Yêu Người Điên
Chương 19
Lúc đi gần hết con đường đất để ra đến thị trấn, nơi có thể bắt được xe đi lên thành phố, tôi lại gặp lại đám người đi ba chiếc ô tô sang trọng đỗ ở đây đợt trước. Vì lần này họ không có giàn hàng chen lấn hết lối đi nên lão Phụng cũng dễ dàng lách qua được, chỉ là chẳng hiểu sao từ lúc nhìn thấy họ tim tôi lại đập nhanh đến khó chịu, cả người trở nên nôn nao thấp thỏm như có chuyện gì đó sắp ập tới vậy. Đã vậy lúc đi qua họ, tôi lại nghe được giọng nói quen thuộc đấy, cái giọng nói quen thuộc tôi nhớ mình đã nghe ở đâu đó nhưng không tài nào nhớ ra được.
- Quỳnh, hóa ra anh ấy lại ở cái nơi này thật. Biết trước hôm nọ mày nghe anh Cường đi vào sâu hơn thì có phải tìm được rồi hay không.
Người con gái tên Quỳnh kia sau khi nghe người bạn nói xong cũng buồn bã đáp trả.
- Tao... thì tao cứ nghĩ anh Duy không bao giờ đặt chân tới đây, tới cái nơi nghèo nàn này. Mày cũng biết rồi đấy, trước kia anh ấy công tử vậy, có bao giờ thèm liếc quán ăn vỉa hè đâu, thậm chí quần áo dính tí bẩn cũng ném luôn đi. Ai nghĩ được anh ấy lại sống ở cái xó này ngần ấy năm trời.
Vì xe đi lướt qua nhanh nên tôi cũng chẳng nhìn được khuôn mặt của người con gái ấy, với cả những năm gần đây bản của tôi cũng có khá nhiều người tới lưu lại nên tôi cũng không để tâm đến chuyện ấy lắm, chi coi như là gió thoảng bên tai rồi quên luôn. Nhưng chính vì sự bất cẩn ngày hôm nay, sau này khi mỗi khi nhớ lại, tôi luôn trách bản thân mình rằng sao tôi không đưa anh đi cùng mình sớm hơn, giữ anh ở bên mình chặt hơn thì như vậy có phải chúng tôi sẽ hạnh phúc rồi không. Nhưng rồi khi đau khổ thi nhau kéo tới, tôi cũng nhận ra ông trời một khi đã muốn đày đọa tôi, thì không lần này cũng là lần khác thôi. Chỉ là tôi không ngờ rằng, ông ấy lại đày đọa tôi thê thảm đến như vậy.
Xe lừa chạy nhanh bỏ lại đằng sau những con người xa lạ kia xa dần xa dần rồi mất hút, lão Phụng lúc này mới lên tiếng nói với tôi.
- A Linh, lần này con đi lên thành phố cứ yên tâm đi mà thu xếp mọi việc, ở nhà ba con với A Sơn đã có lão với A Nùng để ý giúp rồi. Lão sẽ thường xuyên viết thư gửi lên cho con để con trên đó đỡ phải lo lắng.
Trước những lời nói đầy quan tâm của lão Phụng, những việc lão những qua đã giúp, tôi cảm động đến nỗi không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt, nghẹn ngào đáp lại.
- Vâng, vậy mọi chuyện cháu phiền lão vậy. Có gì lão bảo A Nùng viết thư rồi gửi lên cho cháu nhé. Cháu ở trên đó sẽ cố gắng thu xếp mọi thứ thật nhanh rồi lại về quê ạ.
Lão Phụng gật đầu hiểu ý, đưa tôi ra đến tận địa điểm xe bắt khách, giúp tôi chuyển đồ lên xong xuôi mới đi về, đã vậy còn không quên đưa cho tôi một chai sữa dê khoảng 2 lít được đun nóng, lão nói.
- Sữa dê này nhà A Lủng cho ta, nhưng ta với A Nùng không ai được uống được nên đưa cho con vậy. Sữa này ta đã đun nóng lên rồi, có đường pha rồi nên uống ngọt lắm, con uống đi cho đỡ khát. Với cả lên trên đó làm gì thì làm, cũng đừng quá sức quá nếu không lại ảnh hưởng đến sức khỏe, phụ nữ mang thai cơ thể yếu ớt lắm, không được nhanh nhẹn như ngày còn con gái đâu.
Ở làng của tôi, nhà nào nuôi được dê phải là nhà cũng được coi là có tiền lắm, nói đến sữa dê thì càng quý nên được lão Phụng cho nhiều như vậy tôi thật sự rất ngại, chẳng biết nên nhận hay không nên nhận vì dù sao nhà lão cũng đâu được coi là dư dả gì đâu, không dùng thì có thể bán lại cho những người trên trấn, dù ít dù nhiều cũng có chút tiền để mua rau mua mắm. Thế nhưng mặc cho tôi nói khất khứa, lão Phụng vẫn một mực ép tôi nhận lấy, không cho tôi cơ hội phản kháng nào hết.
Xe chạy mất gần một ngày cũng tới thành phố tôi ở, vẫn là căn nhà trọ nhỏ ấy thuê suốt 5 năm trời, là thành phố t gắn bó gần 8 năm, mọi thứ quen thuộc đến ngách nhỏ tôi cũng chỉ cần nhắm mắt mà nhìn thấy. Chỉ là nơi này bon chen quá, càng lúc càng khiến tôi sợ hãi chỉ muốn trốn chạy.
Khoác chiếc balo to sụ trên vai đi dọc trên con đường đông nghịt xe cộ đi lại, nhìn những ánh đèn nhấp nháy liên tục đủ các loại màu sắc, những quán cub, những trung tâm thương mại nhộn nhịp, chẳng hiểu sao đầu óc tôi lại cứ hiện lên hình ảnh của mấy người lạ mặt đã gặp hồi sáng, và không ngừng tự hỏi bọn họ thật sự là ai trong khi lại chẳng có liên quan gì tới mình.
Mải chìm đắm vào những suy nghĩ không đâu, tôi cứ thẩn thơ đi dưới ánh đèn đường hắt dưới lòng đường như vậy chẳng hề chú ý đến những thứ xung quanh ra sao, đến khi bên tai vang lên tiếng phanh kít xe thật chói, cùng với đó là mùi cao su cháy sực lên mới hoảng hồn ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt tôi chính là chiếc ô tô màu đen đắt tiền đâm sầm vào gốc cây hoa sữa trên vỉa hè, đầu xe bị rúm với chiếc gương chiếu hậu cũng gẫy rời.
Một màn trước mắt này đúng thật khiến tôi bị dọa tới mức khuôn mặt trắng bệch chẳng có tý huyết sắc nào, đôi chân run rẩy đứng không vững còn suýt chút nữa ngã bệt xuống lòng đường. Bởi vì tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra tôi chính là nguyên nhân gây lên cái tai nạn này, và đen đủi hơn chính là tôi còn phải đền lại cho họ số tiền sửa những chỗ bị hỏng kia nữa.
Người chủ nhân của chiếc xe vẫn chưa có ý định bước xuống càng khiến tôi thêm sốt ruột tiến lại, đứng trước của xe nuốt nước bọt ừng ực, sợ hãi lắm nhưng vẫn cố mở miệng để gọi, nếu tôi không nhầm thì bên trong đó là một người đàn ông.
- Anh gì đó ơi... Anh, anh không sao đấy chứ. Anh gì ơi.
Gọi ba câu vẫn không thấy người đó trả lời, nỗi lo sợ tôi càng dâng cao hơn khi nghĩ đến việc hay là anh ta bị thương nặng đến nỗi ngất đi rồi, phút chốc không kiềm chế được liền đưa tay đập mạnh lên cửa, giọng nói cũng lớn hơn.
- Này anh gì ơi, anh không sao chứ.. Này anh...
Khi tôi chưa kịp nói hết câu thì phía bên kia cánh cửa cũng được đẩy mạnh phát ra tiếng kêu tạch một tiếng, sau đó là bóng dáng cao lớn của người đàn ông ấy bước ra. Dưới ánh đèn mờ mờ lại bị khuất ở dưới bóng cây đen thui nên tôi không nhìn rõ được anh ra có khuôn mặt như thế nào, chỉ là thấy bóng lưng đó quen quá, chẳng khác gì của cái tên Quân trước kia hay làm phiền tôi cả.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi cũng không có dám chắc cho lắm nên cũng gạt ra khỏi đầu, thấy người kia không có ý định lên tiếng thì giả vờ ho mấy cái, quyết định lên tiếng để đàm phán về việc bồi thường, dẫu rằng tôi vẫn hi vọng anh ta không có làm gì khó cho mình.
- Anh à, tôi... tôi xin lỗi vì chuyện hồi nãy.. Mong, mong anh bỏ quá cho đừng gọi công an tới. Hết bao nhiêu tiền tôi sẽ đền cho anh.
Từng câu từng chữ của tôi trở nên gấp gáp khi mà người đàn ông ấy bỗng dưng lôi điện thoại ra bấm bấm cái gì như muốn gọi cho ai đó, phớt lờ luôn lời nói của tôi coi như điều ấy không có tồn tại khiến tôi sợ hãi, chẳng cần giữ ý tứ gì vội chạy lại giằng lấy tay anh ta cướp lấy điện thoại, gắt lớn.
- Tôi đã nói là tôi bồi thường anh rồi cơ mà, sao anh quá đáng thế hả. Có nhất thiết cần phải gọi công an không cơ chứ.
Người đàn ông đó rất cao, cao hơn tôi hẳn một cái đầu, nhưng nếu so với Lưu Sơn thì vẫn thấp hơn một chút. Trên người mặc bộ tây trang nhìn qua cũng biết là người có tiền, mùi nước hoa thơm phức hợp thời thượng nhưng khi lọt vào thính giác của tôi thì lại khiến tôi đã khó chịu càng trở nên khó chịu, vội vàng lùi lại cách mấy bước. Cùng lúc ấy, có một chiếc ô tô đột ngột dừng lại ở cách chỗ tôi một đoạn, ánh sáng đèn pha hắt lên người kia cũng giúp tôi nhìn rõ được khuôn mặt của người đó. Khoảnh khắc nhận ra đấy chính là Quân, huyết mạch trong tôi dường như đông cứng lại vì ngạc nhiên đan xen sợ hãi, lòng bàn tay cầm chiếc điện thoại của anh ta cũng toát ra nhơ nhớp mồ hôi, cực kì khó chịu.
Trước mặt, Quân có lẽ cũng giống tôi đã nhận ra được đối phương, anh ta im lặng rút điếu thuốc ba số ra đưa lên miệng rít mấy hơi dài, vẫn là cái dáng điệu cầm điếu thuốc lá như thế, chỉ có khác một điều duy nhất là trước kia thần thái anh ta bất cần bao nhiêu thì lần này lại nghiêm túc bấy nhiêu. Không còn những cái liếc mắt cợt nhả, không còn giọng nói hách dịch mà trầm ổn đầy quyến rũ, đầy sự uy hiếp của người lãnh đạo, Quân chậm rãi tiến lại gần tôi, cười nhẹ lên tiếng.
- Lâu rồi không gặp, em thay đổi nhiều quá, tôi phải nhìn mãi mới nhận được ra em chính là con bé bưng cơm năm đó.
Trái ngược với sự thoải mái coi như không hề có chuyện gì của Quân thì tôi lại sợ hãi đến thở cũng không dám thở mạnh, muốn mở miệng đáp lại anh ta một câu chào nhưng lại sợ bị anh ta phát khùng phát dại dọa tôi như ngày xưa chắc tôi đột quỵ chết mất.
Thế rồi tôi cứ đứng im như thế cho đến khi chiếc ô tô kia rời đi từ lúc nào rồi vẫn không có ý định gật đầu hay cử động, phải đến khi Quân một lần nữa lên tiếng mới hoàn hồn, lắp bắp.
- Tôi... tôi... chuyện chiếc xe, phí sửa chữa hết bao nhiêu hả anh. Tôi... tôi đền cho anh.
Quân nhướn đôi mắt hổ phách của mình nhìn tôi, lướt một lượt từ trên xuống dưới rồi dừng lại nơi khóe miệng tôi một hai giây gì đó, sau đó đưa ngón tay miết nhẹ nơi khóe mép làm tôi lại thêm một phen đứng hình lùi không được, tiến cũng không xong, ừ nhẹ nói.
- Không cần, cũng chẳng đáng bao nhiêu, tí tôi kêu người tới mang đi sửa là được rồi. Mà tối như vậy em cò lang thang ở đây làm gì, không về nhà trọ đi.
Trước những lời nói hỏi han của Quân, tôi mặc dù không muốn dây dưa với anh ta nên cũng chẳng có ý định trả lời, chỉ là tôi càng im lặng Quân càng lấn tới nói nhiều hơn, thành ra tôi phải mở miệng đáp trả cho có lệ.
- Tôi vừa từ dưới quê lên, đang trên đường trở về phòng trọ thôi. Nếu anh đã không có ý định muốn tôi bồi thường thì tôi đi trước nhé, tôi còn nhiều việc lắm.
Tôi cứ nghĩ rằng Quân bây giờ thay đổi rồi nên sẽ không làm phiền tôi nữa, thêm nữa việc anh ta bỗng chốc từ du côn trở thành doanh nhân có lẽ suy nghĩ muốn trêu đùa một đứa quê mùa như tôi cũng không còn, nên cũng không nghĩ ngợi gì liền quay người bước luôn. Chỉ là mọi chuyện lại không được xuôi theo như dòng suy nghĩ của tôi khi mà Quân bỗng dưng cầm chặt lấy tay tôi kéo lại lôi vào lồng ngực mình, năm đầu ngón tay nhẹ mơn trớn lấy má tôi, giọng nói phảng phất bên tai như dụ hoặc.
- Em gái, tôi thật sự rất nhớ em đấy. Em không biết được tôi nhớ em như thế nào đâu.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói tôi chẳng muốn quan tâm nhưng nó cũng khiến tôi gần như cả đêm mất ngủ khi mà Quân một mực đòi đưa tôi trở về phòng trọ và lải nhải với tôi nào là ở như vậy không được an toàn với nọ kia. Thành ra sáng hôm sau tôi dậy khá trễ, đến công ty cũng là lúc đồng nghiệp bắt đầu vào ngồi làm việc hết rồi, báo hại tôi lại bị quản lí chửi cho một trận vì cái tội đã là người mới mà không biết tuân thủ quy tắc.
Làm việc cả sáng mệt mỏi, buổi trưa tôi cũng chả kịp ăn uống gì ở chỗ làm hết mà phải tranh thủ một tiếng giải lao ấy đi ra một phòng khám tư nhân khám tổng quát xem bản thân thật sự có thai hay không, tâm trạng lẫn lộn bao nhiêu cảm xúc vui buồn khó tả, nỗi nhớ anh càng thêm quay quắt.
Sau một hồi làm xét nghiệm cùng với siêu âm, bác sĩ cũng kết luận tôi đã có thai được 5 tuần, thai đã có noãn hoàng và hẹn 1 tuần nữa quay lại siêu âm để nghe nhịp tim thai của con. Tôi vẫn nhớ giây phút khi tôi cầm trên tay tờ giấy siêu âm chỉ có một chấm nhỏ như hạt đậu đó, nước mắt không kiềm chế được mà rơi đầy mặt, làm cho mọi người đi khám ở đó cứ nghĩ tôi bị làm sao, không ngừng động viên.
- Em gái ơi, chị không biết em gặp phải chuyện gì nhưng đừng sa sút như thế, mọi chuyện khó khăn đến mấy rồi cũng sẽ qua thôi mà. Em đừng ngục ngã em nhé.
Lúc ấy, tôi đã quay lại nói với chị gái động viên mình rằng “ Em chỉ là vui quá thôi chị ạ “, rồi cầm túi sách trở về công ty, cũng may là vừa kịp lúc. Tâm trạng cũng thay đổi đột ngột nhanh chóng nên tôi hoành thành công việc rất nhanh, thậm chí còn tốt bụng làm luôn cho cả bà chị bên cạnh khiến mọi người ai cũng nhìn tôi bằng con mắt khác lạ. Cũng đúng thôi, vì tôi là người mới vào, những việc như thế này họ đều nghĩ là do tôi lợi dụng muốn thân quen thôi chứ không phải thật lòng. Nhưng mà thôi kệ đi, họ muốn nghĩ sao cũng được mà.
Cuộc sống của tôi cứ như thế trôi đi như dòng chảy, thấm thoắt 2 tháng cũng qua, việc tìm nhà nhờ chị Bích ( đồng nghiệp làm cùng) tôi cũng ưng một căn nằm ở khu chung cữ cũ, tuy đã xuống cấp nhưng vẫn nhìn qua vẫn ở được, đặc biệt giá cả cũng phải chăng nên tôi quyết định sau đợt hoàn thành dự án còn gần 20 ngày nữa sẽ về đón ba với anh lên. Thế nhưng mọi truyện lại thật tệ khi mà ngày hôm sau đi làm, tôi được bác bảo vệ đưa cho một lá thư nói là gửi cho tôi. Nhìn thấy tên A Nùng là người gửi đến, tôi đã vui vẻ đến mức chạy ù vào chỗ làm việc luống cuống ngồi bóc ra đọc, chỉ là khi nhìn thấy từng câu từng chữ trong đó, trái tim tôi thật sự đã bị bóp nghẹn, đau lắm.
“ A Linh, ba em mất rồi, Lưu Sơn cũng được người nhà đón đi rồi. Em về đi “
Ngày gửi là ngày 16/3, sau cái ngày tôi đi hai ngày A Nùng đã viết nó. Nhưng đến tận hôm nay, ngày 20/5 tôi mới nhận được, ông trời căm thù tôi đến như vậy ư, khi mà suốt ngần ấy 2 tháng mới cho tôi biết được tin này.
Không còn ba, không còn Lưu Sơn, tôi phải sống sao đây. Sống sao đây.
- Quỳnh, hóa ra anh ấy lại ở cái nơi này thật. Biết trước hôm nọ mày nghe anh Cường đi vào sâu hơn thì có phải tìm được rồi hay không.
Người con gái tên Quỳnh kia sau khi nghe người bạn nói xong cũng buồn bã đáp trả.
- Tao... thì tao cứ nghĩ anh Duy không bao giờ đặt chân tới đây, tới cái nơi nghèo nàn này. Mày cũng biết rồi đấy, trước kia anh ấy công tử vậy, có bao giờ thèm liếc quán ăn vỉa hè đâu, thậm chí quần áo dính tí bẩn cũng ném luôn đi. Ai nghĩ được anh ấy lại sống ở cái xó này ngần ấy năm trời.
Vì xe đi lướt qua nhanh nên tôi cũng chẳng nhìn được khuôn mặt của người con gái ấy, với cả những năm gần đây bản của tôi cũng có khá nhiều người tới lưu lại nên tôi cũng không để tâm đến chuyện ấy lắm, chi coi như là gió thoảng bên tai rồi quên luôn. Nhưng chính vì sự bất cẩn ngày hôm nay, sau này khi mỗi khi nhớ lại, tôi luôn trách bản thân mình rằng sao tôi không đưa anh đi cùng mình sớm hơn, giữ anh ở bên mình chặt hơn thì như vậy có phải chúng tôi sẽ hạnh phúc rồi không. Nhưng rồi khi đau khổ thi nhau kéo tới, tôi cũng nhận ra ông trời một khi đã muốn đày đọa tôi, thì không lần này cũng là lần khác thôi. Chỉ là tôi không ngờ rằng, ông ấy lại đày đọa tôi thê thảm đến như vậy.
Xe lừa chạy nhanh bỏ lại đằng sau những con người xa lạ kia xa dần xa dần rồi mất hút, lão Phụng lúc này mới lên tiếng nói với tôi.
- A Linh, lần này con đi lên thành phố cứ yên tâm đi mà thu xếp mọi việc, ở nhà ba con với A Sơn đã có lão với A Nùng để ý giúp rồi. Lão sẽ thường xuyên viết thư gửi lên cho con để con trên đó đỡ phải lo lắng.
Trước những lời nói đầy quan tâm của lão Phụng, những việc lão những qua đã giúp, tôi cảm động đến nỗi không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt, nghẹn ngào đáp lại.
- Vâng, vậy mọi chuyện cháu phiền lão vậy. Có gì lão bảo A Nùng viết thư rồi gửi lên cho cháu nhé. Cháu ở trên đó sẽ cố gắng thu xếp mọi thứ thật nhanh rồi lại về quê ạ.
Lão Phụng gật đầu hiểu ý, đưa tôi ra đến tận địa điểm xe bắt khách, giúp tôi chuyển đồ lên xong xuôi mới đi về, đã vậy còn không quên đưa cho tôi một chai sữa dê khoảng 2 lít được đun nóng, lão nói.
- Sữa dê này nhà A Lủng cho ta, nhưng ta với A Nùng không ai được uống được nên đưa cho con vậy. Sữa này ta đã đun nóng lên rồi, có đường pha rồi nên uống ngọt lắm, con uống đi cho đỡ khát. Với cả lên trên đó làm gì thì làm, cũng đừng quá sức quá nếu không lại ảnh hưởng đến sức khỏe, phụ nữ mang thai cơ thể yếu ớt lắm, không được nhanh nhẹn như ngày còn con gái đâu.
Ở làng của tôi, nhà nào nuôi được dê phải là nhà cũng được coi là có tiền lắm, nói đến sữa dê thì càng quý nên được lão Phụng cho nhiều như vậy tôi thật sự rất ngại, chẳng biết nên nhận hay không nên nhận vì dù sao nhà lão cũng đâu được coi là dư dả gì đâu, không dùng thì có thể bán lại cho những người trên trấn, dù ít dù nhiều cũng có chút tiền để mua rau mua mắm. Thế nhưng mặc cho tôi nói khất khứa, lão Phụng vẫn một mực ép tôi nhận lấy, không cho tôi cơ hội phản kháng nào hết.
Xe chạy mất gần một ngày cũng tới thành phố tôi ở, vẫn là căn nhà trọ nhỏ ấy thuê suốt 5 năm trời, là thành phố t gắn bó gần 8 năm, mọi thứ quen thuộc đến ngách nhỏ tôi cũng chỉ cần nhắm mắt mà nhìn thấy. Chỉ là nơi này bon chen quá, càng lúc càng khiến tôi sợ hãi chỉ muốn trốn chạy.
Khoác chiếc balo to sụ trên vai đi dọc trên con đường đông nghịt xe cộ đi lại, nhìn những ánh đèn nhấp nháy liên tục đủ các loại màu sắc, những quán cub, những trung tâm thương mại nhộn nhịp, chẳng hiểu sao đầu óc tôi lại cứ hiện lên hình ảnh của mấy người lạ mặt đã gặp hồi sáng, và không ngừng tự hỏi bọn họ thật sự là ai trong khi lại chẳng có liên quan gì tới mình.
Mải chìm đắm vào những suy nghĩ không đâu, tôi cứ thẩn thơ đi dưới ánh đèn đường hắt dưới lòng đường như vậy chẳng hề chú ý đến những thứ xung quanh ra sao, đến khi bên tai vang lên tiếng phanh kít xe thật chói, cùng với đó là mùi cao su cháy sực lên mới hoảng hồn ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt tôi chính là chiếc ô tô màu đen đắt tiền đâm sầm vào gốc cây hoa sữa trên vỉa hè, đầu xe bị rúm với chiếc gương chiếu hậu cũng gẫy rời.
Một màn trước mắt này đúng thật khiến tôi bị dọa tới mức khuôn mặt trắng bệch chẳng có tý huyết sắc nào, đôi chân run rẩy đứng không vững còn suýt chút nữa ngã bệt xuống lòng đường. Bởi vì tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra tôi chính là nguyên nhân gây lên cái tai nạn này, và đen đủi hơn chính là tôi còn phải đền lại cho họ số tiền sửa những chỗ bị hỏng kia nữa.
Người chủ nhân của chiếc xe vẫn chưa có ý định bước xuống càng khiến tôi thêm sốt ruột tiến lại, đứng trước của xe nuốt nước bọt ừng ực, sợ hãi lắm nhưng vẫn cố mở miệng để gọi, nếu tôi không nhầm thì bên trong đó là một người đàn ông.
- Anh gì đó ơi... Anh, anh không sao đấy chứ. Anh gì ơi.
Gọi ba câu vẫn không thấy người đó trả lời, nỗi lo sợ tôi càng dâng cao hơn khi nghĩ đến việc hay là anh ta bị thương nặng đến nỗi ngất đi rồi, phút chốc không kiềm chế được liền đưa tay đập mạnh lên cửa, giọng nói cũng lớn hơn.
- Này anh gì ơi, anh không sao chứ.. Này anh...
Khi tôi chưa kịp nói hết câu thì phía bên kia cánh cửa cũng được đẩy mạnh phát ra tiếng kêu tạch một tiếng, sau đó là bóng dáng cao lớn của người đàn ông ấy bước ra. Dưới ánh đèn mờ mờ lại bị khuất ở dưới bóng cây đen thui nên tôi không nhìn rõ được anh ra có khuôn mặt như thế nào, chỉ là thấy bóng lưng đó quen quá, chẳng khác gì của cái tên Quân trước kia hay làm phiền tôi cả.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi cũng không có dám chắc cho lắm nên cũng gạt ra khỏi đầu, thấy người kia không có ý định lên tiếng thì giả vờ ho mấy cái, quyết định lên tiếng để đàm phán về việc bồi thường, dẫu rằng tôi vẫn hi vọng anh ta không có làm gì khó cho mình.
- Anh à, tôi... tôi xin lỗi vì chuyện hồi nãy.. Mong, mong anh bỏ quá cho đừng gọi công an tới. Hết bao nhiêu tiền tôi sẽ đền cho anh.
Từng câu từng chữ của tôi trở nên gấp gáp khi mà người đàn ông ấy bỗng dưng lôi điện thoại ra bấm bấm cái gì như muốn gọi cho ai đó, phớt lờ luôn lời nói của tôi coi như điều ấy không có tồn tại khiến tôi sợ hãi, chẳng cần giữ ý tứ gì vội chạy lại giằng lấy tay anh ta cướp lấy điện thoại, gắt lớn.
- Tôi đã nói là tôi bồi thường anh rồi cơ mà, sao anh quá đáng thế hả. Có nhất thiết cần phải gọi công an không cơ chứ.
Người đàn ông đó rất cao, cao hơn tôi hẳn một cái đầu, nhưng nếu so với Lưu Sơn thì vẫn thấp hơn một chút. Trên người mặc bộ tây trang nhìn qua cũng biết là người có tiền, mùi nước hoa thơm phức hợp thời thượng nhưng khi lọt vào thính giác của tôi thì lại khiến tôi đã khó chịu càng trở nên khó chịu, vội vàng lùi lại cách mấy bước. Cùng lúc ấy, có một chiếc ô tô đột ngột dừng lại ở cách chỗ tôi một đoạn, ánh sáng đèn pha hắt lên người kia cũng giúp tôi nhìn rõ được khuôn mặt của người đó. Khoảnh khắc nhận ra đấy chính là Quân, huyết mạch trong tôi dường như đông cứng lại vì ngạc nhiên đan xen sợ hãi, lòng bàn tay cầm chiếc điện thoại của anh ta cũng toát ra nhơ nhớp mồ hôi, cực kì khó chịu.
Trước mặt, Quân có lẽ cũng giống tôi đã nhận ra được đối phương, anh ta im lặng rút điếu thuốc ba số ra đưa lên miệng rít mấy hơi dài, vẫn là cái dáng điệu cầm điếu thuốc lá như thế, chỉ có khác một điều duy nhất là trước kia thần thái anh ta bất cần bao nhiêu thì lần này lại nghiêm túc bấy nhiêu. Không còn những cái liếc mắt cợt nhả, không còn giọng nói hách dịch mà trầm ổn đầy quyến rũ, đầy sự uy hiếp của người lãnh đạo, Quân chậm rãi tiến lại gần tôi, cười nhẹ lên tiếng.
- Lâu rồi không gặp, em thay đổi nhiều quá, tôi phải nhìn mãi mới nhận được ra em chính là con bé bưng cơm năm đó.
Trái ngược với sự thoải mái coi như không hề có chuyện gì của Quân thì tôi lại sợ hãi đến thở cũng không dám thở mạnh, muốn mở miệng đáp lại anh ta một câu chào nhưng lại sợ bị anh ta phát khùng phát dại dọa tôi như ngày xưa chắc tôi đột quỵ chết mất.
Thế rồi tôi cứ đứng im như thế cho đến khi chiếc ô tô kia rời đi từ lúc nào rồi vẫn không có ý định gật đầu hay cử động, phải đến khi Quân một lần nữa lên tiếng mới hoàn hồn, lắp bắp.
- Tôi... tôi... chuyện chiếc xe, phí sửa chữa hết bao nhiêu hả anh. Tôi... tôi đền cho anh.
Quân nhướn đôi mắt hổ phách của mình nhìn tôi, lướt một lượt từ trên xuống dưới rồi dừng lại nơi khóe miệng tôi một hai giây gì đó, sau đó đưa ngón tay miết nhẹ nơi khóe mép làm tôi lại thêm một phen đứng hình lùi không được, tiến cũng không xong, ừ nhẹ nói.
- Không cần, cũng chẳng đáng bao nhiêu, tí tôi kêu người tới mang đi sửa là được rồi. Mà tối như vậy em cò lang thang ở đây làm gì, không về nhà trọ đi.
Trước những lời nói hỏi han của Quân, tôi mặc dù không muốn dây dưa với anh ta nên cũng chẳng có ý định trả lời, chỉ là tôi càng im lặng Quân càng lấn tới nói nhiều hơn, thành ra tôi phải mở miệng đáp trả cho có lệ.
- Tôi vừa từ dưới quê lên, đang trên đường trở về phòng trọ thôi. Nếu anh đã không có ý định muốn tôi bồi thường thì tôi đi trước nhé, tôi còn nhiều việc lắm.
Tôi cứ nghĩ rằng Quân bây giờ thay đổi rồi nên sẽ không làm phiền tôi nữa, thêm nữa việc anh ta bỗng chốc từ du côn trở thành doanh nhân có lẽ suy nghĩ muốn trêu đùa một đứa quê mùa như tôi cũng không còn, nên cũng không nghĩ ngợi gì liền quay người bước luôn. Chỉ là mọi chuyện lại không được xuôi theo như dòng suy nghĩ của tôi khi mà Quân bỗng dưng cầm chặt lấy tay tôi kéo lại lôi vào lồng ngực mình, năm đầu ngón tay nhẹ mơn trớn lấy má tôi, giọng nói phảng phất bên tai như dụ hoặc.
- Em gái, tôi thật sự rất nhớ em đấy. Em không biết được tôi nhớ em như thế nào đâu.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói tôi chẳng muốn quan tâm nhưng nó cũng khiến tôi gần như cả đêm mất ngủ khi mà Quân một mực đòi đưa tôi trở về phòng trọ và lải nhải với tôi nào là ở như vậy không được an toàn với nọ kia. Thành ra sáng hôm sau tôi dậy khá trễ, đến công ty cũng là lúc đồng nghiệp bắt đầu vào ngồi làm việc hết rồi, báo hại tôi lại bị quản lí chửi cho một trận vì cái tội đã là người mới mà không biết tuân thủ quy tắc.
Làm việc cả sáng mệt mỏi, buổi trưa tôi cũng chả kịp ăn uống gì ở chỗ làm hết mà phải tranh thủ một tiếng giải lao ấy đi ra một phòng khám tư nhân khám tổng quát xem bản thân thật sự có thai hay không, tâm trạng lẫn lộn bao nhiêu cảm xúc vui buồn khó tả, nỗi nhớ anh càng thêm quay quắt.
Sau một hồi làm xét nghiệm cùng với siêu âm, bác sĩ cũng kết luận tôi đã có thai được 5 tuần, thai đã có noãn hoàng và hẹn 1 tuần nữa quay lại siêu âm để nghe nhịp tim thai của con. Tôi vẫn nhớ giây phút khi tôi cầm trên tay tờ giấy siêu âm chỉ có một chấm nhỏ như hạt đậu đó, nước mắt không kiềm chế được mà rơi đầy mặt, làm cho mọi người đi khám ở đó cứ nghĩ tôi bị làm sao, không ngừng động viên.
- Em gái ơi, chị không biết em gặp phải chuyện gì nhưng đừng sa sút như thế, mọi chuyện khó khăn đến mấy rồi cũng sẽ qua thôi mà. Em đừng ngục ngã em nhé.
Lúc ấy, tôi đã quay lại nói với chị gái động viên mình rằng “ Em chỉ là vui quá thôi chị ạ “, rồi cầm túi sách trở về công ty, cũng may là vừa kịp lúc. Tâm trạng cũng thay đổi đột ngột nhanh chóng nên tôi hoành thành công việc rất nhanh, thậm chí còn tốt bụng làm luôn cho cả bà chị bên cạnh khiến mọi người ai cũng nhìn tôi bằng con mắt khác lạ. Cũng đúng thôi, vì tôi là người mới vào, những việc như thế này họ đều nghĩ là do tôi lợi dụng muốn thân quen thôi chứ không phải thật lòng. Nhưng mà thôi kệ đi, họ muốn nghĩ sao cũng được mà.
Cuộc sống của tôi cứ như thế trôi đi như dòng chảy, thấm thoắt 2 tháng cũng qua, việc tìm nhà nhờ chị Bích ( đồng nghiệp làm cùng) tôi cũng ưng một căn nằm ở khu chung cữ cũ, tuy đã xuống cấp nhưng vẫn nhìn qua vẫn ở được, đặc biệt giá cả cũng phải chăng nên tôi quyết định sau đợt hoàn thành dự án còn gần 20 ngày nữa sẽ về đón ba với anh lên. Thế nhưng mọi truyện lại thật tệ khi mà ngày hôm sau đi làm, tôi được bác bảo vệ đưa cho một lá thư nói là gửi cho tôi. Nhìn thấy tên A Nùng là người gửi đến, tôi đã vui vẻ đến mức chạy ù vào chỗ làm việc luống cuống ngồi bóc ra đọc, chỉ là khi nhìn thấy từng câu từng chữ trong đó, trái tim tôi thật sự đã bị bóp nghẹn, đau lắm.
“ A Linh, ba em mất rồi, Lưu Sơn cũng được người nhà đón đi rồi. Em về đi “
Ngày gửi là ngày 16/3, sau cái ngày tôi đi hai ngày A Nùng đã viết nó. Nhưng đến tận hôm nay, ngày 20/5 tôi mới nhận được, ông trời căm thù tôi đến như vậy ư, khi mà suốt ngần ấy 2 tháng mới cho tôi biết được tin này.
Không còn ba, không còn Lưu Sơn, tôi phải sống sao đây. Sống sao đây.
Bình luận truyện