Yêu Hận Triền Miên
Chương 100: Ngoại truyện Hai đứa trẻ sinh đôi
editor Cát
Lương Tư Đồng nếu như biết một câu nói vô tình của mình dẫn đến tương lai như nước sôi lửa bỏng nhất định sẽ ảo não cắn mất đầu lưỡi của mình.
Ngọt ngào sáng sớm chính là hình ảnh một nhà năm người ấm áp ăn sáng cùng nhau. Nhược Tuyết dọn bữa ăn sáng xong, hai tiểu tử như hai đầu xe lửa chạy ào từ trên lầu xuống, giống như nếu chậm trễ sẽ không ăn được vậy.
“Lăng Sở Thụy, em tại sao muốn ăn bữa sáng của chị, đáng ghét!” Theo phía sau đi xuống là thanh âm của đại tiểu thư nhà họ Lương đang tức giận, thanh âm mềm giòn dễ vỡ mà lại trong veo, đôi môi trắng noãn cong lên, giống như thạch hoa quả trong suốt.
Hai người em trai này nhỏ hơn cô bé 3 tuổi nhưng cả ngày lẫn đêm đều muốn đối kháng với cô, mỗi bữa sáng nếu như cô bé xuống chậm, ha ha nhất dịnh sẽ bị bọn nó ăn hết sạch sẽ. Mặc dù nhà bếp sẽ chuẩn bị mang một phần nữa lên cho cô bé nhưng cô thấy khó chịu vô cùng!
Khi còn bé hai đứa khôn lanh ra vẻ, mới học được một chút lại nói chuyện, mỗi ngày cô bé tan học trở về thì hai anh em lại lắc lắc cái mông nhỏ cùng chạy tới “Chị à, chị” gọi rất đáng yêu nha! Nhưng kể từ khi sinh nhật 5 tuổi của hai đứa đi qua, bọn nó liền bắt đầu làm những chuyện đối kháng với cô bé.
Tức chết cô bé! Càng làm cho cô bé tức giận hơn là bọn họ lại gọi cô bé là em gái? Em gái cái đầu bọn nó! Người ta đã là tiểu cô nương 10 tuổi rồi đó! Vóc dáng so với bạn học cùng lớp không tính là cao nhưng dù gì so với hai đứa 7 tuổi cũng cao hơn một chút? Thật là càng lớn càng không có phép tắt.
“Không phải chỉ có một mình em ăn, Lương Thừa Thụy cũng ăn.” Lăng Sở Thụy vừa dứt lời, anh trai lớn hơn cậu bé 10 phút đồng hồ, thuận tay đưa cái đĩa trứng chiên vàng nhạt ngon miệng nhưng không có trứng gà đến trước mặt chị gái đang tức giận nhìn chằm chằm. Nhưng chúng ta là Đại thiếu gia của Lương nha có dự liệu tốt vô cùng, trong ánh mắt đang phát hỏa của chị gái, cậu bé đem cả trứng gà bỏ vào miệng sau đó đưa tay lấy ly sữa bò trên bàn một hơi uống cạn.
Lương Tư Đồng giận đến cắn răng nghiến lợi, muốn động thủ chém giết phá hết thức ăn của nó nhưng ai biết tên tiểu tử kia vô cùng nhạy bén ôm cái ly nhảy xuống ghế chạy đến chỗ mẹ đang đi ra từ phòng bếp.
Nhược Tuyết kéo con trai qua đặt ngồi vào ghế bàn ăn, hai anh em có khẩu vị rất tốt, dáng dấp khỏe mạnh! Ngũ quan giống hệt ba của hai đứa, nhưng so với ba thì hai đứa cười nhiều hơn. Bọn họ đi tới chỗ nào cũng đều là tiểu suất ca, ai cũng yêu mến.
Nhưng về đến nhà thì cố tình khiêu khích chị gái mình, cũng không biết tại sao hai đứa lại thích trêu chọc chị gái mình như vậy.
Đưa tay lấy ly sữa trong ngực con trai bỏ lên trên bàn, nhẹ giọng dạy bảo “Lương Thừa Thụy, con không thể cứ lấy đồ ăn của chị con có biết không? Con xem em trai con hôm nay ngoan hơn nhiều, không khi dễ chị.”
Ai biết, con trai cô không nói tiếng nào hung hăng trừng mắt liếc Lăng Sở Thụy, quay đầu đem ly sữa khác mẹ vừa mới bưng ra ngửa đầu uống cạn. Hừ, hai anh em bọn họ chính là thích khi dễ chị gái của mình.
Đây là tình huống gì? Nhược Tuyết nhức đầu!
“Hai đứa con thật là làm cho mẹ tức chết rồi.” Nhược Tuyết giận muốn cầm chổi lông gài hung hăng dạy cho bọn chúng một trận.
“Người nào lại chọc giận nữ chủ nhân nhà chúng tôi tức giận đây?” Luyện súng xong, Lương Úy Lâm thay quần áo sau đó vừa mới đi xuống tới cầu thang liền nghe thấy tiếng ồn ào quen thuộc truyền đến.
“Ba, là Lương Thừa Thụy và Lăng Sở Thụy giành đồ ăn của con. Còn nữa, bọn họ không nghe lời mẹ.” Đại tiểu thư Lương gia thấy núi dựa của mình xuống, vội vàng kéo tay của anh qua, mặt khiêu khích nhìn về em trai của mình.
“Được rồi, ba nhất định vì con mà làm chủ.” Ba luôn luôn yêu thương con gái, cầm tay con gái yêu về phía bàn ăn, vuốt tóc đen của cô bé “Con trước ăn cái gì đi, sắp muộn giờ rồi.”
Lương Tư Đồng dậm chân, muốn dạy dỗ hai đứa em trai ác bá, nhưng nữa bữa ăn sáng còn chưa có ăn, kéo dài thời gian nữa sẽ không kịp, vừa đúng lúc mẹ đem một ly sữa bò khác lên, cho nên cô bé mau mau nhận lấy uống hết.
“Chúng con cũng muốn đi nha.” Thấy ba không nói tiếng nào ngồi xuống, người sáng suốt đều biết rõ muốn nhanh.
“Các con đứng lại cho ba.” Quả nhiên vẫn là lão đại uy nghiêm mười phần! Hai tiểu tử muốn lui đi bất đắc dĩ quay đầu lại.
“Tự chọn đi! Muốn nói lời xin lỗi hay muốn cả kì nghỉ hè qua châu Âu tiếp nhận huấn luyện?” Không có nhìn hai đứa nhỏ, Lương Úy Lâm nhận bữa sáng từ tay bà xã yêu dấu của mình, mặc dù hiện tại anh không uống sữa tươi nhưng bà xã đặc biệt chuẩn bị nước trái cây cho mình nên anh uống một hớp, lập tức nhận được nụ cười ngọt ngào của bà xã, thật là ngọt đến tận trái tim.
“Ba, con đi lên trước chuẩn bị sách vở, vấn đề này để cho thiếu chủ tương lai nhà họ Lương quyết định đi.” Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn bọn họ, Lăng Sở Thụy đột nhiên nói ra câu nói đó sau đó lại chạy đi.
Nói đùa sao, mặc dù bọn họ sinh trưởng trong gia đình này nhất định sẽ phải gánh vác phần trách nhiệm nhưng bọn họ chỉ mới là đứa bé bảy tuổi thôi đó? Mặc dù mẹ cũng tham dự, ba đồng ý chỉ có ngày nghỉ mới để cho bọn họ nếm thử các loại huấn luyện nhưng những thứ kia mẹ của cậu không phải là đứa trẻ còn không chắc có làm được không đây?
Dù thế nào đi nữa cậu không phải họ Lương, haha, lớn lên rồi có thể kiếm cớ từ chối. Nếu ngày ngày đều vội vàng giống như ba vậy, cậu mới không cần làm mấy cái đó, coi tiền như rác đấy.
“Ba, ngày hôm qua Lăng Sở Thụy lại cúp cua.” Nhìn em trai vội vàng rời đi, Lương Thừa Thụy nhàn nhạt mở miệng. Haha, về phần trốn học đi làm cái gì chỉ có cậu bé mới biết thôi.
“Lăng Sở Thụy, con làm gì đấy? Cúp cua? Con ra đây? Các con thật là làm mẹ tức chết rồi!” Nhược Tuyết tức giận thả bánh mì sandwich trong tay ra. “Đồng Đồng ăn cái này đi.” Chỉ có con gái là đáng yêu.
"Cám ơn mẹ."
“Hai đứa các con, chờ thi xong thì không cần xuất hiện trước mặt của ba nữa.” Lương Úy Lâm không có để ý bọn họ, quay người lại thấy gương mặt tức giận của bà xã, vội vàng trấn an nói “Được rồi, không cần chấp nhặt bọn nó. Yên tâm đi, anh sẽ dạy dỗ hai đứa nó.”
“Ông xã, có thể không cần cả ngày nghỉ cũng không cho hai đứa nó trở lại?” Xem đi, xem đi, mẹ nuông chiều thì con sẽ hư, mới vừa rồi bị làm cho giận muốn chết giờ lại giúp bọn nó nói chuyện. Ôi, phụ nữ thật là….
“Ba, con có thể ngồi xe ba đi học sao?” Nhìn ba bằng ánh mắt bất đắc đĩ, Lương Tư Đồng uống ngụm sữa cuối cùng, thật ra thì cô bé cũng đau lòng cho hai đứa em trai nha, chỉ là có lúc hai đứa nó thật quá đáng.
“Hôm nay ba sẽ đưa tiểu công chúa của chúng ta đến trường.” Động tác Lương Úy Lâm rất nhanh ăn xong bữa sáng sau đó đứng dậy, ý bảo con gái cùng anh đi ra ngoài.
“Ông xã, còn con trai thì sao? Anh không phải không muốn đưa chúng đi chứ?” Nhược Tuyết không rõ chân tướng, vộ vàng ra ngăn hai cha con lại. Đều học cùng một trường mà? Anh không cần phải vậy chứ?
“Đúng vậy, ba. Ba muốn để tài xế đưa hai đứa con đi sao?” Vẫn vùi đầu ăn là Lương Thừa Thụy nghe được cha ý tại ngôn ngoại, lập tức đứng lên hỏi.
“Yên tâm đi, hai đứa nó sẽ nghĩ cách đi học. Em ngoan, ăn xong bữa sáng không có việc gì nữa thì trở về xem sách đi.” Không để ý tới kháng nghị của con trai, Lương Úy Lâm chỉ trấn an bà xã của mình, hôn một cái lên gương mặt đang ngẩn người kia, sau đó cầm tay con gái ra cửa.
“Mẹ, chúng con cũng đi đây.” Chờ Lăng Sở Thụy cầm cặp xách của hai người từ trên lầu đi xuống, Lương Thừa Thụy nhận lấy, nói lời chào tạm biệt với người mẹ còn đang đứng ngẩn người ở cửa.
Nhược Tuyết nhìn mỗi một người đều đi hết, đi làm đi làm, đi học đi học, chẳng lẽ chỉ có mình cô không có việc gì làm sao? Hừ, cô cũng muốn tìm chuyện làm.
Xoay người, lên lầu. Lương phu nhân không có tâm tình ăn điểm tâm, cô phải ngẫm lại xem, cô rốt cuộc muốn làm gì? Trồng hoa? Hay đến thư phòng đọc sách? Hay xem phim đây? Ai da, đều không phải thứ cô muốn làm!
Mà đứng ở cửa đại trạch, hai tiểu quỷ đang nhìn nhau.
Một phút trước, bọn họ chuẩn bị ngồi lên xe, thì bị chú A Cánh ngăn lại “Hai vị thiếu gia, chủ nhân phân phó, hôm nay hai cậu tự nghĩ biện pháp đi đến trường đi. Nhưng không được tới trễ cũng không được cúp cua.”
Mẹ nó, ba cũng quá tàn nhẫn đi? Tính kế với bọn họ? Dầu gì bọn họ cũng là con trai của ông ấy đó, có được hay không? Ông già này thật là trọng nữ khinh nam.
Lăng Sở Thụy cúi đầu nhìn một hồi giày của mình, giống như là nghĩ đến cái gì đó, sau lại ngẩng đầu lên: "Lương Thừa Thụy, trên người anh còn có bao nhiêu tiền?"
Lương Thừa Thụy liếc mắt nhìn em trai mình một cái, trong mắt cười lạnh nặng nề, "Đó là tiền của anh!"
"Nhưng chúng ta ngồi xe đi trường học cần phải có tiền nha!" Chẳng lẽ chạy bộ đi không? Nói đùa sao, chạy có nhanh đi nữa cũng sẽ bị trễ. Nếu quả thật tới trễ, đến lúc đó không phải là ba sẽ lột da bọn họ sao?
"Đó cũng là tiền của em!" Lương Thừa Thụy bình sinh không thể chia sẻ cùng người khác cái gì đó ,đúng là cậu ta dựa vào cố gắng cuả chính mình để lấy được thành quả. Tiền của cậu là do cậu cùng ba tranh tài thương pháp mà được phần thưởng đó? Hừ, Lăng Sở Thụy sao có thể nghĩ cậu dễ dàng chia sẻ tâm huyết của mình? Ai bảo cậu ta bình thường không chịu luyện tập chăm chỉ tí?
"Này, Lương Thừa Thụy, chúng ta là anh em đó nha? Anh không cần phải phân chia rõ ràng như vậy chứ?” Lăng Sở Thụy cũng căm tức, Lương Thừa Thụy quá hẹp hòi, nếu như không phải tiền của cậu đã dùng mua cổ phiếu rồi, trên người chỉ còn một chút ít không đủ dùng để đi xe, cậu điên mới cầu xin anh trai mình.
“Anh em? Tôi họ Lương, cậu họ Lăng, chúng ta sao lại là anh em được?” Lương Thừa Thụy vẫn không tha thứ vừa rồi em trai mình lâm trận bỏ chạy để mình cậu đối mặt với ba.
"Được rồi, được rồi, em thừa nhận mới vừa rồi em đã sai rồi. Vậy coi như em hưởng một chút tiền của anh quá giang xe đi có được không hả?” Thời điểm cần phải hòa hoãn nha, chờ cậu kiếm được tiền nhất định phải cho anh trai mình biết cái gì mới gọi là lỗi lầm.
"Tiếng kêu ‘anh trai’ này được đấy chứ." Lương Thừa Thụy ôm ngực, gương mặt cao ngạo.
"Này, Lương Thừa Thụy. . . . . ."
"Anh trai. . . . . ."
"Anh, chúng ta có thể đi được chưa?"
"Đi thôi. Chỉ là, nếu như em cầm tiền mua cổ phiếu như lời nói…nếu cha phát hiện thì, hừ….” Cho rằng sanh đôi là làm giả sao? Lăng Sở Thụy gần đây thường cùng thường cùng Nghiêm thúc thúc, còn có phụ nữ kéo tới dày đặc, không cần hỏi cũng biết bọn họ nhất định xúm lại chơi cổ phiếu rồi. Chỉ có Nghiêm thúc thúc và tiểu Xú Bà nương mới có bản lãnh lôi kéo được em trai của cậu.
"Anh, làm sao anh biết?"
"Anh là thiên tài nhi đồng."
Mẹ nó, anh là thiên tài nhi đồng chẳng lẽ tôi là xuẩn tài sao?
Xem ra tối nay thời gian ăn cơm tốt rất nhiều, bọn họ không cần đợi, Lương Thừa Thụy và Lăng Sở Thụy đem mặt từ trên cửa phòng dời đi, Lương Thừa Thụy nhanh chóng thu hồi một vật nhỏ.
“Hai đứa đang nghe trộm ba mẹ nói chuyện sao?” Thấy cha mẹ lâu như vậy không xuống, Lương Tư Đồng tự mình lên lầu kết quả lại thấy hai em trai của mình ở cửa phòng cha mẹ, xem dáng vẻ lén lúc của hai đứa nhất định là làm chuyện xấu rồi.
Lương Thừa Thụy liếc Lương Tư Đồng một cái, không nói gì, đi qua bên cạnh cô bé.
"Em đứng lại đó cho chị." Tức giận chí cực, Lương gia đại tiểu thư kéo Lăng Sở Thụy đang đi phía sau lại. Lương Thừa Thụy giống như càng ngày càng quá mức.
"Em gái, chuyện gì?" Bị bắt lại, tại sao mọi người lại cho rằng cậu bé sẽ nói tốt hơn? Bả vai nho nhỏ của Lăng Sở Thụy xụ xuống.
"Lăng Sở Thụy, kêu ‘chị’ sẽ mất miếng thịt nào của em sao?” Luôn luôn nhẹ nhàng là Lương Tư Đồng lần này lại nhìn hai em trai của mình giận đến điên người.
“Đến giờ ăn cơm, em gái không thả người, đợi lát nữa đừng bảo sao chúng ta lại giành đồ ăn của em.” Được rồi, bọn họ đang tức giận nhưng nói thế nào cô ấy vẫn là chị gái thân ái của bọn họ nha, bằng không kéo cậu như thế là sớm bị đánh tơi bời rời.
"Ba mẹ còn chưa có xuống, ăn cơm cái gì đây?" Tay nhỏ bé trắng mịnh kéo thật chặt tay em trai không thả người.
"Bọn họ sẽ không nhanh như vậy xuống đâu. Sau đó cơm cũng nguội rồi." Lăng Sở Thụy thấy Lương Thừa Thụy đã ngồi vào bên cạnh bàn ăn, miệng to đang ăn cái gì, bụng cậu bé cũng đói rồi đó?
"Hai đứa làm sao biết cha mẹ sẽ không xuống?” Muốn lừa cô sao? Không có dễ như vậy.
"Lương Thừa Thụy nói. Có thể buông em ra chứ? Em thật đói bụng nha!"
"Ha ha, các em nghe lén ba mẹ nói chuyện. Chờ họ xuống chị sẽ nói cho ba." Rốt cuộc bị cô bắt được? Lương Tư Đồng lần này rất nhanh buông tay em trai ra đi xuống cầu thang.
"Chị à, chị cũng không nên nói lung tung? Chị thấy được chúng em có làm cái gì sao?” Lăng Sở Thụy vội vàng theo phía sau xuống.
“Chị mặc kệ, dù sao chị cũng sẽ nói với ba” Lương đại tiểu thư đi tới bàn ăn, người giúp việc lập tức kéo cái ghế.
“Con gái sao lại nhiều chuyện như vậy?” Tức giận Lương Tư Đồng, Lăng Sở Thụy ngồi xuống chỗ đối diện không cam lòng nhìn Lương Thừa Thụy đang ăn, bình thường không phải anh trai luôn biết chận miệng chị sao? Hôm nay sao chỉ lo ăn không vậy?
"Thật xin lỗi, chị còn là cô gái nhỏ." Nhận lấy đôi đũa từ người giúp việc đưa tới, Lương Tư Đồng rất có lễ liền trả lời.
"Rốt cuộc chị nghĩ cái gì?” Lương Thừa Thụy đang ăn sau cũng ngẩng đầu nhìn Lương đại tiểu thư đang nhai kĩ nuốt chậm mà đặt câu hỏi.
Nếu như chị ấy đâm thọc gì với ba, mùa hè này bọn họ nhất định rất thảm.
"Vậy thì em thông minh nhất!" Lương Tư Đồng nhẹ nhàng để đũa xuống, nhận lấy khăn người giúp việc đưa tới nhẹ nhàng lau mỡ đông nơi khóe miệng, từng cái động tác nhỏ cũng có thể làm cho người ta nhìn ra được là phong thái danh môn khuê tú.
"Chị chỉ hỏi một vấn đề." Lương Tư Đồng ý bảo người hầu tất cả lui ra về phía sau, mới đem mặt chuyển sang nhìn đôi anh em song sinh.
"Các em vì cái gì luôn khi dễ chị?" Lần này Lương đại tiểu thư rốt cuộc cũng có ngày nổi danh, hai năm qua, hai người tiểu hỗn tử thật sự là làm quá mức.
Lương Thừa Thụy cùng Lăng Sở Thụy nhìn lẫn nhau , không có ai có muốn trả lời vấn đề này.
"Hai đứa em nói hay không? Không nói à? Chị xem, không tới nửa giờ, ba mẹ nhất định sẽ xuống ăn cơm." Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường một chút, đã sắp tám giờ tối, cho dù mẹ không xuống, ba cũng nhất định sẽ xuống.
"Anh (em) trai nói đi." Không nói thì thôi, vừa nói vừa đồng thời lên tiếng.
Được rồi, chỉ có dùng kéo bao búa thôi. Đều không ngoại lệ, nhị thiếu Lăng Sở Thụy lại thua rồi. Không có cách nào, chỉ có thể quay mặt sang yên lặng nhìn dung mạo thanh nhã của Lương gia đại tiểu thư chúng ta.
Nếu như bọn họ không phải em trai của cô, Lương Tư Đồng đang cho rằng là những tiểu nam sinh trong trường đang nhìn cô bé.
"Có ý kiến gì cứ nói?" Đại tiểu thư tiếp tục lái miệng.
"Ai cho chị khi dễ chúng ta." Nói đến đây, hai đứa trẻ sinh đôi khó có lúc cùng nhất trí như vậy đứng lên.
"Chị?" Lương Tư Đồng rốt cuộc rất không văn minh đưa ra một đầu ngón tay xoa xoa cái mũi của mình sau đó đồng thời nhìn chằm chằm em trai của cô bé, "”Có lúc nào chị khi dễ tụi em đâu?”
Thật là tháng sáu sương giá! Lương Tư Đồng lúc nào thì lưng đeo một tiếng xấu như vậy? Không nói người khác, chỉ nói hai người an hem bọn họ đi, như thế nào cũng là em trai của cô, cô thương yêu không kịp sao lại khi dễ? Bọn họ có lầm không?
"Đúng, chính là chị." Vừa có thể trăm miệng một lời.
"Chuyện khi nào? Sao chị lại không biết?” Lương Tư Đồng bị nói xong càng không giải thích được.
"Chị suy nghĩ thật kỹ đi." Hai anh em vừa nói đến đề tài cảm thấy rất khó chịu, cho nên dứt khoát đi.
"Không nói rõ ràng đừng nghĩ muốn đi." Lương Tư Đồng cản bọn họ lại.
"Chị nói cái gì không tốt? Hết lần này tới lần khác nói chúng ta xấu xí, chúng ta xấu chỗ nào?"
“Chỗ nào xấu? Cùng cha mẹ sanh ra, chị không xấu xí thì chúng em xấu xí chỗ nào?"
Một người ném một câu nói, sau đó bọn họ cùng nhau kéo ra đứng ở trước mặt Lương Tư Đồng rồi đi lên lầu.
"Chị nào có nói hai em xấu xí?" Nửa ngày, Lương Tư Đồng mới phục hồi tinh thần lại, bọn họ nói gì? Cô nói bọn họ xấu xí? Chuyện khi nào đâu vậy? Tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có?
Đợi chút, đợi chút, giống như có một việc, nhưng những lời này không phải cô nói, là mẹ nói không tốt? Đó là khi bọn chúng sinh nhật 5 tuổi sinh nhật, cô bé cùng mẹ ở phòng ăn làm bánh ngọt chờ hai em trai trở lại, mẹ cũng chỉ nói một câu: “Năm đó con nói hai em của con xấu xí thế mà hôm nay đã 5 tuổi, thời gian trôi qua thật là nhanh!”
"Mẹ, con nói lúc nào?" Cô bé 8 tuổi không phục hỏi mẹ. Sau đó mẹ nói: "Đó là thời điểm hai đứa em con vừa mới sinh ra, con còn nhỏ nên không nhớ? Còn nhỏ nên nói gì đều không nhớ,”
Trời ạ, uất ức trong hai năm qua là do như vậy mà ra! Ngày đó bọn họ nghe được mẹ và cô bé nói chuyện! Lương Tư Đồng nhìn hai bóng dáng đi lên lầu chỉ biết im lặng hỏi ông trời.
**
Phải nói Lương phu nhân có ép Lương tiên sinh đồng ý cho đi làm không? Đương nhiên là có lời đồn đoán, nhưng một nhân viên bình thường được đối xử như thế sao?
Nhược Tuyết nhìn phòng làm việc của anh, cách đó là gian phòng trợ lí tổng giám đốc, tất cả đều cao quý hoa lệ. Nhưng cô không có chuyện gì để làm.
Buổi sáng cô còn hưng phấn đi theo người đàn ông kia tới đây nhưng vừa đến nơi này thì người đàn ông kia nói với cô đây là phòng làm việc của cô, cô có thể tùy tiện làm gì cũng được. Sau đó anh lại bận rộn chuyện của mình.
Được rồi, ngày thứ nhất cô cho là anh sẽ có việc giao phó cho cô chỉ là hơi vội nên không kịp nói mà thôi. Cho nên cô nhịn, chơi nửa ngày sau đó không biết lúc nào lại gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi, nếu như không phải anh vào gọi cô dậy ăn trưa, đoán chừng chắc cô ngủ thẳng tới chiều, buổi chiều anh lại bận rộn như cũ, bận đến nỗi cô không đành lòng quấy rầy anh. Vì vậy chỉ có thể đợi tan việc về nhà, ha ha cô bồi mấy bảo bối của mình nói chuyện mà quên mất cô định hỏi anh cái gì.
Ngày thứ hai đi tới công ty, Lương tổng giám đốc giày vò hết sức, không thể làm gì khác hơn là phân cô làm một ít chuyện. Sau đó Lương phu nhân thật sự là bận rộn.
Chỉ là, ngày thứ hai như vậy, ngày thứ ba còn ngày thứ tư. . . . . .
"Bùm" một tiếng, cửa phòng làm việc dầy cộm của tổng giám đốc bị đẩy ra, tiếng vào là Lương phu nhân với vẻ mặt bất mãn.
"Lương Úy Lâm, anh có ý gì?" Không có khách khí với anh, Nhược Tuyết trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của anh.
"Thế nào? Có phải công việc quá mệt mỏi?" Lương Úy Lâm nở nụ cười nhìn tức người phụ nữ đang tức giận. Anh cho là cô có thể nhịn mấy ngày nữa, không tới một tuần cô đã không chịu nổi.
"Công việc? Anh có ý tốt nói sao?” Một tay cầm tài liệu trên bàn của anh hung hăng ném đi. Quá mức rồi? Trong phòng làm việc muốn đánh anh sao?
"Chẳng lẽ anh an bài đều không phải là công việc sao?" Vì không để cho Lương phu nhân quá đáng mà kích động, Lương Tiên Sinh đứng lên đỡ cô đến ghế sa lon ngồi xuống.
"Lương Úy Lâm anh an bài chuyện như vậy căn bản không gọi là công việc có đúng không?" Nhược Tuyết giận đến muốn thổ huyết, dầu gì cô cũng là người tốt nghiệp đại học ? Đều có học hành hẳn hoi ở trường không phải sao? Thế nhưng anh lại giao cho cô làm việc như thế?
Cô mỗi ngày lên mạng trích những tin tức quan trọng xuống, dù tin tức gì cũng được, chỉ cần cô cảm thấy quan trọng là được, thậm chí cũng có thể đem truyện cười cho anh cũng được, không phải nói là đọc cho anh nghe, còn nói cái gì “Tâm tình anh tốt sẽ làm việc có hiệu quả.”
Hại cô thật sự cho là vậy, mỗi ngày nghiêm túc ghi chép, kết quả sao?
Mới vừa rồi cô online cùng Điềm Điềm nói chuyện phiếm, nói đến tình trạng công việc hiện tại, bên kia Giang Hạo Nhiên nghe được, toát ra một câu: “Em nói Lương Úy Lâm để cho em đọc chuyện cười cho cậu ấy nghe? Ha Ha…Nhược Tuyết, cậu ta nhất định không có nghe gì cả. Trước kia lúc đi học, anh theo Quân Hạo nhìn cậu ấy một chút có phải thật có thể làm việc mà không để ý đến bên ngoài hay không, bọn anh thay phiên cả buổi chiều đọc truyện cười trước mặt cậu ấy, hai người bọn anh vừa đọc vừa cười, dáng vẻ cậu ta giống đang nghe nhưng chờ nước miếng của bọn anh khô rồi, cậu ấy mới đứng lên nói một câu ‘các cậu đọc đủ chưa? Mình muốn đi đóng báo cáo.’ Cậu ta lại đem báo cáo giáo sư giao đi đóng. Khi đó cậu ấy mới mười tám tuổi, thật lợi hai nha!”
Kết quả buổi tối hôm đó, Quân Hạo ngồi chơi, mà anh phải thức đêm làm báo cáo.
Anh nói đi, chuyện này làm sao không giận được? Cô rõ ràng nghiêm túc như vậy, thế nhưng anh lại coi cô là người trong suốt.
"Cái đó không gọi là công việc thì gọi là gì?”
"Anh để cho em đọc nhưng căn bản anh không có nghe, không phải sao?”
"Anh nào có?"
"Anh chính là có. Giang đại ca nói anh có thể làm mà không hề nghe.”
"Cậu ấy nói mà em tin?”
"Không tin? Vậy em hỏi anh . . . . . Ưmh. . . . . ."
Câu hỏi của Lương phu nhân không hỏi được, bởi vì Lương Tiên Sinh đã dùng một loại phương pháp khác để cho cô không thể nói được.
HẾT
Lương Tư Đồng nếu như biết một câu nói vô tình của mình dẫn đến tương lai như nước sôi lửa bỏng nhất định sẽ ảo não cắn mất đầu lưỡi của mình.
Ngọt ngào sáng sớm chính là hình ảnh một nhà năm người ấm áp ăn sáng cùng nhau. Nhược Tuyết dọn bữa ăn sáng xong, hai tiểu tử như hai đầu xe lửa chạy ào từ trên lầu xuống, giống như nếu chậm trễ sẽ không ăn được vậy.
“Lăng Sở Thụy, em tại sao muốn ăn bữa sáng của chị, đáng ghét!” Theo phía sau đi xuống là thanh âm của đại tiểu thư nhà họ Lương đang tức giận, thanh âm mềm giòn dễ vỡ mà lại trong veo, đôi môi trắng noãn cong lên, giống như thạch hoa quả trong suốt.
Hai người em trai này nhỏ hơn cô bé 3 tuổi nhưng cả ngày lẫn đêm đều muốn đối kháng với cô, mỗi bữa sáng nếu như cô bé xuống chậm, ha ha nhất dịnh sẽ bị bọn nó ăn hết sạch sẽ. Mặc dù nhà bếp sẽ chuẩn bị mang một phần nữa lên cho cô bé nhưng cô thấy khó chịu vô cùng!
Khi còn bé hai đứa khôn lanh ra vẻ, mới học được một chút lại nói chuyện, mỗi ngày cô bé tan học trở về thì hai anh em lại lắc lắc cái mông nhỏ cùng chạy tới “Chị à, chị” gọi rất đáng yêu nha! Nhưng kể từ khi sinh nhật 5 tuổi của hai đứa đi qua, bọn nó liền bắt đầu làm những chuyện đối kháng với cô bé.
Tức chết cô bé! Càng làm cho cô bé tức giận hơn là bọn họ lại gọi cô bé là em gái? Em gái cái đầu bọn nó! Người ta đã là tiểu cô nương 10 tuổi rồi đó! Vóc dáng so với bạn học cùng lớp không tính là cao nhưng dù gì so với hai đứa 7 tuổi cũng cao hơn một chút? Thật là càng lớn càng không có phép tắt.
“Không phải chỉ có một mình em ăn, Lương Thừa Thụy cũng ăn.” Lăng Sở Thụy vừa dứt lời, anh trai lớn hơn cậu bé 10 phút đồng hồ, thuận tay đưa cái đĩa trứng chiên vàng nhạt ngon miệng nhưng không có trứng gà đến trước mặt chị gái đang tức giận nhìn chằm chằm. Nhưng chúng ta là Đại thiếu gia của Lương nha có dự liệu tốt vô cùng, trong ánh mắt đang phát hỏa của chị gái, cậu bé đem cả trứng gà bỏ vào miệng sau đó đưa tay lấy ly sữa bò trên bàn một hơi uống cạn.
Lương Tư Đồng giận đến cắn răng nghiến lợi, muốn động thủ chém giết phá hết thức ăn của nó nhưng ai biết tên tiểu tử kia vô cùng nhạy bén ôm cái ly nhảy xuống ghế chạy đến chỗ mẹ đang đi ra từ phòng bếp.
Nhược Tuyết kéo con trai qua đặt ngồi vào ghế bàn ăn, hai anh em có khẩu vị rất tốt, dáng dấp khỏe mạnh! Ngũ quan giống hệt ba của hai đứa, nhưng so với ba thì hai đứa cười nhiều hơn. Bọn họ đi tới chỗ nào cũng đều là tiểu suất ca, ai cũng yêu mến.
Nhưng về đến nhà thì cố tình khiêu khích chị gái mình, cũng không biết tại sao hai đứa lại thích trêu chọc chị gái mình như vậy.
Đưa tay lấy ly sữa trong ngực con trai bỏ lên trên bàn, nhẹ giọng dạy bảo “Lương Thừa Thụy, con không thể cứ lấy đồ ăn của chị con có biết không? Con xem em trai con hôm nay ngoan hơn nhiều, không khi dễ chị.”
Ai biết, con trai cô không nói tiếng nào hung hăng trừng mắt liếc Lăng Sở Thụy, quay đầu đem ly sữa khác mẹ vừa mới bưng ra ngửa đầu uống cạn. Hừ, hai anh em bọn họ chính là thích khi dễ chị gái của mình.
Đây là tình huống gì? Nhược Tuyết nhức đầu!
“Hai đứa con thật là làm cho mẹ tức chết rồi.” Nhược Tuyết giận muốn cầm chổi lông gài hung hăng dạy cho bọn chúng một trận.
“Người nào lại chọc giận nữ chủ nhân nhà chúng tôi tức giận đây?” Luyện súng xong, Lương Úy Lâm thay quần áo sau đó vừa mới đi xuống tới cầu thang liền nghe thấy tiếng ồn ào quen thuộc truyền đến.
“Ba, là Lương Thừa Thụy và Lăng Sở Thụy giành đồ ăn của con. Còn nữa, bọn họ không nghe lời mẹ.” Đại tiểu thư Lương gia thấy núi dựa của mình xuống, vội vàng kéo tay của anh qua, mặt khiêu khích nhìn về em trai của mình.
“Được rồi, ba nhất định vì con mà làm chủ.” Ba luôn luôn yêu thương con gái, cầm tay con gái yêu về phía bàn ăn, vuốt tóc đen của cô bé “Con trước ăn cái gì đi, sắp muộn giờ rồi.”
Lương Tư Đồng dậm chân, muốn dạy dỗ hai đứa em trai ác bá, nhưng nữa bữa ăn sáng còn chưa có ăn, kéo dài thời gian nữa sẽ không kịp, vừa đúng lúc mẹ đem một ly sữa bò khác lên, cho nên cô bé mau mau nhận lấy uống hết.
“Chúng con cũng muốn đi nha.” Thấy ba không nói tiếng nào ngồi xuống, người sáng suốt đều biết rõ muốn nhanh.
“Các con đứng lại cho ba.” Quả nhiên vẫn là lão đại uy nghiêm mười phần! Hai tiểu tử muốn lui đi bất đắc dĩ quay đầu lại.
“Tự chọn đi! Muốn nói lời xin lỗi hay muốn cả kì nghỉ hè qua châu Âu tiếp nhận huấn luyện?” Không có nhìn hai đứa nhỏ, Lương Úy Lâm nhận bữa sáng từ tay bà xã yêu dấu của mình, mặc dù hiện tại anh không uống sữa tươi nhưng bà xã đặc biệt chuẩn bị nước trái cây cho mình nên anh uống một hớp, lập tức nhận được nụ cười ngọt ngào của bà xã, thật là ngọt đến tận trái tim.
“Ba, con đi lên trước chuẩn bị sách vở, vấn đề này để cho thiếu chủ tương lai nhà họ Lương quyết định đi.” Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn bọn họ, Lăng Sở Thụy đột nhiên nói ra câu nói đó sau đó lại chạy đi.
Nói đùa sao, mặc dù bọn họ sinh trưởng trong gia đình này nhất định sẽ phải gánh vác phần trách nhiệm nhưng bọn họ chỉ mới là đứa bé bảy tuổi thôi đó? Mặc dù mẹ cũng tham dự, ba đồng ý chỉ có ngày nghỉ mới để cho bọn họ nếm thử các loại huấn luyện nhưng những thứ kia mẹ của cậu không phải là đứa trẻ còn không chắc có làm được không đây?
Dù thế nào đi nữa cậu không phải họ Lương, haha, lớn lên rồi có thể kiếm cớ từ chối. Nếu ngày ngày đều vội vàng giống như ba vậy, cậu mới không cần làm mấy cái đó, coi tiền như rác đấy.
“Ba, ngày hôm qua Lăng Sở Thụy lại cúp cua.” Nhìn em trai vội vàng rời đi, Lương Thừa Thụy nhàn nhạt mở miệng. Haha, về phần trốn học đi làm cái gì chỉ có cậu bé mới biết thôi.
“Lăng Sở Thụy, con làm gì đấy? Cúp cua? Con ra đây? Các con thật là làm mẹ tức chết rồi!” Nhược Tuyết tức giận thả bánh mì sandwich trong tay ra. “Đồng Đồng ăn cái này đi.” Chỉ có con gái là đáng yêu.
"Cám ơn mẹ."
“Hai đứa các con, chờ thi xong thì không cần xuất hiện trước mặt của ba nữa.” Lương Úy Lâm không có để ý bọn họ, quay người lại thấy gương mặt tức giận của bà xã, vội vàng trấn an nói “Được rồi, không cần chấp nhặt bọn nó. Yên tâm đi, anh sẽ dạy dỗ hai đứa nó.”
“Ông xã, có thể không cần cả ngày nghỉ cũng không cho hai đứa nó trở lại?” Xem đi, xem đi, mẹ nuông chiều thì con sẽ hư, mới vừa rồi bị làm cho giận muốn chết giờ lại giúp bọn nó nói chuyện. Ôi, phụ nữ thật là….
“Ba, con có thể ngồi xe ba đi học sao?” Nhìn ba bằng ánh mắt bất đắc đĩ, Lương Tư Đồng uống ngụm sữa cuối cùng, thật ra thì cô bé cũng đau lòng cho hai đứa em trai nha, chỉ là có lúc hai đứa nó thật quá đáng.
“Hôm nay ba sẽ đưa tiểu công chúa của chúng ta đến trường.” Động tác Lương Úy Lâm rất nhanh ăn xong bữa sáng sau đó đứng dậy, ý bảo con gái cùng anh đi ra ngoài.
“Ông xã, còn con trai thì sao? Anh không phải không muốn đưa chúng đi chứ?” Nhược Tuyết không rõ chân tướng, vộ vàng ra ngăn hai cha con lại. Đều học cùng một trường mà? Anh không cần phải vậy chứ?
“Đúng vậy, ba. Ba muốn để tài xế đưa hai đứa con đi sao?” Vẫn vùi đầu ăn là Lương Thừa Thụy nghe được cha ý tại ngôn ngoại, lập tức đứng lên hỏi.
“Yên tâm đi, hai đứa nó sẽ nghĩ cách đi học. Em ngoan, ăn xong bữa sáng không có việc gì nữa thì trở về xem sách đi.” Không để ý tới kháng nghị của con trai, Lương Úy Lâm chỉ trấn an bà xã của mình, hôn một cái lên gương mặt đang ngẩn người kia, sau đó cầm tay con gái ra cửa.
“Mẹ, chúng con cũng đi đây.” Chờ Lăng Sở Thụy cầm cặp xách của hai người từ trên lầu đi xuống, Lương Thừa Thụy nhận lấy, nói lời chào tạm biệt với người mẹ còn đang đứng ngẩn người ở cửa.
Nhược Tuyết nhìn mỗi một người đều đi hết, đi làm đi làm, đi học đi học, chẳng lẽ chỉ có mình cô không có việc gì làm sao? Hừ, cô cũng muốn tìm chuyện làm.
Xoay người, lên lầu. Lương phu nhân không có tâm tình ăn điểm tâm, cô phải ngẫm lại xem, cô rốt cuộc muốn làm gì? Trồng hoa? Hay đến thư phòng đọc sách? Hay xem phim đây? Ai da, đều không phải thứ cô muốn làm!
Mà đứng ở cửa đại trạch, hai tiểu quỷ đang nhìn nhau.
Một phút trước, bọn họ chuẩn bị ngồi lên xe, thì bị chú A Cánh ngăn lại “Hai vị thiếu gia, chủ nhân phân phó, hôm nay hai cậu tự nghĩ biện pháp đi đến trường đi. Nhưng không được tới trễ cũng không được cúp cua.”
Mẹ nó, ba cũng quá tàn nhẫn đi? Tính kế với bọn họ? Dầu gì bọn họ cũng là con trai của ông ấy đó, có được hay không? Ông già này thật là trọng nữ khinh nam.
Lăng Sở Thụy cúi đầu nhìn một hồi giày của mình, giống như là nghĩ đến cái gì đó, sau lại ngẩng đầu lên: "Lương Thừa Thụy, trên người anh còn có bao nhiêu tiền?"
Lương Thừa Thụy liếc mắt nhìn em trai mình một cái, trong mắt cười lạnh nặng nề, "Đó là tiền của anh!"
"Nhưng chúng ta ngồi xe đi trường học cần phải có tiền nha!" Chẳng lẽ chạy bộ đi không? Nói đùa sao, chạy có nhanh đi nữa cũng sẽ bị trễ. Nếu quả thật tới trễ, đến lúc đó không phải là ba sẽ lột da bọn họ sao?
"Đó cũng là tiền của em!" Lương Thừa Thụy bình sinh không thể chia sẻ cùng người khác cái gì đó ,đúng là cậu ta dựa vào cố gắng cuả chính mình để lấy được thành quả. Tiền của cậu là do cậu cùng ba tranh tài thương pháp mà được phần thưởng đó? Hừ, Lăng Sở Thụy sao có thể nghĩ cậu dễ dàng chia sẻ tâm huyết của mình? Ai bảo cậu ta bình thường không chịu luyện tập chăm chỉ tí?
"Này, Lương Thừa Thụy, chúng ta là anh em đó nha? Anh không cần phải phân chia rõ ràng như vậy chứ?” Lăng Sở Thụy cũng căm tức, Lương Thừa Thụy quá hẹp hòi, nếu như không phải tiền của cậu đã dùng mua cổ phiếu rồi, trên người chỉ còn một chút ít không đủ dùng để đi xe, cậu điên mới cầu xin anh trai mình.
“Anh em? Tôi họ Lương, cậu họ Lăng, chúng ta sao lại là anh em được?” Lương Thừa Thụy vẫn không tha thứ vừa rồi em trai mình lâm trận bỏ chạy để mình cậu đối mặt với ba.
"Được rồi, được rồi, em thừa nhận mới vừa rồi em đã sai rồi. Vậy coi như em hưởng một chút tiền của anh quá giang xe đi có được không hả?” Thời điểm cần phải hòa hoãn nha, chờ cậu kiếm được tiền nhất định phải cho anh trai mình biết cái gì mới gọi là lỗi lầm.
"Tiếng kêu ‘anh trai’ này được đấy chứ." Lương Thừa Thụy ôm ngực, gương mặt cao ngạo.
"Này, Lương Thừa Thụy. . . . . ."
"Anh trai. . . . . ."
"Anh, chúng ta có thể đi được chưa?"
"Đi thôi. Chỉ là, nếu như em cầm tiền mua cổ phiếu như lời nói…nếu cha phát hiện thì, hừ….” Cho rằng sanh đôi là làm giả sao? Lăng Sở Thụy gần đây thường cùng thường cùng Nghiêm thúc thúc, còn có phụ nữ kéo tới dày đặc, không cần hỏi cũng biết bọn họ nhất định xúm lại chơi cổ phiếu rồi. Chỉ có Nghiêm thúc thúc và tiểu Xú Bà nương mới có bản lãnh lôi kéo được em trai của cậu.
"Anh, làm sao anh biết?"
"Anh là thiên tài nhi đồng."
Mẹ nó, anh là thiên tài nhi đồng chẳng lẽ tôi là xuẩn tài sao?
Xem ra tối nay thời gian ăn cơm tốt rất nhiều, bọn họ không cần đợi, Lương Thừa Thụy và Lăng Sở Thụy đem mặt từ trên cửa phòng dời đi, Lương Thừa Thụy nhanh chóng thu hồi một vật nhỏ.
“Hai đứa đang nghe trộm ba mẹ nói chuyện sao?” Thấy cha mẹ lâu như vậy không xuống, Lương Tư Đồng tự mình lên lầu kết quả lại thấy hai em trai của mình ở cửa phòng cha mẹ, xem dáng vẻ lén lúc của hai đứa nhất định là làm chuyện xấu rồi.
Lương Thừa Thụy liếc Lương Tư Đồng một cái, không nói gì, đi qua bên cạnh cô bé.
"Em đứng lại đó cho chị." Tức giận chí cực, Lương gia đại tiểu thư kéo Lăng Sở Thụy đang đi phía sau lại. Lương Thừa Thụy giống như càng ngày càng quá mức.
"Em gái, chuyện gì?" Bị bắt lại, tại sao mọi người lại cho rằng cậu bé sẽ nói tốt hơn? Bả vai nho nhỏ của Lăng Sở Thụy xụ xuống.
"Lăng Sở Thụy, kêu ‘chị’ sẽ mất miếng thịt nào của em sao?” Luôn luôn nhẹ nhàng là Lương Tư Đồng lần này lại nhìn hai em trai của mình giận đến điên người.
“Đến giờ ăn cơm, em gái không thả người, đợi lát nữa đừng bảo sao chúng ta lại giành đồ ăn của em.” Được rồi, bọn họ đang tức giận nhưng nói thế nào cô ấy vẫn là chị gái thân ái của bọn họ nha, bằng không kéo cậu như thế là sớm bị đánh tơi bời rời.
"Ba mẹ còn chưa có xuống, ăn cơm cái gì đây?" Tay nhỏ bé trắng mịnh kéo thật chặt tay em trai không thả người.
"Bọn họ sẽ không nhanh như vậy xuống đâu. Sau đó cơm cũng nguội rồi." Lăng Sở Thụy thấy Lương Thừa Thụy đã ngồi vào bên cạnh bàn ăn, miệng to đang ăn cái gì, bụng cậu bé cũng đói rồi đó?
"Hai đứa làm sao biết cha mẹ sẽ không xuống?” Muốn lừa cô sao? Không có dễ như vậy.
"Lương Thừa Thụy nói. Có thể buông em ra chứ? Em thật đói bụng nha!"
"Ha ha, các em nghe lén ba mẹ nói chuyện. Chờ họ xuống chị sẽ nói cho ba." Rốt cuộc bị cô bắt được? Lương Tư Đồng lần này rất nhanh buông tay em trai ra đi xuống cầu thang.
"Chị à, chị cũng không nên nói lung tung? Chị thấy được chúng em có làm cái gì sao?” Lăng Sở Thụy vội vàng theo phía sau xuống.
“Chị mặc kệ, dù sao chị cũng sẽ nói với ba” Lương đại tiểu thư đi tới bàn ăn, người giúp việc lập tức kéo cái ghế.
“Con gái sao lại nhiều chuyện như vậy?” Tức giận Lương Tư Đồng, Lăng Sở Thụy ngồi xuống chỗ đối diện không cam lòng nhìn Lương Thừa Thụy đang ăn, bình thường không phải anh trai luôn biết chận miệng chị sao? Hôm nay sao chỉ lo ăn không vậy?
"Thật xin lỗi, chị còn là cô gái nhỏ." Nhận lấy đôi đũa từ người giúp việc đưa tới, Lương Tư Đồng rất có lễ liền trả lời.
"Rốt cuộc chị nghĩ cái gì?” Lương Thừa Thụy đang ăn sau cũng ngẩng đầu nhìn Lương đại tiểu thư đang nhai kĩ nuốt chậm mà đặt câu hỏi.
Nếu như chị ấy đâm thọc gì với ba, mùa hè này bọn họ nhất định rất thảm.
"Vậy thì em thông minh nhất!" Lương Tư Đồng nhẹ nhàng để đũa xuống, nhận lấy khăn người giúp việc đưa tới nhẹ nhàng lau mỡ đông nơi khóe miệng, từng cái động tác nhỏ cũng có thể làm cho người ta nhìn ra được là phong thái danh môn khuê tú.
"Chị chỉ hỏi một vấn đề." Lương Tư Đồng ý bảo người hầu tất cả lui ra về phía sau, mới đem mặt chuyển sang nhìn đôi anh em song sinh.
"Các em vì cái gì luôn khi dễ chị?" Lần này Lương đại tiểu thư rốt cuộc cũng có ngày nổi danh, hai năm qua, hai người tiểu hỗn tử thật sự là làm quá mức.
Lương Thừa Thụy cùng Lăng Sở Thụy nhìn lẫn nhau , không có ai có muốn trả lời vấn đề này.
"Hai đứa em nói hay không? Không nói à? Chị xem, không tới nửa giờ, ba mẹ nhất định sẽ xuống ăn cơm." Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường một chút, đã sắp tám giờ tối, cho dù mẹ không xuống, ba cũng nhất định sẽ xuống.
"Anh (em) trai nói đi." Không nói thì thôi, vừa nói vừa đồng thời lên tiếng.
Được rồi, chỉ có dùng kéo bao búa thôi. Đều không ngoại lệ, nhị thiếu Lăng Sở Thụy lại thua rồi. Không có cách nào, chỉ có thể quay mặt sang yên lặng nhìn dung mạo thanh nhã của Lương gia đại tiểu thư chúng ta.
Nếu như bọn họ không phải em trai của cô, Lương Tư Đồng đang cho rằng là những tiểu nam sinh trong trường đang nhìn cô bé.
"Có ý kiến gì cứ nói?" Đại tiểu thư tiếp tục lái miệng.
"Ai cho chị khi dễ chúng ta." Nói đến đây, hai đứa trẻ sinh đôi khó có lúc cùng nhất trí như vậy đứng lên.
"Chị?" Lương Tư Đồng rốt cuộc rất không văn minh đưa ra một đầu ngón tay xoa xoa cái mũi của mình sau đó đồng thời nhìn chằm chằm em trai của cô bé, "”Có lúc nào chị khi dễ tụi em đâu?”
Thật là tháng sáu sương giá! Lương Tư Đồng lúc nào thì lưng đeo một tiếng xấu như vậy? Không nói người khác, chỉ nói hai người an hem bọn họ đi, như thế nào cũng là em trai của cô, cô thương yêu không kịp sao lại khi dễ? Bọn họ có lầm không?
"Đúng, chính là chị." Vừa có thể trăm miệng một lời.
"Chuyện khi nào? Sao chị lại không biết?” Lương Tư Đồng bị nói xong càng không giải thích được.
"Chị suy nghĩ thật kỹ đi." Hai anh em vừa nói đến đề tài cảm thấy rất khó chịu, cho nên dứt khoát đi.
"Không nói rõ ràng đừng nghĩ muốn đi." Lương Tư Đồng cản bọn họ lại.
"Chị nói cái gì không tốt? Hết lần này tới lần khác nói chúng ta xấu xí, chúng ta xấu chỗ nào?"
“Chỗ nào xấu? Cùng cha mẹ sanh ra, chị không xấu xí thì chúng em xấu xí chỗ nào?"
Một người ném một câu nói, sau đó bọn họ cùng nhau kéo ra đứng ở trước mặt Lương Tư Đồng rồi đi lên lầu.
"Chị nào có nói hai em xấu xí?" Nửa ngày, Lương Tư Đồng mới phục hồi tinh thần lại, bọn họ nói gì? Cô nói bọn họ xấu xí? Chuyện khi nào đâu vậy? Tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có?
Đợi chút, đợi chút, giống như có một việc, nhưng những lời này không phải cô nói, là mẹ nói không tốt? Đó là khi bọn chúng sinh nhật 5 tuổi sinh nhật, cô bé cùng mẹ ở phòng ăn làm bánh ngọt chờ hai em trai trở lại, mẹ cũng chỉ nói một câu: “Năm đó con nói hai em của con xấu xí thế mà hôm nay đã 5 tuổi, thời gian trôi qua thật là nhanh!”
"Mẹ, con nói lúc nào?" Cô bé 8 tuổi không phục hỏi mẹ. Sau đó mẹ nói: "Đó là thời điểm hai đứa em con vừa mới sinh ra, con còn nhỏ nên không nhớ? Còn nhỏ nên nói gì đều không nhớ,”
Trời ạ, uất ức trong hai năm qua là do như vậy mà ra! Ngày đó bọn họ nghe được mẹ và cô bé nói chuyện! Lương Tư Đồng nhìn hai bóng dáng đi lên lầu chỉ biết im lặng hỏi ông trời.
**
Phải nói Lương phu nhân có ép Lương tiên sinh đồng ý cho đi làm không? Đương nhiên là có lời đồn đoán, nhưng một nhân viên bình thường được đối xử như thế sao?
Nhược Tuyết nhìn phòng làm việc của anh, cách đó là gian phòng trợ lí tổng giám đốc, tất cả đều cao quý hoa lệ. Nhưng cô không có chuyện gì để làm.
Buổi sáng cô còn hưng phấn đi theo người đàn ông kia tới đây nhưng vừa đến nơi này thì người đàn ông kia nói với cô đây là phòng làm việc của cô, cô có thể tùy tiện làm gì cũng được. Sau đó anh lại bận rộn chuyện của mình.
Được rồi, ngày thứ nhất cô cho là anh sẽ có việc giao phó cho cô chỉ là hơi vội nên không kịp nói mà thôi. Cho nên cô nhịn, chơi nửa ngày sau đó không biết lúc nào lại gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi, nếu như không phải anh vào gọi cô dậy ăn trưa, đoán chừng chắc cô ngủ thẳng tới chiều, buổi chiều anh lại bận rộn như cũ, bận đến nỗi cô không đành lòng quấy rầy anh. Vì vậy chỉ có thể đợi tan việc về nhà, ha ha cô bồi mấy bảo bối của mình nói chuyện mà quên mất cô định hỏi anh cái gì.
Ngày thứ hai đi tới công ty, Lương tổng giám đốc giày vò hết sức, không thể làm gì khác hơn là phân cô làm một ít chuyện. Sau đó Lương phu nhân thật sự là bận rộn.
Chỉ là, ngày thứ hai như vậy, ngày thứ ba còn ngày thứ tư. . . . . .
"Bùm" một tiếng, cửa phòng làm việc dầy cộm của tổng giám đốc bị đẩy ra, tiếng vào là Lương phu nhân với vẻ mặt bất mãn.
"Lương Úy Lâm, anh có ý gì?" Không có khách khí với anh, Nhược Tuyết trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của anh.
"Thế nào? Có phải công việc quá mệt mỏi?" Lương Úy Lâm nở nụ cười nhìn tức người phụ nữ đang tức giận. Anh cho là cô có thể nhịn mấy ngày nữa, không tới một tuần cô đã không chịu nổi.
"Công việc? Anh có ý tốt nói sao?” Một tay cầm tài liệu trên bàn của anh hung hăng ném đi. Quá mức rồi? Trong phòng làm việc muốn đánh anh sao?
"Chẳng lẽ anh an bài đều không phải là công việc sao?" Vì không để cho Lương phu nhân quá đáng mà kích động, Lương Tiên Sinh đứng lên đỡ cô đến ghế sa lon ngồi xuống.
"Lương Úy Lâm anh an bài chuyện như vậy căn bản không gọi là công việc có đúng không?" Nhược Tuyết giận đến muốn thổ huyết, dầu gì cô cũng là người tốt nghiệp đại học ? Đều có học hành hẳn hoi ở trường không phải sao? Thế nhưng anh lại giao cho cô làm việc như thế?
Cô mỗi ngày lên mạng trích những tin tức quan trọng xuống, dù tin tức gì cũng được, chỉ cần cô cảm thấy quan trọng là được, thậm chí cũng có thể đem truyện cười cho anh cũng được, không phải nói là đọc cho anh nghe, còn nói cái gì “Tâm tình anh tốt sẽ làm việc có hiệu quả.”
Hại cô thật sự cho là vậy, mỗi ngày nghiêm túc ghi chép, kết quả sao?
Mới vừa rồi cô online cùng Điềm Điềm nói chuyện phiếm, nói đến tình trạng công việc hiện tại, bên kia Giang Hạo Nhiên nghe được, toát ra một câu: “Em nói Lương Úy Lâm để cho em đọc chuyện cười cho cậu ấy nghe? Ha Ha…Nhược Tuyết, cậu ta nhất định không có nghe gì cả. Trước kia lúc đi học, anh theo Quân Hạo nhìn cậu ấy một chút có phải thật có thể làm việc mà không để ý đến bên ngoài hay không, bọn anh thay phiên cả buổi chiều đọc truyện cười trước mặt cậu ấy, hai người bọn anh vừa đọc vừa cười, dáng vẻ cậu ta giống đang nghe nhưng chờ nước miếng của bọn anh khô rồi, cậu ấy mới đứng lên nói một câu ‘các cậu đọc đủ chưa? Mình muốn đi đóng báo cáo.’ Cậu ta lại đem báo cáo giáo sư giao đi đóng. Khi đó cậu ấy mới mười tám tuổi, thật lợi hai nha!”
Kết quả buổi tối hôm đó, Quân Hạo ngồi chơi, mà anh phải thức đêm làm báo cáo.
Anh nói đi, chuyện này làm sao không giận được? Cô rõ ràng nghiêm túc như vậy, thế nhưng anh lại coi cô là người trong suốt.
"Cái đó không gọi là công việc thì gọi là gì?”
"Anh để cho em đọc nhưng căn bản anh không có nghe, không phải sao?”
"Anh nào có?"
"Anh chính là có. Giang đại ca nói anh có thể làm mà không hề nghe.”
"Cậu ấy nói mà em tin?”
"Không tin? Vậy em hỏi anh . . . . . Ưmh. . . . . ."
Câu hỏi của Lương phu nhân không hỏi được, bởi vì Lương Tiên Sinh đã dùng một loại phương pháp khác để cho cô không thể nói được.
HẾT
Bình luận truyện