Yêu Ma Đạo

Chương 152



Bên trong âm phủ (âm phủ này là cái phủ đệ chỉ có người đã chết chứ không phải âm phủ của Diêm Vương nhé)

Nam nhân bất an ngồi ở trong phủ, Cửu Hoàng ngồi bên cạnh hắn, mà sau khi nữ quỷ kia dẫn bọn họ vào liền lui xuống. Chủ nhân mà nữ quỷ nói lúc này đang ngồi ở vị trí cao cao của chủ nhà.

Trong âm phủ cũng không âm trầm như vậy, đại đường có mấy chỗ đặt hỏa lô(bếp lửa) tinh xảo, đèn ***g đỏ thẫm dưới mái hiên chiếu sáng hành lang sâu thẳm, trong phòng không có thanh âm.

Nam nhân căn bản là không dám nhìn người nọ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới chủ nhân nơi này dĩ nhiên là…….Nham Vân……..

Mà lúc này Nham Vân đang ngồi ở trên vị trí chủ nhà, tay y nhẹ nhàng mà để trên tay ghế. Lấy tay chống đầu, tay y chỉ chạm đến huyệt Thái Dương, hai mắt y chậm rãi đánh giá Cửu Hoàng, ánh mắt y trước sau như một lạnh nhạt, trên mặt không có biểu tình dư thừa, chung quy làm cho người ta đoán không ra tâm tình của y.

Nham Vân một thân trường bào màu tím tinh xảo mà hoa mỹ, bên ngoài thêu hoa văn tinh tế, trên trường bào màu tím của y thêu hoa văn hình hoa xinh đẹp, trước ngực y là 1 đóa mẫu đơn màu vàng, trên ngón tay y đeo ban chỉ màu xanh biếc nhẹ nhàng vỗ về tay ghế hình đầu hổ, tóc y thả tự nhiên trước người, vẻ mặt y lạnh nhạt nhìn chằm chằm nam nhân. (mặc sến zị chài áo đầy hoa hòe hoa sói)

Nham Vân là cháu của sư phụ nam nhân, đồng thời cũng là do hắn 1 tay nuôi lớn, lúc trước thời điểm ở Bạch Vân Quan, hắn cũng rất xem trọng Nham Vân, Nham Vân thiên tư trí tuệ học gì cũng phi thường mau. Thường xuyên lén tìm hắn xin chỉ dạy, tính cách Nham Vân rất cương liệt, rất mạnh mẽ. Đối với chuyện gì đều phải làm được tốt nhất, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không chịu thua.

Nhiều năm trôi qua như vậy làm cho Nham Vân thu liễm tính tình, lúc trước thời điểm nam nhân bị trục xuất khỏi Bạch Vân Quan, chỉ có Liễu Phong đến tiễn hắn, Nham Vân từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện, hơn nữa lúc trước Nham Vân bởi vì một sự tình mà chán ghét hắn, bài xích hắn, mà hôm nay hắn lại kinh ngạc vì sao Nham Vân phải chủ động tìm hắn.

Lúc trước thời điểm ở Hoằng Pháp Tự gặp Nham Vân thì y cũng chỉ là cảnh cáo nam nhân, không có cùng hắn nói nhiều lắm, hiện giờ đây là vì sao?!

Nam nhân biết Nham Vân đối với xấu đẹp có tư tưởng đối lập mãnh liệt, đối với sự vật tốt đẹp thì y sẽ thích, sẽ nghiêm túc đối đãi, mà đối với thứ xấu xí thì y cũng không thèm nhìn, liền giống như nam nhân cùng với Liễu Phong ở trong mắt y, Liễu Phong là nước thánh không thể chạm vào mà nam nhân chỉ là nước bùn không chút nào thu hút mà thôi……..

Nam nhân rất hoang mang, cúi đầu, không nhìn Nham Vân bởi vì hắn biết không cần phải …….., hắn đang chờ đợi Nham Vân mở miệng.

Vẻ mặt Cửu Hoàng lười biếng ngồi bên cạnh nam nhân, 1 đầu tóc trắng của y thả sau lưng, trên người y mặc 1 kiện áo lông thuần trắng, cả người nhìn qua rất ung dung lại sang quý……..

Không ai nói chuyện, giống như đều đang chờ đợi ai mở miệng trước đánh vỡ sự trầm mặc.

Cửu Hoàng đánh giá Nham vân 1 lúc thì thản nhiên mở miệng: “Ta nói, ta giống như từng gặp ngươi, ngươi là không phải là người của Bạch Vân Quan chứ?”. Y nhớ rõ, từng ở Bạch Vân Quan hình như từng có nhìn thấy người này…….

“Ân”. Nham Vân gật đầu nhưng y ngừng một chút, nói: ” Phải nói là trước kia, hiện tại không phải. Hiện tại ta không phải đệ tử của Bạch Vân Quan”. Y ngồi trên tấm da hổ, tay ghế điêu khắc gỗ hình đầu hổ, tay y chỉ nhẹ nhàng mà gõ gõ, lư hương bên cạnh trên bàn chậm rãi tản ra sương khói 3 màu đỏ, xanh, vàng, đó là đàn hương trấn quỷ.

Nham Vân tự báo gia môn, không chút nào giấu diếm nói cho Cửu Hoàng thân phận của y, y là môn chủ Nham Môn nên không cần che che dấu dấu, hiện tại khắp thiên hạ thế lực Nham môn lớn nhất, danh vọng của Nham môn còn cao hơn rất nhiều Bạch Vân Quan trước kia. “Ngươi chính là kẻ [trảo quỷ không thu yêu], không ngờ môn chủ Nham môn cũng từng là người của Bạch Vân Quan”. Tuy rằng hôm nay Cửu Hoàng mới biết rõ thân phận của môn chủ Nham Vân, nhưng mà y chưa bao giờ cảm thấy Nham môn là danh môn chính phái, “Ngươi đã là môn chủ Nham môn, vì sao sẽ ở quỷ trấn này? Vừa rồi nữ quỷ kia còn nói ngươi là chủ nhân của nàng?”. Cửu Hoàng ôn hoà chất vấn Nham Vân.

Đúng vậy……. Là chất vấn nên ngữ khí Cửu Hoàng không tốt lắm……..

Nam nhân có chút bất an nắm tay Cửu Hoàng để y đừng nói nữa, nhưng y lại quay đầu thấp giọng hỏi Nham Vân 1 câu: “Xin hỏi, ngươi tìm chúng ta đến có chuyện gì…….”.

“Ta là tìm hắn, không phải tìm ngươi “. Nham Vân đứng lên, không chút hoang mang đi đến bên người Tích Duyên, “Ta có chuyện muốn mời ngươi hỗ trợ, ngươi nguyện ý giúp ta không?”.

Nham Vân tìm nam nhân hỗ trợ?

“Lúc trước ta cắm thanh kiếm này ở đây, hiện tại ta không thể rút nó ra, do ngươi rút nó ra thì thích hợp nhất”. Nham Vân gằn từng tiếng nói cho nam nhân biết, thấy bộ dáng nam nhân sững sờ, y mời nam nhân lên đài tứ phương.

Nam nhân có chút kinh ngạc nhìn về phía Nham Vân: “Thanh kiếm này là ngươi mang ra từ Thanh Sơn?”. Thanh kiếm này ngoại trừ nam nhân ra thì căn bản không có ai có thể lấy đi, thế nhưng Nham Vân có thể…….

“Ân”. Nham Vân xoay người đưa lưng về phía Cửu Hoàng, chặn tầm mắt Cửu Hoàng cùng nam nhân, y đối mặt với nam nhân, nhìn nam nhân nói, “Chỉ là hiện tại ta không thể rút nó ra”.

“Vì sao phải rút nó ra?”. Mấy lần cúi đầu suy nghĩ, nhìn thoáng qua mặt đất, mặt đất lan tràn quỷ khí, “Kiếm này ta không thể rút, ngươi cũng biết hậu quả khi rút nó ra, đến lúc đó quỷ khí khuếch tán thì ngươi làm sao thu thập cục diện?”.

“Nếu không rút, kiếm này sẽ bị quỷ khí ăn mòn, đến lúc đó biến thành ma kiếm”. Nham Vân chậm rãi đến gần nam nhân, ” Ngươi có biết sau khi ngươi rời đi Biên thành đã xảy ra chuyện gì không?”.

“Không biết……”. Nam nhân bất an nhưng hắn vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú Nham Vân, ánh mắt Nham Vân từ trên mặt hắn từ từ chuyển qua trên người hắn, Nham Vân ý vị thâm trường tỏ vẻ, “Mạt Đồng, tự mình đến tìm ta, y cho rằng ta đã bắt ngươi…….”

Tuyết đang rơi xuống…… Bốn phía rất yên tĩnh…….

Nam nhân đang chờ lời nói tiếp theo của Nham Vân: “Mạt Đồng cưỡng ép nuốt nội đan ngàn năm thất yêu, hiện tại công lực tăng nhiều, không có thanh kiếm này thì ta đối phó y không có phần thắng”.

Cửu Hoàng đứng ở dưới bậc thang, quan sát tình huống 4 phía, đứng ở góc độ này của y mà nhìn thì chỉ biết là nam nhân đang nói chuyện cùng Nham Vân, nhưng nghe không rõ lắm bọn họ đang nói cái gì…….

Trong lòng nam nhân rối loạn, cuối cùng hắn nên rút? Hay là không rút?

“Rút thanh kiếm ra nếu không kiếm sẽ bị phản phệ, đây là thanh kiếm tốt”. Cửu Hoàng đứng ở dưới nhắc nhở nam nhân, nam nhân liếc Nham Vân một cái, tiếp theo lại nghe Cửu Hoàng nói, “Không nhổ ra được cũng sẽ không ảnh hưởng đến quỷ khí lan tràn, ta có thể trấn trụ quỷ khí, rút đi”. Trong mắt Cửu Hoàng lộ ra vài tia mệt mỏi, hơi Cửu Hoàng thở ra khi nói chuyện biến thành sương mù hơi mỏng.

Giơ tay rút kiếm, 2 ngón tay Nham Vân kết ấn, động tác hai tay cấp tốc biến hóa, dưới chân y triển khai một cái linh ấn quay nhanh bao phủ y cùng nam nhân ở bên trong.

“Mau rút đi……..”. Nham Vân lên tiếng nhắc nhở nam nhân. Trong khoảng thời gian ngắn, gió to nổi lên, thổi vạt áo 3 người cuộn lên, tóc bay lên…….

Nam nhân giơ tay cầm chuôi kiếm, Thanh Hồn kiếm cảm giác được nam nhân tới gần, quang mang ở thân kiếm lưu chuyển đồng thời phát ra âm thanh cộng hưởng chói tai, khi nam nhân cầm nó…….

Nhất thời ——

Quang mang ở thân kiếm tăng vọt, hào quang của thanh kiếm khiến nam nhân đành phải nghiêng đầu, hắn nghe được Nham Vân ở bên tai bảo hắn “rút”, hắn dùng sức muốn rút Thanh Hồn kiếm ra nhưng hắn không rút ra được…….

Ngay thời điểm nam nhân đang sốt ruột thì bàn tay Nham Vân đưa qua, cầm chặt tay hắn, ổn định thân hình hắn, đồng thời Nham Vân lại cũng dùng lực rút kiếm……..

Tay 2 người đan xen nhau, quang mang tăng vọt kia phát ra uy lực, tay 2 người bị thương tổn do giá rét, 2 người đồng thời rút tay lại, hào quang kia nháy mắt biến mất, thanh kiếm vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) cắm ở trên đất, mu bàn tay Nham Vân để sau người, mà tay nam nhân đang run rẩy.

“Thế nhưng ngay cả ngươi cũng không rút ra được”. Nham Vân có chút thất vọng, y mân miệng nhìn thanh kiếm, có chút đăm chiêu nói: “Ta nghĩ ngươi có thể làm được, rốt cuộc linh lực của ngươi cho ai, lúc trước ta muốn ngươi cho ta 1 chút thì ngươi cũng không bằng lòng, thế nhưng hiện tại ngươi đều đem chúng cho người khác, Liễu Tích Duyên, ngươi nói ta nên hận ngươi hay là cảm kích ngươi?”.

Lần này Nham Vân gọi tên đầy đủ của nam nhân, thanh âm đối thoại của 2 người không lớn nên Cửu Hoàng không nghe thấy.

“Hiện tại ta đã không phải chủ nhân của nó, từ lúc ta rời đi Thanh Sơn thì ta đã không phải.”. Bàn tay nam nhân run rẩy giấu ở trong tay áo, hắn không muốn Nham Vân nhìn thấy tay hắn bị thương.

Ánh mắt Nham Vân dừng ở trên mặt có vẻ cô đơn của nam nhân, y không nói nữa, Cửu Hoàng đã đi lên rồi, nhìn thoáng qua hai người rồi lại nhìn thoáng qua Thanh Hồn kiếm………

“Xem ra thanh kiếm này phải nhận chủ nhân……”.

Nham Vân “ân” 1 tiếng rồi nhìn về phía nam nhân: “Chủ nhân thanh kiếm này chính là Tích Duyên, hiện tại ngay cả hắn cũng rút không ra được, vậy chỉ có thể tuân theo thiên mệnh (ý trời)“.

“Ân…….”.

Nam nhân cúi đầu lên tiếng, thấy Nham Vân chuẩn bị rời đi thì hắn lại mở miệng gọi Nham Vân lại: “Làm phiền ngươi tiếp đãi tốt hai người đi tới cùng chúng ta, sáng sớm ngày mai chúng ta liền rời đi, nếu không giúp được ngươi thì chúng ta ở lại cũng không có tác dụng, chúng ta sẽ không ở lại lâu………”.

“Sốt ruột làm cái gì?”. Nham Vân quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, “Các ngươi có thể yên tâm, ác quỷ đều bị ta áp chế dưới thanh kiếm, hiện tại đám quỷ ở bên ngoài sẽ không hại người, bọn họ chỉ là u linh trôi nổi ở không trung mà thôi, sẽ không tấn công người sống, chỉ biết dọa người nên có thể yên tâm ở lại, còn Cửu Hoàng muốn đi thì ta không cản”.

“Ta thì sao?”. Nam nhân vội vàng hỏi, bởi vì hắn không muốn ở lại đây……..

Bởi vì nhìn thấy Nham Vân thì sẽ khiến cho nam nhân nhớ tới một ít chuyện cũ…….. Chuyện cũ không thoải mái………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện