Chương 47: 47: Chương 42-2 2
Edit: Nguyệt Trường Ly
Tưởng Ứng Thần gọi xe taxi, chạy đến dưới lầu "nhà" Trình Dương, nhìn ánh đèn ấm áp lộ ra từ cửa sổ trên lầu, động tác đang định tháo đai an toàn xuống xe trên tay hơi dừng lại một chút.
Nếu, nếu giờ phút này Trình Dương đang ở cùng với Chu Khuyết Đình, thì anh ta nên làm cái gì bây giờ?
Lúc trước anh ta còn cười nhạo lòng tự tin thái quá kia của Thẩm Viêm, đến lượt chính mình, anh ta thế nhưng cũng đáng cười mà phỏng đoán trong lòng, rằng liệu Chu Khuyết Đình có phải chỉ là công cụ Trình Dương dùng để làm mình tức giận hay không?
Hồi ức lại quãng thời gian hai người ở chung, không có một khắc là anh ta không thấy ngọt ngào, ngọt đến mức làm người muốn cười thỏa mãn, cười xong lại thấy buồn bã mất mát.
Tất cả mọi thứ tốt đẹp ấy, tại thời khắc Thụy Ngọc về nước kia, đột nhiên dừng lại, nếu ngày đó anh ta không đuổi theo Thuỵ Ngọc ra quán cà phê, mà là nắm lấy tay của Trình Dương, nói cho cậu ấy rằng "Tôi tin tưởng em", thì có phải là hết thảy mọi thứ đều sẽ không như bây giờ hay không?
Nhưng sai lầm ấy thật sự nghiêm trọng đến mức không thể đền bù nổi hay sao? Anh ta không tin.
Cho nên anh ta mới nhất thời hành xử cực đoan, đưa Trình Dương ra hải đảo.
Thời gian trên đảo lãng mạn đến nỗi anh ta cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng Trình Dương nói, hơn hai tháng kia, chưa từng động lòng, dù chỉ một lần
Không có khả năng.
Trước mắt Tưởng Ứng Thần, một màn Trình Dương nhảy vào thuyền cứu sinh kia như lại xuất hiện, liệu có phải lúc ấy cậu ấy đã liếc mắt nhìn mình một cái đầy vẻ lưu luyến không rời hay không? Có mà nhỉ, anh ta nhớ rõ là có.
Ký ức phảng phất như bỏ thêm bộ lọc làm đẹp, nhớ lại biểu tình quyết tuyệt khi xoay người kia của Trình Dương, Tưởng Ứng Thần càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có loại tình cảm quyến luyến.
Là do anh ta lại lần nữa làm sai, trận thế lớn như vậy, làm cho Trình Dương thấy sợ hãi mất rồi.
Chỉ cần trò chuyện cẩn thận, Trình Dương sẽ hiểu cho anh ta.
Tưởng Ứng Thần nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, báo cho chính mình, rằng lần này, không thể quá nôn nóng, phải bình tâm, hoà khí, thẳng thắn kể ra tất cả rối rắm, lựa chọn Thụy Ngọc chỉ là một cách thử ngu xuẩn, từ nay về sau, anh ta sẽ kiên định không rời, cầm tay Trình Dương thật chặt.
Sau nhiều lần xây dựng tâm lý, thậm chí diễn thử cảnh tượng, sau khi gõ cửa xong, cửa mở ra, thấy Chu Khuyết Đình xuất hiện với nửa người trên trần trụi đằng sau cánh cửa, còn nói "Cậu ấy đang tắm rửa".
Không sao, không có vấn đề gì.
Tưởng Ứng Thần từng bước một đi tới cửa "nhà" Trình Dương, giơ tay gõ cửa, nghĩ thầm, chỉ cần trái tim có thể kết nối, tất cả mọi hiểu lầm trong quá khứ, anh ta đều có thể đủ buông xuống.
Từ phía sau cửa vang lên giọng nói trong trẻo của Trình Dương: "Ai đó?"
Tưởng Ứng Thần kinh ngạc phát hiện ra, ngay khi nghe được giọng nói quen thuộc kia, hốc mắt của chính mình thế nhưng đã có chút ươn ướt.
Thật mất mặt, anh ta quay người đi, xoa xoa khóe mắt, sau đó xoay người lại, yên lặng nhìn cửa, chờ đợi sự thẩm phán của vận mệnh.
Cửa mở, gương mặt tươi cười của Trình Dương xuất hiện trước mắt anh ta.
Ánh mắt anh ta lướt qua vai của Trình Dương, nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang đứng trước sô pha, trên cổ tay đeo cái đồng hồ Patek Philippe kia của Chu Khuyết Đình.
Trái tim anh ta chìm xuống, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh ta không thể tiếp tục mắc thêm lỗi lầm, rồi để lòng ghen ghét che mất hai mắt nữa.
Trình Dương thấy người đến là anh ta, cũng không quá ngạc nhiên: "Tổng giám đốc Tưởng?" Cậu đi trên đôi dép lê, bước ra khỏi ngạch cửa, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa lưng lên cửa, cậu hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Tưởng Ứng Thần tối sầm lại, sợ người bên nghe thấy đến vậy sao?
Cơ hội càng thêm xa vời, cổ họng Tưởng Ứng Thần càng thêm khô khốc, miễn cưỡng cười cười: "Vẫn là muốn nói với cậu một câu rất xin lỗi."
"Nếu rất xin lỗi mà hữu dụng, thì còn cần cảnh sát làm cái gì?" Trình Dương ôn ôn nhu nhu đáp lại.
Tưởng Ứng Thần sửng sốt, anh ta nghĩ tới Trình Dương sẽ đỏ mắt lên nói hận mình, hoặc là lạnh như băng trào phúng sao mình không ở bên chăm sóc cho Trần Thụy Ngọc đi, nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới, rằng Trình Dương sẽ......!sẽ dùng loại thái độ đối đãi với người xa lạ, sẽ dùng loại giọng điệu không buồn cũng chẳng vui, không hận cũng không yêu này để nói chuyện với mình.
Trình Dương nói: "Tổng giám đốc Tưởng là vì thấy video tôi làm nên mới đến tìm tôi đúng không? Tôi không có thế lực, không có hậu trường, bị anh giam cầm cũng chỉ có thể tạm thời giả vờ như chưa có chuyện gì phát sinh, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi sẽ buông tha chuyện này.
Tôi sẽ tích góp nhiệt độ, từng chút từng chút một, từng li từng tí công bố những chuyện anh đã làm ra ánh sáng, một ngày nào đó, tôi có thể chờ được công lý đến trễ kia."
Tưởng Ứng Thần sửng sốt trong chốc lát, thế nhưng chỉ đọc ra được một ý tứ: "Cho nên, cậu đang hận tôi?" Trong lòng anh ta có loại vui mừng đáng buồn, tốt xấu gì thì anh ta cũng đã thật sự có được một vị trí nhỏ trong lòng của Trình Dương.
Trình Dương nhìn anh ta, hạ giọng, gằn từng chữ một, nói: "Tưởng Ứng Thần, ngay khi anh nói ra câu người giúp đỡ tử thương bất luận kia, thì ở trong lòng tôi, anh đã bị phán tử hình."
Tưởng Ứng Thần biến sắc, anh ta muốn Trình Dương hận mình, lại tuyệt đối không tiếp thu cái lý do này!
"Đừng nói nữa." Tưởng Ứng Thần cắt ngang Trình Dương.
Trình Dương lại kiên quyết nói tiếp: "Anh biết rõ người giúp đỡ kia chỉ có thể là Chu Khuyết Đình, nhưng anh lại nói ra những lời này, là muốn anh ấy chết hay sao?" Ánh mắt cậu sâu thẳm, lạnh lùng, mang theo một loại sức mạnh, loại sức mạnh mà vì bảo vệ người quan trọng có thể không tiếc trả giá tất cả kia, khiến Tưởng Ứng Thần cảm thấy không thoải mái, "Kẻ có tiền như các anh thích làm xằng làm bậy, không có vương pháp, tôi cũng quản không được, nhưng anh cũng dám hại anh ấy......!Phàm là anh ấy rớt mất một cây lông tơ, thì hôm nay, anh cũng không có cơ hội đứng trước mặt tôi như này."
Tưởng Ứng Thần lùi lại phía sau một bước, cắn chặt răng: "Cậu yêu hắn."
Trình Dương lắc đầu: "Tôi không yêu." Cậu chỉ dựa theo kế hoạch đã định kia, làm cho Lâm Khí Chi tin rằng cậu đang giằng co với Tưởng Ứng Thần mà thôi.
Cho dù cậu thật sự suýt nữa không khống chế được cảm xúc mà đấm cho Tưởng Ứng Thần một cái.
Nhưng cậu hẳn là không yêu Chu Khuyết Đình.
Loại người như cậu, cũng không xứng nói yêu.
Lặp đi lặp lại nói với mình như vậy trong lòng, Trình Dương vẫn như cũ không nhịn được siết chặt nắm tay.
Quả nhiên vẫn là muốn đánh người.
"Không, cậu yêu hắn." Tưởng Ứng Thần tinh tế đánh giá vẻ mặt của Trình Dương, chỉ hận vì sao mình còn có thể tỉnh táo như thế, anh ta lảo đảo lùi về phía sau vài bước, từ trái tim trung truyền đến cảm giác đau đớn như bị dao cùn cứa vào, đỡ lấy tường, anh ta bước từng bước một, gian nan vạn phần đi xuống cầu thang.
Anh ta thế mà tận đến lúc vừa rồi, mới nhìn đến dáng vẻ chân chính để ý một người của Trình Dương.
Anh ta cho rằng Trình Dương vĩnh viễn sẽ không để ý một người đến như vậy! Rõ ràng là mặc kệ gặp được chuyện gì, cho dù có bị Thẩm Viêm dây dưa uy hiếp, cho dù có bị hạn chế tự do thân thể ở trên hải đảo, ngoài nơi ở dưới mí mắt của anh ta ra thì chỗ nào cũng không thể đi, cho dù có bị Trần Thụy Ngọc vu hãm, nhục mạ! Trình Dương cũng chưa từng thay đổi sắc mặt với anh ta.
Anh ta cho rằng Trình Dương không có tính tình, hoặc là khác hẳn với người bình thường, vui buồn không hiện lên trên mặt.
Thì ra, khi mà người quan trọng người chịu uy hiếp, thì sắc mặt của Trình Dương cũng sẽ thay đổi a.
Trở lại khách sạn, Tưởng Ứng Thần ngồi trên sô pha, tay cầm báo chí kinh tế tài chính, cả người lại ngơ ngẩn xuất thần.
Trần Thụy Ngọc từ trong phòng bên đi ra, nhìn thấy anh ta như vậy, sắc mặt trầm xuống: "Anh đi tìm Trình Dương? Cái video kia của cậu ta có hại cho danh dự của anh, để em đi tìm người gỡ nó xuống......"
"Không cần." Giọng Tưởng Ứng Thần khàn khàn nói, "Cậu ấy còn phải dùng cái tài khoản kia để công bố tội lỗi của anh từng chút một.
Đừng chèn ép cậu ấy nữa, anh sợ cậu ấy sẽ phản ứng quá kích, cuối cùng ngược lại làm chính mình bị thương."
Trần Thụy Ngọc im lặng một lúc lâu, mới nói: "Giam cầm cậu ta, xác thật là anh làm sai, nhưng kia cũng là do cậu ta tự gieo gió gặt bão......"
"Để cậu ấy làm đi." Tưởng Ứng Thần nói, "Đây đã là điểm duy nhất của anh có thể làm cho cậu ấy để ý, ít nhất hiện tại, cậu ấy nguyện ý hận anh."
Trần Thụy Ngọc mím môi, cười khổ: "Được rồi, vậy em cũng chỉ đành liều mình bồi quân tử, anh đừng quên, câu chuyện của cậu ta, em cũng là góp một vai hề."
Tưởng Ứng Thần "Ừ" một tiếng, trong lòng lại không đủ sức đi an ủi y.
Trần Thụy Ngọc rũ mắt, che đi vẻ khổ sở trong mắt, ngồi xuống với Tưởng Ứng Thần trong chốc lát, mới về phòng nhắn tin cho một dãy số: 『 Không phải ông nói là dùng phương pháp của ông, là có thể làm cho Trình Dương và Tưởng Ứng Thần hết hy vọng với nhau hay sao? Hiện giờ Tưởng Ứng Thần đầy lòng áy náy với Trình Dương, Trình Dương lại tràn ngập hận ý với Tưởng Ứng Thần, không tiếc giá nào cũng muốn công bố sai lầm Tưởng Ứng Thần phạm phải ra ngoài ánh sáng.
Gút mắt giữa hai người họ càng sâu sắc hơn! 』
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Nghi phạm Tưởng mỗ: Cậu yêu hắn!
Tiểu Trình: Không yêu.
Cẩu lương ngập họng, Tiểu Đường: Cũng không biết kẻ điên cuồng hộ phu mới nãy là ai:)
Không ở hiện trường, Tiểu Chu:!!!!! Tôi không thấy được!!!!! Oa huhuhuhuhu..
Bình luận truyện