Yêu! Tôi Hận Em...
Chương 12
{ LẠI MỘT MÙA XUÂN. ( Hoàn )
Khổng Sơ Minh vốn chịu lạnh thiệt là kém! Hầy! Lại đang chui rúc ở ổ chăn sống chết không bước xuống giường nửa bước.
" Mùa xuân cái gì!? Khác quái gì đông đâu!?"
Tôn Tử Dạ run cầm cập chạy như chó rượt rồi thì điêu luyện nhảy tót vào ổ chăn ấm áp..... Ôi ~ Cảm giác này đâu gì sánh bằng nha~
Sơ Minh cau mày, đạp đạp cái cục mỡ Tử Dạ ra.
" Lạnh thế! Anh như xác chết! Biến ra!"
" Ơ kìa ơ kìa... Đừng ruồng bỏ anh chứ!!!"
Cậu mở cái túi Tử Dạ vừa đem vào.... vừa nãy là đạp nhè nhẹ... Cơ mà lần này là đạp 1 phát chết luôn!
" Cái thằng kia! Mi mua về cái gì đây!?"
Tôn Tử Dạ vừa ấm được một lúc bị đạp ...lăn xuống, nền nhà cứng ngắc không thương tiếc truyền cho anh cái lạnh giá....... Hắn nhanh chóng lấy được động tác quỳ gập đầu....
" Thứ lỗi..... cẩu nô tài vô dụng.."
Nhìn Ba con sói..... Khổng Sơ Minh nuốt không trôi nổi cục giận... Hừ!
" Ta hỏi nhà ngươi mua cái thứ đồi trụy này về làm gì!?"
".... Em nhìn kĩ đi... Anh chỉ mua mì thôi mà... cái đó..."
" Sao!?"
" Cái đó.... cái đó..... là... Mạnh Dực nhét vào tay anh...."
" Ừ ừ...... tao tin mày mà... ừm... đâu ai lại hại bạn nhỉ... ừ ừ..." - tắt điện thoại, Sơ Minh bẻ ngón tay răng rắc.
" Bốp" - " Á"
Lại một mùa xuân nữa.... chưa được.... động đến cúc hoa nhỏ của Khổng Sơ Minh....... A..... Có tiểu thụ ngạo kiểu thật là khổ aaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!! Trời xanh có thấu được tâm tư con không!?}
_______________________________________________________________
" Ngao~" ( Mày nhìn tao làm cái gì a?)
"...... Ra là mày đúng là mèo thật"
" Ngao~ Ngao~" ( Tao đã nói rồi mà)
.... Ế mà chờ đã..... Nó mời hắn ta đến đây làm gì a?.......
" Mày không biết chứ công ty Thiên Ngự đang nợ Tử Dạ một món nợ đấy... Hừm... Tao là tao đang nghĩ nên lấy mày đem bán trả nợ không đây..."
" Ngaoooo!!! Ngáo Ngáo!!!!"( Không được aaa!! Không thể bán đứng tình bạn à nha!!!)
" Bất quá, tình bạn và tình yêu..... Tao vẫn là chọn tình yêu mày ạ"
...... Tình bạn.... Tình yêu..... Tình bạn.... Tình yêu.... Cái đầu mèo nhỏ hiện lên hình ảnh cậu và tên Phi Ngự cùng ngồi lên hai bên của 1 chiếc cân. Ngay lập tức Mạnh Dực đi đến 1 sút đá bay cậu thẳng tới chỗ hắn!!! Vậy là bên Thiên Ngự lập tức trùng xuống, xong Mạnh Dực lại ngồi thế vào chỗ cậu!!! 2 bên chiếc cân lại cân bằng!!
Ôi ô tình bạn của tôi ôi ô.... Ahuhuhu trái tim này vỡ nát rồi... Nát rồi... Cánh hoa úa tàn...
Cậu mải mê chìm đắm trong bể tự ngược mà không để ý Tử Dạ đã xuất hiện ở đây từ lâu. Nhìn cái biểu cảm thốn đến tận rốn, hai tay ốp lên má mà cái môi bất đắc dĩ chu ra.... Xong hết ngồi lại lăn lăn ra nền... Lăn lăn xong đập " cộp " cái đầu nhỏ... vào tường đau thấy cha mẹ kêu vài tiếng ngao ngao thì... Rút kinh nghiệm chuyển hai tay giữ chặt đầu rồi lăn a lăn ~
Thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu mà!
" Đấy, đáng yêu chết người như vậy tôi cực thích, cho tôi đi"
Mạnh Dực phát biểu 1 câu làm cho mèo bự đang lăn cũng phải bất động tại chỗ .... Từ từ quay đầu lại.... Hai mắt mở to thao láo! Miệng run cầm cập... hết sức kinh hãi!!!!
" Chẳng có lí do gì để làm vậy"
" Có chứ"
" Có gì!?"
" Mèo ú muốn tránh xa nhà ngươi"
" Đừng suy diễn vớ vẩn"
" Sao không làm phép thử?"
" Tốn thời gian" - Tử Dạ đi đến vươn hai tay tính bế lấy cậu, thì bị Sơ Minh không thương tiếc gạt phắt ra.
Mạnh Dực khoanh hai tay dựa tường vô cùng đắc ý.
" Ngoan.. Sơ Sơ về nhà nào..." - Hắn kiên nhẫn vươn tay ra 1 lần nữa.
" Ngao!! Ngáo ngao ngaoo!!!"( Không a! Theo anh về tôi chết lúc nào không biết!!!)
Cậu đưa tay ra chuẩn bị gạt tay hắn thì lập tức bị hắn bắt lấy khống chế rồi khóa cứng trong vòng tay rắn rỏi mạnh mẽ. Nguồn :
Sơ Minh tức tối, mặt đã bựa mông sau khi nhăn lại thì bội phần bựa mông!
Hắn ghé miệng sát tai cậu.... Bất thình lình dùng môi mím giữ lấy 1 góc tai mèo mong tang.
" Ngao ngáo ngaooooo!!!!!!"( Mụ nội nhà miiii!!!) - Cậu theo phản xạ giương vuốt mèo thì... giương không nổi vì bị hắn giữ chặt hay chân trước 2 chân sau luôn!!! .... đành bất lực nhắm nghiền mắt chịu đựng cái cảm giác tê tê ngưa ngứa truyền đến.
Hắn phi thường mê luyến cái cảm giác mềm mềm mát mát ở môi, cứ vậy mà lưu luyến không rời. Còn mèo ta thì.... chuyển từ chán ghét sang thích thích..... Mặt phi thường phởn phởn.
" Tôi nói, hai kẻ các ngươi bày ra cái cử chỉ như vậy để mù mắt thiên hạ sao?"
Tôn Tử Dạ ngưng lại.
" Tôi về"
Mạnh Dực đi đến bắt lấy tay hắn.
" Chậm đã" - Sau đó chuyển ánh mắt đến Sơ Minh - " Giờ mày dãy nảy chứng tỏ chán ghét gã này, tao liền nhận nuôi sủng mày lên trời, nếu không tao mặc xác mày bị hành chết!"
Cậu như mở cờ trong bụng!!!! Yeahhhhh thoát khỏi tên Tử Dạ ngu ngốc này thì còn gì bằng!!!!! Tháng ngày hạnh phúc đã đến bên con~ Và mùa xuân biết em biết em lỡ trao 1 món tiền~ Xong bị bùng~~~~
Đang muốn giãy thì cậu nhận ra... Đạo lực của hắn mạnh hơn... Phát đau! Ai oán ngước lên liền bắt gặp ánh mắt hỗn loạn của hắn. A... Phải chăng cậu quá vô tâm đi!? Cậu chính là kẻ hiểu hơn ai hết mức độ cô đơn của hắn, vậy mà còn muốn rời xa hắn? Trách hắn đối đãi mình không nên hồn... Nhưng mà đó giờ hắn đã hầu hạ ai ngoài cậu chưa? Vụng về nhưng mà từ chân tâm!
Hắn căn bản là không cho cậu quyền động đậy. Việc Sơ Minh rời xa hắn đã để lại nỗi đau tột cùng và chứng sợ cô đơn ở hắn... Hắn giờ đây sợ mất đi mọi thứ xung quanh... Đặc biệt là con mèo nhỏ này, mặc dù nhìn đến nó là hình ảnh Sơ Minh lại hiện lên giằng xéo trái tim hắn đến rỉ máu nhưng mà, hắn chính là muốn như vậy. Hắn muốn con mèo này khắc thật sâu Sơ Minh trong lòng hắn, muốn nó ngày ngày ở bên để cho hắn cảm giác Sơ Minh vẫn bên hắn, muốn nó chờ đợi mình không quản đêm muộn, muốn mèo nhỏ lại 1 lần nữa đem đến cho hắn cảm giác ấm áp khi được quan tâm là như thế nào. Hắn chính là khao khát như vậy.
" Ui ui, người thì ích kỉ giữ mèo không cho nó động đậy, trong khi mèo cũng chẳng buồn động tay chân. Tình yêu nhân thú sâu nặng nhẩy? Mạnh Dực đây đành bó chân"
Tử Dạ sửng sốt, đúng là Sơ Minh không hề động đậy!! Nó có thể ra miệng cạp hắn 1 cái nhưng mà nó không làm!! Sơ Sơ không ghét hắn!
" Hây, Tử Dạ mi vui cái gì? Mèo đâu có hiểu tiếng người, nó mà hiểu thì mi cứ mơ đi!"
Mặc kệ Mạnh Dực nói vậy, hắn vẫn không vơi đi niềm vui.
_________ _________ ___________ ___________
" Sếp, không tìm được chó.... À mè----- Oaaaa ngài tìm đâu ra hay vậy?"
Tử Dạ mặt ngoài là lạnh như tiền âm phủ nhưng mà thẳm trong thâm tâm là vui như mở hội.
Này Tử Dạ? Phải chăng hắn đã quên đi việc tìm kiếm Sơ Minh đi!!??
Mèo ba tư béo nụ thì say ngủ trong vòng tay hắn, được nựng trong vòng tay trai đẹp thì đứa nào chẳng muốn ngủ cơ chứ? Đặc biệt đây là vòng tay của ai? Của hắn!
Tổng kết lại, cậu không còn e ngại cái kiểu chăm sóc bá đạo của hắn, ngược lại còn vài phần tín nhiệm. Ở bên hắn ấm áp an toàn, hơi liều mạng nhưng tội gì không ở? Ăn sung mặc sướng ngu gì không ở? Không phải đau đầu học hành ngu gì không ở? Coi như đây là cậu chuộc lỗi với hắn đi, tâm can buông lỏng tội gì không ở bên?
" Tao biết cuối cùng mày vẫn muốn chung 1 chỗ với hắn" - Lời nhắn nhủ của Mạnh Dực cứ lảng vảng bên tai cậu.
____________________________________________
Khổng Sơ Minh vốn chịu lạnh thiệt là kém! Hầy! Lại đang chui rúc ở ổ chăn sống chết không bước xuống giường nửa bước.
" Mùa xuân cái gì!? Khác quái gì đông đâu!?"
Tôn Tử Dạ run cầm cập chạy như chó rượt rồi thì điêu luyện nhảy tót vào ổ chăn ấm áp..... Ôi ~ Cảm giác này đâu gì sánh bằng nha~
Sơ Minh cau mày, đạp đạp cái cục mỡ Tử Dạ ra.
" Lạnh thế! Anh như xác chết! Biến ra!"
" Ơ kìa ơ kìa... Đừng ruồng bỏ anh chứ!!!"
Cậu mở cái túi Tử Dạ vừa đem vào.... vừa nãy là đạp nhè nhẹ... Cơ mà lần này là đạp 1 phát chết luôn!
" Cái thằng kia! Mi mua về cái gì đây!?"
Tôn Tử Dạ vừa ấm được một lúc bị đạp ...lăn xuống, nền nhà cứng ngắc không thương tiếc truyền cho anh cái lạnh giá....... Hắn nhanh chóng lấy được động tác quỳ gập đầu....
" Thứ lỗi..... cẩu nô tài vô dụng.."
Nhìn Ba con sói..... Khổng Sơ Minh nuốt không trôi nổi cục giận... Hừ!
" Ta hỏi nhà ngươi mua cái thứ đồi trụy này về làm gì!?"
".... Em nhìn kĩ đi... Anh chỉ mua mì thôi mà... cái đó..."
" Sao!?"
" Cái đó.... cái đó..... là... Mạnh Dực nhét vào tay anh...."
" Ừ ừ...... tao tin mày mà... ừm... đâu ai lại hại bạn nhỉ... ừ ừ..." - tắt điện thoại, Sơ Minh bẻ ngón tay răng rắc.
" Bốp" - " Á"
Lại một mùa xuân nữa.... chưa được.... động đến cúc hoa nhỏ của Khổng Sơ Minh....... A..... Có tiểu thụ ngạo kiểu thật là khổ aaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!! Trời xanh có thấu được tâm tư con không!?}
_______________________________________________________________
" Ngao~" ( Mày nhìn tao làm cái gì a?)
"...... Ra là mày đúng là mèo thật"
" Ngao~ Ngao~" ( Tao đã nói rồi mà)
.... Ế mà chờ đã..... Nó mời hắn ta đến đây làm gì a?.......
" Mày không biết chứ công ty Thiên Ngự đang nợ Tử Dạ một món nợ đấy... Hừm... Tao là tao đang nghĩ nên lấy mày đem bán trả nợ không đây..."
" Ngaoooo!!! Ngáo Ngáo!!!!"( Không được aaa!! Không thể bán đứng tình bạn à nha!!!)
" Bất quá, tình bạn và tình yêu..... Tao vẫn là chọn tình yêu mày ạ"
...... Tình bạn.... Tình yêu..... Tình bạn.... Tình yêu.... Cái đầu mèo nhỏ hiện lên hình ảnh cậu và tên Phi Ngự cùng ngồi lên hai bên của 1 chiếc cân. Ngay lập tức Mạnh Dực đi đến 1 sút đá bay cậu thẳng tới chỗ hắn!!! Vậy là bên Thiên Ngự lập tức trùng xuống, xong Mạnh Dực lại ngồi thế vào chỗ cậu!!! 2 bên chiếc cân lại cân bằng!!
Ôi ô tình bạn của tôi ôi ô.... Ahuhuhu trái tim này vỡ nát rồi... Nát rồi... Cánh hoa úa tàn...
Cậu mải mê chìm đắm trong bể tự ngược mà không để ý Tử Dạ đã xuất hiện ở đây từ lâu. Nhìn cái biểu cảm thốn đến tận rốn, hai tay ốp lên má mà cái môi bất đắc dĩ chu ra.... Xong hết ngồi lại lăn lăn ra nền... Lăn lăn xong đập " cộp " cái đầu nhỏ... vào tường đau thấy cha mẹ kêu vài tiếng ngao ngao thì... Rút kinh nghiệm chuyển hai tay giữ chặt đầu rồi lăn a lăn ~
Thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu mà!
" Đấy, đáng yêu chết người như vậy tôi cực thích, cho tôi đi"
Mạnh Dực phát biểu 1 câu làm cho mèo bự đang lăn cũng phải bất động tại chỗ .... Từ từ quay đầu lại.... Hai mắt mở to thao láo! Miệng run cầm cập... hết sức kinh hãi!!!!
" Chẳng có lí do gì để làm vậy"
" Có chứ"
" Có gì!?"
" Mèo ú muốn tránh xa nhà ngươi"
" Đừng suy diễn vớ vẩn"
" Sao không làm phép thử?"
" Tốn thời gian" - Tử Dạ đi đến vươn hai tay tính bế lấy cậu, thì bị Sơ Minh không thương tiếc gạt phắt ra.
Mạnh Dực khoanh hai tay dựa tường vô cùng đắc ý.
" Ngoan.. Sơ Sơ về nhà nào..." - Hắn kiên nhẫn vươn tay ra 1 lần nữa.
" Ngao!! Ngáo ngao ngaoo!!!"( Không a! Theo anh về tôi chết lúc nào không biết!!!)
Cậu đưa tay ra chuẩn bị gạt tay hắn thì lập tức bị hắn bắt lấy khống chế rồi khóa cứng trong vòng tay rắn rỏi mạnh mẽ. Nguồn :
Sơ Minh tức tối, mặt đã bựa mông sau khi nhăn lại thì bội phần bựa mông!
Hắn ghé miệng sát tai cậu.... Bất thình lình dùng môi mím giữ lấy 1 góc tai mèo mong tang.
" Ngao ngáo ngaooooo!!!!!!"( Mụ nội nhà miiii!!!) - Cậu theo phản xạ giương vuốt mèo thì... giương không nổi vì bị hắn giữ chặt hay chân trước 2 chân sau luôn!!! .... đành bất lực nhắm nghiền mắt chịu đựng cái cảm giác tê tê ngưa ngứa truyền đến.
Hắn phi thường mê luyến cái cảm giác mềm mềm mát mát ở môi, cứ vậy mà lưu luyến không rời. Còn mèo ta thì.... chuyển từ chán ghét sang thích thích..... Mặt phi thường phởn phởn.
" Tôi nói, hai kẻ các ngươi bày ra cái cử chỉ như vậy để mù mắt thiên hạ sao?"
Tôn Tử Dạ ngưng lại.
" Tôi về"
Mạnh Dực đi đến bắt lấy tay hắn.
" Chậm đã" - Sau đó chuyển ánh mắt đến Sơ Minh - " Giờ mày dãy nảy chứng tỏ chán ghét gã này, tao liền nhận nuôi sủng mày lên trời, nếu không tao mặc xác mày bị hành chết!"
Cậu như mở cờ trong bụng!!!! Yeahhhhh thoát khỏi tên Tử Dạ ngu ngốc này thì còn gì bằng!!!!! Tháng ngày hạnh phúc đã đến bên con~ Và mùa xuân biết em biết em lỡ trao 1 món tiền~ Xong bị bùng~~~~
Đang muốn giãy thì cậu nhận ra... Đạo lực của hắn mạnh hơn... Phát đau! Ai oán ngước lên liền bắt gặp ánh mắt hỗn loạn của hắn. A... Phải chăng cậu quá vô tâm đi!? Cậu chính là kẻ hiểu hơn ai hết mức độ cô đơn của hắn, vậy mà còn muốn rời xa hắn? Trách hắn đối đãi mình không nên hồn... Nhưng mà đó giờ hắn đã hầu hạ ai ngoài cậu chưa? Vụng về nhưng mà từ chân tâm!
Hắn căn bản là không cho cậu quyền động đậy. Việc Sơ Minh rời xa hắn đã để lại nỗi đau tột cùng và chứng sợ cô đơn ở hắn... Hắn giờ đây sợ mất đi mọi thứ xung quanh... Đặc biệt là con mèo nhỏ này, mặc dù nhìn đến nó là hình ảnh Sơ Minh lại hiện lên giằng xéo trái tim hắn đến rỉ máu nhưng mà, hắn chính là muốn như vậy. Hắn muốn con mèo này khắc thật sâu Sơ Minh trong lòng hắn, muốn nó ngày ngày ở bên để cho hắn cảm giác Sơ Minh vẫn bên hắn, muốn nó chờ đợi mình không quản đêm muộn, muốn mèo nhỏ lại 1 lần nữa đem đến cho hắn cảm giác ấm áp khi được quan tâm là như thế nào. Hắn chính là khao khát như vậy.
" Ui ui, người thì ích kỉ giữ mèo không cho nó động đậy, trong khi mèo cũng chẳng buồn động tay chân. Tình yêu nhân thú sâu nặng nhẩy? Mạnh Dực đây đành bó chân"
Tử Dạ sửng sốt, đúng là Sơ Minh không hề động đậy!! Nó có thể ra miệng cạp hắn 1 cái nhưng mà nó không làm!! Sơ Sơ không ghét hắn!
" Hây, Tử Dạ mi vui cái gì? Mèo đâu có hiểu tiếng người, nó mà hiểu thì mi cứ mơ đi!"
Mặc kệ Mạnh Dực nói vậy, hắn vẫn không vơi đi niềm vui.
_________ _________ ___________ ___________
" Sếp, không tìm được chó.... À mè----- Oaaaa ngài tìm đâu ra hay vậy?"
Tử Dạ mặt ngoài là lạnh như tiền âm phủ nhưng mà thẳm trong thâm tâm là vui như mở hội.
Này Tử Dạ? Phải chăng hắn đã quên đi việc tìm kiếm Sơ Minh đi!!??
Mèo ba tư béo nụ thì say ngủ trong vòng tay hắn, được nựng trong vòng tay trai đẹp thì đứa nào chẳng muốn ngủ cơ chứ? Đặc biệt đây là vòng tay của ai? Của hắn!
Tổng kết lại, cậu không còn e ngại cái kiểu chăm sóc bá đạo của hắn, ngược lại còn vài phần tín nhiệm. Ở bên hắn ấm áp an toàn, hơi liều mạng nhưng tội gì không ở? Ăn sung mặc sướng ngu gì không ở? Không phải đau đầu học hành ngu gì không ở? Coi như đây là cậu chuộc lỗi với hắn đi, tâm can buông lỏng tội gì không ở bên?
" Tao biết cuối cùng mày vẫn muốn chung 1 chỗ với hắn" - Lời nhắn nhủ của Mạnh Dực cứ lảng vảng bên tai cậu.
____________________________________________
Bình luận truyện