Yêu Anh Đã Hai Mươi Năm
Chương 19
Đến ngày lễ mừng quốc khánh cộng hòa, cũng đã giữa tháng mười. Đợt du lịch công ty năm ấy, được sắp xếp vào hai ngày là 15 và 16.
Khắp công ty đều chào mừng ngày quốc khánh.
Tiểu Tần nói: “Có gì tốt bằng việc không cần xài tiền, không cần làm việc mà vẫn có thể được đi chơi vui vẻ cơ chứ!”
Văn phòng ở Quảng Châu và Trung Sơn cùng nhau tổ chức đi du lịch. Còn các văn phòng khác thì tự sắp xếp.
Sau khi tan tầm vào ngày thứ sáu thì chúng tôi bắt đầu khởi hành. Chúng tôi đặt chỗ để có thể ở lại du lịch trong hai đêm, nơi đó, chính là ở Thanh Viễn (Quảng Đông) – một làng quê có suối nước nóng của Trung Quốc. Các nhân viên phát triển tiêu thụ của công ty du lịch còn nói, nếu dùng nước ở nơi này gội đầu, thì có thể chụp ảnh quảng cáo cho thương hiệu dầu gội Rejoice luôn đấy chứ.
Trước một đêm, tôi và các đồng nghiệp trong văn phòng đi mua áo tắm. Là áo tắm liền thể màu đỏ, hơn nữa phía dưới còn có thêm một chiếc váy ngắn. Tiểu Tần khinh thường đánh giá nó: “Chị hai à, đây là kiểu dáng của thập niên bảy mươi rồi! Nhiều vải như vậy, đủ để may ba bốn bộ cho chị Hoa. Bảo thủ như vậy thì nhìn được cái gì đây!”
Tôi giật bộ áo tắm lại, đến quầy thu ngân trả tiền, không tranh luận với cô ấy.
Lúc đi lên xe, chị gái bên bộ phận hành chính hỏi tôi: “Tiểu Hạ, nghe nói áo tắm của em được may từ màn cửa?”
Đám người trên xe cười rộ lên. Tôi hung hăng nhìn về phía Tiểu Tần, cô nàng giơ hai tay lên, tạo tư thế xin đầu hàng: “Thực sự không phải tớ! Tớ không có nói quá đến như vậy! Tớ chỉ nói áo tắm của cậu nhiều vải như đồng phục làm việc của phân xưởng vậy. Còn về chuyện sau đó các chị kể qua kể lại thành drap giường hay màn cửa gì đó, đều không phải là lỗi của tớ.”
Tôi nói: “Được. Cậu cứ chờ xem! Tớ sẽ cho cậu ở dưới hồ nước nóng đến không lên được!”
Tiểu Tần lắc lắc cánh tay của tôi nói: “Em gái ngoan, em gái thân yêu, em tha cho chị đi.”
Một lần nữa, tiếng cười vui vẻ vang khắp xe. Bầu không khí hài hòa ấm áp.
Khi đến làng nghỉ mát, cũng đã là chín giờ tối. Sau khi dùng cơm, công ty du lịch sắp xếp tổ chức dạ hội đêm bên lửa trại của người dân tộc Dao. Sân rất lớn, bốn phía xung quanh đều có chỗ ngồi để xem khiêu vũ, ở giữa là sân khấu. Mà trong cái vạc bằng sắt, ngọn lửa cháy bùng lên tạo nên âm thanh đôm đốp. Những đốm lửa nhỏ bắn ra từ cọc gỗ, ánh lửa màu đỏ đó như những con ngựa phi dũng mãnh ánh lên khuôn mặt của những chàng trai người Dao. Những “A Quý ca” này biểu diễn các tiết mục như đi chân trần trên lưỡi dao, vụn thủy tinh rơi trên cơ thể để trần, còn các cô gái “Sa Yêu muội” của dân tộc Dao thì mặc quần áo và trang sức của dân tộc, nhảy múa nhanh nhẹn. Ánh đền flash chớp nháy. Tôi ngồi ở hàng thứ nhất, để có thể chụp được những tấm ảnh rõ ràng, phục vụ cho tập san của công ty.
Đến tiết mục cuối cùng, cũng là tiết mục nhận được nhiều tiếng vỗ tay nhất, tiết mục “Cưới tân nương”. Cô gái người Dao, đang đứng trên sân khấu lựa chọn một vị khán giả làm tân lang cho mình, chuẩn bị tiến hành biểu diễn các nghi thức kết hôn trong truyền thống của người Dao. Cô gái người Dao kia giống như một bông hoa, nhẹ nhàng chạy đến khán đài, kéo Triển Tường đi. Lúc vẫn còn đang ngạc nhiên không biết phải làm sao, thì anh đã bị sếp tổng cùng các quản lý ngồi xung quanh đẩy đi trong tiếng cười lớn.
Tôi chỉnh máy ảnh sang chế độ quay phim. Qua ống kính, buổi “tân hôn” của anh đang diễn ra trên màn hình: Cô gái người Dao đang nhờ anh thắt dây trên váy, còn anh mặc bộ trang phục tân lang, bái thiên địa, uống rượu giao bôi, cõng tân nương… Sau đó tất cả mọi người đều vọt lên sân khấu, cùng ca múa tưng bừng xung quanh lửa trại với những cô gái, tiếng hát tiếng cười, tụ họp lại tạo thành một bãi biển nhộn nhịp.
Tôi cầm máy quay, không buồn cũng không vui.
Sau khi lễ hội bên lửa trại kết thúc, mọi người bắt đầu đi ngâm nước nóng. Tôi viện cớ, ở lại phòng.
Tôi mở TV lên, trên TV đang phát sóng chương trình [Câu chuyện của đội ngũ bếp núc](1), tôi nghe Tiểu Mao nói “Ồ, mẹ của tôi đấy ư!” bằng giọng địa phương, nhưng vẫn không hề bật cười. Tiếng gõ cửa vang lên, tôi đi mở cửa, là Triển Tường.
(1) [Câu chuyện của đội ngũ bếp núc]: Một sitcom nổi tiếng ở Trung Quốc.
Tôi đi theo anh, bước lên những bậc thang được con người khai phá và xây dựng, bước từng bậc từng bậc lên phía trên.
Hai bên đường mòn, có tốp năm tốp ba các cặp tình nhân, đang thì thầm nỗi lòng với nhau trong màn đêm u tối.
Nhiệt độ trên núi thấp hơn nhiệt độ ở thành phố những vài độ nên tiết trời khá lạnh.
Có những cây rất to, rất cao, sinh trưởng tươi tốt.
Tôi thấy cây cầu đá, nối giữa hai bên khe núi, như lẻ loi, như cô độc, như muốn vứt bỏ thế gian.
Dừng lại trên cầu, đứng trước làn gió. Dưới cầu, là địa điểm nằm trong hành trình du lịch vào ngày mai. Gió thổi đến, mang theo làn không khí trong lành tươi mát từ trong núi. Ngẩng đầu, tôi có thể nhận ra ánh sáng của những vì sao và mặt trăng nơi đây khác hẳn so với ở thành thị.
Chúng tôi cách nhau ba thước (1 thước = 1/3 mét), đây là khoảng cách được tạo thành rất tự nhiên. Anh nhìn tôi cười, dưới đèn đường mờ nhạt, tôi cũng cười thật tươi, giữa bầu trời đêm của mùa hè. Khoảng cách một thước này khiến toàn bộ tâm tình hiện tại của tôi, như được phủ thêm một chiếc áo khoác mờ ảo. Chúng tôi vẫn không nói chuyện. Hoặc cũng có thể không cần bất kì ngôn ngữ nào. Chỉ là trong lòng chúng tôi đang thầm hoài niệm, thuở ngây ngô khi còn bé của mình.
Hồi ức như tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, những kỉ niệm từ mùa hè năm 1989 cho đến bây giờ, như dời núi lấp biển, thậm chí vượt qua khả năng nghe nhìn, ùn ùn hiện lên trước mắt tôi. Khoảng thời gian mười sáu năm ngắn ngủi từng trải qua, đã khiến tôi nhìn thấu toàn bộ những đau buồn của thế gian này. Có những ngày dù đang xem những cảnh hài trong [Ngoại truyện võ lâm] và [Câu chuyện của đội ngũ bếp núc] cũng không thể khiến tôi cười nổi, dần dần tôi vụt mất thời kì tươi đẹp nhất, bỏ lỡ rất nhiều người.
Nửa tiếng sau, chúng tôi trở về. Ở bãi nước nóng ngoài trời, truyền ra giọng nói quen thuộc của các đồng nghiệp. Đến cầu thang lầu hai, anh chúc tôi ngủ ngon. Trên gương mặt anh không hề có chút biểu hiện sợ hãi nào, tôi không thể nhín thấu sự thông minh và khôn khéo của anh.
Sau khi dùng bữa sáng ngày hôm sau, mọi người ngồi lên xe leo núi chuyên dụng tiến vào khe núi, họ muốn thử cảm giác mạo hiểm vượt thác đầy kích thích. Tôi sợ nước, nhưng vì ngại chỉ thị “Lúc vượt thác, một người cũng không thể thiếu” của sếp tổng, đồng thời cũng không muốn bản thân tỏ ra yếu đuối, nên tôi kiên quyết đi theo tới cùng. Tiểu Tần thấy tôi sợ hãi thì vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm! Bổn cô nương là kiện tướng bơi lội, không thua gì La Tuyết Quyên(2). Bảo đảm an toàn!” Tôi nói: “Đến lúc đó cậu đừng nổi điên đó, từ nhỏ tớ đã sợ nước!” Cô nàng hiên ngang oai phong lẫm liệt nói: “Hai cái đó thì liên quan gì đến chị đây! Cho dù thuyền bị lật thì tớ cũng sẽ uống hết nước để cứu cậu.” Tôi nhíu mày tức giận nói: “Chờ cậu uống hết nước thì tớ cũng đã đầu thai vài lần rồi!” Cô nàng nghe xong liền khom lưng cười.
(2) La Tuyết Quyên: Là nữ vận động viên nổi tiếng của Trung Quốc, cô từng là thành viên trong đội bơi Chiết Giang, là tuyển thủ của đội tuyển quốc gia, vận động viên bơi lội cấp quốc tế…
Khi vượt thác, phải mặc áo cứu hộ, mang mũ bảo hộ và nịt gối, cứ hai người sẽ ngồi một chiếc thuyền kayak(3). Tiểu Tần nhìn khe suối sâu khô cạn mà gào lên: “Không có nước thì sao trôi được!” Nhân viên giải thích rằng phải tích trữ nước, đợi người đến đông đủ sẽ mở phanh. Quả nhiên, sau khi mọi người chuẩn bị hoàn tất, thì liền nghe thấy tiếng ùn ùn từ trên thượng nguồn khe núi, dòng nước cuồn cuộn bỗng chốc từ trên núi đã trút xuống, trong khe suối khô cạn phút chốc tràn ngập dòng nước xanh biếc. Mọi người lập tức sôi nổi trèo lên thuyền kayak bơm hơi, hò hét khi con thuyền chảy xuôi theo dòng nước.
(3) Có hai loại thuyền kaya
Con sông này nằm giữa một hẻm núi rất sâu, chiều dài 3500 mét, chiều cao lên đến gần 50 mét. Thác này có nhiều vùng nước xiết, hai vách đá hai bên cao chót vót, trong khe núi đầy những hòn đá to lớn để lộ những đầu nhọn trong nước, nếu không chú ý va phải thì chỉ còn cách tay đau chân nhức, sưng tấy tím bầm. Hết lần này đến lần khác, Tiểu Tần không hề tỏ ra yếu thế, cô thậm chí còn cầm mái chèo, chèo loạn một lúc. Thế nhưng đối mặt với hồ sâu hơn hai mét, 120 độ xoay gấp, lực của cô ấy lại bé nhỏ. Vì thế chiếc thuyền cỏn con của chúng tôi bị dòng nước đẩy về hướng vách núi, sau đó rơi thẳng xuống vực sâu. Mái chèo của cô ấy không thấy bóng dáng. Tôi dốc sức nắm lấy dây an toàn, hai từ sợ hãi đơn giản cũng không thể hình dung được tâm trạng của tôi lúc này. Nếu như lúc ấy có thể, tôi nhất định sẽ rời thuyền. Tên đã rời khỏi cung thì không thể quay đầu lại, tình cảnh bây giờ chính là như thế.
Rất nhiều thuyền đều bị lật, người tôi đập phình phịch trong nước, tôi căng thẳng gào to, các nhân viên đứng hai bên thấy nhưng không hoảng sợ mà chỉ đứng chắp tay. Triển Tường ngồi cùng thuyền với quản lý Omi của bộ phận sản xuất. Ở một nơi dòng chảy chậm, chúng tôi gặp nhau. Tiểu Tần lấy tay vẩy nước về phía bọn họ, cũng có người vẩy nước về phía chúng tôi, tất cả mọi người đều vui đùa. Thế nhưng, lực vẩy của cô ấy quá lớn, rốt cuộc, người ngã thuyền lật.
Nước không sâu, huống hồ còn có áo cứu hộ. Rất nhiều người đã bị rơi xuống, và cũng rất nhiều người cũng tự mình lên bờ. Mà tôi, không chỉ sợ nước, tồi tệ hơn nữa chính là chiếc thuyền kayak nặng trĩu đang ở trên đầu tôi, tôi chỉ mới cố gắng vùng vẫy hai cái, mà đầu đã bị va đến mức thần kinh rối loạn. Ở trong nước, bỗng nhiên tôi có ý nghĩ ngốc ngếch, nhất định tôi đã có mối hận mấy nghìn năm với nước.
Rất nhanh, tôi được một người ôm lấy. Giữa dòng nước trong suốt ấy, đôi mắt của anh xuất hiện.
Anh lại cứu em. Tôi thầm nói trong lòng.
Trên ghềnh đá, Tiểu Tần, tôi, Triển Tường cả người ướt sũng sóng đôi ngồi cùng nhau. Tiểu Tần uống phải nước, nên liên tục ho khan. Hai tay tôi ôm gối, vẫn chưa hoàng hồn sau nỗi sợ hãi vừa rồi.
Nhân viên cứu hộ vươn một cộc trúc thật dài, kéo quản lý Omi lên bờ, Triển Tường lại đứng dậy trèo lên thuyền, trước khi đi, anh nhỏ giọng căn dặn: “Cẩn thận một chút.”
Tôi gật đầu, nói cám ơn.
Tiểu Tần nhìn anh rời đi, ngừng ho khan. Chán nản nói: “Thật đáng ghét! Tại sao cậu lại ở gần quản lý Triển cơ chứ! Nếu tớ ở gần anh ấy, người được anh ấy cứu sẽ là tớ! Sao số tớ lại khổ như thế chứ! Được một ông chú cứu lên, hơn nữa còn là một ông chú vừa già vừa xấu!”
Tôi gõ đầu cô nàng nói: “Tính sổ với cậu sau!”
Cô nàng dùng năm ngón tay chải tóc, thần bí nói: “Thật ra, lúc nãy tớ ho khan, đều là giả vờ đấy. Tớ muốn cho anh ấy một cơ hội, để anh ấy làm thân sĩ thương hoa tiếc ngọc rồi vỗ lưng cho tớ, nhưng không ngờ anh ấy lại không hiểu tâm tình người ta đến thế! Tớ tuyến bố, đày anh ta vào lãnh cung lần thứ hai.”
Lúc bảy tuổi, anh là ân nhân cứu mạng của tôi.
Hai mươi ba tuổi, tôi và anh lại đối mắt nhau ở trong nước.
Hóa ra, tôi đã chìm sâu trong thế tục, chỉ cần một chút lơ đễnh, sẽ bị cuốn vào những chuyện mệt mỏi, đã được định trước là không cách nào có thể thoát khỏi những vướng mắc, những tranh chấp. Những điều này dần dần tích lũy, tạo thành hồng trần cuồn cuộn.
Khắp công ty đều chào mừng ngày quốc khánh.
Tiểu Tần nói: “Có gì tốt bằng việc không cần xài tiền, không cần làm việc mà vẫn có thể được đi chơi vui vẻ cơ chứ!”
Văn phòng ở Quảng Châu và Trung Sơn cùng nhau tổ chức đi du lịch. Còn các văn phòng khác thì tự sắp xếp.
Sau khi tan tầm vào ngày thứ sáu thì chúng tôi bắt đầu khởi hành. Chúng tôi đặt chỗ để có thể ở lại du lịch trong hai đêm, nơi đó, chính là ở Thanh Viễn (Quảng Đông) – một làng quê có suối nước nóng của Trung Quốc. Các nhân viên phát triển tiêu thụ của công ty du lịch còn nói, nếu dùng nước ở nơi này gội đầu, thì có thể chụp ảnh quảng cáo cho thương hiệu dầu gội Rejoice luôn đấy chứ.
Trước một đêm, tôi và các đồng nghiệp trong văn phòng đi mua áo tắm. Là áo tắm liền thể màu đỏ, hơn nữa phía dưới còn có thêm một chiếc váy ngắn. Tiểu Tần khinh thường đánh giá nó: “Chị hai à, đây là kiểu dáng của thập niên bảy mươi rồi! Nhiều vải như vậy, đủ để may ba bốn bộ cho chị Hoa. Bảo thủ như vậy thì nhìn được cái gì đây!”
Tôi giật bộ áo tắm lại, đến quầy thu ngân trả tiền, không tranh luận với cô ấy.
Lúc đi lên xe, chị gái bên bộ phận hành chính hỏi tôi: “Tiểu Hạ, nghe nói áo tắm của em được may từ màn cửa?”
Đám người trên xe cười rộ lên. Tôi hung hăng nhìn về phía Tiểu Tần, cô nàng giơ hai tay lên, tạo tư thế xin đầu hàng: “Thực sự không phải tớ! Tớ không có nói quá đến như vậy! Tớ chỉ nói áo tắm của cậu nhiều vải như đồng phục làm việc của phân xưởng vậy. Còn về chuyện sau đó các chị kể qua kể lại thành drap giường hay màn cửa gì đó, đều không phải là lỗi của tớ.”
Tôi nói: “Được. Cậu cứ chờ xem! Tớ sẽ cho cậu ở dưới hồ nước nóng đến không lên được!”
Tiểu Tần lắc lắc cánh tay của tôi nói: “Em gái ngoan, em gái thân yêu, em tha cho chị đi.”
Một lần nữa, tiếng cười vui vẻ vang khắp xe. Bầu không khí hài hòa ấm áp.
Khi đến làng nghỉ mát, cũng đã là chín giờ tối. Sau khi dùng cơm, công ty du lịch sắp xếp tổ chức dạ hội đêm bên lửa trại của người dân tộc Dao. Sân rất lớn, bốn phía xung quanh đều có chỗ ngồi để xem khiêu vũ, ở giữa là sân khấu. Mà trong cái vạc bằng sắt, ngọn lửa cháy bùng lên tạo nên âm thanh đôm đốp. Những đốm lửa nhỏ bắn ra từ cọc gỗ, ánh lửa màu đỏ đó như những con ngựa phi dũng mãnh ánh lên khuôn mặt của những chàng trai người Dao. Những “A Quý ca” này biểu diễn các tiết mục như đi chân trần trên lưỡi dao, vụn thủy tinh rơi trên cơ thể để trần, còn các cô gái “Sa Yêu muội” của dân tộc Dao thì mặc quần áo và trang sức của dân tộc, nhảy múa nhanh nhẹn. Ánh đền flash chớp nháy. Tôi ngồi ở hàng thứ nhất, để có thể chụp được những tấm ảnh rõ ràng, phục vụ cho tập san của công ty.
Đến tiết mục cuối cùng, cũng là tiết mục nhận được nhiều tiếng vỗ tay nhất, tiết mục “Cưới tân nương”. Cô gái người Dao, đang đứng trên sân khấu lựa chọn một vị khán giả làm tân lang cho mình, chuẩn bị tiến hành biểu diễn các nghi thức kết hôn trong truyền thống của người Dao. Cô gái người Dao kia giống như một bông hoa, nhẹ nhàng chạy đến khán đài, kéo Triển Tường đi. Lúc vẫn còn đang ngạc nhiên không biết phải làm sao, thì anh đã bị sếp tổng cùng các quản lý ngồi xung quanh đẩy đi trong tiếng cười lớn.
Tôi chỉnh máy ảnh sang chế độ quay phim. Qua ống kính, buổi “tân hôn” của anh đang diễn ra trên màn hình: Cô gái người Dao đang nhờ anh thắt dây trên váy, còn anh mặc bộ trang phục tân lang, bái thiên địa, uống rượu giao bôi, cõng tân nương… Sau đó tất cả mọi người đều vọt lên sân khấu, cùng ca múa tưng bừng xung quanh lửa trại với những cô gái, tiếng hát tiếng cười, tụ họp lại tạo thành một bãi biển nhộn nhịp.
Tôi cầm máy quay, không buồn cũng không vui.
Sau khi lễ hội bên lửa trại kết thúc, mọi người bắt đầu đi ngâm nước nóng. Tôi viện cớ, ở lại phòng.
Tôi mở TV lên, trên TV đang phát sóng chương trình [Câu chuyện của đội ngũ bếp núc](1), tôi nghe Tiểu Mao nói “Ồ, mẹ của tôi đấy ư!” bằng giọng địa phương, nhưng vẫn không hề bật cười. Tiếng gõ cửa vang lên, tôi đi mở cửa, là Triển Tường.
(1) [Câu chuyện của đội ngũ bếp núc]: Một sitcom nổi tiếng ở Trung Quốc.
Tôi đi theo anh, bước lên những bậc thang được con người khai phá và xây dựng, bước từng bậc từng bậc lên phía trên.
Hai bên đường mòn, có tốp năm tốp ba các cặp tình nhân, đang thì thầm nỗi lòng với nhau trong màn đêm u tối.
Nhiệt độ trên núi thấp hơn nhiệt độ ở thành phố những vài độ nên tiết trời khá lạnh.
Có những cây rất to, rất cao, sinh trưởng tươi tốt.
Tôi thấy cây cầu đá, nối giữa hai bên khe núi, như lẻ loi, như cô độc, như muốn vứt bỏ thế gian.
Dừng lại trên cầu, đứng trước làn gió. Dưới cầu, là địa điểm nằm trong hành trình du lịch vào ngày mai. Gió thổi đến, mang theo làn không khí trong lành tươi mát từ trong núi. Ngẩng đầu, tôi có thể nhận ra ánh sáng của những vì sao và mặt trăng nơi đây khác hẳn so với ở thành thị.
Chúng tôi cách nhau ba thước (1 thước = 1/3 mét), đây là khoảng cách được tạo thành rất tự nhiên. Anh nhìn tôi cười, dưới đèn đường mờ nhạt, tôi cũng cười thật tươi, giữa bầu trời đêm của mùa hè. Khoảng cách một thước này khiến toàn bộ tâm tình hiện tại của tôi, như được phủ thêm một chiếc áo khoác mờ ảo. Chúng tôi vẫn không nói chuyện. Hoặc cũng có thể không cần bất kì ngôn ngữ nào. Chỉ là trong lòng chúng tôi đang thầm hoài niệm, thuở ngây ngô khi còn bé của mình.
Hồi ức như tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, những kỉ niệm từ mùa hè năm 1989 cho đến bây giờ, như dời núi lấp biển, thậm chí vượt qua khả năng nghe nhìn, ùn ùn hiện lên trước mắt tôi. Khoảng thời gian mười sáu năm ngắn ngủi từng trải qua, đã khiến tôi nhìn thấu toàn bộ những đau buồn của thế gian này. Có những ngày dù đang xem những cảnh hài trong [Ngoại truyện võ lâm] và [Câu chuyện của đội ngũ bếp núc] cũng không thể khiến tôi cười nổi, dần dần tôi vụt mất thời kì tươi đẹp nhất, bỏ lỡ rất nhiều người.
Nửa tiếng sau, chúng tôi trở về. Ở bãi nước nóng ngoài trời, truyền ra giọng nói quen thuộc của các đồng nghiệp. Đến cầu thang lầu hai, anh chúc tôi ngủ ngon. Trên gương mặt anh không hề có chút biểu hiện sợ hãi nào, tôi không thể nhín thấu sự thông minh và khôn khéo của anh.
Sau khi dùng bữa sáng ngày hôm sau, mọi người ngồi lên xe leo núi chuyên dụng tiến vào khe núi, họ muốn thử cảm giác mạo hiểm vượt thác đầy kích thích. Tôi sợ nước, nhưng vì ngại chỉ thị “Lúc vượt thác, một người cũng không thể thiếu” của sếp tổng, đồng thời cũng không muốn bản thân tỏ ra yếu đuối, nên tôi kiên quyết đi theo tới cùng. Tiểu Tần thấy tôi sợ hãi thì vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm! Bổn cô nương là kiện tướng bơi lội, không thua gì La Tuyết Quyên(2). Bảo đảm an toàn!” Tôi nói: “Đến lúc đó cậu đừng nổi điên đó, từ nhỏ tớ đã sợ nước!” Cô nàng hiên ngang oai phong lẫm liệt nói: “Hai cái đó thì liên quan gì đến chị đây! Cho dù thuyền bị lật thì tớ cũng sẽ uống hết nước để cứu cậu.” Tôi nhíu mày tức giận nói: “Chờ cậu uống hết nước thì tớ cũng đã đầu thai vài lần rồi!” Cô nàng nghe xong liền khom lưng cười.
(2) La Tuyết Quyên: Là nữ vận động viên nổi tiếng của Trung Quốc, cô từng là thành viên trong đội bơi Chiết Giang, là tuyển thủ của đội tuyển quốc gia, vận động viên bơi lội cấp quốc tế…
Khi vượt thác, phải mặc áo cứu hộ, mang mũ bảo hộ và nịt gối, cứ hai người sẽ ngồi một chiếc thuyền kayak(3). Tiểu Tần nhìn khe suối sâu khô cạn mà gào lên: “Không có nước thì sao trôi được!” Nhân viên giải thích rằng phải tích trữ nước, đợi người đến đông đủ sẽ mở phanh. Quả nhiên, sau khi mọi người chuẩn bị hoàn tất, thì liền nghe thấy tiếng ùn ùn từ trên thượng nguồn khe núi, dòng nước cuồn cuộn bỗng chốc từ trên núi đã trút xuống, trong khe suối khô cạn phút chốc tràn ngập dòng nước xanh biếc. Mọi người lập tức sôi nổi trèo lên thuyền kayak bơm hơi, hò hét khi con thuyền chảy xuôi theo dòng nước.
(3) Có hai loại thuyền kaya
Con sông này nằm giữa một hẻm núi rất sâu, chiều dài 3500 mét, chiều cao lên đến gần 50 mét. Thác này có nhiều vùng nước xiết, hai vách đá hai bên cao chót vót, trong khe núi đầy những hòn đá to lớn để lộ những đầu nhọn trong nước, nếu không chú ý va phải thì chỉ còn cách tay đau chân nhức, sưng tấy tím bầm. Hết lần này đến lần khác, Tiểu Tần không hề tỏ ra yếu thế, cô thậm chí còn cầm mái chèo, chèo loạn một lúc. Thế nhưng đối mặt với hồ sâu hơn hai mét, 120 độ xoay gấp, lực của cô ấy lại bé nhỏ. Vì thế chiếc thuyền cỏn con của chúng tôi bị dòng nước đẩy về hướng vách núi, sau đó rơi thẳng xuống vực sâu. Mái chèo của cô ấy không thấy bóng dáng. Tôi dốc sức nắm lấy dây an toàn, hai từ sợ hãi đơn giản cũng không thể hình dung được tâm trạng của tôi lúc này. Nếu như lúc ấy có thể, tôi nhất định sẽ rời thuyền. Tên đã rời khỏi cung thì không thể quay đầu lại, tình cảnh bây giờ chính là như thế.
Rất nhiều thuyền đều bị lật, người tôi đập phình phịch trong nước, tôi căng thẳng gào to, các nhân viên đứng hai bên thấy nhưng không hoảng sợ mà chỉ đứng chắp tay. Triển Tường ngồi cùng thuyền với quản lý Omi của bộ phận sản xuất. Ở một nơi dòng chảy chậm, chúng tôi gặp nhau. Tiểu Tần lấy tay vẩy nước về phía bọn họ, cũng có người vẩy nước về phía chúng tôi, tất cả mọi người đều vui đùa. Thế nhưng, lực vẩy của cô ấy quá lớn, rốt cuộc, người ngã thuyền lật.
Nước không sâu, huống hồ còn có áo cứu hộ. Rất nhiều người đã bị rơi xuống, và cũng rất nhiều người cũng tự mình lên bờ. Mà tôi, không chỉ sợ nước, tồi tệ hơn nữa chính là chiếc thuyền kayak nặng trĩu đang ở trên đầu tôi, tôi chỉ mới cố gắng vùng vẫy hai cái, mà đầu đã bị va đến mức thần kinh rối loạn. Ở trong nước, bỗng nhiên tôi có ý nghĩ ngốc ngếch, nhất định tôi đã có mối hận mấy nghìn năm với nước.
Rất nhanh, tôi được một người ôm lấy. Giữa dòng nước trong suốt ấy, đôi mắt của anh xuất hiện.
Anh lại cứu em. Tôi thầm nói trong lòng.
Trên ghềnh đá, Tiểu Tần, tôi, Triển Tường cả người ướt sũng sóng đôi ngồi cùng nhau. Tiểu Tần uống phải nước, nên liên tục ho khan. Hai tay tôi ôm gối, vẫn chưa hoàng hồn sau nỗi sợ hãi vừa rồi.
Nhân viên cứu hộ vươn một cộc trúc thật dài, kéo quản lý Omi lên bờ, Triển Tường lại đứng dậy trèo lên thuyền, trước khi đi, anh nhỏ giọng căn dặn: “Cẩn thận một chút.”
Tôi gật đầu, nói cám ơn.
Tiểu Tần nhìn anh rời đi, ngừng ho khan. Chán nản nói: “Thật đáng ghét! Tại sao cậu lại ở gần quản lý Triển cơ chứ! Nếu tớ ở gần anh ấy, người được anh ấy cứu sẽ là tớ! Sao số tớ lại khổ như thế chứ! Được một ông chú cứu lên, hơn nữa còn là một ông chú vừa già vừa xấu!”
Tôi gõ đầu cô nàng nói: “Tính sổ với cậu sau!”
Cô nàng dùng năm ngón tay chải tóc, thần bí nói: “Thật ra, lúc nãy tớ ho khan, đều là giả vờ đấy. Tớ muốn cho anh ấy một cơ hội, để anh ấy làm thân sĩ thương hoa tiếc ngọc rồi vỗ lưng cho tớ, nhưng không ngờ anh ấy lại không hiểu tâm tình người ta đến thế! Tớ tuyến bố, đày anh ta vào lãnh cung lần thứ hai.”
Lúc bảy tuổi, anh là ân nhân cứu mạng của tôi.
Hai mươi ba tuổi, tôi và anh lại đối mắt nhau ở trong nước.
Hóa ra, tôi đã chìm sâu trong thế tục, chỉ cần một chút lơ đễnh, sẽ bị cuốn vào những chuyện mệt mỏi, đã được định trước là không cách nào có thể thoát khỏi những vướng mắc, những tranh chấp. Những điều này dần dần tích lũy, tạo thành hồng trần cuồn cuộn.
Bình luận truyện