Yêu Cung
Tiêu Vân Cận không biết đáp án, nhưng hắn cảm thấy, nếu như ra ngoài gặp phải cảnh ngộ như vậy, có lẽ mình còn chưa có cơ hội yêu hóa đã bị Âu Dương bắn chết tại chỗ!
Yêu cung thủ! Chưa bao giờ có yêu cung thủ nào đáng sợ như vậy!
- Còn ai nữa?
Âu Dương cầm chiến cung trong tay, con mắt của hắn lướt qua tất cả những người đang đứng trong sân luyện võ. Hôm nay hắn tới đây chính là thu thập những kẻ tự cho mình là thiên tài.
Âu Dương vừa nói câu này ra khỏi miệng, tuy rằng hắn nhìn thấy được sự phẫn nộ trong mắt những học viên tự cho mình là thiên tài này, nhưng cũng hắn phát hiện, những người này đều đưa ánh mắt nhìn về phía một người trẻ tuổi mặc áo giáp da màu đen, đang cúi đầu không nói gì!
- Đây chính là Tiêu Vân Cận!
Âu Dương biết, vào lúc này người có thể được những học viên trông cậy, hẳn chỉ có thiên tài Tiêu Vân Cận kia!
- Còn ai nữa không?
Âu Dương lại gầm một tiếng. Tuy nhiên trong tiếng gầm này hắn đã dùng tới yêu khí. Theo giọng nói của hắn phát ra, tạo ra một chấn động lớn. Nhưng trong sân vẫn lặng lẽ!
Hắn bắn ba mũi tên đã khiến Vương Phong Minh phải từ trên trời rơi xuống. Hầu như mọi người đều hiểu rõ, Âu Dương vẫn có ý nhường. Nếu như hắn nguyện ý, hiện tại Vương Phong Minh nằm trên mặt đất không phải đang hôn mê mà là tử vong.
- Được rồi Âu Dương!
Thật ra Sở Tương Hợp vẫn luôn chờ đợi! Hắn đợi Tiêu Vân Cận đi ra. Nhưng đáng tiếc hắn đã thất vọng. Tiêu Vân Cận vẫn lựa chọn lùi về phía sau! Đây chính là điểm Sở Tương Hợp không hài lòng nhất về Tiêu Vân Cận.
Vương Phong Minh lộ ra phong mang sắc bén, nhưng Tiêu Vân Cận lại quá mức che dấu bản thân! Vương Phong Minh vào thời điểm không nên ra tay lại ra tay. Nhưng Tiêu Vân Cận vào thời điểm nên ra tay lại không ra tay. Hai người này hoàn toàn là hai thái cực.
Vào lúc này, Âu Dương đột nhiên xuất hiện trực tiếp quét hết tất cả mặt mũi của Lăng Hoa biệt viện. Nếu là Sở Tương Hợp, cho dù nắm chắc thất bại hắn cũng nhất định phải ra đánh một trận! Nhưng Tiêu Vân Cận lại lựa chọn nhẫn nhịn. Giờ phút này Sở Tương Hợp hiểu rõ, tính cách của Tiêu Vân Cận chỉ có thể là sát thủ ẩn núp trong bóng tối cho kẻ địch một đòn trí mạng. Hắn vĩnh viễn không có cách nào trở thành một lãnh tụ!
Không giống Âu Dương, hắn lại có khí chất của một vị lãnh tụ nên có! Thời điểm nên cứng rắn thì cứng rắn, giết chóc quyết đoán. Mặc kệ ngươi là hoàng tử gì, ngăn cản trước mặt ta đều phải bị đạp ở dưới chân! Hơn nữa Âu Dương hiểu cách dựa thế. Ngày hôm nay hắn mượn thế của mình. Hắn biết chỉ cần không giết chết Vương Phong Minh, bất kể làm nhục Vương Phong Minh như thế nào, bản thân đều không bị trừng phạt! Đây chính là chỗ thông mình của Âu Dương. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
- Quốc sư đại nhân, ta nghĩ năng lực của ta hẳn là đủ để chờ tiếp ở đây!
Âu Dương không tính không buông tha cho người khác. Chớp mắt một cái, sát khí mới vừa tràn ngập toàn thân hắn đã biến mất. Thay vào đó, hắn giống như một con cừu nhỏ!
Sở Tương Hợp trừng mắt với Âu Dương một cái! Tuy rằng gia hoả này đã lập được uy. Nhưng ngày hôm nay bất kể nói thế nào đều khiến mình có chút mất mặt! Mình khổ sở vất vả mới thành lập Lăng Hoa biệt viện, một nơi để thiên tài tụ hợp. Hiện tại lại bị một kẻ luôn miệng nói mình không phải là thiên tài quét ngang.
Cái gì mà hoàng tử xuất sắc nhất Đại Vận, thiên phú đứng hàng thứ ba trong thiên hạ? Ngay cả ba mũi tên của Âu Dương cũng không đỡ nổi! Thiên tài thế hệ trẻ tuổi như Tiêu Vân Cận thậm chí còn không dám ra tay! Đây là quét ngang. Đây chính xác là quét ngang.
- Được rồi, ngày hôm nay ta dẫn Âu Dương đến chính là muốn nói cho các ngươi biết, hội võ tứ quốc không là cháu đi thăm ông nội. Nếu như các ngươi vẫn giữ trạng thái như bây giờ, ta có thể nói rất rõ ràng cho các ngươi biết, không một người nào trong số các ngươi có thể sống sót từ Tây Kỳ quốc trở về!
Sở Tương Hợp không hề nói khoa trương. Hội võ tứ quốc nói là cuộc tỷ thí của người trẻ tuổi, trên thực tế mỗi người đều phải giết đối thủ của mình.
Nếu như thực lực ngươi không đủ, như vậy ngươi chỉ có thể chết trong hội đấu võ. Nơi đó không có nhường, cũng không nguyên tắc thi đấu hữu nghị. Nơi đó chỉ có nguyên tắc sinh tồn. Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, giết chết kẻ địch sống sót mới là người chiến thắng sau cùng!
Đây không phải là lần đầu tiên Sở Tương Hợp nói như vậy với những học viên này. Tuy nhiên trong bọn họ có mấy người ghi nhớ vào tâm khảm? Hoặc là bọn họ có mấy người thực sự coi chuyện này là to tát?
Sở Tương Hợp biết, trước kia những học viên này từ luôn cảm thấy mình chính là đệ nhất thiên hạ. Tu luyện giả của ba nước khác so với bọn họ đều không đáng để nhắc tới. Nhưng hôm nay Âu Dương đến, trong chớp mắt đã đả kích sự tin tin của mỗi người bọn họ, khiến bọn họ hiểu rõ cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!
- Âu Dương sẽ là đội trưởng đội tham dự hội võ tứ quốc của Đại Vận ta lần này. Tuy rằng hiện tại còn chưa có danh sách rõ ràng. Nhưng ta muốn nói rằng, lần này bất kỳ ai không phục Âu Dương cũng không thể tiến vào trong danh sách tham dự hội võ tứ quốc!
Sở Tương Hợp cũng muốn tàn nhẫn hạ dược. Người giống như Vương Phong Minh vậy, thực lực có, nhưng nếu hắn ở tại hội võ tứ quốc lại ra vẻ ta đây, ta nhường ngươi ba chiêu, vậy hắn sẽ trực tiếp hộc máu.
- Không công bằng! Hắn chẳng qua chỉ lợi dụng kỹ xảo để thắng ta thôi!
Lúc này Vương Phong Minh được Mạch Thiên Nhai chăm sóc đã tỉnh lại. Hắn vừa tỉnh lại chợt nghe được Sở Tương Hợp nói câu này, hắn thiếu chút nữa thì tức giận phun ra một ngụm máu tươi.
- Hừ!
Sở Tương Hợp trừng mắt nhìn Vương Phong Minh. Ngày hôm nay hắn thực sự thất vọng với Vương Phong Minh! Trước đây Vương Phong Minh cuồng ngạo, nhưng cuồng ngạo cũng không sao. Dù sao có thực lực đều rất ngông cuồng. Nhưng hắn không biết Vương Phong Minh không chỉ có cuồng ngạo, còn là một kẻ ngu ngốc!
- Không quan tâm có đúng hắn lợi dụng kỹ xảo để thắng ngươi hay không. Nếu như vừa nãy là trên hội võ, hiện tại ngươi chỉ còn một thi thể! Cho nên ta tuyên bố, trong hội võ tứ quốc lần này Vương Phong Minh bị hủy bỏ tư cách!
Sở Tương Hợp bắt đầu giết gà dọa khỉ. Hắn nói ra câu này, tất cả Lăng Hoa biệt viện thiếu chút nữa đã té xỉu tập thể!
Những học viên này biết, ngày hôm nay Sở Tương Hợp không phải nói đùa! Hắn nói thật. Tuy Vương Phong Minh là hoàng tử, tương lai rất có cơ hội trở thành nhân vật đế vương, nhưng hôm nay Sở Tương Hợp lại không cho hắn một chút mặt mũi!
- Ngươi... Ta xem thử rốt cuộc Đại Vận này là do phụ hoàng ta định đoạt hay là ngươi định đoạt!
Vào lúc này, Vương Phong Minh chỉ có chuyển hướng sang Vương Văn Viễn. Nhưng Sở Tương Hợp sẽ sợ hắn sao? Cho dù Vương Văn Viễn tự mình đến nơi này thì có thể làm được gì?
Đại Vận này nếu như không phải do Sở Tương Hợp hắn khổ sở chống đỡ, chỉ dựa vào phế vật như Vương Văn Viễn có thể giữ được Đại Vận sao? Hoàng thất Đại Vận đúng là đời sau không bằng đời trước.
Chương 97: Còn ai nữa?
Tiêu Vân Cận không biết đáp án, nhưng hắn cảm thấy, nếu như ra ngoài gặp phải cảnh ngộ như vậy, có lẽ mình còn chưa có cơ hội yêu hóa đã bị Âu Dương bắn chết tại chỗ!
Yêu cung thủ! Chưa bao giờ có yêu cung thủ nào đáng sợ như vậy!
- Còn ai nữa?
Âu Dương cầm chiến cung trong tay, con mắt của hắn lướt qua tất cả những người đang đứng trong sân luyện võ. Hôm nay hắn tới đây chính là thu thập những kẻ tự cho mình là thiên tài.
Âu Dương vừa nói câu này ra khỏi miệng, tuy rằng hắn nhìn thấy được sự phẫn nộ trong mắt những học viên tự cho mình là thiên tài này, nhưng cũng hắn phát hiện, những người này đều đưa ánh mắt nhìn về phía một người trẻ tuổi mặc áo giáp da màu đen, đang cúi đầu không nói gì!
- Đây chính là Tiêu Vân Cận!
Âu Dương biết, vào lúc này người có thể được những học viên trông cậy, hẳn chỉ có thiên tài Tiêu Vân Cận kia!
- Còn ai nữa không?
Âu Dương lại gầm một tiếng. Tuy nhiên trong tiếng gầm này hắn đã dùng tới yêu khí. Theo giọng nói của hắn phát ra, tạo ra một chấn động lớn. Nhưng trong sân vẫn lặng lẽ!
Hắn bắn ba mũi tên đã khiến Vương Phong Minh phải từ trên trời rơi xuống. Hầu như mọi người đều hiểu rõ, Âu Dương vẫn có ý nhường. Nếu như hắn nguyện ý, hiện tại Vương Phong Minh nằm trên mặt đất không phải đang hôn mê mà là tử vong.
- Được rồi Âu Dương!
Thật ra Sở Tương Hợp vẫn luôn chờ đợi! Hắn đợi Tiêu Vân Cận đi ra. Nhưng đáng tiếc hắn đã thất vọng. Tiêu Vân Cận vẫn lựa chọn lùi về phía sau! Đây chính là điểm Sở Tương Hợp không hài lòng nhất về Tiêu Vân Cận.
Vương Phong Minh lộ ra phong mang sắc bén, nhưng Tiêu Vân Cận lại quá mức che dấu bản thân! Vương Phong Minh vào thời điểm không nên ra tay lại ra tay. Nhưng Tiêu Vân Cận vào thời điểm nên ra tay lại không ra tay. Hai người này hoàn toàn là hai thái cực.
Vào lúc này, Âu Dương đột nhiên xuất hiện trực tiếp quét hết tất cả mặt mũi của Lăng Hoa biệt viện. Nếu là Sở Tương Hợp, cho dù nắm chắc thất bại hắn cũng nhất định phải ra đánh một trận! Nhưng Tiêu Vân Cận lại lựa chọn nhẫn nhịn. Giờ phút này Sở Tương Hợp hiểu rõ, tính cách của Tiêu Vân Cận chỉ có thể là sát thủ ẩn núp trong bóng tối cho kẻ địch một đòn trí mạng. Hắn vĩnh viễn không có cách nào trở thành một lãnh tụ!
Không giống Âu Dương, hắn lại có khí chất của một vị lãnh tụ nên có! Thời điểm nên cứng rắn thì cứng rắn, giết chóc quyết đoán. Mặc kệ ngươi là hoàng tử gì, ngăn cản trước mặt ta đều phải bị đạp ở dưới chân! Hơn nữa Âu Dương hiểu cách dựa thế. Ngày hôm nay hắn mượn thế của mình. Hắn biết chỉ cần không giết chết Vương Phong Minh, bất kể làm nhục Vương Phong Minh như thế nào, bản thân đều không bị trừng phạt! Đây chính là chỗ thông mình của Âu Dương. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
- Quốc sư đại nhân, ta nghĩ năng lực của ta hẳn là đủ để chờ tiếp ở đây!
Âu Dương không tính không buông tha cho người khác. Chớp mắt một cái, sát khí mới vừa tràn ngập toàn thân hắn đã biến mất. Thay vào đó, hắn giống như một con cừu nhỏ!
Sở Tương Hợp trừng mắt với Âu Dương một cái! Tuy rằng gia hoả này đã lập được uy. Nhưng ngày hôm nay bất kể nói thế nào đều khiến mình có chút mất mặt! Mình khổ sở vất vả mới thành lập Lăng Hoa biệt viện, một nơi để thiên tài tụ hợp. Hiện tại lại bị một kẻ luôn miệng nói mình không phải là thiên tài quét ngang.
Cái gì mà hoàng tử xuất sắc nhất Đại Vận, thiên phú đứng hàng thứ ba trong thiên hạ? Ngay cả ba mũi tên của Âu Dương cũng không đỡ nổi! Thiên tài thế hệ trẻ tuổi như Tiêu Vân Cận thậm chí còn không dám ra tay! Đây là quét ngang. Đây chính xác là quét ngang.
- Được rồi, ngày hôm nay ta dẫn Âu Dương đến chính là muốn nói cho các ngươi biết, hội võ tứ quốc không là cháu đi thăm ông nội. Nếu như các ngươi vẫn giữ trạng thái như bây giờ, ta có thể nói rất rõ ràng cho các ngươi biết, không một người nào trong số các ngươi có thể sống sót từ Tây Kỳ quốc trở về!
Sở Tương Hợp không hề nói khoa trương. Hội võ tứ quốc nói là cuộc tỷ thí của người trẻ tuổi, trên thực tế mỗi người đều phải giết đối thủ của mình.
Nếu như thực lực ngươi không đủ, như vậy ngươi chỉ có thể chết trong hội đấu võ. Nơi đó không có nhường, cũng không nguyên tắc thi đấu hữu nghị. Nơi đó chỉ có nguyên tắc sinh tồn. Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, giết chết kẻ địch sống sót mới là người chiến thắng sau cùng!
Đây không phải là lần đầu tiên Sở Tương Hợp nói như vậy với những học viên này. Tuy nhiên trong bọn họ có mấy người ghi nhớ vào tâm khảm? Hoặc là bọn họ có mấy người thực sự coi chuyện này là to tát?
Sở Tương Hợp biết, trước kia những học viên này từ luôn cảm thấy mình chính là đệ nhất thiên hạ. Tu luyện giả của ba nước khác so với bọn họ đều không đáng để nhắc tới. Nhưng hôm nay Âu Dương đến, trong chớp mắt đã đả kích sự tin tin của mỗi người bọn họ, khiến bọn họ hiểu rõ cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!
- Âu Dương sẽ là đội trưởng đội tham dự hội võ tứ quốc của Đại Vận ta lần này. Tuy rằng hiện tại còn chưa có danh sách rõ ràng. Nhưng ta muốn nói rằng, lần này bất kỳ ai không phục Âu Dương cũng không thể tiến vào trong danh sách tham dự hội võ tứ quốc!
Sở Tương Hợp cũng muốn tàn nhẫn hạ dược. Người giống như Vương Phong Minh vậy, thực lực có, nhưng nếu hắn ở tại hội võ tứ quốc lại ra vẻ ta đây, ta nhường ngươi ba chiêu, vậy hắn sẽ trực tiếp hộc máu.
- Không công bằng! Hắn chẳng qua chỉ lợi dụng kỹ xảo để thắng ta thôi!
Lúc này Vương Phong Minh được Mạch Thiên Nhai chăm sóc đã tỉnh lại. Hắn vừa tỉnh lại chợt nghe được Sở Tương Hợp nói câu này, hắn thiếu chút nữa thì tức giận phun ra một ngụm máu tươi.
- Hừ!
Sở Tương Hợp trừng mắt nhìn Vương Phong Minh. Ngày hôm nay hắn thực sự thất vọng với Vương Phong Minh! Trước đây Vương Phong Minh cuồng ngạo, nhưng cuồng ngạo cũng không sao. Dù sao có thực lực đều rất ngông cuồng. Nhưng hắn không biết Vương Phong Minh không chỉ có cuồng ngạo, còn là một kẻ ngu ngốc!
- Không quan tâm có đúng hắn lợi dụng kỹ xảo để thắng ngươi hay không. Nếu như vừa nãy là trên hội võ, hiện tại ngươi chỉ còn một thi thể! Cho nên ta tuyên bố, trong hội võ tứ quốc lần này Vương Phong Minh bị hủy bỏ tư cách!
Sở Tương Hợp bắt đầu giết gà dọa khỉ. Hắn nói ra câu này, tất cả Lăng Hoa biệt viện thiếu chút nữa đã té xỉu tập thể!
Những học viên này biết, ngày hôm nay Sở Tương Hợp không phải nói đùa! Hắn nói thật. Tuy Vương Phong Minh là hoàng tử, tương lai rất có cơ hội trở thành nhân vật đế vương, nhưng hôm nay Sở Tương Hợp lại không cho hắn một chút mặt mũi!
- Ngươi... Ta xem thử rốt cuộc Đại Vận này là do phụ hoàng ta định đoạt hay là ngươi định đoạt!
Vào lúc này, Vương Phong Minh chỉ có chuyển hướng sang Vương Văn Viễn. Nhưng Sở Tương Hợp sẽ sợ hắn sao? Cho dù Vương Văn Viễn tự mình đến nơi này thì có thể làm được gì?
Đại Vận này nếu như không phải do Sở Tương Hợp hắn khổ sở chống đỡ, chỉ dựa vào phế vật như Vương Văn Viễn có thể giữ được Đại Vận sao? Hoàng thất Đại Vận đúng là đời sau không bằng đời trước.
Bình luận truyện