Chương 43
Chương 43
An táng Sophie L’Oreal xong, Mặc Vân Hi đặc biệt rửa sạch những tảng đá chung quanh mộ phần Sophie L’Oreal để làm dấu hiệu, lại hái một bó lớn hoa dại xinh đẹp, tuy rằng Sophie L’Oreal không phải thực sự là mẹ của cậu, hơn nữa cũng không biết nơi này có tiết thanh minh hay không, nhưng cậu vẫn muốn hàng năm đều quay lại đây thăm bà.
Mặc Vân Hi nhìn hoa đào bay lả tả khắp sơn cốc, chợt nhớ đến trước kia ông nội một bên uống rượu hoa đào, một bên nhắc đi nhắc lại một câu, “Hoa đào cốc lý hoa đào tiên, hoa đào mỹ nhân dưới tàng cây miên. Hoa hồn nhưỡng liền hoa đào rượu, quân thức mùi hoa đều có duyến.” Cảnh tại đây lúc này, cùng ý trong thủ từ sao mà giống nhau, Mặc Vân Hi nghĩ cậu cùng với đào hoa mỹ nhân an giấc tại nơi này, cũng xem như có một đoạn duyên phận.
Lăng Phong tự nhiên là nghe được Mặc Vân Hi niệm từ, kia hiển nhiên là thủ từ cổ, anh rất khó tưởng tượng Mặc Vân Hi bình thường ngay cả sách cũng không đọc lại có thể yêu thích cái này, nhưng lúc này nhìn thân ảnh tiêm gầy đứng giữa mưa hoa màu hồng nhạt, tựa hồ lại có một sự rung động thần kỳ, chỉ là Mặc Vân Hi như vậy làm anh tổng cảm thấy giống như là người của thế giới kia, “Vân Hi, đang suy nghĩ gì?”
Mặc Vân Hi quay đầu lại, nhìn Lăng Phong khẽ mỉm cười, “Nghĩ về trước kia, có ông lão, mỗi khi đến thanh minh trước hoặc sau tiết cốc vũ, sẽ hái một ít hoa đào, cùng cẩu kỷ làm rượu hoa đào, rượu đó màu phấn hồng trong veo, phi thường tốt cho cơ thể, ngay cả trẻ con cũng có thể uống.”
“Hoa đào? Vậy anh lạc này cũng có thể chứ?” Lăng Phong tinh tế không hỏi đến ông lão mà Mặc Vân Hi đã nhắc đến rất nhiều lần kia, tư liệu anh điều tra được căn bản không có người này, nhưng người này tựa hồ Mặc Vân Hi cực kỳ quen thuộc, anh đang đợi, chờ Mặc Vân Hi có thể chủ động nói cho anh biết hết thảy.
“Ân, tôi cũng thấy anh lạc này cùng thêu hoa rất giống.” Đưa tay đón vài đóa hoa bay xuống, Mặc Vân Hi đưa lên mũi ngửi ngửi, “Không bằng chúng ta cũng thử nhưỡng rượu hoa đào xem sao.”
Mắt hạnh màu đay trong suốt sáng ngời, nụ cười trên mặt thuần túy mà sạch sẽ, Mặc Vân Hi như vậy làm cho Lăng Phong có loại xúc động muốn ôm vào trong ngực, anh tựa hồ càng ngày càng thích thiếu niên này, “Được, ta giúp cậu.”
Mặc Vân Hi ngồi chồm hổm trên mặt đất, cẩn thận đem một vài nụ hoa còn chưa nở rộ bỏ vào túi, lại đột nhiên cảm thấy đầu một trận đau đớn, một lực ý thức cường đại truyền đến, 【 ai? 】 cơ hồ là theo bản năng, lực ý thức của Mặc Vân Hi làm ra phản ứng.
【 Ngươi có thể nghe được ta? 】 một thanh âm hùng hậu truyền vào biển ý thức của Mặc Vân Hi.
【 Ông là ai? Ông ở đâu? 】 Mặc Vân Hi cảnh giác nhìn bốn phía, cuối cùng đem mục tiêu tập trung lên trên mấy cây anh lạc cao lớn ở xa xa.
【 Ngươi là nhân loại đầu tiên có thể nghe được thanh âm của ta, trên người ngươi có một loại năng lượng rất dễ chịu. 】thanh âm hùng hậu nói.
Mặc Vân Hi kinh ngạc nhìn cây anh lạc, cậu cũng vẫn là lần đầu tiên có thể cùng thực vật… đối thoại? !
Lăng Phong cũng phát hiện Mặc Vân Hi không thích hợp, nhưng anh xác định bốn phía cũng không có dị động gì, “Vân Hi, cậu làm sao vậy?”
“Ngạch ~ tựa hồ, cái cây bên kia gọi tôi.” Mặc Vân Hi chỉ chỉ anh lạc, hàm hồ giải thích, “Tôi thấy đây giống như lần trước đuổi kịp cây kỳ lam tham kia, nó cũng không có ác ý.”
Lăng Phong hai mắt âm u nhìn chằm chằm cây anh lạc cách đó không xa, “Cẩn thận một chút, cây này rất lợi hại.”
【 Ngươi tốt nhất bảo thằng nhóc kia không nên phát ra địch ý, đồng bọn của ta tính tình không tốt lắm. 】 nói xong, Mặc Vân Hi cũng ẩn ẩn cảm giác được một cỗ ý thức thị huyết không dễ kiềm chế truyền đến.
“Phong, nó không có ác ý, ngài thả lỏng một chút, địch ý của ngài làm nó rất không thoải mái.” Mặc Vân Hi quay đầu nói với Lăng Phong, cũng chuyển cho anh một ánh mắt trấn an.
【 Ông có chuyện gì không? 】 Mặc Vân Hi cẩn thận hỏi, cây anh lạc này lực ý thức phi thường cường đại.
【 Nhóc con, ta muốn năng lượng trên người ngươi, ngươi tới gần chút. 】
Mặc Vân Hi bĩu môi, nghĩ cậu là đồ ngốc sao, muốn là có, 【 Ông nói lực ý thức trên người tôi sao? Vậy ông có thể cho tôi cái gì? 】
Sophie L’Oreal nói qua với cậu, lực ý thức là của cải thần tự nhiên ban cho người hành tinh Bellamy, có lực ý thức, người Bellamy có thể cùng bất cứ thực vật nào có lực sinh mệnh, lực ý thức trở thành bạn bè, rừng rậm chính là đồng bọn trung thành nhất của người hành tinh Bellamy.
Cây anh lạc trầm mặc một hồi, tựa hồ là ở tự hỏi, 【 nếu ngươi nguyện ý cho ta một chút năng lượng có mùi hương dễ chịu trên người ngươi, ta có thể cho ngươi quả của ta, đây là vật trân quý nhất của ta. 】 tuy rằng quả của nó phải gần 10 năm mới kết một trái, nhưng trên người nhân loại này có loại năng lượng dễ chịu làm cho nó kích động đến mức cành lá đều run rẩy, rất muốn có, giống như khát vọng đối với máu của ông bạn già dây mây của nó.
“Phong, quả anh lạc rất rất trân quý sao?” Mặc Vân Hi hỏi.
Lăng Phong hồi tưởng, “Tựa hồ chưa từng nghe qua anh lạc có thể kết quả, loại cây này một năm bốn mùa nở hoa, nhưng không ai gặp qua nó kết quả.”
【 Thằng nhóc không kiến thức, người bình thường dĩ nhiên không cơ hội nhìn thấy chúng ta kết quả. 】thanh âm hùng hậu khinh thường nói.
Mặc Vân Hi nghĩ nghĩ, nếu không ai gặp qua, kia hẳn là rất hi hữu, hơn nữa cái cây này có thể cùng cậu ý thức đối thoại, căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, nó cấp bậc hẳn là rất cao, bất quá cậu đến nay còn không biết nó có phải thuộc loại dược liệu hay không, có lẽ chỉ là thực vật cao cấp mà thôi.
【 Được, tôi đồng ý với ông. 】 Mặc Vân Hi không chút do dự đáp ứng, Sophie L’Oreal nói qua, lực ý thức có thể không ngừng nâng cao, tiêu hao còn có thể bổ sung lại, hơn nữa thực vật là thành thật nhất, người bạn đáng tin nhất, cũng không sợ nó sẽ nói dối.
Cậu chậm rãi đi đến chỗ anh lạc, Lăng Phong cũng cảnh giác theo sát phía sau Mặc Vân Hi, thời điểm chỉ cách trên dưới 10 thước, dây mây hội sinh của anh lạc bắt đầu xôn xao, một cỗ hơi thở huyết tinh thản nhiên tỏ khắp ở trong không khí.
【 Tôi không đi qua được, bạn của ông thật là đáng sợ. 】 Mặc Vân Hi cảm thấy cho dù dùng lực ý thức, cũng không thể làm cho day mây đối hắn sinh ra hảo cảm.
【Ông bạn già của ta không thích thằng nhóc phía sau ngươi, hơn nữa y tựa hồ ngửi thấy mùi máu, trên người ngươi có mang theo con mồi? 】
Mặc Vân Hi nghĩ, chẳng lẽ là rắn trong không gian? 【 có mấy con rắn cạp nong xanh, bất quá không thể đều cho y, tôi giữ lại còn dùng tới! 】
【 Chỉ là mấy con rắn cạp nong cxanh, sao có thể so sánh với quả của ta, ngươi cho y mấy cái đó đi, y mặc dù linh trí không cao, nhưng coi như nghe lời ta. 】thanh âm hùng hậu mang theo ẩn ẩn đắc ý, ông bạn già này, chỉ có ông mới có thể sử dụng.
Mặc Vân Hi nghĩ nghĩ, bảo Lăng Phong ở tại chỗ chờ cậu, lại lấy năm sáu con rắn cạp nong có đầu lớn nhất quăng qua. Dây mây cảm thấy mùi máu, tựa như vô số mũi tên nháy mắt cắm vào mấy con rắn thô lớn, rắn mất nước nhanh chóng khô quắt, dây mây cũng dần ẩn ẩn lộ ra một ít màu đỏ sậm, Mặc Vân Hi nhìn mà kinh hãi.
【 Ngươi không cần sợ, y sẽ không thương tổn ngươi, mau mau lại đây. 】 anh lạc thúc giục nói.
Mặc Vân Hi thấy dây mây còn đang hút máu rắn, liền nhẹ bước đi tới, Lăng Phong cảnh giác nhìn chằm chằm hướng Mặc Vân Hi, chuẩn bị tùy thời tấn công.
Mặc Vân Hi đưa tay xoa thân cây thô ráp, cây anh lạc giống như hưng phấn mà cành lá run lên, sinh mệnh lực mạnh mẽ chen vào biển ý thức của Mặc Vân Hi, Mặc Vân Hi cảm nhận được nó không có ác ý, cũng không có ngăn trở, nhắm mắt lại, nhìn kỹ bên trong biển tâm thức.
Trong biển ý thức một mảnh mông lung màu trắng, một củ khoai tây nhỏ trơn bóng giống như đang ngủ say im lặng nằm ở trung tâm, tản ra kim quang nhu hòa. Sinh mệnh lực màu xanh biếc của anh lạc như một cỗ gió mát, không ngừng quay chung quanh khoai tây nhỏ, cũng dần nhiễm một chút ánh sáng màu vàng.
Khoai tây nhỏ đang ngủ say hình như có sở giác, mơ hồ hồ mở mắt, ngáp một cái, hưu ~ hút một cái, đem một cỗ sinh mệnh lực màu xanh biếc hít vào trong cơ thể, kim quang bên ngoài cơ thể càng tăng lên, ngay cả sinh mệnh lực màu xanh biếc xoay tròn chung quanh nó cũng nhiễm màu vàng sáng lạn.
Mặc Vân Hi nhìn hết thảy phát sinh trong biển ý thức, kinh ngạc nói không ra nói lời, nó trợn mắt? ! Tuy rằng cậu đã thấy linh thức của Sophie L’Oreal, vật nhỏ kia tuy đã có tứ chi cùng cánh, nhưng Sophie L’Oreal nói linh thức của cậu vẫn là hạt giống, cần cậu không ngừng dùng ý thức lực tẩm bổ dựng dục, cậu còn tưởng rằng phải thật lâu, mới có thể… Phá xác mà ra? Không nghĩ tới khoai tây bóng loáng này thế nhưng trực tiếp liền mở ra mắt!
Anh lạc thỏa mãn thu hồi sinh mệnh lực đã biến thành màu vàng xanh, quả nhiên anh hoa màu sắc càng trở nên diễm lệ, 【 Rất thư thái, điều này có thể làm linh trí của ta được nâng cao, sinh mệnh lực cũng càng tràn đầy, cám ơn thằng nhóc nhà ngươi. 】
Mặc Vân Hi cũng mở ra mắt, 【 không cần cảm ơn, vậy trái cây đâu? 】 kỳ thật cậu cũng là người được lợi, linh thức của cậu tựa hồ cũng lớn lên, lúc này đang vui vẻ ở trong biển ý thức nhảy nhót phun bong bóng.
Cây anh lạc run rẩy run rẩy chạc cây, từ phía trên bùm bùm rơi xuống quả đào màu hồng nhạt. Mặc Vân Hi cẩn thận nhặt lên, cậu chưa bao giờ cảm nhận được cỗ năng lượng dao động nào dồi dào như vậy, bất quá… 【 trái cây cũng quá nhỏ đi. 】 Mặc Vân Hi oán giận, cây lớn như vậy mà chỉ rớt xuống mấy quả đào nhỏ đến mức chỉ vừa đủ xuyên một chuỗi mứt quả.
【 Thằng nhóc không kiến thức, 10 năm mới kết một quả đấy, cầm rồi mau đi đi. 】 anh lạc bất mãn nói, đây chính là ông cố gắng vài thập niên mới kết trái, thế nhưng bị thằng nhóc này ghét bỏ.
【 nga, cám ơn ông, tôi gọi là Mặc Vân Hi, về sau lại đến chơi với ông. 】 Mặc Vân Hi cẩn thận đem trái cây thu vào không gian, đây chính là 10 năm mới kết một trái a, lại nhỏ như vậy, giấu trong đống hoa rậm rạp, khó trách không ai phát hiện, cậu nghĩ khi trở về nhất định phải nghiên cứu một chút, căn cứ vào năng lượng dao động dị thường no đủ này để phán đoán, đây hẳn là thực vật rất cao cấp, bất quá là có phải dược liệu không vẫn chưa thể xác định.
Lăng Phong thấy Mặc Vân Hi đi ra khỏi phạm vi công kích của dây mây, nhất thời tăng khẩu khí, “Thế nào? Có thu hoạch?”
“Ân, bất quá còn không biết có ích lợi gì, dù sao có giá trị là được.” Mặc Vân Hi cầm một khối trái cây đưa cho Lăng Phong xem.
Lăng Phong lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng chưa thấy qua.
++++++++++
Buổi tối về đến nhà, Mặc Vân Hi phi thường mỏi mệt, cũng không có làm cơm, hai người mỗi người ăn một viên dinh dưỡng gọi là giải quyết bữa tối.
Lăng Phong như cũ đi lên phòng huấn luyện tinh thần lực trên lầu hai, tiến hành rèn luyện tinh thần lực mỗi ngày.
Mặc Vân Hi tắm rửa một cái, nằm ở trên giường, liền tiến vào biển ý thức. Nhìn có chút hoạt bát quá, linh thức loạn bính chung quanh, phi thường bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này mới vừa mở mắt, đôi mắt thật to màu xanh biếc đáng yêu cực kỳ, chính là còn chưa có tứ chi, vẫn đang là mười phần bộ dạng khoai tây.
Tiểu linh thức nhìn thấy Mặc Vân Hi, phi thường hưng phấn, vẫn luôn đảo quanh vây quanh cậu, còn không ngừng dùng thanh âm nhuyễn nhu kêu, “Hi ~ rộn ràng ~” nó nghe người kia gọi chủ nhân như vậy.
Mặc Vân Hi sửng sốt, vật nhỏ cũng rất thông minh, “Ân, hẳn là cũng nên đặt cho nhóc một cái tên.” Mặc Vân Hi đau đầu nghĩ, cậu vốn không thích đọc sách, đặt tên chữ và vân vân, trong bụng thật đúng là không có kinh nghiệm về chuyện này, nhìn linh thức chớp đôi mắt sáng bóng nhìn cậu, “Ai ~ quên đi, nhóc vẫn gọi là khoai tây đi, rất tốt, vô cùng thích hợp với nhóc.”
Tiểu khoai tây vui vẻ nhảy nhót, chủ nhân cho nó tên, nó thực thích, một bên nhảy nhót một bên tinh tế hô, “Khoai tây ~ khoai tây.”
Mặc Vân Hi đột nhiên có loại cảm giác tội lỗi khi lừa gạt đứa nhỏ thuần khiết, không có việc gì, dù sao cũng chỉ có một mình cậu gọi.
“Khoai tây, nhóc có bao nhiêu lực ý thức?” Mặc Vân Hi tò mò hỏi, lực ý thức của cậu toàn bộ đến từ linh thức.
Tiểu khoai tây ngây thơ nháy mắt mấy cái, “Khoai tây ~ khoai tây ~ “
… Mặc Vân Hi buồn bực, “Ý thức lực có thể làm cái gì? Chính xác thì nhóc có thể làm những gì?”
Tiểu khoai tây nhảy nhót quanh Mặc Vân Hi, “Khoai tây ~ khoai tây ~ “
Ai ~ Mặc Vân Hi bỏ cuộc, xem ra nó còn không tính là rất thông minh, “Khoai tây, nhóc phóng thích chút lực ý thức cho anh xem.”
Tiểu khoai tây chớp chớp ánh mắt, biểu tình nghiêm túc, nghẹn đủ khí, phốc ~ một cỗ năng lượng kim hoàng sắc từ phía dưới phun ra, nhất thời toàn bộ biển ý thức tràn ngập năng lượng sinh động dao động.
Năng lượng thoải mái ấm áp bổ sung cho biển ý thức của Mặc Vân Hi, làm cậu nhịn không được phải than nhẹ ra tiếng, bất quá… Mặc Vân Hi nghiêm túc nhìn tiểu khoai tây, “Khoai tây! Nhóc có thể dùng phương thức khác để phóng thích lực ý thức không?” Mã đan, điều này nhìn sao cũng giống như là đánh rắm, không nên trách cậu quá tục, thật sự rất hình tượng.
Tiểu khoai tây ủy khuất lắc đầu, nó còn quá nhỏ, còn chưa thể thu phóng lực ý thức tự nhiên được, chỉ có thể mạnh mẽ áp súc sau đó phóng xuất, chủ nhân là ghét bỏ nó quá ngu ngốc sao, anh anh anh ~
Mặc Vân Hi vô lực rời khỏi biển ý thức, nhìn nhìn đồng hồ điện tử, kỳ quái, đã muốn 11 giờ hơn, Lăng Phong bình thường lúc này sớm đã tu luyện xong rồi, như thế nào hôm nay một chút động tĩnh cũng không có.
Lo lắng xuống giường, Mặc Vân Hi nhẹ nhàng đi đến phòng huấn luyện lực tinh thần, ghé vào trên cửa nghiêng tai nghe, bên trong không có một tia động tĩnh. Lăng Phong đã nói với cậu, thời điểm làm huấn luyện tinh thần lực kiêng kị nhất bị quấy rầy, cho nên cậu đang do dự có nên gõ cửa hay không.
Một tiếng rên thống khổ truyền đến, Mặc Vân Hi bối rối mở cửa vọt vào trong, chỉ thấy Lăng Phong sắc mặt tái nhợt nằm trong khoang huấn luyện lực tinh thần, y phục trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, lúc này biểu tình phi thường thống khổ, liên tục thở gấp từng đợt.
“Phong, ngài làm sao vậy? !” Mặc Vân Hi vội vàng chạy qua, thân thiết hỏi, Lăng Phong bộ dáng suy yếu như vậy cậu chưa từng thấy qua.
Lăng Phong nhíu mày, chịu đựng từng trận đau đầu như búa bổ, “Không có việc gì, là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Mặc Vân Hi khó hiểu nhìn Lăng Phong, không ngừng dùng tay áo giúp anh lau mồ hôi trên trán.
“Ân, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể đột phá cấp năm trung giai, chính là ta không có chuẩn bị, cho nên kinh mạch có chút bị hao tổn, tinh thần lực cũng cơ hồ tiêu hao hầu như không còn.” Lăng Phong suy yếu hướng Mặc Vân Hi hơi hơi gợi lên khóe môi tái nhợt, không muốn cậu lo lắng.
“Ngài đột phá? ! Kia không cần đan dược sao?”
“Mỗi cấp trung giai chính là một cửa nhỏ, không cần đan dược, chỉ cần hảo hảo chuẩn bị là có thể nước chảy thành sông, bất quá lần này tốc độ đột phá quá nhanh, hơn nữa không có dấu hiệu gì, cho nên không có chuẩn bị đã mạnh mẽ tiến giai, bị chút thương nhỏ, đầu có chút đau mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có chuyện gì.”
Lăng Phong không giải thích gì thêm, hiện tại trạng thái lực tinh thần của anh rất tệ, gần như khô kiệt, đây đối với một dị năng giả vốn đã quen tinh thần lực tồn tại mà nói, sẽ tương đối gian nan, tựa như hiện tại những cơn đau sẽ liên tục đến khi tinh thần lực khôi phục trên 30% mới có thể đình chỉ, này ít nhất cần thời gian ba ngày.
Mặc Vân Hi nhìn Lăng Phong biểu tình ẩn nhẫn thống khổ, cậu hiểu Lăng Phong, nếu không phải phi thường thống khổ, thì sẽ không như thế này, ngón tay hơi lạnh ấn trên huyệt thái dương Lăng Phong, “Tôi giúp ngài mát xa.” Tuy rằng không biết có tác dụng hay không, nhưng chắc là sẽ thoải mái hơn.
Lăng Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, Vân Hi quan tâm làm anh thỏa mãn cực kỳ. Mặc Vân Hi bỗng nhiên nghĩ tới hiện tại biển ý thức của cậu tràn đầy năng lượng ấm áp, không biết có thể hay không thư hoãn đau đớn của Lăng Phong, liền chậm rãi thúc dục cỗ năng lượng sinh động này từ biển ý thức tụ tập tới trên ngón tay.
Một cỗ năng lượng ấm áp thoải mái từ tay Mặc Vân Hi truyền vào trong cơ thể Lăng Phong, Lăng Phong cảm giác tinh thần khô kiệt lực đang nhanh chóng tăng trưởng, không, cổ năng lượng này so với tinh thần lực còn muốn tinh thuần hơn, nháy mắt liền giảm bớt đau đớn, hơn nữa làm ngũ giác dị thường thanh minh, giống như hồ quán đỉnh bình thường.
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng Lăng Phong vẫn không hề động, lẳng lẳng mặc cho Mặc Vân Hi mát xa, anh đang cố gắng dẫn đường cho tinh thần lực của mình tiếp nhận cổ năng lượng thần kỳ kia. Hai mươi phút sau, Lăng Phong cảm thấy tinh thần lực của mình đã tràn đầy tới trạng thái bão hòa, tựa hồ ẩn ẩn có xu thế phá quan.
Nhưng Mặc Vân Hi bên này lại không quá tốt, đã dần hiện ra vẻ mệt mỏi, cộng thêm hai lần tiểu khoai tây phun không ra cái gì, héo ba ba nằm úp sấp trong biển ý thức Mặc Vân Hi, “Hi ~ rộn ràng ~ “
Mặc Vân Hi nhắm mắt lại, tiến vào biển ý thức, đau lòng vỗ về nhóc con kia, thẳng đến khi nó tựa hồ mệt mỏi mà thiếp đi, mới mở mắt ra, “Phong, cảm giác tốt hơn không?”
Lăng Phong mở mắt, kéo tay Mặc Vân Hi, sắc mặt tựa hồ hồng nhuận hơn rất nhiều, một đôi mắt đen lại thanh minh dị thường, một chút cũng không thấy thống khổ vừa rồi, “Ta hiện tại cảm giác phi thường tốt, tinh thần lực tổn hao đã bão hòa, hơn nữa tựa hồ đã muốn đạt tới trạng thái phá quan, chỉ cần điều dưỡng thân thể thật tốt, ta nghĩ trùng kích cấp 6 hẳn là không vấn đề gì.”
Mặc Vân Hi vừa nghe, ánh mắt nháy mắt sáng lên, cao hứng nói, “Thật tốt quá, chúc mừng ngài, Phong, ngài yên tâm, tôi sẽ giúp ngài làm dược thiện, điều dưỡng thân thể, bằng thể chất của ngài hẳn rất nhanh sẽ tốt lên!”
Nhìn sắc mặt Mặc Vân Hi hơi có vẻ mỏi mệt, cùng bộ dáng cao hứng không kiềm chế được, Lăng Phong kéo Mặc Vân Hi lại gần bên cạnh người, nghiêm túc mà thật lòng nói, “Vân Hi, ta nghĩ chúng ta hẳn là nên hảo hảo nói chuyện.”
Bình luận truyện