Yêu Thương Ngọt Ngào
Chương 6
Sáng hôm sau, Cao Phong và Phù Dung đi về nhà cô bạn thân từ rất sớm khi Cao Thiên còn đang ngon giấc, tất nhiên là sau khi đã nhét đầy tủ lạnh thức ăn hai ngày cho cậu. Phù Dung sợ cậu lại cuộc chiến với mỳ tôm nên cô đã phải làm qua một số thức ăn và làm rau thật sạch sẽ để tủ lạnh.
Hai người thong thả đi trên con đường. Nhà Đan Phượng ở khu ngoại thành, không khí thật trong lành, cánh đồng trải dài như đến tận chân trời, mùi thơm của lúa non thoang thoảng khiến tâm trạng thật thư thái, dễ chịu. Con người như bước vào một thế giới khác vậy. Những hàng cây chạy dài theo con đường, le lói những ánh nắng nhảy nhót qua hàng cây. Tiếng gió thổi vi vu cùng những nét rạng ngời của người dân thật là tuyệt. Cao Phong khẽ cười huýt sáo. A, một bản tình ca. Mái tóc buông dài của Phù Dung thi thoảng lại chạm nhẹ vào má anh khi gió nhẹ nhàng thổi qua khiến anh nhột nhột thích thú. Mùi bồ kết từ tóc cô ngọt ngào thoang thoảng khiến anh cảm thấy thật dịu ngọt mang chút bâng khuâng. Anh tận hưởng tất cả!
Xe dừng lại trước một cánh cửa gỗ. Cao Phong thấy một căn nhà nhỏ nằm lọt giữa một khu vườn rộng đầy cây trái, có một khoảng nhỏ có trồng rau. Ao cá nhỏ nhưng đẹp. Khung cảnh miền quê thật khiến người ta cảm giác bình yên nhưng đôi khi bình yên quá thì sẽ nhàm chán. Anh thích cuộc sống ồn ào, gấp gáp của thành phố và chỉ chừa một chút yên tĩnh khi về khuya. Lúc đó lòng người mới lắng xuống, thêm ly ca cao nhấm nháp thì thật tuyệt. Còn ỏ đây gần như quanh năm yên tĩnh, bốn mùa tươi vui, con người hiền hòa và chỉ cần một tách trà sáng sớm cũng tạo nên một cái gì đó vô cùng thi vị.
Phù Dung nhẹ nhàng mở cửa bước vào trước sự ngạc nhiên thú vị của Cao Phong.
- Đừng ngạc nhiên thế chứ anh? Ở quê không có khái niệm khóa cửa đâu anh. Cuộc sống chủ yếu là tự cung tự cấp nên bà con thường chạy sang nhà nhau để xin thứ này thứ nọ. Mà cuộc sống nông thôn thường rất bận, ít khi có ai ở nhà lắm trừ buổi trưa và tối nên cửa mở để hàng xóm có thể sang xin khi ít rau thơm hay thi thoảng mang sang cho nhau ít trái cây vườn nhà. Nếu gia chủ không có nhà thì có thể để lại trong nhà.
- Thế à? Họ thân thiện nhỉ mà rất tin nhau…
- Uhm. – Phù Dung gật đầu xác nhận một cách chân thành. Cô chỉ cho Cao Phong chỗ để xe rồi dẫn anh vô nhà. Cửa chỉ khép hờ, bên trong nhà thật đơn giản. Nhà có ba gian, gian giữa là bàn thờ tổ tiên và phòng khách. Cách sắp xếp chứng tỏ gia chủ là người có con mắt rất tinh tế. Gọn gàng, ngăn nắp và rất sạch sẽ.
- Anh ngồi đi! Để em lấy nước cho anh uống nhá. Trà sen bác gái làm uống ngon lắm. Bác tự ướp đấy nên là trà sen chính hiệu đấy, không pha tẩm gì đâu?
- Em có vẻ thân thuộc nơi này nhỉ? – Cao Phong ngồi xuống: – Ai kia?
Phù Dung theo chỉ tay của anh đang nhìn vào bức ảnh treo trên tường. Bức ảnh chụp cô, Đan Phượng và Lâm Phong khi anh làm lễ tốt nghiệp ra trường.
- Đan Phượng thì anh biết rồi. Con người ở giữa là Lâm Phong, anh trai cổ. Chụp hôm anh ấy ra trường.
- Anh ấy làm công an a? Giống anh tên Phong nghen. – Cao Phong cười hỏi
- Uhm. Nhưng anh ấy là gió giữa rừng, còn anh là ngọn gió cao ngạo.
Phù Dung gật đầu xác nhận thêm một chút bông đùa trêu trọc. Anh khẽ nhìn kéo cô về phía mình cù cù mấy cái.
- Em dám nói anh thế à? Ừ đấy, anh là ngọn gió cao ngạo nhưng mà là ngọn gió dễ thương.
Phù Dung bị anh cù cười đến chảy nước mắt, cô giẫy dụa nhưng càng giẫy thì càng dính sát vào anh khiến cho người ngoài nhìn vào trông hai người thật vô cùng tình tứ, thân mật và có một đôi mắt khẽ cụp xuống khi nhìn thấy hình ảnh đó.
Cô vẫn vậy nhưng trong thật quyến rũ trong bộ váy trắng. Nụ cười trong vắt như tiếng nước khiến lòng người xao đông. Nụ cười chưa bao giờ tươi hơn thế, nó e ấp, dịu dàng lay động như gió thoảng bên tai, như cánh hoa thắm đỏ trên đôi môi hồng kia. Thân ảnh cuốn quýt bên nhau như cặp uyên ương nồng thắm, đôi mắt như rạng ngời đầy hạnh phúc. Không khí như tràn ngập hạnh phúc, tiếng cười. Nam nhân bên cạnh cô tuấn tú, dịu dàng và đấy chất nam tính, nụ cười anh khẽ nở trên đôi môi, bàn tay khẽ vén những sợi tóc đang rủ xuống trán cô. Phù Dung khẽ cười trước cử chỉ thân mật của anh. Hai người không để ý đang có người đang nhìn mình với ánh mắt xa xăm, buồn bã đầy đau khổ.
Lâm Phong trở về sau đợt công tác dài thì nghe tin Phù Dung lấy chồng. Một cuộc hôn nhân theo Đan Phượng nói là dựa trên lợi ích kinh tế của hai gia đình, không tình yêu. Anh như suy sụp, đau khổ và đầy lo lắng cho Phù Dung chỉ sợ cô không hạnh phúc với cuộc hôn nhân đầy tính toán đó. Anh cũng không có can đảm để gặp cô nhưng trái tim anh thì vẫn hướng tới cô. Anh nghĩ Phù Dung còn nhỏ lên lời yêu đành giữ trong lòng đợi ngày cô ra trường nhưng giờ thì “Sáo đã sang sông”. Thật đúng là “Hoa đến thì thì hoa phải nở, đò đã đầy đò phải sang sông. Đến duyên em phải lấy chồng”. Tình yêu không đợi bất cứ ai, anh tới chậm nên đành im lặng nhưng có lẽ những lo lắng trong anh có lẽ đã dư thừa. Phù Dung có vẻ rất hạnh phúc với cuộc hôn nhân sắp đặt này. Người chồng có vẻ rất ôn nhu, điềm đạm nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ quan tâm trân trọng cô. Bản thân anh giờ có chút ghen tỵ. Lâm Phong cố lấy vẻ bình tĩnh hắng giọng để hai người kia biết sự xuất hiện của mình. Phù Dung thấy Lâm Phong liền đẩy Cao Phong trên mặt phơn phớt ủng hồng đầy ngượng ngập. Lâm Phong liền cất giọng trước:
- Phù Dung. Em về bao giờ không báo thế? Ai đây? Ông xã hả?
- Em muốn bất ngờ mà. – Phù Dung nháy mắt cười. – Giới thiệu với anh đây là Cao Phong, chồng em. – Cô quay ra phía Cao Phong khẽ nói: – Đây Lâm Phong, anh trai Đan Phượng mà em đã nói qua.
- Chào anh.
Hai người bắt tay nhau xem chừng rất thân mật nhưng ánh mắt thì đầy dò xét nhau. Cao Phong thấy trong giọng nói của Lâm Phong mang chút hờn dỗi, ánh mắt nhìn vợ anh đầy những yêu thương. Phù Dung vô tư không thấy sự khác lạ nên khẽ hỏi:
- Cả nhà đâu rồi anh?
- Ba ra đồng kiểm tra lúa, còn mẹ và Đan Phượng thì đi chợ sắp về.
- Oa, thế là lại được ăn ngon rồi nghen.
Phù Dung cười khuôn mặt rạng ngời theo vô thức anh khẽ xoa đầu cô nhưng chợt nhìn thấy ánh mắt của người đối diện, anh liền rụt tay lại khẽ nói:
- Hai người ra giếng rửa chân tay thay quần áo cho thoải mái đi nghen. Rồi ra vườn hái rau tý còn phụ làm bếp đấy nhé.
- Anh sao lại thế? Em mới về mà đã bắt lao động là sao? Bất công. – Phù Dung chu miệng phản đối.
- Muốn ăn lăn vô bếp nhé. Quy tắc rồi. – Lâm Phong khẽ lắc đầu quay ra người đang bị bỏ rơi nãy giờ giọng đầy an ủi: – Tôi vô cùng chia buồn với anh nhé. Ai anh không lấy lại đâm đầu vô tiểu quỷ này cơ chứ. Số khổ, số khổ.
Cao Phong bật cười trước sự đùa vui của Lâm Phong. Anh bạn rất gần gũi, không câu nệ. Để rồi mặc sự tức giận của Phù Dung, anh theo lời rủ của Lâm Phong đi bắt cá….
Gia đình Lâm Phong rất gần gũi, chân thành và mến khách. Mọi người đối xử với anh như người một nhà không câu nệ lễ nghi. Anh cũng như mội người trong nhà không phải vì khách mà được ngồi chơi, cũng phải chạy qua chạy lại phụ bác trai một tay, phụ Lâm Phong chút việc. Đôi khi vô tình hay hữu ý lại gần Phù Dung làm bếp. Điểu này khiến Cao Phong thoải mái và vô cùng dễ chịu. Đan Phượng thi thoảng trêu khiến anh cười không nhịn được. Thảo nào mà Phù Dung luôn miệng kể về cô bạn này. Bác gái luôn tay nhưng vẫn hỏi thăm anh về gia đình, công viêc. Cao Phong lễ phép trả lời không chút khó chịu khiến mọi người nhanh chóng có cảm tình với anh.
Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và vô cùng vui vẻ. Mọi người ăn uống ngon lành. Quả là danh bất hư truyền. Ngon, rất ngon! Cao Phong cảm thấy rất ngon miệng. Cá kho vừa chín tới, rất vừa lửa nên vẫn giữ được vị ngọt, mềm, ăn vừa miệng. Cơm trắng dẻo thơm lại hơi khô khô ăn cùng cá kho thật là tuyệt. Canh cua ngọt nước vừa miệng lại thêm vị giòn chua của cà muối khiến người ăn không thể buông đũa. Phù Dung khẽ cười trước nét mặt khoái chí của Cao Phong. Cô nhẹ nhàng gắp vào bát của anh một miếng cá kho vàng rộm. Cử chỉ thân mật khiến cho người khác có chút ghen tỵ. Đan Phượng phản đối đầu tiên:
- Bất công! Quá bất công. Sao tớ không được gắp?
- Ơ? Con bé này? – Ba Đan Phượng trợn tròn mắt nhìn cô con gái nhỏ của mình. – Vợ chồng son phải quan tâm lẫn nhau. – Ông quay ra nhìn Cao Phong khẽ cười. – Cậu cũng phải nhanh nhẹn lên chứ. Lấy nhau cũng hơn 3 tháng gì mà chả thấy động tĩnh là sao?
Sặc! Câu trước câu sau khiến Cao Phong trố mắt nhìn, sặc cả cơm còn Phù Dung thì đỏ mặt. Bác gái cười ra chiều ủng hộ chồng mình ghê lắm. Đan Phượng thầm trộm nghĩ vợ chồng nó còn trong sáng lém, ba muốn có động tĩnh thì đến tết Ma – rốc nghen. Chỉ có Lâm Phong ngồi im lặng không đáp, anh khẽ nhìn Phù Dung chốc chốc lại liếc trộm Cao Phong hai má cứ đỏ dần lên hai trái táo, đầy e ấp.
- Bác cứ trêu con hoài. Con giận rồi. – Phù Dung ngoảnh mặt bước vội xuống bếp để tránh ánh nhìn của Cao Phong. Đáng ghét!
- Hừm. Đúng là gái mới về nhà chồng. Bác muốn bế cháu lắm nghen con! – Ông Tư nói với theo giọng đầy hưng phấn. – Này bà nó, dọn dẹp rồi bảo con Phượng làm ít đồ nhắm đi. Để cánh đàn ông ra vườn làm tý chơi.
Ông vỗ vỗ vai Cao Phong đang ngồi phỗng một chỗ. Em bé, một điều đáng chú ý nghen. Người ta bảo ở lâu ắt nảy sinh tình cảm, “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Anh với Phù Dung sống với nhau không lâu nhưng tình cảm rất tốt. Cô đối xử với anh rất chu đáo và chân thành, rất mực là một người vợ đảm đang. Cô xinh đẹp nhưng không lả lướt, ngược lại rât mạnh mẽ, ôn hòa, chăm sóc anh rât dịu dàng, ân cần, lo từng bữa ăn giấc ngủ, quan tâm những điều nhỏ nhặt. Phù Dung làm việc với anh cũng rất ăn ý nghen, luôn lắng nghe, cần mẫn với công việc không để anh phải bận tâm. Từ ngày có cô bên cạnh anh thấy mình trách nhiệm hơn, bớt tính nóng nảy vì mỗi lần anh nóng tính dù cô nhẫn nhịn, ôn nhu chịu đựng không một lời kêu ca, oán trách nhưng ánh mắt buồn của cô khiến cho anh không chịu được. Hai người như trái dấu nhau nhưng lại vẫn có thể tạo lập một gia đình.
- Thằng này sao lại ngồi như phỗng thế hả? – Ông Tư vỗ vỗ cái vai anh thật mạnh làm anh
thật tinh táo. Anh chỉ lắc đầu ra ý bảo không vấn đề gì cả. – Thằng Phong vào lấy cho ba chai rượu “ông uống bà khen hay đi”.
- Ba! – Lâm Phong hơi gắt nên. – Cả ngày cậu Phong đã phải phụ ba giờ rượu mấy chè cái gì.
- Ô hay! Bảo mày thì mày đi nghen. – Ông Tư trợn tròn mắt nhìn thằng con đi vô nhà rồi quay ra nói nhỏ với Phong: – Rượu này bác cất lâu lắm rồi nghen. Ngày xưa, bác uống rượu này vô có thằng Phong đấy. Cố gắng đi!
Giờ tới lượt Phong trợn mắt. Hắc, hắc! Anh liếc Phù Dung rồi tủm tỉm cười.
*******
Sau khi cùng bác Tư với Lâm Phong làm mấy chén rượu, Anh và Phù Dung cùng nhau đi dạo mát. Quả là rượu ngon, mùi thơm của rượu còn thoang thoảng bên anh. Theo lời giới thiệu của Đan Phượng, anh cùng cô chạy ra hồ sen cuối làng ngắm trăng.
Trăng thanh gió mát, khung cảnh hữu tình cùng với hương sen thoảng qua khiến lòng người mang chút bồi hồi. Ánh trăng sáng lung linh rọi chiếu muôn nơi, ánh trăng vàng ươm. Hai thân ảnh sát cạnh nhau cùng nhìn ra phía hồ sen. Ánh trăng làm cho những bông sen thêm sắc lung linh, huyền ảo. Cao Phong cảm thấy trong tim mình có chút xuyến sang. Phù Dung đi đôi chân trần, mái tóc dài bay nhẹ trong gió mang theo một mùi hương dễ chịu quyện với hương sen tạo nên một sự e ấp, ngòn ngọt đến nao lòng người. Ánh trăng mang đến cho cô nét thu dịu nhẹ pha lẫn nét xuân ấm áp hoà với chút nét đông hơi lành lạnh nhưng lại mang chút nét hè rực rỡ. Cô là bốn mùa đẹp nhất mà anh biết. Phù Dung đang nhìn xa xôi đầy suy nghĩ miêm man, không biết cô có nghĩ đến anh không?
- Anh nhìn gì mà nhìn em ghê thế? – Phù Dung nhột nhạt trước cái nhìn của anh. Cái nhìn mê luyến như muốn hòa cùng cô trong không gian rộng lớn, tươi đẹp này.
Phong giật mình khi nghe Phù Dung gọi. Anh nhìn lên cánh môi hồng của cô. Nó có ngọt không nhỉ? Đôi môi ấy có mang theo hương sen kia không? Dịu dàng, ngọt ngào nhưng đằm thắm, thiết tha. Hương thơm ấy quấn lấy cùng men rượu khiến anh không kìm nổi sự tò mò của mình. Bất ngờ anh ôm chặt lấy vòng eo của cô, áp nhẹ môi mình vào môi cô trước sự ngỡ ngàng của Phù Dung. Đôi môi quả là ngọt, anh mãnh liệt hôn cô thật sâu. Mùi rượu trong anh khiến cô mang chút choáng váng, cô dịu dàng ôm chặt lấy anh như không nỡ tách rời. Bàn tay anh càng lúc càng xiết chặt lấy cô hơn như muốn hòa cùng cô. Mái tóc cô hơi rối, hơi thở cô dồn dập đầy cuốn hút khiến anh không thể rời môi cô. Phù Dung không kháng cự, nụ hôn đầu của cô. Thật bỡ ngỡ, lạ lùng nhưng đầy hấp dẫn và ma lực. Anh cho cô những đê mê, cuốn hút. Cô để mặc anh hôn lên cổ, lên vai. Chiếc áo bị kéo lệch, quần áo hơi hỗn độn. Phù Dung để mình trải theo những cảm xúc đê mê, những ham muốn trỗi dậy trong mình mà cô chưa từng cảm nhận qua.
Cao Phong không thể kìm nén được cảm xúc của mình, anh càng lúc càng mê luyến cô. Ôm cô trong vòng tay mình thật chặt, hôn nhẹ lên chiếc cổ thanh và bờ vai thon khiến anh cảm giác như mình sắp bùng nổ. Dưới anh trăng, hai thân ảnh như quấn lấy nhau không muốn rời ra.
Mãi một lúc lâu, anh mới rời cô ra. Khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi môi hơi sưng lên, trên cổ đậm những dấu hôn khiến cô càng trở lên đẹp kỳ lạ. Phù Dung thở dồn dập, hơi cúi đầu tránh ánh mắt anh. Mọi việc quá ngờ với cô khiến cô ngỡ ngàng. Anh hôn cô, một nụ hôn mãnh liệt nhưng dịu dàng đã hút đi toàn bộ sinh khí của mình.
- Anh có làm em đau không? – Cao Phong khẽ đỡ lấy cô trong vòng tay mình, lòng đầy hạnh phúc.
Phù Dung khẽ lắc đầu. Trong đầu cô đang ỗn độn những cảm xúc không lời. Cô khẽ dựa vào vai anh. Anh khẽ ôm eo đỡ cô.Trong vòng tay anh, cô cảm thấy bình an và hạnh phúc. Họ đi không trong im lặng không bao lâu thì về đến nhà. Đêm đã khuya lắm rồi. Cả nhà đã đi ngủ hết. Cao Phong đưa cô vao gian buồng trái mà bác Tư đã xếp cho hai vợ chồng.
Phong nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống khẽ hôn vào trán cô dịu dàng nói:
- Em nghỉ sớm đi!
Phù Dung khẽ gật đầu mắt nhắm nghiền. Anh khẽ đóng cánh cửa gỗ, tắt đèn rồi nằm xuống cạnh cô. Mệt mỏi anh chìm vào giấc ngủ.
Không biết anh ngủ bao lâu, chỉ biết anh mơ màng khi thấy một vòng tay ôm siết nhẹ lấy anh, hơi thở nhè nhẹ phả vào cổ khiến anh thấy nhột nhạt dễ chịu, theo bản năng anh ôm lấy người đang ôm mình đầy mạnh liệt. Môi tìm môi, dịu dàng rồi mạnh liệt. Trong không gian vang lên tiếng ư… ư… ư…. ngọt ngào, êm ái. Phù Dung mơ màng khi thấy một thân hình đang đè nên mình đầy những đam mê nhưng cô không thể chống cự. Cô hơi nheo mắt, ánh trăng khẽ soi qua cửa sổ khiến thân ảnh đầy rõ nét. Là Cao Phong! Anh đang hôn nhẹ lên bờ ngực cô, từng chiếc cúc bị bung ra, bàn tay anh như có lửa khiến cô vặn vẹo không thôi. Cô cứ như bị hút lấy, tay choàng lên cổ anh đầy hưởng ứng. Anh theo bản năng cứ hôn miết lấy cô. Tiếng rên nhẹ nhàng vang lên càng làm anh hưng phấn. Chỉ khi nghe có tiếng ” Á!” nhỏ đầy đau đớn mới khiến anh tỉnh táo không còn mơ màng nữa. Không phải giấc mơ mà là thật. Anh đang cùng cô là sự thật. Phù Dung đang ở dưới anh, đôi mắt ngân ngấn lệ. Phong vội vàng hôn nhẹ lên đôi mắt đó:
- Xin lỗi làm em đau!
Phù Dung khẽ lắc đầu ôm nhẹ lấy anh. Cảm giác hạnh phúc xen lẫn hai người. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn nhẹ vào môi cô. Hương vị của hạnh phúc thật dịu dàng bất ngờ. Hai con người tưởng chừng xa cách một phương trời, nhưng vì một chữ duyên tiền định mà họ lên nghĩa phu thê, cả đời này gắn bó yêu thương
“Duyên vợ chồng trăm năm son sắc
Nghĩa phu thê thề ước mãi ngàn năm”.
Đôi khi tình yêu không phải song song với hôn nhân. Hôn nhân có thể đến trước cả tình yêu nhưng chỉ cần hai người sống với nhau hiểu được “duyên vợ chồng ngàn năm mới tạo” mà trân trọng yêu thương, bớt đi chút cá nhân mà lắng nghe thông cảm, dịu ngọt những yêu thương, chia sẽ và quan tâm lẫn nhau thì ngàn năm ngàn kiếp để thành nhân duyên ngắn ngủi có trăm năm ngắn ngủi cũng thật đáng quý làm sao? Hạnh phúc đôi khi xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Yêu thật lạ mà nhân duyên cũng thật lạ. Gắn kết với nhau chỉ bằng nghĩa bằng tình mà “muối ba năm muối hãy còn mặn, gừng chin tháng gừng hãy còn cay”, duyên vợ chồng như muối mặn gừng cay khó phai mờ.
*******
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao lắm rồi nhưng Phù Dung vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Cao Phong nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cô giờ là của anh, anh càng phải nâng niu trân trọng thì mới có một gia đình hạnh phúc, sớm chiều bên nhau chia sẽ những ngọt bùi.
Phù Dung khẽ cựa mình tỉnh giấc, toàn thân cô mệt mỏi. Đôi má ửng hồng khi thấy cái nhìn chăm chú của Cao Phong. Cô khẽ nhỏm dậy giấu đi ánh mắt ngượng ngùng. Anh khẽ đỡ cô dậy, lấy áo sơ mi của mình khoác tạm cho cô để che đi đôi vai trần.
- Anh dậy lúc nào thế?
- Vừa mới thôi. Em mệt thì cứ ngủ tiếp đi. – Cao Phong mỉm cười khẽ nói rồi ôm nhẹ cô vào lòng mình đầy âu yếm.
- Em không sao. Thật đấy! – Cô ngước mắt nhìn anh rồi cúi xuống.
Không khí có vẻ ngượng ngập. Cao Phong mỉm cười khẽ xoa xoa lưng cô nhẹ giọng an ủi:
- Mình là vợ chồng mà. Đó là chuyện bình thường mà, có gì đâu mà ngại. Với lại bác Tư muốn có bé cưng để bế rồi. Anh cũng mong lắm nè!
Phù Dung dụi vào ngực anh, hai tay đấm thùm thụp vào lưng anh, giọng đầy ngượng ngùng:
- Anh này… Xấu tính…. Ai thèm ham?
- Anh ham? – Cao Phong cười sảng khoái, ôm chặt cô vào lòng.
*********
Đan Phượng dậy từ sớm nấu bữa sáng. Phù Dung không hiểu sao giờ này vẫn chưa tỉnh ngủ, mọi lần nó là đứa dậy sớm nhất nhà. Hôm nay giở chứng dậy rõ muộn? Cô đang rửa rau thì ngửi thấy mùi thuốc lá bay ra từ trái bếp và tiếng người thở dài. Đan Phượng bước ra thì thấy Lâm Phong ngồi trầm ngâm:
- Anh Hai? Sao dậy dậy sớm vậy? – Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh trai.
Lâm Phong quay ra im lặng nhìn Đan Phượng rồi châm thêm điếu nữa. Anh cười không nói chỉ lắc đầu ra hiệu không có gì
- Anh buồn chuyện Phù Dung đi lấy chồng à? Anh Hai, giờ mọi chuyện đã an bài rồi. Anh có buồn cũng không được, bát nước hắt đi rồi sao lấy lại.
Lâm Phong mỉm cười không nói vẫn giữ thái độ im lặng của mình. Anh buồn chứ? Phù Dung trong tim anh quá lâu rồi. Thái độ ân cần, quan tâm của cô với anh rất chân thành, nhẹ nhàng nhưng lắng đọng để lại trong anh bao nhiêu dư vị khó quên. Cô đi lấy chồng, anh ở phương xa nhưng nếu ở nhà không biết anh có thể cản không? Tình yêu chưa kịp nói thành lời đành im lặng nhìn người xa mãi. Ai hiểu nỗi lòng của anh đây cơ chứ? Đúng là đã qua rồi thì không quay lại được. Vô duyên vô phận thì trách ai bây giờ? Trách ông tơ bà nguyệt se chữ duyên mà quyên se chữ phận, để vương tơ lòng rồi chẳng đau ở trong tim. Anh lắc đầu khẽ cười cho bản thân mình quá đa đoan.
“Trách ai người se duyên mà quên phận
Để ngàn năm ôm mãi mối tương tư”
Đan Phượng khoác lên vai anh trai mình. Thời gian có lẽ sẽ lời viên thuốc thần kỳ nhất xóa tan những ưu buồn, lời trong tim rồi sẽ quên đi. Hai anh em im lặng nhìn ra phía chân trời. Trời bắt đầu hửng đông, ngày mới đến rồi!
Chợt không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng cười trong vắt nhưng nhẹ nhàng uyển chuyển. Hai anh em quay ra. Đan Phượng khẽ nhíu mày! Con bạn thân đã dậy, lại gì thế kia? Ông chồng đang rất tình tứ ôm eo vợ đầy thân mật. Ủa mà sao trông Phù Dung e lệ thế nhỉ? Hai má phấn hồng rõ là duyên, tiếng cười nhẹ đầy ngượng ngùng.
- Kỳ quá. Đừng ôm eo em. Mọi người thấy rồi cười chết!
Cao Phong ngó quanh rồi đáp:
- Ý? Anh thấy không có ai đâu?
- Ai bảo anh không có ai? Hai người làm ơn đừng sáng sớm đã quấn lấy nhau như thế trông ngứa mắt lắm. – Đan Phượng trề môi. Anh Lâm Phong vẫn ngồi im lặng.
- Ách. Không phải đâu? – Phù Dung lắc đầu quầy quay phân bua: – Mình tính dậy nấu cơm a? Tại ảnh cứ muốn theo xuống thôi.
- Hai người…. Thiệt tình! Nấu sắp xong rồi….
- Oa, anh Phong cũng dậy sớm nghen. Mọi lần đến bữa ăn sáng anh mới dậy nghen. Bị bác mắng hoài. – Phù Dung reo lên đầy phấn khích.
- Ơ cô này! Anh cũng thi thoảng phá lệ chứ! – Lâm Phong cười gượng gạo như muốn lẩn tránh chuyện gì, quay ra nói với Cao Phong: – Dậy sớm, làm tách trà sen.
- Ok! Cao Phong cười tươi vỗ vai anh, cử chỉ rất thân
thiện.
********
Mùi trà sen thơm thoang thoảng trong khí tròi sáng càng khiến tâm người yên ổn. Nắng nhẹ xuyên qua những kẽ lá, những giọt sương đang tí tách. Hai người đàn ông im lặng ngồi trên chiếc bàn gỗ ở gần ao dưới tán cây sum xuê. Cao Phong nhấm nháp từng chút từng chút một. Hương vị trà chan chat nhưng sau khi uống thì dư vị bắt đầu ngọt dần nơi cuống họng hòa quyện với hương sen dìu dịu. Anh thấy tâm tình mình thật tốt.
Anh khẽ nhìn Lâm Phong đang trầm ngâm bên cạnh. Cao Phong nhanh chóng nhận ra tình cảm của Lâm Phong với Phù Dung. Nó rất sâu sắc, tế nhị và chân thành. Nếu không có cuộc hôn nhân kinh tế này thì có lẽ họ rất đẹp đôi nhưng xem chừng vợ anh không hề biết, luôn coi đó là anh trai của mình. Đôi khi anh tự hỏi cô vợ anh thông minh sắc sảo ở đâu mà không nhận ra tình cảm của người khác giành ình.
Lâm Phong lên tiếng trước phá đi sự im lặng giữa hai người đàn ông: – Hy vọng anh có thể cho cô ấy một gia đình hạnh phúc thật sự. Cô ấy chịu rất nhiều thiệt thòi! Từ bé sống xa ba mẹ nhưng khi ở gần thì cũng chả được yêu thương chăm sóc gì cả. Họ coi Phù Dung là sao chổi hại gia đình nên bỏ mặc cô ấy. Cô ấy như cây cỏ tự sinh tự diệt?
Cao Phong nhíu mày khàn khàn giọng hỏi: – Thật vậy sao?
- Anh không biết sao? – Lâm Phong giật mình hỏi lại.
- Không? Tôi chỉ biết qua rằng vì cái chết của ông nội nên để tránh những xúc động mạnh cho bà nội nên cô ấy phải đi xa nhưng không nghĩ họ bỏ mặc cô ấy.
- Tôi không nghĩ có gia đình nào mê tín như thế không nữa? – Lâm Phong trầm ngâm. – Họ không để ý cô ấy sống chết ra sao nữa. Cô ấy đi học mấy năm nhưng chưa một lời hỏi thăm. Ốm đau cũng mặc. Tôi nhớ có lần Phù Dung bị sốt cao phải vào viện. Liên lạc mãi với gia đình nhưng không thể. Đến lúc liên lạc được thì không ai vào thăm cả. Họ bận sang Singgapo thăm hai người con lớn đang du học. Cô ấy lẻ loi trong viện một mình nhưng không hề oán trách, ca thán họ. Đi học thì phải tự lo, từ tiền học phí đến tiền ăn, sinh hoạt. Đôi vai gầy ấy đã không biết gánh bao nhiêu nhọc nhằn.
- Nhưng tôi thấy cô ấy rất vui vẻ, lạc quan? – Cao Phong tò mò hỏi.
- Chỉ là bề ngoài thôi. Cô ấy không mạnh mẽ thì đâu sống được đến giờ mà là vợ anh. Bề ngoài luôn cười nhưng thực chất trong lòng cô ấy rất nhiều những suy nghĩ, buồn đau. Cô ấy luôn mong có được gia đình yêu thương mình. Hy vọng anh có thể cho cô ấy một gia đình thật sự.
Cao Phong gật đầu. Lâm Phong nhẹ cười đầy yên tâm. Anh tin chàng trai này có thể làm được vì đôi mắt kia đầy kiên nghị. Anh vỗ vai Cao Phong rồi nhẹ bước vào nhà để lại Cao Phong trầm ngâm suy nghĩ.
Cao Phong không nghĩ Phù Dung lại phải có những tháng này vất vả khổ cực như thế. Thảo nào mà lúc đầu anh nghĩ mình sẽ kết hôn với Thu Hương – con gái thứ hai của gia đình họ Hoàng. Không ngờ họ lại gả Phù Dung cho anh – một người con gái mờ nhạt trong gia tộc. Nếu cô gặp phải một người chồng đểu giả, độc ác thì cuộc đời cô sẽ ra sao? Người chồng cô không chỉ coi cô là con cờ trong kinh tế xong việc thì quẳng cô sang một bên thì sao? Chả nhẽ ba mẹ cô không nghĩ tới điều đó, vì lợi ích kinh tế nhưng lại vì đứa con gái yêu nên đẩy đứa con khác vào. Trên đời này có ba mẹ vậy sao? Vì một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà bỏ rơi cô một thân một mình không quan tâm gì cả? Anh sẽ phải bù đắp cho cô một mái ấm khác, thật hạnh phúc….
Hai người thong thả đi trên con đường. Nhà Đan Phượng ở khu ngoại thành, không khí thật trong lành, cánh đồng trải dài như đến tận chân trời, mùi thơm của lúa non thoang thoảng khiến tâm trạng thật thư thái, dễ chịu. Con người như bước vào một thế giới khác vậy. Những hàng cây chạy dài theo con đường, le lói những ánh nắng nhảy nhót qua hàng cây. Tiếng gió thổi vi vu cùng những nét rạng ngời của người dân thật là tuyệt. Cao Phong khẽ cười huýt sáo. A, một bản tình ca. Mái tóc buông dài của Phù Dung thi thoảng lại chạm nhẹ vào má anh khi gió nhẹ nhàng thổi qua khiến anh nhột nhột thích thú. Mùi bồ kết từ tóc cô ngọt ngào thoang thoảng khiến anh cảm thấy thật dịu ngọt mang chút bâng khuâng. Anh tận hưởng tất cả!
Xe dừng lại trước một cánh cửa gỗ. Cao Phong thấy một căn nhà nhỏ nằm lọt giữa một khu vườn rộng đầy cây trái, có một khoảng nhỏ có trồng rau. Ao cá nhỏ nhưng đẹp. Khung cảnh miền quê thật khiến người ta cảm giác bình yên nhưng đôi khi bình yên quá thì sẽ nhàm chán. Anh thích cuộc sống ồn ào, gấp gáp của thành phố và chỉ chừa một chút yên tĩnh khi về khuya. Lúc đó lòng người mới lắng xuống, thêm ly ca cao nhấm nháp thì thật tuyệt. Còn ỏ đây gần như quanh năm yên tĩnh, bốn mùa tươi vui, con người hiền hòa và chỉ cần một tách trà sáng sớm cũng tạo nên một cái gì đó vô cùng thi vị.
Phù Dung nhẹ nhàng mở cửa bước vào trước sự ngạc nhiên thú vị của Cao Phong.
- Đừng ngạc nhiên thế chứ anh? Ở quê không có khái niệm khóa cửa đâu anh. Cuộc sống chủ yếu là tự cung tự cấp nên bà con thường chạy sang nhà nhau để xin thứ này thứ nọ. Mà cuộc sống nông thôn thường rất bận, ít khi có ai ở nhà lắm trừ buổi trưa và tối nên cửa mở để hàng xóm có thể sang xin khi ít rau thơm hay thi thoảng mang sang cho nhau ít trái cây vườn nhà. Nếu gia chủ không có nhà thì có thể để lại trong nhà.
- Thế à? Họ thân thiện nhỉ mà rất tin nhau…
- Uhm. – Phù Dung gật đầu xác nhận một cách chân thành. Cô chỉ cho Cao Phong chỗ để xe rồi dẫn anh vô nhà. Cửa chỉ khép hờ, bên trong nhà thật đơn giản. Nhà có ba gian, gian giữa là bàn thờ tổ tiên và phòng khách. Cách sắp xếp chứng tỏ gia chủ là người có con mắt rất tinh tế. Gọn gàng, ngăn nắp và rất sạch sẽ.
- Anh ngồi đi! Để em lấy nước cho anh uống nhá. Trà sen bác gái làm uống ngon lắm. Bác tự ướp đấy nên là trà sen chính hiệu đấy, không pha tẩm gì đâu?
- Em có vẻ thân thuộc nơi này nhỉ? – Cao Phong ngồi xuống: – Ai kia?
Phù Dung theo chỉ tay của anh đang nhìn vào bức ảnh treo trên tường. Bức ảnh chụp cô, Đan Phượng và Lâm Phong khi anh làm lễ tốt nghiệp ra trường.
- Đan Phượng thì anh biết rồi. Con người ở giữa là Lâm Phong, anh trai cổ. Chụp hôm anh ấy ra trường.
- Anh ấy làm công an a? Giống anh tên Phong nghen. – Cao Phong cười hỏi
- Uhm. Nhưng anh ấy là gió giữa rừng, còn anh là ngọn gió cao ngạo.
Phù Dung gật đầu xác nhận thêm một chút bông đùa trêu trọc. Anh khẽ nhìn kéo cô về phía mình cù cù mấy cái.
- Em dám nói anh thế à? Ừ đấy, anh là ngọn gió cao ngạo nhưng mà là ngọn gió dễ thương.
Phù Dung bị anh cù cười đến chảy nước mắt, cô giẫy dụa nhưng càng giẫy thì càng dính sát vào anh khiến cho người ngoài nhìn vào trông hai người thật vô cùng tình tứ, thân mật và có một đôi mắt khẽ cụp xuống khi nhìn thấy hình ảnh đó.
Cô vẫn vậy nhưng trong thật quyến rũ trong bộ váy trắng. Nụ cười trong vắt như tiếng nước khiến lòng người xao đông. Nụ cười chưa bao giờ tươi hơn thế, nó e ấp, dịu dàng lay động như gió thoảng bên tai, như cánh hoa thắm đỏ trên đôi môi hồng kia. Thân ảnh cuốn quýt bên nhau như cặp uyên ương nồng thắm, đôi mắt như rạng ngời đầy hạnh phúc. Không khí như tràn ngập hạnh phúc, tiếng cười. Nam nhân bên cạnh cô tuấn tú, dịu dàng và đấy chất nam tính, nụ cười anh khẽ nở trên đôi môi, bàn tay khẽ vén những sợi tóc đang rủ xuống trán cô. Phù Dung khẽ cười trước cử chỉ thân mật của anh. Hai người không để ý đang có người đang nhìn mình với ánh mắt xa xăm, buồn bã đầy đau khổ.
Lâm Phong trở về sau đợt công tác dài thì nghe tin Phù Dung lấy chồng. Một cuộc hôn nhân theo Đan Phượng nói là dựa trên lợi ích kinh tế của hai gia đình, không tình yêu. Anh như suy sụp, đau khổ và đầy lo lắng cho Phù Dung chỉ sợ cô không hạnh phúc với cuộc hôn nhân đầy tính toán đó. Anh cũng không có can đảm để gặp cô nhưng trái tim anh thì vẫn hướng tới cô. Anh nghĩ Phù Dung còn nhỏ lên lời yêu đành giữ trong lòng đợi ngày cô ra trường nhưng giờ thì “Sáo đã sang sông”. Thật đúng là “Hoa đến thì thì hoa phải nở, đò đã đầy đò phải sang sông. Đến duyên em phải lấy chồng”. Tình yêu không đợi bất cứ ai, anh tới chậm nên đành im lặng nhưng có lẽ những lo lắng trong anh có lẽ đã dư thừa. Phù Dung có vẻ rất hạnh phúc với cuộc hôn nhân sắp đặt này. Người chồng có vẻ rất ôn nhu, điềm đạm nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ quan tâm trân trọng cô. Bản thân anh giờ có chút ghen tỵ. Lâm Phong cố lấy vẻ bình tĩnh hắng giọng để hai người kia biết sự xuất hiện của mình. Phù Dung thấy Lâm Phong liền đẩy Cao Phong trên mặt phơn phớt ủng hồng đầy ngượng ngập. Lâm Phong liền cất giọng trước:
- Phù Dung. Em về bao giờ không báo thế? Ai đây? Ông xã hả?
- Em muốn bất ngờ mà. – Phù Dung nháy mắt cười. – Giới thiệu với anh đây là Cao Phong, chồng em. – Cô quay ra phía Cao Phong khẽ nói: – Đây Lâm Phong, anh trai Đan Phượng mà em đã nói qua.
- Chào anh.
Hai người bắt tay nhau xem chừng rất thân mật nhưng ánh mắt thì đầy dò xét nhau. Cao Phong thấy trong giọng nói của Lâm Phong mang chút hờn dỗi, ánh mắt nhìn vợ anh đầy những yêu thương. Phù Dung vô tư không thấy sự khác lạ nên khẽ hỏi:
- Cả nhà đâu rồi anh?
- Ba ra đồng kiểm tra lúa, còn mẹ và Đan Phượng thì đi chợ sắp về.
- Oa, thế là lại được ăn ngon rồi nghen.
Phù Dung cười khuôn mặt rạng ngời theo vô thức anh khẽ xoa đầu cô nhưng chợt nhìn thấy ánh mắt của người đối diện, anh liền rụt tay lại khẽ nói:
- Hai người ra giếng rửa chân tay thay quần áo cho thoải mái đi nghen. Rồi ra vườn hái rau tý còn phụ làm bếp đấy nhé.
- Anh sao lại thế? Em mới về mà đã bắt lao động là sao? Bất công. – Phù Dung chu miệng phản đối.
- Muốn ăn lăn vô bếp nhé. Quy tắc rồi. – Lâm Phong khẽ lắc đầu quay ra người đang bị bỏ rơi nãy giờ giọng đầy an ủi: – Tôi vô cùng chia buồn với anh nhé. Ai anh không lấy lại đâm đầu vô tiểu quỷ này cơ chứ. Số khổ, số khổ.
Cao Phong bật cười trước sự đùa vui của Lâm Phong. Anh bạn rất gần gũi, không câu nệ. Để rồi mặc sự tức giận của Phù Dung, anh theo lời rủ của Lâm Phong đi bắt cá….
Gia đình Lâm Phong rất gần gũi, chân thành và mến khách. Mọi người đối xử với anh như người một nhà không câu nệ lễ nghi. Anh cũng như mội người trong nhà không phải vì khách mà được ngồi chơi, cũng phải chạy qua chạy lại phụ bác trai một tay, phụ Lâm Phong chút việc. Đôi khi vô tình hay hữu ý lại gần Phù Dung làm bếp. Điểu này khiến Cao Phong thoải mái và vô cùng dễ chịu. Đan Phượng thi thoảng trêu khiến anh cười không nhịn được. Thảo nào mà Phù Dung luôn miệng kể về cô bạn này. Bác gái luôn tay nhưng vẫn hỏi thăm anh về gia đình, công viêc. Cao Phong lễ phép trả lời không chút khó chịu khiến mọi người nhanh chóng có cảm tình với anh.
Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và vô cùng vui vẻ. Mọi người ăn uống ngon lành. Quả là danh bất hư truyền. Ngon, rất ngon! Cao Phong cảm thấy rất ngon miệng. Cá kho vừa chín tới, rất vừa lửa nên vẫn giữ được vị ngọt, mềm, ăn vừa miệng. Cơm trắng dẻo thơm lại hơi khô khô ăn cùng cá kho thật là tuyệt. Canh cua ngọt nước vừa miệng lại thêm vị giòn chua của cà muối khiến người ăn không thể buông đũa. Phù Dung khẽ cười trước nét mặt khoái chí của Cao Phong. Cô nhẹ nhàng gắp vào bát của anh một miếng cá kho vàng rộm. Cử chỉ thân mật khiến cho người khác có chút ghen tỵ. Đan Phượng phản đối đầu tiên:
- Bất công! Quá bất công. Sao tớ không được gắp?
- Ơ? Con bé này? – Ba Đan Phượng trợn tròn mắt nhìn cô con gái nhỏ của mình. – Vợ chồng son phải quan tâm lẫn nhau. – Ông quay ra nhìn Cao Phong khẽ cười. – Cậu cũng phải nhanh nhẹn lên chứ. Lấy nhau cũng hơn 3 tháng gì mà chả thấy động tĩnh là sao?
Sặc! Câu trước câu sau khiến Cao Phong trố mắt nhìn, sặc cả cơm còn Phù Dung thì đỏ mặt. Bác gái cười ra chiều ủng hộ chồng mình ghê lắm. Đan Phượng thầm trộm nghĩ vợ chồng nó còn trong sáng lém, ba muốn có động tĩnh thì đến tết Ma – rốc nghen. Chỉ có Lâm Phong ngồi im lặng không đáp, anh khẽ nhìn Phù Dung chốc chốc lại liếc trộm Cao Phong hai má cứ đỏ dần lên hai trái táo, đầy e ấp.
- Bác cứ trêu con hoài. Con giận rồi. – Phù Dung ngoảnh mặt bước vội xuống bếp để tránh ánh nhìn của Cao Phong. Đáng ghét!
- Hừm. Đúng là gái mới về nhà chồng. Bác muốn bế cháu lắm nghen con! – Ông Tư nói với theo giọng đầy hưng phấn. – Này bà nó, dọn dẹp rồi bảo con Phượng làm ít đồ nhắm đi. Để cánh đàn ông ra vườn làm tý chơi.
Ông vỗ vỗ vai Cao Phong đang ngồi phỗng một chỗ. Em bé, một điều đáng chú ý nghen. Người ta bảo ở lâu ắt nảy sinh tình cảm, “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Anh với Phù Dung sống với nhau không lâu nhưng tình cảm rất tốt. Cô đối xử với anh rất chu đáo và chân thành, rất mực là một người vợ đảm đang. Cô xinh đẹp nhưng không lả lướt, ngược lại rât mạnh mẽ, ôn hòa, chăm sóc anh rât dịu dàng, ân cần, lo từng bữa ăn giấc ngủ, quan tâm những điều nhỏ nhặt. Phù Dung làm việc với anh cũng rất ăn ý nghen, luôn lắng nghe, cần mẫn với công việc không để anh phải bận tâm. Từ ngày có cô bên cạnh anh thấy mình trách nhiệm hơn, bớt tính nóng nảy vì mỗi lần anh nóng tính dù cô nhẫn nhịn, ôn nhu chịu đựng không một lời kêu ca, oán trách nhưng ánh mắt buồn của cô khiến cho anh không chịu được. Hai người như trái dấu nhau nhưng lại vẫn có thể tạo lập một gia đình.
- Thằng này sao lại ngồi như phỗng thế hả? – Ông Tư vỗ vỗ cái vai anh thật mạnh làm anh
thật tinh táo. Anh chỉ lắc đầu ra ý bảo không vấn đề gì cả. – Thằng Phong vào lấy cho ba chai rượu “ông uống bà khen hay đi”.
- Ba! – Lâm Phong hơi gắt nên. – Cả ngày cậu Phong đã phải phụ ba giờ rượu mấy chè cái gì.
- Ô hay! Bảo mày thì mày đi nghen. – Ông Tư trợn tròn mắt nhìn thằng con đi vô nhà rồi quay ra nói nhỏ với Phong: – Rượu này bác cất lâu lắm rồi nghen. Ngày xưa, bác uống rượu này vô có thằng Phong đấy. Cố gắng đi!
Giờ tới lượt Phong trợn mắt. Hắc, hắc! Anh liếc Phù Dung rồi tủm tỉm cười.
*******
Sau khi cùng bác Tư với Lâm Phong làm mấy chén rượu, Anh và Phù Dung cùng nhau đi dạo mát. Quả là rượu ngon, mùi thơm của rượu còn thoang thoảng bên anh. Theo lời giới thiệu của Đan Phượng, anh cùng cô chạy ra hồ sen cuối làng ngắm trăng.
Trăng thanh gió mát, khung cảnh hữu tình cùng với hương sen thoảng qua khiến lòng người mang chút bồi hồi. Ánh trăng sáng lung linh rọi chiếu muôn nơi, ánh trăng vàng ươm. Hai thân ảnh sát cạnh nhau cùng nhìn ra phía hồ sen. Ánh trăng làm cho những bông sen thêm sắc lung linh, huyền ảo. Cao Phong cảm thấy trong tim mình có chút xuyến sang. Phù Dung đi đôi chân trần, mái tóc dài bay nhẹ trong gió mang theo một mùi hương dễ chịu quyện với hương sen tạo nên một sự e ấp, ngòn ngọt đến nao lòng người. Ánh trăng mang đến cho cô nét thu dịu nhẹ pha lẫn nét xuân ấm áp hoà với chút nét đông hơi lành lạnh nhưng lại mang chút nét hè rực rỡ. Cô là bốn mùa đẹp nhất mà anh biết. Phù Dung đang nhìn xa xôi đầy suy nghĩ miêm man, không biết cô có nghĩ đến anh không?
- Anh nhìn gì mà nhìn em ghê thế? – Phù Dung nhột nhạt trước cái nhìn của anh. Cái nhìn mê luyến như muốn hòa cùng cô trong không gian rộng lớn, tươi đẹp này.
Phong giật mình khi nghe Phù Dung gọi. Anh nhìn lên cánh môi hồng của cô. Nó có ngọt không nhỉ? Đôi môi ấy có mang theo hương sen kia không? Dịu dàng, ngọt ngào nhưng đằm thắm, thiết tha. Hương thơm ấy quấn lấy cùng men rượu khiến anh không kìm nổi sự tò mò của mình. Bất ngờ anh ôm chặt lấy vòng eo của cô, áp nhẹ môi mình vào môi cô trước sự ngỡ ngàng của Phù Dung. Đôi môi quả là ngọt, anh mãnh liệt hôn cô thật sâu. Mùi rượu trong anh khiến cô mang chút choáng váng, cô dịu dàng ôm chặt lấy anh như không nỡ tách rời. Bàn tay anh càng lúc càng xiết chặt lấy cô hơn như muốn hòa cùng cô. Mái tóc cô hơi rối, hơi thở cô dồn dập đầy cuốn hút khiến anh không thể rời môi cô. Phù Dung không kháng cự, nụ hôn đầu của cô. Thật bỡ ngỡ, lạ lùng nhưng đầy hấp dẫn và ma lực. Anh cho cô những đê mê, cuốn hút. Cô để mặc anh hôn lên cổ, lên vai. Chiếc áo bị kéo lệch, quần áo hơi hỗn độn. Phù Dung để mình trải theo những cảm xúc đê mê, những ham muốn trỗi dậy trong mình mà cô chưa từng cảm nhận qua.
Cao Phong không thể kìm nén được cảm xúc của mình, anh càng lúc càng mê luyến cô. Ôm cô trong vòng tay mình thật chặt, hôn nhẹ lên chiếc cổ thanh và bờ vai thon khiến anh cảm giác như mình sắp bùng nổ. Dưới anh trăng, hai thân ảnh như quấn lấy nhau không muốn rời ra.
Mãi một lúc lâu, anh mới rời cô ra. Khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi môi hơi sưng lên, trên cổ đậm những dấu hôn khiến cô càng trở lên đẹp kỳ lạ. Phù Dung thở dồn dập, hơi cúi đầu tránh ánh mắt anh. Mọi việc quá ngờ với cô khiến cô ngỡ ngàng. Anh hôn cô, một nụ hôn mãnh liệt nhưng dịu dàng đã hút đi toàn bộ sinh khí của mình.
- Anh có làm em đau không? – Cao Phong khẽ đỡ lấy cô trong vòng tay mình, lòng đầy hạnh phúc.
Phù Dung khẽ lắc đầu. Trong đầu cô đang ỗn độn những cảm xúc không lời. Cô khẽ dựa vào vai anh. Anh khẽ ôm eo đỡ cô.Trong vòng tay anh, cô cảm thấy bình an và hạnh phúc. Họ đi không trong im lặng không bao lâu thì về đến nhà. Đêm đã khuya lắm rồi. Cả nhà đã đi ngủ hết. Cao Phong đưa cô vao gian buồng trái mà bác Tư đã xếp cho hai vợ chồng.
Phong nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống khẽ hôn vào trán cô dịu dàng nói:
- Em nghỉ sớm đi!
Phù Dung khẽ gật đầu mắt nhắm nghiền. Anh khẽ đóng cánh cửa gỗ, tắt đèn rồi nằm xuống cạnh cô. Mệt mỏi anh chìm vào giấc ngủ.
Không biết anh ngủ bao lâu, chỉ biết anh mơ màng khi thấy một vòng tay ôm siết nhẹ lấy anh, hơi thở nhè nhẹ phả vào cổ khiến anh thấy nhột nhạt dễ chịu, theo bản năng anh ôm lấy người đang ôm mình đầy mạnh liệt. Môi tìm môi, dịu dàng rồi mạnh liệt. Trong không gian vang lên tiếng ư… ư… ư…. ngọt ngào, êm ái. Phù Dung mơ màng khi thấy một thân hình đang đè nên mình đầy những đam mê nhưng cô không thể chống cự. Cô hơi nheo mắt, ánh trăng khẽ soi qua cửa sổ khiến thân ảnh đầy rõ nét. Là Cao Phong! Anh đang hôn nhẹ lên bờ ngực cô, từng chiếc cúc bị bung ra, bàn tay anh như có lửa khiến cô vặn vẹo không thôi. Cô cứ như bị hút lấy, tay choàng lên cổ anh đầy hưởng ứng. Anh theo bản năng cứ hôn miết lấy cô. Tiếng rên nhẹ nhàng vang lên càng làm anh hưng phấn. Chỉ khi nghe có tiếng ” Á!” nhỏ đầy đau đớn mới khiến anh tỉnh táo không còn mơ màng nữa. Không phải giấc mơ mà là thật. Anh đang cùng cô là sự thật. Phù Dung đang ở dưới anh, đôi mắt ngân ngấn lệ. Phong vội vàng hôn nhẹ lên đôi mắt đó:
- Xin lỗi làm em đau!
Phù Dung khẽ lắc đầu ôm nhẹ lấy anh. Cảm giác hạnh phúc xen lẫn hai người. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn nhẹ vào môi cô. Hương vị của hạnh phúc thật dịu dàng bất ngờ. Hai con người tưởng chừng xa cách một phương trời, nhưng vì một chữ duyên tiền định mà họ lên nghĩa phu thê, cả đời này gắn bó yêu thương
“Duyên vợ chồng trăm năm son sắc
Nghĩa phu thê thề ước mãi ngàn năm”.
Đôi khi tình yêu không phải song song với hôn nhân. Hôn nhân có thể đến trước cả tình yêu nhưng chỉ cần hai người sống với nhau hiểu được “duyên vợ chồng ngàn năm mới tạo” mà trân trọng yêu thương, bớt đi chút cá nhân mà lắng nghe thông cảm, dịu ngọt những yêu thương, chia sẽ và quan tâm lẫn nhau thì ngàn năm ngàn kiếp để thành nhân duyên ngắn ngủi có trăm năm ngắn ngủi cũng thật đáng quý làm sao? Hạnh phúc đôi khi xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Yêu thật lạ mà nhân duyên cũng thật lạ. Gắn kết với nhau chỉ bằng nghĩa bằng tình mà “muối ba năm muối hãy còn mặn, gừng chin tháng gừng hãy còn cay”, duyên vợ chồng như muối mặn gừng cay khó phai mờ.
*******
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao lắm rồi nhưng Phù Dung vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Cao Phong nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cô giờ là của anh, anh càng phải nâng niu trân trọng thì mới có một gia đình hạnh phúc, sớm chiều bên nhau chia sẽ những ngọt bùi.
Phù Dung khẽ cựa mình tỉnh giấc, toàn thân cô mệt mỏi. Đôi má ửng hồng khi thấy cái nhìn chăm chú của Cao Phong. Cô khẽ nhỏm dậy giấu đi ánh mắt ngượng ngùng. Anh khẽ đỡ cô dậy, lấy áo sơ mi của mình khoác tạm cho cô để che đi đôi vai trần.
- Anh dậy lúc nào thế?
- Vừa mới thôi. Em mệt thì cứ ngủ tiếp đi. – Cao Phong mỉm cười khẽ nói rồi ôm nhẹ cô vào lòng mình đầy âu yếm.
- Em không sao. Thật đấy! – Cô ngước mắt nhìn anh rồi cúi xuống.
Không khí có vẻ ngượng ngập. Cao Phong mỉm cười khẽ xoa xoa lưng cô nhẹ giọng an ủi:
- Mình là vợ chồng mà. Đó là chuyện bình thường mà, có gì đâu mà ngại. Với lại bác Tư muốn có bé cưng để bế rồi. Anh cũng mong lắm nè!
Phù Dung dụi vào ngực anh, hai tay đấm thùm thụp vào lưng anh, giọng đầy ngượng ngùng:
- Anh này… Xấu tính…. Ai thèm ham?
- Anh ham? – Cao Phong cười sảng khoái, ôm chặt cô vào lòng.
*********
Đan Phượng dậy từ sớm nấu bữa sáng. Phù Dung không hiểu sao giờ này vẫn chưa tỉnh ngủ, mọi lần nó là đứa dậy sớm nhất nhà. Hôm nay giở chứng dậy rõ muộn? Cô đang rửa rau thì ngửi thấy mùi thuốc lá bay ra từ trái bếp và tiếng người thở dài. Đan Phượng bước ra thì thấy Lâm Phong ngồi trầm ngâm:
- Anh Hai? Sao dậy dậy sớm vậy? – Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh trai.
Lâm Phong quay ra im lặng nhìn Đan Phượng rồi châm thêm điếu nữa. Anh cười không nói chỉ lắc đầu ra hiệu không có gì
- Anh buồn chuyện Phù Dung đi lấy chồng à? Anh Hai, giờ mọi chuyện đã an bài rồi. Anh có buồn cũng không được, bát nước hắt đi rồi sao lấy lại.
Lâm Phong mỉm cười không nói vẫn giữ thái độ im lặng của mình. Anh buồn chứ? Phù Dung trong tim anh quá lâu rồi. Thái độ ân cần, quan tâm của cô với anh rất chân thành, nhẹ nhàng nhưng lắng đọng để lại trong anh bao nhiêu dư vị khó quên. Cô đi lấy chồng, anh ở phương xa nhưng nếu ở nhà không biết anh có thể cản không? Tình yêu chưa kịp nói thành lời đành im lặng nhìn người xa mãi. Ai hiểu nỗi lòng của anh đây cơ chứ? Đúng là đã qua rồi thì không quay lại được. Vô duyên vô phận thì trách ai bây giờ? Trách ông tơ bà nguyệt se chữ duyên mà quyên se chữ phận, để vương tơ lòng rồi chẳng đau ở trong tim. Anh lắc đầu khẽ cười cho bản thân mình quá đa đoan.
“Trách ai người se duyên mà quên phận
Để ngàn năm ôm mãi mối tương tư”
Đan Phượng khoác lên vai anh trai mình. Thời gian có lẽ sẽ lời viên thuốc thần kỳ nhất xóa tan những ưu buồn, lời trong tim rồi sẽ quên đi. Hai anh em im lặng nhìn ra phía chân trời. Trời bắt đầu hửng đông, ngày mới đến rồi!
Chợt không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng cười trong vắt nhưng nhẹ nhàng uyển chuyển. Hai anh em quay ra. Đan Phượng khẽ nhíu mày! Con bạn thân đã dậy, lại gì thế kia? Ông chồng đang rất tình tứ ôm eo vợ đầy thân mật. Ủa mà sao trông Phù Dung e lệ thế nhỉ? Hai má phấn hồng rõ là duyên, tiếng cười nhẹ đầy ngượng ngùng.
- Kỳ quá. Đừng ôm eo em. Mọi người thấy rồi cười chết!
Cao Phong ngó quanh rồi đáp:
- Ý? Anh thấy không có ai đâu?
- Ai bảo anh không có ai? Hai người làm ơn đừng sáng sớm đã quấn lấy nhau như thế trông ngứa mắt lắm. – Đan Phượng trề môi. Anh Lâm Phong vẫn ngồi im lặng.
- Ách. Không phải đâu? – Phù Dung lắc đầu quầy quay phân bua: – Mình tính dậy nấu cơm a? Tại ảnh cứ muốn theo xuống thôi.
- Hai người…. Thiệt tình! Nấu sắp xong rồi….
- Oa, anh Phong cũng dậy sớm nghen. Mọi lần đến bữa ăn sáng anh mới dậy nghen. Bị bác mắng hoài. – Phù Dung reo lên đầy phấn khích.
- Ơ cô này! Anh cũng thi thoảng phá lệ chứ! – Lâm Phong cười gượng gạo như muốn lẩn tránh chuyện gì, quay ra nói với Cao Phong: – Dậy sớm, làm tách trà sen.
- Ok! Cao Phong cười tươi vỗ vai anh, cử chỉ rất thân
thiện.
********
Mùi trà sen thơm thoang thoảng trong khí tròi sáng càng khiến tâm người yên ổn. Nắng nhẹ xuyên qua những kẽ lá, những giọt sương đang tí tách. Hai người đàn ông im lặng ngồi trên chiếc bàn gỗ ở gần ao dưới tán cây sum xuê. Cao Phong nhấm nháp từng chút từng chút một. Hương vị trà chan chat nhưng sau khi uống thì dư vị bắt đầu ngọt dần nơi cuống họng hòa quyện với hương sen dìu dịu. Anh thấy tâm tình mình thật tốt.
Anh khẽ nhìn Lâm Phong đang trầm ngâm bên cạnh. Cao Phong nhanh chóng nhận ra tình cảm của Lâm Phong với Phù Dung. Nó rất sâu sắc, tế nhị và chân thành. Nếu không có cuộc hôn nhân kinh tế này thì có lẽ họ rất đẹp đôi nhưng xem chừng vợ anh không hề biết, luôn coi đó là anh trai của mình. Đôi khi anh tự hỏi cô vợ anh thông minh sắc sảo ở đâu mà không nhận ra tình cảm của người khác giành ình.
Lâm Phong lên tiếng trước phá đi sự im lặng giữa hai người đàn ông: – Hy vọng anh có thể cho cô ấy một gia đình hạnh phúc thật sự. Cô ấy chịu rất nhiều thiệt thòi! Từ bé sống xa ba mẹ nhưng khi ở gần thì cũng chả được yêu thương chăm sóc gì cả. Họ coi Phù Dung là sao chổi hại gia đình nên bỏ mặc cô ấy. Cô ấy như cây cỏ tự sinh tự diệt?
Cao Phong nhíu mày khàn khàn giọng hỏi: – Thật vậy sao?
- Anh không biết sao? – Lâm Phong giật mình hỏi lại.
- Không? Tôi chỉ biết qua rằng vì cái chết của ông nội nên để tránh những xúc động mạnh cho bà nội nên cô ấy phải đi xa nhưng không nghĩ họ bỏ mặc cô ấy.
- Tôi không nghĩ có gia đình nào mê tín như thế không nữa? – Lâm Phong trầm ngâm. – Họ không để ý cô ấy sống chết ra sao nữa. Cô ấy đi học mấy năm nhưng chưa một lời hỏi thăm. Ốm đau cũng mặc. Tôi nhớ có lần Phù Dung bị sốt cao phải vào viện. Liên lạc mãi với gia đình nhưng không thể. Đến lúc liên lạc được thì không ai vào thăm cả. Họ bận sang Singgapo thăm hai người con lớn đang du học. Cô ấy lẻ loi trong viện một mình nhưng không hề oán trách, ca thán họ. Đi học thì phải tự lo, từ tiền học phí đến tiền ăn, sinh hoạt. Đôi vai gầy ấy đã không biết gánh bao nhiêu nhọc nhằn.
- Nhưng tôi thấy cô ấy rất vui vẻ, lạc quan? – Cao Phong tò mò hỏi.
- Chỉ là bề ngoài thôi. Cô ấy không mạnh mẽ thì đâu sống được đến giờ mà là vợ anh. Bề ngoài luôn cười nhưng thực chất trong lòng cô ấy rất nhiều những suy nghĩ, buồn đau. Cô ấy luôn mong có được gia đình yêu thương mình. Hy vọng anh có thể cho cô ấy một gia đình thật sự.
Cao Phong gật đầu. Lâm Phong nhẹ cười đầy yên tâm. Anh tin chàng trai này có thể làm được vì đôi mắt kia đầy kiên nghị. Anh vỗ vai Cao Phong rồi nhẹ bước vào nhà để lại Cao Phong trầm ngâm suy nghĩ.
Cao Phong không nghĩ Phù Dung lại phải có những tháng này vất vả khổ cực như thế. Thảo nào mà lúc đầu anh nghĩ mình sẽ kết hôn với Thu Hương – con gái thứ hai của gia đình họ Hoàng. Không ngờ họ lại gả Phù Dung cho anh – một người con gái mờ nhạt trong gia tộc. Nếu cô gặp phải một người chồng đểu giả, độc ác thì cuộc đời cô sẽ ra sao? Người chồng cô không chỉ coi cô là con cờ trong kinh tế xong việc thì quẳng cô sang một bên thì sao? Chả nhẽ ba mẹ cô không nghĩ tới điều đó, vì lợi ích kinh tế nhưng lại vì đứa con gái yêu nên đẩy đứa con khác vào. Trên đời này có ba mẹ vậy sao? Vì một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà bỏ rơi cô một thân một mình không quan tâm gì cả? Anh sẽ phải bù đắp cho cô một mái ấm khác, thật hạnh phúc….
Bình luận truyện