Yêu Ma Đạo
Chương 8
Lúc này, không trung truyền đến một trận phong vang sắc bén phá không, ngân quang chói mắt chíu xuống liền sau đó là một phật ấn cự đại tản ra ngân sắc quang mang từ trên trời giáng xuống, Tích Duyên pháp ấn tới rào rạt như thế, nhún chân một cái, cả người khinh thân đằng khởi thối lui về phía sau, giẫm lên bức tường cao của hậu viện, vượt ra ngoài con lộ.
Trong chớp mắt, phật ấn đang phi toàn ( lượn vòng) trên không trung đột ngột đánh xuống ao sen, tiếng vang bạo liệt nổ ra phía sau viện, bọt nước bắn lên tung tóe......
Cùng lúc đó.
Thanh âm sắc bén mang theo vài phần đắc ý, cười khẽ, phá không truyền đến: “Cá chép tinh, mau xuất lai, ngô hôm nay liền từ bi mà tha cho ngươi một mạng.”
Vừa dứt lời......
Một vị nam tử tuấn mĩ thân vận ngân bạch sắc hoa lệ cà sa ngự phong mà đến...... Mái tóc màu ngân sắc ở trong gió vũ động vô cùng hỗn độn, đứng giữa đám sương mênh mông, tuấn mỹ nam tử khẽ giẫm lên cành cây, động tác nhẹ nhàng mà thong thả dừng lại trên ngọn cây, kia một suối tóc dài màu ngân bạch dùng ngân quan dựng thẳng lên, mái tóc dài phiêu dật tự nhiên mà khinh thuận khít lại sau người.
Bề ngoài áo cà sa của ngân phát nam tử lấy ngân sắc ti tuyến tinh xảo phát họa một cách tinh tế mà ra, cổ tay áo cực kỳ hoa mĩ, tràn đầy đường viền ngân sắc thêu thành pháp ấn đồ án, trong tay của hắn cầm hoa lệ pháp trượng ngân quang lập lòe, linh kiện trên thân chạm chạm vào nhau lại tạo nên tiếng vang réo rắt, nghe vào tai yêu vật cũng là thứ âm thanh tối kích thích và sắc bén.
Hắn nhẹ nhàng đứng ở ngọn cây, hứng thú khởi mi nhìn quanh, bắt đầu đánh giá nam nhân vận tố y phác nhã đứng ở bên cạnh tường cao.
“Ta không phải yêu quái.” Tích Duyên hiểu lầm ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình của đối phương, vội vàng giải thích, “Ta là khách nhân của Xích gia, vừa phát hiện hậu viện có yêu khí......”
Ngân phát nam tử một bên chú ý động tĩnh của ao sen, một bên tranh thủ đánh giá sắc mặt khó xử của Tích Duyên: “Tiếp tục nói.” Hắn bình tĩnh mệnh lệnh Tích Duyên, quang mang sắc bén trong mắt đâm vào nam nhân khiến hắn có chút khó chịu.
Ánh mắt hảo sắc bén ……
Này khí thế, thật mạnh.
“Lúc sau thấy phật ấn của ngươi, ta liền ở bên cạnh đứng nhìn để khỏi ngăn trở ngươi thu yêu.” Tích Duyên cảm thấy được tuấn mỹ ngân phát nam tử này thu lấy cá chép tinh kia nhất định không có vấn đề.
Tích Duyên đứng ở rìa tường, trầm mặc không nói theo dõi cuộc chiến.
Ngân phát nam tử vừa quan sát y vừa khẽ đảo, tựa hồ tin lí do thoái thác của y, nhẹ giọng nói nhỏ một câu pháp chú, tay phải vừa lật, mặt nước bốc lên cuồn cuộn, cá chép tinh đang ẩn thân ở đáy nước bị buộc xuất lai!
Một tiếng kêu đầy yêu dị vang lên trong bóng đêm, giống như thống khổ giống như than khóc......
Hạ nhân Xích phủ nghe được động tĩnh lớn, thế nhưng không một người đi ra, Tích Duyên tưởng hạ nhân Xích phủ sợ hãi yêu quái, lo lắng ương cập trì ngư ( người vô tộ gặp tai họa), mới không dám đi ra.
Cá chép tinh bị lật úp ở trên bờ, nàng hạ thân là ngư vĩ nguyên hình, thượng thân đã tu luyện thành thân hình của nữ nhân, thân hình không hề che đậy để lộ ra làn da trắng ngần, dung mạo của yêu tinh đều đẹp hơn so với người thường, nhãn vĩ nhấc lên mị thái yêu dị càng khiến cho nàng thêm vẻ quyến rũ.
Tích Duyên nhìn đến, tự nhiên thấy xấu hổ vạn phần, nghĩ muốn che mắt, rồi lại lo lắng tuấn mỹ nam tử nhỏ tuổi hơn bên cạnh sẽ chê cười vì thế y chỉ có thể lê nhẹ song nhãn nhìn đi hướng khác......
“Phật Hàng, ngươi tha ta đi, ta cũng không dám … nữa thâu của ngươi Hàng ma ấn!” Kia cá chép tinh chật vật cầu xin tha thứ, nước mắt ràn rụa, khóc vô cùng đau đớn đến động lòng người, làm cho Tích Duyên trong lòng có ảo giác, kia bị gọi “Phật Hàng” ngân phát tuấn mỹ thanh niên, giống như đang ức hiếp một vị nử tữ vô tội trói gà không chặt
Trong chớp mắt, phật ấn đang phi toàn ( lượn vòng) trên không trung đột ngột đánh xuống ao sen, tiếng vang bạo liệt nổ ra phía sau viện, bọt nước bắn lên tung tóe......
Cùng lúc đó.
Thanh âm sắc bén mang theo vài phần đắc ý, cười khẽ, phá không truyền đến: “Cá chép tinh, mau xuất lai, ngô hôm nay liền từ bi mà tha cho ngươi một mạng.”
Vừa dứt lời......
Một vị nam tử tuấn mĩ thân vận ngân bạch sắc hoa lệ cà sa ngự phong mà đến...... Mái tóc màu ngân sắc ở trong gió vũ động vô cùng hỗn độn, đứng giữa đám sương mênh mông, tuấn mỹ nam tử khẽ giẫm lên cành cây, động tác nhẹ nhàng mà thong thả dừng lại trên ngọn cây, kia một suối tóc dài màu ngân bạch dùng ngân quan dựng thẳng lên, mái tóc dài phiêu dật tự nhiên mà khinh thuận khít lại sau người.
Bề ngoài áo cà sa của ngân phát nam tử lấy ngân sắc ti tuyến tinh xảo phát họa một cách tinh tế mà ra, cổ tay áo cực kỳ hoa mĩ, tràn đầy đường viền ngân sắc thêu thành pháp ấn đồ án, trong tay của hắn cầm hoa lệ pháp trượng ngân quang lập lòe, linh kiện trên thân chạm chạm vào nhau lại tạo nên tiếng vang réo rắt, nghe vào tai yêu vật cũng là thứ âm thanh tối kích thích và sắc bén.
Hắn nhẹ nhàng đứng ở ngọn cây, hứng thú khởi mi nhìn quanh, bắt đầu đánh giá nam nhân vận tố y phác nhã đứng ở bên cạnh tường cao.
“Ta không phải yêu quái.” Tích Duyên hiểu lầm ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình của đối phương, vội vàng giải thích, “Ta là khách nhân của Xích gia, vừa phát hiện hậu viện có yêu khí......”
Ngân phát nam tử một bên chú ý động tĩnh của ao sen, một bên tranh thủ đánh giá sắc mặt khó xử của Tích Duyên: “Tiếp tục nói.” Hắn bình tĩnh mệnh lệnh Tích Duyên, quang mang sắc bén trong mắt đâm vào nam nhân khiến hắn có chút khó chịu.
Ánh mắt hảo sắc bén ……
Này khí thế, thật mạnh.
“Lúc sau thấy phật ấn của ngươi, ta liền ở bên cạnh đứng nhìn để khỏi ngăn trở ngươi thu yêu.” Tích Duyên cảm thấy được tuấn mỹ ngân phát nam tử này thu lấy cá chép tinh kia nhất định không có vấn đề.
Tích Duyên đứng ở rìa tường, trầm mặc không nói theo dõi cuộc chiến.
Ngân phát nam tử vừa quan sát y vừa khẽ đảo, tựa hồ tin lí do thoái thác của y, nhẹ giọng nói nhỏ một câu pháp chú, tay phải vừa lật, mặt nước bốc lên cuồn cuộn, cá chép tinh đang ẩn thân ở đáy nước bị buộc xuất lai!
Một tiếng kêu đầy yêu dị vang lên trong bóng đêm, giống như thống khổ giống như than khóc......
Hạ nhân Xích phủ nghe được động tĩnh lớn, thế nhưng không một người đi ra, Tích Duyên tưởng hạ nhân Xích phủ sợ hãi yêu quái, lo lắng ương cập trì ngư ( người vô tộ gặp tai họa), mới không dám đi ra.
Cá chép tinh bị lật úp ở trên bờ, nàng hạ thân là ngư vĩ nguyên hình, thượng thân đã tu luyện thành thân hình của nữ nhân, thân hình không hề che đậy để lộ ra làn da trắng ngần, dung mạo của yêu tinh đều đẹp hơn so với người thường, nhãn vĩ nhấc lên mị thái yêu dị càng khiến cho nàng thêm vẻ quyến rũ.
Tích Duyên nhìn đến, tự nhiên thấy xấu hổ vạn phần, nghĩ muốn che mắt, rồi lại lo lắng tuấn mỹ nam tử nhỏ tuổi hơn bên cạnh sẽ chê cười vì thế y chỉ có thể lê nhẹ song nhãn nhìn đi hướng khác......
“Phật Hàng, ngươi tha ta đi, ta cũng không dám … nữa thâu của ngươi Hàng ma ấn!” Kia cá chép tinh chật vật cầu xin tha thứ, nước mắt ràn rụa, khóc vô cùng đau đớn đến động lòng người, làm cho Tích Duyên trong lòng có ảo giác, kia bị gọi “Phật Hàng” ngân phát tuấn mỹ thanh niên, giống như đang ức hiếp một vị nử tữ vô tội trói gà không chặt
Bình luận truyện