Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 33: Thêu và chịu đòn



Editor: Aubrey.

Chờ những viên sủi cảo trắng mập được bỏ vào nồi, đảo qua đảo lại, rất nhanh là có thể đem ra ăn. Nguyên An Bình cầm lấy một cái bát nhỏ, bỏ vào một ít giấm chua, thói quen của hắn mỗi khi được ăn sủi cảo nhân thịt là phải đi kèm với một ít giấm chua thì mới có thể ăn ngon.

Nguyên An Bình gắp lên một viên sủi cảo thổi thổi, sau đó liền cắn một cái: “Ăn ngon!”

Thật sự, nếu không so sánh thì sẽ không biết, nhớ tới mùi vị sủi cảo trước đây mà hắn làm, lúc này không cần đề cập tới cũng được.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy hắn ăn ngon, cũng cười cười rồi bắt đầu ăn sủi cảo.

Nguyên An Bình gắp tiếp một viên sủi cảo chấm với một ít giấm chua rồi bỏ vào miệng, sau đó liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Ngày hôm nay ta vừa thu nhận mười lăm học sinh, bọn họ đưa cho ta một đống đồ vật. Phiền toái nhất chính là thịt lợn, bởi vì chúng quá béo nên ăn nhiều sẽ rất ngán. Ta dự định qua mấy ngày nữa được nghỉ, ngươi tới giúp ta đem thịt đi chưng, ta có một phương pháp giúp thịt có thể được chưng nhiều mà không quá béo và không bị ngán.”

Hoắc Tiểu Hàn cười nói: “An Bình ca! Người trong thôn này dám nói ngán ăn thịt e rằng chỉ có một mình ngươi.”

Nguyên An Bình sờ sờ mũi: “Ha ha! Là ta may mắn thôi.”

Hoắc Tiểu Hàn gật đầu: “Ngươi tốt như vậy, tất nhiên lão Thiên gia sẽ ban may mắn đến cho ngươi.”

Nguyên An Bình nói: “Ân! Ta là người tốt, nhưng ngươi phải ăn thêm một bát sủi cảo.”

Hoắc Tiểu Hàn mỉm cười: “Ta cảm thấy ta còn có thể ăn được nhiều nhất là tám bát.”

Cuộc sống vẫn như trước không mặn không nhạt, bất quá những ngày gần đây người một nhà Nguyên Phúc Viễn lại trải qua cuộc sống đặc biệt vui vẻ.

Nguyên lai ngày đó nhìn đến bức hoạ của Nguyên An Bình, Hàn Thanh Mễ cảm thấy rất thú vị, liền dựa theo bức hoạ kia thêu mấy cái hầu bao. Tuy rằng đều cùng một khuôn mẫu chó con, nhưng bởi vì được thêu bằng nhiều tấm vải có màu sắc khác nhau, nên mỗi người nhìn đến đều cảm thấy rất bất đồng.

Mỗi cái hầu bao thoạt nhìn đều rất thú vị, cái nào cũng được thêu hoa thêu cỏ, màu sắc sáng sủa trông đẹp mắt vô cùng. Tiểu Trương thị nhìn cũng cảm thấy rất đẹp, cũng không thể để lãng phí vải vóc, nàng liền làm thêm vài cái, trang trí màu sắc khác nhau, mười mấy cái hầu bao không hề có một cái nào giống nhau, có thể thấy được đầu óc của nàng cũng rất sáng tạo. Tới ngày tập hợp cùng nhau lên thị trấn, bọn họ liền đem hầu bao này bán ra, vừa mới lấy ra không bao lâu sau liền bị bán sạch, mỗi cái đều đắt hơn một văn tiền so với những cái hầu bao bình thường khác.

Hai người bọn họ vừa nhìn thấy cảnh này thì tâm tư liền lung lay, về nhà thương lượng với Đại nãi nãi một chút, lại đòi Nguyên An Bình hoạ thêm vài bức nữa cho bọn họ. Nguyên An Bình biết được bọn họ dự định thêu hầu bao để bán lấy tiền, liền hoạ giúp bọn họ một vài con vật nhỏ đáng yêu, như là mèo con đang chơi đùa hoặc là hổ con đang bán manh.

Bởi vì đối phương chỉ muốn thử nghiệm, nên hắn cũng bắt đầu hoạ không nhiều. Tuy rằng chỉ có vài bức hoạ, nhưng bởi vì bọn họ trang bị nhiều màu sắc khác nhau, nên sau hai ngày, ba mươi chiếc hầu bao với màu sắc và dáng dấp khác nhau chính thức được hoàn thành.

Hàn Thanh Mễ và Tiểu Trương thị mang theo mong đợi lên thị trấn, sau đó họ liền mang theo một mặt đầy hưng phấn trở về nhà, cầm ra một trăm văn tiền chỉnh tề giao cho Trương thị.

Trương thị nhìn đến một nắm tiền đồng, có chút không dám tin hỏi: “Đã bán hết?”

Tiểu Trương thị mỉm cười gật đầu: “Đã bán hết, chỉ hơn một canh giờ thôi. Hai mươi cái đầu đều có giá ba văn tiền một cái, còn mười cái sau thì bán với giá bốn văn tiền một cái. Những cô nương đến mua hầu bao của chúng ta cũng cực kỳ yêu thích.” Bọn họ chẳng những thêu rất tinh xảo, kiểu dáng lại còn mới mẻ và độc đáo, tất nhiên rất được người ta yêu thích. Cả nhà bọn họ cảm thấy sinh ý này rất có lợi nhuận, liền dự tính sẽ tiếp tục làm.

Hàn Thanh Mễ đưa ra kiến nghị: “Ta cảm thấy chúng ta cần phải nhờ Nguyên An Bình hoạ cho chúng ta thật nhiều bức hoạ mới được, nếu như bị người khác hớt tay trên, hầu bao của chúng ta sẽ không còn bán được nữa.”

Tức phụ Phương thị của Nguyên Thu cũng đưa ra ý kiến: “Chúng ta cũng có thể thêu một số khăn lụa bán thử xem.”

Trương thị suy tư một chút, rồi để cho đại nhi tử đi mời Nguyên An Bình đến nhà bà ăn cơm.

Nguyên An Bình thấy mình có thể giúp được cho nhà bọn họ, dù sao cũng chỉ là hoạ vài nét thôi, nên hắn liền đồng ý. Sau này, những bức hoạ kia đều sẽ giao cho Nguyên Phúc Viễn mang về, hắn còn hưng trí viết thêm vài câu thơ liên quan đến phong cảnh hữu tình, Trương thị bọn họ mỗi khi thêu hầu bao, đều sẽ trang trí thêm một vài đoá hoa thanh nhã, bán đến phi thường tốt.

Có một vài văn nhân nhìn thấy kiểu chữ đặc sắc, cùng với những câu thơ thú vị của Nguyên An Bình, cũng thử mua một cái về nhà xem. Gần đây, Nguyên An Bình hoạ được rất nhiều bức tranh về một tiểu oa nhi mập mạp còn mặc yếm, cũng đều được thêu lên mặt hầu bao. Những phụ nhân trẻ tuổi vừa nhìn thấy liền vô cùng yêu thích, đều mua về một cái với hy vọng sẽ có tin vui vào nhà.

Người một nhà làm việc rất có sức lực, lại tìm thêm ba người nữ nhân biết thêu thùa tốt tới hỗ trợ, giúp đỡ bọn họ thêu hầu bao, mỗi một cái hầu bao sẽ trả công cho họ một văn tiền. Còn khăn lụa, bởi vì tương đối đắt tiền nên các nàng sẽ tự mình động thủ. Những nữ nhân kia một ngày kiếm được từ ba đến năm đồng tiền, khiến cho bọn họ rất cao hứng. Về sau, bọn họ biết chuyện hầu bao bán được rất tốt thì cũng không có tâm tư gì, dù sao thì chuyện hầu bao có bán được tốt hay không, đều hoàn toàn dựa vào các bức hoạ của Nguyên An Bình.

Thời gian trôi qua, bọn họ vẫn bán với giá tiền đó, không tăng cũng không giảm. Cả nhà đều không ngừng ra sức kiếm sống, tranh thủ thời gian kiếm nhiều tiền một chút. Họ bận rộn làm việc suốt một tháng trời, sau khi tính toán cẩn thận, họ liền phát hiện cư nhiên mình được lời tới ba trăm hai mươi hai văn tiền, doạ cho bọn họ sợ hết cả hồn.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Giờ đây, bọn họ mới chân chính cảm thụ được tầm quan trọng của sự tài hoa, nếu như không có Nguyên An Bình hoạ, bọn họ sẽ không thể nào kiếm được nhiều tiền như vậy. Sau này, bọn họ sẽ mời Nguyên An Bình ăn một bữa cơm thật lớn. Tuy nhiên, chuyện này tạm thời sẽ nói sau.

Ngày hôm đó khí trời vẫn âm lãnh, không nhìn thấy mặt trời. Nguyên An Bình ngồi trên giường sưởi nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn bịt kín mít như chú chim cánh cụt, đang bưng một bát trà gừng làm ấm tay. Hắn cười đến vô cùng thân thiết, sau đó liền bước đến ngồi đối diện với Hoắc Tiểu Hàn: “Nghe nói những vật phẩm nhà Đại nãi nãi thêu được bán rất tốt, vẫn là nhờ có ta hoạ. Ngươi có muốn ta hoạ cho ngươi vài bức hay không? Ngươi có thể lén lút làm để bán lấy tiền.”

Hoắc Tiểu Hàn nâng bát trà gừng đường đỏ lên nhấp một hớp, lắc đầu: “Đừng hoạ cho ta, cuộc sống của ta khác với bọn họ. Tuy rằng ta cũng biết thêu thùa, nhưng chỉ có thể thêu được vải bố, còn lại ta đều không biết làm.”

Y từ nhỏ chỉ lo một mực làm lụng kiếm sống, nào có lúc nào được thanh nhàn mà thêu hoa.

Nguyên An Bình vừa nghĩ liền hiểu được mấu chốt bên trong, hắn cũng không tiếp tục nói tới đề tài này nữa: “Tiểu Hàn! Sinh thần của ngươi cũng sắp đến rồi, ngươi có món quà nào đặc biệt muốn được nhận không?”

Hoắc Tiểu Hàn lắc đầu: “An Bình ca! Ngươi đừng vì ta mà tiêu phí, mỗi ngày ta đến nhà ngươi đều được ăn ngon, có cảm giác như mỗi ngày ta đều được ăn Tết vậy a.” Có được một cuộc sống như thế này là y đã quá mãn nguyện rồi.

Nguyên An Bình biết ngay cho dù hắn có hỏi thì y cũng sẽ không nói y muốn món quà gì, hắn đành hỏi tiếp: “Vậy ngươi có món ăn nào đặc biệt muốn ăn không? Cái này nhất định phải nói đấy.”

Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một chút rồi mới có chút ngượng ngùng nói: “Ta muốn ăn bánh chiên, ở giữa cho thêm một chút hành thái, vỏ ngoài của bánh phải được rán thật giòn. Trước đây ta đã từng ăn qua một lần, cảm thấy thật sự ăn rất ngon.”

Nguyên An Bình đùa y: “Bánh chiên a, ta làm khẳng định sẽ không ngon đâu. Vì ngày sinh thần của ngươi không để cho dạ dày ngươi bị ngược đãi, vẫn là ngươi nên đến tự làm đi. Phải để cho ngươi phải tự thân động thủ trong ngày sinh thần, ta cảm thấy thật hổ thẹn.”

Hoắc Tiểu Hàn không thèm để ý đến mấy chuyện đó: “Tự thân động thủ thì có nhằm nhò gì, miễn sao có ăn là được.”

Nguyên An Bình gãi gãi mũi: “Chắc là cơm trong nồi đã chín rồi, chúng ta đi ăn cơm đi. Ta đi bưng cơm, còn ngươi thì ngồi ở trên giường chờ ăn đi.”

Hoắc Tiểu Hàn mỉm cười nhìn Nguyên An Bình đi ra ngoài, tựa người vào chăn bông ở phía sau. Mỗi ngày được ở cùng Nguyên An Bình, y cảm thấy thời gian được ở bên cạnh hắn thật sự rất vui vẻ, lại còn được thả lỏng. Không cần phải lo lắng chịu đòn và bị mắng, cũng không cần lo lắng phải làm sao để kiếm sống. Có đôi lúc y nhịn không được thầm nghĩ rằng, có phải đây mới thực sự là cuộc sống của một con người bình thường hay không?

Thời điểm Nguyên An Bình bưng cơm vào nhà, liền nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn đang tựa vào chăn nhìn nóc nhà ngẩn người, quanh thân bao phủ một loại cảm giác nhàn nhạt đau thương. Hắn thầm thở dài một hơi, nếu như không thể thoát ly căn nhà kia, thiếu niên này sẽ không có cách nào cảm nhận được vui vẻ chân chính là như thế nào.

Thế nhưng, muốn ra khỏi cái nhà kia cũng không dễ dàng như vậy. Hắn cố gắng bày ra giọng điệu cao hứng nói với y: “Cơm tới rồi! Cơm tẻ nóng hổi, sườn kho thơm ngát đây. Thật thơm quá đi, nhìn thôi cũng đủ làm người ta chảy nước miếng a.”

Hoắc Tiểu Hàn bật cười ngồi dậy, tiếp nhận bát đĩa, rồi đặt lên trên bàn. Nguyên An Bình đem khay đặt qua một bên, ngồi ở trên giường, gắp một miếng sườn kho đặt vào trong bát của Hoắc Tiểu Hàn: “Ăn cơm đi.”

Nói đến chuyện này, mỗi lần Nguyên An Bình và Hoắc Tiểu Hàn gặp nhau, công việc chính mà bọn họ làm toàn là cùng nhau ăn cơm, hoặc cùng nhau thương lượng sẽ ăn cơm với cái gì, đồng thời cũng vội vàng làm cơm, thuận tiện sẽ cùng nhau nói chuyện phiếm. Một người không có việc gì sẽ không ra khỏi nhà, một người chỉ lo vội vàng làm việc cả ngày, không có tâm tư để ý tới mấy chuyện đáng thương lặt vặt của người khác. Mỗi khi bọn họ gặp nhau, tất nhiên sẽ không bát quái chuyện nhà của người ta, mà chỉ tán gẫu về một vài chuyện cũ thường ngày.

Hoắc Tiểu Hàn ăn cơm xong, dù cho có cố gắng kéo dài thời gian tới đâu thì cũng không thể tránh khỏi đến lúc phải rời đi, y lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình nhìn thấy y lạnh đến mức rụt cổ lại, liền lấy ra một cái khăn quàng cổ choàng hảo cho y. Đương nhiên, khăn quàng cổ này không phải đồ vật trong không gian, mà là dùng sợi bông để làm, trải qua bàn tay của Tiểu Trương thị, thoạt nhìn rất tốt.

“Trên đường cẩn thận.”

“Ân, ta đi đây.” Y không muốn liếc mắt nhìn hắn, Hoắc Tiểu Hàn bước đi thật nhanh rồi rời đi.

Nguyên An Bình đứng trước cửa viện suy nghĩ sự tình một chút, rồi mới đóng cửa lại, cũng đem then chốt gài hảo.

Bên này, Hoắc Tiểu Hàn chạy nhanh về nhà trong thời tiết rét lạnh. Vừa tiến vào cửa, y liền nhìn thấy Hoắc Hương Hương vén rèm cửa đi ra.

“Tứ ca! Ngươi tới đây, ta có chuyện này muốn nói với ngươi.”

Trong lòng Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy kỳ quái vì sao Hoắc Hương Hương lại muốn nói chuyện với mình, y thầm suy đoán có lẽ là nàng muốn nhờ y hỗ trợ cái gì đó.

Hoắc Hương Hương nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn không có lúc nào dám đứng thẳng liền ghét bỏ, nàng cảm thấy cái người Tứ ca này không nên đầu thai tại nhà mình. Ngày thường, nàng cũng không thèm để ý đến Hoắc Tiểu Hàn, bất quá hôm nay vì có việc cần hỏi y, nên nàng mới có thể hạ xuống quý khí của mình gọi Hoắc Tiểu Hàn lại.

“Tứ ca! Mấy ngày qua có phải ngươi vẫn luôn đưa củi đến nhà Nguyên An Bình không? Ngươi có nói gì đó với hắn không?”

Hoắc Tiểu Hàn nghe nàng hỏi như vậy, liền biết được nàng đây là muốn đánh chủ ý lên người Nguyên An Bình. Trong lòng y lập tức cảnh giác, cẩn thận trả lời: “Có nói qua vài lời.”

Hoắc Hương Hương nghe vậy liền nở nụ cười, trưng ra một bộ mặt dĩ nhiên nói: “Có nói chuyện là tốt rồi, vậy thì ngày mai ngươi nói với hắn hoạ cho ta vài bức tranh để ta thêu hoa.”

Nàng cũng không quản Hoắc Tiểu Hàn và Nguyên An Bình có giao tình tốt đến mức có thể đòi đối phương hoạ cho y hay không, chỉ trực tiếp đưa ra yêu cầu này. Còn chuyện có gây khó dễ cho Hoắc Tiểu Hàn hay không, nàng cũng không thèm để ý.

Hoắc Tiểu Hàn lập tức từ chối: “Ta và hắn không quen, nên ta không thể giúp.”

Sắc mặt Hoắc Hương Hương lập tức trầm xuống: “Không quen thì ngươi không biết thấy sang bắt quàng làm họ à? Ta không cần biết ngươi làm như thế nào, ta chỉ cần ngươi mang bức hoạ về cho ta!”

Hoắc Tiểu Hàn vẫn như cũ lắc đầu: “Ta không thể, hắn sẽ không cho ta.”

Hoắc Hương Hương thấy y cư nhiên còn dám từ chối nàng, lập tức cao giọng hét: “Ngươi nói cái gì đó! Ta bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, ngươi còn không biết nghe lời. Nói đi mà không chịu đi, sao ngươi có thể vô dụng quá vậy?!”

Họ Lưu nghe thấy tiểu nữ nhà mình sinh khí, liền lập tức xông ra ngoài, không cần hỏi nguyên do, mà trực tiếp quăng cho Hoắc Tiểu Hàn một cái tát: “Cái đồ vô dụng nhà ngươi, lá gan cũng lớn lắm, dám làm cho Hương Hương sinh khí! Ngươi không muốn sống nữa đúng không?!”

Nói xong, liền cất cao giọng mắng: “Ngươi là cái đồ sao chổi, đồ xui xẻo, trong nhà này đều bị ngươi gieo vạ thành cái dạng gì rồi?! Vậy mà ngươi còn dám bắt nạt Hương Hương! Ngươi là ca ca của nó, sao có thể đi bắt nạt muội muội của mình như vậy hả?! Hương Hương xinh đẹp như vậy, ngoan ngoãn như vậy, ngươi còn dám bắt nạt nó, chắc chắn là ngươi ghen tị với nó! Tâm can của ngươi quả thực rất xấu xa! Ai ui, số ta thật khổ khi sinh ra cái đồ ác độc như ngươi a…”

Hoắc Tiểu Hàn đã quen rồi, không kêu oan cũng không kêu đau, cứ như vậy cúi đầu đứng qua một bên. Chờ cho đến khi họ Lưu mắng xong, y mới không có tâm tình gì nói: “Con lo lắng sẽ làm phiền đến Nguyên An Bình, hắn sẽ không còn muốn thu củi nhà chúng ta nữa. Nếu như nương đã muốn như vậy, ngày mai con sẽ đi xin hắn hoạ vài bức cho con.”

Họ Lưu vừa nghe không có tiền thu, cảm thấy không đáng chỉ vì một bức hoạ mà tổn thất như vậy, liền lạnh mặt nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Còn chưa chịu cút đến phòng bếp làm việc đi?! Đã xấu xí lại còn lười biếng, để ta xem sau này còn ai dám thú ngươi!” Sau đó bà liền ôn hoà đi an ủi nữ nhi.

Hoắc Tiểu Hàn không để ý, nương của y đã hình thành thói quen thích dội nước bẩn lên người y, nếu như y thật sự để ý thì sẽ không thể sống đến ngày hôm nay. Y tiến vào nhà bếp, đưa tay sờ lên chỗ đau rát trên mặt, không biết ngày mai có thể tiêu sưng không.

Nguyên thị nhìn ra bên ngoài, thấy mẹ chồng và muội phu đều đã vào phòng, nàng liền nhỏ giọng nói: “Ngươi chỉ cần đáp ứng sẽ xin một bức hoạ về cho nàng là được rồi, có nhất thiết phải chịu đòn như vậy không?”

Hoắc Tiểu Hàn ngồi xổm xuống thêm củi vào dưới đáy nồi: “Ngày hôm nay thì muốn bức hoạ, vậy thì ngày mai sẽ muốn cái gì?” Những người kia cũng rất biết cách được voi đòi tiên.

Nguyên thị cũng biết đạo lý này, nhưng nàng cảm thấy nếu như ở đây đã có người che chở, thì không cần thiết phải hứng chịu cái tội kia. Nàng cũng biết được chuyện Nguyên An Bình hoạ tranh để kiếm tiền, nhưng nàng không có dự tính thêu hoa, nên cũng không quá mức để ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện