Yêu Quái Thư Trai

Chương 115: Mẫu Đơn (5)



Cuối cùng, Lục Tri Phi và Thương Tứ cũng tìm được ngõ nhỏ kia, nó vốn gọi là ngõ Bảo Tứ, bên cạnh giếng nước còn trồng một góc đa rất lớn.

Hai người đứng xa xa nhìn Tô Xảo Lan ở bên cạnh giếng nước vo gạo rửa rau, vành mắt đỏ ửng như mắt thỏ. Thương Tứ biết Lục Tri Phi đau lòng cô bé này, vì vậy cũng không giục cậu rời đi.

Một lát sau, Lục Tri Phi bỗng nhiên bảo Thương Tứ đứng tại chỗ chờ, bản thân thì xoay người chạy ra đầu ngõ, cũng không biết là đi làm gì. Thương Tứ có chút không hiểu ra sao, bất quá cũng chẳng bao lâu Lục Tri Phi lại trở về, trong tay còn cầm một xâu mứt quả.

Ánh mắt của Thương Tứ chuyển từ xâu mứt quả nọ lên người Tô Xảo Lan, rất nhanh đã hiểu dụng ý của Lục Tri Phi, sau đó bất đắc dĩ cười cười, chỉ là trong nụ cười kia lại có nhiều thêm vài phần ấm áp.

Hắn đã đi qua vô số câu chuyện, bàng quan vô số buồn vui, cũng đã quen giữ lấy thân phận của khách qua đường, đối với những việc xảy ra không quá để tâm đến, cũng không can thiệp vào sự phát triển vốn dĩ. Thế nhưng Lục Tri Phi lại không giống, thanh niên này còn giữ nguyên sơ tâm, cho dù biết rõ mình có làm nhiều hơn nữa ở nơi này, câu chuyện chân thật cũng không có khả năng phát sinh bất kỳ thay đổi nào, thế nhưng vẫn hy vọng mình có thể tạo ra một ít cải biến.

“Xin chào.” Lục Tri Phi đi tới, cúi người xuống chào hỏi với Tô Xảo Lan.

Tô Xảo Lan vội vàng dùng tay áo dụi mắt một cái, ngẩng đầu, “Ngài… xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Lục Tri Phi mỉm cười, “Tôi là bằng hữu của Tiểu Kiều tiên sinh của dinh thự họ Kiều, hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, cậu ấy nhờ tôi đến mời cha của em đi chụp ảnh cho cậu ấy.”

“A, là bằng hữu của Tiểu Kiều tiên sinh sao? Mời ngài vào nhà.” Đôi mắt đen bóng của Tô Xảo Lan lộ ra tia sáng, vội vàng mời Lục Tri Phi vào nhà ngồi.

Lục Tri Phi phấ phất tay, đưa mứt quả tới, “Vừa rồi lúc đến đây tôi tiện tay mua cái này, tặng cho em”

Tô Xảo Lan nhìn mứt quả có chút do dự, sau đó xua tay, “Không cần, ngài quá khách khí rồi.”

“Cầm đi, chỉ là một xâu mứt quả mà thôi.” Lục Tri Phi kiên trì, “Gần đây bên ngoài có đủ loại tin đồn, hai người lại còn nguyện ý đến dinh thự họ Kiều, Tiểu Kiều tiên sinh nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Gương mặt của Tô Xảo Lan lập tức đỏ lên, vội vàng giải thích: “Không phải, bọn họ, bọn họ chỉ là nhất thời không hiểu, Tiểu Kiều tiên sinh là người tốt, em…”

Lục Tri Phi ôn hòa cắt lời, nhét mứt quả vào trong tay nàng, nói: “Không sao cả, những người khác không hiểu không phải vẫn còn có em sao?”

“Thế nhưng em… em chỉ là một đứa trẻ chuyện gì cũng không hiểu.” Tô Xảo Lan cúi đầu nắm chặt xâu mứt.

“Một ngày nào đó em sẽ lớn lên.” Lục Tri Phi xoa xoa đầu nàng, “Trong lúc người khác chỉ biết quang quác mắng người, em sẽ trở thành người xuất sắc như Tiểu Kiều tiên sinh vậy.”

Tô Xảo Lan bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn mong ước, “Thật vậy chăng?”

“Thật chứ.” Lục Tri Phi gật đầu.

Tô Xảo Lan rốt cục nở nụ cười, có lẽ do gương mặt của Lục Tri Phi quá có tính mê hoặc, nàng cư nhiên không nảy ra chút ý đề phòng nào. Hai người cứ thế vừa trò chuyện vừa mỉm cười tạm biệt, nghiễm nhiên đã trở thành bằng hữu.

Lúc Lục Tri Phi trở lại bên cạnh Thương Tứ thì biểu tình trên mặt rốt cục cũng có chút thả lỏng. Có thể mọi người trên đời này làm việc tốt phần lớn cũng chỉ vì cầu nhất thời an lòng, thế nhưng không thể phủ nhận, cái loại an lòng này khiến người ta cảm thấy thật tốt đẹp.

Chí ít, có làm vẫn tốt hơn không làm.

Cho dù chín mươi chín phần trăm công sức đều là vô dụng, nhưng vẫn còn dư lại một phần trăm hữu dụng.

Thương Tứ ngồi trên xe đạp dùng chân đẩy đẩy mặt đất, chậm rãi di theo bên cạnh Lục Tri Phi, khi thì nghiêng đầu nghiêm túc nhìn thanh niên, khóe miệng mang theo nụ cười cũng không biết là đang suy nghĩ những gì.

Mãi đến khi Lục Tri Phi rốt cục cũng không nhịn được hỏi ra, hắn mới nói: “Viên Viên của ta đã trưởng thành nha, vừa thiện lương vừa đáng tin cậy, người gặp người thích.”

Nhìn bộ dạng đắc ý kiêu ngạo ôm lấy khóe miệng của đối phương, lỗ tai Lục Tri Phi không nhịn được đỏ lên. Người đàn ông này sao lại như vậy chứ, hoàn toàn không biết hai chữ ‘e lệ’ viết như thế nào sao.

Hai người trở về khách sạn Hòa Bình, Tiểu Kiều và Sùng Minh cũng đã về đến, chỉ là Ngô Khương Khương còn mang theo Thái Bạch Thái Hắc ở bên ngoài rong chơi thỏa sức, cũng không biết đã chạy đến tận nơi nào rồi. Đợi khi bọn họ trở về, mọi người ngồi lại thống nhất, quyết định sau khi nghỉ ngơi một đêm sẽ trở về thế giới thật đi tìm đồ vật giấu trong ngõ Bảo Tứ.

Nhưng mà hôm sau, khi bọn họ tìm tới địa chỉ cũ của ngõ Bảo Tứ thì chỉ thấy khắp nơi nhà cửa san sát, bên đường cây xanh thẳng hàng thẳng lối. Giếng nước sao? Ngõ Bảo Tứ sao? Cây đa lớn sao? Tất cả đều không có.

Nếu đã kiến tạo thành khu thương mại, như vậy cái hộp chôn dưới đất khẳng định cũng đã bị người ta đào lên, thế nhưng hiện tại nó đang ở nơi nào?

Sùng Minh lập tức đi thăm dò thời điểm khu thương mại này khởi công, cũng chính là ngày ngõ Bảo Tứ bị phá hủy, thế nhưng sau khi Thương Tứ mang bọn họ vào trong sách để xác nhận thì cái hộp cũng đã biến mất.

Qua qua lại lại, cả nhóm người chỉ có thể trở về thời điểm Tô Xảo Lan rời khỏi Thượng Hải, đem cái hộp chôn xuống, sau đó lần theo manh mối tra xét.

Lúc này Tiểu Kiều và Tô Xảo Lan đã có biến hóa rất lớn.

Thế cục của bến Thượng Hải càng lúc càng khẩn trương, Lục Tri Phi chỉ đứng ở ven đường nhìn dòng người vội vàng qua lại cũng phảng phất có thể ngửi được vị lưu huỳnh trong không khí.

Chỉ cần một ngọn lửa, mọi thứ sẽ nổ tung.

Lúc này Tiểu Kiều vẫn chưa ‘chết’, mà thời điểm Tô Xảo Lan phải rời đi cũng còn được một tuần. Thương Tứ cố ý đẩy thời gian hồi tưởng đi sớm một chút chính là vì không để sai sót một chi tiết nhỏ nào, miễn cho đến khi đó lại đi nhầm đường.

Đây là một thời điểm nhạy cảm, bởi vì Thương Tứ cũng không rõ ràng lắm ‘nguyên nhân tử vong’ thực sự của Tiểu Kiều. Lúc hắn tỉnh lại, Lão Trúc Tử chỉ nói cho hắn biết Khuê Xà đã chết trên sông Hoàng Phố, mà sau đó Tiểu Kiều lại xuất hiện lần nữa, vậy nên Thương Tứ cũng không tìm tòi nghiên cứu quá nhiều.

Khuê Xà là yêu thú bản mạng của Kiều Nguyệt Sơn, sau khi vợ chồng Kiều Nguyệt Sơn bị người ta ám sát, Khuê Xà hiển nhiên đã được Tiểu Kiều thừa kế. Trên sông Hoàng Phố đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến Khuê Xà mất mạng, còn thiếu chút nữa cũng mang theo cả Tiểu Kiều?

Thương Tứ không chủ động đi hỏi, nhưng phản ứng của Sùng Minh đã nói rõ tất cả. Anh có chút lo lắng thậm chí phải nói là rối loạn.

Chỉ là Tiểu Kiều thật ra còn rất trấn tĩnh, ngồi trên ghế salon của nhà hàng đẩy nhẹ kính mắt, nói: “Mọi chuyện đều qua rồi, có cái gì phải lo lắng đâu.”

“Thiếu gia.” Sùng Minh quỳ một gối trước mặt thiếu niên, ngẩng đầu lên nhìn người nọ, “Chuyện như vậy, tôi không hy vọng phải trải qua thêm lần nữa.”

Tiểu Kiều khẽ mỉm cười, vươn tay xoa nhẹ gò má của Sùng Minh, “Không cần lo lắng, Sùng Minh. Những chuyện đó ngay từ đầu đã không đánh bại được tôi, cho dù trở lại một lần nữa cũng hoàn toàn không thể.”

Nhưng mà cả người Tiểu Kiều đều tản ra khí tức nguy hiểm vẫn khiến Sùng Minh không thể an tâm, Lục Tri Phi cũng có chút lo lắng, cậu mơ hồ cảm thấy khí tràng của Tiểu Kiều xảy ra chút biến hóa vi diệu, đó là do một sự việc đặc thù trong thời khắc đặc thù ảnh hưởng mạnh mẽ mà thành.

Nên làm cái gì bây giờ? Tiếp tục tra xuống hay trực tiếp đi vòng qua?

Trong lòng Thương Tứ lại sáng như gương, “Các người chính là quan tâm nên loạn, nếu như hiện tại rút lui, tiểu thiếu gia tâm cao khí ngạo của chúng ta làm sao chịu được chứ. Lưu lại xem một chút đi, có thể dùng góc độ của người ngoài nhìn lại sự kiện năm đó thêm lần nữa, biết đâu y sẽ có thu hoạch ngoài dự liệu.”

Thái độ thong dong của Thương Tứ khiến cho lòng người an định lại, dù sao nếu trời có sập xuống vẫn có hắn chống đỡ. Lục Tri Phi không khỏi hoài nghi đối phương chính là cố ý chọn thời điểm này, bất quá có chút giả thuyết vẫn là không cần nói ra.

Trước hết, Lục Tri Phi cùng Ngô Khương Khương đi xác nhận tình hình của Tô Xảo Lan, thiếu nữ này đã cùng cha mình dọn dẹp hành lý suốt mấy ngày nay, chuẩn bị khởi hành trở về Bắc Bình.

Lúc này Tô Xảo Lan đã thay đổi y phục trên người thành loại váy xanh thống nhất của học sinh, mái tóc vẫn thắt thành hai bím như trước, thế nhưng ánh mắt, khí độ đã có biến hóa rất lớn, cảm giác tự tin cùng kiên định đã chậm rãi tràn ra đáy mắt của nàng.

Lúc Lục Tri Phi và Ngô Khương Khương tìm được nàng, thiếu nữ đang ôm sách vở cố sức bước nhanh trên đường. Hai bím tóc tùy tiện thả ở sau lưng, cả khuôn mặt nhỏ cũng do cố sức mà đỏ bừng.

Nàng thoạt nhìn cũng không nhu nhược như những thiếu nữ khác, cái loại tư thái quyết đoán bước thẳng về phương hướng đã chọn này khiến không ít người đi đường liên tiếp ghé mắt.

“Nhường một chút! Nhường một chút!” Nàng sốt ruột hô lên, thân thể mảnh mai xuyên giữa dòng người, giống như một chú cá nhỏ bơi ngược chiều dòng lũ thời đại.

Lục Tri Phi và Ngô Khương Khương xa xa đi theo nàng, cũng không biết nàng rốt cuộc muốn đi đâu, thế nhưng không đợi lâu lắm, từ tiếng nghị luận của đám người qua đường xung quanh đã cung cấp cho bọn họ một tin tức trọng yếu.

Tiểu Kiều đã bị bắt.

Tô Xảo Lan vốn đang vội vàng đi tìm hiểu tình huống nhưng lại bị ngăn cản bên ngoài tô giới. Tô giới Nhật hôm nay không biết vì sao xếp đầy chướng ngại vật trên đường, là có liên quan đến chuyện của Tiểu Kiều tiên sinh sao? Trong lòng Tô Xảo Lan bất an, thế nhưng nếu cứ tiếp tục loanh quanh bên ngoài tô giới chỉ có thể khiến người ta hoài nghi, nàng đành phải tạm lánh đi.

Cắn răng một cái, thiếu nữ chạy về phía tô giới Anh.

Ngày thường Tiểu Kiều vẫn luôn trà trộn giữa đám đông người nước ngoài, mạng lưới giao thiệp vô cùng rộng rãi, vừa giúp người nước ngoài làm việc cũng vừa trắng trợn vơ vét của cải, con đường cậu lựa chọn hoàn toàn không giống với những thương nhân yêu nước khác. Mà giữa đủ loại người nước ngoài có mặt ở Thượng Hải hiện nay, quan hệ tốt nhất với cậu chính là người Anh, nếu đến nơi đó có thể sẽ thăm dò được một ít tin tức.

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Tô Xảo Lan, Lục Tri Phi và Ngô Khương Khương liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự ngưng trọng trong mắt đối phương. Vào lúc này, tuy rằng kháng chiến còn chưa chính thức bùng nổ, thế nhưng thực ra chiến tranh chưa từng dừng lại, từ nội bộ quân phiệt hỗn chiến đến bên ngoài cường quốc xâm lược, kẻ địch vĩnh viễn đều không chê ít.

Tiền và các tin tức tình báo Tiểu Kiều thu thập được cuối cùng dùng ở nơi nào? Khẳng định không chỉ đưa đến một chỗ. Vậy nên, nếu như một ngày thân phận của cậu bại lộ, sợ rằng cậu không chỉ phải đối mắt với sự trả thù của người Nhật Bản.

Cùng lúc đó, khác với Tô Xảo Lan chạy chọt khắp nơi, Thương Tứ đã chuẩn xác tìm được nơi Tiểu Kiều bị giam cầm. Trên thực tế đãi ngộ của thiếu niên hiện tại không quá tệ, trước khi có được chứng cứ xác thực, cậu vẫn là bạn tốt của Hoàng quân.

Người Nhật bản thưởng thức sự thức thời của cậu, lại càng thưởng thức tính tình quái đản âm lệ từ trong xương cốt của thiếu niên, vì vậy sau khi Tiểu Kiều bị bắt giữ cũng không phải chịu nổi đau da thịt gì.

Mà đồng thời bị bắt còn có Sùng Minh, sự thân mật của đôi chủ tớ này mọi người đều nhìn thấy được, cho dù Tiểu Kiều không chịu mở miệng, chí ít bọn họ còn có hy vọng tìm được manh mối đột phá từ người còn lại.

Lúc Thương Tứ đến nơi, mọi việc đã gần đến lúc kéo màn.

Tiểu Kiều khẽ nâng cằm, ánh mắt sắc lạnh nhìn đám người xung quanh, đôi môi mím chặt biểu hiện sự bất mãn và phẫn nộ vô cùng nhuần nhuyễn. Cậu nhìn quét một vòng, mở miệng nói: “Kiều mỗ nói chuyện làm ăn vẫn luôn coi trọng chữ tín, nếu chư quân không tín nhiệm ta cùng lắm ta liền trực tiếp chịu chết, hà tất mang ta đến đây ngang ngược vũ nhục!”

“Kiều quân không nên giận vội, Đế quốc đại Nhật Bản luôn tin tưởng bằng hữu của mình, mời ngài sang đây cũng chỉ vì muốn hoàn nguyên chân tướng câu chuyện. Ngài cứ yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ tra rõ.” Sỹ quan người nhật cầm đầu nói chuyện lanh canh hữu lực, hiện tại chứng cứ không đủ, trong lòng gã còn cố kỵ mạng lưới giao thiệp khổng lồ của Tiểu Kiều, vậy nên nói chuyện vẫn chừa lại đường lui.

Các loại phản ứng của Tiểu Kiều đều không khác gì với ngày thường, chuyện này khiến cho gã cũng sờ không ra chân tướng.

Lúc này, có binh lính báo cáo nhân chứng trọng yếu đã tới, quân quân trong lòng vui vẻ nhưng trên mặt không lộ ra chút gì, chỉ chắp tay sau lưng xoay người gọi nhân chứng tiến vào.

Mà sau khi Tiểu Kiều nhìn thấy người kia, vùng quanh lông mày lại nhíu càng sâu.

Người này là Tổng kinh lý do Tiểu Kiều tự mình đề bạt, quản lý hai nhà xưởng trọng yếu nhất của Kiều gia, đối với các loại sổ sách của công xưởng là vô cùng quen thuộc.

Tiểu Kiều không khỏi siết chặt tay chuyện cần tới vẫn là phải tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện