Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam
Chương 57
Dọc đường đi, Bạch Nguyệt chỉ im lặng, không nói gì.
Đoan Phù Dung lúc bắt đầu vẫn luôn uyên thuyên, thấy Bạch Nguyệt không để ý, cũng không dám tiếp lời, may có Thải Hà giúp nàng đỡ xấu hổ. Hai người câu được câu không trò chuyện.
Nhưng Bạch Nguyệt lại cảm thấy khó chịu, nghe sao mà giống ruồi bay vo ve bên tai ấy.
Giữa trưa, xe ngựa ngừng lại. Gần đây không có thôn xóm nào. Xuống xe, Thải Hà nhanh chóng lấy lương khô và nước ra chia đều cho mọi người, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi mới lên đường.
Bạch Nguyệt đi tới ven đường, tựa vào gốc đại thụ nghỉ ngơi. Gió nhẹ nhàng thổi lướt qua mái tóc dài của nàng, như có như không trêu đùa trên gò má nàng , Lê Ngạo Nhiên lẳng lặng đi tới ngồi xuống bên cạnh.
“ Mệt lắm à?” Lê Ngạo Nhiên dịu dàng hỏi.
“ Không sao.” Bạch Nguyệt lắc đầu, nhưng thật lòng cảm thấy Lê Ngạo Nhiên quá chiều chuộng làm nàng băn khoăn. Ôn nhu trả lời:“ Cảm ơn huynh. Cảm ơn huynh bao dung tính tùy hứng của ta”.
“ Ngốc quá , sao lại cảm ơn chứ?!” Lê Ngạo Nhiên sủng nịnh mỉm cười.
Đoan Phù Dung nhẹ nhàng đến bên cạnh Thải Hà, vẻ mặt có chút thẹn thùng. Thải Hà nhìn Đoan Phù Dung có gì muốn nói nhưng cứ ngập ngừng, không khỏi bật cười. Vỗ bụi cỏ bên cạnh, có ý bảo nàng cũng ngồi xuống.
Đoan Phù Dung nhìn bụi cỏ, cúi đầu, ánh mắt thoáng lộ vẻ căm ghét, nhưng lại mau chóng biến mất. Xấu hổ ngồi xuống, rồi ghé sát tai Thải Hà nhỏ giọng nói :“ Công tử nhà ngươi đã cưới vợ chưa?”
Thải Hà cười khúc khích, hóa ra cô nương này để ý chủ tử, nhưng chưa hỏi ý chủ tử, nên không thể nói thẳng ra chủ tử là nữ. Lại sợ làm hại tương lai cô nương này, Thải Hà uyển chuyển trả lời:“ Công tử nhà ta đã thành thân.”
“ Cái gì?” Đoan Phù Dung giật mình, nhưng đôi mắt lại chẳng có gì là kinh ngạc cả.
“ Đúng vậy, Đoan cô nương là một cô nương tốt, nhất định sẽ tìm được người trong sạch.” Thải Hà không đành lòng, nhẹ nhàng an ủi.
“ Vậy, công tử có muốn …..cưới thiếp không?” Đoan Phù Dung giống như chỉ bâng quơ nói, không thẹn thùng chút nào.
“ Điều này……” Thải Hà cảm thấy hơi khó chịu, vị cô nương này dung mạo xinh đẹp như thế, làn da nõn nà, trắng trẻo, sao lại muốn làm thiếp người ta?
Cách đó không xa, những lời này đã sớm lọt vào ta Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn. Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng nhìn Đoan Phù Dung, nữ tử này là ai phái tới? Thì thầm bên tai Bạch Nguyệt:“ Nàng phát hiện từ lúc nào?”
Bạch Nguyệt miễn cưỡng mở mắt, ngáp dài trả lời:“ Ngay khi kêu cứu đã biết rồi, cứ nghĩ là vì huynh mà đến, ai dè, là vì ta.”
“ Người ta muốn hạ mình làm thiếp nàng kìa!” Giọng Lê Ngạo Nhiên trong trẻo, lạnh nhạt, nhưng trong thanh âm ẩn chứa sự tức giận .
“ Ha ha……” Bạch Nguyệt bật cười, hắn là đang ghen sao? Nhưng mà, ăn dấm chua vì cái gì nhỉ?
“ Còn cười nữa, ngươi xem xem, đầu Lê đại Cung chủ nhà bọn này đang bốc khói kìa!” Nghe thoáng qua như là Lăng Ngôn khuyên bảo, kì thực là đang quạt gió thổi lửa vào.
“ Đã biết rồi, chờ đến tối đi. Tối nay nàng ta sẽ ra tay.” Bạch Nguyệt cười khẽ, quay đầu nhìn Thải Hà cười bất đắc dĩ, trong lòng đã đưa ra quyết định, tiểu nha đầu ngốc này, không thích hợp đi theo bên cạnh nàng rồi . Nếu trong tương lai, lại vì nha đầu này hảo tâm, mà mang đến rắc rối cho Lê Ngạo Nhiên, vậy nàng sẽ không thể tha thứ cho chính mình được.
Bạch Nguyệt ngửa đầu thở dài. Mắc sai lầm, thì đầu tiên là phải tự kiểm điểm, đây đã là một thói quen khắc cốt ghi tâm. Kết bạn bè, nếu bị ai đó phản bội, không nên trách họ, mà nên trách mình mờ mắt. Tự dưng lại kết bạn với người như thế, không phải sao?
Lại lên đường, ngồi trong xe ngựa đương nhiên là Thải Hà và Đoan Phù Dung vẫn hăng say trò chuyện. Bạch Nguyệt ngắm nhìn phong cảnh bên ngòai đến xuất thần. Từng bóng cây cao lớn không ngừng lùi về phía chân trời, những cây thông xanh um, lại có những cơn gió man mát thổi, khiến tâm trí càng khoan khóai.
Ngồi phía đối diện là Đoan Phù Dung, thỉnh thoảng ánh mắt chợt lóe lên tia sáng kỳ dị, rồi liền biến mất.
Ban đêm, mọi người trọ lại tại một thị trấn nhỏ, không phồn hoa đông đúc lắm. Chỉ có một khách điếm duy nhất, cũng không được lớn lắm, nhưng khá sạch sẽ. Còn có một gian tiểu viện thanh tịnh nữa. Trong hậu viện có bày sẵn bộ bàn ghế, cũng trồng khá nhiều hoa cỏ, Bạch Nguyệt rất vừa lòng. Dùng cơm xong, ra đây hóng gió là một ý kiến không tồi.
Ăn cơm xong, mọi người ra hậu viện nghỉ ngơi, mà Bạch Nguyệt thì đang luyện tập bộ tiên pháp Lê Ngạo Nhiên đã dạy. Vừa tập vừa than vãn. Cứ nghĩ chọn roi là một loại vũ khí để ra oai, không ngờ, khi tập mới biết thật không dễ chút nào. Mà Lăng Ngôn lại đứng một bên cười trộm, càng khiến Bạch Nguyệt tức điên.
“ Không tập nữa!” Bạch Nguyệt thở hổn hển, chạy đến ghế ngồi phịch xuống, Thải Hà vội vàng săn sóc, lau mồ hôi giùm nàng.
“ Không cần gấp, cứ từ từ.” Lê Ngạo Nhiên lên tiếng an ủi.
Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn Bách Hoa Tiên, không hiểu sao khi trong tay lại Lê Ngạo Nhiên thì uy lực mạnh mẽ như vậy, mà trong tay nàng lại không ra hình dạng gì . Thật ra, chính nàng cũng hiểu rõ, căn cơ của mình quá yếu , thậm chí nội lực trụ cột không có tí nào , sao có thể luyện được bộ tiên pháp này? Nhưng, nàng phải mạnh mẽ hơn, phải đuổi kịp người đàn ông này!
“ À? Mà cái cô Phù Dung gì đó đâu rồi?” Bạch Nguyệt nhìn quanh, không thấy cô nàng Phù Dung ‘mạnh mẽ’ kia đâu cả.
“ Đoan cô nương đang pha trà cho người. Còn nói, tập võ xong, người sẽ rất khát.” Thải Hà nhanh miệng giải thích. Nàng rất có hảo cảm với cô nương kia, từng tiếng nói, từng hành động đều làm người ta phải đau lòng, quan tâm.
“ À, vậy sao ?” Bạch Nguyệt không chút để ý trả lời. Rồi quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên hỏi.“ Có phương pháp nào giúp đẩy nhanh quá trình không vậy?”
“ Không có.” Lê Ngạo Nhiên trả lời dứt khoát, hủy diệt niềm mong ước của Bạch Nguyệt.
“ Vậy, có cách nào để tăng nội lực không? Ví dụ như ăn đại bổ hoàn, hay một vị cao thủ nào đó truyền công lực cho ta được không hả?” Bạch Nguyệt cười gian, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Vừa dứt lời, mọi người trố mắt nhìn nàng.
“ Ngươi sao có ý nghĩ kỳ quái như vậy hả? Làm gì có loại thuốc nào như thế? Hơn nữa, tìm cao thủ võ lâm dễ lắm sao ? Cho dù tìm được , thì tại sao họ phải truyền công lực tu luyện cả đời cho ngươi?” Lăng Ngôn không lưu tình tát nước lạnh cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ánh mắt hi vọng nhìn sang Lê Ngạo Nhiên, hi vọng nghe được một đáp án khác, nhưng Lê Ngạo Nhiên cũng gật đầu:“ Đúng thế, công phu không thể vay mượn, đều phải tự luyện tập mà có.”
“ Haizzz……” Bạch Nguyệt thất vọng, thở dài. Tính cách trẻ con làm mọi người bật cười.
Trên hành lang, đôi tay bưng trà run rẩy, gương mặt cũng méo xệch, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, thở sâu bình ổn khí tức. Mân môi, cười mỉm, cho đến khi sắc mặt bình thường, mới bước ra từ chỗ khuất.
“ Công tử, cực khổ rồi. Xin mời dùng trà.” Đoan Phù Dung bưng khay trà, đi tới trước mặt mọi người. Cười dịu dàng.
“ Ak? Sao có mỗi một ly, thiên vị quá vậy?” Thải Hà trêu ghẹo.
Đoan Phù Dung thẹn thùng, thấp giọng trả lời:“ Chỉ mỗi công tử đang luyện võ.”
Bạch Nguyệt nhận lấy ly trà, tùy ý trả lời:“ Cảm tạ.” Đưa lên ly trà lên miệng .
Ánh mắt Đoan Phù Dung loé tia mừng rỡ, nhưng che đậy rất kỹ, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt. Uống hết đi, uống hết đi, trong lòng không ngừng lên tiếng thúc giục, cơ hồ sắp thốt lên thành lời.
Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt bưng ly trà, tim cũng đập nhanh hơn.
Đột nhiên, Bạch Nguyệt ngừng lại, cười một tiếng, rồi đặt ly trà xuống. Đoan Phù Dung vừa thấy, tim muốn nhảy bật lên cổ họng, nhưng trên mặt ra vẻ uất ức tủi thân.” Sao công tử không uống? Chẳng lẽ chê ta pha trà không tốt? Ta đã tự đun nước, rồi tự tay đi tìm trà. Mà chủ tiệm cũng nói đây là loại trà ngon nhất trong trấn.”
Bạch Nguyệt dựa vào bàn ,một tay chống cằm, đôi mắt sáng quắc nhìn Đoan Phù Dung, nhìn chăm chú cho đến khi Đoan Phù Dung thẹn thùng cúi đầu, Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn vẫn im lặng, giống như không tồn tại, chỉ lẳng lặng đứng một bên. Chỉ có Thải Hà không hiểu gì.
“ Thải Hà, ngươi nghĩ muốn đi theo ta bao lâu?” Bạch Nguyệt không trả lời Đoan Phù Dung, lại quay đầu hỏi Thải Hà đang rối rắm không hiểu chuyện gì. Câu hỏi khó hiểu quá.
Thải Hà giật mình, không hiểu tại sao Bạch Nguyệt lại đột nhiên hỏi như vậy. Nhưng vẫn trả lời dứt khoát.” Muốn cả đời theo chủ tử.”
“ Nhưng ta không hi vọng ngươi đi theo để cản chân ta, không muốn vì tính thiện lương ngu xuẩn của ngươi mà trực tiếp hay gián tiếp tổn thương đến ta hoặc người ta để ý.” Giọng nàng nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đoan Phù Dung. Đoan Phù Dung giật mình, ra vẻ cũng không hiểu gì hết. Cảm nhận ánh mắt sắc lạnh từ Bạch Nguyệt, vẻ mặt buồn tủi.
Thải Hà không hiểu rõ, cảm giác có cái gì đó đè nén, rất khó chịu, nhưng không biết phải trả lời gì nữa. Bạch Nguyệt trước mắt nàng sao mà xa lạ đến vậy, lạnh lùng như tảng băng ngàn năm, không là vạn năm mới đúng, khiến người ta không sao hô hấp nổi.
“ Những gì ta nói, ngươi nghe hiểu không?” Bạch Nguyệt giận tái mặt.
“ Biết ạ.” Thải Hà cắn môi. Thầm khóc, chủ tử đang mắng nàng sao?
“ Được rồi, vậy thì ngươi hãy nhớ kỹ những chuyện ngươi đã làm ngày hôm nay, mở to mắt mà nhìn cho kỹ! Nhìn cho rõ mọi chuyện!” Giọng Bạch Nguyệt lạnh như băng khiến Thải Hà run rẩy.
“ Phù Dung tỷ ak~” Bạch Nguyệt đột nhiên thấp giọng, dịu dàng nói.“ Sao lại phiền Phù Dung tỷ pha trà cho ta? Vất vả rồi, ngồi xuống đi.”
Đoan Phù Dung nghe cuộc đối thoại vừa rồi, cả người đầy mồ hôi. Xú nữ nhân này định nói gì? Muốn làm gì?
Chờ Đoan Phù Dung từ từ ngồi xuống, Bạch Nguyệt cười tà, đặt ly trà trước mặt Đoan Phù Dung:“ Phù Dung tỷ, tỷ vất vả quá, cốc trà này, tỷ uống đi. Ta không thích uống trà.”
Sắc mặt Đoan Phù Dung khẽ biến, nhưng lại lập tức ra vẻ thẹn, ngượng ngùng trả lời:“ Đây là trà tiểu nữ tử pha tặng công tử, công tử không thích sao?” Dứt lời, đôi mắt to tròn mọng nước, ai oán nhìn Bạch Nguyệt. Khóe mắt khẽ liếc Lê Ngạo Nhiên đang đứng phía sau, trong lòng càng thêm hận. Tiện nhân! Lại có thể quen biết một người xuất sắc đến vậy, mà nàng lại không thể trực tiếp gặp mặt người trong lòng. Lần hành động này, là nàng đánh cược, cược xem có thể lấy cái mạng thối của ả hay không? Cho dù không thể lấy lại thứ của mình, thì nàng cũng không để nó đoạt được!
Thấy Bạch Nguyệt không phản ứng, Đoan Phù Dung lại tiếp lời.” Công tử, đây là trà ta pha vì chàng, sao ta lại uống được?”
Bạch Nguyệt cười lạnh, roi trong tay quật mạnh, giọng lạnh lẽo như băng.” Nếu ta muốn Phù Dung tỷ uống? Tỷ uống hay không?”
Đoan Phù Dung nghiến răng, tay nắm chặt. Đồ đê tiện! Sao không uống hả? Thật muốn nhảy bổ lên, vạch miệng ả ra, mà đổ trà vào! Chỉ cần trà vào miệng, dù có Thánh y thì sao chứ?
“ Công tử, ngài đang chê tiểu nữ tử sao?Nhưng người ta không muốn đâu mà...” Đoan Phù Dung thanh âm nũng nịu.
“ Ta chê ngươi đấy, đã làm sao? Uống hay không?” Bạch Nguyệt trầm giọng, khiến Đoan Phù Dung thầm mắng liên tiếp, đồ tiện nhân, đê tiện!
Thải Hà nhìn một màn trước mắt, định xen vào nhưng không dám, nàng phát hiện có cái gì đó là lạ, nhưng không nói được.
Đoan Phù Dung mắt đẫm lệ.” Nếu công tử không thích tiểu nữ tử, tiểu nữ tử rời đi là được rồi, cần gì phải vậy?” Giọng nói đầy tủi hờn khiến nam nhân hận không thể ngay lập tức ôm nàng vào lòng mà dịu dàng vỗ về.
Đáng tiếc, hai nam nhân ở đây không phải người thường. Mà Thải Hà là nữ. Còn lại chỉ có người giả nam, Bạch Nguyệt.
“ Mộc Mẫu Kê, là ngươi đúng không ? Hóa ra ngươi không chết. Mà bộ dạng này của ngươi thật ghê tởm. Không tham gia chọn hoa khôi thật uổng phí! Ngươi dùng độc gì thế?” Bạch Nguyệt cười khúc khích, từng lời nói sắc bén của nàng làm Thải Hà biến sắc.
“ Tiểu nữ tử không rõ ngài đang nói gì.” Đoan Phù Dung cố gắng trấn định, vẻ mặt vô tội cùng ủy khuất nhìn Bạch Nguyệt.
“ Vô sắc vô vị? Hay chỉ đơn giản là đau bụng, đứt ruột?” Bạch Nguyệt cười lạnh.“ Ta không ngờ là ngươi có thể giả vờ dịu dàng đến thế, có khi đủ để tranh tài với đầu bảng nha.”
Đoan Phù Dung nhịn không được gương mặt trở nên cau có. Tay nắm chặt nổi cả gân xanh.
Trong trà có độc? Thải Hà xông lên, hất cả ly trà xuống bồn hoa bên cạnh.
Chỉ nghe ‘soạt’ một tiếng, cả bồn hoa bỗng chốc héo rũ. Rồi hóa thành bụi, bị gió thổi bay không còn dấu tích.
Lê Ngạo Nhiên cũng biến sắc. Hóa ra là loại độc này!
“ Kịch độc!” Thải Hà thất thanh kêu lên, sợ hãi. Lập tức bị Lăng Ngôn kéo xa khỏi Đoan Phù Dung.
“ Thuật Dịch Dung của ngươi cũng khá lắm, làm biến mất cả nếp nhăn nơi khoé mắt.” Bạch Nguyệt mỉm cười, tiếp tục trêu ghẹo.” Nhưng cái tên nghe thật …. không dám khen, Phù Dung , ‘tục’ thế mà ngươi cũng nghĩ ra được.” Đơn giản là vì cái tên này ở thế giới trước kia của Bạch Nguyệt, nó quá mạnh mẽ.
Mộc Xảo Hề rốt cục không chịu đựng nổi, xé rách mặt nạ dịch dung, lộ ra mặt thật nhan sắc không thua kém gương mặt trước. Nhưng hiện giờ, mặt mũi cau có vặn vẹo, ánh mắt chứa đầy thù hận, nếu có thể giết người không biết Bạch Nguyệt đã phải chết mấy trăm lần? Thật tiếc, ánh mắt ấy không giết được người, nhưng làm cho Bạch Nguyệt vui vẻ đến cười thành tiếng khi nhìn người đang đứng trước mặt mình .
“ Bạch Nguyệt! Đồ tiện nhân!!!” Mộc Xảo Hề lập tức rút kiếm, nhắm hướng Bạch Nguyệt mà đánh tới.
Bạch Nguyệt lui lại, kêu to:“ Lăng Ngôn, lên! Ngạo Nhiên lại đây bảo vệ” Giọng nói tràn đầy mỉa mai, càng chọc giận Mộc Xảo Hề .
“ Vì sao luôn là ta?” Lăng Ngôn rút kiếm đánh trả Mộc Xảo Hề, bất mãn, không thể quay đầu xem ai đó đang đứng thong thả một chỗ cách đó không xa.
Lê Ngạo Nhiên không trả lời, chỉ đứng lặng yên quan sát. Sắc mặt Thải Hà tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu. Cảm giác trong lòng nàng bây giờ không có từ nào có thể diễn tả hết được . Đều tại nàng! Tất cả đều do nàng mà ra! Đều do mình quá tốt bụng, thiếu chút nữa làm hại chủ nhân! Có cái gì đó sắp trào ra khoé mắt.
“ Không được khóc! Ngẩng đầu nhìn cho kỹ vào.” Giọng Bạch Nguyệt vang lên, nhưng không có ý trách mắng gì cả.
Thải Hà lấy tay lau sạch nước mắt, rồi ngẩng đầu nhìn.
“ Không thể trách ngươi được, nhưng nếu có lần sau, cố mà nghĩ cho kỹ vào.” Bạch Nguyệt mềm giọng, từ tốn khuyên.” Nàng nói là bỏ nhà chạy trốn, còn nói gia đinh, kiệu phu đã bị giết. Đã bỏ nhà trốn đi sao còn có gia đinh? Người cứu nàng rõ ràng là Lăng Ngôn, mang quần áo cho nàng mặc rõ là ngươi, vậy sao nàng chỉ quỳ xuống cám ơn ta?” Bạch Nguyệt phân tích. Cũng giống như ở thời hiện đại, mấy tên lừa đảo đi tìm xe nào nhãn hiệu nổi tiếng rồi giả vờ đụng vào. Đụng vào chân lại ôm cánh tay kêu đau. Tức cười!
Thải Hà cắn chặt môi, cố khắc sâu từng lời Bạch Nguyệt.
“ Ta không có trách ngươi, ta chỉ muốn nhắc nhở mà thôi. Nếu muốn đi theo ta, thì phải biết ‘giả chết’,….. phải có mắt nhìn một chút. Có lòng tốt giúp đỡ người không phải là xấu, nhưng không phải chuyện nào cũng can thiệp vào được, cần suy nghĩ kỹ rồi hẵng hành động.” Bạch Nguyệt từ từ nói với Thải Hà.
Thải Hà cắn chặt môi đến mức chảy máu, Bạch Nguyệt thấy thế, thở dài, vươn tay đặt lên vai Thải Hà vỗ vỗ, ngượng ngùng nói:“ Được rồi, xin lỗi, ta nói hơi quá.”
Thải Hà dần dần bình tĩnh lại, lắc mạnh đầu:“ Không! Không! Không phải lỗi của người.”
“ Vậy ngươi có giận ta không?” Bạch Nguyệt vô tội, nháy mắt.
“ Không, ta không có!” Thải Hà biện bạch.
Lê Ngạo Nhiên thầm bất đắc dĩ, bên kia đánh nhau loạn cả lên, vậy mà bên này hai nàng thản nhiên nói chuyện phiếm.
Lăng Ngôn giống diều hâu bắt gà con, chỉ đùa giỡn, không có ra tay thật sự. Mặt Mộc Xảo Hề ửng đỏ, không biết vì giận hay là quá mệt.
“ Không có tức giận là tốt rồi.” Bạch Nguyệt cười rộ, quay đầu nói với Lê Ngạo Nhiên.“ Nàng ta đã trúng châm gì đó của huynh , sao giờ còn có thể làm loạn thế này?”
“ Là người đêm đó đánh lén nàng? Chắc có người giúp nàng ta lấy châm ra khỏi cơ thể.” Lê Ngạo Nhiên giật mình, trả lời.
“ Ừ. Chính là nàng. Cao số thật.” Bạch Nguyệt châm chọc.
Mộc Xảo Hề chảy mồ hôi đầm đìa, không thể chịu đựng thêm nữa. Bất đắc dĩ, nàng không cao tay như hắn ta. Không chịu nổi nữa, hơi thở rối loạn. Tên hỗn đản này! Mộc Xảo Hề tức giận đến mức muốn phun ra lửa.
“ Sao nàng biết ả ta là cái gì mộc cái gì gà đó?” Lê Ngạo Nhiên tò mò hỏi.
Đoan Phù Dung lúc bắt đầu vẫn luôn uyên thuyên, thấy Bạch Nguyệt không để ý, cũng không dám tiếp lời, may có Thải Hà giúp nàng đỡ xấu hổ. Hai người câu được câu không trò chuyện.
Nhưng Bạch Nguyệt lại cảm thấy khó chịu, nghe sao mà giống ruồi bay vo ve bên tai ấy.
Giữa trưa, xe ngựa ngừng lại. Gần đây không có thôn xóm nào. Xuống xe, Thải Hà nhanh chóng lấy lương khô và nước ra chia đều cho mọi người, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi mới lên đường.
Bạch Nguyệt đi tới ven đường, tựa vào gốc đại thụ nghỉ ngơi. Gió nhẹ nhàng thổi lướt qua mái tóc dài của nàng, như có như không trêu đùa trên gò má nàng , Lê Ngạo Nhiên lẳng lặng đi tới ngồi xuống bên cạnh.
“ Mệt lắm à?” Lê Ngạo Nhiên dịu dàng hỏi.
“ Không sao.” Bạch Nguyệt lắc đầu, nhưng thật lòng cảm thấy Lê Ngạo Nhiên quá chiều chuộng làm nàng băn khoăn. Ôn nhu trả lời:“ Cảm ơn huynh. Cảm ơn huynh bao dung tính tùy hứng của ta”.
“ Ngốc quá , sao lại cảm ơn chứ?!” Lê Ngạo Nhiên sủng nịnh mỉm cười.
Đoan Phù Dung nhẹ nhàng đến bên cạnh Thải Hà, vẻ mặt có chút thẹn thùng. Thải Hà nhìn Đoan Phù Dung có gì muốn nói nhưng cứ ngập ngừng, không khỏi bật cười. Vỗ bụi cỏ bên cạnh, có ý bảo nàng cũng ngồi xuống.
Đoan Phù Dung nhìn bụi cỏ, cúi đầu, ánh mắt thoáng lộ vẻ căm ghét, nhưng lại mau chóng biến mất. Xấu hổ ngồi xuống, rồi ghé sát tai Thải Hà nhỏ giọng nói :“ Công tử nhà ngươi đã cưới vợ chưa?”
Thải Hà cười khúc khích, hóa ra cô nương này để ý chủ tử, nhưng chưa hỏi ý chủ tử, nên không thể nói thẳng ra chủ tử là nữ. Lại sợ làm hại tương lai cô nương này, Thải Hà uyển chuyển trả lời:“ Công tử nhà ta đã thành thân.”
“ Cái gì?” Đoan Phù Dung giật mình, nhưng đôi mắt lại chẳng có gì là kinh ngạc cả.
“ Đúng vậy, Đoan cô nương là một cô nương tốt, nhất định sẽ tìm được người trong sạch.” Thải Hà không đành lòng, nhẹ nhàng an ủi.
“ Vậy, công tử có muốn …..cưới thiếp không?” Đoan Phù Dung giống như chỉ bâng quơ nói, không thẹn thùng chút nào.
“ Điều này……” Thải Hà cảm thấy hơi khó chịu, vị cô nương này dung mạo xinh đẹp như thế, làn da nõn nà, trắng trẻo, sao lại muốn làm thiếp người ta?
Cách đó không xa, những lời này đã sớm lọt vào ta Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn. Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng nhìn Đoan Phù Dung, nữ tử này là ai phái tới? Thì thầm bên tai Bạch Nguyệt:“ Nàng phát hiện từ lúc nào?”
Bạch Nguyệt miễn cưỡng mở mắt, ngáp dài trả lời:“ Ngay khi kêu cứu đã biết rồi, cứ nghĩ là vì huynh mà đến, ai dè, là vì ta.”
“ Người ta muốn hạ mình làm thiếp nàng kìa!” Giọng Lê Ngạo Nhiên trong trẻo, lạnh nhạt, nhưng trong thanh âm ẩn chứa sự tức giận .
“ Ha ha……” Bạch Nguyệt bật cười, hắn là đang ghen sao? Nhưng mà, ăn dấm chua vì cái gì nhỉ?
“ Còn cười nữa, ngươi xem xem, đầu Lê đại Cung chủ nhà bọn này đang bốc khói kìa!” Nghe thoáng qua như là Lăng Ngôn khuyên bảo, kì thực là đang quạt gió thổi lửa vào.
“ Đã biết rồi, chờ đến tối đi. Tối nay nàng ta sẽ ra tay.” Bạch Nguyệt cười khẽ, quay đầu nhìn Thải Hà cười bất đắc dĩ, trong lòng đã đưa ra quyết định, tiểu nha đầu ngốc này, không thích hợp đi theo bên cạnh nàng rồi . Nếu trong tương lai, lại vì nha đầu này hảo tâm, mà mang đến rắc rối cho Lê Ngạo Nhiên, vậy nàng sẽ không thể tha thứ cho chính mình được.
Bạch Nguyệt ngửa đầu thở dài. Mắc sai lầm, thì đầu tiên là phải tự kiểm điểm, đây đã là một thói quen khắc cốt ghi tâm. Kết bạn bè, nếu bị ai đó phản bội, không nên trách họ, mà nên trách mình mờ mắt. Tự dưng lại kết bạn với người như thế, không phải sao?
Lại lên đường, ngồi trong xe ngựa đương nhiên là Thải Hà và Đoan Phù Dung vẫn hăng say trò chuyện. Bạch Nguyệt ngắm nhìn phong cảnh bên ngòai đến xuất thần. Từng bóng cây cao lớn không ngừng lùi về phía chân trời, những cây thông xanh um, lại có những cơn gió man mát thổi, khiến tâm trí càng khoan khóai.
Ngồi phía đối diện là Đoan Phù Dung, thỉnh thoảng ánh mắt chợt lóe lên tia sáng kỳ dị, rồi liền biến mất.
Ban đêm, mọi người trọ lại tại một thị trấn nhỏ, không phồn hoa đông đúc lắm. Chỉ có một khách điếm duy nhất, cũng không được lớn lắm, nhưng khá sạch sẽ. Còn có một gian tiểu viện thanh tịnh nữa. Trong hậu viện có bày sẵn bộ bàn ghế, cũng trồng khá nhiều hoa cỏ, Bạch Nguyệt rất vừa lòng. Dùng cơm xong, ra đây hóng gió là một ý kiến không tồi.
Ăn cơm xong, mọi người ra hậu viện nghỉ ngơi, mà Bạch Nguyệt thì đang luyện tập bộ tiên pháp Lê Ngạo Nhiên đã dạy. Vừa tập vừa than vãn. Cứ nghĩ chọn roi là một loại vũ khí để ra oai, không ngờ, khi tập mới biết thật không dễ chút nào. Mà Lăng Ngôn lại đứng một bên cười trộm, càng khiến Bạch Nguyệt tức điên.
“ Không tập nữa!” Bạch Nguyệt thở hổn hển, chạy đến ghế ngồi phịch xuống, Thải Hà vội vàng săn sóc, lau mồ hôi giùm nàng.
“ Không cần gấp, cứ từ từ.” Lê Ngạo Nhiên lên tiếng an ủi.
Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn Bách Hoa Tiên, không hiểu sao khi trong tay lại Lê Ngạo Nhiên thì uy lực mạnh mẽ như vậy, mà trong tay nàng lại không ra hình dạng gì . Thật ra, chính nàng cũng hiểu rõ, căn cơ của mình quá yếu , thậm chí nội lực trụ cột không có tí nào , sao có thể luyện được bộ tiên pháp này? Nhưng, nàng phải mạnh mẽ hơn, phải đuổi kịp người đàn ông này!
“ À? Mà cái cô Phù Dung gì đó đâu rồi?” Bạch Nguyệt nhìn quanh, không thấy cô nàng Phù Dung ‘mạnh mẽ’ kia đâu cả.
“ Đoan cô nương đang pha trà cho người. Còn nói, tập võ xong, người sẽ rất khát.” Thải Hà nhanh miệng giải thích. Nàng rất có hảo cảm với cô nương kia, từng tiếng nói, từng hành động đều làm người ta phải đau lòng, quan tâm.
“ À, vậy sao ?” Bạch Nguyệt không chút để ý trả lời. Rồi quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên hỏi.“ Có phương pháp nào giúp đẩy nhanh quá trình không vậy?”
“ Không có.” Lê Ngạo Nhiên trả lời dứt khoát, hủy diệt niềm mong ước của Bạch Nguyệt.
“ Vậy, có cách nào để tăng nội lực không? Ví dụ như ăn đại bổ hoàn, hay một vị cao thủ nào đó truyền công lực cho ta được không hả?” Bạch Nguyệt cười gian, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Vừa dứt lời, mọi người trố mắt nhìn nàng.
“ Ngươi sao có ý nghĩ kỳ quái như vậy hả? Làm gì có loại thuốc nào như thế? Hơn nữa, tìm cao thủ võ lâm dễ lắm sao ? Cho dù tìm được , thì tại sao họ phải truyền công lực tu luyện cả đời cho ngươi?” Lăng Ngôn không lưu tình tát nước lạnh cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ánh mắt hi vọng nhìn sang Lê Ngạo Nhiên, hi vọng nghe được một đáp án khác, nhưng Lê Ngạo Nhiên cũng gật đầu:“ Đúng thế, công phu không thể vay mượn, đều phải tự luyện tập mà có.”
“ Haizzz……” Bạch Nguyệt thất vọng, thở dài. Tính cách trẻ con làm mọi người bật cười.
Trên hành lang, đôi tay bưng trà run rẩy, gương mặt cũng méo xệch, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, thở sâu bình ổn khí tức. Mân môi, cười mỉm, cho đến khi sắc mặt bình thường, mới bước ra từ chỗ khuất.
“ Công tử, cực khổ rồi. Xin mời dùng trà.” Đoan Phù Dung bưng khay trà, đi tới trước mặt mọi người. Cười dịu dàng.
“ Ak? Sao có mỗi một ly, thiên vị quá vậy?” Thải Hà trêu ghẹo.
Đoan Phù Dung thẹn thùng, thấp giọng trả lời:“ Chỉ mỗi công tử đang luyện võ.”
Bạch Nguyệt nhận lấy ly trà, tùy ý trả lời:“ Cảm tạ.” Đưa lên ly trà lên miệng .
Ánh mắt Đoan Phù Dung loé tia mừng rỡ, nhưng che đậy rất kỹ, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt. Uống hết đi, uống hết đi, trong lòng không ngừng lên tiếng thúc giục, cơ hồ sắp thốt lên thành lời.
Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt bưng ly trà, tim cũng đập nhanh hơn.
Đột nhiên, Bạch Nguyệt ngừng lại, cười một tiếng, rồi đặt ly trà xuống. Đoan Phù Dung vừa thấy, tim muốn nhảy bật lên cổ họng, nhưng trên mặt ra vẻ uất ức tủi thân.” Sao công tử không uống? Chẳng lẽ chê ta pha trà không tốt? Ta đã tự đun nước, rồi tự tay đi tìm trà. Mà chủ tiệm cũng nói đây là loại trà ngon nhất trong trấn.”
Bạch Nguyệt dựa vào bàn ,một tay chống cằm, đôi mắt sáng quắc nhìn Đoan Phù Dung, nhìn chăm chú cho đến khi Đoan Phù Dung thẹn thùng cúi đầu, Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn vẫn im lặng, giống như không tồn tại, chỉ lẳng lặng đứng một bên. Chỉ có Thải Hà không hiểu gì.
“ Thải Hà, ngươi nghĩ muốn đi theo ta bao lâu?” Bạch Nguyệt không trả lời Đoan Phù Dung, lại quay đầu hỏi Thải Hà đang rối rắm không hiểu chuyện gì. Câu hỏi khó hiểu quá.
Thải Hà giật mình, không hiểu tại sao Bạch Nguyệt lại đột nhiên hỏi như vậy. Nhưng vẫn trả lời dứt khoát.” Muốn cả đời theo chủ tử.”
“ Nhưng ta không hi vọng ngươi đi theo để cản chân ta, không muốn vì tính thiện lương ngu xuẩn của ngươi mà trực tiếp hay gián tiếp tổn thương đến ta hoặc người ta để ý.” Giọng nàng nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đoan Phù Dung. Đoan Phù Dung giật mình, ra vẻ cũng không hiểu gì hết. Cảm nhận ánh mắt sắc lạnh từ Bạch Nguyệt, vẻ mặt buồn tủi.
Thải Hà không hiểu rõ, cảm giác có cái gì đó đè nén, rất khó chịu, nhưng không biết phải trả lời gì nữa. Bạch Nguyệt trước mắt nàng sao mà xa lạ đến vậy, lạnh lùng như tảng băng ngàn năm, không là vạn năm mới đúng, khiến người ta không sao hô hấp nổi.
“ Những gì ta nói, ngươi nghe hiểu không?” Bạch Nguyệt giận tái mặt.
“ Biết ạ.” Thải Hà cắn môi. Thầm khóc, chủ tử đang mắng nàng sao?
“ Được rồi, vậy thì ngươi hãy nhớ kỹ những chuyện ngươi đã làm ngày hôm nay, mở to mắt mà nhìn cho kỹ! Nhìn cho rõ mọi chuyện!” Giọng Bạch Nguyệt lạnh như băng khiến Thải Hà run rẩy.
“ Phù Dung tỷ ak~” Bạch Nguyệt đột nhiên thấp giọng, dịu dàng nói.“ Sao lại phiền Phù Dung tỷ pha trà cho ta? Vất vả rồi, ngồi xuống đi.”
Đoan Phù Dung nghe cuộc đối thoại vừa rồi, cả người đầy mồ hôi. Xú nữ nhân này định nói gì? Muốn làm gì?
Chờ Đoan Phù Dung từ từ ngồi xuống, Bạch Nguyệt cười tà, đặt ly trà trước mặt Đoan Phù Dung:“ Phù Dung tỷ, tỷ vất vả quá, cốc trà này, tỷ uống đi. Ta không thích uống trà.”
Sắc mặt Đoan Phù Dung khẽ biến, nhưng lại lập tức ra vẻ thẹn, ngượng ngùng trả lời:“ Đây là trà tiểu nữ tử pha tặng công tử, công tử không thích sao?” Dứt lời, đôi mắt to tròn mọng nước, ai oán nhìn Bạch Nguyệt. Khóe mắt khẽ liếc Lê Ngạo Nhiên đang đứng phía sau, trong lòng càng thêm hận. Tiện nhân! Lại có thể quen biết một người xuất sắc đến vậy, mà nàng lại không thể trực tiếp gặp mặt người trong lòng. Lần hành động này, là nàng đánh cược, cược xem có thể lấy cái mạng thối của ả hay không? Cho dù không thể lấy lại thứ của mình, thì nàng cũng không để nó đoạt được!
Thấy Bạch Nguyệt không phản ứng, Đoan Phù Dung lại tiếp lời.” Công tử, đây là trà ta pha vì chàng, sao ta lại uống được?”
Bạch Nguyệt cười lạnh, roi trong tay quật mạnh, giọng lạnh lẽo như băng.” Nếu ta muốn Phù Dung tỷ uống? Tỷ uống hay không?”
Đoan Phù Dung nghiến răng, tay nắm chặt. Đồ đê tiện! Sao không uống hả? Thật muốn nhảy bổ lên, vạch miệng ả ra, mà đổ trà vào! Chỉ cần trà vào miệng, dù có Thánh y thì sao chứ?
“ Công tử, ngài đang chê tiểu nữ tử sao?Nhưng người ta không muốn đâu mà...” Đoan Phù Dung thanh âm nũng nịu.
“ Ta chê ngươi đấy, đã làm sao? Uống hay không?” Bạch Nguyệt trầm giọng, khiến Đoan Phù Dung thầm mắng liên tiếp, đồ tiện nhân, đê tiện!
Thải Hà nhìn một màn trước mắt, định xen vào nhưng không dám, nàng phát hiện có cái gì đó là lạ, nhưng không nói được.
Đoan Phù Dung mắt đẫm lệ.” Nếu công tử không thích tiểu nữ tử, tiểu nữ tử rời đi là được rồi, cần gì phải vậy?” Giọng nói đầy tủi hờn khiến nam nhân hận không thể ngay lập tức ôm nàng vào lòng mà dịu dàng vỗ về.
Đáng tiếc, hai nam nhân ở đây không phải người thường. Mà Thải Hà là nữ. Còn lại chỉ có người giả nam, Bạch Nguyệt.
“ Mộc Mẫu Kê, là ngươi đúng không ? Hóa ra ngươi không chết. Mà bộ dạng này của ngươi thật ghê tởm. Không tham gia chọn hoa khôi thật uổng phí! Ngươi dùng độc gì thế?” Bạch Nguyệt cười khúc khích, từng lời nói sắc bén của nàng làm Thải Hà biến sắc.
“ Tiểu nữ tử không rõ ngài đang nói gì.” Đoan Phù Dung cố gắng trấn định, vẻ mặt vô tội cùng ủy khuất nhìn Bạch Nguyệt.
“ Vô sắc vô vị? Hay chỉ đơn giản là đau bụng, đứt ruột?” Bạch Nguyệt cười lạnh.“ Ta không ngờ là ngươi có thể giả vờ dịu dàng đến thế, có khi đủ để tranh tài với đầu bảng nha.”
Đoan Phù Dung nhịn không được gương mặt trở nên cau có. Tay nắm chặt nổi cả gân xanh.
Trong trà có độc? Thải Hà xông lên, hất cả ly trà xuống bồn hoa bên cạnh.
Chỉ nghe ‘soạt’ một tiếng, cả bồn hoa bỗng chốc héo rũ. Rồi hóa thành bụi, bị gió thổi bay không còn dấu tích.
Lê Ngạo Nhiên cũng biến sắc. Hóa ra là loại độc này!
“ Kịch độc!” Thải Hà thất thanh kêu lên, sợ hãi. Lập tức bị Lăng Ngôn kéo xa khỏi Đoan Phù Dung.
“ Thuật Dịch Dung của ngươi cũng khá lắm, làm biến mất cả nếp nhăn nơi khoé mắt.” Bạch Nguyệt mỉm cười, tiếp tục trêu ghẹo.” Nhưng cái tên nghe thật …. không dám khen, Phù Dung , ‘tục’ thế mà ngươi cũng nghĩ ra được.” Đơn giản là vì cái tên này ở thế giới trước kia của Bạch Nguyệt, nó quá mạnh mẽ.
Mộc Xảo Hề rốt cục không chịu đựng nổi, xé rách mặt nạ dịch dung, lộ ra mặt thật nhan sắc không thua kém gương mặt trước. Nhưng hiện giờ, mặt mũi cau có vặn vẹo, ánh mắt chứa đầy thù hận, nếu có thể giết người không biết Bạch Nguyệt đã phải chết mấy trăm lần? Thật tiếc, ánh mắt ấy không giết được người, nhưng làm cho Bạch Nguyệt vui vẻ đến cười thành tiếng khi nhìn người đang đứng trước mặt mình .
“ Bạch Nguyệt! Đồ tiện nhân!!!” Mộc Xảo Hề lập tức rút kiếm, nhắm hướng Bạch Nguyệt mà đánh tới.
Bạch Nguyệt lui lại, kêu to:“ Lăng Ngôn, lên! Ngạo Nhiên lại đây bảo vệ” Giọng nói tràn đầy mỉa mai, càng chọc giận Mộc Xảo Hề .
“ Vì sao luôn là ta?” Lăng Ngôn rút kiếm đánh trả Mộc Xảo Hề, bất mãn, không thể quay đầu xem ai đó đang đứng thong thả một chỗ cách đó không xa.
Lê Ngạo Nhiên không trả lời, chỉ đứng lặng yên quan sát. Sắc mặt Thải Hà tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu. Cảm giác trong lòng nàng bây giờ không có từ nào có thể diễn tả hết được . Đều tại nàng! Tất cả đều do nàng mà ra! Đều do mình quá tốt bụng, thiếu chút nữa làm hại chủ nhân! Có cái gì đó sắp trào ra khoé mắt.
“ Không được khóc! Ngẩng đầu nhìn cho kỹ vào.” Giọng Bạch Nguyệt vang lên, nhưng không có ý trách mắng gì cả.
Thải Hà lấy tay lau sạch nước mắt, rồi ngẩng đầu nhìn.
“ Không thể trách ngươi được, nhưng nếu có lần sau, cố mà nghĩ cho kỹ vào.” Bạch Nguyệt mềm giọng, từ tốn khuyên.” Nàng nói là bỏ nhà chạy trốn, còn nói gia đinh, kiệu phu đã bị giết. Đã bỏ nhà trốn đi sao còn có gia đinh? Người cứu nàng rõ ràng là Lăng Ngôn, mang quần áo cho nàng mặc rõ là ngươi, vậy sao nàng chỉ quỳ xuống cám ơn ta?” Bạch Nguyệt phân tích. Cũng giống như ở thời hiện đại, mấy tên lừa đảo đi tìm xe nào nhãn hiệu nổi tiếng rồi giả vờ đụng vào. Đụng vào chân lại ôm cánh tay kêu đau. Tức cười!
Thải Hà cắn chặt môi, cố khắc sâu từng lời Bạch Nguyệt.
“ Ta không có trách ngươi, ta chỉ muốn nhắc nhở mà thôi. Nếu muốn đi theo ta, thì phải biết ‘giả chết’,….. phải có mắt nhìn một chút. Có lòng tốt giúp đỡ người không phải là xấu, nhưng không phải chuyện nào cũng can thiệp vào được, cần suy nghĩ kỹ rồi hẵng hành động.” Bạch Nguyệt từ từ nói với Thải Hà.
Thải Hà cắn chặt môi đến mức chảy máu, Bạch Nguyệt thấy thế, thở dài, vươn tay đặt lên vai Thải Hà vỗ vỗ, ngượng ngùng nói:“ Được rồi, xin lỗi, ta nói hơi quá.”
Thải Hà dần dần bình tĩnh lại, lắc mạnh đầu:“ Không! Không! Không phải lỗi của người.”
“ Vậy ngươi có giận ta không?” Bạch Nguyệt vô tội, nháy mắt.
“ Không, ta không có!” Thải Hà biện bạch.
Lê Ngạo Nhiên thầm bất đắc dĩ, bên kia đánh nhau loạn cả lên, vậy mà bên này hai nàng thản nhiên nói chuyện phiếm.
Lăng Ngôn giống diều hâu bắt gà con, chỉ đùa giỡn, không có ra tay thật sự. Mặt Mộc Xảo Hề ửng đỏ, không biết vì giận hay là quá mệt.
“ Không có tức giận là tốt rồi.” Bạch Nguyệt cười rộ, quay đầu nói với Lê Ngạo Nhiên.“ Nàng ta đã trúng châm gì đó của huynh , sao giờ còn có thể làm loạn thế này?”
“ Là người đêm đó đánh lén nàng? Chắc có người giúp nàng ta lấy châm ra khỏi cơ thể.” Lê Ngạo Nhiên giật mình, trả lời.
“ Ừ. Chính là nàng. Cao số thật.” Bạch Nguyệt châm chọc.
Mộc Xảo Hề chảy mồ hôi đầm đìa, không thể chịu đựng thêm nữa. Bất đắc dĩ, nàng không cao tay như hắn ta. Không chịu nổi nữa, hơi thở rối loạn. Tên hỗn đản này! Mộc Xảo Hề tức giận đến mức muốn phun ra lửa.
“ Sao nàng biết ả ta là cái gì mộc cái gì gà đó?” Lê Ngạo Nhiên tò mò hỏi.
Bình luận truyện