Yêu Anh, Không Được Phép Cự Tuyệt

Chương 9: Trả em đôi cánh tự do



Quan hệ giữa tôi và Thiên Kiều coi như hòa thuận từ đó. Chuyện đã xảy ra vĩnh viễn không thể nào xóa bỏ, tình cảm từng sứt mẻ mãi chẳng thể như lúc ban đầu, giống như chiếc gương vỡ sẽ không bao giờ liền lại, cho dù được ghép cẩn thận cách mấy, chắc chắn cũng vẫn còn vết nứt. Chẳng qua, cả tôi và Thiên Kiều đều ăn ý xem nhẹ vết nứt đó mà thôi.

Kể từ buổi tối tắt máy của Khúc Lăng Phong, đã ba ngày hắn không gọi cho tôi, Tiểu Phương nói hắn cũng không gọi về biệt thự. Kì lạ thật, lẽ ra hắn phải tìm tôi bằng mọi cách, sau đó giận dỗi cáu kỉnh mới đúng. Vì hắn quá tức giận, hay vì hắn tốt bụng định tha thứ cho tôi?

Cả ngày tôi lo sợ bất an, sợ hắn lại nghĩ ra thủ đoạn tồi tệ nào, bây giờ Thiên Kiều đã trở về, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không muốn con bé bị tổn thương lần nữa. Một việc khác khiến tôi đau đầu, chính là mẹ đã bắt tay vào việc xếp hẹn xem mặt cho tôi, bà cho rằng tôi chưa có bạn trai, nhưng tôi làm sao có thể nói, mình đã ở chung với Khúc Lăng Phong hơn một năm trời? Vừa không thể nói, vừa không đủ lý do từ chối, thậm chí Thiên Kiều còn khuyến khích tôi đi, ở trong mắt nó, tôi hẳn phải thoát khỏi sự khống chế của Khúc Lăng Phong, tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân mình. Mà tôi làm sao có thể nói với nó, thật ra chúng tôi đã yêu nhau?

Đủ thứ phiền não, lo âu, bất đắc dĩ tích tụ trong lòng, tôi cảm giác tinh thần và thể xác đều mệt mỏi rã rời, chứng mất ngủ đã lâu không gặp chợt quay trở lại, lúc này đây thậm chí ba ngày liền đều không thể ngủ quá hai giờ, bệnh dạ dày cũng đến góp vui, mới sáng sớm liền cảm thấy buồn nôn, cả ngày uể oải, không ăn nổi thứ gì. Lúc nói chuyện tôi thường xuyên ngẩn người, đôi khi trong lúc ngẩn người, tôi còn thấy ba mình dắt tay một bé gái đáng yêu, vẫy tay với tôi. Chẳng lẽ tuổi thọ của tôi sắp hết, sắp lên thiên đường gặp lại ba? Tuy tôi không theo đạo, nhưng cũng chưa làm điều gì độc ác, chắc hẳn sau khi chết sẽ được lên thiên đường phải không?!

”Chị, đi thôi, ba ngày nay chị chưa ăn gì rồi, coi như đi với em cho vui, món tôm của nhà hàng ấy ngon lắm, đảm bảo chị vừa thấy là sẽ thèm ngay.”

Không chịu nổi sự nhõng nhẽo của Thiên Kiều, tôi chỉ đành đi cùng con bé. Vốn Lăng Vân cũng mè nheo đòi theo, nhưng không biết Thiên Kiều đã nói điều gì, làm thằng nhóc tự động bỏ cuộc.

Lúc ra khỏi cửa tôi nói: “Thật ra đưa Tiểu Vân đi cùng cũng không sao, thằng bé thích ăn tôm mà.”

”Để hôm khác, hôm khác nhất định sẽ đưa nó đi, hôm nay em chỉ muốn đi với chị thôi.” Tôi không nghi ngờ gì, bởi thật sự không thể đoán rằng Thiên Kiều và mẹ lại bắt tay nhau để lừa tôi.

Tới nhà ăn, tôi mới phát hiện mẹ, chú Khúc đều ở đó, ngồi cùng bàn còn có bạn nối khố của chú Khúc và một anh chàng nữa, rõ ràng là tiệc xem mặt đã được tính toán từ lâu. Vậy mà chú Khúc còn làm bộ như rất tình cờ, mời chúng tôi đến ngồi cùng bàn. Nếu chỉ có mẹ ở đây, nhất định tôi sẽ lập tức quay đầu bỏ đi, dù sao mẹ cũng biết tính tình quái gở của tôi, nhưng tôi không thể làm chú Khúc mất mặt.

Mẹ cố ý xếp tôi ngồi gần anh chàng nọ, tán gẫu vài câu, liền vội vàng giới thiệu: “Đây là con trai của chú Hứa, tên là Dịch Duy, vừa tốt nghiệp học viện âm nhạc hoàng gia Viên trở về. Xa nhà hơi lâu nên nhiều chỗ còn lạ lẫm, muốn biết mấy người bạn để mau chóng quen thuộc hoàn cảnh nơi này.”

Tôi lễ phép gật đầu, ngay cả câu “Chào anh” cũng lười nói. Vậy mà bạn nối khố của Chú Khúc lại khen tôi dịu dàng thùy mị, trời ạ, chú ấy có nhầm không? Dịu dàng thùy mị hay là không hề thấy hứng thú? Nhưng thật ra anh chàng Hứa Dịch Duy kia khá tốt, không ân cần bắt chuyện với tôi, đại khái cũng nhận ra tôi không mấy vui vẻ, từ đầu tới cuối anh ta chỉ giữ kẽ, thỉnh thoảng nói vài câu không liên quan, làm tôi cũng có chút ấn tượng tốt.

Cố gắng mai mối một hồi, ba vị phụ huynh cho rằng đã đến lúc, mẹ nói: “Thanh niên ấy mà, nói chuyện một lúc là thân ngay, hơn nữa hai đứa nó đều làm âm nhạc, có nhiều điểm chung để tán gẫu lắm. Anh Ly, anh với anh Hứa đang vội đi sản xuất MV đúng không? Thiên Kiều, con ra đây, đi mua mấy thứ này với mẹ.”

”Đúng đúng, hai đứa nói chuyện đi, thanh niên ấy mà, lát nữa dẫn nhau ra ngoài mà đi dạo.” Ba vị phụ huynh và Thiên Kiều đều đứng dậy, Hứa Dịch Duy cũng lễ phép đứng dậy tiễn, chỉ có tôi là lười nhác ngồi đó.

Lúc này chợt nghe chú Khúc ngạc nhiên gọi: “Lăng Phong?”

Tôi rùng mình, cảm giác ớn lạnh chạy thẳng từ bàn chân lên đỉnh đầu, nhất định là tôi nghe lầm, người chú Khúc gọi nhất định không phải là Khúc Lăng Phong.

Một giọng nói trầm khàn đến không thể quen thuộc hơn vang lên sau lưng tôi: “Đừng nói với anh đây là tiệc xem mặt.”

Lời cầu xin hoàn toàn tan biến, tôi thậm chí còn cảm giác được hơi thở của hắn đang thổi bay lọn tóc sau gáy mình. Tiếng thở hổn hển của Lăng Vân vang lên ngay sau đó: “Anh hai, sao anh không chờ em?”

Trời ạ! Trong lòng tôi oán thán: Tiểu Vân ơi Tiểu Vân, lần này em hại chết chị rồi.

Chú Khúc không vui nói: “Lăng Phong, con đang nói chuyện với ai đấy?!”

Một bàn tay to kéo tôi đứng dậy khỏi ghế, tôi đối diện với ánh mắt đỏ ngầu của hắn, nơi đó rét lạnh tựa băng sương. Hắn thậm chí không thèm nhìn chú Khúc, kề sát khuôn mặt tái nhợt của tôi, gằn từng chữ: “Nói với anh đây không phải là tiệc xem mặt!”

Tôi giãy dụa bám lấy vai hắn, để tránh bị chết ngạt bởi chính chiếc áo của mình, run rẩy đáp: “Em bị hại.”

Ánh mắt hắn không hề thay đổi, khóe môi nở một nụ cười gian ác, bỗng nhiên hôn lên môi tôi, đổi lấy tiếng kêu sợ hãi của những người xung quanh.

Nụ hôn này chỉ kéo dài một giây, môi hắn dán lên môi tôi, mấp máy: “Tốt lắm, anh thích đáp án này.”

Mẹ là người đầu tiên hoàn hồn, run rẩy chỉ vào chúng tôi, không thể tin nổi: “Các con, các con...”

Khúc Lăng Phong choàng quai cặp lên cổ tôi, bế xốc tôi lên, sau đó nói với mẹ, chú Khúc, cùng tất cả mọi người trong nhà hàng: “Chúng tôi ở chung với nhau lâu rồi, hơn nữa sắp kết hôn.”

Vô số tiếng thốt nhỏ vang lên, trong đó cũng có của tôi.

Hắn bỏ quả bom có sức công phá quá mạnh mẽ này lại, ôm tôi sải bước ra ngoài.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Mãi đến khi trở về biệt thự, tôi vẫn chưa tiêu hóa nổi những lời hắn nói. Hắn nói chúng tôi sắp kết hôn? Khúc Lăng Phong muốn kết hôn với tôi?

Hắn đặt tôi lên giường, rúc đầu vào lòng tôi, sau đó im lặng không động đậy. Xem ra hắn thực sự mệt mỏi, râu ngắn lún phún, khuôn mặt tiều tụy, tôi đoán, có lẽ vài ngày rồi hắn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ. Nhưng tôi phải hỏi rõ ràng, chuyện này với tôi rất quan trọng. Kết hôn? Trời ạ! Có lẽ hắn mệt mỏi đến mức đầu óc không bình thường chăng?

”Khúc Lăng Phong?” Tôi đẩy hắn, “Đừng ngủ, anh nói rõ ràng xem, điều vừa rồi anh nói với mẹ có thật hay không? Anh muốn kết hôn với em?”

”Đúng.” Hắn lẩm bẩm một tiếng, càng rúc sâu hơn.

”Anh nói thật? Không phải nói cho có?”

”Không phải.” Hắn mở mắt ra trừng tôi, “Anh nói thật, ngày mai anh sẽ gọi Tần Chiêu đi chuẩn bị.”

”Không!” Tôi hô to, “Anh làm sao vậy? Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện kết hôn?”

Hắn nhìn tôi, nghiêm túc trả lời: “Anh không muốn bọn họ lại lấy cớ lừa em đi xem mặt, em là của anh, anh không cho phép người khác ngấp nghé em. Nếu cái mác kết hôn có thể làm đám ruồi bọ đó tự động bỏ đi, thì anh muốn kết hôn.”

Tôi cảm thấy ớn lạnh lần nữa, nhưng điểm khác biệt chính là, cảm giác ấy đang tụ hội về tim. Tôi tập trung tất cả tinh thần, hỏi rõ ràng: “Đây là mục đích và động cơ khiến anh muốn kết hôn?”

”Đúng!” Hắn trả lời một cách đương nhiên, thấy tôi không phản ứng gì, bèn nhướn mày: “Hỏi xong chưa?”

Tôi nhắm mắt lại.

”Vậy thì anh muốn ngủ.” Hắn lại lúc đầu vào lòng tôi, nhắm mắt lẩm bẩm: “Cô gái này, dám ngắt máy của anh, làm anh lo lắng mấy hôm liền, bốn ngày bốn đêm không ngủ gấp gáp trở về gặp em, vậy mà em lại xem mặt người khác. Chuyện này đợi anh ngủ dậy sẽ tính sổ với em sau.”

Tôi không nghe rõ hắn lẩm bẩm điều gì, cơ thể bủn rủn như bị xói mòn hết năng lượng, trái tim rét lạnh đến không còn cảm giác, dù hắn vô tình hay cố ý, hai câu nói kia cũng đã giết chết tình yêu và hy vọng mong manh tôi dành cho hắn.

Đây là người đàn ông không có chút khái niệm gì về hôn nhân, trừ ham muốn chiếm hữu và cướp đoạt ra, anh ta thậm chí còn không ý thức được tình yêu và sự dịu dàng của mình, sống cả đời với người như thế, liệu sẽ có kết cục ra sao? Mà tôi, chắc chắn không phải kiểu người có đủ kiên nhẫn để giúp anh ta nhận thức tình yêu, chính tôi cũng không biết ai sẽ tới giúp tôi nhận thức tình yêu của mình. Mẹ nói: “Một lần hôn nhân thất bại không có gì đáng sợ, đáng sợ chính là đánh mất dũng khí đi yêu và được yêu.” Vốn ngay từ đầu tôi đã đánh mất dũng khí đi yêu và được yêu, làm sao có thể đối mặt với một cuộc hôn nhân nhất định sẽ thất bại?

Vậy nên, tôi sẽ không kết hôn với hắn, tuyệt đối không.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Đàn ông sau khi ăn no ngủ say, bình thường sẽ sinh ra ham muốn tình dục, Khúc Lăng Phong cũng không phải ngoại lệ. Khi hắn tỉnh lại, ánh mắt đã không còn đỏ ngầu, mỉm cười tặng tôi một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó chuyển thành hôn sâu nóng bỏng. Chẳng mấy chốc, hắn đã vứt bỏ tất cả chướng ngại giữa chúng tôi.

Trước khi tiến đến cao trào, tôi ôm đầu của hắn thở dốc nói: “Khúc Lăng Phong, anh còn chưa cầu hôn.”

”Sao?” Mồ hôi của hắn rơi xuống người tôi, hắn kích tình gầm nhẹ: “Gả cho anh!”

Thế giới xung quanh chúng tôi như sụp đổ, tiếng thở dốc ngừng lại, bầu không khí yên tĩnh lạ thường, tôi mệt mỏi nhưng trả lời hắn một cách rõ ràng: “Không!”

”Cái gì?” Hắn ngồi bật dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt không chắc chắn và không thể tin nổi, “Em nói lại xem?”

Giọt mồ hôi từ tóc hắn rơi xuống mặt tôi, lạnh lẽo, tôi không đưa tay lau, bình tĩnh đối diện với hắn, “Em nói: Không! Có nghĩa là, em không muốn gả cho anh.” Tôi nghĩ từ trước tới giờ, mình chưa từng bình tĩnh như vậy trước mặt hắn.

Hắn ngây người, choáng váng hồi lâu, tôi cũng chưa từng thấy khuôn mặt hắn ngờ nghệch như vậy.

Tôi đẩy hắn ra, xuống giường, cầm áo ngủ khoác tạm lên người, định đi vào phòng tắm. Hắn đột nhiên hét lớn: “Đông Thiên Lại! Chết tiệt, em thử nói lại lần nữa xem?”

Giọng tôi vẫn bình thản tự nhiên, tuy tầm mắt dần biến thành màu đen, có lẽ sắp té xỉu, “Nói ngàn lần vạn lần, đáp án sẽ vẫn là một chữ: Không!”

Hắn xông lên, tôi đoán hắn không định đánh tôi, có lẽ chỉ định gào lên với tôi, nhưng kết cục hắn lại phải ôm lấy thân thể xụi lơ của tôi.

Tôi nhớ rõ giây cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối, tôi đã nói với hắn: “Khúc Lăng Phong, thả em đi.”

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Giấc ngủ say dường như không có điểm kết thúc, Khúc Lăng Phong lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đông Thiên Lại, trong đầu vang lên lời bác sĩ dặn dò vừa rồi: “Bệnh nhân đang mang thai, nhưng cả thể chất lẫn tinh thần đều không ổn định, có biểu hiện trầm cảm và suy nhược thần kinh, điều này này ảnh hưởng không tốt đến mẹ và thai nhi, sau khi bệnh nhân tỉnh lại, anh nên nói chuyện nhẹ nhàng, đừng làm bệnh nhân kích động.”

Cô mang thai rồi, đó là con của anh, là con của cô và anh. Trong lòng anh vui sướng không lời gì tả xiết, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Vân, anh nhận ra mình vẫn còn biết rung động, mà hiện giờ, anh nhận ra một chuyện còn đáng giật mình hơn, anh yêu rồi, yêu đứa con chưa chào đời này, và cả mẹ của nó.

”Thiên Lại...” Anh dịu dàng gọi cô, cảm giác trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, sự ấm áp tự nhiên đến vậy, khiến anh muốn giữ lấy cô gái trước mắt cả đời.

Thì ra, yêu là một loại bản năng, chỉ cần đến thời điểm thích hợp, chính anh cũng sẽ hiểu được thế nào gọi là yêu.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Trong mộng tôi lại nhìn thấy ba, ông đang mở rộng vòng tay đón cô bé đáng yêu kia vào lòng, cho dù tôi gọi to thế nào ông cũng không để ý. Đột nhiên, cả ông và cô bé cùng quay đầu lại, tôi nhìn thấy sự đau lòng và trách móc trong mắt họ.

Tại sao? Tôi đã làm gì sai? Tại sao họ lại trách tôi?

Tôi muốn hỏi, nhưng không thể lên tiếng. Ba nắm tay cô bé càng chạy càng xa, tôi hoảng hốt gọi ông: “Đừng đi ba ơi, đừng bỏ con!”

Một giọng nói sốt sắng chợt vang lên bên tai: “Thiên Lại, Thiên Lại, tỉnh dậy đi, tỉnh dậy!”

Tôi cố sức mở mắt, gương mặt phóng đại của Khúc Lăng Phong kề ngay sát mặt tôi, biểu hiện thân thiết và lo lắng của hắn khiến tôi cảm thấy xa lạ. Đây là Khúc Lăng Phong ư? Chẳng lẽ mỗi lần tôi té xỉu là hắn lại đổi tính?

Hắn ôm mặt tôi, mềm nhẹ hôn lên môi tôi, nỉ non nói: “Mơ thấy ba à?”

Tôi khờ ngốc gật đầu, càng hoài nghi người trước mắt không phải là Khúc Lăng Phong.

”Đừng sợ.” Hắn cẩn thận ôm tôi, “Em còn có anh, nhất định anh sẽ không rời bỏ em.”

Tôi vươn tay chạm nhẹ vào má hắn, là ấm áp, vậy nên đây không phải là ảo giác của tôi, vậy tại sao hắn lại đột nhiên trở nên dịu dàng? Tôi mờ mịt hỏi: “Anh là ai?”

”Thiên Lại?” Hắn hoảng hốt cao giọng, “Em sao vậy? Ngay cả anh mà cũng không nhận ra? Anh là Khúc Lăng Phong đây!”

”Không.” Tôi lắc đầu, “Anh không phải là Khúc Lăng Phong, Khúc Lăng Phong tôi biết không phải người thế này.”

Hắn thở phào, mỉm cười, hưng phấn nói: “Thiên Lại, em mang thai rồi, mang thai con của chúng ta!”

”Mang thai? Em?” Thông tin không chuyển đến trung khu thần kinh ngay lập tức, phải mất mấy giây, tôi mới ý thức được hắn vừa nói cái gì, tôi mang thai?!!!

Tôi kích động túm lấy áo hắn: “Anh nói cái gì? Sao lại thế được?”

”Em đừng kích động.” Hắn vững vàng đè tôi lại, “Bác sĩ nói cảm xúc của em không ổn định, không được kích động.”

”Không thể nào...” Tôi lắc đầu nguầy nguậy, “Không thể nào, mình luôn làm biện pháp tránh thai tốt lắm cơ mà?” Nói xong tôi đột nhiên nhớ ra, hình như từ khi trị liệu tâm lý đến giờ, hắn đã không dùng bao cao su, tuy tôi luôn uống thuốc, nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sẩy.

Trời ạ! Mang thai! Một đứa bé, một sinh mệnh, sao nó lại tới đột nhiên như vậy? Tôi không thể tin nổi mình lại có con với Khúc Lăng Phong. Nếu tin tức này đến vào bốn ngày trước, có lẽ tôi sẽ vẫn mong chờ vào đứa bé, nhưng hiện tại, khi tình yêu ít ỏi tôi dành cho hắn gần như biến mất... Không, tôi không cần, tôi không muốn, tôi không dám! Làm vậy tàn nhẫn quá, một gia đình không hạnh phúc, một ông bố không biết yêu, một bà mẹ không tin tưởng tình yêu, hoàn cảnh đó sẽ chỉ bóp chết linh hồn trong sáng của con trẻ. Không! Tôi không muốn bi kịch này cuốn lấy đứa bé.

Đó là tội giết người!

”Thiên Lại!” Hắn giữ chặt đầu tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, cau mày nói, “Em không thích? Em không muốn có con của chúng ta?”

Tôi bản năng định trả lời: “Đúng.” Nhưng cổ họng như bị thứ gì chặn lại, khiến tôi không thể nói thành lời. Đó là con tôi, đứa con mang máu thịt và linh hồn của tôi, tôi thật sự không thích? Thật sự không muốn có nó?

”Thiên Lại.” Im lặng trong mắt hắn chính là cam chịu, hắn ôm chặt lấy tôi, tim kề tim, hoảng sợ nói: “Không được! Không được phép không thích, không được phép muốn bỏ nó, em hiểu không?”

Bỏ nó, tôi nhẫn tâm vậy sao? Không bỏ nó, tôi nỡ nhẫn tâm vậy sao? Bóp chết một sinh mệnh và bóp chết một linh hồn, tôi nên lựa chọn thế nào mới phải?

”Thiên Lại, đó là con của chúng ta...” Giọng hắn gần như nghẹn ngào, “Không được, em không được tàn nhẫn như vậy.”

Tôi tàn nhẫn? Buồn cười! Trên đời này có ai so được với Khúc Lăng Phong về khoản tàn nhẫn? Nếu hắn không tàn nhẫn, cục diện sẽ chẳng như thế này, cũng sẽ không xuất hiện một sinh mệnh vô tội.

Tôi cúi đầu, buồn bã nói: “Giữ nó lại là quá độc ác, một gia đình không hạnh phúc, một cuộc hôn nhân không bình thường sẽ ảnh hưởng đến nó thế nào? Tạo ra một bản sao của anh hoặc của em ư? Không, Khúc Lăng Phong, xin anh đừng tàn nhẫn như vậy!”

”Không đúng!” Hắn vội vàng cầm lấy tay tôi đặt lên ngực hắn, “Anh sẽ yêu nó, cũng sẽ yêu em, gả cho anh, chúng mình sẽ cùng vì nó mà xây dựng một gia đình hạnh phúc nhất!”

Bốn ngày trước, nhất định tôi sẽ cảm động khóc hết nước mắt vì câu nói này, nhưng hiện tại thì không. Lúc đầu hắn nói muốn kết hôn để không ai dám ngấp nghé tôi, bây giờ hắn nói muốn xây dựng gia đình hạnh phúc với tôi vì đứa bé. Nói đến nói đi, rốt cuộc hắn vẫn không hiểu tình yêu là gì, thứ tình cảm bố thí của hắn liệu sẽ tồn tại bao lâu? Làm sao tôi có thể khiến con mình hạnh phúc với thứ tình yêu bố thí ấy?

”Khúc Lăng Phong.” Tôi buồn bã nhìn hắn, “Anh cũng biết thế nào là yêu ư?”

”Anh biết! Đương nhiên anh biết!” Hắn giữ chặt vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, im lặng hồi lâu, cuối cùng trầm giọng gằn từng tiếng: “Thiên Lại, anh yêu em.”

Cuối cùng hắn cũng chính miệng nói với tôi ba chữ đẹp nhất trong kho ngôn ngữ của nhân loại, nhưng tôi nghe xong lại chỉ muốn cười, cười thật to, cười một cách điên cuồng. Mà đúng là tôi đã làm như vậy thật, hơn nữa không thể ngừng lại, cười đến xụi lơ trong lòng hắn, cười đến khó thở, đến chảy cả nước mắt.

Hắn ngơ ngác ảo não hỏi: “Em cười cái gì? Chuyện này có gì đáng cười?”

”Khúc Lăng Phong.” Tôi dùng tay hắn để lau nước mắt cho mình, “Từ ngày em quen anh, bây giờ là lúc anh đáng yêu nhất, em muốn cảm ơn anh đã yêu em, thật đấy, dù ba chữ kia là thật lòng hay nói dối.”

”Anh thật lòng!” Hắn nóng nảy, nhảy xuống giường đi qua đi lại, “Sao em không tin anh? Phải làm sao thì em mới tin anh?”

Phụ nữ sở dĩ ngốc, là bởi vì không biết lúc nào thì nên từ bỏ hy vọng. Tôi ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi hắn: “Trước khi biết em mang thai, anh có bao giờ nghĩ là anh yêu em không?”

Hắn dừng lại, cẩn thận nhìn nét mặt của tôi, chân mày giãn ra nhíu vào, có vẻ đang cân nhắc xem nên trả lời ra sao.

Không cần trả lời! Tôi cười ra giọt nước mắt cuối cùng, hai tay chống mặt, trầm giọng nói với hắn: “Muốn em tin anh, hãy để em tự do.”

”Không!” Hắn lập tức từ chối.

Quả nhiên! Tôi đã lười nở nụ cười, không buồn nhìn hắn, chỉ lẩm bẩm:

”If you want something badly enough,

You must let it go free,

If it comes back to you,

Its yours.

If doesn"t,

You really never had it anyway.”

”Không!” Hắn vọt tới, lại giữ chặt vai tôi, “Anh không thả em được, thả em, em sẽ không bao giờ trở lại, anh không mạo hiểm được!”

”Let it go free, let it go free, let it go free...”

”Không, không, không!!!” Hắn điên cuồng lay tôi, gần như muốn lay rụng khung xương của tôi.

Tôi cảm thấy bụng dưới quặn đau, một thứ chất lỏng ấm áp, dinh dính chảy ra từ chỗ kín, tôi yếu ớt cầm lấy tay hắn: “Khúc Lăng Phong, mau gọi bác sĩ đi...”

Tôi nghe thấy tiếng thét điên cuồng mà hoảng sợ của hắn: “Bác sĩ, bác sĩ!” Sau đó tôi liền mất tri giác.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★

Ngoài cửa phòng cấp cứu luôn luôn căng thẳng, luôn luôn lo âu, luôn luôn có rất nhiều người chờ đợi trong tuyệt vọng. Hàn Mai tựa vào lòng Khúc Ly không ngừng khóc, Thiên Kiều ôm Khúc Lăng Vân, thỉnh thoảng liếc nhìn ánh đèn đỏ trên cửa, còn Khúc Lăng Phong ngồi ở ghế dài, hai tay bấu tóc, cúi đầu, không hề nhúc nhích, tựa như một pho tượng thạch cao.

Khúc Lăng Vân nhìn người lớn lo âu căng thẳng, nép người vào lòng Thiên Kiều, sợ hãi hỏi: “Chị ba, liệu chị hai có chết không?”

”Không bao giờ!” Khúc Lăng Phong đột nhiên bật dậy, hung tợn nhìn Khúc Lăng Vân, rống to: “Không được phép nguyền rủa cô ấy!”

Khúc Lăng Vân sợ tới mức trừng lớn hai mắt, mếu máo mà không dám khóc. Khúc Ly thấy Khúc Lăng Phong điên cuồng như vậy, lời quở trách trôi đến khóe môi cũng đành nuốt trở về, ôm Khúc Lăng Vân vào giữa mình và Hàn Mai. Khúc Lăng Phong chậm rãi ngồi xuống, co người như lúc ban đầu.

Cửa mở, y tá lo lắng đi ra: “Bệnh nhân xuất huyết liên tục, cần nhiều máu truyền gấp, ai là người nhà trực hệ của bệnh nhân?”

”Tôi!” Hàn Mai và Thiên Kiều cùng trả lời.

Khúc Lăng Vân nhỏ giọng nói: “Cả cháu nữa.”

”Được rồi, mời mọi người theo tôi đi thử máu.”

Khúc Lăng Phong chạy lại: “Tôi cũng đi.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Anh ở lại.” Hồ Văn Cử không biết xuất hiện từ khi nào.

Ý tá khó hiểu hỏi: “Bác sĩ Hồ?”

Hồ Văn Cử nhìn Khúc Lăng Phong: “Tôi vừa nghe tin Thiên Lại vào phòng cấp cứu, anh ở đây, để tôi đi xem cô ấy thế nào. Có thể sẽ cần đến anh.”

Khúc Lăng Phong túm lấy cổ áo của Hồ Văn Cử, “Anh phải cứu cô ấy, chỉ cần cứu được cô ấy, chuyện gì tôi cũng đồng ý làm, dù có phải đem mạng ra đổi!”

Hồ Văn Cử không nói gì, đẩy Khúc Lăng Phong ra, đeo khẩu trang đi vào phòng cấp cứu.

Thiên Kiều và Hàn Mai cũng được đưa vào trong, một lát sau, Hồ Văn Cử đi ra, nói với Khúc Lăng Phong: “Theo tôi đi thay quần áo.”

Khúc Lăng Phong sốt ruột to tiếng: “Cô ấy sao rồi?”

Hồ Văn Cử lạnh lùng nhìn anh: “Đừng hỏi nhiều, cứ làm đi.”

Khúc Lăng Phong ngoan ngoãn nghe lời, sống tới từng này tuổi, anh cũng chưa từng nghe lời như vậy. Hồ Văn Cử giúp anh mặc đồ vô khuẩn xong, đột nhiên đấm thốc lên từ cằm anh. Khúc Lăng Phong bị đánh cho lảo đảo vài bước rồi té ngã, Hồ Văn Cử nhìn anh, khuôn mặt không có cảm xúc: “Cú đấm này muốn cho anh biết, vào trong rồi thì nên nói cái gì. Ngay bây giờ cô ấy không muốn sống, chắc hẳn anh hiểu rõ phải làm thế nào để kéo ý chí sinh tồn của cô ấy về.”

Khúc Lăng Phong loạng choạng đứng lên, lau sạch vết máu, thế nhưng không hề đánh trả, chỉ yên lặng rửa tay, sau đó đi găng vô khuẩn.

Trong phòng cấp cứu tràn ngập tiếng máy móc và tiếng y bác sĩ nói chuyện, “Theo dõi huyết áp, điện tim, nhịp mạch, SpO­­­­­2, chuẩn bị truyền máu... Bệnh nhân ngừng tim, sốc điện, nhanh lên!”

Thiên Lại nằm ở giữa, Hàn Mai và Thiên Kiều nằm hai bên, dụng cụ truyền máu đã chuẩn bị xong, hai dòng máu đồng thời chảy vào cơ thể cô. Hàn Mai rưng rưng cầu nguyện: “Thượng Đế, xin người hãy phù hộ cho con gái của con, dù nó đã phạm phải lỗi lầm gì, cũng xin người để con gánh vác hết.”

Thiên Kiều yên lặng nhìn giọt máu đỏ thẫm chảy trong ống lọc, nước mắt lặng yên chảy xuôi, cô lẩm bẩm: “Chị hai, có chuyện này em muốn nói với chị, cho tới giờ em cũng chưa từng hận chị. Dù muốn hận lắm, nhưng em không làm được, bởi vì chị yêu em như vậy, chị là chị ruột của em, cuộc sống của chị cũng có một phần thuộc về em, vậy nên chị phải trân trọng nó. Em biết chị sợ nhất là em bị tổn thương mà, đúng không?”

Khúc Lăng Phong lê bước tới gần Thiên Lại, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, đôi mắt nhắm chặt, cảm xúc bình thản, tiếng hít thở lặng lẽ.

Dụng cụ sốc điện đặt trên ngực cô, bịch, bịch, bịch vài tiếng, y tá nói: “Có nhịp tim!”

Bác sĩ nói: “Huyết áp đang lên, dừng sốc điện, theo dõi điện tim, nhịp mạch, huyết áp.”

Một bác sĩ khác nói: “Vẫn không cầm máu được.”

Khúc Lăng Phong ngơ ngác đứng đó, ánh mắt buồn bã nhưng trầm tĩnh lạ thường.

Y tá hô: “Lại ngừng tim!”

Bác sĩ nói: “Chuẩn bị sốc điện.”

Anh đột nhiên bừng tỉnh, tiến lên hai bước, đẩy y tá ra, hôn lên trán Thiên Lại, giơ tay phải lên, cắn chặt răng nói: “Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ thả em tự do, còn nếu em đi, anh sẽ đuổi theo em đến âm tào địa phủ.”

Máu và nước mắt lạnh lẽo cùng rơi xuống khóe môi Thiên Lại.

Y tá nói: “Có nhịp tim, huyết áp đang lên.” Bác sĩ nói: “Xuất huyết chậm lại rồi.”

Hồ Văn Cử nhắm mắt lại, thở phào trong lòng: “Cảm ơn trời đất.” Khi mở mắt ra, anh không khỏi sợ ngây người vì khuôn mặt loang lổ nước mắt của Khúc Lăng Phong. Phải đau lòng tới cỡ nào thì con người ngông cuồng này mới có thể rơi lệ mà không hề e dè như thế?

Khúc Lăng Phong run rẩy nâng tay, nhưng trước khi chạm tới gò má của cô, anh bất chợt dừng lại, dừng rất lâu, cuối cùng chậm rãi bỏ tay xuống, trán nổi gân xanh, khuôn mặt vặn vẹo vì đè nén cảm xúc.

Y tá nói: “Nhịp tim bình thường, huyết áp bình thường.”

Bác sĩ nói: “Ngừng xuất huyết.”

Mọi người trong phòng cấp cứu đều nhẹ nhõm thở ra. Hàn Mai và Thiên Kiều rưng rưng nhìn nhau, hiểu ý mỉm cười.

Khúc Lăng Phong chậm rãi xoay người, động tác cứng ngắc như một chiếc máy cũ, anh bước ngang qua Hồ Văn Cử, giọng nói khàn khàn mệt mỏi: “Nói với cô ấy, tôi thật sự rất yêu cô ấy, vậy nên, tôi thả cho cô ấy tự do.”

Khúc Ly kinh ngạc nhìn Khúc Lăng Phong lao ra ngoài như một cơn gió, không khỏi cảm thấy lo lắng, buông Khúc Lăng Vân ra: “Con chờ ở đây, để ba đi xem anh hai thế nào.” Ông chạy xuống tầng dưới, nhưng không thấy bóng dáng Khúc Lăng Phong đâu, đến bãi đỗ xe, xe của anh vẫn còn ở đó. Ông lo lắng nhìn khắp nơi, đột nhiên nghe thấy những tiếng khóc nghẹn ngào, đi vòng ra sau, ông bắt gặp Khúc Lăng Phong ngồi bệt dưới đất, dựa vào thân xe, rúc đầu xuống gối, run rẩy khóc.

Khúc Ly chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay đưa ra vài lần, cuối cùng ôm lấy đầu anh, để anh nghẹn ngào trong lòng mình. Đứa bé này hoàn toàn kế thừa tính cách ương bướng ngang ngạnh của mẹ nó, ngay từ nhỏ đã không chịu nghe lời. Hồi ấy ông bận rộn công việc, tình cảm vợ chồng lại không tốt, thường xuyên vài ba tuần mới trở về nhà, căn bản không ý thức được trách nhiệm của một người làm ba. Cho tới khi vợ cũ qua đời vì rượu, ông mới nhận ra đứa con này bị mẹ nó giáo dục thế nào, kiêu ngạo ngông cuồng, tự cao tự đại, nhưng tất cả đã quá muộn. Còn nhớ khi Lăng Phong dọn ra khỏi nhà, thằng bé đã ngẩng đầu ưỡn ngực, khinh miệt nói với ông: “Ba không có tư cách quản tôi!”

Ông luôn thấy hổ thẹn với các con, vậy nên cố gắng yêu thương Thiên Kiều, Lăng Vân thật nhiều, muốn bù lại chút gì đó, nhưng Lăng Phong lại càng ngày càng xa ông. Trong ấn tượng của ông, ông thậm chí chưa từng ôm nó, an ủi nó, hai mươi tám năm qua, đây là lần đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện