Yêu Hận Triền Miên
Chương 70: Người nào PA tường?
Đêm khuya ở bệnh viện, một mảnh an tĩnh.
"Chủ nhân." A Cánh canh giữ ở cửa phòng cao cấp của phòng bệnh, thấy Lương Úy Lâm tới, lập tức cúi đầu trước mặt anh tiếp nhận xử phạt. Chuyện nên làm lại làm không xong, mặc kệ chủ nhân phạt cái gì, anh ta đã sớm chuẩn bị.
"Cô ấy !" Lương Úy Lâm rút ra một điếu thuốc đốt. Quy định cấm hút thuốc, không nằm trong chế định của anh.
"Vẫn chưa tỉnh lại." Cũng may, tiểu thư chỉ gãy xương bắp chân, giải phẫu xong sẽ không có gì đáng ngại, hai ba tháng có thể khôi phục đi lại được.
"Nghiêm Quân Hạo đâu?" Nhả ra một miệng khói, Lương Úy Lâm hỏi. Anh ngồi lên chuyên cơ trước sau đó để người thông báo cậu ta tới đây. Tại sao bây giờ còn không đến? Chẳng lẽ chuyên cơ của nhà họ Nghiêm lạc hậu đến cái trình độ này?
"Chủ nhân, bác sĩ Nghiêm còn chưa tới. Vết thương của tiểu thư đã không còn đáng ngại."
"A Cánh . . . . ."
"Chủ nhân, A Cánh nguyện gánh chịu tất cả trách nhiệm." Không bảo vệ được tiểu thư là lỗi của anh, chủ nhân muốn phạt thế nào đều được.
"Chung Tử Mặc. . . . . ." Lương Úy Lâm nhẹ nhàng khạc ra cái tên đó. Chuyện này thật sự là khéo như vậy cũng có thể làm cho bọn họ gặp lại lần nữa . Mà anh nên xử lý người đàn ông tổn thương người phụ nữ của hắn như thế nào đây?
"Chủ nhân, thật xin lỗi. Tôi đã để cho hắn đi về trước. Tôi lập tức phái người đi ra ngoài. . . . . ." Mới vừa rồi lúc phẫu thuật anh đã để cho anh ta đi, chủ nhân đáp chuyên cơ trở vè nhất định không muốn nhìn thấy anh ta ở đây.
"Không cần. A Cánh, lập tức đi làm thủ tục chuyển viện." Nhàn nhạt ra lệnh, Lương Úy Lâm nhấn tắt điếu thuốc trong tay, đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Cô lập tức được chuyển tới bệnh viện Lương thị, nơi này bảo an có tốt hơn cũng không thể so sánh với bệnh viện nhà mình.
Trên giường bệnh, bởi vì thuốc tê, cô lẳng lặng ngủ, mái tóc thật dài đã tản ra ngoài , phi mãn cả gối đầu, nguyên cái khuôn mặt nhỏ nhắn hình như đã gầy đi, cằm mượt mà trở nên nhọn.
A Cánh không phải nói cô rất tốt sao? Tại sao lại gầy như vậy? Chỉ lẳng lặng nhìn cô như vậy, tim của anh lại không thể bình tĩnh.
Ở trong giấc mộng của cô, cô giống như ngủ không được ngon, chân mày khóa chặt, là có chuyện gì sao?
Ngồi ở bên giường, anh không tự chủ được vươn tay tới gần trán cô, nghĩ muốn vuốt lên giữa lông mày ưu sầu! Anh nghĩ anh cũng ngã bệnh, lại bắt đầu phóng túng mình đây?
Tay tham lam lau mặt của cô sau đó còn thấy chưa đủ, dọc theo hàng lông mi cong vút đang khép chặt kia từng cười tròn mắt với anh, cái mũi nhỏ đáng yêu, cuối cùng anh dừng ở cái miệng anh đào nhỏ nhắn không ngừng ma sát.
Cái miệng nhỏ nhắn này, khi điên cuồng hoan ái ở bên trong, cô mềm giọng thì thầm xin anh, khiến cho người ta nhớ nhung đến cỡ nào!
Thật là nhột! Có người đang sờ cô sao? Thuốc tê dần dần tản đi khiến lông mi thật dài của Nhược Tuyết bắt đầu rung động, Lương Úy Lâm vội vàng mà đem tay thu hồi lại. Cô sắp tỉnh lại sao?
Đầu của cô thật choáng váng, toàn thân vô lực, cô bị sao thế này?
Nhược Tuyết khó khăn mở mắt ra, giống như chung quanh đều là một màu trắng. Đây là bệnh viện? A cô rốt cuộc nhớ ra, buổi chiều tan giờ học cô bị xe của anh Tử Mặc đụng phải, sau đó anh muốn đưa cô đến bệnh viện, cô không có gọi điện thoại cho A Cánh, có phải anh ta sẽ lo lắng lắm không?
Bị đụng ngất khiến cho cô hồ đồ suy nghĩ, là người nào? Làm sao có thể không tìm tới cô?
"Anh Tử Mặc. . . . . ." Cô lên tiếng, phát hiện âm thanh của mình khan khan. Khi cô ngất đi, Chung Tử Mặc là người duy nhất bên cạnh cô cho nên cô nghĩ là anh đang ở bên cạnh cô.
"Anh Tử Mặc….Em thật khiến cho anh phải giật mình! Phụ nữ của Lương Úy Lâm tôi, lại dám sau lưng tôi vượt tường!” Thanh âm đùa cợt quen thuộc vang lên, là anh sao? Thật sự là anh đã trở về?
Nhược Tuyết chịu đựng toàn thân khó chịu, xoay mặt, bóng dáng cao lớn đứng ở bên cửa sổ không phải là anh sao? Anh trở về lúc nào? Tại sao muốn nói lời như vậy đây?
Nhược Tuyết chưa bao giờ biết, khi cô mở mắt ra thấy Lương Úy Lâm thì thậm chí cô có một loại kích động muốn khóc! Sau đó nước mắt giống như là không cách nào dừng lại được, chảy đầy trên mặt.
"Anh. . . . . ." Tại sao người đàn ông này nói chuyện luôn là ác độc như vậy? Nhược Tuyết nói không ra lời, nhưng lệ trên mặt lại càng ngày càng nhiều, ướt cả khuôn mặt. Cô không muốn khóc, thật không muốn! Đặc biệt là khóc ở trước mặt của anh, đó là hành động mềm yếu xấu hổ tới cỡ nào, nhưng cô không khống chế được mình.
"Đừng khóc. Khó coi chết đi được!" Lương Úy Lâm không hiểu mình tại sao vừa rồi, rõ ràng chính là muốn mắng cô nhưng thanh âm của anh lại mang theo ảo não. Anh đi tới ở bên giường ngồi xuống, khuôn mặt của người đàn ông lại tối tăm, vừa đúng gần, thật là gần, hơn nữa thật sâu nhìn vào mắt cô.
Nhược Tuyết theo phản xạ nhắm mắt lại, giống như bị kinh sợ, sợ ánh mắt đầy sự thăm dò phức tạp kia, cũng sợ cử động của anh, có phải muốn đánh cô? Nhưng một hành động vô sỉ kia so với đánh cô còn khó chịu hơn!
Chỉ là hiện tại cô không động cũng không nhúc nhích được, anh cũng sẽ không muốn như thế này chứ? Nha , không nhúc nhích được…Nhược Tuyết lúc này mới nhớ tới chân của mình, mới nhẹ nhàng nhìn xuống, phát hiện đau muốn chết, hơn nữa cảm thấy bị đưa lên cao. Theo vị trí đau đớn cô nhìn xuống, đùi phải bị quấn một lớp thạch cao thật dày, chân của cô bị gãy sao?
Anh làm sao biết cô bị thương? Hơn nữa tới nhanh như vậy? Là A Cánh thông báo cho anh sao? Là A Cánh sao? Anh Tử Mặc? Một loạt vấn đề ở trong óc của của sôi trào.
Đúng rồi, nói đến anh Tử Mặc, anh không phải định làm gì chứ? Lần trước anh có nói qua không cho gặp lại anh Tử Mặc, mặc dù hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, nhưng đối với người đàn ông có hành vi ác liệt này mà nói không có chuyện gì không làm được.
"Lương Úy Lâm. . . . . ."
"Chủ nhân." A Cánh canh giữ ở cửa phòng cao cấp của phòng bệnh, thấy Lương Úy Lâm tới, lập tức cúi đầu trước mặt anh tiếp nhận xử phạt. Chuyện nên làm lại làm không xong, mặc kệ chủ nhân phạt cái gì, anh ta đã sớm chuẩn bị.
"Cô ấy !" Lương Úy Lâm rút ra một điếu thuốc đốt. Quy định cấm hút thuốc, không nằm trong chế định của anh.
"Vẫn chưa tỉnh lại." Cũng may, tiểu thư chỉ gãy xương bắp chân, giải phẫu xong sẽ không có gì đáng ngại, hai ba tháng có thể khôi phục đi lại được.
"Nghiêm Quân Hạo đâu?" Nhả ra một miệng khói, Lương Úy Lâm hỏi. Anh ngồi lên chuyên cơ trước sau đó để người thông báo cậu ta tới đây. Tại sao bây giờ còn không đến? Chẳng lẽ chuyên cơ của nhà họ Nghiêm lạc hậu đến cái trình độ này?
"Chủ nhân, bác sĩ Nghiêm còn chưa tới. Vết thương của tiểu thư đã không còn đáng ngại."
"A Cánh . . . . ."
"Chủ nhân, A Cánh nguyện gánh chịu tất cả trách nhiệm." Không bảo vệ được tiểu thư là lỗi của anh, chủ nhân muốn phạt thế nào đều được.
"Chung Tử Mặc. . . . . ." Lương Úy Lâm nhẹ nhàng khạc ra cái tên đó. Chuyện này thật sự là khéo như vậy cũng có thể làm cho bọn họ gặp lại lần nữa . Mà anh nên xử lý người đàn ông tổn thương người phụ nữ của hắn như thế nào đây?
"Chủ nhân, thật xin lỗi. Tôi đã để cho hắn đi về trước. Tôi lập tức phái người đi ra ngoài. . . . . ." Mới vừa rồi lúc phẫu thuật anh đã để cho anh ta đi, chủ nhân đáp chuyên cơ trở vè nhất định không muốn nhìn thấy anh ta ở đây.
"Không cần. A Cánh, lập tức đi làm thủ tục chuyển viện." Nhàn nhạt ra lệnh, Lương Úy Lâm nhấn tắt điếu thuốc trong tay, đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Cô lập tức được chuyển tới bệnh viện Lương thị, nơi này bảo an có tốt hơn cũng không thể so sánh với bệnh viện nhà mình.
Trên giường bệnh, bởi vì thuốc tê, cô lẳng lặng ngủ, mái tóc thật dài đã tản ra ngoài , phi mãn cả gối đầu, nguyên cái khuôn mặt nhỏ nhắn hình như đã gầy đi, cằm mượt mà trở nên nhọn.
A Cánh không phải nói cô rất tốt sao? Tại sao lại gầy như vậy? Chỉ lẳng lặng nhìn cô như vậy, tim của anh lại không thể bình tĩnh.
Ở trong giấc mộng của cô, cô giống như ngủ không được ngon, chân mày khóa chặt, là có chuyện gì sao?
Ngồi ở bên giường, anh không tự chủ được vươn tay tới gần trán cô, nghĩ muốn vuốt lên giữa lông mày ưu sầu! Anh nghĩ anh cũng ngã bệnh, lại bắt đầu phóng túng mình đây?
Tay tham lam lau mặt của cô sau đó còn thấy chưa đủ, dọc theo hàng lông mi cong vút đang khép chặt kia từng cười tròn mắt với anh, cái mũi nhỏ đáng yêu, cuối cùng anh dừng ở cái miệng anh đào nhỏ nhắn không ngừng ma sát.
Cái miệng nhỏ nhắn này, khi điên cuồng hoan ái ở bên trong, cô mềm giọng thì thầm xin anh, khiến cho người ta nhớ nhung đến cỡ nào!
Thật là nhột! Có người đang sờ cô sao? Thuốc tê dần dần tản đi khiến lông mi thật dài của Nhược Tuyết bắt đầu rung động, Lương Úy Lâm vội vàng mà đem tay thu hồi lại. Cô sắp tỉnh lại sao?
Đầu của cô thật choáng váng, toàn thân vô lực, cô bị sao thế này?
Nhược Tuyết khó khăn mở mắt ra, giống như chung quanh đều là một màu trắng. Đây là bệnh viện? A cô rốt cuộc nhớ ra, buổi chiều tan giờ học cô bị xe của anh Tử Mặc đụng phải, sau đó anh muốn đưa cô đến bệnh viện, cô không có gọi điện thoại cho A Cánh, có phải anh ta sẽ lo lắng lắm không?
Bị đụng ngất khiến cho cô hồ đồ suy nghĩ, là người nào? Làm sao có thể không tìm tới cô?
"Anh Tử Mặc. . . . . ." Cô lên tiếng, phát hiện âm thanh của mình khan khan. Khi cô ngất đi, Chung Tử Mặc là người duy nhất bên cạnh cô cho nên cô nghĩ là anh đang ở bên cạnh cô.
"Anh Tử Mặc….Em thật khiến cho anh phải giật mình! Phụ nữ của Lương Úy Lâm tôi, lại dám sau lưng tôi vượt tường!” Thanh âm đùa cợt quen thuộc vang lên, là anh sao? Thật sự là anh đã trở về?
Nhược Tuyết chịu đựng toàn thân khó chịu, xoay mặt, bóng dáng cao lớn đứng ở bên cửa sổ không phải là anh sao? Anh trở về lúc nào? Tại sao muốn nói lời như vậy đây?
Nhược Tuyết chưa bao giờ biết, khi cô mở mắt ra thấy Lương Úy Lâm thì thậm chí cô có một loại kích động muốn khóc! Sau đó nước mắt giống như là không cách nào dừng lại được, chảy đầy trên mặt.
"Anh. . . . . ." Tại sao người đàn ông này nói chuyện luôn là ác độc như vậy? Nhược Tuyết nói không ra lời, nhưng lệ trên mặt lại càng ngày càng nhiều, ướt cả khuôn mặt. Cô không muốn khóc, thật không muốn! Đặc biệt là khóc ở trước mặt của anh, đó là hành động mềm yếu xấu hổ tới cỡ nào, nhưng cô không khống chế được mình.
"Đừng khóc. Khó coi chết đi được!" Lương Úy Lâm không hiểu mình tại sao vừa rồi, rõ ràng chính là muốn mắng cô nhưng thanh âm của anh lại mang theo ảo não. Anh đi tới ở bên giường ngồi xuống, khuôn mặt của người đàn ông lại tối tăm, vừa đúng gần, thật là gần, hơn nữa thật sâu nhìn vào mắt cô.
Nhược Tuyết theo phản xạ nhắm mắt lại, giống như bị kinh sợ, sợ ánh mắt đầy sự thăm dò phức tạp kia, cũng sợ cử động của anh, có phải muốn đánh cô? Nhưng một hành động vô sỉ kia so với đánh cô còn khó chịu hơn!
Chỉ là hiện tại cô không động cũng không nhúc nhích được, anh cũng sẽ không muốn như thế này chứ? Nha , không nhúc nhích được…Nhược Tuyết lúc này mới nhớ tới chân của mình, mới nhẹ nhàng nhìn xuống, phát hiện đau muốn chết, hơn nữa cảm thấy bị đưa lên cao. Theo vị trí đau đớn cô nhìn xuống, đùi phải bị quấn một lớp thạch cao thật dày, chân của cô bị gãy sao?
Anh làm sao biết cô bị thương? Hơn nữa tới nhanh như vậy? Là A Cánh thông báo cho anh sao? Là A Cánh sao? Anh Tử Mặc? Một loạt vấn đề ở trong óc của của sôi trào.
Đúng rồi, nói đến anh Tử Mặc, anh không phải định làm gì chứ? Lần trước anh có nói qua không cho gặp lại anh Tử Mặc, mặc dù hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, nhưng đối với người đàn ông có hành vi ác liệt này mà nói không có chuyện gì không làm được.
"Lương Úy Lâm. . . . . ."
Bình luận truyện