Yêu Cung
Chương 312: Xuyên Vân Thuyền xuất hiện
- Kẽo kẹt. . .
Đại môn nạm vàng của Thiên Nhai Hải Các được người từ bên trong mở ra, bốn nữ tử diện mạo như tiên nữ mặc sa y hơi mỏng cung kính đứng trước cửa Thiên Nhai Hải Các tiếp khách.
- Ta thích.
Tiểu Nhạc thoáng cái nhảy dựng lên, thân là đại sư huynh giới xấu xa, Tiểu Nhạc có một loại chấp nhất gần như điên cuồng với mỹ nữ.
- Cái này. . . Những người này đều là. . .
Vương Tử Phong kỳ thực cũng bị bốn nữ tử này thu hút, nhưng sau khi nghĩ đến Thiên Nhai Hải Các làm cái gì, Vương Tử Phong cảm thấy bốn nữ tử này không còn tạo nên hứng thú với hắn.
So với mình, thông sát của Tiểu Nhạc quả thực khiến Vương Tử Phong thẹn thùng.
Đoàn người chậm rãi bước vào Thiên Nhai Hải Các dưới sự quan sát của vô số người vây xem. Bên trong Thiên Nhai Hải Các được trang hoàng không quá xa hoa, thế nhưng nơi nào cũng lộ vẻ thanh nhã.
Nếu như chỉ nhìn Thiên Nhai Hải Các từ bên ngoài, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng ra bên trong của Thiên Nhai Hải Các.
- Mễ Bản trưởng lão, lần này Vạn Tiên Sơn các ngươi có thể là người cuối cùng.
Một giọng nữ già nua từ trên lầu truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một lão thái nhìn qua chừng bảy tám mươi tuổi từ lầu hai chậm rãi đi xuống.
- Ha ha. . . Thanh Tố trưởng lão phong thái không giảm.
Mễ Bản tiến lên vài bước chào hỏi Thanh Tố.
- Kẽo kẹt. . .
Tiếng cửa mở lại vang lên, mọi người lại quay đầu nhìn về phía lầu hai, lần này vừa nhìn ngay cả Mục Uyển cũng không khỏi khẩn trương.
- Vóc người thật ưu mỹ. .
Một thanh âm vô cùng không hài hòa xuất hiện, hai mắt Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm lên nử tử vừa xuất hiện trên lầu hai.
Toàn thân hào quang chớp động, xiêm y tử sắc càng khiến nàng thêm phần cao quý.
Khi Âu Dương lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này chính là loại cảm giác đó. Loại cảm giác này hắn chỉ từng cảm thụ được trên người Lỗ Tu.
Chân thực chi nhãn của Âu Dương chợt lóe rồi biến mất, nhưng trong nháy mắt chân thực chi nhãn chớp động, trong lòng hắn càng kinh hãi, chân thực chi nhãn của hắn dĩ nhiên không thể nhìn thấu khuôn mặt của nữ tử này, loại sự tình này Âu Dương không phải lần đầu tiên đụng phải, Âu Dương biết nó có nghĩa là gì?
Đại Đế, đây là một Đại Đế chân chính.
- U Nguyệt Ảnh. . .
Mục Uyển gọi ra cái tên của nữ tử này, lúc này trong mắt Mục Uyển lộ vẻ đề phòng. Chuyện của Âu Dương và Thái Nhất Tông, Mục Uyển cũng có nghe nói, lúc này U Nguyệt Ảnh hiện thân, nàng sợ U Nguyệt Ảnh sẽ nhận ra Âu Dương, sau đó xuất thủ.
- U. . . U Nguyệt Ảnh?
Ánh mắt Vương Tử Phong vừa rồi còn đang bị nữ tử này trong nháy mắt thu hồi trở về. Trên đời này người dám chính diện đùa giỡn với U Nguyệt Ảnh sợ rằng không có ai, chí ít cho tới nay vẫn không có ai.
- Tên rất hay, muội muội, có hứng thú song tu hay không. . .
Ngay khi Vương Tử Phong thu hồi ánh mắy, thanh âm của Tiểu Nhạc khiến cả phòng khách đều trầm lặng
Đùa giỡn U Nguyệt Ảnh? Loại chuyện này từ khi U Nguyệt Ảnh bước vào Đại Đế, trở thành chưởng tông Thái Nhất Tông chưa từng xuất hiện. Đồng dạng cũng chưa từng có ai nghĩ tới đùa giỡn một đại thần như vậy, hôm nay có thể nói Tiểu Nhạc là người đầu tiên.
- Đáng sợ...thật sự đáng sợ. Đại sư huynh của giới xấu xa quả thật là tấm gương của ta. . .
Lúc này Vương Tử Phong đã không còn từ nào để hình dung chấn động của mình.
Đùa giỡn Mục Uyển đã đủ kích thích, hiện tại Tiểu Nhạc còn dám đùa giỡn một Đại Đế, đây là tinh thần gì chứt? Cái này đã thoát khỏi thú vị cấp thấp, lúc này Vương Tử Phong rốt cuộc minh bạch vì sao Tiểu Nhạc lại nói hắn rất cấp thấp.
- Tiểu tử kia rất thú vị, ta có thể mượn Ngũ nhạc của ngươi xem qua không?
Ngay khi tất cả mọi người đang đợi U Nguyệt Ảnh sử xuất một chiêu đập chết Tiểu Nhạc, lời nói tiếp theo của U Nguyệt Ảnh lại khiến tất cả những người trong đại sảnh mê man.
Âu Dương không biết nói gì nhìn Tiểu Nhạc đứng bên cạnh, tên to gan lớn mật này lại dám dám đùa giỡn một Đại Đế, kinh ngạc nhất là hắn lại không bị đập chết.
- Muội muội, ta nghĩ chúng ta cũng không thích hợp song tu, có duyên gặp lại.
Sắc mặt Tiểu Nhạc bỗng nhiên biến đổi, dáng vẻ vô sỉ trước đây cũng biến mất, kêu lên một tiếng rồi trốn sau người Mục Uyển, đồng thời hai tay ôm chặt hòn gạch màu xanh phía sau người mình.
Âu Dương len lén dùng chân thực chi nhãn nhìn lướt qua hòn gạch của Tiểu Nhạc, nhưng vừa nhìn dưới hắn bắt đầu hoài nghi chân thực chi nhãn của mình có phải không nhạy nữa không.
Bởi vì Âu Dương phát hiện chân thực chi nhãn của mình không thể nhìn thấu hòn gạch của Tiểu Nhạc. Phát hiện này khiến Âu Dương một trận nhức đầu.
- Tiểu tử kia, nếu có hứng thú có thể đến Thái Nhất Tông tìm ta. . . Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
U Nguyệt Ảnh nói xong câu đó, giống như vô ý liếc mắt nhìn Âu Dương, sau đó xoay người tiến nhập vào trong gian phòng.
Nhìn thấy U Nguyệt Ảnh rời khỏi, tất cả mọi người trong phòng khách đều thở dài một hơi. Đối mặt với một Đại Đế, cho dù Đại Đế này là một nữ nhân cũng mang tới cho người ta áp lực không thể khống chế.
Một tay ôm Tiểu Nhạc đến trước ngực mình, Âu Dương truyền âm nói với Tiểu Nhạc:
- Nàng có nhìn ra bí mật của ta hay không. . .
Bí mật trong miệng Âu Dương đương nhiên là chỉ tứ phương chiến kỳ.
- Yên tâm, nàng không phát hiện được, nếu như đụng tới có thể phát hiện, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi.
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nhạc vỗ vỗ lên ngực Âu Dương, ý bảo Âu Dương bình tĩnh.
Nhận được đáp án, Âu Dương thở dài một hơi. Thân phận Tu Phục Tông Sư bại lộ cũng không sợ, chân thực chi nhãn cũng không đáng sợ, thậm chí đắc tội với Thái Nhất Tông cũng không đáng sợ.
Đáng sợ nhất chính là bị người ta biết được bí mật của tứ phương chiến kỳ, một khi bí mật của tứ phương chiến kỳ bị tiết lộ, như vậy Âu Dương biết rất rõ sẽ có hậu quả gì, sợ rằng đến lúc đó cho dù Bạch Hủ Minh tự mình tới đây cũng không thể bảo vệ mình.
- Xuyên Vân Thuyền tới rồi. . .
Ngay khi mọi người trong phòng khách vừa mới thở dài một hơi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một số tiếng kêu sợ hãi.
- Xuyên Vân Thuyền tới rồi. . .
Tiếng kêu truyền khắp Lâm Hải Thành, vô số người đều bắt đầu cuồn cuộn đổ về phía con đường ven biển, những người này có người là chạy đi xem náo nhiệt, còn lại là tu luyện giả muốn leo lên Xuyên Vân Thuyền tiến vào Mê Hồn Hải, thử dùng vận khí tìm tòi bí mật.
- Xuyên Vân Thuyền?
Thanh Tố sửng sốt, nếu như dựa theo tình huống bình thường, Xuyên Vân Thuyền lẽ ra phải đến vào sáng mai, tại sao lúc này nó lại xuất hiện?
- Xuyên Vân Thuyền tới rồi sao?
Vô số gian phòng được mở ra, người của các tông phái từ lầu hai đi xuống, liếc mắt nhìn có thể nhận ra vô số Pháp Thân cường giả, trong đó U Nguyệt Ảnh chính là Đại Đế.
- Đi xem xem. . .
Vô số người tuôn ra khỏi Thiên Nhai Hải Các, trong lúc nhất thời tạo ra tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Mục Uyển lấy trận đồ bao vây mọi người, theo đại đội nhân mã phi hành về phía con đường ven biển.
Đại môn nạm vàng của Thiên Nhai Hải Các được người từ bên trong mở ra, bốn nữ tử diện mạo như tiên nữ mặc sa y hơi mỏng cung kính đứng trước cửa Thiên Nhai Hải Các tiếp khách.
- Ta thích.
Tiểu Nhạc thoáng cái nhảy dựng lên, thân là đại sư huynh giới xấu xa, Tiểu Nhạc có một loại chấp nhất gần như điên cuồng với mỹ nữ.
- Cái này. . . Những người này đều là. . .
Vương Tử Phong kỳ thực cũng bị bốn nữ tử này thu hút, nhưng sau khi nghĩ đến Thiên Nhai Hải Các làm cái gì, Vương Tử Phong cảm thấy bốn nữ tử này không còn tạo nên hứng thú với hắn.
So với mình, thông sát của Tiểu Nhạc quả thực khiến Vương Tử Phong thẹn thùng.
Đoàn người chậm rãi bước vào Thiên Nhai Hải Các dưới sự quan sát của vô số người vây xem. Bên trong Thiên Nhai Hải Các được trang hoàng không quá xa hoa, thế nhưng nơi nào cũng lộ vẻ thanh nhã.
Nếu như chỉ nhìn Thiên Nhai Hải Các từ bên ngoài, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng ra bên trong của Thiên Nhai Hải Các.
- Mễ Bản trưởng lão, lần này Vạn Tiên Sơn các ngươi có thể là người cuối cùng.
Một giọng nữ già nua từ trên lầu truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một lão thái nhìn qua chừng bảy tám mươi tuổi từ lầu hai chậm rãi đi xuống.
- Ha ha. . . Thanh Tố trưởng lão phong thái không giảm.
Mễ Bản tiến lên vài bước chào hỏi Thanh Tố.
- Kẽo kẹt. . .
Tiếng cửa mở lại vang lên, mọi người lại quay đầu nhìn về phía lầu hai, lần này vừa nhìn ngay cả Mục Uyển cũng không khỏi khẩn trương.
- Vóc người thật ưu mỹ. .
Một thanh âm vô cùng không hài hòa xuất hiện, hai mắt Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm lên nử tử vừa xuất hiện trên lầu hai.
Toàn thân hào quang chớp động, xiêm y tử sắc càng khiến nàng thêm phần cao quý.
Khi Âu Dương lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này chính là loại cảm giác đó. Loại cảm giác này hắn chỉ từng cảm thụ được trên người Lỗ Tu.
Chân thực chi nhãn của Âu Dương chợt lóe rồi biến mất, nhưng trong nháy mắt chân thực chi nhãn chớp động, trong lòng hắn càng kinh hãi, chân thực chi nhãn của hắn dĩ nhiên không thể nhìn thấu khuôn mặt của nữ tử này, loại sự tình này Âu Dương không phải lần đầu tiên đụng phải, Âu Dương biết nó có nghĩa là gì?
Đại Đế, đây là một Đại Đế chân chính.
- U Nguyệt Ảnh. . .
Mục Uyển gọi ra cái tên của nữ tử này, lúc này trong mắt Mục Uyển lộ vẻ đề phòng. Chuyện của Âu Dương và Thái Nhất Tông, Mục Uyển cũng có nghe nói, lúc này U Nguyệt Ảnh hiện thân, nàng sợ U Nguyệt Ảnh sẽ nhận ra Âu Dương, sau đó xuất thủ.
- U. . . U Nguyệt Ảnh?
Ánh mắt Vương Tử Phong vừa rồi còn đang bị nữ tử này trong nháy mắt thu hồi trở về. Trên đời này người dám chính diện đùa giỡn với U Nguyệt Ảnh sợ rằng không có ai, chí ít cho tới nay vẫn không có ai.
- Tên rất hay, muội muội, có hứng thú song tu hay không. . .
Ngay khi Vương Tử Phong thu hồi ánh mắy, thanh âm của Tiểu Nhạc khiến cả phòng khách đều trầm lặng
Đùa giỡn U Nguyệt Ảnh? Loại chuyện này từ khi U Nguyệt Ảnh bước vào Đại Đế, trở thành chưởng tông Thái Nhất Tông chưa từng xuất hiện. Đồng dạng cũng chưa từng có ai nghĩ tới đùa giỡn một đại thần như vậy, hôm nay có thể nói Tiểu Nhạc là người đầu tiên.
- Đáng sợ...thật sự đáng sợ. Đại sư huynh của giới xấu xa quả thật là tấm gương của ta. . .
Lúc này Vương Tử Phong đã không còn từ nào để hình dung chấn động của mình.
Đùa giỡn Mục Uyển đã đủ kích thích, hiện tại Tiểu Nhạc còn dám đùa giỡn một Đại Đế, đây là tinh thần gì chứt? Cái này đã thoát khỏi thú vị cấp thấp, lúc này Vương Tử Phong rốt cuộc minh bạch vì sao Tiểu Nhạc lại nói hắn rất cấp thấp.
- Tiểu tử kia rất thú vị, ta có thể mượn Ngũ nhạc của ngươi xem qua không?
Ngay khi tất cả mọi người đang đợi U Nguyệt Ảnh sử xuất một chiêu đập chết Tiểu Nhạc, lời nói tiếp theo của U Nguyệt Ảnh lại khiến tất cả những người trong đại sảnh mê man.
Âu Dương không biết nói gì nhìn Tiểu Nhạc đứng bên cạnh, tên to gan lớn mật này lại dám dám đùa giỡn một Đại Đế, kinh ngạc nhất là hắn lại không bị đập chết.
- Muội muội, ta nghĩ chúng ta cũng không thích hợp song tu, có duyên gặp lại.
Sắc mặt Tiểu Nhạc bỗng nhiên biến đổi, dáng vẻ vô sỉ trước đây cũng biến mất, kêu lên một tiếng rồi trốn sau người Mục Uyển, đồng thời hai tay ôm chặt hòn gạch màu xanh phía sau người mình.
Âu Dương len lén dùng chân thực chi nhãn nhìn lướt qua hòn gạch của Tiểu Nhạc, nhưng vừa nhìn dưới hắn bắt đầu hoài nghi chân thực chi nhãn của mình có phải không nhạy nữa không.
Bởi vì Âu Dương phát hiện chân thực chi nhãn của mình không thể nhìn thấu hòn gạch của Tiểu Nhạc. Phát hiện này khiến Âu Dương một trận nhức đầu.
- Tiểu tử kia, nếu có hứng thú có thể đến Thái Nhất Tông tìm ta. . . Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
U Nguyệt Ảnh nói xong câu đó, giống như vô ý liếc mắt nhìn Âu Dương, sau đó xoay người tiến nhập vào trong gian phòng.
Nhìn thấy U Nguyệt Ảnh rời khỏi, tất cả mọi người trong phòng khách đều thở dài một hơi. Đối mặt với một Đại Đế, cho dù Đại Đế này là một nữ nhân cũng mang tới cho người ta áp lực không thể khống chế.
Một tay ôm Tiểu Nhạc đến trước ngực mình, Âu Dương truyền âm nói với Tiểu Nhạc:
- Nàng có nhìn ra bí mật của ta hay không. . .
Bí mật trong miệng Âu Dương đương nhiên là chỉ tứ phương chiến kỳ.
- Yên tâm, nàng không phát hiện được, nếu như đụng tới có thể phát hiện, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi.
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nhạc vỗ vỗ lên ngực Âu Dương, ý bảo Âu Dương bình tĩnh.
Nhận được đáp án, Âu Dương thở dài một hơi. Thân phận Tu Phục Tông Sư bại lộ cũng không sợ, chân thực chi nhãn cũng không đáng sợ, thậm chí đắc tội với Thái Nhất Tông cũng không đáng sợ.
Đáng sợ nhất chính là bị người ta biết được bí mật của tứ phương chiến kỳ, một khi bí mật của tứ phương chiến kỳ bị tiết lộ, như vậy Âu Dương biết rất rõ sẽ có hậu quả gì, sợ rằng đến lúc đó cho dù Bạch Hủ Minh tự mình tới đây cũng không thể bảo vệ mình.
- Xuyên Vân Thuyền tới rồi. . .
Ngay khi mọi người trong phòng khách vừa mới thở dài một hơi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một số tiếng kêu sợ hãi.
- Xuyên Vân Thuyền tới rồi. . .
Tiếng kêu truyền khắp Lâm Hải Thành, vô số người đều bắt đầu cuồn cuộn đổ về phía con đường ven biển, những người này có người là chạy đi xem náo nhiệt, còn lại là tu luyện giả muốn leo lên Xuyên Vân Thuyền tiến vào Mê Hồn Hải, thử dùng vận khí tìm tòi bí mật.
- Xuyên Vân Thuyền?
Thanh Tố sửng sốt, nếu như dựa theo tình huống bình thường, Xuyên Vân Thuyền lẽ ra phải đến vào sáng mai, tại sao lúc này nó lại xuất hiện?
- Xuyên Vân Thuyền tới rồi sao?
Vô số gian phòng được mở ra, người của các tông phái từ lầu hai đi xuống, liếc mắt nhìn có thể nhận ra vô số Pháp Thân cường giả, trong đó U Nguyệt Ảnh chính là Đại Đế.
- Đi xem xem. . .
Vô số người tuôn ra khỏi Thiên Nhai Hải Các, trong lúc nhất thời tạo ra tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Mục Uyển lấy trận đồ bao vây mọi người, theo đại đội nhân mã phi hành về phía con đường ven biển.
Bình luận truyện