Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He
Chương 92: Một thân Vân Chi Trạc
Vân Châu.
U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn theo miệng vực sâu lướt ra, trở lại mặt đất.
Chuyện xảy ra bên dưới nền đất thực sự chấn động, Tang Viễn Viễn hồi lâu vẫn chưa hồi thần được.
"U Vô Mệnh, chàng nói, phía dưới kia rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Biết rõ hỏi cũng như không hỏi, nhưng nàng vẫn nhịn không được lẩm bẩm buột miệng thốt ra.
U Vô Mệnh: "......"
Muốn mạng già ta à.
Một trái Tiểu Tang Quả đáng yêu như vậy, đôi mắt loang loáng nước mở to, môi đỏ xinh đẹp dẩu lên, dùng thanh âm ôn nhu như vậy hỏi hắn.
Tín nhiệm cùng ỷ lại đến như vậy, bảo hắn làm sao có thể cô phụ?
Muốn hắn nói một câu ' ta cũng không biết ', vậy không bằng trực tiếp một đao giết hắn luôn đi.
"Đó là nguồn gốc của vạn ác." U Vô Mệnh hơi hơi dựng thẳng lưng, thần sắc tự nhiên, hai tròng mắt híp lại, trong lòng tính toán nếu nàng hỏi tới thì phải nói như thế nào.
"À...... Thì ra là thế!" Nàng nặng nề gật gật đầu.
Hắn ôm lấy Tiểu Quả tử đang hồn vía lên mây, chậm rãi đi về phía trước. Tròng mắt đen nhánh chậm rãi chuyển động —— cái đồ chơi đó rốt cuộc là cái gì chứ? Hắn cũng rất muốn tìm người hỏi một chút.
Tang Viễn Viễn vực dậy tinh thần, tận lực đem những màn chấn động nhân tâm trong hầm ngầm kia trục xuất ra khỏi óc.
Nàng phát hiện bản thân mình hình như bị ám ảnh bởi cái vật khổng lồ khi nãy hay sao ấy, giờ phút này nhìn thấy cái gì đều cảm thấy nhỏ. Cung điện nhỏ, thông đạo nhỏ, ngay cả cái tường cong bao vòng hết một vòng toà thành thoạt nhìn cũng rất nhỏ.
Hai người đều rất ăn ý, không nhắc đến chuyện của Hàn Thiếu Lăng.
Tuy rằng lập trường đối địch, nhưng Hoàng Phủ Tuấn cùng Hàn Thiếu Lăng đã chết, đối toàn bộ Vân Cảnh mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.
......
Nơi đây là vương thành của Vân Châu, thực mau chóng có thị vệ phát hiện đôi nam nữ thần sắc thực không bình thường này.
Vân Hứa Chu nghe tin liền tới ngay.
Ngày hôm nay đã là ngày thứ mười một kể từ khi con sông băng bị sụt lún, Vân Hứa Chu bước đi vội vàng, người còn chưa tới, thanh âm đã truyền đến ——
"Tuyết lở có chút xíu lại làm hai người các ngươi mệt nhọc chật vật hơn mười ngày sao?"
Nàng ta bước nhanh đến gần, đôi mắt to chuyển trái chuyển phải, ra hiệu cho thân binh hai bên lui ra.
"Người của Đông Châu phái tới còn đang quay cuồng bên dưới Băng Vụ Cốc. Xem như các ngươi vận khí tốt, đụng phải kỳ ngộ sông băng dịch chuyển vị trí 500 năm mới có một lần, chứng cứ toàn bộ bị hủy diệt rồi." Vân Hứa Chu phủi phủi tay, cúi người cười nói.
"Sông băng dịch chuyển vị trí?" Tang Viễn Viễn hơi hơi mở to hai mắt.
"Ờ," Vân Hứa Chu gật gật đầu, "Theo kinh nghiệm của mấy ông lão nhóm quật băng đó. Tổ tông mấy đời của họ kiếm ăn ở sông băng, đã quá quen thuộc với đống băng tuyết kia, đôi khi chỉ nhìn nhìn vài cái liền sẽ hiểu được sông băng đang trong thời kỳ gì ngay. Theo kinh nghiệm của bọn họ, những chuyện xảy ra trong sông băng rõ ràng là do địa chất đứt gãy, cũng gần như đúng kỳ 500 năm di chuyển một chuyến của nó —— sông băng sẽ dịch chuyển vị trí trên quy mô lớn."
Khó trách lập tức đưa nàng cùng U Vô Mệnh đến thẳng địa tầng phía dưới.
"Hoàng Phủ Tuấn ở Vân Châu xảy ra chuyện, Hoàng Phủ Hùng không làm khó dễ ngươi chứ?" Tang Viễn Viễn hỏi.
Vân Hứa Chu cười vẫy vẫy tay: "Ta chỉ việc hỏi một câu là đã ba câu không biết, hắn có thể làm gì được ta chứ. Hắn có dám chạy đến nơi băng thiên tuyết địa này đánh nhau với ta một trận không đã ?
Khí hậu Vân Châu này cực kỳ ác liệt, lạnh vô cùng, nhưng thật ra đó lại chính là ưu thế thiên nhiên bất bại của quân Vân Châu —— nếu là chỉ thủ chứ không tấn công.
"Vân Hứa Chu, ngươi có biết phía dưới mấy này có cái gì không?" U Vô Mệnh bỗng nhiên giảo hoạt hỏi một câu.
"Phía dưới cái nào?" Vân Hứa Chu cúi đầu nhìn nhìn, "Nền? Vùng đất lạnh?"
"Lại phía dưới nữa."
"Băng." Vân Hứa Chu đột nhiên cười cười, "Đều là băng. Ta đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày, khí hậu Vân Châu này thay đổi, chuyển thành ấm áp, vậy thì nguyên mảnh đất này ước chừng sẽ biến thành hồ thành biển, hoặc là đầm lầy. Cũng không sao, trời không tuyệt đường người, đến lúc đó lại xây dựng nó thành một châu quốc trên mặt nước là được."
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh bất động thanh sắc liếc nhau.
Xem ra nàng ấy thật sự không biết dưới ngầm có cái đại gia hỏa.
Hai người cũng không tính nói cho Vân Hứa Chu.
"Đúng rồi," U Vô Mệnh tiến lên đi cùng với hai người, đưa tay kéo kéo khóe môi, nghiêng đầu thấp thấp hỏi, "Vân Chi Trạc, nghe qua tên người này chưa?"
Vân Hứa Chu nheo đôi mắt trầm tư một lát: "Chưa từng nghe qua tên này. Vân thị mấy trăm năm tới giờ chưa có dòng nào mang chữ lót là ' chi ' , nếu là được ban họ...... Đúng rồi, lần trước khi tra cái vị Thiên Đàn Thánh Tử chi đó, danh sách cùng lý lịch những người họ Vân người trong nước đang ở chỗ ta đây, hiện giờ đi xem luôn không?"
Tang Viễn Viễn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó hơi không đúng.
"Trạc. Ý nghĩa là tẩy xoá. Nếu ban tên...... Ngụ ý này không phải là ý tốt nha."
Thực dễ dàng làm người liên tưởng đến ý tứ rửa sạch vương tộc Vân thị.
Nhiều đen đủi nha!
Nàng đi hai bước, ngón tay gõ thái dương: "Nếu ta nhớ không lầm, cái của từ này phảng phất còn có ý như là trừ tội ác."
Trừ đi tội ác của Vân thị?!
Sách, vậy còn lợi hại hơn.
"Có ý tứ." U Vô Mệnh mím môi nở nụ cười.
Nếu là ban họ, lễ quan nhất định sẽ nghiêm khắc chọn chữ thật cẩn thận, tuyệt đối không có khả năng xảy ra sơ xuất lớn như vậy. Cái tên như thế này thật sự là quá phản động, quan viên Lễ Bộ nghiền ngẫm từng chữ một làm sao có thể sẽ bỏ qua được nó.
Cho nên, người này rất có thể là tự dùng vương họ.
Tự mình lén dùng họ của vương tộc thật ra cũng không phải không có. Nhưng mà mấy chuyện như thế này chỉ có xảy ra ở nơi xó xỉnh hiu hắt nào đó không bao giờ cùng người ngoài giao thoa hay quan hệ gì, thuận tiện lại tự lập cái vương triều gì đó, trời cao hoàng đế xa, ai cũng quản không được.
Tưởng tượng như vậy, Thiên Đàn quả thật cũng giống như là một cái thế giới độc lập nào đó vậy.
Chỉ là một cơ quan chuyên cầu nguyện quốc vận và chúc phúc, không có bất luận thực quyền gì, thu nhận sử dụng người toàn bằng một chữ ' duyên ', tuy rằng mỗi năm cũng sẽ trình danh sách đàn tử lên đế cung, nhưng trước nay cũng không có ai đi khảo chứng thực hư ra sao.
Vân Chi Trạc là một cường giả Linh Diệu cảnh, tuổi thì đã không thể đoán được.
Cứ như vậy, ' ẩn mình ' ở Thiên Đàn?
Nếu không phải Tang Viễn Viễn bỗng nhiên ý thức được cái tên này có chút không ổn, chỉ sợ tất cả mọi người chỉ biết cho rằng đây là một người thời trước có lẽ được ban họ vương tộc nhưng lại vừa lúc không l lưu lại ký lục.
"Có thể là tên giả hay không?" Vân Hứa Chu hỏi.
Tang Viễn Viễn nhớ lại dáng điệu, giọng nói và nụ cười của Vân Chi Trạc, chậm rãi lắc đầu: "Không giống. Khi hắn gần chết cũng từng đề nói đến của mình, cực kỳ tự nhiên và lưu loát, mặt mày không có chút nào miễn cưỡng, chứng tỏ là hắn đối với cái tên này đồng cảm rất mạnh, hẳn là vẫn luôn dùng. Hơn nữa, thân phận của hắn trên lệnh bài rõ ràng viết xác thật là ba chữ ' Vân Chi Trạc ' này."
Vân Hứa Chu phun một hơi dài: "Vậy ta trước tiên cho người đi tra ký lục những ai được ban tên trước đã, tìm cái tên này hoặc là tương tự, hoặc tên trùng âm. Nếu là không có, xin U Châu vương đem lệnh bài thân phận này đưa cho ta, ta cầm nó, trực tiếp đối chất với Thiên Đàn! Người này trộm họ vương tộc của ta, nhục nhã Vân thị ta, ý đồ đáng chết! Ta muốn hỏi một chút Thiên Đàn bao che đủ bề như thế là có ý như thế nào!"
Vân Hứa Chu, xác thật có lý do và có tư cách đi náo loạn chuyện này.
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh liếc nhau, nhẹ nhàng gật đầu.
Thừa dịp Vân Hứa Chu đang sắp xếp điều động người, Tang Viễn Viễn lén nắm lấy đai lưng của U Vô Mệnh: "Đưa mảnh kính vỡ cho ta."
Đôi mi dài của U Vô Mệnh khẽ hạ, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Vân Hứa Chu một cái.
Sau đó lấy mảnh kính vỡ ra, khẽ khàng chuyền qua lòng bàn tay cho Tang Viễn Viễn.
Lúc trước, nàng đã cùng U Vô Mệnh lợi dụng cái mảnh kính vỡ này xem xét Vân Chi Trạc một lần.
Tiếc nuối chính là, thử mấy lần đều chỉ có thể thấy hắn một mình ngồi trong mật thất âm u tập trung tu hành —— cái tên Vân Chi Trạc này, thật sự sống khổ hạnh như một tăng nhân sắp đắc đạo ấy.
Nếu hợp với cái đoạn tra được từ lão thái giám Khương Nhất, có thể nhìn thấy rất nhiều người tụ tập trong một toà cung điện ngầm đen nhánh, vây quanh tế đàn thi thuật. Những người còn lại đều mặc áo choàng đen, mang mặt nạ kim loại, không thể nhận ra thân phận.
Manh mối liền đứt ở chỗ này, không có cách nào rời đi cái vòng tuần hoàn khép kín —— tra Khương Nhất, đang thi thuật; tra Vân Chi Trạc, đang đả tọa; tra Vân Chi Trạc cùng Khương Nhất, lại đang thi thuật, hoàn toàn không có gì đột phá.
Vân Chi Trạc và Khương Nhạn Cơ, Hoàng Phủ Tuấn đều không có bất luận giao tiếp gì, tra tới tra đi, hắn vĩnh viễn đều là một mình một người, ở trong mật thất đả tọa.
Vì thế Tang Viễn Viễn căn bản liền không đem người này cùng Vân Hứa Chu trẻ tuổi liên tưởng cùng một chỗ.
Theo bản năng xem nhẹ.
Lúc này Vân Hứa Chu nói muốn nương việc này đi làm ầm ĩ một trận, Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh tự nhiên muốn xác nhận trước một chút, thay nàng ấy loại bỏ hiềm nghi.
Tang Viễn Viễn cầm mảnh kính vỡ mà U Vô Mệnh truyền qua, nhắm mắt lại, yên lặng nhớ về hình dáng Vân Chi Trạc.
Thầm nghĩ: ' Vân Chi Trạc, Vân Hứa Chu. '
Trước mắt hiện lên hình ảnh.
Trái tim Tang Viễn Viễn đột nhiên thót một cái.
Nàng kỳ thật đã chuẩn bị tinh thần là hai người này không hề có quan hệ gì.
U Vô Mệnh nhìn thấy Tang Viễn Viễn thay đổi sắc mặt, lập tức nheo mắt lại, trên bàn tay đang rũ tại bên người chậm rãi ngưng tụ hắc diễm.
Vân Hứa Chu cũng không biết bản thân đang bị con rắn độc mang theo hắc diễm theo dõi, sau khi sắp xếp cho thủ hạ đi tra ký lục, vừa cân nhắc sắp sửa làm chút việc, vừa hướng Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh đi tới.
"Tang......"
Vân Hứa Chu đột nhiên ngẩn ra.
Nàng thấy khoé môi U Vô Mệnh như ôn hòa tươi cười, thân hình cao gầy của hắn chắn trước mặt Tang Viễn Viễn.
Vân Hứa Chu: "U Châu vương?"
U Vô Mệnh nhẹ giọng nói: "Ngươi đứng yên đi, chờ."
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng không thể phản đối.
Vân Hứa Chu: "?"
Nếu Đoản Mệnh ở chỗ này, liền sẽ biết chủ nhân nhà mình đang sắp chuẩn bị giết người.
Vân Hứa Chu không hiểu ra sao, hơi hơi nghiêng người, tầm mắt muốn vòng qua U Vô Mệnh, xem Tang Viễn Viễn phía sau lưng hắn.
"Tang Quả làm sao vậy?"
Chợt thấy một cơn lạnh lẽo ' xoát ' một chút bò đầy ngực cùng sống lưng phía sau.
Vân Hứa Chu lông tóc dựng đứng, cực kỳ chậm rãi nghiêng đầu đi nhìn U Vô Mệnh. Lại thấy hắn vẫn còn mỉm cười, biểu tình ấm áp, đôi mắt đen hơi cong lại là nhè nhẹ nhiễm hàn khí, có thể đông lạnh đến tận xương cốt. Vân Hứa Chu lúc này mới ý thức được mới vừa rồi câu nói kia của U Vô Mệnh không phải là tùy tiện nói ra.
Vân Hứa Chu lui một bước, nhăn chặt hai hàng lông mày: "Ta đứng yên, được rồi chứ."
Sau một lúc lâu, rốt cuộc có một bàn tay nhỏ từ phía sau U Vô Mệnh ló ra, túm túm ống tay áo U Vô Mệnh.
U Vô Mệnh quay người lại, ánh mắt bình tĩnh, đầu nhìn về nàng.
Tang Viễn Viễn đối diện với tầm mắt của hắn, trái tim m liền ' đông ' nhảy dựng một cái—— khí tức cùng thần sắc của người nam nhân này phảng phất như nói với nàng ' bất kể muốn giết ai cũng không sao, tất cả vấn đề đều giao cho ta '.
Nàng nhịn không được men theo cổ tay áo hắn tìm được bàn tay mang vết chai của hắn, dùng năm ngón tay đan vào.
U Vô Mệnh bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng thu lại hắc diễm trong tay, xoay lại cầm tay nàng.
Hắn dùng khoé mắt hơi hơi nhíu lại liếc Vân Hứa Chu một chút.
Tang Viễn Viễn nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi nhìn thấy, đi đến trước mặt Vân Hứa Chu.
Vân Hứa Chu giờ phút này đã ý thức được có gì đó không thích hợp, nàng ấy hơi có chút cảnh giác nhìn thẳng Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh.
"Tang vương nữ nghe được tin tức gì về ta sao?"
Cằm nàng ấy khẽ nhếch, cười lạnh nói: "Vân Hứa Chu ta, cả đời hành sự đều ngay phẳng, ngoại trừ việc giúp các ngươi dấu diếm vụ ám sát vương tộc Đông Châu ra, chuyện ta đã làm không bao giờ không thể cho người khác biết!"
Tang Viễn Viễn nghiêm mặt nói: "Nhiếp Chính Vương hiểu lầm."
"Hiểu lầm." Mặt Vân Hứa Chu giận tái đi, "Mới vừa rồi một thân sát khí của U Châu vương cũng không phải là hiểu lầm."
Tang Viễn Viễn thở dài: "Đến trong điện nói chuyện đi."
Vân Hứa Chu hầm hầm dẫn hai người Tang Viễn Viễn tiến vào thư phòng.
Nàng ấy vẫn tức giận: "U Châu vương, thân thủ ngươi siêu tuyệt thì ta đã biết, nhưng Vân Châu ta chưa chắc sợ ngươi. Nếu ngươi dám ở chỗ này động thủ với ta, ta dám cam đoan ngươi tuyệt đối không khả năng bình bình an an mang Tang vương nữ ra khỏi địa giới Vân Châu!"
Tang Viễn Viễn vội vàng giơ gương mặt tươi cười ra: "Tẩu tẩu đừng tức giận, nghe ta nói đã."
Vân Hứa Chu ngồi vào trong ghế bành thật mạnh. Vốn còn muốn xả giận, nhưng lại bị xưng hô không biết xấu hổ của Tang Viễn Viễn làm cho có vài phần xấu hổ buồn bực.
"Ai phải gả cho Tang Bất Cận chứ!"
"Đươc rồi, được rồi, không gả thì không gả." Tang Viễn Viễn cúi đầu cười cười, sau đó nghiêm mặt nói: "Nhiếp Chính Vương nghe ta nói, tên Vân Chi Trạc này, có liên quan đến ngươi."
Vân Hứa Chu mở to hai mắt: "Hả ?!"
Tang Viễn Viễn nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi nhìn thấy, nói: "Trong đại điện với ánh sáng tối tăm, đỉnh điện rũ xuống rất nhiều màn, không khí hoàn toàn nghiêm ngặt túc mục. Ngươi và hắn, cách nhau khá xa, cũng chưa từng nói chuyện với nhau, giữa hai người cũng có rất nhiều người khác, ăn mặc không phú cũng quý, đa số là nữ tử, nam tử thì gầy yếu, hẳn đều là vương tộc của Vân thị. Không biết Nhiếp Chính Vương có ấn tượng với cảnh này không?"
Vân Hứa Chu chậm rãi nheo mắt lại: "Còn gì khác nữa không?"
Tang Viễn Viễn lắc lắc đầu: "Không còn."
"Đây là tin tức từ đâu ra?" Vân Hứa Chu kỳ quái hỏi, "Nếu biết ta cùng với Vân Chi Trạc đã từng xuất hiện chung tại một chỗ, sao lại không có thêm nhiều tin tức khác chứ?"
Tang Viễn Viễn xoa nhẹ thái dương: "Một lời khó nói hết, xem như thuật thông linh thần thần thao gì đó đi."
"À......" Vân Hứa Chu thở dài, "Xác suất chính xác như thế nào."
"Hẳn sẽ không chênh lệch quá lớn."
Tang Viễn Viễn cũng không có nhiều tiếp xúc với Vân Châu, hiệu ứng cánh bướm khi nàng ' chết mà sống lại ' hẳn là không ảnh hưởng đến Vân Châu bên này.
Nhưng mà chỉ có một hình ảnh như vậy, không đầu không đuôi, cũng không có điểm đặc thù nào thể hiện rõ, thật sự làm khó người khác mà.
Dù cho ở chùa, tế đàn, tổ miếu, đạo quan, đều có thể xuất hiện hình ảnh như vậy.
"Ta mặc lễ phục à?" Vân Hứa Chu hỏi.
"Không phải." Tang Viễn Viễn nói, "Quần áo cũng nghiêm túc nhưng đều là thường phục."
"Vậy không phải lễ hiến tế rồi."
Trầm mặc sau một lát, Vân Hứa Chu bỗng nhiên ' ê ' một tiếng, nhíu đôi mắt lên: "Tang Quả! Ngươi nói là tên cuồng đồ vũ nhục vương tộc của ta, cư nhiên lăn đến bên cạnh mà mà ta hoàn toàn không biết gì cả!"
Tang Viễn Viễn: "......" Cái phản xạ này cũng hơi bị chậm rồi nhỉ.
"Vân Chi Trạc, không đơn giản nha......" Vân Hứa Chu gõ gõ mặt bàn, "Xem ra, không chỉ là nguyền rủa vũ nhục đơn giản như vậy, hắn và lực lượng sau lưng hắn là muốn điên đảo Vân thị của ta. Hắc, có chút có lý đấy! Rõ ràng là bọn họ làm đủ thứ trò kỹ xảo quỷ quái sau lưng, quay mặt lại liền ra vẻ như cái gì anh hùng chính nghĩa, muốn trừng phạt vương tộc bội nghịch Vân thị!"
"Như thế nào, khinh thường tín ngưỡng của vai ác à?" Tang Viễn Viễn nở nụ cười.
"Vèo!" Vân Hứa Chu bị nàng quơ đũa cả nắm như vậy, tâm tình cũng hoàn toàn thả lỏng lại, dỗi nói, "Ngươi còn cười! Như ngươi mới vừa nói, người này có thể lăn lộn đến bên trong con cháu Vân thị, đây đúng là loại chuyện làm cho người ta sợ hãi! Nếu mà hắn cơ thể đem theo thuốc nổ hay gì đó đột nhiên ném ta một cái không kịp phòng ngừa, sách...... Da đầu tê dại! Thôi tới đây, vẽ lại gian đại điện ngươi nhìn thấy kia cho ta!"
Vân Hứa Chu ' xoát ' một tiếng, ném giấy bút tới trước mặt Tang Viễn Viễn.
Tang Viễn Viễn: "......"
Vẽ tranh hả, có hơi khó khăn nga.
Nàng cầm bút đặt lên giấy, cố gắng nhớ lại thật tỉ mỉ hình ảnh trong đầu, từng chút từng chút một vẽ ra gian đại điện tinh tế kia.
Vẽ được một nửa, bỗng nhiên có thân vệ không kịp chờ thông truyền vội vàng chạy vào.
Vân Hứa Chu nhíu chân mày, ' xoát ' một chút giấu đi bức vẽ 'hiện trường vụ án' mới được một nửa mà Tang Viễn Viễn vẽ.
Thân vệ chắp tay cúi đầu, thanh âm vội vàng: "Nhiếp Chính Vương, không tốt rồi, chủ quân hắn, cổ độc phát tác, sắp không được rồi!"
"Cái gì?!" Vân Hứa Chu đột nhiên đứng lên.
Tên thân vệ này là người mà nàng ấy phái đi bên cạnh để ' chiếu cố ' Vân Hứa Dương.
Vân Hứa Dương lúc trước bao che dung túng cho hung thủ hành hạ thiếu nữ đến chết chỉ để thỏa mãn tâm lý rình coi biến thái của mình. Sau khi sự việc xảy ra, Vân Hứa Chu đem hắn nhốt vào thiên lao, phái thân vệ đắc lực nhất theo nhìn chằm chằm.
Trước đó vài ngày U Vô Mệnh có đưa tới dược giải linh cổ, Vân Hứa Chu liền để Vân Hứa Dương dùng, hắn phun ra rất nhiều huyết cổ, lúc ấy đã gần như hồi phục rất tốt.
Vân Hứa Chu vốn đang có kế hoạch nhờ U Vô Mệnh nhiều chế thêm giải dược, dự định sẽ chữa trị cho vương tộc Vân thị trong phạm vi lớn, ai ngờ thân vệ lại mang đến tin tức như sét đánh giữa trời quang như vật.
"Vân Hứa Dương?" Tang Viễn Viễn hỏi.
Vân Hứa Chu vội vàng gật đầu, hai mắt đã nổi lên màu đỏ: "Mau đi xem!"
Ba người vội vàng đi đến đại lao giam giữ Vân Hứa Dương.
Vân Hứa Dương được đối xử cũng không khác mấy so với tù phạm khác, ngoại trừ bản thân bị giam một mình trong một gian ngục, giường, thức ăn, đều cũng giống như những người khác.
Giờ phút này ngự y đã chạy tới trong lao, đang xem xét bệnh tình của Vân Hứa Dương.
Hắn nằm trên cái giường gỗ trải rơm rạ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt tối đen, môi trắng bệch.
Trong miệng từng ngụm máu tươi lớn đang lần lượt trào ra.
Ngự y trường nhìn thấy Vân Hứa Chu, vội vàng tiến lên: "Nhiếp Chính Vương! Đây là linh cổ bùng nổ, đột nhiên tấn công tâm mạch! Lão thần không biết nguyên nhân gây ra, không dám tùy tiện dùng dược!"
"Lúc trước không phải nói cổ độc trong cơ thể cơ bản đã quét sạch sao." Thanh âm Vân Hứa Chu bình tĩnh, nhưng bàn tay giấu ở trong ông tay áo đã nắm chặt lại thành quyền.
Lão ngự y tóc trắng như tuyết lập tức liền quỳ xuống mặt đất: "Lão thần vô năng! Hổ thẹn với tín nhiệm của Nhiếp Chính Vương!"
"Đừng nóng vội, để ta xem." Tang Viễn Viễn trấn định hỏi, "Ngự y, dược mang đến chưa?"
"Có manh đến ." Ngự y tiện tay lấy hòm thuốc đang mang theo ra.
Tang Viễn Viễn cầm lấy đưa cho U Vô Mệnh.
Nhờ hắn xem xét tra, có phải trong dược bị người động tay chân hay không.
Nàng cùng U Vô Mệnh sớm đã ăn ý mười phần, một ánh mắt liền có thể hiểu rõ ý tứ đối phương. U Vô Mệnh nhận dược lập tức đem dược luyện hoá thử.
Tang Viễn Viễn cố gắng an định tâm mình lại, ném ra một bông hoa hướng dương nhỏ lên bên cạnh Vân Hứa Dương, dây leo linh uẩn mỏng manh lặng lẽ bò lên trên ngực hắn, đột nhiên lặn một cái vào bên trong cơ thể của hắn.
Tang Viễn Viễn nhắm mắt nhập định.
Chỉ thấy trên trái tim của Vân Hứa Dương, huyết tuyến trùng thật nhỏ mấp máy khắp nơi, vừa nhìn liền biết đó là loại trùng non vừa mới ra khỏi trứng, đang vô cùng cấp bách có nhu cầu tìm năng lượng để lớn lên, vì thế mới có thể gặm cắn sinh cơ của Vân Hứa Dương như điên, làm cho bệnh hắn phát ra bừa nguy hiểm lại vừa nhanh.
Bên trong kinh mạch bên chồng chất đầy vỏ trứng trùng đã phá xác.
"Vân Hứa Chu!" Vân Hứa Dương vừa hộc máu, vừa khóc mắng, "Ngươi đúng là kẻ lừa đảo đốn mạt! Căn bản là bệnh của ta không có khả năng trị khỏi, căn bản là không có khả năng! Ngươi lại cố ý hại ta, ngươi muốn hại chết ta, muốn quang minh chính đại cướp đi vị trí Vân Châu vương của ta, ô ô ô......"
Sắc mặt Vân Hứa Chu lạnh nhạt, chờ đợi kết quả.
Sau một lát, U Vô Mệnh thu lại hắc diễm trong tay, nói: "Dược không có vấn đề."
Tang Viễn Viễn cũng mở mắt: "Đều là cổ độc mới, trong cơ thể xác thật không có cổ độc cũ còn lưu lại. Dược là hữu hiệu."
"Cái rắm!" Vân Hứa Dương phốc một chút lại phun ra một mồm máu tươi, "Đừng cho là ta không biết! Các ngươi cùng Vân Hứa Chu liên thủ hại ta, muốn đoạt vương vị của ta! Lão tổ tông đã nói, đây là nguyền rủa của trời cao đối với Vân thị chúng ta! Căn bản là không có khả năng hồi phục! Vân Hứa Chu ngươi đừng quên bản thân ngươi đã phát lời thề trước mặt lão tổ tông, cho dù ngươi hại chết ta đi nữa, cũng cả đời ngươi cũng không thể bước lên vương vị!"
Tang Viễn Viễn nhìn về phía Vân Hứa Chu: "Đem dược đổ cho hắn uống trước đã, đừng để trong chốc lát không chừng chết thật."
Nghe vậy, Vân Hứa Chu nhận dược đi tới, hướng về phía cái giường gỗ kia ngồi xuống, bóp miệng Vân Hứa Dương cho mở ra, không quan tâm hắn thế nào liền rót xuống.
Vân Hứa Dương điên cuồng vặn vèo như vùng vẫy giành lại sự sống, nhưng mà thân thể này thật sự ốm yếu, bị nắm trong tay cường giả Linh Minh Cảnh như Vân Hứa Chu này, căn bản không có chút sức phản kháng.
"Các ngươi đều là hung thủ! Hung thủ!" Vân Hứa Dương khóc lớn kêu to, "Lão tổ tông nói, căn bản không có khả năng chữa khỏi, cái dược gì đó đều là gạt người, chỉ làm ta bị chết càng mau! Vân Hứa Chu, ngươi chính là cố ý hại ta!"
"Lão tổ tông đã già nên hồ đồ rồi." Vân Hứa Chu lãnh đạm mà nói.
Vân Hứa Dương khóc lớn, muốn moi họng phun dược ra, bị Vân Hứa Chu trở cán đao gõ một cái liền ngất xỉu.
Tang Viễn Viễn chần chờ nhìn Vân Hứa Chu: "Phảng phất có nội tình gì thì phải?"
Vân Hứa Chu thở dài một tiếng, phất tay ra lệnh cho ngự y lui ra.
"Ngày các ngươi đến Băng Vụ Cốc, ta không phải bận tham gia họp tộc sao?" Vân Hứa Chu thở dài, "Một thị vệ sơ sẩy để cho Vân Hứa Dương tóm được cơ hội chạy đến trước mặt lão tổ tông, cáo trạng ta."
Lông mày Tang Viễn Viễn vừa động: "Cho nên lão tổ tông biết linh cổ có thể trị rồi sao?"
Vân Hứa Chu lắc lắc đầu: "Cũng không tính là biết. Vân Hứa Dương cái gì cũng không biết, cũng chỉ biết ta lấy hắn thử thuốc, trước đó vài ngày tuy rằng đã giải xong cổ độc, nhưng thân thể hắn yếu đuối nhiều năm như vậy, trong chốc lát cũng không có cách nào khôi phục như người thường được. Ta đã dặn qua mọi người, không được nói với hắn bất cứ chuyện gì."
Tang Viễn Viễn thấy sắc mặt nàng ấy không được tốt, liền tri kỷ hỏi: "Vậy, lão tổ tông có trách cứ ngươi không?"
Vân Hứa Chu nhàn nhạt cười: " Niệm kinh như bao lần, không nghe không nghe."
Xem ra là bị mắng thật nhiều rồi.
Trầm mặc một lát, Vân Hứa Chu gục đầu xuống, đế giày cọ cọ trên mặt đất vài cái, thanh âm vắng vẻ bay ra: "Lão tổ tông là người chứng kiến Vân thị xuống dốc. Khi đó, trong tộc cứ liên tục một người lại một người ngoài ý muốn ly thế, vẫn luôn không thể tra ra nguyên nhân. Sau lại đó bạo phát lên cái gọi là ' nguyền rủa ', lúc ấy lão tổ tông chính là đế quân, người nào có năng lực duỗi tay đến trên người ông ấy, trong một đêm liền làm cả nhà Vân thị nhiễm cổ độc?"
"Cho nên lão tổ tông vẫn luôn tin tưởng chắc chắn rằng đây chính là thiên mệnh chứ không phải hành vi của con người." Tang Viễn Viễn thở dài.
Vân Hứa Chu cười khổ: "Không sai. Lão tổ tông là người phản đối việc tìm y hỏi dược nhất. Phàm là ai muốn điều ra sâu một chút, ý đồ tra ra nguyên nhân bệnh liền sẽ bị gọi vào tổ miếu thoá mạ cho một hồi. Ta này đây lại rót thuốc cho Vân Hứa Dương, còn có hiềm nghi muốn soán vị, không bị mắng cho thất khiếu bốc khói đã là may."
Thái dương Tang Viễn Viễn không khỏi nhảy dựng.
"Từ từ," nàng bỗng nhiên trợn to mắt, "Trên thực tế, Vân thị không phải là trong một đêm, bị người hạ cổ cả nhà?!"
"Đúng vậy......" Vân Hứa Chu đầy mặt bực bội, "Vấn đề là, những người lúc trước đó sớm đã xuống mồ nhiều năm, không thể nào kiểm chứng."
"Có thể tra." Tang Viễn Viễn mỉm cười, "Bắt đầu ra từ nguyên nhân vì sao Vân Hứa Dương lại lần nữa nhiễm trứng cổ độc đi!"
Hai mắt Vân Hứa Chu sáng ngời.
U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn theo miệng vực sâu lướt ra, trở lại mặt đất.
Chuyện xảy ra bên dưới nền đất thực sự chấn động, Tang Viễn Viễn hồi lâu vẫn chưa hồi thần được.
"U Vô Mệnh, chàng nói, phía dưới kia rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Biết rõ hỏi cũng như không hỏi, nhưng nàng vẫn nhịn không được lẩm bẩm buột miệng thốt ra.
U Vô Mệnh: "......"
Muốn mạng già ta à.
Một trái Tiểu Tang Quả đáng yêu như vậy, đôi mắt loang loáng nước mở to, môi đỏ xinh đẹp dẩu lên, dùng thanh âm ôn nhu như vậy hỏi hắn.
Tín nhiệm cùng ỷ lại đến như vậy, bảo hắn làm sao có thể cô phụ?
Muốn hắn nói một câu ' ta cũng không biết ', vậy không bằng trực tiếp một đao giết hắn luôn đi.
"Đó là nguồn gốc của vạn ác." U Vô Mệnh hơi hơi dựng thẳng lưng, thần sắc tự nhiên, hai tròng mắt híp lại, trong lòng tính toán nếu nàng hỏi tới thì phải nói như thế nào.
"À...... Thì ra là thế!" Nàng nặng nề gật gật đầu.
Hắn ôm lấy Tiểu Quả tử đang hồn vía lên mây, chậm rãi đi về phía trước. Tròng mắt đen nhánh chậm rãi chuyển động —— cái đồ chơi đó rốt cuộc là cái gì chứ? Hắn cũng rất muốn tìm người hỏi một chút.
Tang Viễn Viễn vực dậy tinh thần, tận lực đem những màn chấn động nhân tâm trong hầm ngầm kia trục xuất ra khỏi óc.
Nàng phát hiện bản thân mình hình như bị ám ảnh bởi cái vật khổng lồ khi nãy hay sao ấy, giờ phút này nhìn thấy cái gì đều cảm thấy nhỏ. Cung điện nhỏ, thông đạo nhỏ, ngay cả cái tường cong bao vòng hết một vòng toà thành thoạt nhìn cũng rất nhỏ.
Hai người đều rất ăn ý, không nhắc đến chuyện của Hàn Thiếu Lăng.
Tuy rằng lập trường đối địch, nhưng Hoàng Phủ Tuấn cùng Hàn Thiếu Lăng đã chết, đối toàn bộ Vân Cảnh mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.
......
Nơi đây là vương thành của Vân Châu, thực mau chóng có thị vệ phát hiện đôi nam nữ thần sắc thực không bình thường này.
Vân Hứa Chu nghe tin liền tới ngay.
Ngày hôm nay đã là ngày thứ mười một kể từ khi con sông băng bị sụt lún, Vân Hứa Chu bước đi vội vàng, người còn chưa tới, thanh âm đã truyền đến ——
"Tuyết lở có chút xíu lại làm hai người các ngươi mệt nhọc chật vật hơn mười ngày sao?"
Nàng ta bước nhanh đến gần, đôi mắt to chuyển trái chuyển phải, ra hiệu cho thân binh hai bên lui ra.
"Người của Đông Châu phái tới còn đang quay cuồng bên dưới Băng Vụ Cốc. Xem như các ngươi vận khí tốt, đụng phải kỳ ngộ sông băng dịch chuyển vị trí 500 năm mới có một lần, chứng cứ toàn bộ bị hủy diệt rồi." Vân Hứa Chu phủi phủi tay, cúi người cười nói.
"Sông băng dịch chuyển vị trí?" Tang Viễn Viễn hơi hơi mở to hai mắt.
"Ờ," Vân Hứa Chu gật gật đầu, "Theo kinh nghiệm của mấy ông lão nhóm quật băng đó. Tổ tông mấy đời của họ kiếm ăn ở sông băng, đã quá quen thuộc với đống băng tuyết kia, đôi khi chỉ nhìn nhìn vài cái liền sẽ hiểu được sông băng đang trong thời kỳ gì ngay. Theo kinh nghiệm của bọn họ, những chuyện xảy ra trong sông băng rõ ràng là do địa chất đứt gãy, cũng gần như đúng kỳ 500 năm di chuyển một chuyến của nó —— sông băng sẽ dịch chuyển vị trí trên quy mô lớn."
Khó trách lập tức đưa nàng cùng U Vô Mệnh đến thẳng địa tầng phía dưới.
"Hoàng Phủ Tuấn ở Vân Châu xảy ra chuyện, Hoàng Phủ Hùng không làm khó dễ ngươi chứ?" Tang Viễn Viễn hỏi.
Vân Hứa Chu cười vẫy vẫy tay: "Ta chỉ việc hỏi một câu là đã ba câu không biết, hắn có thể làm gì được ta chứ. Hắn có dám chạy đến nơi băng thiên tuyết địa này đánh nhau với ta một trận không đã ?
Khí hậu Vân Châu này cực kỳ ác liệt, lạnh vô cùng, nhưng thật ra đó lại chính là ưu thế thiên nhiên bất bại của quân Vân Châu —— nếu là chỉ thủ chứ không tấn công.
"Vân Hứa Chu, ngươi có biết phía dưới mấy này có cái gì không?" U Vô Mệnh bỗng nhiên giảo hoạt hỏi một câu.
"Phía dưới cái nào?" Vân Hứa Chu cúi đầu nhìn nhìn, "Nền? Vùng đất lạnh?"
"Lại phía dưới nữa."
"Băng." Vân Hứa Chu đột nhiên cười cười, "Đều là băng. Ta đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày, khí hậu Vân Châu này thay đổi, chuyển thành ấm áp, vậy thì nguyên mảnh đất này ước chừng sẽ biến thành hồ thành biển, hoặc là đầm lầy. Cũng không sao, trời không tuyệt đường người, đến lúc đó lại xây dựng nó thành một châu quốc trên mặt nước là được."
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh bất động thanh sắc liếc nhau.
Xem ra nàng ấy thật sự không biết dưới ngầm có cái đại gia hỏa.
Hai người cũng không tính nói cho Vân Hứa Chu.
"Đúng rồi," U Vô Mệnh tiến lên đi cùng với hai người, đưa tay kéo kéo khóe môi, nghiêng đầu thấp thấp hỏi, "Vân Chi Trạc, nghe qua tên người này chưa?"
Vân Hứa Chu nheo đôi mắt trầm tư một lát: "Chưa từng nghe qua tên này. Vân thị mấy trăm năm tới giờ chưa có dòng nào mang chữ lót là ' chi ' , nếu là được ban họ...... Đúng rồi, lần trước khi tra cái vị Thiên Đàn Thánh Tử chi đó, danh sách cùng lý lịch những người họ Vân người trong nước đang ở chỗ ta đây, hiện giờ đi xem luôn không?"
Tang Viễn Viễn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó hơi không đúng.
"Trạc. Ý nghĩa là tẩy xoá. Nếu ban tên...... Ngụ ý này không phải là ý tốt nha."
Thực dễ dàng làm người liên tưởng đến ý tứ rửa sạch vương tộc Vân thị.
Nhiều đen đủi nha!
Nàng đi hai bước, ngón tay gõ thái dương: "Nếu ta nhớ không lầm, cái của từ này phảng phất còn có ý như là trừ tội ác."
Trừ đi tội ác của Vân thị?!
Sách, vậy còn lợi hại hơn.
"Có ý tứ." U Vô Mệnh mím môi nở nụ cười.
Nếu là ban họ, lễ quan nhất định sẽ nghiêm khắc chọn chữ thật cẩn thận, tuyệt đối không có khả năng xảy ra sơ xuất lớn như vậy. Cái tên như thế này thật sự là quá phản động, quan viên Lễ Bộ nghiền ngẫm từng chữ một làm sao có thể sẽ bỏ qua được nó.
Cho nên, người này rất có thể là tự dùng vương họ.
Tự mình lén dùng họ của vương tộc thật ra cũng không phải không có. Nhưng mà mấy chuyện như thế này chỉ có xảy ra ở nơi xó xỉnh hiu hắt nào đó không bao giờ cùng người ngoài giao thoa hay quan hệ gì, thuận tiện lại tự lập cái vương triều gì đó, trời cao hoàng đế xa, ai cũng quản không được.
Tưởng tượng như vậy, Thiên Đàn quả thật cũng giống như là một cái thế giới độc lập nào đó vậy.
Chỉ là một cơ quan chuyên cầu nguyện quốc vận và chúc phúc, không có bất luận thực quyền gì, thu nhận sử dụng người toàn bằng một chữ ' duyên ', tuy rằng mỗi năm cũng sẽ trình danh sách đàn tử lên đế cung, nhưng trước nay cũng không có ai đi khảo chứng thực hư ra sao.
Vân Chi Trạc là một cường giả Linh Diệu cảnh, tuổi thì đã không thể đoán được.
Cứ như vậy, ' ẩn mình ' ở Thiên Đàn?
Nếu không phải Tang Viễn Viễn bỗng nhiên ý thức được cái tên này có chút không ổn, chỉ sợ tất cả mọi người chỉ biết cho rằng đây là một người thời trước có lẽ được ban họ vương tộc nhưng lại vừa lúc không l lưu lại ký lục.
"Có thể là tên giả hay không?" Vân Hứa Chu hỏi.
Tang Viễn Viễn nhớ lại dáng điệu, giọng nói và nụ cười của Vân Chi Trạc, chậm rãi lắc đầu: "Không giống. Khi hắn gần chết cũng từng đề nói đến của mình, cực kỳ tự nhiên và lưu loát, mặt mày không có chút nào miễn cưỡng, chứng tỏ là hắn đối với cái tên này đồng cảm rất mạnh, hẳn là vẫn luôn dùng. Hơn nữa, thân phận của hắn trên lệnh bài rõ ràng viết xác thật là ba chữ ' Vân Chi Trạc ' này."
Vân Hứa Chu phun một hơi dài: "Vậy ta trước tiên cho người đi tra ký lục những ai được ban tên trước đã, tìm cái tên này hoặc là tương tự, hoặc tên trùng âm. Nếu là không có, xin U Châu vương đem lệnh bài thân phận này đưa cho ta, ta cầm nó, trực tiếp đối chất với Thiên Đàn! Người này trộm họ vương tộc của ta, nhục nhã Vân thị ta, ý đồ đáng chết! Ta muốn hỏi một chút Thiên Đàn bao che đủ bề như thế là có ý như thế nào!"
Vân Hứa Chu, xác thật có lý do và có tư cách đi náo loạn chuyện này.
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh liếc nhau, nhẹ nhàng gật đầu.
Thừa dịp Vân Hứa Chu đang sắp xếp điều động người, Tang Viễn Viễn lén nắm lấy đai lưng của U Vô Mệnh: "Đưa mảnh kính vỡ cho ta."
Đôi mi dài của U Vô Mệnh khẽ hạ, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Vân Hứa Chu một cái.
Sau đó lấy mảnh kính vỡ ra, khẽ khàng chuyền qua lòng bàn tay cho Tang Viễn Viễn.
Lúc trước, nàng đã cùng U Vô Mệnh lợi dụng cái mảnh kính vỡ này xem xét Vân Chi Trạc một lần.
Tiếc nuối chính là, thử mấy lần đều chỉ có thể thấy hắn một mình ngồi trong mật thất âm u tập trung tu hành —— cái tên Vân Chi Trạc này, thật sự sống khổ hạnh như một tăng nhân sắp đắc đạo ấy.
Nếu hợp với cái đoạn tra được từ lão thái giám Khương Nhất, có thể nhìn thấy rất nhiều người tụ tập trong một toà cung điện ngầm đen nhánh, vây quanh tế đàn thi thuật. Những người còn lại đều mặc áo choàng đen, mang mặt nạ kim loại, không thể nhận ra thân phận.
Manh mối liền đứt ở chỗ này, không có cách nào rời đi cái vòng tuần hoàn khép kín —— tra Khương Nhất, đang thi thuật; tra Vân Chi Trạc, đang đả tọa; tra Vân Chi Trạc cùng Khương Nhất, lại đang thi thuật, hoàn toàn không có gì đột phá.
Vân Chi Trạc và Khương Nhạn Cơ, Hoàng Phủ Tuấn đều không có bất luận giao tiếp gì, tra tới tra đi, hắn vĩnh viễn đều là một mình một người, ở trong mật thất đả tọa.
Vì thế Tang Viễn Viễn căn bản liền không đem người này cùng Vân Hứa Chu trẻ tuổi liên tưởng cùng một chỗ.
Theo bản năng xem nhẹ.
Lúc này Vân Hứa Chu nói muốn nương việc này đi làm ầm ĩ một trận, Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh tự nhiên muốn xác nhận trước một chút, thay nàng ấy loại bỏ hiềm nghi.
Tang Viễn Viễn cầm mảnh kính vỡ mà U Vô Mệnh truyền qua, nhắm mắt lại, yên lặng nhớ về hình dáng Vân Chi Trạc.
Thầm nghĩ: ' Vân Chi Trạc, Vân Hứa Chu. '
Trước mắt hiện lên hình ảnh.
Trái tim Tang Viễn Viễn đột nhiên thót một cái.
Nàng kỳ thật đã chuẩn bị tinh thần là hai người này không hề có quan hệ gì.
U Vô Mệnh nhìn thấy Tang Viễn Viễn thay đổi sắc mặt, lập tức nheo mắt lại, trên bàn tay đang rũ tại bên người chậm rãi ngưng tụ hắc diễm.
Vân Hứa Chu cũng không biết bản thân đang bị con rắn độc mang theo hắc diễm theo dõi, sau khi sắp xếp cho thủ hạ đi tra ký lục, vừa cân nhắc sắp sửa làm chút việc, vừa hướng Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh đi tới.
"Tang......"
Vân Hứa Chu đột nhiên ngẩn ra.
Nàng thấy khoé môi U Vô Mệnh như ôn hòa tươi cười, thân hình cao gầy của hắn chắn trước mặt Tang Viễn Viễn.
Vân Hứa Chu: "U Châu vương?"
U Vô Mệnh nhẹ giọng nói: "Ngươi đứng yên đi, chờ."
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng không thể phản đối.
Vân Hứa Chu: "?"
Nếu Đoản Mệnh ở chỗ này, liền sẽ biết chủ nhân nhà mình đang sắp chuẩn bị giết người.
Vân Hứa Chu không hiểu ra sao, hơi hơi nghiêng người, tầm mắt muốn vòng qua U Vô Mệnh, xem Tang Viễn Viễn phía sau lưng hắn.
"Tang Quả làm sao vậy?"
Chợt thấy một cơn lạnh lẽo ' xoát ' một chút bò đầy ngực cùng sống lưng phía sau.
Vân Hứa Chu lông tóc dựng đứng, cực kỳ chậm rãi nghiêng đầu đi nhìn U Vô Mệnh. Lại thấy hắn vẫn còn mỉm cười, biểu tình ấm áp, đôi mắt đen hơi cong lại là nhè nhẹ nhiễm hàn khí, có thể đông lạnh đến tận xương cốt. Vân Hứa Chu lúc này mới ý thức được mới vừa rồi câu nói kia của U Vô Mệnh không phải là tùy tiện nói ra.
Vân Hứa Chu lui một bước, nhăn chặt hai hàng lông mày: "Ta đứng yên, được rồi chứ."
Sau một lúc lâu, rốt cuộc có một bàn tay nhỏ từ phía sau U Vô Mệnh ló ra, túm túm ống tay áo U Vô Mệnh.
U Vô Mệnh quay người lại, ánh mắt bình tĩnh, đầu nhìn về nàng.
Tang Viễn Viễn đối diện với tầm mắt của hắn, trái tim m liền ' đông ' nhảy dựng một cái—— khí tức cùng thần sắc của người nam nhân này phảng phất như nói với nàng ' bất kể muốn giết ai cũng không sao, tất cả vấn đề đều giao cho ta '.
Nàng nhịn không được men theo cổ tay áo hắn tìm được bàn tay mang vết chai của hắn, dùng năm ngón tay đan vào.
U Vô Mệnh bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng thu lại hắc diễm trong tay, xoay lại cầm tay nàng.
Hắn dùng khoé mắt hơi hơi nhíu lại liếc Vân Hứa Chu một chút.
Tang Viễn Viễn nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi nhìn thấy, đi đến trước mặt Vân Hứa Chu.
Vân Hứa Chu giờ phút này đã ý thức được có gì đó không thích hợp, nàng ấy hơi có chút cảnh giác nhìn thẳng Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh.
"Tang vương nữ nghe được tin tức gì về ta sao?"
Cằm nàng ấy khẽ nhếch, cười lạnh nói: "Vân Hứa Chu ta, cả đời hành sự đều ngay phẳng, ngoại trừ việc giúp các ngươi dấu diếm vụ ám sát vương tộc Đông Châu ra, chuyện ta đã làm không bao giờ không thể cho người khác biết!"
Tang Viễn Viễn nghiêm mặt nói: "Nhiếp Chính Vương hiểu lầm."
"Hiểu lầm." Mặt Vân Hứa Chu giận tái đi, "Mới vừa rồi một thân sát khí của U Châu vương cũng không phải là hiểu lầm."
Tang Viễn Viễn thở dài: "Đến trong điện nói chuyện đi."
Vân Hứa Chu hầm hầm dẫn hai người Tang Viễn Viễn tiến vào thư phòng.
Nàng ấy vẫn tức giận: "U Châu vương, thân thủ ngươi siêu tuyệt thì ta đã biết, nhưng Vân Châu ta chưa chắc sợ ngươi. Nếu ngươi dám ở chỗ này động thủ với ta, ta dám cam đoan ngươi tuyệt đối không khả năng bình bình an an mang Tang vương nữ ra khỏi địa giới Vân Châu!"
Tang Viễn Viễn vội vàng giơ gương mặt tươi cười ra: "Tẩu tẩu đừng tức giận, nghe ta nói đã."
Vân Hứa Chu ngồi vào trong ghế bành thật mạnh. Vốn còn muốn xả giận, nhưng lại bị xưng hô không biết xấu hổ của Tang Viễn Viễn làm cho có vài phần xấu hổ buồn bực.
"Ai phải gả cho Tang Bất Cận chứ!"
"Đươc rồi, được rồi, không gả thì không gả." Tang Viễn Viễn cúi đầu cười cười, sau đó nghiêm mặt nói: "Nhiếp Chính Vương nghe ta nói, tên Vân Chi Trạc này, có liên quan đến ngươi."
Vân Hứa Chu mở to hai mắt: "Hả ?!"
Tang Viễn Viễn nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi nhìn thấy, nói: "Trong đại điện với ánh sáng tối tăm, đỉnh điện rũ xuống rất nhiều màn, không khí hoàn toàn nghiêm ngặt túc mục. Ngươi và hắn, cách nhau khá xa, cũng chưa từng nói chuyện với nhau, giữa hai người cũng có rất nhiều người khác, ăn mặc không phú cũng quý, đa số là nữ tử, nam tử thì gầy yếu, hẳn đều là vương tộc của Vân thị. Không biết Nhiếp Chính Vương có ấn tượng với cảnh này không?"
Vân Hứa Chu chậm rãi nheo mắt lại: "Còn gì khác nữa không?"
Tang Viễn Viễn lắc lắc đầu: "Không còn."
"Đây là tin tức từ đâu ra?" Vân Hứa Chu kỳ quái hỏi, "Nếu biết ta cùng với Vân Chi Trạc đã từng xuất hiện chung tại một chỗ, sao lại không có thêm nhiều tin tức khác chứ?"
Tang Viễn Viễn xoa nhẹ thái dương: "Một lời khó nói hết, xem như thuật thông linh thần thần thao gì đó đi."
"À......" Vân Hứa Chu thở dài, "Xác suất chính xác như thế nào."
"Hẳn sẽ không chênh lệch quá lớn."
Tang Viễn Viễn cũng không có nhiều tiếp xúc với Vân Châu, hiệu ứng cánh bướm khi nàng ' chết mà sống lại ' hẳn là không ảnh hưởng đến Vân Châu bên này.
Nhưng mà chỉ có một hình ảnh như vậy, không đầu không đuôi, cũng không có điểm đặc thù nào thể hiện rõ, thật sự làm khó người khác mà.
Dù cho ở chùa, tế đàn, tổ miếu, đạo quan, đều có thể xuất hiện hình ảnh như vậy.
"Ta mặc lễ phục à?" Vân Hứa Chu hỏi.
"Không phải." Tang Viễn Viễn nói, "Quần áo cũng nghiêm túc nhưng đều là thường phục."
"Vậy không phải lễ hiến tế rồi."
Trầm mặc sau một lát, Vân Hứa Chu bỗng nhiên ' ê ' một tiếng, nhíu đôi mắt lên: "Tang Quả! Ngươi nói là tên cuồng đồ vũ nhục vương tộc của ta, cư nhiên lăn đến bên cạnh mà mà ta hoàn toàn không biết gì cả!"
Tang Viễn Viễn: "......" Cái phản xạ này cũng hơi bị chậm rồi nhỉ.
"Vân Chi Trạc, không đơn giản nha......" Vân Hứa Chu gõ gõ mặt bàn, "Xem ra, không chỉ là nguyền rủa vũ nhục đơn giản như vậy, hắn và lực lượng sau lưng hắn là muốn điên đảo Vân thị của ta. Hắc, có chút có lý đấy! Rõ ràng là bọn họ làm đủ thứ trò kỹ xảo quỷ quái sau lưng, quay mặt lại liền ra vẻ như cái gì anh hùng chính nghĩa, muốn trừng phạt vương tộc bội nghịch Vân thị!"
"Như thế nào, khinh thường tín ngưỡng của vai ác à?" Tang Viễn Viễn nở nụ cười.
"Vèo!" Vân Hứa Chu bị nàng quơ đũa cả nắm như vậy, tâm tình cũng hoàn toàn thả lỏng lại, dỗi nói, "Ngươi còn cười! Như ngươi mới vừa nói, người này có thể lăn lộn đến bên trong con cháu Vân thị, đây đúng là loại chuyện làm cho người ta sợ hãi! Nếu mà hắn cơ thể đem theo thuốc nổ hay gì đó đột nhiên ném ta một cái không kịp phòng ngừa, sách...... Da đầu tê dại! Thôi tới đây, vẽ lại gian đại điện ngươi nhìn thấy kia cho ta!"
Vân Hứa Chu ' xoát ' một tiếng, ném giấy bút tới trước mặt Tang Viễn Viễn.
Tang Viễn Viễn: "......"
Vẽ tranh hả, có hơi khó khăn nga.
Nàng cầm bút đặt lên giấy, cố gắng nhớ lại thật tỉ mỉ hình ảnh trong đầu, từng chút từng chút một vẽ ra gian đại điện tinh tế kia.
Vẽ được một nửa, bỗng nhiên có thân vệ không kịp chờ thông truyền vội vàng chạy vào.
Vân Hứa Chu nhíu chân mày, ' xoát ' một chút giấu đi bức vẽ 'hiện trường vụ án' mới được một nửa mà Tang Viễn Viễn vẽ.
Thân vệ chắp tay cúi đầu, thanh âm vội vàng: "Nhiếp Chính Vương, không tốt rồi, chủ quân hắn, cổ độc phát tác, sắp không được rồi!"
"Cái gì?!" Vân Hứa Chu đột nhiên đứng lên.
Tên thân vệ này là người mà nàng ấy phái đi bên cạnh để ' chiếu cố ' Vân Hứa Dương.
Vân Hứa Dương lúc trước bao che dung túng cho hung thủ hành hạ thiếu nữ đến chết chỉ để thỏa mãn tâm lý rình coi biến thái của mình. Sau khi sự việc xảy ra, Vân Hứa Chu đem hắn nhốt vào thiên lao, phái thân vệ đắc lực nhất theo nhìn chằm chằm.
Trước đó vài ngày U Vô Mệnh có đưa tới dược giải linh cổ, Vân Hứa Chu liền để Vân Hứa Dương dùng, hắn phun ra rất nhiều huyết cổ, lúc ấy đã gần như hồi phục rất tốt.
Vân Hứa Chu vốn đang có kế hoạch nhờ U Vô Mệnh nhiều chế thêm giải dược, dự định sẽ chữa trị cho vương tộc Vân thị trong phạm vi lớn, ai ngờ thân vệ lại mang đến tin tức như sét đánh giữa trời quang như vật.
"Vân Hứa Dương?" Tang Viễn Viễn hỏi.
Vân Hứa Chu vội vàng gật đầu, hai mắt đã nổi lên màu đỏ: "Mau đi xem!"
Ba người vội vàng đi đến đại lao giam giữ Vân Hứa Dương.
Vân Hứa Dương được đối xử cũng không khác mấy so với tù phạm khác, ngoại trừ bản thân bị giam một mình trong một gian ngục, giường, thức ăn, đều cũng giống như những người khác.
Giờ phút này ngự y đã chạy tới trong lao, đang xem xét bệnh tình của Vân Hứa Dương.
Hắn nằm trên cái giường gỗ trải rơm rạ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt tối đen, môi trắng bệch.
Trong miệng từng ngụm máu tươi lớn đang lần lượt trào ra.
Ngự y trường nhìn thấy Vân Hứa Chu, vội vàng tiến lên: "Nhiếp Chính Vương! Đây là linh cổ bùng nổ, đột nhiên tấn công tâm mạch! Lão thần không biết nguyên nhân gây ra, không dám tùy tiện dùng dược!"
"Lúc trước không phải nói cổ độc trong cơ thể cơ bản đã quét sạch sao." Thanh âm Vân Hứa Chu bình tĩnh, nhưng bàn tay giấu ở trong ông tay áo đã nắm chặt lại thành quyền.
Lão ngự y tóc trắng như tuyết lập tức liền quỳ xuống mặt đất: "Lão thần vô năng! Hổ thẹn với tín nhiệm của Nhiếp Chính Vương!"
"Đừng nóng vội, để ta xem." Tang Viễn Viễn trấn định hỏi, "Ngự y, dược mang đến chưa?"
"Có manh đến ." Ngự y tiện tay lấy hòm thuốc đang mang theo ra.
Tang Viễn Viễn cầm lấy đưa cho U Vô Mệnh.
Nhờ hắn xem xét tra, có phải trong dược bị người động tay chân hay không.
Nàng cùng U Vô Mệnh sớm đã ăn ý mười phần, một ánh mắt liền có thể hiểu rõ ý tứ đối phương. U Vô Mệnh nhận dược lập tức đem dược luyện hoá thử.
Tang Viễn Viễn cố gắng an định tâm mình lại, ném ra một bông hoa hướng dương nhỏ lên bên cạnh Vân Hứa Dương, dây leo linh uẩn mỏng manh lặng lẽ bò lên trên ngực hắn, đột nhiên lặn một cái vào bên trong cơ thể của hắn.
Tang Viễn Viễn nhắm mắt nhập định.
Chỉ thấy trên trái tim của Vân Hứa Dương, huyết tuyến trùng thật nhỏ mấp máy khắp nơi, vừa nhìn liền biết đó là loại trùng non vừa mới ra khỏi trứng, đang vô cùng cấp bách có nhu cầu tìm năng lượng để lớn lên, vì thế mới có thể gặm cắn sinh cơ của Vân Hứa Dương như điên, làm cho bệnh hắn phát ra bừa nguy hiểm lại vừa nhanh.
Bên trong kinh mạch bên chồng chất đầy vỏ trứng trùng đã phá xác.
"Vân Hứa Chu!" Vân Hứa Dương vừa hộc máu, vừa khóc mắng, "Ngươi đúng là kẻ lừa đảo đốn mạt! Căn bản là bệnh của ta không có khả năng trị khỏi, căn bản là không có khả năng! Ngươi lại cố ý hại ta, ngươi muốn hại chết ta, muốn quang minh chính đại cướp đi vị trí Vân Châu vương của ta, ô ô ô......"
Sắc mặt Vân Hứa Chu lạnh nhạt, chờ đợi kết quả.
Sau một lát, U Vô Mệnh thu lại hắc diễm trong tay, nói: "Dược không có vấn đề."
Tang Viễn Viễn cũng mở mắt: "Đều là cổ độc mới, trong cơ thể xác thật không có cổ độc cũ còn lưu lại. Dược là hữu hiệu."
"Cái rắm!" Vân Hứa Dương phốc một chút lại phun ra một mồm máu tươi, "Đừng cho là ta không biết! Các ngươi cùng Vân Hứa Chu liên thủ hại ta, muốn đoạt vương vị của ta! Lão tổ tông đã nói, đây là nguyền rủa của trời cao đối với Vân thị chúng ta! Căn bản là không có khả năng hồi phục! Vân Hứa Chu ngươi đừng quên bản thân ngươi đã phát lời thề trước mặt lão tổ tông, cho dù ngươi hại chết ta đi nữa, cũng cả đời ngươi cũng không thể bước lên vương vị!"
Tang Viễn Viễn nhìn về phía Vân Hứa Chu: "Đem dược đổ cho hắn uống trước đã, đừng để trong chốc lát không chừng chết thật."
Nghe vậy, Vân Hứa Chu nhận dược đi tới, hướng về phía cái giường gỗ kia ngồi xuống, bóp miệng Vân Hứa Dương cho mở ra, không quan tâm hắn thế nào liền rót xuống.
Vân Hứa Dương điên cuồng vặn vèo như vùng vẫy giành lại sự sống, nhưng mà thân thể này thật sự ốm yếu, bị nắm trong tay cường giả Linh Minh Cảnh như Vân Hứa Chu này, căn bản không có chút sức phản kháng.
"Các ngươi đều là hung thủ! Hung thủ!" Vân Hứa Dương khóc lớn kêu to, "Lão tổ tông nói, căn bản không có khả năng chữa khỏi, cái dược gì đó đều là gạt người, chỉ làm ta bị chết càng mau! Vân Hứa Chu, ngươi chính là cố ý hại ta!"
"Lão tổ tông đã già nên hồ đồ rồi." Vân Hứa Chu lãnh đạm mà nói.
Vân Hứa Dương khóc lớn, muốn moi họng phun dược ra, bị Vân Hứa Chu trở cán đao gõ một cái liền ngất xỉu.
Tang Viễn Viễn chần chờ nhìn Vân Hứa Chu: "Phảng phất có nội tình gì thì phải?"
Vân Hứa Chu thở dài một tiếng, phất tay ra lệnh cho ngự y lui ra.
"Ngày các ngươi đến Băng Vụ Cốc, ta không phải bận tham gia họp tộc sao?" Vân Hứa Chu thở dài, "Một thị vệ sơ sẩy để cho Vân Hứa Dương tóm được cơ hội chạy đến trước mặt lão tổ tông, cáo trạng ta."
Lông mày Tang Viễn Viễn vừa động: "Cho nên lão tổ tông biết linh cổ có thể trị rồi sao?"
Vân Hứa Chu lắc lắc đầu: "Cũng không tính là biết. Vân Hứa Dương cái gì cũng không biết, cũng chỉ biết ta lấy hắn thử thuốc, trước đó vài ngày tuy rằng đã giải xong cổ độc, nhưng thân thể hắn yếu đuối nhiều năm như vậy, trong chốc lát cũng không có cách nào khôi phục như người thường được. Ta đã dặn qua mọi người, không được nói với hắn bất cứ chuyện gì."
Tang Viễn Viễn thấy sắc mặt nàng ấy không được tốt, liền tri kỷ hỏi: "Vậy, lão tổ tông có trách cứ ngươi không?"
Vân Hứa Chu nhàn nhạt cười: " Niệm kinh như bao lần, không nghe không nghe."
Xem ra là bị mắng thật nhiều rồi.
Trầm mặc một lát, Vân Hứa Chu gục đầu xuống, đế giày cọ cọ trên mặt đất vài cái, thanh âm vắng vẻ bay ra: "Lão tổ tông là người chứng kiến Vân thị xuống dốc. Khi đó, trong tộc cứ liên tục một người lại một người ngoài ý muốn ly thế, vẫn luôn không thể tra ra nguyên nhân. Sau lại đó bạo phát lên cái gọi là ' nguyền rủa ', lúc ấy lão tổ tông chính là đế quân, người nào có năng lực duỗi tay đến trên người ông ấy, trong một đêm liền làm cả nhà Vân thị nhiễm cổ độc?"
"Cho nên lão tổ tông vẫn luôn tin tưởng chắc chắn rằng đây chính là thiên mệnh chứ không phải hành vi của con người." Tang Viễn Viễn thở dài.
Vân Hứa Chu cười khổ: "Không sai. Lão tổ tông là người phản đối việc tìm y hỏi dược nhất. Phàm là ai muốn điều ra sâu một chút, ý đồ tra ra nguyên nhân bệnh liền sẽ bị gọi vào tổ miếu thoá mạ cho một hồi. Ta này đây lại rót thuốc cho Vân Hứa Dương, còn có hiềm nghi muốn soán vị, không bị mắng cho thất khiếu bốc khói đã là may."
Thái dương Tang Viễn Viễn không khỏi nhảy dựng.
"Từ từ," nàng bỗng nhiên trợn to mắt, "Trên thực tế, Vân thị không phải là trong một đêm, bị người hạ cổ cả nhà?!"
"Đúng vậy......" Vân Hứa Chu đầy mặt bực bội, "Vấn đề là, những người lúc trước đó sớm đã xuống mồ nhiều năm, không thể nào kiểm chứng."
"Có thể tra." Tang Viễn Viễn mỉm cười, "Bắt đầu ra từ nguyên nhân vì sao Vân Hứa Dương lại lần nữa nhiễm trứng cổ độc đi!"
Hai mắt Vân Hứa Chu sáng ngời.
Bình luận truyện