Ý Xuân Hòa Hợp

Quyển 1 - Chương 11: Hứa Nghiễn quả thực cố ý



Mạnh Khinh Khinh đang ở thế mâu thuẫn với vật thô to trong cơ thể mình. Khuôn mặt gợi tình của Hứa Nghiễn và hơi thở trầm thấp, hổn hển của anh tựa như quấn lấy cô, quyến rũ cô cùng anh trầm luân. Tiểu huyệt bị vật thô to xâm chiếm, thân thể anh va vào rất mạnh, tưởng như nơi ấy của cô sắp vỡ vụn rồi, khiến cô cảm thấy khủng hoảng vô cùng. Trong tình thế giãy dụa, lôi kéo như thế này, cô không biết phải làm sao cả, chỉ có thể nức nở không ngừng. 

Nước mắt vòng quanh mi, mờ hết cả đôi mắt. Cánh tay mềm yếu của cô chắn ngang trước mặt anh để giảm bớt sự va chạm kịch liệt của người đàn ông, “Không... Đừng đập mạnh vào em...” 

Hứa Nghiễn quả thật là đang cố ý. 

Anh cố ý để lồng ngực rắn chắc va chạm vào cô, mơn trớn lớp da thịt mềm mại của cô. Động chạm vào người cô, anh thoải mái không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng qua bao lâu sau, cô kiên trì không nổi nữa. Lòng bàn tay cô vỗ vào người anh tới mức đỏ bừng, hai tay run rẩy, rốt cuộc cũng phải thu tay về. Thế nhưng, khi cô vừa thu tay lại, lồng ngực cường tráng kia lại “bộp bộp bộp” lên ngực cô, khiến nó sưng hết cả lên. Dấu vết trải dài trên bầu sữa đã chứng tỏ sự chịu đựng của cô khi bị anh khi dễ, hóa ra sức mạnh của anh lớn tới mức như vậy. 

Mạnh Khinh Khinh bất lực, chỉ biết lắc đầu, tóc đen rối bời, xõa ra trên giường. Tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, miệng kêu lên, “Hu hu... Đừng... Tha cho em đi... Hứa Nghiễn... Tha cho em đi... Đừng làm vậy mà...” 

Hứa Nghiễn đang hưng phấn, giống như muốn đòi mạng. Mạnh Khinh Khinh nức nở, cả bụng chấn động, tiểu huyệt giữa hai chân cũng bắt đầu run rẩy, lớp thịt lẫn chất dịch tựa sóng triều bắt đầu sôi sục, tựa như có ngàn vạn bàn tay nhỏ mát xa cho gậy thịt. Cửa huyệt ẩm ướt co rút liên tục, ăn gậy thịt từng chút một. Lúc gậy thịt rời khỏi, có thể thấy rõ những gân máu nổi rõ trên đó. Hứa Nghiễn hạ thắt lưng xuống, cẩn thận xâm nhập vào con đường giữa các lớp thịt. 

"Á!!!" Lần này anh đâm quá mạnh, gân xanh ma sát vào bên trong dẫn đến sự mẫn cảm khác thường. Mạnh Khinh Khinh vừa khóc vừa rên rỉ. 

Tiếng khóc của cô vừa thổn thức vừa nũng nịu, trong cơn hoan ái lại càng giống một chú mèo con xinh đẹp. Hứa Nghiễn cảm thấy tê rần cả lưng, cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, ngay cả đầu ngón tay của anh cũng run rẩy. Cô hấp dẫn anh như vậy, anh lại thấy thú vị làm sao. Hứa Nghiễn giữ chặt eo của Mạnh Khinh Khinh một lần nữa, đâm vào bên trong từng chút một, động tác vừa khó chịu vừa thâm sâu, đánh phá cửa huyệt tới mức khiến cô kêu khóc không ngừng, trông rất đáng thương. 

Hu hu! Thật sự quá khó để tiếp nhận, ngay cả cầu xin tha thứ cũng vô dụng, cô sắp bị “làm” tới chết rồi! 

Nhìn xuyên qua những giọt nước mắt còn đọng lại quanh mi, che lấp con ngươi như một lớp sương mù, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, ẩn nhẫn và đôi mắt màu đỏ của Hứa Nghiễn, cảm thấy sợ hãi làm sao. “Oa ~” Tiếng khóc càng lúc càng lớn, nửa người trên của Mạnh Khinh Khinh bị rung lắc đến mức nhão như bùn, nửa người dưới bị người ta giữ chặt trong tay, hoa huyệt chỉ có thể để mặc cây gậy thô to kia xuyên vào từng đợt một. 

Động tác ở phần thân dưới của Hứa Nghiễn quả thực rất hung ác, gậy thịt thô to không hề lưu tình chút nào, mặc sức chinh phạt hoa huyệt nhỏ bé. Bàn tay anh nới lỏng eo cô, khuôn mặt để lộ nụ cười hiếm thấy, “Khóc thảm như vậy à? Thật sự khó chịu sao?” 

Mạnh Khinh Khinh gật đầu, "Khó chịu... Khó chịu..."

"Là sao?" Anh đỡ cô dậy, mặt đối mặt, ngồi sát mép giường. Hai bắp chân cô vòng ra sau eo anh, cửa huyệt vẫn bị gậy thịt lấp đầy. Bởi vì dáng ngồi như thế, nơi ấy còn đâm vào rất sâu, vật tráng kiện bị mắc kẹt ở hoa huyệt, nhồi vào tử cung mềm mại. 

Quá sâu, hình như xuyên tới cả bụng. Mạnh Khinh Khinh nhăn mày, lo lắng mà nhìn bụng mình. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, đôi môi run rẩy, “Hứa Nghiễn... Sâu quá, em khó chịu.”  

Hứa Nghiễn không nói chuyện, chỉ ôm chặt eo cô, thân dưới khẽ động, gậy thịt lại bắt đầu đánh phá ở trong huyệt. 

Anh cúi đầu, nhìn xuống nơi ấy. Hình ảnh này đúng là mê hoặc lòng người, tiểu huyệt xinh đẹp như một bông hồng nở rộ, gậy thịt lại giống một chiếc gậy sắt không hiểu phong tình, vô tình tàn phá đóa hoa nhỏ. Cửa huyệt và vùng xung quanh bị đánh phá tới mức tiết ra nước, lớp thịt bên trong đè nén, cả người Mạnh Khinh Khinh run rẩy hết cả lên. Hứa Nghiễn có ý xấu, dùng ngón tay véo vào nơi ấy một cái.

Chỉ nghe một tiếng “Á” cất lên, gậy thịt thô to nằm trong thân thể mềm mại đang run rẩy, nơi cửa huyệt dời sông lấp bể, dòng nước dịch ấm áp chảy ra khỏi hoa huyệt.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện