Yêu anh đã 20 năm
Chương 23
Cuối tuần, là tết nguyên tiêu.
Tôi đứng ở một nơi cách rất xa công ty, chờ anh.
Trời vừa âm u lại vừa lạnh, nhiệt độ trong không khí rất thấp, tôi mặc một chiếc áo khoác rất dài, chờ đợi trông ngóng.
Anh gọi điện thoại đến, nói bị kẹt xe.
Anh bảo tôi kiếm một nơi nào đó rồi vào trong ngồi đi, đừng để bị cảm lạnh.
Tôi vẫn đứng một chỗ, không hề rời đi. Chờ anh đến.
Đã bao năm rồi? Tôi đã từng mơ được làm như vậy, mơ thấy sau khi tôi lớn lên, mặc chiếc váy màu đỏ, đứng ở một nơi nào đó, chờ đợi anh.
Đó là một thời khắc hạnh phúc biết nhường nào.
Cảm ơn tình trạng ùn tắt giao thông đã giúp tôi thực hiện được điều mà mình mong ước.
Nó đã khiến tôi tạm thời quên đi, những hình ảnh khiến tôi tan nát cõi lòng tại sân bay Bạch Vân. Chỉ cần một ngày như hôm nay, là tốt lắm rồi.
Rốt cuộc anh cũng đã đến, lúc đó cả mũi và khuôn mặt tôi đều đỏ bừng vì giá rét.
Chiếc Teana màu xanh dừng bên cạnh tôi, tôi mở cửa xe ra, ngồi vào chỗ, hơi ấm trong xe khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn.
Anh lập tức mở miệng trách móc tôi: “Không phải đã bảo em đừng đứng ở bên ngoài sao?!”
Đó là giọng điệu vô cùng tức giận.
Tôi chà hai tay lại với nhau, không đáp.
Anh điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa. Kéo cần số. Chiếc xe Teana từ từ hòa nhập vào dòng xe trong ánh hoàng hôn.
Trên đường đi, anh hỏi tôi, nhưng không còn dùng giọng nói hung dữ vừa rồi nữa: “Lúc đứng ở đấy, em có cảm giác gì.”
Cảm giác giống như đang chờ đợi lương nhân (có nghĩa như phu quân) về. Tôi nói.
Lương nhân, là từ được dùng trong các triều đại cổ xưa, người vợ thường dùng để xưng hô với chồng mình.
Anh chưa chắc đã hiểu rõ.
Gặp đèn đỏ. Anh quay mặt về phía tôi, cười đầy ẩn ý.
Bỗng nhiên anh nói: “Khi còn bé em có rất nhiều váy, đặc biệt là màu đỏ.”
Tôi kéo kéo chiếc áo khoác, để lộ ra tà váy màu đỏ đang ôm lấy đùi.
Anh cười: “Đúng là nhạy cảm thật.”
Anh nghe theo lời tôi, đến Di Nhân Các.
Thật ra, đó là một ám chỉ mà tôi đưa ra. Một ám chỉ rối loạn thần kinh.
Nơi dừng xe, là chỗ gần bãi đỗ xe của Bách Hóa Trung Thiên.
Sau khi xuống xe, tôi bước theo anh, đi ở phía sau bên tay phải của anh. Đồng thời hai chúng tôi vẫn duy trì khoảng cách đó. Tôi chỉ đường cho anh, hết quẹo trái đến rẽ phải.
Anh bước vào quảng trường Trung Thiên, đi vào thang máy, ấn số năm.
Đó là tầng của Di Nhân Các.
Trong lúc rảnh rỗi chờ các món ăn được mang lên, anh hỏi: “Còn lạnh không?”
Tôi lắc đầu.
Anh lại nói: “Tết âm lịch vừa rồi tôi đã về nhà, rất lạnh.”
Sau đó, anh giống như Columbus phát hiện ra đại lục mới, chỉ vào màn hình nói: “Em xem kìa!”
Tôi nhìn theo hướng tay anh chỉ. Trên màn hình đang phát những dòng chữ chuyển động, đến một dòng tin nhắn muốn kết bạn.
Tôi biết, một lát nữa, sẽ có những lời nhắn gửi của tôi.
Bởi vì, ngày hôm trước, tôi cố ý đến đây, để lại một dòng tin nhắn. Sau đó cũng chính là ngày hôm nay, tôi dẫn anh đến đây.
Nhìn đi, đây chính là những trò khôn vặt của phụ nữ trong tình yêu.
Nhưng mà, đến tận lúc rời khỏi đây, anh không hề liếc nhìn màn hình kia một lần nào nữa.
Anh đưa tôi trở về, thuận tiện tham quan ký túc xá dành cho nhân viên mà tôi đang ở. Anh nói: “Tôi là một quản lý, vậy mà lại không hề biết tình trạng sinh hoạt nghỉ ngơi của nhân viên, tôi nhất định phải lên xem.”
Tôi dẫn anh đến chỗ ở của tôi.
Nhà ở tập thể của công ty là căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách. Phòng ngủ kia là của một cô gái ở vùng này, cho nên cô ấy rất ít khi ngủ lại đây.
Anh gảy tay lên dây đàn, nói là giỏi lắm, vừa phải loay hoay với máy tính, vậy mà còn có thể viết thơ, hát hí kịch, đánh đàn.
Tôi rót một ly nước rồi đưa cho anh. Nói, máy tính là chuyên ngành và là công việc của tôi, không có gì là giỏi cả. Bây giờ nhân tài rất nhiều, muốn viết thơ thì chỉ cần ấn nút Enter là được; Tất cả những người ở các thôn, làng, huyện của chúng ta đều biết hát hí khúc. Không có gì đặc biệt cả. Đánh đàn chẳng qua chỉ là sở thích nghiệp dư, huống hồ tôi đánh cũng không hay.
Tôi không nói cho anh biết, những câu hát kia, tôi chỉ hát trước mặt anh.
Anh kéo ghế ra, tự mình ngồi lên ghế xoay, dáng vẻ rất thư thái thảnh thơi, rồi lại dựa lưng vào ghế ngồi. Anh bảo tôi đánh đàn cho anh nghe một lúc đi.
Tôi đưa sách nhạc phổ hí khúc cho anh, để anh xem một lúc.
Anh đóng sách lại, nói, đột nhiên muốn nghe em hát hí khúc. Em có thể vừa đàn vừa hát hay không.
Tôi nói, yêu cầu của anh thật sự quá cao.
Đeo móng gảy vào, đàn ca khúc [Nàng Mạnh Khương](1) rất bình thường, nhưng lại hát ca khúc của Triều Nguyên:
Mây nhạt phủ kín ngọn núi, nghiêng mình tưởng nhớ bên lan can. Đời người vốn chẳng an ổn, nhưng cứ mơ mộng nghĩ nó là một bức tranh hoặc là một phong cảnh. Có một người bạn tri kỷ nâng ly rượu Hạnh Hoa, trong khoảng không oán giận âm thầm, tôi bi thương. Tìm chàng trong bữa tiệc xa hoa, cớ sao lúc khai tiệc chỉ còn lại những món trang sức màu đỏ.
(1) Sự tích nàng Mạnh Khương kể về một cô gái họ Hứa tên Mạnh Khương. Trong ngày tân hôn, chồng nàng bị triều đình bắt đi xây Vạn Lý Trường Thành, bỏ nàng ở lại một mình lo cho gia đình chồng. Sau khi mẹ chồng mất, nàng lên đường tìm chồng. Một thời gian sau, nàng hay tin chồng mình đã vùi thân dưới Trường Thành. Nàng đau lòng, khóc ba ngày ba đêm, máu hòa lẫn với nước mắt. Tiếng khóc của nàng Mạnh Khương vang xa khiến một đoạn Trường Thành sụp đổ, để lộ xác chết của chồng nàng. Nàng mai táng cho chồng mình xong liền nhảy xuống biển tự tử.
Khi thanh âm cuối cùng biến mất, tôi đứng lên, nhìn anh.
Anh nói: Rất hay, nhưng tôi nghe không hiểu. Tôi có thể học không?
Tôi gật đầu.
Anh lập tức sốt sắng đi tới, ngồi xuống, nói, em dạy tôi đi.
Tôi dạy anh đánh đàn tranh. Dạy anh một ca khúc rất phổ biến của ngày xưa, [Biển cả một tiếng cười](2) của “Tiếu ngạo giang hồ”. Bài hát này chỉ cần dùng hai ngón tay cũng có thể hoàn thành những đoạn khó.
(2) Ca khúc [Biển cả một tiếng cười]. Trình bày: Đổng Trinh.
Quả nhiên anh rất thông minh, ngón tay rất linh hoạt, trí nhớ lại rất tốt, anh học được rất nhanh.
Anh khoe khoang với tôi: Không ngờ tôi cũng có khiếu học đàn tranh!
Tôi quấn hai móng tay lại, đánh một ca khúc giống như vậy. Mức độ khó nhất của [Tiếng cười biển cả] chính là phải dùng cả hai tay để đánh đàn.
Anh ngây người, gật đầu nói, nghe hơi khác.
Điện thoại di động của anh vang lên, anh bắt máy, anh nói bằng tiếng Nhật nên tôi nghe không hiểu anh đang nói gì.
Sau đó anh nói tạm biệt rồi rời đi.
Trong đêm đó, tôi viết rất nhiều chữ “Quên” trong nhật ký.
Theo cách nhập chữ Ngũ nét Vương mã(3) của phiên bản 86 thì chữ “quên” phải đánh bốn nét mới ra được.
(3) Chương trình nhập văn bản Ngũ nét Vương mã do một người Trung Quốc tạo ra để nhập tiếng Trung giản thể vào tiếng Trung phồn thể vào máy tính.
Xem [Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ]. Vì Tiểu Thanh, Bạch nương tử đã cứu Trương công tử, nên thi triển pháp thuật, khiến Trương Ngọc Đường hôn mê, rồi sau đó đưa một chữ “Quên” vào trong đại não. Sau khi tỉnh lại, đúng Trương Ngọc Đường đã quên Tiểu Thanh. Tiểu Thanh nhặt túi tiền lên giúp hắn, hắn nói: “Cảm tạ đại tỷ.” Hắn cùng nàng, một người là Giản hương đồng tử(4) của trời cao, một người là Thanh Xà thích chơi đùa trong nước, chỉ vì một nụ cười khi ngoảnh đầu của nàng, mà hắn bị đày xuống trần gian làm cây đào. Nàng nhận ra mình yêu hắn khi hắn quên đi nàng. Hóa ra tu hành ngàn năm, cuối cùng không thoát được chữ tình. Tiểu Thanh lệ rơi đầy mặt, Bạch nương tử nói, đó là kết quá đã định.
(4) Giản hương đồng tử: Như những người chuyên đi gom hương trên Thiên Đình.
Số mệnh là một cái gì đó đã được định trước. Nó sẽ bắt đầu vào khoảnh khắc con người được sinh ra, bạn phải đi theo quỹ đạo vận mệnh vốn đã được định trước, cho dù quỹ đạo này là đường cong hay đường thẳng, chung quy bạn vẫn phải đi theo nó, đi qua thành thị, sa mạc, rừng rậm, đi mãi cho đến khi đến điểm cuối của số mệnh, bạn sẽ để lại một ký hiệu mà chỉ có bạn mới hiểu. Lúc đi qua thành thị, rừng rậm, sa mạc… Bạn sẽ gặp rất rất nhiều người, xảy ra rất rất nhiều chuyện, hiểu rõ được rất rất nhiều thứ, những con người đó, những chuyện đã xảy ra đó, những điều mà bạn hiểu đó, sẽ biến thành những màu sắc cho cuộc đời của bạn, khiến cho quỹ đạo vận mệnh của bạn được mở rộng, bạn sẽ viết tên của bản thân lên vận mệnh của chính mình. Và trong vận mệnh đó, con người thường không thể hiểu rõ chính bản thân mình, chỉ có thể chờ đến khi nét cuối cùng trong tên bạn được viết xong, và thường là vào lúc đó bạn sẽ đột nhiên bừng tỉnh và hiểu ra tất cả. Mùa hè rất nhiều năm trước, trong một giấc mộng, một cụ già đã nói với tôi như vậy. Tôi không biết tên của tôi cuối cùng sẽ có màu sắc và hình dáng thế nào, nhưng bản thân tôi, từng giây từng phút, đều rất nghiêm túc viết một cái tên trong vận mệnh của mình. Có ánh mắt, đứng nhìn từ phía xa xa.
Thế sự luân hồi, có duyên ắt sẽ gặp lại, hóa ra, tất cả mọi thứ đều đã được định trước.
Tôi đứng ở một nơi cách rất xa công ty, chờ anh.
Trời vừa âm u lại vừa lạnh, nhiệt độ trong không khí rất thấp, tôi mặc một chiếc áo khoác rất dài, chờ đợi trông ngóng.
Anh gọi điện thoại đến, nói bị kẹt xe.
Anh bảo tôi kiếm một nơi nào đó rồi vào trong ngồi đi, đừng để bị cảm lạnh.
Tôi vẫn đứng một chỗ, không hề rời đi. Chờ anh đến.
Đã bao năm rồi? Tôi đã từng mơ được làm như vậy, mơ thấy sau khi tôi lớn lên, mặc chiếc váy màu đỏ, đứng ở một nơi nào đó, chờ đợi anh.
Đó là một thời khắc hạnh phúc biết nhường nào.
Cảm ơn tình trạng ùn tắt giao thông đã giúp tôi thực hiện được điều mà mình mong ước.
Nó đã khiến tôi tạm thời quên đi, những hình ảnh khiến tôi tan nát cõi lòng tại sân bay Bạch Vân. Chỉ cần một ngày như hôm nay, là tốt lắm rồi.
Rốt cuộc anh cũng đã đến, lúc đó cả mũi và khuôn mặt tôi đều đỏ bừng vì giá rét.
Chiếc Teana màu xanh dừng bên cạnh tôi, tôi mở cửa xe ra, ngồi vào chỗ, hơi ấm trong xe khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn.
Anh lập tức mở miệng trách móc tôi: “Không phải đã bảo em đừng đứng ở bên ngoài sao?!”
Đó là giọng điệu vô cùng tức giận.
Tôi chà hai tay lại với nhau, không đáp.
Anh điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa. Kéo cần số. Chiếc xe Teana từ từ hòa nhập vào dòng xe trong ánh hoàng hôn.
Trên đường đi, anh hỏi tôi, nhưng không còn dùng giọng nói hung dữ vừa rồi nữa: “Lúc đứng ở đấy, em có cảm giác gì.”
Cảm giác giống như đang chờ đợi lương nhân (có nghĩa như phu quân) về. Tôi nói.
Lương nhân, là từ được dùng trong các triều đại cổ xưa, người vợ thường dùng để xưng hô với chồng mình.
Anh chưa chắc đã hiểu rõ.
Gặp đèn đỏ. Anh quay mặt về phía tôi, cười đầy ẩn ý.
Bỗng nhiên anh nói: “Khi còn bé em có rất nhiều váy, đặc biệt là màu đỏ.”
Tôi kéo kéo chiếc áo khoác, để lộ ra tà váy màu đỏ đang ôm lấy đùi.
Anh cười: “Đúng là nhạy cảm thật.”
Anh nghe theo lời tôi, đến Di Nhân Các.
Thật ra, đó là một ám chỉ mà tôi đưa ra. Một ám chỉ rối loạn thần kinh.
Nơi dừng xe, là chỗ gần bãi đỗ xe của Bách Hóa Trung Thiên.
Sau khi xuống xe, tôi bước theo anh, đi ở phía sau bên tay phải của anh. Đồng thời hai chúng tôi vẫn duy trì khoảng cách đó. Tôi chỉ đường cho anh, hết quẹo trái đến rẽ phải.
Anh bước vào quảng trường Trung Thiên, đi vào thang máy, ấn số năm.
Đó là tầng của Di Nhân Các.
Trong lúc rảnh rỗi chờ các món ăn được mang lên, anh hỏi: “Còn lạnh không?”
Tôi lắc đầu.
Anh lại nói: “Tết âm lịch vừa rồi tôi đã về nhà, rất lạnh.”
Sau đó, anh giống như Columbus phát hiện ra đại lục mới, chỉ vào màn hình nói: “Em xem kìa!”
Tôi nhìn theo hướng tay anh chỉ. Trên màn hình đang phát những dòng chữ chuyển động, đến một dòng tin nhắn muốn kết bạn.
Tôi biết, một lát nữa, sẽ có những lời nhắn gửi của tôi.
Bởi vì, ngày hôm trước, tôi cố ý đến đây, để lại một dòng tin nhắn. Sau đó cũng chính là ngày hôm nay, tôi dẫn anh đến đây.
Nhìn đi, đây chính là những trò khôn vặt của phụ nữ trong tình yêu.
Nhưng mà, đến tận lúc rời khỏi đây, anh không hề liếc nhìn màn hình kia một lần nào nữa.
Anh đưa tôi trở về, thuận tiện tham quan ký túc xá dành cho nhân viên mà tôi đang ở. Anh nói: “Tôi là một quản lý, vậy mà lại không hề biết tình trạng sinh hoạt nghỉ ngơi của nhân viên, tôi nhất định phải lên xem.”
Tôi dẫn anh đến chỗ ở của tôi.
Nhà ở tập thể của công ty là căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách. Phòng ngủ kia là của một cô gái ở vùng này, cho nên cô ấy rất ít khi ngủ lại đây.
Anh gảy tay lên dây đàn, nói là giỏi lắm, vừa phải loay hoay với máy tính, vậy mà còn có thể viết thơ, hát hí kịch, đánh đàn.
Tôi rót một ly nước rồi đưa cho anh. Nói, máy tính là chuyên ngành và là công việc của tôi, không có gì là giỏi cả. Bây giờ nhân tài rất nhiều, muốn viết thơ thì chỉ cần ấn nút Enter là được; Tất cả những người ở các thôn, làng, huyện của chúng ta đều biết hát hí khúc. Không có gì đặc biệt cả. Đánh đàn chẳng qua chỉ là sở thích nghiệp dư, huống hồ tôi đánh cũng không hay.
Tôi không nói cho anh biết, những câu hát kia, tôi chỉ hát trước mặt anh.
Anh kéo ghế ra, tự mình ngồi lên ghế xoay, dáng vẻ rất thư thái thảnh thơi, rồi lại dựa lưng vào ghế ngồi. Anh bảo tôi đánh đàn cho anh nghe một lúc đi.
Tôi đưa sách nhạc phổ hí khúc cho anh, để anh xem một lúc.
Anh đóng sách lại, nói, đột nhiên muốn nghe em hát hí khúc. Em có thể vừa đàn vừa hát hay không.
Tôi nói, yêu cầu của anh thật sự quá cao.
Đeo móng gảy vào, đàn ca khúc [Nàng Mạnh Khương](1) rất bình thường, nhưng lại hát ca khúc của Triều Nguyên:
Mây nhạt phủ kín ngọn núi, nghiêng mình tưởng nhớ bên lan can. Đời người vốn chẳng an ổn, nhưng cứ mơ mộng nghĩ nó là một bức tranh hoặc là một phong cảnh. Có một người bạn tri kỷ nâng ly rượu Hạnh Hoa, trong khoảng không oán giận âm thầm, tôi bi thương. Tìm chàng trong bữa tiệc xa hoa, cớ sao lúc khai tiệc chỉ còn lại những món trang sức màu đỏ.
(1) Sự tích nàng Mạnh Khương kể về một cô gái họ Hứa tên Mạnh Khương. Trong ngày tân hôn, chồng nàng bị triều đình bắt đi xây Vạn Lý Trường Thành, bỏ nàng ở lại một mình lo cho gia đình chồng. Sau khi mẹ chồng mất, nàng lên đường tìm chồng. Một thời gian sau, nàng hay tin chồng mình đã vùi thân dưới Trường Thành. Nàng đau lòng, khóc ba ngày ba đêm, máu hòa lẫn với nước mắt. Tiếng khóc của nàng Mạnh Khương vang xa khiến một đoạn Trường Thành sụp đổ, để lộ xác chết của chồng nàng. Nàng mai táng cho chồng mình xong liền nhảy xuống biển tự tử.
Khi thanh âm cuối cùng biến mất, tôi đứng lên, nhìn anh.
Anh nói: Rất hay, nhưng tôi nghe không hiểu. Tôi có thể học không?
Tôi gật đầu.
Anh lập tức sốt sắng đi tới, ngồi xuống, nói, em dạy tôi đi.
Tôi dạy anh đánh đàn tranh. Dạy anh một ca khúc rất phổ biến của ngày xưa, [Biển cả một tiếng cười](2) của “Tiếu ngạo giang hồ”. Bài hát này chỉ cần dùng hai ngón tay cũng có thể hoàn thành những đoạn khó.
(2) Ca khúc [Biển cả một tiếng cười]. Trình bày: Đổng Trinh.
Quả nhiên anh rất thông minh, ngón tay rất linh hoạt, trí nhớ lại rất tốt, anh học được rất nhanh.
Anh khoe khoang với tôi: Không ngờ tôi cũng có khiếu học đàn tranh!
Tôi quấn hai móng tay lại, đánh một ca khúc giống như vậy. Mức độ khó nhất của [Tiếng cười biển cả] chính là phải dùng cả hai tay để đánh đàn.
Anh ngây người, gật đầu nói, nghe hơi khác.
Điện thoại di động của anh vang lên, anh bắt máy, anh nói bằng tiếng Nhật nên tôi nghe không hiểu anh đang nói gì.
Sau đó anh nói tạm biệt rồi rời đi.
Trong đêm đó, tôi viết rất nhiều chữ “Quên” trong nhật ký.
Theo cách nhập chữ Ngũ nét Vương mã(3) của phiên bản 86 thì chữ “quên” phải đánh bốn nét mới ra được.
(3) Chương trình nhập văn bản Ngũ nét Vương mã do một người Trung Quốc tạo ra để nhập tiếng Trung giản thể vào tiếng Trung phồn thể vào máy tính.
Xem [Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ]. Vì Tiểu Thanh, Bạch nương tử đã cứu Trương công tử, nên thi triển pháp thuật, khiến Trương Ngọc Đường hôn mê, rồi sau đó đưa một chữ “Quên” vào trong đại não. Sau khi tỉnh lại, đúng Trương Ngọc Đường đã quên Tiểu Thanh. Tiểu Thanh nhặt túi tiền lên giúp hắn, hắn nói: “Cảm tạ đại tỷ.” Hắn cùng nàng, một người là Giản hương đồng tử(4) của trời cao, một người là Thanh Xà thích chơi đùa trong nước, chỉ vì một nụ cười khi ngoảnh đầu của nàng, mà hắn bị đày xuống trần gian làm cây đào. Nàng nhận ra mình yêu hắn khi hắn quên đi nàng. Hóa ra tu hành ngàn năm, cuối cùng không thoát được chữ tình. Tiểu Thanh lệ rơi đầy mặt, Bạch nương tử nói, đó là kết quá đã định.
(4) Giản hương đồng tử: Như những người chuyên đi gom hương trên Thiên Đình.
Số mệnh là một cái gì đó đã được định trước. Nó sẽ bắt đầu vào khoảnh khắc con người được sinh ra, bạn phải đi theo quỹ đạo vận mệnh vốn đã được định trước, cho dù quỹ đạo này là đường cong hay đường thẳng, chung quy bạn vẫn phải đi theo nó, đi qua thành thị, sa mạc, rừng rậm, đi mãi cho đến khi đến điểm cuối của số mệnh, bạn sẽ để lại một ký hiệu mà chỉ có bạn mới hiểu. Lúc đi qua thành thị, rừng rậm, sa mạc… Bạn sẽ gặp rất rất nhiều người, xảy ra rất rất nhiều chuyện, hiểu rõ được rất rất nhiều thứ, những con người đó, những chuyện đã xảy ra đó, những điều mà bạn hiểu đó, sẽ biến thành những màu sắc cho cuộc đời của bạn, khiến cho quỹ đạo vận mệnh của bạn được mở rộng, bạn sẽ viết tên của bản thân lên vận mệnh của chính mình. Và trong vận mệnh đó, con người thường không thể hiểu rõ chính bản thân mình, chỉ có thể chờ đến khi nét cuối cùng trong tên bạn được viết xong, và thường là vào lúc đó bạn sẽ đột nhiên bừng tỉnh và hiểu ra tất cả. Mùa hè rất nhiều năm trước, trong một giấc mộng, một cụ già đã nói với tôi như vậy. Tôi không biết tên của tôi cuối cùng sẽ có màu sắc và hình dáng thế nào, nhưng bản thân tôi, từng giây từng phút, đều rất nghiêm túc viết một cái tên trong vận mệnh của mình. Có ánh mắt, đứng nhìn từ phía xa xa.
Thế sự luân hồi, có duyên ắt sẽ gặp lại, hóa ra, tất cả mọi thứ đều đã được định trước.
Bình luận truyện