Yêu Đến Tận Cùng
Chương 4: Con cừu nhỏ
Thời Thâm Niên vừa mới nói xong, xung quanh vang lên không ít tiếng sửng sốt khe khẽ, ngay cả sắc mặt của đạo diễn Từ cũng thay đổi.
Đạo diễn Từ cũng muốn Cố Thanh Yến diễn vai Dư Mạn, Nghiệp Hân Vũ là một nhân vật vui tươi và đáng yêu, trong giới giải trí người có thể diễn được cũng rất nhiều.
Trong giới này, mười người thì cả mười đều có thể diễn được vai chính đơn thuần.
Nhưng nhân vật Dư Mạn thì khác hẳn, không tà không chính, mỗi một nụ cười đều đầy thâm ý, mỗi một ánh mắt đều chấn động lòng người.
Có thể diễn được nhân vật này lại chẳng có mấy ai.
Trước đó đạo diễn Từ muốn nhắm vào Nhan Linh, bởi vì ông thực sự không tìm được lựa chọn nào tốt hơn.
Bây giờ thấy được Cố Thanh Yến, ông không muốn Cố Thanh Yến phải diễn một vai chính phổ thông, ông mong người trẻ tuổi này có thể khiêu chiến nhân vật Dư Mạn đó.
Đạo diễn Từ nghe Thời Thâm Niên nói thế, trong lòng ông lại thấy hân hoan. Thân phận của Thời Thâm Niên cao quý, nếu anh ta quyết định, Cố Thắng Nam có tức giận cũng không làm gì được ông.
Chỉ sợ quyết định này sẽ khiến Cố Thanh Yến lúng túng, dù sao chỉ là một cô gái nhỏ, bị mất mặt trước nhiều người như thế, đạo diễn Từ lại thấy không đành lòng.
Ông đưa mắt nhìn Thời Thâm Niên, trong lòng không hiểu. Đối phương luôn bình tĩnh tự tin, chưa bao giờ làm chuyện thất lễ như thế này.
Cho dù có phải làm chỗ dựa cho Nhan Linh đi nữa, cũng không nên tuyên bố thẳng thừng trước mặt mọi người như vậy.
Thời Thâm Niên vẫn nghiêm mặt như cũ, tầm mắt rơi vào gò má của Cố Thanh Yến.
Cô gái nhỏ nghe anh nói vậy, đầu tiên là hơi kinh ngạc, không hiểu sao đột nhiên anh lại mở lời.
Sau đó cô lại hơi mím môi, đáy mắt lóe lên vẻ vui mừng. Cô tự cho là mình che giấu rất kỹ, giả vờ không để ý xung quanh, thực ra trong lòng lại đang nhảy nhót.
Cô cũng nghĩ anh làm chỗ dựa cho Nhan Linh, không chỉ không bực bội chút nào mà ngược lại còn mất đi cảnh giác.
Tốt, tốt thật.
Sắc mặt Thời Thâm Niên càng lúc càng khó coi, âm trầm như muốn chảy nước đen ngòm.
Đương nhiên là Cố Thanh Yến vui rồi, có thể khiến cô vui thì đúng là đơn giản.
So với vai nữ chính, cô hy vọng mình sẽ được khiêu chiến với nhân vật phức tạp như Dư Mạn hơn.
Tiến vào giới giải trí cũng là vì cô yêu thích đóng phim.
Trước năm mười tám tuổi, cuộc sống của cô là vai diễn cô con gái ngoan ngoãn trong lòng người nhà họ Cố. Còn nhân sinh sau này, cô chỉ muốn diễn những vai mà mình thích.
Dư Mạn không chỉ là cơ hội, mà đó còn là đòn tấn công vào sự khống chế của Cố Thắng Nam.
Hơn nữa, nửa năm cô ở bên cạnh Thời Thâm Niên.
Người kia vừa hung hăng, bá đạo, dù cô có thích hay không, anh đều muốn đưa cho cô những thứ tốt nhất.
Mà ở hoàn cảnh này, nhân vật nữ chính là vai diễn tốt nhất.
Thời Thâm Niên lại nhất quyết đưa cho Nhan Linh, vậy có nghĩa là, cô thực sự có thể thoát khỏi sự khống chế của Thời Thâm Niên rồi.
Cho dù đã bốn năm qua đi, nhưng sâu trong lòng cô vẫn không dám nhớ về quá khứ.
Bây giờ có thể thoát ra được hoàn toàn, không cần đề phòng lo lắng nữa, quả thực làm cho cô phấn chấn.
Cố Thanh Yến chỉ muốn ăn hết một lượt, gặm thêm một cái móng heo.
Nhớ tới những năm tháng bị khống chế đó, cô không nhịn được nhìn Nhan Linh bằng một ánh mắt rất đồng tình.
Trong lòng Nhan Linh đã không giấu nổi niềm vui sướng, tất cả đều hiện ra trên mặt. Có thể nói là mặt mày hồng hào, đường làm quan rộng mở.
Cô ta quá mức kích động, thậm chí còn không nhận ra sắc mặt Thời Thâm Niên càng lúc càng khó coi. Dịu dàng nhìn Thời Thâm Niên một chút, ánh mắt đong đầy tình yêu nồng đậm.
Cái cô ta muốn không phải chỉ là vai diễn này, đạo diễn Từ rất nổi tiếng nhưng không hẳn là người đứng đầu ngành.
Kịch bản của đạo diễn Từ cũng không trợ giúp nhiều cho sự nghiệp của cô ta, cái cô ta muốn chính là Thời Thâm Niên và bối cảnh phía sau anh.
Nhan Linh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thời Thâm Niên, cô đã hoảng hốt như gặp được người trời, nhớ như in bóng hình của người kia.
Lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, cô từng gặp không ít nam minh tinh đẹp trai tuấn tú. Nhưng xưa nay chưa có ai có thể khiến cô động lòng giống như Thời Thâm Niên.
Ngũ quan của Thời Thâm Niên không phải là hoàn hảo nhất, nhưng khí chất của anh lại có thể chấn động lòng người.
Nhan Linh từng hợp tác với nhiều ngôi sao nam, nhưng khí thế mà họ thể hiện ra không được vậy, khi diễn cũng lúng túng vô cùng.
Nhưng khí chất của Thời Thâm Niên là bẩm sinh đã hơn người ta một bậc. Dù là ánh mắt tùy ý nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy thấp kém tựa bụi trần.
Người đàn ông như vậy, dù bằng cách nào cô ta cũng muốn nắm được.
Nhan Linh đánh giá Cố Thanh Yến một chút, thầm nghĩ, dù không biết vì sao tâm trạng của Thời Thâm Niên không tốt, nhưng chí ít vẫn đang hướng về cô ta.
Đàn ông mà, đều thế cả. Chỉ cần cô ta đủ kiên định, luyện mãi cũng thành thép mà thôi.
Cha của Thời Thâm Niên có thể bị cô của cô trói buộc, thì Thời Thâm Niên cũng có thể thuộc về cô.
Nhan Linh nghĩ tới đây, ánh mắt lại càng thêm kiên định, chắc chắn phải thế. Cô ta nhích người lại gần Thời Thâm Niên, dịu dàng nói: “Đạo diễn Từ còn chưa phân vai, vậy thì không hay lắm anh nhỉ?”
Nói là không hay, nhưng ý là muốn đánh tiếng với đạo diễn Từ.
Thời Thâm Niên nhíu mày, trong mắt anh hiện rõ vẻ không thích. Anh đưa mắt nhìn Cố Thanh Yến, không hề né tránh, nhưng cũng không mở miệng.
Đạo diễn Từ chần chừ hai giây, khuôn mặt phát tướng bóng loáng dưới ánh đèn, ông vui mừng và hớn hở nói với Nhan Linh: “Kỹ năng của cô thì mọi người đã rõ như ban ngày rồi, không có gì mà không yên lòng cả.”
Đây chính là phân vai.
Khuôn mặt đỏ thắm của Nhan Linh nở nụ cười kiêu ngạo, cô ta đưa tay vuốt tóc ra sau tai, đưa gò má về phía Cố Thanh Yến.
Nhan Linh rất đẹp, còn được fan truyền thông ca tụng là nữ thần trăm năm khó gặp.
Góc đẹp nhất của cô ta là gò má, lúc chụp ảnh cùng mọi người, cô ta thường hay nghiêng mặt là có thể đẹp đến đè bẹp được người ta.
Nhan Linh kiêu ngạo với nhan sắc của mình, vì thế khi Cố Thanh Yến xuất hiện cô ta có phần mâu thuẫn.
Tuy nhiên bây giờ nhân vật đã vào tay mình rồi, cũng giống như gà trống thắng trận sẽ rướn cổ bay thẳng lên mái nhà, gáy thật to.
Quay đầu nhìn đạo diễn Từ đang lôi kéo Cố Thanh Yến tỉ mỉ nói về hai nhân vật này, đạo diễn Từ kích động trình bày, dáng vẻ rất nhiệt tình, còn vui vẻ hơn cả việc xác nhận cho cô vai nữ chính.
Mà Cố Thanh Yến đang ngồi chếch bên kia cũng chăm chú nghe đạo diễn Từ giảng bài. Ánh mắt chăm chú, thỉnh thoảng lại nói một số quan điểm cá nhân.
Đạo diễn Từ mỗi khi nghe cô nói lại tán thưởng gật gù.
Nhan Linh ngẩn ra, tầm mắt rơi vào gò má của Cố Thanh Yến.
Nếu gò má của mình hoàn mỹ không tì vết, thì cô ta cũng không biết nên hình dung tướng mạo của Cố Thanh Yến như thế nào.
Ở gần như thế, ánh đèn sáng như vậy, cô chăm chú săm soi nhưng vẫn không thấy được bất cứ tỳ vết nào trên mặt Cố Thanh Yến.
Nhan Linh đã từng vô số lần photoshop ảnh, mỗi lần soi gương, cô ta đều hy vọng da của mình có thể hoàn mỹ giống như ảnh chỉnh sửa.
Nhưng ở giới giải trí này, lúc nào cũng phải thức đêm quay phim, ngày đêm đảo lộn. Một đống mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền đắp lên cũng chỉ làm chậm quá trình lão hóa mà thôi.
Nếu muốn được như nữ sinh mười bảy mười tám tuổi thì đúng là viển vông.
Nhan Linh không hề chớp mắt, cô ta nhìn gò má của Cố Thanh Yến chằm chằm. Nhưng Cố Thanh Yến lại không hề phát hiện, vẫn chăm chú nghe đạo diễn Từ nói, có lúc cười, có lúc rơi vào trầm tư.
Động tác của cô như từng bức hình khắc sâu vào trong đầu Nhan Linh.
Giờ khắc này Nhan Linh đã hiểu được rõ ràng, cô gái trước mặt này, nếu chỉ xét về ngoại hình thì đúng là mạnh hơn cô ta.
Chỉ tiện tay vỗ một cái cũng đủ làm người ta nghẹt thở.
May mà nó chỉ là người mới, mình đã vào cái giới này từ lâu. Hơn nữa cô ta còn có Thời Thâm Niên, chỉ cần giữ anh cho chặt, dù rời khỏi giới giải trí thì cô cũng cam lòng.
Nhan Linh an ủi mình một phen, vội vàng nhìn về phía Thời Thâm Niên.
Tầm mắt của cô chuyển tới, phát hiện ra vẻ mặt của Thời Thâm Niên như bừng tỉnh, ánh mắt chỉ chăm chú một nơi.
Cô nhìn theo hướng đó, rõ ràng là khuôn mặt của Cố Thanh Yến.
Nhan Linh hoảng hốt, khuôn mặt cũng tỏ rõ sự kinh hoàng.
Thời Thâm Niên nhận ra được tầm mắt của cô ta, anh hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo.
Trái tim Nhan Linh giật thót, lạc nhịp.
Cô lại muốn nhìn sang thì đột nhiên lại bị người phía sau kéo lại, là trợ lý của Thời Thâm Niên.
Người trợ lý nói nhỏ bên tai cô: “Cô Nhan, nên dừng đi, chọc giận tổng giám đốc Thời thì cô cũng chẳng hay ho gì.”
Môi Nhan Linh mấp máy, cô muốn mở miệng, trợ lý lại nhỏ giọng nói thêm: “Không có lợi gì với cô đâu.”
Sắc mặt Nhan Linh trắng nhợt, cô ta ngơ ngác nhìn Thời Thâm Niên. Đối phương vẫn cứ nhìn Cố Thanh Yến, mà Cố Thanh Yến hình như đang nói với đạo diễn Từ một chủ đề hứng thú nào đó, hoàn toàn không nhận ra gió nổi mây vần ở bên này.
Nhan Linh vẫn hoảng hốt đến lúc kết thúc bữa tiệc, sau đó đạo diễn Từ cho mấy diễn viên diễn thử một chút. Cuối cùng ông còn cười híp mắt nói mọi người chờ thông báo, ba ngày sau sẽ xác nhận danh sách diễn viên.
Cố Thanh Yến ăn uống chán chê, cô liếm môi một cái, mục đích đã đạt được rồi, cô cũng quên mất chuyện Kiều Vân dặn dò không được làm son môi trôi hết.
Cuối cùng Kiểu Vân mới đẩy đẩy cô, ánh mắt nhìn về phía đạo diễn Từ, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Sao lại ngồi bàn chính, anh tìm cô cả buổi.”
Cố Thanh Yến đáp: “Đạo diễn Từ có xem hồ sơ của em rồi, ông ấy cố ý gọi em tới.”
Kiều Vân vui vẻ: “Rồi sao? Nữ chính hả?”
Cố Thanh Yến nhướng mày, nhét một thìa vào miệng, một thìa bơ đậm đà, vị ngọt tan trong miệng lưỡi.
Cô thở ra cũng đầy mùi sữa tươi đậm đà: “Vai nữ phụ.”
“Nữ phụ?” Cố Thanh Yến từng tiết lộ với anh ta mình thích vai nữ phụ. Nhân vật này rất phong phú, nhưng lại quá mức đa chiều, sợ là không diễn được, yêu cầu về kỹ năng diễn cũng rất cao.
Kiều Vân không nghĩ Cố Thanh Yến nhất định phải lấy được vai nữ chính, đây không phải là kịch bản mà anh ta kiếm được, cho dù Cố Thanh Yến không nhận được vai thì anh cũng không thể nói gì.
Nhưng trước mắt thì hình tượng nhân vật chính diện ngây thơ hiền lành sẽ thích hợp với Cố Thanh Yến chưa có kinh nghiệm hơn.
“Có quá khiêu khiến không? Cô có được không?”
Cố Thanh Yến nuốt bơ xuống, liếc mắt đưa tình nhìn Kiều Vân: “Đàn ông sao lại nói không được.”
Kiều Vân đã quen với việc cô hay nói đùa, bật cười: “Đến lúc đó không diễn được thì đừng khóc, đừng trách anh không khuyên cô.”
“Em không khóc, em ăn chưa no, đợi lát nữa đi ăn thịt xiên không?” Cố Thanh Yến nhìn mấy dĩa đồ ăn còn chưa đụng tới, đau lòng.
“Xiên cái gì mà xiên, cô về ngủ cho xinh đẹp cho tôi. Sau đó tự giác chút, còn miếng bơ này…”
Kiều Vân cướp cái bánh gato bơ trong bát của cô, chỉ tiếc mài sắt không thành kim được: “Diễn viên người ta phải giữ dáng, dưỡng da, cố gắng vận động. Cô thì hay rồi, cơm tối xong còn ăn món này, cô chê mình đẹp quá phải không?”
Cố Thanh Yến thuận tay múc một thìa bơ, không để ý: “Nhân lúc còn đẹp thì ăn nhiều một chút.”
Kiều Vân nhìn cô dửng dưng thì giận không có chỗ phát tiết. Quan trọng là anh biết nói gì đây, người ta tư bản như vậy đó.
Ăn uống không để ý đến da dẻ, lại còn đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.
Anh chọt chọt vào bả vai của Cố Thanh Yến, tận tình khuyên nhủ: “Cô để ý chút đi, anh đỡ phải như bà mẹ già…”
Giọng nói im bặt.
Cố Thanh Yến lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, khách mời đã lục tục rời đi, cô nhét điện thoại lại vào túi, chờ Kiều Vân lải nhải tiếp.
“Sao thế? Mới nói một nửa…”
Kiều Vân ngắt lời cô, ra hiệu cho cô nhìn phía sau.
Cố Thanh Yến cũng quay đầu lại, nghe Kiều Vân nói nhỏ: “Cô quen tổng giám đốc Thời không? Nhìn chằm chằm cô cả buổi rồi, y như con sói đói bụng, còn cô là con cừu nhỏ ấy.”
Đạo diễn Từ cũng muốn Cố Thanh Yến diễn vai Dư Mạn, Nghiệp Hân Vũ là một nhân vật vui tươi và đáng yêu, trong giới giải trí người có thể diễn được cũng rất nhiều.
Trong giới này, mười người thì cả mười đều có thể diễn được vai chính đơn thuần.
Nhưng nhân vật Dư Mạn thì khác hẳn, không tà không chính, mỗi một nụ cười đều đầy thâm ý, mỗi một ánh mắt đều chấn động lòng người.
Có thể diễn được nhân vật này lại chẳng có mấy ai.
Trước đó đạo diễn Từ muốn nhắm vào Nhan Linh, bởi vì ông thực sự không tìm được lựa chọn nào tốt hơn.
Bây giờ thấy được Cố Thanh Yến, ông không muốn Cố Thanh Yến phải diễn một vai chính phổ thông, ông mong người trẻ tuổi này có thể khiêu chiến nhân vật Dư Mạn đó.
Đạo diễn Từ nghe Thời Thâm Niên nói thế, trong lòng ông lại thấy hân hoan. Thân phận của Thời Thâm Niên cao quý, nếu anh ta quyết định, Cố Thắng Nam có tức giận cũng không làm gì được ông.
Chỉ sợ quyết định này sẽ khiến Cố Thanh Yến lúng túng, dù sao chỉ là một cô gái nhỏ, bị mất mặt trước nhiều người như thế, đạo diễn Từ lại thấy không đành lòng.
Ông đưa mắt nhìn Thời Thâm Niên, trong lòng không hiểu. Đối phương luôn bình tĩnh tự tin, chưa bao giờ làm chuyện thất lễ như thế này.
Cho dù có phải làm chỗ dựa cho Nhan Linh đi nữa, cũng không nên tuyên bố thẳng thừng trước mặt mọi người như vậy.
Thời Thâm Niên vẫn nghiêm mặt như cũ, tầm mắt rơi vào gò má của Cố Thanh Yến.
Cô gái nhỏ nghe anh nói vậy, đầu tiên là hơi kinh ngạc, không hiểu sao đột nhiên anh lại mở lời.
Sau đó cô lại hơi mím môi, đáy mắt lóe lên vẻ vui mừng. Cô tự cho là mình che giấu rất kỹ, giả vờ không để ý xung quanh, thực ra trong lòng lại đang nhảy nhót.
Cô cũng nghĩ anh làm chỗ dựa cho Nhan Linh, không chỉ không bực bội chút nào mà ngược lại còn mất đi cảnh giác.
Tốt, tốt thật.
Sắc mặt Thời Thâm Niên càng lúc càng khó coi, âm trầm như muốn chảy nước đen ngòm.
Đương nhiên là Cố Thanh Yến vui rồi, có thể khiến cô vui thì đúng là đơn giản.
So với vai nữ chính, cô hy vọng mình sẽ được khiêu chiến với nhân vật phức tạp như Dư Mạn hơn.
Tiến vào giới giải trí cũng là vì cô yêu thích đóng phim.
Trước năm mười tám tuổi, cuộc sống của cô là vai diễn cô con gái ngoan ngoãn trong lòng người nhà họ Cố. Còn nhân sinh sau này, cô chỉ muốn diễn những vai mà mình thích.
Dư Mạn không chỉ là cơ hội, mà đó còn là đòn tấn công vào sự khống chế của Cố Thắng Nam.
Hơn nữa, nửa năm cô ở bên cạnh Thời Thâm Niên.
Người kia vừa hung hăng, bá đạo, dù cô có thích hay không, anh đều muốn đưa cho cô những thứ tốt nhất.
Mà ở hoàn cảnh này, nhân vật nữ chính là vai diễn tốt nhất.
Thời Thâm Niên lại nhất quyết đưa cho Nhan Linh, vậy có nghĩa là, cô thực sự có thể thoát khỏi sự khống chế của Thời Thâm Niên rồi.
Cho dù đã bốn năm qua đi, nhưng sâu trong lòng cô vẫn không dám nhớ về quá khứ.
Bây giờ có thể thoát ra được hoàn toàn, không cần đề phòng lo lắng nữa, quả thực làm cho cô phấn chấn.
Cố Thanh Yến chỉ muốn ăn hết một lượt, gặm thêm một cái móng heo.
Nhớ tới những năm tháng bị khống chế đó, cô không nhịn được nhìn Nhan Linh bằng một ánh mắt rất đồng tình.
Trong lòng Nhan Linh đã không giấu nổi niềm vui sướng, tất cả đều hiện ra trên mặt. Có thể nói là mặt mày hồng hào, đường làm quan rộng mở.
Cô ta quá mức kích động, thậm chí còn không nhận ra sắc mặt Thời Thâm Niên càng lúc càng khó coi. Dịu dàng nhìn Thời Thâm Niên một chút, ánh mắt đong đầy tình yêu nồng đậm.
Cái cô ta muốn không phải chỉ là vai diễn này, đạo diễn Từ rất nổi tiếng nhưng không hẳn là người đứng đầu ngành.
Kịch bản của đạo diễn Từ cũng không trợ giúp nhiều cho sự nghiệp của cô ta, cái cô ta muốn chính là Thời Thâm Niên và bối cảnh phía sau anh.
Nhan Linh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thời Thâm Niên, cô đã hoảng hốt như gặp được người trời, nhớ như in bóng hình của người kia.
Lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, cô từng gặp không ít nam minh tinh đẹp trai tuấn tú. Nhưng xưa nay chưa có ai có thể khiến cô động lòng giống như Thời Thâm Niên.
Ngũ quan của Thời Thâm Niên không phải là hoàn hảo nhất, nhưng khí chất của anh lại có thể chấn động lòng người.
Nhan Linh từng hợp tác với nhiều ngôi sao nam, nhưng khí thế mà họ thể hiện ra không được vậy, khi diễn cũng lúng túng vô cùng.
Nhưng khí chất của Thời Thâm Niên là bẩm sinh đã hơn người ta một bậc. Dù là ánh mắt tùy ý nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy thấp kém tựa bụi trần.
Người đàn ông như vậy, dù bằng cách nào cô ta cũng muốn nắm được.
Nhan Linh đánh giá Cố Thanh Yến một chút, thầm nghĩ, dù không biết vì sao tâm trạng của Thời Thâm Niên không tốt, nhưng chí ít vẫn đang hướng về cô ta.
Đàn ông mà, đều thế cả. Chỉ cần cô ta đủ kiên định, luyện mãi cũng thành thép mà thôi.
Cha của Thời Thâm Niên có thể bị cô của cô trói buộc, thì Thời Thâm Niên cũng có thể thuộc về cô.
Nhan Linh nghĩ tới đây, ánh mắt lại càng thêm kiên định, chắc chắn phải thế. Cô ta nhích người lại gần Thời Thâm Niên, dịu dàng nói: “Đạo diễn Từ còn chưa phân vai, vậy thì không hay lắm anh nhỉ?”
Nói là không hay, nhưng ý là muốn đánh tiếng với đạo diễn Từ.
Thời Thâm Niên nhíu mày, trong mắt anh hiện rõ vẻ không thích. Anh đưa mắt nhìn Cố Thanh Yến, không hề né tránh, nhưng cũng không mở miệng.
Đạo diễn Từ chần chừ hai giây, khuôn mặt phát tướng bóng loáng dưới ánh đèn, ông vui mừng và hớn hở nói với Nhan Linh: “Kỹ năng của cô thì mọi người đã rõ như ban ngày rồi, không có gì mà không yên lòng cả.”
Đây chính là phân vai.
Khuôn mặt đỏ thắm của Nhan Linh nở nụ cười kiêu ngạo, cô ta đưa tay vuốt tóc ra sau tai, đưa gò má về phía Cố Thanh Yến.
Nhan Linh rất đẹp, còn được fan truyền thông ca tụng là nữ thần trăm năm khó gặp.
Góc đẹp nhất của cô ta là gò má, lúc chụp ảnh cùng mọi người, cô ta thường hay nghiêng mặt là có thể đẹp đến đè bẹp được người ta.
Nhan Linh kiêu ngạo với nhan sắc của mình, vì thế khi Cố Thanh Yến xuất hiện cô ta có phần mâu thuẫn.
Tuy nhiên bây giờ nhân vật đã vào tay mình rồi, cũng giống như gà trống thắng trận sẽ rướn cổ bay thẳng lên mái nhà, gáy thật to.
Quay đầu nhìn đạo diễn Từ đang lôi kéo Cố Thanh Yến tỉ mỉ nói về hai nhân vật này, đạo diễn Từ kích động trình bày, dáng vẻ rất nhiệt tình, còn vui vẻ hơn cả việc xác nhận cho cô vai nữ chính.
Mà Cố Thanh Yến đang ngồi chếch bên kia cũng chăm chú nghe đạo diễn Từ giảng bài. Ánh mắt chăm chú, thỉnh thoảng lại nói một số quan điểm cá nhân.
Đạo diễn Từ mỗi khi nghe cô nói lại tán thưởng gật gù.
Nhan Linh ngẩn ra, tầm mắt rơi vào gò má của Cố Thanh Yến.
Nếu gò má của mình hoàn mỹ không tì vết, thì cô ta cũng không biết nên hình dung tướng mạo của Cố Thanh Yến như thế nào.
Ở gần như thế, ánh đèn sáng như vậy, cô chăm chú săm soi nhưng vẫn không thấy được bất cứ tỳ vết nào trên mặt Cố Thanh Yến.
Nhan Linh đã từng vô số lần photoshop ảnh, mỗi lần soi gương, cô ta đều hy vọng da của mình có thể hoàn mỹ giống như ảnh chỉnh sửa.
Nhưng ở giới giải trí này, lúc nào cũng phải thức đêm quay phim, ngày đêm đảo lộn. Một đống mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền đắp lên cũng chỉ làm chậm quá trình lão hóa mà thôi.
Nếu muốn được như nữ sinh mười bảy mười tám tuổi thì đúng là viển vông.
Nhan Linh không hề chớp mắt, cô ta nhìn gò má của Cố Thanh Yến chằm chằm. Nhưng Cố Thanh Yến lại không hề phát hiện, vẫn chăm chú nghe đạo diễn Từ nói, có lúc cười, có lúc rơi vào trầm tư.
Động tác của cô như từng bức hình khắc sâu vào trong đầu Nhan Linh.
Giờ khắc này Nhan Linh đã hiểu được rõ ràng, cô gái trước mặt này, nếu chỉ xét về ngoại hình thì đúng là mạnh hơn cô ta.
Chỉ tiện tay vỗ một cái cũng đủ làm người ta nghẹt thở.
May mà nó chỉ là người mới, mình đã vào cái giới này từ lâu. Hơn nữa cô ta còn có Thời Thâm Niên, chỉ cần giữ anh cho chặt, dù rời khỏi giới giải trí thì cô cũng cam lòng.
Nhan Linh an ủi mình một phen, vội vàng nhìn về phía Thời Thâm Niên.
Tầm mắt của cô chuyển tới, phát hiện ra vẻ mặt của Thời Thâm Niên như bừng tỉnh, ánh mắt chỉ chăm chú một nơi.
Cô nhìn theo hướng đó, rõ ràng là khuôn mặt của Cố Thanh Yến.
Nhan Linh hoảng hốt, khuôn mặt cũng tỏ rõ sự kinh hoàng.
Thời Thâm Niên nhận ra được tầm mắt của cô ta, anh hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo.
Trái tim Nhan Linh giật thót, lạc nhịp.
Cô lại muốn nhìn sang thì đột nhiên lại bị người phía sau kéo lại, là trợ lý của Thời Thâm Niên.
Người trợ lý nói nhỏ bên tai cô: “Cô Nhan, nên dừng đi, chọc giận tổng giám đốc Thời thì cô cũng chẳng hay ho gì.”
Môi Nhan Linh mấp máy, cô muốn mở miệng, trợ lý lại nhỏ giọng nói thêm: “Không có lợi gì với cô đâu.”
Sắc mặt Nhan Linh trắng nhợt, cô ta ngơ ngác nhìn Thời Thâm Niên. Đối phương vẫn cứ nhìn Cố Thanh Yến, mà Cố Thanh Yến hình như đang nói với đạo diễn Từ một chủ đề hứng thú nào đó, hoàn toàn không nhận ra gió nổi mây vần ở bên này.
Nhan Linh vẫn hoảng hốt đến lúc kết thúc bữa tiệc, sau đó đạo diễn Từ cho mấy diễn viên diễn thử một chút. Cuối cùng ông còn cười híp mắt nói mọi người chờ thông báo, ba ngày sau sẽ xác nhận danh sách diễn viên.
Cố Thanh Yến ăn uống chán chê, cô liếm môi một cái, mục đích đã đạt được rồi, cô cũng quên mất chuyện Kiều Vân dặn dò không được làm son môi trôi hết.
Cuối cùng Kiểu Vân mới đẩy đẩy cô, ánh mắt nhìn về phía đạo diễn Từ, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Sao lại ngồi bàn chính, anh tìm cô cả buổi.”
Cố Thanh Yến đáp: “Đạo diễn Từ có xem hồ sơ của em rồi, ông ấy cố ý gọi em tới.”
Kiều Vân vui vẻ: “Rồi sao? Nữ chính hả?”
Cố Thanh Yến nhướng mày, nhét một thìa vào miệng, một thìa bơ đậm đà, vị ngọt tan trong miệng lưỡi.
Cô thở ra cũng đầy mùi sữa tươi đậm đà: “Vai nữ phụ.”
“Nữ phụ?” Cố Thanh Yến từng tiết lộ với anh ta mình thích vai nữ phụ. Nhân vật này rất phong phú, nhưng lại quá mức đa chiều, sợ là không diễn được, yêu cầu về kỹ năng diễn cũng rất cao.
Kiều Vân không nghĩ Cố Thanh Yến nhất định phải lấy được vai nữ chính, đây không phải là kịch bản mà anh ta kiếm được, cho dù Cố Thanh Yến không nhận được vai thì anh cũng không thể nói gì.
Nhưng trước mắt thì hình tượng nhân vật chính diện ngây thơ hiền lành sẽ thích hợp với Cố Thanh Yến chưa có kinh nghiệm hơn.
“Có quá khiêu khiến không? Cô có được không?”
Cố Thanh Yến nuốt bơ xuống, liếc mắt đưa tình nhìn Kiều Vân: “Đàn ông sao lại nói không được.”
Kiều Vân đã quen với việc cô hay nói đùa, bật cười: “Đến lúc đó không diễn được thì đừng khóc, đừng trách anh không khuyên cô.”
“Em không khóc, em ăn chưa no, đợi lát nữa đi ăn thịt xiên không?” Cố Thanh Yến nhìn mấy dĩa đồ ăn còn chưa đụng tới, đau lòng.
“Xiên cái gì mà xiên, cô về ngủ cho xinh đẹp cho tôi. Sau đó tự giác chút, còn miếng bơ này…”
Kiều Vân cướp cái bánh gato bơ trong bát của cô, chỉ tiếc mài sắt không thành kim được: “Diễn viên người ta phải giữ dáng, dưỡng da, cố gắng vận động. Cô thì hay rồi, cơm tối xong còn ăn món này, cô chê mình đẹp quá phải không?”
Cố Thanh Yến thuận tay múc một thìa bơ, không để ý: “Nhân lúc còn đẹp thì ăn nhiều một chút.”
Kiều Vân nhìn cô dửng dưng thì giận không có chỗ phát tiết. Quan trọng là anh biết nói gì đây, người ta tư bản như vậy đó.
Ăn uống không để ý đến da dẻ, lại còn đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.
Anh chọt chọt vào bả vai của Cố Thanh Yến, tận tình khuyên nhủ: “Cô để ý chút đi, anh đỡ phải như bà mẹ già…”
Giọng nói im bặt.
Cố Thanh Yến lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, khách mời đã lục tục rời đi, cô nhét điện thoại lại vào túi, chờ Kiều Vân lải nhải tiếp.
“Sao thế? Mới nói một nửa…”
Kiều Vân ngắt lời cô, ra hiệu cho cô nhìn phía sau.
Cố Thanh Yến cũng quay đầu lại, nghe Kiều Vân nói nhỏ: “Cô quen tổng giám đốc Thời không? Nhìn chằm chằm cô cả buổi rồi, y như con sói đói bụng, còn cô là con cừu nhỏ ấy.”
Bình luận truyện