Chương 4: Người Phụ Nữ Này Có Tướng Phá Gia
Người trong thôn đều cho rằng cô giáo Lâm luyến tiếc bọn nhỏ trong thôn bọn họ mới ở lại thôn, là đại ân nhân của Táo Câu thôn bọn họ, nhưng Lâm Khiết tự biết, cô ở lại mới không phải vì chịu khổ bị liên luỵ đâu.
Cô ở lại là vì cướp chồng Tô Nhược Phượng, từ đây trải qua ngày lành.
Lâm Khiết, là trọng sinh!
Cô biết Diệp Bạch Xuyên về sau sẽ trở thành bá đạo tổng tài, cũng biết ba mẹ Tô Nhược Phượng sẽ trở về nhận thân, cô còn biết rất nhiều rất nhiều chuyện hiện tại còn chưa phát sinh.
Nhìn Tô Nhược Phượng ngồi ở ghế dài bệnh viện trên mặt đầy mông lung, Lâm Khiết cúi đầu, dùng tóc mái trên trán che giấu đáy mắt căm hận.
Cho dù đã trọng sinh vài năm, cảnh tượng đã từng khiến cô trằn trọc không thể ngủ cũng phảng phất ở trước mắt.
Lâm Khiết bỏ ra rất nhiều công sức mới ngăn chặn hận ý và ghen tỵ của mình, làm ra dáng vẻ nôn nóng lo lắng, đi ra phía trước cầm tay Tô Nhược Phượng.
Hai người cảm tình trong mắt người khác tương đương tốt.
Lâm Khiết là thanh niên trí thức tuổi nhỏ nhất xuống nông thôn, mọi người đều quan tâm cô.
Tô Nhược Phượng cũng không ngoại lệ, hơn nữa Lâm Khiết trọng sinh một lần, đối với sở thích của cô rõ như lòng bàn tay, nhất cử nhất động nhất ngôn nhất ngữ đều trúng hồng tâm Tô Nhược Phượng.
Tô Nhược Phượng xa người thân, trực tiếp coi cô trở thành em gái mình, chuyện gì cũng đều nghĩ cô.
Chỉ tiếc, tỷ muội tình thâm này hoàn toàn là đơn phương, Lâm Khiết từ đầu tới đuôi chỉ nghĩ thay thế được Tô Nhược Phượng thượng vị.
Nhưng Tô Nhược Phượng không hiểu được.
Trước mắt rốt cuộc xuất hiện một "người nhà mẹ đẻ" quen thuộc, tâm tình thấp thỏm mờ mịt của Tô Nhược Phượng yên ổn không ít.
Cô càng sụt sịt mũi, đôi mắt ôn nhu ưu thương:
"Em gái, em nói xem A Xuyên anh ấy...!anh ấy làm sao lại đụng phải chuyện như thế này?"
Tô Nhược Phượng thật sự không hiểu nổi có người ban ngày ban mặt bị sét đánh.
Cô càng không hiểu, chồng mình một lần hai lần đều gặp chuyện không may?
Chẳng lẽ cô chính là người có mệnh khắc phu mà phụ nữ nông thôn hay nói?
Tô Nhược Phượng nghĩ như thế nào, người khác không đoán ra được nhưng Lâm Khiết lại có thể đoán ra vài phần.
Nếu không phải người Diệp gia còn ở đây, cô tám phần có thể sẽ không nhịn được cười ra tiếng.
Tuy là như thế cũng đã nghẹn đến mức đỏ hốc mắt, nghẹn đến mức cả người run rẩy, hơn nửa ngày mới giảm xuống, hai tay hơi dùng sức, nâng Tô Nhược Phượng đứng dậy.
"Chị, người sống cả đời ai có thể Nhất Phàm phong thuận đâu, chị kiên cường lên, anh Bạch Xuyên thương chị như vậy, nhìn thấy bộ dạng này của chị nhất định sẽ đau lòng."
Cô lại quay đầu với hai vợ chồng già cười: "Chú, thím, cháu mang chị của cháu đi qua bên kia trước."
"Ai, đi đi đi đi, an ủi Nhược Phượng cho tốt."
Diệp lão thái cho rằng Lâm Khiết là muốn khai đạo con dâu nhà mình nên thật dễ dàng nói.
......!
Một đường đi vào nhà vệ sinh ở lầu na của bệnh viện, đầu tiên là nhìn trong nhà vệ sinh có người không, lại mở vòi nước mức lớn nhất, tiếng nước chảy ào ào đủ để che dấu bất luận âm thanh gì, lại cảnh giác ngó qua hành lang nhìn, xác định không ai đi qua, Lâm Khiết mới làm ra một bộ dạng khó xử.
"Chị, có chuyện này em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội hỏi chị một chút.
Bây giờ không có người ngoài, em liền hỏi, Tinh Tinh cùng Nhất Phàm bọn họ thật sự là con ruột của anh Bạch Xuyên sao?"
Những lời này uy lực không thua gì sét đánh giữa trời quang, Tô Nhược Phượng suýt nữa ngã xuống đất, may mắn phía sau chính là bồn rửa tay, cô mới đứng vững thân mình, môi nháy mắt trắng bệch, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau mới không được tự nhiên toét miệng, nỗ lực muốn giả bộ không hiểu.
"Này, lời này, loại lời nói này, loại lời nói này, không thể nói bậy......!Không đúng, em là, em là nghe ai nói?"
Tô Nhược Phượng là sợ thật.
Bởi vì, Tinh Tinh cùng Nhất Phàm, cặp song sinh này, thật sự không phải con của Diệp Bạch Xuyên!
Diệp gia huyết mạch, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một mình Tiểu Bạch Quả.
Tinh Tinh và Nhất Phàm, là cô cùng một thanh niên trí thức khác sinh.
Cô cùng người kia là ngầm yêu nhau, cái gì cũng đều đã làm, trong bụng cũng có con của người ta.
Vốn dĩ là chuẩn bị ở bên nhau kết hôn sinh con, kết quả một chuyện ngoài ý muốn làm cho hai người tách ra, cắt đứt liên hệ.
Cô thật sự luyến tiếc bỏ thai trong bụng, liền chọn lựa kỹ càng đàn ông theo đuổi cô ở nông thôn, trúng tuyển là Diệp Bạch Xuyên, là một người thành thục ổn trọng.
Mua một ít thuốc ngủ bỏ vào rượu giao bôi lúc động phòng, nhỏ máu heo lên khăn trải giường.
Song bào thai lớn lên nhỏ, đủ tháng cũng cùng bất mãn nguyệt dường như, hơn nữa Diệp gia hiếm lạ con cháu, thật đúng là bị cô giấu giếm được.
Chuyện này nếu như bị người đã biết, Tô Nhược Phượng quả thực không dám nghĩ cô sẽ sống qua ngày tháng thế nào.
Chỏ là tưởng tượng đến cảnh cô mang theo bọn nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà, cô đều cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng.
Có người phụ nữ trời sinh chính là thuộc thố ti hoa.
Tô Nhược Phượng thật sự không biết cô nên làm thế nào mới tốt.
Cô không ngốc, bằng không lúc trước cũng sẽ không nghĩ đến tìm một người thành thật kết hôn.
Bởi vì cô không ngốc, cô tự nhiên có thể nghĩ đến bí mật ngày hôm nay bị Lâm Khiết biết, ngày hôm sau khả năng cũng sẽ bị người Diệp gia biết.
Hậu quả cô không muốn thừa nhận, nhưng để cô mang theo bọn nhỏ rời khỏi Diệp gia, cô cũng tìm không thấy biện pháp sống sót.
Tô Nhược Phượng lúc này mới thật sự cảm thấy tuyệt vọng.
Nhìn Tô Nhược Phượng đáy mắt tuyệt vọng, Lâm Khiết chỉ cảm thấy trong lòng nở hoa.
Cô hiểu Tô Nhược Phượng, biết tính tình và bản tính người này.
Đừng nhìn Tô Nhược Phượng lớn lên nhu nhược không chủ kiến, kỳ thật trong xương cốt rất ngoan cố.
Không đem cô bức đến cùng đường, cô trăm triệu lần sẽ không nghe ý kiến của người khác.
Trong lòng cười đủ rồi, cô mới làm ra bộ dáng hận rèn sắt không thành thép:
"Chị! Chị sao có thể hồ đồ như vậy chứ? Loại chuyện này có thể dấu diếm được sao?"
Tô Nhược Phượng không nói lời nào, chỉ là bụm mặt khóc, khóc vận mệnh của nàng rốt cuộc có bao nhiêu bi thảm.
Đang êm đẹp từ đại tiểu thư biến thành nông dân, mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, đã đủ đáng thương.
Hiện giờ còn bị chồng đuổi ra khỏi nhà.
Rốt cuộc nơi nào có thể cho nàng một chốn yên thân đây?
Lâm Khiết ngồi xổm xuống trước mặt cô nhìn nửa ngày, đột nhiên thở dài một hơi, phảng phất giống như thật sự là không có cách nào, từ trong lồng ngực móc ra một phong thư, đặt trước mặt Tô Nhược Phượng.
"Đây là bạn học của em báo tin tới, tin nói cô ấy cùng xuống nông thôn với một vị nam thanh niên trí thức vẫn luôn đang tìm kiếm người yêu bị ép chia tay, tuổi tên họ đều khớp với chị, chị xem một chút, có phải hắn hay không."
Đây quả thực chính là liễu ánh hoa tươi lại một thôn, Tô Nhược Phượng hai mắt chợt sáng ngời lên, cơ hồ là đoạt tin vào tay, đọc nhanh như gió xem một lần, nước mắt bất giác rơi xuống, cô đem thư áp vào ngực.
"Đúng là anh ấy!! Thì ra anh ấy vẫn luôn không quên chị, anh ấy đã là người có công việc chính thức trong thành!!"
Làm việc chính thức trong thành ở thời đại này vẫn rất có tiếng, Tô Nhược Phượng trong giọng nói mơ hồ mang theo vài phần kiêu ngạo.
Lâm Khiết trong lòng nhịn không được cười nhạo.
Làm việc chính thức trong thành thì thế nào?
Có thể làm mấy năm?
Qua bảy tám năm nhà xưởng cải cách, hơn phân nửa công nhân bị đuổi việc, làm sao so được với ông chủ lớn Diệp Bạch Xuyên dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng?
Vì vị ông chủ lớn này, cô tìm người tốn hơn mười đồng tiền rất giá trị!
Không đem Tô Nhược Phượng chèn ép đi, cô làm sao trở thành vợ mới của Diệp Bạch Xuyên?
Nhưng ngoài mặt vẫn cứ làm ra bộ dáng tỷ muội tình thâm nói:
"Chị, chuyện này chị làm không đạo nghĩa rồi.
Diệp gia ở Táo Câu thôn cũng là nhà giàu, chuyện này nếu là đem ra ngoài sáng, Diệp gia khẳng định sẽ không tha cho chị.
Tuy rằng làm như vậy không tốt, nhưng ai bảo chị là chị của em, em đương nhiên đứng về phía chị......"
Cô dừng một chút, phảng phất giống như hạ quyết tâm:
"Chị, chị mang theo Tinh Tinh cùng Nhất Phàm chạy đi! Thừa dịp anh Bạch Xuyên muốn nằm viện, người trong nhà thiếu, chị chạy đi!"
Chạy?
Tô Nhược Phượng bị lời này làm hoảng sợ, nhưng lại không thể không thừa nhận, Lâm Khiết đề nghị chuyện này vừa lúc chọc trúng trong lòng cô.
Táo Câu thôn đều nói cô tìm Bạch Xuyên, gả vào Diệp gia là hưởng phúc, cô cũng giống như đối người đàn ông này rất vừa lòng.
Thoạt nhìn hết thảy đều tốt, nhưng chỉ có cô tự biết, nội tâm cô đối người đàn ông này cũng không phải vừa lòng như vậy.
Tô Nhược Phượng là con gái đại gia tộc trong thành, còn học qua chữ.
Diệp Bạch Xuyên tuy rằng lớn lên anh tuấn soái khí, nhưng giống đàn ông nông thôn không tình thú, thổ mạo phao, làm sao có thể xứng với cô?
Ý trời trêu người, thiên chi kiều nữ bị kéo xuống thế gian, bị bắt cho đồ nhà quê cơ hội, vì che dấu bí mật lớn nhất của mình, cô bị bắt cùng đồ nhà quê kết làm phu thê, trong lòng ủy khuất cùng bất đắc dĩ, sao có thể kể ra?
Nhưng......!Nhưng Diệp gia rốt cuộc là có ân với cô.
Cô lợi dụng Diệp gia lâu như vậy, còn có con với Diệp Bạch Xuyên, cứ như vậy đi luôn......!
Tô Nhược Phượng vẫn là có chút không hạ được quyết tâm.
"Chị, chị sẽ suy nghĩ lại."
Cô còn có chút lương tâm, không nghĩ muốn từ bỏ bất luận đứa con nào của mình, nhưng hạt mầm chạy trốn đã nảy mầm trong lòng.
Lâm Khiết biết cô rốt cuộc là kiểu người gì, cũng không ép cô lập tức tỏ thái độ, dù sao chỉ bằng hiểu biết của cô ta đối với Tô Nhược Phượng, sau khi trở về tám phần là động tâm.
"Được, cứ về nghĩ kỹ lại, chị, chúng ta trở về đi, lâu không quay về bọn họ sẽ hoài nghi."
Tô Nhược Phượng như ở trong mộng mới tỉnh, vội vội vàng vàng lau hai hàng nước mắt, một lần nữa đứng trước mặt người Diệp gia.
Bởi vì trong lòng đầy tâm sự, cô đều cảm giác
trước mặt người Diệp gia không được tự nhiên, nội tâm đang bình tĩnh lại chao đảo thêm một lần.
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt.
Diệp Bạch Xuyên bị đẩy ra ngoài.
Người Diệp gia vội vàng tới vây quanh, Tô Nhược Phượng cũng đi tới, chuẩn bị làm làm bộ dáng.
Cô tốt xấu cũng đã tuèng đi học biết hiệu lực thuốc tê không mất nhanh như vậy, nào biết người đàn ông kêu lên một tiếng, đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, chậm rãi mở hai mắt.
Ánh mắt sắc bén, phảng phất có thể trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể thấy rõ ràng linh hồn bên trong.
Tô Nhược Phượng run run một chút, bức bách mình lộ ra gương mặt tươi cười:
"Bạch Xuyên......"
"Ánh mắt mơ hồ, sắc mặt tái nhợt, tim đập nhanh, có thẹn trong lòng.
Cốt cách thường thường vô kỳ, tướng mạo tự cho mình là đẹp đẽ, ghen tị ích kỷ, nàng có tướng phá sản!"
Tô Nhược Phượng:???
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu từ hôm nay, muốn xin thứ năm tuần sau bảng đơn, nhịn không được muốn mau chóng ngày vạn lạp.
(Thật ra tui không biết edit chỗ này, cũng chẳng hiểu nữa.
Mấy chỗ mà đọc kỳ quặc không hiểu được đều là do tui không biết đang nói cái gì nên không edit.)
Rốt cuộc, chuyện thú vị đều ở phía sau.......
Bình luận truyện