở, khó có thể tin tới gần ' giá cắm nến ' kia.

Nhưng càng tới gần ' giá cắm nến ', độ nóng bốn phía càng cao, dây leo linh đẳng mỏng manh của nàng cũng có dấu hiệu bị thiêu đốt.

Nơi nóng nhất là từ trên người thiếu nữ phát ra, tỏa rộng theo hướng bốn phía.

Đây là...... Bất Diệt Hỏa?!

Tới rồi một chút liền phát hiện hai chân thiếu nữ đã hoàn toàn bị đốt hết, tro bụi như loại trong lư hương chồng chất xếp dưới chân nàng ta.

Xuyên qua một mảnh xám trắng, ẩn ẩn có thể thấy trái tim nàng ta đang châm một ngọn lửa màu cam, nó thiêu đốt từ bên trong thân thể của nàng ta, nàng ta dùng thân thể của mình cung cấp nuôi dưỡng ngọn lửa này!

Tộc trưởng Sơn Hỏa nắm tay Tang Bất Cận, đi tới gần.

Hắn từ trong lòng lấy ra hai cái chén nhỏ màu đỏ thẫm và một thanh loan đao sắc bén, nhẹ nhàng cắt đầu ngón tay của thiếu nữ ngọn lửa, dùng hai cái ly kia hứng máu chảy ra dưới đầu ngón tay của thiếu nữ.

Một ngọn lửa cam lập lòe trên ly máu, nhìn giống như rượu dùng lửa châm vậy.

"Tới đây, uống ly này đi, đây là thần lửa chúc phúc, hài tử chúng ta sinh ra sẽ có cơ hội lớn trở thành vật chứa thần lửa bất diệt!" Tộc trưởng Sơn Hỏa cười ha ha.

Tang Bất Cận nhíu mày, chỉ hướng thiếu nữ trên ' giá cắm nến ' : "Hài tử của ta? Làm vật chứa? Giống như nàng ta sao? Ta không đành lòng."

Tộc trưởng Sơn Hỏa trấn an nói: "Không cần lo lắng, nam hài tử là sẽ không bị chọn làm vật chứa, chỉ có nữ oa vô dụng mới có thể, yên tâm yên tâm!"

Trong mắt Tang Bất Cận nổ lên ánh lửa phẫn nộ —— ở Tang Châu, chưa bao giờ sẽ có ai cho rằng nữ oa là phải kém một bậc, khuê nữ mềm mại ngọt ngào nhà ai mà không phải được cưng chiều trong lòng bàn tay, được yêu thương che chở? Nhìn thiếu nữ thống khổ đến cực điểm trước mặt, hắn không tự chủ được mà nhớ tới muội muội bảo bối nhà mìn , hốc mắt dần dần đã ươn ướt.

Hắn hít sâu một ngụm khí, không biết nghĩ tới cái gì, cắn chặt răng, đem cảm xúc thu hồi vào trong lòng.

Hắn duỗi tay nhận chén nhỏ đỏ thẫm trong tay tộc trưởng Sơn Hỏa tộc.

Trong lòng Tang Viễn Viễn nhảy dựng, vội vàng đem dây linh uẩn bò qua, quấn lấy mắt cá chân Tang Bất Cận lôi kéo, ý bảo hắn không nên uống.

Hắn hiển nhiên cảm giác được, nhưng lại không dao động, ngửa đầu uống hết cái ly chưa đầy hỏa huyết.

Tộc trưởng Sơn Hỏa tộc vừa lòng cười ha ha, cũng uống hết ly máu trong tay mình, vô cùng cao hứng ôm lấy Tang Bất Cận đi ra ngoài.

Con ngươi Tang Viễn Viễn rút lại kịch liệt, trái tim nhảy thẳng ' thình thịch '.

Hai người nhanh chóng đi ra tới cửa động .

Tang Viễn Viễn kịp thời triệt bỏ hoa mặt bự nấp sau cửa đá, lúc hai người đi qua cái cửa lửa, khoảnh khắc cửa đá khép lại, nàng nhanh tay lẹ mắt lại ném một đóa hoa mặt bự đi vào.

Chỉ thấy phía trên vách đá màu đỏ sậm, cửa đá vô thanh vô tức khép lại, căn bản nhìn không ra dấu vết gì.

Tộc dân Sơn Hỏa tộc gắt gao đi theo bước chân tộc trưởng cùng Tang Bất Cận, trở về tòa Mộc Lâu, chuẩn bị nháo động phòng bọn họ.

"Nhanh chân một chút!" Vân Hứa Chu khẩn trương đến mức tay run run, nói, "Phượng Sồ không kéo dài được lâu đâu! Nếu không tiện lấy lửa thì liền ưu tiên đi cứu nàng ấy!"

Tang Viễn Viễn đem tất cả tâm thần tiêu tốn vào đóa hoa mặt bự lúc nãy ném vào bên trong động, đang đứng sau cửa đá khép kín.

Nàng cẩn thận từ từ dò trên mặt tường vách đá, thực mau liền phát hiện một cái then cửa đồng thau nho nhỏ .

Hóa ra cửa này từ bên ngoài mở ra thì không dễ, nhưng từ bên trong đi ra thì lại vô cùng dễ dàng.

Hoa mặt bự cọ cọ đi qua, dùng lá cây cuốn lấy then cửa, chậm rãi mở ra.

Cửa đá lại một lần nữa mở ra, U Vô Mệnh một tay ôm lấy Tang Viễn Viễn, một tay kia bắt lấy đai lưng Vân Hứa Chu, giương cánh bay lên khỏi mặt đất đang dày đặc hỏa phấn và các ám khí ngân hỏa, trong phút chốc như một ngôi sao xẹt qua bầu trời, rơi vào trong cửa động.

Hoa mặt bự nhảy nhót dẫn đường ở phía trước, ba người mau chóng liền đứng trước mặt thiếu nữ.

Khi xem sự vật qua linh uẩn của hoa mặt bự, thế giới trước mặt như có che một tầng hơi nước, có hơi mơ mơ hồ hồ, giờ phút này tới ngay trước mặt nhìn càng cảm thấy ghê người.

Thân thể thiếu nữ giống như là ngọn nến, sớm đã mềm mại hòa tan, chỉ có một tầng da thịt bên ngoài chống đỡ nàng ta không bị sụp đổ xuống.

Nàng ta thoạt nhìn thống khổ cực kỳ, khó có thể ức chế mà thỉnh thoảng giãy giụa theo bản năng, nhưng mà một cây đuốc có tâm bằng đá đỏ thẫm đã xuyên qua xương sống lưng của nàng ta, đem nàng ta cắm chặt chẽ trên cái ' giá cắm nến ' này, không thể làm gì được.

Tang Viễn Viễn tuy rằng trong lòng sớm đã có chuẩn bị, giờ phút này vẫn cảm giác hơi thở như ngừng lại, trong ngực bốc cháy một ngọn lửa phẫn nộ.

Vân Hứa Chu đã cả kinh,một chữ cũng nói không nên lời.

Sau khichằm chằm thiếu nữ ngọn lửa trong chốc lát, thần sắc U Vô Mệnh trở nên có chút quái dị, hắn bước nhanh lên trước, trên đầu ngón trỏ tay phải sáng lên linh uẩn màu xanh lá, lấy ngón tay làm đao, không chút do dự đâm thủng bả vai thiếu nữ ngọn lửa.

Hỏa huyết chảy ra, bị hắn dính vào đầu ngón tay.

Hắn híp mắt, tiến đến kia cái vệt máu nho nhỏ đang bốc lên một ngọn lửa, nhìn chằm chằm một lát, sau đó chậm rãi đem ngón tay để vào trong miệng.

Thiếu nữ gắt gao mím môi, hoảng sợ nhìn ba kẻ xa lạ xâm nhập đất tổ, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên không biết nên ứng đối như thế nào với tình huống trước mặt.

U Vô Mệnh cúi người, nhìn thẳng đôi mắt nàng ta.

"Nói cho ta, ngươi ở chỗ này, làm cái gì?"

Thống khổ còn thêm sợ hãi làm tâm thần thiếu nữ thất thủ, dễ dàng đã bị hắn khống chế.

"Nuôi dưỡng thần hỏa bất diệt."

U Vô Mệnh hỏi: "Nuôi dưỡng như thế nào ?"

"Dùng thân hình chúng ta...... Sau khi thiêu đốt hết một năm, truyền cho vật chứa tiếp theo ......"

Tang Viễn Viễn cùng Vân Hứa Chu đồng thời nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh.

Không khí cực nóng mang theo mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, hít vào trong phổi lại thấy lạnh lẽo thấu xương.

"Truyền như thế nào ?"

"Đem máu của ta và ngọn lửa bên trong, rót vào người kế nhiệm......"

U Vô Mệnh đột nhiên đứng thẳng người, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Sau một lúc lâu, môi mỏng vừa động, hắn phun ra thật mạnh hai chữ ——

"Minh tộc."

Tang Viễn Viễn kinh ngạc nhìn về phía hắn.

U Vô Mệnh nhàn nhạt nói: "Hay cho một cái Bất Diệt Hỏa có thể luyện hóa vạn vật. Nó là luyện hóa bằng huyết mạch của Minh tộc, đem huyết mạch cùng ngọn lửa hòa hợp thành nhất thể, toàn bộ truyền cho một người, cứ như vậy truyền qua từng thế hệ, duy trì vĩnh hằng bất diệt."

Huyết mạch Minh tộc là có thể đem hết thảy của mình đều đưa cho một người khác.

Luyện hóa huyết mạch Minh tộc ......

Trước khi một ' vật chứa ' tử vong, phải đem huyết mạch đã hòa với ngọn lửa truyền qua cho một người khác...... Mỗi năm, đều phải đổi một ' vật chứa 'mới......

Cúi đầu vừa nhìn liền phát hiện trên mặt đất bên cạnh cái đài bằng đá đã tích một lớp trầm tích xám trắng thật dày.

Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng rùng mình một cái.

Lại thấy U Vô Mệnh một lần nữa hơi hơi khom người, nhìn thẳng đôi mắt thiếu nữ, thanh âm trầm thấp tràn đầy mê hoặc: "Ta chính là vật chứa tiếp theo, đem Bất Diệt Hỏa truyền cho ta."

Thiếu nữ chậm rãi gật đầu.

Tang Viễn Viễn hít ngược một hơi khí lạnh, nhìn về phía U Vô Mệnh.

Hắn muốn làm cái gì?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện