Yêu Như Vậy Hận Là Thế
Chương 48: "Có phải em làm không?"
Khi Lương Tây về đến nhà thì Lương Cần đã làm một bàn đồ ăn lớn, đa số đều là những món Lương Tây thích ăn. Vừa vào đến cửa Lương Tây đã ngửi thấy mùi thơm, không khỏi chạy đến bên cạnh Lương Cần, ôm lấy bà hôn một cái, "Mẹ thật tốt."
Lương Cần không khỏi lắc đầu thở dài, nhìn Lương Tây dịu dàng như thể cô vẫn mãi là cô bé chưa trưởng thành.
Thái độ của Lương Tây đã làm dịu đi âu lo của Mộc Chính Nguyên và Lương Cần. Mặc dù đã đánh tiếng trước với hai ông bà về mối quan hệ của cô cùng Lạc Minh Khải nhưng khi cô quyết định ly hôn, hai ông bà không khỏi buồn rầu.
Lương Tây nói, sở dĩ cô chọn ly hôn không phải bởi vì Lạc Minh Khải làm gì có lỗi, chỉ cảm thấy hai người kết hôn lâu rồi nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra bản thân mình không thể chấp nhận được thân phận của Lạc Minh Khải. Cô không chịu được khi chồng mình cả ngày ra ngoài xã giao, lui tới những nơi phức tạp. Cho dù anh không muốn phản bội cô thì cũng không chắc sau này sẽ phát sinh thêm chuyện gì đó. Cô không chịu được, Lạc Minh Khải cũng không cho cô cảm giác an toàn, cô sợ nếu tiếp tục duy trì thì người khó chịu cũng chỉ là mình nên quyết định ly hôn, rời bỏ Lạc Minh Khải, trả tự do cho bản thân.
Lý do cô đưa ra rất hợp lý, cô không muốn dành cả thanh xuân của mình vào một cuộc hôn nhân không chắc chắn. Mặc dù đã nói rõ ràng nhưng Mộc Chính Nguyên cùng với Lương Cần vẫn luôn nghi ngờ, mẹ cô còn vài lần lén lau nước mắt. Mộc Chính Nguyên an ủi bà, "Lương Tây lớn rồi, con bé có lựa chọn riêng cho bản thân, chúng ta cũng không nên can thiệp quá nhiều. Nếu mà con bé nói dối chúng ta thì cũng là muốn chúng ta không phải buồn rầu. Nguyên nhân chính thế nào thì chúng ta cũng không nên tìm hiểu làm gì nữa."
"Trước kia tôi luôn hy vọng Lương Tây có thể mạnh mẽ hơn một chút, có thể đối mặt với mọi khó khăn. Sau khi con bé mạnh mẽ rồi thì tôi lại hy vọng con bé vẫn là tiểu công chúa vô ưu vô lo của tôi." Lương Cần lau nước mắt, sau đó phát hiện chồng mình đang nhìn mình nhíu mày, "Được rồi, tôi biết rồi. Ông lại muốn nói tôi tóc dài nhưng não ngắn." (Câu gốc nó là chân dài não ngắn, mình nghĩ tại chân bà LC không dài nên MCN kêu tóc dài não ngắn. =))))))
Hai vợ chồng có chung một quyết định, con gái hai người sẽ tự lựa chọn riêng con đường cho mình, bọn họ sẽ không tham gia vào nữa. Bọn họ không có khả năng cả đời bảo vệ cô cả đời, sẽ già, sẽ chết, bọn họ không thể cho cô cả đời dựa vào. Chỉ có cách cho cô tự đứng trên đôi chân của mình, tự lo cho cuộc sống của mình.
Sau bữa ăn, Lương Cần mới nói cho Lương Tây biết bà và ông Mộc Chính Nguyên đã từ bỏ quốc tịch, từ đây về sau bọn họ không còn là quốc tịch Trung Quốc nữa. Đây là chuyện mà ông bà chưa từng nghĩ tới cho đến khi Mộc Lương Tây đề nghị, bọn họ đều phản đối, mặc dù bây giờ việc định cư và lòng yêu nước không được đánh đồng nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới việc rời bỏ quê hương. Lương Cần chỉ cho rằng con gái mình bị những người Sùng Dương ảnh hưởng, còn từng khuyên bảo qua. Lúc ấy cô còn rất nhỏ, hai vợ chồng bà từng đưa cô đến tỉnh Sùng Dương xem nghi thức kéo cờ, cô là đứa trẻ khóc nhiều nhất trong tất cả các đứa trẻ khác...
Nhưng Lương Tây rất kiên trì, nhất quyết không nhượng bộ. Nhiều năm như vậy, cô rất ít khi nào nghiêm túc nói với bọn họ thu xếp đi định cư. Mộc Chính Nguyên biết cô đã thay đổi, cảm thấy cô làm như thế vì có lý do nên ông đã đồng ý.
"Ba mẹ, thật ra con có một nguyện vọng chính là để ba mẹ đi du lịch toàn thế giới. Từ lúc sinh con ra tới giờ ba mẹ đều giành tất cả thời gian cho con, hai người đã không còn dành nhiều thời gian cho bản thân nữa. Bây giờ con đã lớn, có thể tự lo cho mình, có thể tự mình đối mặt với khó khăn, con đã không cần ba mẹ phải dắt đi từng bước nữa rồi. Bây giờ ba mẹ hãy dành nhiều thời gian cho ba mẹ, sống trong thế giới hai người. Đây là nguyện vọng của con, ba mẹ nhất định phải thực hiện, chỉ có như thế thì lòng con gái của hai người mới yên tâm được." Lương Tây nhìn ba mẹ mình, nói lên.
Đơn giản mấy câu nhưng lại khiến cho vành mắt Lương Cần đỏ hoe.
Vì thế chuyện ly hôn của Lương Tây cũng không tạo sóng gió gì trong nhà. Lương Cần cũng từng hỏi khéo Lương Tây nguyên nhân chính dẫn đến ly hôn là gì, thân là người làm mẹ thì bà quả thật không yên tâm. Lương Tây đành nói với Lương Cần rằng cô không thể chịu được quan hệ giữa Lạc Minh Khải và Hạ Niệm Ý. Hai người đó đã yêu nhau từ thời cao trung, cô sợ bản thân vĩnh viễn không thể sánh nổi Hạ Niệm Ý nên dứt khoác chọn rời đi, dù sao bây giờ vẫn còn kịp. Lương Cần nghe xong thì khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa. Chuyện này cũng không nhắc lại ở Mộc gia nữa...
- --
Một thời gian dài chuẩn bị, Mộc thị chính thức bước vào vụ đấu thầu của Dương thị. Lục Diên Chiêu và Mộc Lương Tây đã chuẩn bị từ trước, so với vẻ mặt nghiêm túc của các giám đốc bộ phận khác nhau trong công ty thì vẻ mặt của họ tương đối nhẹ nhõm. Cho dù đang ngồi trên xe, Lương Tây cũng chỉ cười với Lục Diên Chiêu, "Chúng ta giống như đang tham gia một cuộc thi quan trọng ấy nhỉ? Giải biết bao cái đề, tốn bao nhiêu thời gian cũng chỉ để lấy được thành tích ưu tú trong cuộc thi."
Lục Diên Chiêu không thèm nể mặt, "Không giống, trong cuộc thi nếu có người làm không tốt, cùng lắm là sẽ tự sát. Còn cái này nếu chúng ta làm không tốt, lập tức có vô số người mất đi chén cơm, làm biết bao gia đình bị ảnh hưởng."
Lương Tây cười với y, "Vậy thì chúng ta phải cố lên."
"Em tham gia nhiều cuộc thi như vậy sao không rõ đạo lý này vậy, bình thường thì làm tốt nhưng ai lại đảm bảo lúc thi thì kết quả cũng tốt chứ."
"Tôi chỉ thích đem khả năng này đặt trên người người khác thôi."
Xe dừng lại ở cao ốc Dương thị, bên cạnh không ít người đang đứng đợi, nhiều đại diện các công ty đã đến đây từ sớm. Bọn họ không hẳn là tới sớm, nhưng cũng không phải là muộn. Lục Diên Chiêu và Mộc Lương Tây cùng bước xuống, vừa đi vào Dương thị lập tức nhìn thấy người quen, đều là đại diện tinh anh của các công ty. Bình thường ở các tiệc rượu đã gặp mặt không ít lần, bây giờ lại trở thành đối thủ cạnh tranh, cùng nhau tới đây. Trước đó Lục Diên Chiêu đã xác định được những công ty cạnh tranh có lợi nhất, ngoài ra còn có nhiều công ty khác tham gia.
Đứng trong thang máy, mọi người bắt đầu nói chuyện. Lương Tây đứng bên cạnh Lục Diên Chiêu, y là người tiếp chuyện còn cô chỉ phụ trách mỉm cười mà thôi.
Đến trước phòng hội nghị, mọi người được mời vào phòng nghỉ. Khi tới giờ sẽ có người mời họ vào phòng hội nghị.
Tại phòng nghỉ, Mộc Lương Tây nhìn thấy Lạc Minh Khải ngồi yên như pho tượng. Đối với Thịnh Á, vụ đấu thầu này tương đối quan trọng. Lạc Minh Khải tự mình ra trận cũng không có gì là khó hiểu. Anh mặc áo đen quần đen, biểu cảm với quần áo trên người hoàn toàn giống nhau, trên mặt hiện rõ bốn chữ -- đừng có quấy rầy.
Lục Diên CHiêu thấy Mộc Lương Tây nhìn Lạc Minh Khải, tới gần Lương Tây thấp giọng mở miệng, "Có phải em hối hận vì đã bỏ rơi người đàn ông đẹp trai kia không?"
"Rất hối hận." Cô nhìn Lục Diên Chiêu cười một tiếng.
Cử chỉ giữa bọn họ trong mắt Lạc Minh Khải lại mười phần mập mờ. Đã có người không ngừng đánh giá Mộc Lương Tây với Lạc Minh Khải, họ đều biết đây là một đôi vợ chồng, vậy cô với người đàn ông kia là gì đây?
Lạc Minh Khải phát hiện mình là trò đùa để Mộc Lương Tây chế giễu. Trước khi anh nói cô cách xa Lục Diên Chiêu một chút, nhưng lại không biết giữa bọn họ lại thân thiết đến thế. Lúc trước mình đang lo lắng điều gì? Lục Diên Chiêu nguyện ý vì Mộc Lương Tây mà đến Mộc thị, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ đã đến mức nào rồi?
Lạc Minh Khải, chuyện này không liên quan đến mày, không có quan hệ gì với mày hết. Anh tự nhủ chính mình như vậy.
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng ảm đạm, mọi người bắt đầu thấp giọng nói chuyện, dần dần rồi trở nên im bặt, có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Một lát sau có người mời bọn họ đến phòng hội nghị.
Số lượng các công ty đến nhiều hơn dự kiến. Có một số bước ra từ một phòng chờ khác, bây giờ họ gặp mặt nhau, mọi người bây giờ đều biết rõ mức độ cạnh tranh khốc liệt như thế nào. Họ vào trong cùng nhau, Dương Nhâm Phong đến sau, cười nói với mọi người: "Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu."
Nói xong những lời này, Dương Nham Phong cũng không nói gì nữa mà trực tiếp vào vấn đề chính. Mỗi đại diện công ty đều có một phút rưỡi để trình bày, sau khi trình bày hoàn tất thì người phụ trách Dương thị sẽ tiến hành đặt câu hỏi. Một đại diện trình bày và trả lời câu hỏi xong thì đại diện tiếp theo lại tiếp tục như vậy.
Khi tất cả mọi người đều hoàn thành xong phần trình bày và đặt câu hỏi, Dương thị chọn ra tám công ty mà ông tương đối hài lòng. Tám đại diện sẽ vào vòng trong tiếp tục cạnh tranh.
Từ đại diện này đến đại diện khác, bầu không khí càng lúc càng khẩn trương. Thịnh Á được xếp trước Mộc thị. Lúc người đại diện đứng lên, Mộc Lương Tây và Lục Diên Chiêu đồng thời nhìn sang, ấy vậy mà người ấy không phải là Lạc Minh Khải...
Lạc Minh Khải đến đây chỉ để xem thực lực của các đại diện sao?
Dương Nham Phong nghe Thịnh Á trình bày xong, dường như rất hài lòng, tự mình đặt ra một vấn đề. Hướng Kiệt đều tự tin trả lời khiến Dương Nham Phong nhìn bằng con mắt khác.
Thịnh Á hoàn thành, Dương Nham Phong tuyên bố tạm dừng để mọi người nghỉ ngơi vài phút. Ông ta mỉm cười nói không nên bàn tán những công ty trước, các đại diện phía sau nghỉ ngơi để phát huy xuất sắc hơn. Bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút.
Mặc dù là giờ nghỉ ngơi, nhưng cũng chẳng mấy ai rời đi. Lương Tây đi vệ sinh, sau khi bước ra thì thấy Lạc Minh Khải đang đứng cách cô không xa lắm. Anh nhìn cô một cái rồi rời đi. Cô nhớ rõ, bên kia là lối thoát hiểm nên đã đi theo.
Quả nhiên Lạc Minh Khải đang chờ cô ở đó, trên tay anh còn đang cầm một điếu thuốc. Nhìn cô bước tới thì híp mắt lại.
"Giữa em và Lục Diên Chiêu, quan hệ không rõ ràng." Anh nhẹ nhàng nói ra câu này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, tựa như cũng chẳng mong câu trả lời của cô là gì.
"Giống như những gì anh nhìn thấy." Nét mặt của cô vẫn như trước đây, vẫn là khuôn mặt tươi cười ngàn năm không đổi, "Lạc tổng muốn hỏi tôi chủ đề chẳng mấy thú vị này sao?"
Chẳng mấy thú vị, cô thấy nó như vậy đấy.
"Không phải. Đứa con của Hạ Niệm Ý là do em đâm trúng?"
Lương Tây híp mặt, khóe miệng giật giật, "Anh nên đổi câu hỏi một chút, phải là đứa con riêng của anh với mối tình đầu là do tôi đâm trúng?"
"Có phải em làm không?"
Anh cũng không bị lời nói châm chọc của cô mà ảnh hưởng.
"Anh muốn biết vậy sao?" Lương Tây cúi đầu suy nghĩ mấy giây, "Ba ngày sau tới nơi này, tôi sẽ cho anh biết, yên tâm, tôi sẽ thành thật."
Cô nói xong thì nở một nụ cười, nhưng nụ cười này lại mang vẻ châm chọc, đùa cợt lẫn với một chút khinh miệt. Lạc Minh Khải nhìn bóng lưng rời đi của cô, rốt cuộc cũng phải thừa nhận đây mới thật sự là Mộc Lương Tây, miệng nam mô nhưng bụng là một bồ dao găm. Có thể đem lời nói châm chọc thành dễ nghe, cảm xúc tức giận phập phồng cũng keo kiệt mà không có người khác.
Lương Cần không khỏi lắc đầu thở dài, nhìn Lương Tây dịu dàng như thể cô vẫn mãi là cô bé chưa trưởng thành.
Thái độ của Lương Tây đã làm dịu đi âu lo của Mộc Chính Nguyên và Lương Cần. Mặc dù đã đánh tiếng trước với hai ông bà về mối quan hệ của cô cùng Lạc Minh Khải nhưng khi cô quyết định ly hôn, hai ông bà không khỏi buồn rầu.
Lương Tây nói, sở dĩ cô chọn ly hôn không phải bởi vì Lạc Minh Khải làm gì có lỗi, chỉ cảm thấy hai người kết hôn lâu rồi nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra bản thân mình không thể chấp nhận được thân phận của Lạc Minh Khải. Cô không chịu được khi chồng mình cả ngày ra ngoài xã giao, lui tới những nơi phức tạp. Cho dù anh không muốn phản bội cô thì cũng không chắc sau này sẽ phát sinh thêm chuyện gì đó. Cô không chịu được, Lạc Minh Khải cũng không cho cô cảm giác an toàn, cô sợ nếu tiếp tục duy trì thì người khó chịu cũng chỉ là mình nên quyết định ly hôn, rời bỏ Lạc Minh Khải, trả tự do cho bản thân.
Lý do cô đưa ra rất hợp lý, cô không muốn dành cả thanh xuân của mình vào một cuộc hôn nhân không chắc chắn. Mặc dù đã nói rõ ràng nhưng Mộc Chính Nguyên cùng với Lương Cần vẫn luôn nghi ngờ, mẹ cô còn vài lần lén lau nước mắt. Mộc Chính Nguyên an ủi bà, "Lương Tây lớn rồi, con bé có lựa chọn riêng cho bản thân, chúng ta cũng không nên can thiệp quá nhiều. Nếu mà con bé nói dối chúng ta thì cũng là muốn chúng ta không phải buồn rầu. Nguyên nhân chính thế nào thì chúng ta cũng không nên tìm hiểu làm gì nữa."
"Trước kia tôi luôn hy vọng Lương Tây có thể mạnh mẽ hơn một chút, có thể đối mặt với mọi khó khăn. Sau khi con bé mạnh mẽ rồi thì tôi lại hy vọng con bé vẫn là tiểu công chúa vô ưu vô lo của tôi." Lương Cần lau nước mắt, sau đó phát hiện chồng mình đang nhìn mình nhíu mày, "Được rồi, tôi biết rồi. Ông lại muốn nói tôi tóc dài nhưng não ngắn." (Câu gốc nó là chân dài não ngắn, mình nghĩ tại chân bà LC không dài nên MCN kêu tóc dài não ngắn. =))))))
Hai vợ chồng có chung một quyết định, con gái hai người sẽ tự lựa chọn riêng con đường cho mình, bọn họ sẽ không tham gia vào nữa. Bọn họ không có khả năng cả đời bảo vệ cô cả đời, sẽ già, sẽ chết, bọn họ không thể cho cô cả đời dựa vào. Chỉ có cách cho cô tự đứng trên đôi chân của mình, tự lo cho cuộc sống của mình.
Sau bữa ăn, Lương Cần mới nói cho Lương Tây biết bà và ông Mộc Chính Nguyên đã từ bỏ quốc tịch, từ đây về sau bọn họ không còn là quốc tịch Trung Quốc nữa. Đây là chuyện mà ông bà chưa từng nghĩ tới cho đến khi Mộc Lương Tây đề nghị, bọn họ đều phản đối, mặc dù bây giờ việc định cư và lòng yêu nước không được đánh đồng nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới việc rời bỏ quê hương. Lương Cần chỉ cho rằng con gái mình bị những người Sùng Dương ảnh hưởng, còn từng khuyên bảo qua. Lúc ấy cô còn rất nhỏ, hai vợ chồng bà từng đưa cô đến tỉnh Sùng Dương xem nghi thức kéo cờ, cô là đứa trẻ khóc nhiều nhất trong tất cả các đứa trẻ khác...
Nhưng Lương Tây rất kiên trì, nhất quyết không nhượng bộ. Nhiều năm như vậy, cô rất ít khi nào nghiêm túc nói với bọn họ thu xếp đi định cư. Mộc Chính Nguyên biết cô đã thay đổi, cảm thấy cô làm như thế vì có lý do nên ông đã đồng ý.
"Ba mẹ, thật ra con có một nguyện vọng chính là để ba mẹ đi du lịch toàn thế giới. Từ lúc sinh con ra tới giờ ba mẹ đều giành tất cả thời gian cho con, hai người đã không còn dành nhiều thời gian cho bản thân nữa. Bây giờ con đã lớn, có thể tự lo cho mình, có thể tự mình đối mặt với khó khăn, con đã không cần ba mẹ phải dắt đi từng bước nữa rồi. Bây giờ ba mẹ hãy dành nhiều thời gian cho ba mẹ, sống trong thế giới hai người. Đây là nguyện vọng của con, ba mẹ nhất định phải thực hiện, chỉ có như thế thì lòng con gái của hai người mới yên tâm được." Lương Tây nhìn ba mẹ mình, nói lên.
Đơn giản mấy câu nhưng lại khiến cho vành mắt Lương Cần đỏ hoe.
Vì thế chuyện ly hôn của Lương Tây cũng không tạo sóng gió gì trong nhà. Lương Cần cũng từng hỏi khéo Lương Tây nguyên nhân chính dẫn đến ly hôn là gì, thân là người làm mẹ thì bà quả thật không yên tâm. Lương Tây đành nói với Lương Cần rằng cô không thể chịu được quan hệ giữa Lạc Minh Khải và Hạ Niệm Ý. Hai người đó đã yêu nhau từ thời cao trung, cô sợ bản thân vĩnh viễn không thể sánh nổi Hạ Niệm Ý nên dứt khoác chọn rời đi, dù sao bây giờ vẫn còn kịp. Lương Cần nghe xong thì khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa. Chuyện này cũng không nhắc lại ở Mộc gia nữa...
- --
Một thời gian dài chuẩn bị, Mộc thị chính thức bước vào vụ đấu thầu của Dương thị. Lục Diên Chiêu và Mộc Lương Tây đã chuẩn bị từ trước, so với vẻ mặt nghiêm túc của các giám đốc bộ phận khác nhau trong công ty thì vẻ mặt của họ tương đối nhẹ nhõm. Cho dù đang ngồi trên xe, Lương Tây cũng chỉ cười với Lục Diên Chiêu, "Chúng ta giống như đang tham gia một cuộc thi quan trọng ấy nhỉ? Giải biết bao cái đề, tốn bao nhiêu thời gian cũng chỉ để lấy được thành tích ưu tú trong cuộc thi."
Lục Diên Chiêu không thèm nể mặt, "Không giống, trong cuộc thi nếu có người làm không tốt, cùng lắm là sẽ tự sát. Còn cái này nếu chúng ta làm không tốt, lập tức có vô số người mất đi chén cơm, làm biết bao gia đình bị ảnh hưởng."
Lương Tây cười với y, "Vậy thì chúng ta phải cố lên."
"Em tham gia nhiều cuộc thi như vậy sao không rõ đạo lý này vậy, bình thường thì làm tốt nhưng ai lại đảm bảo lúc thi thì kết quả cũng tốt chứ."
"Tôi chỉ thích đem khả năng này đặt trên người người khác thôi."
Xe dừng lại ở cao ốc Dương thị, bên cạnh không ít người đang đứng đợi, nhiều đại diện các công ty đã đến đây từ sớm. Bọn họ không hẳn là tới sớm, nhưng cũng không phải là muộn. Lục Diên Chiêu và Mộc Lương Tây cùng bước xuống, vừa đi vào Dương thị lập tức nhìn thấy người quen, đều là đại diện tinh anh của các công ty. Bình thường ở các tiệc rượu đã gặp mặt không ít lần, bây giờ lại trở thành đối thủ cạnh tranh, cùng nhau tới đây. Trước đó Lục Diên Chiêu đã xác định được những công ty cạnh tranh có lợi nhất, ngoài ra còn có nhiều công ty khác tham gia.
Đứng trong thang máy, mọi người bắt đầu nói chuyện. Lương Tây đứng bên cạnh Lục Diên Chiêu, y là người tiếp chuyện còn cô chỉ phụ trách mỉm cười mà thôi.
Đến trước phòng hội nghị, mọi người được mời vào phòng nghỉ. Khi tới giờ sẽ có người mời họ vào phòng hội nghị.
Tại phòng nghỉ, Mộc Lương Tây nhìn thấy Lạc Minh Khải ngồi yên như pho tượng. Đối với Thịnh Á, vụ đấu thầu này tương đối quan trọng. Lạc Minh Khải tự mình ra trận cũng không có gì là khó hiểu. Anh mặc áo đen quần đen, biểu cảm với quần áo trên người hoàn toàn giống nhau, trên mặt hiện rõ bốn chữ -- đừng có quấy rầy.
Lục Diên CHiêu thấy Mộc Lương Tây nhìn Lạc Minh Khải, tới gần Lương Tây thấp giọng mở miệng, "Có phải em hối hận vì đã bỏ rơi người đàn ông đẹp trai kia không?"
"Rất hối hận." Cô nhìn Lục Diên Chiêu cười một tiếng.
Cử chỉ giữa bọn họ trong mắt Lạc Minh Khải lại mười phần mập mờ. Đã có người không ngừng đánh giá Mộc Lương Tây với Lạc Minh Khải, họ đều biết đây là một đôi vợ chồng, vậy cô với người đàn ông kia là gì đây?
Lạc Minh Khải phát hiện mình là trò đùa để Mộc Lương Tây chế giễu. Trước khi anh nói cô cách xa Lục Diên Chiêu một chút, nhưng lại không biết giữa bọn họ lại thân thiết đến thế. Lúc trước mình đang lo lắng điều gì? Lục Diên Chiêu nguyện ý vì Mộc Lương Tây mà đến Mộc thị, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ đã đến mức nào rồi?
Lạc Minh Khải, chuyện này không liên quan đến mày, không có quan hệ gì với mày hết. Anh tự nhủ chính mình như vậy.
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng ảm đạm, mọi người bắt đầu thấp giọng nói chuyện, dần dần rồi trở nên im bặt, có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Một lát sau có người mời bọn họ đến phòng hội nghị.
Số lượng các công ty đến nhiều hơn dự kiến. Có một số bước ra từ một phòng chờ khác, bây giờ họ gặp mặt nhau, mọi người bây giờ đều biết rõ mức độ cạnh tranh khốc liệt như thế nào. Họ vào trong cùng nhau, Dương Nhâm Phong đến sau, cười nói với mọi người: "Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu."
Nói xong những lời này, Dương Nham Phong cũng không nói gì nữa mà trực tiếp vào vấn đề chính. Mỗi đại diện công ty đều có một phút rưỡi để trình bày, sau khi trình bày hoàn tất thì người phụ trách Dương thị sẽ tiến hành đặt câu hỏi. Một đại diện trình bày và trả lời câu hỏi xong thì đại diện tiếp theo lại tiếp tục như vậy.
Khi tất cả mọi người đều hoàn thành xong phần trình bày và đặt câu hỏi, Dương thị chọn ra tám công ty mà ông tương đối hài lòng. Tám đại diện sẽ vào vòng trong tiếp tục cạnh tranh.
Từ đại diện này đến đại diện khác, bầu không khí càng lúc càng khẩn trương. Thịnh Á được xếp trước Mộc thị. Lúc người đại diện đứng lên, Mộc Lương Tây và Lục Diên Chiêu đồng thời nhìn sang, ấy vậy mà người ấy không phải là Lạc Minh Khải...
Lạc Minh Khải đến đây chỉ để xem thực lực của các đại diện sao?
Dương Nham Phong nghe Thịnh Á trình bày xong, dường như rất hài lòng, tự mình đặt ra một vấn đề. Hướng Kiệt đều tự tin trả lời khiến Dương Nham Phong nhìn bằng con mắt khác.
Thịnh Á hoàn thành, Dương Nham Phong tuyên bố tạm dừng để mọi người nghỉ ngơi vài phút. Ông ta mỉm cười nói không nên bàn tán những công ty trước, các đại diện phía sau nghỉ ngơi để phát huy xuất sắc hơn. Bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút.
Mặc dù là giờ nghỉ ngơi, nhưng cũng chẳng mấy ai rời đi. Lương Tây đi vệ sinh, sau khi bước ra thì thấy Lạc Minh Khải đang đứng cách cô không xa lắm. Anh nhìn cô một cái rồi rời đi. Cô nhớ rõ, bên kia là lối thoát hiểm nên đã đi theo.
Quả nhiên Lạc Minh Khải đang chờ cô ở đó, trên tay anh còn đang cầm một điếu thuốc. Nhìn cô bước tới thì híp mắt lại.
"Giữa em và Lục Diên Chiêu, quan hệ không rõ ràng." Anh nhẹ nhàng nói ra câu này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, tựa như cũng chẳng mong câu trả lời của cô là gì.
"Giống như những gì anh nhìn thấy." Nét mặt của cô vẫn như trước đây, vẫn là khuôn mặt tươi cười ngàn năm không đổi, "Lạc tổng muốn hỏi tôi chủ đề chẳng mấy thú vị này sao?"
Chẳng mấy thú vị, cô thấy nó như vậy đấy.
"Không phải. Đứa con của Hạ Niệm Ý là do em đâm trúng?"
Lương Tây híp mặt, khóe miệng giật giật, "Anh nên đổi câu hỏi một chút, phải là đứa con riêng của anh với mối tình đầu là do tôi đâm trúng?"
"Có phải em làm không?"
Anh cũng không bị lời nói châm chọc của cô mà ảnh hưởng.
"Anh muốn biết vậy sao?" Lương Tây cúi đầu suy nghĩ mấy giây, "Ba ngày sau tới nơi này, tôi sẽ cho anh biết, yên tâm, tôi sẽ thành thật."
Cô nói xong thì nở một nụ cười, nhưng nụ cười này lại mang vẻ châm chọc, đùa cợt lẫn với một chút khinh miệt. Lạc Minh Khải nhìn bóng lưng rời đi của cô, rốt cuộc cũng phải thừa nhận đây mới thật sự là Mộc Lương Tây, miệng nam mô nhưng bụng là một bồ dao găm. Có thể đem lời nói châm chọc thành dễ nghe, cảm xúc tức giận phập phồng cũng keo kiệt mà không có người khác.
Bình luận truyện