Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông
Chương 19: Điều bí mật
Từ sau cái đêm hẹn hò lãng mạn ấy, Quân hầu như ngày nào cũng đến nhà anh. Chỉ trừ những lúc bận rộn với bài vở hoặc kẹt tiền đổ xăng thì nó mới chịu ở nhà. Quân cảm thấy nỗi nhớ và tình yêu dành cho anh càng ngày càng lớn và sắp đạt đến đỉnh điểm. Trong các buổi học, thay vì nhìn lên bục giảng lắng nghe giảng viên thuyết trình thì nó lại ngồi ở dưới mơ mộng cười vu vơ và luôn nghịch bút hoặc cuốn vở của mình.
Thằng Quang bên cạnh chỉ lắc đầu thở dài. Chỉ mình nó hiểu vì sao thằng bạn thân lại bị hâm hấp như vậy. Khi bắt đầu yêu, ai cũng thơ thơ thẫn thẫn như thế. Hồi học cấp 3, Quang cũng thường hay mộng mơ đến các cô gái xinh xắn nào đó lớp kế bên. Và khi trở thành một đôi thì nó luôn cười một mình khi nghĩ đến các nàng. Duy chỉ một điều nó chưa biết người yêu của thằng bạn nó chính là anh cảnh sát giao thông.
Lúc ở nhà cũng vậy, đang trao đổi bài tập nhóm về môn Lịch sử văn minh thế giới thì Quang lại thấy Quân tủm tỉm cười giống như đang mộng du vậy. Nó khẽ đằng hắng một tiếng và lấy bút cốc đầu Quân.
- Ê thằng kia, mấy bữa nay sao mày giống như bị hâm vậy? Có cần tao kêu bác sĩ tâm thần đến không?
Quân đang say sưa mơ mộng bỗng nhiên bị đánh thì nó tức tối giơ nắm đấm dọa thằng Quang.
- Ê sao đánh tao thằng ôn?
- Thì tao thấy mày không được bình thường nên mới kéo mày trở về thực tại mà!
- Nhưng gọi không được hay sao mà phải đánh?
- Hì hì gọi ăn thua gì! Mày phải dùng bạo lực mới thức tỉnh được. lêu lêu.
Thế là hai thằng lao vào nhau vật lộn chọt lét cho đến 15 phút sau mới chịu dừng lại. Thông thường những trận chiến mini như vậy thì lợi thế luôn thuộc về Quân. Sau khi vờn nhau đã đời, hai đứa lại nằm dài ra nệm cười sặc sụa. Chợt Quân im lặng và hỏi thằng Quang.
- Ê Quang, nếu tao nói tao thích con trai mày có sợ tao không?
- Cái gì?? Mày bị khùng hay sao mà giả sử kì quặc vậy? Bộ mày là bê đê hả?
- Cái thằng, hết từ để nói rồi hay sao mà dùng từ “bê đê” nghe thấy ghê quá!
- Thì hai thằng con trai yêu nhau thì gọi là bê đê chứ gọi là gì nữa! Ở xóm mình, cũng có mấy đứa ỏng a ỏng ẹo như vậy đó thôi.
- Trời, mày nghĩ nông cạn quá. Mày thấy tao có yểu điệu như tụi nó đâu. Tao chỉ đơn giản là thích con trai thôi mà.
- Nhưng mày nói thật hả? Mày yêu con trai ư? Tao có nghe lầm không đấy??
Thằng Quang ngồi bật dậy há miệng sửng sốt. Quân cũng chồm người dậy và nói với giọng nghiêm túc.
- Đến lúc này tao nói thật cho mày biết luôn. Tao đang yêu một người con trai đấy. Tao biết chuyện này cũng kì nhưng không thể kiểm soát được bản thân mày ơi…
- Trời đất quỷ thần ơi, vậy là mày “hai thì” thật rồi. Nhưng mày yêu ai mới được? Chẳng lẽ là…
- Ừ là anh cảnh sát giao thông mày gặp trong bệnh viện đó. Chứ thật ra chẳng có con bé người nhà học trò nào như mày tưởng tượng đâu.
- Ôi trời phật ơi, mày yêu ổng thật hả? Tao sốc đến hai mắt muốn lòi ra rồi! Mày có bệnh không đấy???
Thằng Quang đưa tay lên trán nó để kiểm chứng nhưng nó gạt phắt đi và nói rất dõng dạc đường hoàng.
- Quang à, tao nói thật. Mày tin hay không thì tùy. Nhưng tao xin mày giữ kín dùm tao chuyện này nha. Nhất là đừng để cho ba mẹ tao biết.
Thằng Quang vẫn còn đang quá choáng váng trước bí mật động trời mà thằng bạn thân vừa khui ra. Nó không tin được một người mạnh khỏe vui vẻ như Quân mà lại đi thích con trai.
- Thằng kia có nghe tao nói không đấy? Bộ mày đang suy nghĩ có nên nghỉ chơi với tao không chứ gì?
- Ờ ờ… thì tao thấy bất ngờ. Nhưng tao sẽ làm theo mong muốn của mày. Còn chuyện nghỉ chơi sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Dù mày có là ai đi chẳng nữa thì mày vẫn là người bạn thân nhất của tao trong cuộc đời này đấy!!
- Tao cám ơn mày nhiều lắm, Quang ơi!!
Quân cảm động vội lao tới ôm chầm lấy thằng Quang hôn lấy hôn để. Thằng Quang la oai oái trước cử chỉ tình thương mến thương đó. Tuy vậy nó vẫn ôm lấy Quân thật chặt và cùng cất tiếng cười thoải mái. Một hồi sau, Quang bảo.
- Mà anh cảnh sát đó cũng bê đê giống mày hả Quân? Tướng tá ổng ngon lành menly thế kia mà yêu mày sao trời?
- Ừ, tại tình yêu mãnh liệt của tao đã cảm hóa được ổng đó. Giờ tao chỉ chờ cơ hội tốt để nói với ba mẹ chuyện này thôi.
- Mày kể chuyện mà cứ như cổ tích thời hiện đại vậy. Tao thật không hiểu nổi mày luôn đó!
- Ừa. Tao cũng đâu hiểu nổi tao đâu. Bởi vậy mày phải giúp tao giữ kín bí mật này. Vì mày là tri kỉ của tao nên tao mới dám tâm sự cho mày nghe.
- OK. Mày yên tâm. Có chết tao cũng không khai đâu.
- He he cám ơn bạn hiền!!
Thế rồi hai đứa lại tiếp tục giỡn nhau một hồi nữa mới chịu học bài và đi ngủ. Quân cảm thấy lòng mình đã bớt gánh nặng khi sẽ chia nỗi lòng với người bạn thân. Nó không biết khi công khai mối quan hệ đặc biệt này trước mặt ba mẹ thì có được họ dễ dàng chấp nhận không nữa. Thôi thì cứ để thời gian trả lời vậy.
Sáng hôm sau, đang ngồi ăn sáng với thằng Quang thì nó nghe thấy tiếng xe máy dừng trước cửa nhà trọ. Ra mở cổng thì Quân sửng sốt khi trước mặt nó là anh cảnh sát thân yêu. Sao anh biết nhà của nó nhỉ. Như hiểu được thắc mắc của nó, anh mỉm cười nói.
- Anh biết nhà từ hôm bữa đem trả xe máy của em đó!
- Dạ chào anh, mời anh vào nhà!
Anh xuống xe cởi mũ bảo hiểm và dắt xe vào trong. Thằng Quang nói vọng ra.
- Ai vậy Quân? Nhà mình hôm nay có khách à?
- Ừ. Mày lo dọn dẹp chén bát dùm tao cái.
Quân dẫn anh vào nhà và đi lấy một ly nước cho anh uống. Ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, anh cất lời.
- Nhà trọ của em cũng rộng quá nhỉ?
- Dạ ba mẹ em mướn cho hai đứa em ở đó. Cũng nhiều thứ tiện nghi lắm. Anh ăn trái cây không em gọt cho?
- Thôi được rồi. Anh uống nước không cũng được!
Thằng Quang ở nhà bếp chườn mặt lên thì nhận ra vị khách lạ mà không lạ. Nó khẽ gật đầu chào Trung rồi lẳng lặng lên phòng học để nhường chỗ tâm sự cho hai nhân vật chính. Quân ngồi đối diện anh và hỏi.
- Hôm nay anh không đi làm sao?
- Ừ hôm nay tổ anh được nghỉ phép năm. Ở nhà không biết làm gì nên anh sang thăm em nè! Em ăn sáng chưa?
- Dạ cám ơn anh. Em mới ăn xong…
Quân khép nép nhìn anh mà hai mắt cứ đong đưa vì ngại ngùng. Còn anh vừa nhấp ngụm nước vừa tùm tỉm cười khi thấy điệu bộ bối rối của nó. Anh lên tiếng xua tan không khí tĩnh lặng.
- Bây giờ em rãnh không đi siêu thị với anh nhé! Hôm nay anh cần mua ít đồ dùng trong nhà và một số sách tham khảo cho thằng Tùng.
- Dạ được. Chiều nay em mới đi học.
- Ừ thôi em thay đồ đi, anh ra ngoài xe chờ em nhé!
- Dạ.
Nói xong nó lật đật leo lên phòng ngủ để thay bộ đồ khác. Anh đến đột ngột thế này làm nó cứ lóng la lóng ngóng, mãi một lúc mới hoàn tất việc thay đồ. Thằng Quang ra cổng đứng nhìn nó leo lên xe anh và khuất dần. Trong lòng Quang tự nhủ.
“Thật không thể tin nổi thằng Quân và anh cảnh sát đó lại có tình cảm với nhau. Đúng là thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Haizzz”
Trong siêu thị, anh và nó vừa thong thả lựa đồ vừa nói chuyện vui vẻ với nhau. Đến từng các gian hàng, trước khi chọn đồ anh đều cầm lên ngắm thử và hỏi ý kiến nó. Thấy Quân gật đầu đồng ý anh mới chịu bỏ nó vào xe đẩy. Ngoài những món vật dụng trong nhà, anh còn đến quầy lưu niệm mua tặng cho Quân một chiếc móc khóa bằng gỗ hình trái tim rất đẹp.
Rời siêu thị, anh và Quân dạo qua các hiệu sách để tìm mua sách nâng cao cho thằng Tùng. Về việc chọn sách tốt và hay thì Quân là nhất. Hồi thi học sinh giỏi văn ở quê, Quân cũng thường hay rủ thằng Quang đi mua sách cũ giá rẻ. Khi đã sắm sửa đầy đủ các thứ, anh chở nó đến công viên quen thuộc ngồi nghỉ. Trên chiếc ghế đá màu xanh dương, anh và nó ngồi sát bên nhau vừa gặm bánh bông lan, món bánh mà nó thích ăn nhất vừa vui vẻ tâm sự.
- Quân này, ba em làm đầu bếp lâu chưa? Hôm bữa trong bệnh viện anh vẫn chưa được gặp mặt ba em đấy!!
- Dạ! Tại ông ấy có việc đột xuất ở nhà hàng nên về sớm.
- À, thế còn mẹ em làm gì dưới quê? Hôm bữa anh nghe cô nói là ở nhà có nông trại gì đó phải không?
- Dạ đúng rồi anh, mẹ em có quản lí một trang trại lớn ở dưới quê được thiết kế theo mô hình V.A.C.B. Ở đó trồng cà phê, lúa, ngô và nuôi heo, cá nhiều lắm. Tết này nếu được anh về quê em thử đi, đảm bảo thích lắm đó.
- Ừ nhất định anh sẽ lên đó thăm ba mẹ em như lời đã hứa mà. Với lại về quê em để ra mắt gia đình nữa chứ!
Nói đến đây anh nhìn nó cười khì còn Quân thì đâm ra ngượng ngùng. Chợt Trung nảy ra một trò thú vị. Anh lấy miếng giấy nhỏ kèm theo trong chiếc bánh bông lan xếp thành một con hạc giấy. Quân chăm chú nhìn anh tỉ mỉ gấp từng nét giấy mà mặt hiện lên hai chữ tò mò. Cho đến khi tác phẩm đã hoàn thành, Quân mới vỗ tay kêu lên.
- Ôi con hạc giấy đẹp quá! Công nhận anh gấp đẹp thật!
- Tặng cho em này. Hồi còn ở trong quân đội, anh cũng thường hay gấp hạc những khi buồn lắm. Từ nay mỗi khi em ăn bánh bông lan là phải nhớ đến anh đó nghen!
- Dạ. Em nhớ mà. Hihi
Quân cũng chợt nghĩ ra một trò. Nó lấy cây bút lông và xấp giấy nhắc nhở màu vàng mà nó mua ở trong siêu thi hồi nãy ra. Đoạn Quân dùng bút viết lên trên một mảnh giấy dòng chữ thật to “Quân yêu Trung mãi mãi”. Anh quan sát cử chỉ của nó rồi cứ tủm tỉm cười. Xong xuôi đâu đấy nó đứng dậy và nói.
- Để chứng minh tình yêu của em, em sẽ treo mảnh giấy này lên bụi cây này. Cứ mỗi lần cùng anh ra đây, em cũng sẽ viết một cái tương tự và treo nó lên cây như một lời hẹn ước nhé!
Anh không nói gì mà từ từ tiến lại chỗ bụi cây Quân đang đứng. Sau khi treo tờ giấy lên cây bằng một sợi dây ri băng nhỏ, Quân nhìn anh cười thật tươi. Bất chợt anh cúi người hôn lên má nó khiến Quân tròn xoe mắt. Nó giãy nãy.
- Anh này, ban ngày đó nha người ta nhìn thấy kì chết!
- Anh mặc kệ! Anh yêu em mà. Em làm anh cảm động quá. Hì hì
- Anh này…
Quân giấu khuôn mặt đang hồng lên và nhìn xuống tờ giấy hẹn ước của mình. Nó nhẹ bay trong gió va vào lá cây tạo ra âm thanh vui tai. Từ nay lùm cây này sẽ là cây uyên ương của anh và nó. Quân mỉm cười nghĩ vậy rồi cùng anh lên xe trở về nhà trọ.
Tối hôm đó Quân mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Nó thấy mình bị nhốt trong một kho cũi tối tăm cùng với một người phụ nữ lạ. Rồi anh chạy đến giải cứu cho nó nhưng lại bị ai đó đánh đến ngất xỉu. Nó hoảng hoạn la hét trong màn đêm tĩnh mịch.
Khi cơn ác mộng vừa đi qua thì thằng Quang nằm kế bên ngáp ngắn ngáp dài cau có.
- Ê Quân sao tự dưng la toáng lên thế?
Quân ngồi bật dậy thở hổn hển và đưa tay lau mồ hôi trên trán. Nỗi sợ hãi ập đến khiến trái tim nó đập thình thịch.
- Xin lỗi mày nha. Tại tao gặp ác mộng…
- Ờ ờ…oáp…Thôi ngủ tiếp đi.
Quân không trả lời mà ngồi đó thêm một lúc lâu mới dám nằm xuống ngủ tiếp. Nó hy vọng giấc mơ đó không phải là sự thật.
Thằng Quang bên cạnh chỉ lắc đầu thở dài. Chỉ mình nó hiểu vì sao thằng bạn thân lại bị hâm hấp như vậy. Khi bắt đầu yêu, ai cũng thơ thơ thẫn thẫn như thế. Hồi học cấp 3, Quang cũng thường hay mộng mơ đến các cô gái xinh xắn nào đó lớp kế bên. Và khi trở thành một đôi thì nó luôn cười một mình khi nghĩ đến các nàng. Duy chỉ một điều nó chưa biết người yêu của thằng bạn nó chính là anh cảnh sát giao thông.
Lúc ở nhà cũng vậy, đang trao đổi bài tập nhóm về môn Lịch sử văn minh thế giới thì Quang lại thấy Quân tủm tỉm cười giống như đang mộng du vậy. Nó khẽ đằng hắng một tiếng và lấy bút cốc đầu Quân.
- Ê thằng kia, mấy bữa nay sao mày giống như bị hâm vậy? Có cần tao kêu bác sĩ tâm thần đến không?
Quân đang say sưa mơ mộng bỗng nhiên bị đánh thì nó tức tối giơ nắm đấm dọa thằng Quang.
- Ê sao đánh tao thằng ôn?
- Thì tao thấy mày không được bình thường nên mới kéo mày trở về thực tại mà!
- Nhưng gọi không được hay sao mà phải đánh?
- Hì hì gọi ăn thua gì! Mày phải dùng bạo lực mới thức tỉnh được. lêu lêu.
Thế là hai thằng lao vào nhau vật lộn chọt lét cho đến 15 phút sau mới chịu dừng lại. Thông thường những trận chiến mini như vậy thì lợi thế luôn thuộc về Quân. Sau khi vờn nhau đã đời, hai đứa lại nằm dài ra nệm cười sặc sụa. Chợt Quân im lặng và hỏi thằng Quang.
- Ê Quang, nếu tao nói tao thích con trai mày có sợ tao không?
- Cái gì?? Mày bị khùng hay sao mà giả sử kì quặc vậy? Bộ mày là bê đê hả?
- Cái thằng, hết từ để nói rồi hay sao mà dùng từ “bê đê” nghe thấy ghê quá!
- Thì hai thằng con trai yêu nhau thì gọi là bê đê chứ gọi là gì nữa! Ở xóm mình, cũng có mấy đứa ỏng a ỏng ẹo như vậy đó thôi.
- Trời, mày nghĩ nông cạn quá. Mày thấy tao có yểu điệu như tụi nó đâu. Tao chỉ đơn giản là thích con trai thôi mà.
- Nhưng mày nói thật hả? Mày yêu con trai ư? Tao có nghe lầm không đấy??
Thằng Quang ngồi bật dậy há miệng sửng sốt. Quân cũng chồm người dậy và nói với giọng nghiêm túc.
- Đến lúc này tao nói thật cho mày biết luôn. Tao đang yêu một người con trai đấy. Tao biết chuyện này cũng kì nhưng không thể kiểm soát được bản thân mày ơi…
- Trời đất quỷ thần ơi, vậy là mày “hai thì” thật rồi. Nhưng mày yêu ai mới được? Chẳng lẽ là…
- Ừ là anh cảnh sát giao thông mày gặp trong bệnh viện đó. Chứ thật ra chẳng có con bé người nhà học trò nào như mày tưởng tượng đâu.
- Ôi trời phật ơi, mày yêu ổng thật hả? Tao sốc đến hai mắt muốn lòi ra rồi! Mày có bệnh không đấy???
Thằng Quang đưa tay lên trán nó để kiểm chứng nhưng nó gạt phắt đi và nói rất dõng dạc đường hoàng.
- Quang à, tao nói thật. Mày tin hay không thì tùy. Nhưng tao xin mày giữ kín dùm tao chuyện này nha. Nhất là đừng để cho ba mẹ tao biết.
Thằng Quang vẫn còn đang quá choáng váng trước bí mật động trời mà thằng bạn thân vừa khui ra. Nó không tin được một người mạnh khỏe vui vẻ như Quân mà lại đi thích con trai.
- Thằng kia có nghe tao nói không đấy? Bộ mày đang suy nghĩ có nên nghỉ chơi với tao không chứ gì?
- Ờ ờ… thì tao thấy bất ngờ. Nhưng tao sẽ làm theo mong muốn của mày. Còn chuyện nghỉ chơi sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Dù mày có là ai đi chẳng nữa thì mày vẫn là người bạn thân nhất của tao trong cuộc đời này đấy!!
- Tao cám ơn mày nhiều lắm, Quang ơi!!
Quân cảm động vội lao tới ôm chầm lấy thằng Quang hôn lấy hôn để. Thằng Quang la oai oái trước cử chỉ tình thương mến thương đó. Tuy vậy nó vẫn ôm lấy Quân thật chặt và cùng cất tiếng cười thoải mái. Một hồi sau, Quang bảo.
- Mà anh cảnh sát đó cũng bê đê giống mày hả Quân? Tướng tá ổng ngon lành menly thế kia mà yêu mày sao trời?
- Ừ, tại tình yêu mãnh liệt của tao đã cảm hóa được ổng đó. Giờ tao chỉ chờ cơ hội tốt để nói với ba mẹ chuyện này thôi.
- Mày kể chuyện mà cứ như cổ tích thời hiện đại vậy. Tao thật không hiểu nổi mày luôn đó!
- Ừa. Tao cũng đâu hiểu nổi tao đâu. Bởi vậy mày phải giúp tao giữ kín bí mật này. Vì mày là tri kỉ của tao nên tao mới dám tâm sự cho mày nghe.
- OK. Mày yên tâm. Có chết tao cũng không khai đâu.
- He he cám ơn bạn hiền!!
Thế rồi hai đứa lại tiếp tục giỡn nhau một hồi nữa mới chịu học bài và đi ngủ. Quân cảm thấy lòng mình đã bớt gánh nặng khi sẽ chia nỗi lòng với người bạn thân. Nó không biết khi công khai mối quan hệ đặc biệt này trước mặt ba mẹ thì có được họ dễ dàng chấp nhận không nữa. Thôi thì cứ để thời gian trả lời vậy.
Sáng hôm sau, đang ngồi ăn sáng với thằng Quang thì nó nghe thấy tiếng xe máy dừng trước cửa nhà trọ. Ra mở cổng thì Quân sửng sốt khi trước mặt nó là anh cảnh sát thân yêu. Sao anh biết nhà của nó nhỉ. Như hiểu được thắc mắc của nó, anh mỉm cười nói.
- Anh biết nhà từ hôm bữa đem trả xe máy của em đó!
- Dạ chào anh, mời anh vào nhà!
Anh xuống xe cởi mũ bảo hiểm và dắt xe vào trong. Thằng Quang nói vọng ra.
- Ai vậy Quân? Nhà mình hôm nay có khách à?
- Ừ. Mày lo dọn dẹp chén bát dùm tao cái.
Quân dẫn anh vào nhà và đi lấy một ly nước cho anh uống. Ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, anh cất lời.
- Nhà trọ của em cũng rộng quá nhỉ?
- Dạ ba mẹ em mướn cho hai đứa em ở đó. Cũng nhiều thứ tiện nghi lắm. Anh ăn trái cây không em gọt cho?
- Thôi được rồi. Anh uống nước không cũng được!
Thằng Quang ở nhà bếp chườn mặt lên thì nhận ra vị khách lạ mà không lạ. Nó khẽ gật đầu chào Trung rồi lẳng lặng lên phòng học để nhường chỗ tâm sự cho hai nhân vật chính. Quân ngồi đối diện anh và hỏi.
- Hôm nay anh không đi làm sao?
- Ừ hôm nay tổ anh được nghỉ phép năm. Ở nhà không biết làm gì nên anh sang thăm em nè! Em ăn sáng chưa?
- Dạ cám ơn anh. Em mới ăn xong…
Quân khép nép nhìn anh mà hai mắt cứ đong đưa vì ngại ngùng. Còn anh vừa nhấp ngụm nước vừa tùm tỉm cười khi thấy điệu bộ bối rối của nó. Anh lên tiếng xua tan không khí tĩnh lặng.
- Bây giờ em rãnh không đi siêu thị với anh nhé! Hôm nay anh cần mua ít đồ dùng trong nhà và một số sách tham khảo cho thằng Tùng.
- Dạ được. Chiều nay em mới đi học.
- Ừ thôi em thay đồ đi, anh ra ngoài xe chờ em nhé!
- Dạ.
Nói xong nó lật đật leo lên phòng ngủ để thay bộ đồ khác. Anh đến đột ngột thế này làm nó cứ lóng la lóng ngóng, mãi một lúc mới hoàn tất việc thay đồ. Thằng Quang ra cổng đứng nhìn nó leo lên xe anh và khuất dần. Trong lòng Quang tự nhủ.
“Thật không thể tin nổi thằng Quân và anh cảnh sát đó lại có tình cảm với nhau. Đúng là thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Haizzz”
Trong siêu thị, anh và nó vừa thong thả lựa đồ vừa nói chuyện vui vẻ với nhau. Đến từng các gian hàng, trước khi chọn đồ anh đều cầm lên ngắm thử và hỏi ý kiến nó. Thấy Quân gật đầu đồng ý anh mới chịu bỏ nó vào xe đẩy. Ngoài những món vật dụng trong nhà, anh còn đến quầy lưu niệm mua tặng cho Quân một chiếc móc khóa bằng gỗ hình trái tim rất đẹp.
Rời siêu thị, anh và Quân dạo qua các hiệu sách để tìm mua sách nâng cao cho thằng Tùng. Về việc chọn sách tốt và hay thì Quân là nhất. Hồi thi học sinh giỏi văn ở quê, Quân cũng thường hay rủ thằng Quang đi mua sách cũ giá rẻ. Khi đã sắm sửa đầy đủ các thứ, anh chở nó đến công viên quen thuộc ngồi nghỉ. Trên chiếc ghế đá màu xanh dương, anh và nó ngồi sát bên nhau vừa gặm bánh bông lan, món bánh mà nó thích ăn nhất vừa vui vẻ tâm sự.
- Quân này, ba em làm đầu bếp lâu chưa? Hôm bữa trong bệnh viện anh vẫn chưa được gặp mặt ba em đấy!!
- Dạ! Tại ông ấy có việc đột xuất ở nhà hàng nên về sớm.
- À, thế còn mẹ em làm gì dưới quê? Hôm bữa anh nghe cô nói là ở nhà có nông trại gì đó phải không?
- Dạ đúng rồi anh, mẹ em có quản lí một trang trại lớn ở dưới quê được thiết kế theo mô hình V.A.C.B. Ở đó trồng cà phê, lúa, ngô và nuôi heo, cá nhiều lắm. Tết này nếu được anh về quê em thử đi, đảm bảo thích lắm đó.
- Ừ nhất định anh sẽ lên đó thăm ba mẹ em như lời đã hứa mà. Với lại về quê em để ra mắt gia đình nữa chứ!
Nói đến đây anh nhìn nó cười khì còn Quân thì đâm ra ngượng ngùng. Chợt Trung nảy ra một trò thú vị. Anh lấy miếng giấy nhỏ kèm theo trong chiếc bánh bông lan xếp thành một con hạc giấy. Quân chăm chú nhìn anh tỉ mỉ gấp từng nét giấy mà mặt hiện lên hai chữ tò mò. Cho đến khi tác phẩm đã hoàn thành, Quân mới vỗ tay kêu lên.
- Ôi con hạc giấy đẹp quá! Công nhận anh gấp đẹp thật!
- Tặng cho em này. Hồi còn ở trong quân đội, anh cũng thường hay gấp hạc những khi buồn lắm. Từ nay mỗi khi em ăn bánh bông lan là phải nhớ đến anh đó nghen!
- Dạ. Em nhớ mà. Hihi
Quân cũng chợt nghĩ ra một trò. Nó lấy cây bút lông và xấp giấy nhắc nhở màu vàng mà nó mua ở trong siêu thi hồi nãy ra. Đoạn Quân dùng bút viết lên trên một mảnh giấy dòng chữ thật to “Quân yêu Trung mãi mãi”. Anh quan sát cử chỉ của nó rồi cứ tủm tỉm cười. Xong xuôi đâu đấy nó đứng dậy và nói.
- Để chứng minh tình yêu của em, em sẽ treo mảnh giấy này lên bụi cây này. Cứ mỗi lần cùng anh ra đây, em cũng sẽ viết một cái tương tự và treo nó lên cây như một lời hẹn ước nhé!
Anh không nói gì mà từ từ tiến lại chỗ bụi cây Quân đang đứng. Sau khi treo tờ giấy lên cây bằng một sợi dây ri băng nhỏ, Quân nhìn anh cười thật tươi. Bất chợt anh cúi người hôn lên má nó khiến Quân tròn xoe mắt. Nó giãy nãy.
- Anh này, ban ngày đó nha người ta nhìn thấy kì chết!
- Anh mặc kệ! Anh yêu em mà. Em làm anh cảm động quá. Hì hì
- Anh này…
Quân giấu khuôn mặt đang hồng lên và nhìn xuống tờ giấy hẹn ước của mình. Nó nhẹ bay trong gió va vào lá cây tạo ra âm thanh vui tai. Từ nay lùm cây này sẽ là cây uyên ương của anh và nó. Quân mỉm cười nghĩ vậy rồi cùng anh lên xe trở về nhà trọ.
Tối hôm đó Quân mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Nó thấy mình bị nhốt trong một kho cũi tối tăm cùng với một người phụ nữ lạ. Rồi anh chạy đến giải cứu cho nó nhưng lại bị ai đó đánh đến ngất xỉu. Nó hoảng hoạn la hét trong màn đêm tĩnh mịch.
Khi cơn ác mộng vừa đi qua thì thằng Quang nằm kế bên ngáp ngắn ngáp dài cau có.
- Ê Quân sao tự dưng la toáng lên thế?
Quân ngồi bật dậy thở hổn hển và đưa tay lau mồ hôi trên trán. Nỗi sợ hãi ập đến khiến trái tim nó đập thình thịch.
- Xin lỗi mày nha. Tại tao gặp ác mộng…
- Ờ ờ…oáp…Thôi ngủ tiếp đi.
Quân không trả lời mà ngồi đó thêm một lúc lâu mới dám nằm xuống ngủ tiếp. Nó hy vọng giấc mơ đó không phải là sự thật.
Bình luận truyện