Yêu Nữa Được Không ?
Chương 20
- Cháu tìm ai?
- Đây có phải là nhà của Lý Đoàn Duy không ạ?
- Cô là mẹ nó. Có chuyện gì thế?
- Sau khi đi dự tiệc cưới ở Đà Nẵng, về đến thành phố anh ta vẫn còn say. Cháu đưa anh ấy về tận nhà trao trả lại cho bác.
- Thế hả? Thằng Duy đâu rồi cháu?
- Anh ta vẫn ngủ trong xe. Để cháu …
- À thôi khỏi, cháu cứ để đó quản gia sẽ lái vào. Cô cảm ơn cháu nhé! Cháu là bạn gái nó à?
- Không ạ!
Tuệ Lâm đáp nhanh gọn rồi cười một nụ cười duyên. Bà Quế cảm thấy hơi là lạ, có điều gì đó làm bà cảm thấy cô nàng Tuệ Lâm này không bình thường. Bà hỏi:
- Tên cháu là gì?
- Huỳnh Tuệ Lâm. Cũng không sớm nữa. Cháu về cô nhé!
- Tạm biệt! Khi nào có rãnh lại đến nhé. Cháu rất dễ thương.
- Cảm ơn cô ạ!
Bà Quế bước vào nhà, quản gia và người giúp việc đã lôi được cậu ấm Đoàn Duy ra khỏi xe và dìu lên phòng. Lau nước mát cho cậu con trai Đoàn Duy, nhìn một lát rồi bà Quế lại lắc đầu:
- Mình nghĩ đi đâu rồi. Không thể có chuyện đó được. Làm sao lại có chuyện trùng hợp như thế. Không phải! Không phải!
Bà dằn vặt bước ra rồi lại bỏ về phòng. Lật ảnh của ông Gia Đoàn lúc còn sống ra và ngồi nhìn. Xong rồi lật lại ảnh phía sau, một tấm ảnh được dán nhỏ hình một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Bà Quế xếp lại, lạnh lùng nhìn vào gương và nói:
- Lý Gia Đoàn, ông đã vô tình thì không được trách tôi vô nghĩa.
Buổi tối, Duy mới tỉnh rượu. Anh chàng cảm thấy khá tỉnh táo với làn nước lạnh chảy từ đầu, qua da thịt rồi từ từ ăn sâu vào trong. Xuống ăn cơm tối, Duy cảm thấy không vui khi có cả Trần Kiên cùng ăn tối với gia đình. Nhưng anh không muốn để điều đó cho bà Quế thấy, Duy chào cho có lệ:
- Chú Kiên, mẹ cháu mời chú đến ăn tối đó hả? Quý hóa quá!
- Đi chơi về rồi đó hả?
- Vâng.
Duy nhìn bà Quế, bà có vẻ ý tứ hơn khi có mặt Duy. Đợi lúc bà xuống nhà bếp lấy thêm thức ăn. Anh ăn một ít rồi gợi chuyện:
- Chú Kiên, nghe nói ba cháu gặp tai nạn ở hầm đèo Hải Vân hả chú?
- Ừ. Sao vậy?
- Không. Tính ra từ lúc về nước đến nay, cháu vẫn chưa biết nhiều về cái chết của ông ấy.
- Kể ra đó là một tai nạn không đáng có. Nếu ba cháu không quá say xỉn.
Trông thấy bà Quế từ phía dưới hớn hở bước lên. Ông Trần Kiên phủi tay:
- Chuyện này chúng ta sẽ nói sau.
- Sao vậy ạ?
- Nếu cháu cứ tiếp tục muốn thấy mẹ cháu buồn.
- Ồ … Thế hả chú?
- Hai chú cháu nói gì mà vui vẻ vậy?
Duy nhếch mép cười:
- À không … chú cháu con chỉ nói đến chuyện rượu chè thôi. Chú nhắc con không nên lái xe nếu đang say rượu.
- Anh Kiên không biết cậu Đoàn Duy của nhà này đi đâu cũng có một kiều nữ bên cạnh à? Hôm trước có một cô bé xinh xắn đưa nó về tận nhà đấy.
- Ai vậy Tân chủ tịch?
- Cô bé trông rất đáng yêu. Bạn gái của con hả Duy?
Duy không nói gì, chỉ mỉm cười nói lãng cho qua chuyện. Bà Quế vẫn không chịu và tiếp tục quay lại câu chuyện:
- Duy, hôm nào dắt cô bé ấy về nhà cùng ăn tối con nhé! Mẹ và chú Trần Kiên sẽ chấm điểm hộ con.
- Cả mẹ cũng cho là cô ấy xinh xắn à?
- Thế con không cho là vậy sao?
- Con có nói gì đâu ạ.
Nhoẻn cười khi nghĩ về Tuệ Lâm, nhưng sực nhớ lại một điều gì làm Duy bừng tỉnh. Đầu óc anh lại trống rỗng. Dù Tuệ Lâm là một cô nàng khá thú vị, khiến người ta muốn gặp thêm lần nữa sau lần gặp đầu tiên nhưng tận sau trong lòng, khó lòng mà nói Duy đã quên được tất cả mọi chuyện. Trước mắt anh bây giờ còn nhiều chuyện quan trọng hơn là chuyện tình yêu và hôn nhân …
Ngoài kia trăng thật đẹp!
- Đây có phải là nhà của Lý Đoàn Duy không ạ?
- Cô là mẹ nó. Có chuyện gì thế?
- Sau khi đi dự tiệc cưới ở Đà Nẵng, về đến thành phố anh ta vẫn còn say. Cháu đưa anh ấy về tận nhà trao trả lại cho bác.
- Thế hả? Thằng Duy đâu rồi cháu?
- Anh ta vẫn ngủ trong xe. Để cháu …
- À thôi khỏi, cháu cứ để đó quản gia sẽ lái vào. Cô cảm ơn cháu nhé! Cháu là bạn gái nó à?
- Không ạ!
Tuệ Lâm đáp nhanh gọn rồi cười một nụ cười duyên. Bà Quế cảm thấy hơi là lạ, có điều gì đó làm bà cảm thấy cô nàng Tuệ Lâm này không bình thường. Bà hỏi:
- Tên cháu là gì?
- Huỳnh Tuệ Lâm. Cũng không sớm nữa. Cháu về cô nhé!
- Tạm biệt! Khi nào có rãnh lại đến nhé. Cháu rất dễ thương.
- Cảm ơn cô ạ!
Bà Quế bước vào nhà, quản gia và người giúp việc đã lôi được cậu ấm Đoàn Duy ra khỏi xe và dìu lên phòng. Lau nước mát cho cậu con trai Đoàn Duy, nhìn một lát rồi bà Quế lại lắc đầu:
- Mình nghĩ đi đâu rồi. Không thể có chuyện đó được. Làm sao lại có chuyện trùng hợp như thế. Không phải! Không phải!
Bà dằn vặt bước ra rồi lại bỏ về phòng. Lật ảnh của ông Gia Đoàn lúc còn sống ra và ngồi nhìn. Xong rồi lật lại ảnh phía sau, một tấm ảnh được dán nhỏ hình một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Bà Quế xếp lại, lạnh lùng nhìn vào gương và nói:
- Lý Gia Đoàn, ông đã vô tình thì không được trách tôi vô nghĩa.
Buổi tối, Duy mới tỉnh rượu. Anh chàng cảm thấy khá tỉnh táo với làn nước lạnh chảy từ đầu, qua da thịt rồi từ từ ăn sâu vào trong. Xuống ăn cơm tối, Duy cảm thấy không vui khi có cả Trần Kiên cùng ăn tối với gia đình. Nhưng anh không muốn để điều đó cho bà Quế thấy, Duy chào cho có lệ:
- Chú Kiên, mẹ cháu mời chú đến ăn tối đó hả? Quý hóa quá!
- Đi chơi về rồi đó hả?
- Vâng.
Duy nhìn bà Quế, bà có vẻ ý tứ hơn khi có mặt Duy. Đợi lúc bà xuống nhà bếp lấy thêm thức ăn. Anh ăn một ít rồi gợi chuyện:
- Chú Kiên, nghe nói ba cháu gặp tai nạn ở hầm đèo Hải Vân hả chú?
- Ừ. Sao vậy?
- Không. Tính ra từ lúc về nước đến nay, cháu vẫn chưa biết nhiều về cái chết của ông ấy.
- Kể ra đó là một tai nạn không đáng có. Nếu ba cháu không quá say xỉn.
Trông thấy bà Quế từ phía dưới hớn hở bước lên. Ông Trần Kiên phủi tay:
- Chuyện này chúng ta sẽ nói sau.
- Sao vậy ạ?
- Nếu cháu cứ tiếp tục muốn thấy mẹ cháu buồn.
- Ồ … Thế hả chú?
- Hai chú cháu nói gì mà vui vẻ vậy?
Duy nhếch mép cười:
- À không … chú cháu con chỉ nói đến chuyện rượu chè thôi. Chú nhắc con không nên lái xe nếu đang say rượu.
- Anh Kiên không biết cậu Đoàn Duy của nhà này đi đâu cũng có một kiều nữ bên cạnh à? Hôm trước có một cô bé xinh xắn đưa nó về tận nhà đấy.
- Ai vậy Tân chủ tịch?
- Cô bé trông rất đáng yêu. Bạn gái của con hả Duy?
Duy không nói gì, chỉ mỉm cười nói lãng cho qua chuyện. Bà Quế vẫn không chịu và tiếp tục quay lại câu chuyện:
- Duy, hôm nào dắt cô bé ấy về nhà cùng ăn tối con nhé! Mẹ và chú Trần Kiên sẽ chấm điểm hộ con.
- Cả mẹ cũng cho là cô ấy xinh xắn à?
- Thế con không cho là vậy sao?
- Con có nói gì đâu ạ.
Nhoẻn cười khi nghĩ về Tuệ Lâm, nhưng sực nhớ lại một điều gì làm Duy bừng tỉnh. Đầu óc anh lại trống rỗng. Dù Tuệ Lâm là một cô nàng khá thú vị, khiến người ta muốn gặp thêm lần nữa sau lần gặp đầu tiên nhưng tận sau trong lòng, khó lòng mà nói Duy đã quên được tất cả mọi chuyện. Trước mắt anh bây giờ còn nhiều chuyện quan trọng hơn là chuyện tình yêu và hôn nhân …
Ngoài kia trăng thật đẹp!
Bình luận truyện