Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?
Chương 3
Diệu Anh thất thểu đi trên đường . Sau khi thảo luận , dù không muốn
nhưng cô phải tham gia cuộc thi ” Tài năng trẻ ” … cùng với Hải Đăng .
Sao từ ngày gặp cậu ta , cô đều gặp chuyện xui vậy nhỉ ? Không lẽ …
– Này ! – Từ đằng sau ai đó vỗ tay lên vai Diệu Anh , cắt đứt mạch suy nghĩ .
Diệu Anh bực bội quay lại :
– Này cái gì hả ? Tôi có tên đàng hoàng đấy !
– A , thế hả ? – Vậy mà tên trước mặt cứ nhe nhởn trêu ngươi , nhăn răng ra mà cười .
Diệu Anh giận run người , thật muốn đấm cho Hải Đăng sái quai hàm mà !!!
– Anh !
Hở !? Sao cậu ta cứ gọi cô là Anh vậy nhỉ ? Gọi Diệu Anh có gì không được ?
– Sao ?
– Đằng nào chúng ta cũng ” được ” cả lớp tin tưởng chọn đi thi ” Tài năng trẻ ” . Không thể làm mọi người thất vọng !!!
Diệu Anh nhìn thái độ của cậu gật gù đồng ý .
– Phải phải !
– Vậy chúng ta sẽ tập luyện nhé !
– Hả ? Tập luyện ? – Cô đơ người , mắt mở to ngạc nhiên hỏi lại .
– Không tập sao thi ?
– Cũng là phong trào mà . Cứ đến đó thi rồi về thôi !
– Thế không được , mất mặt 11 Anh A lắm !
Sau một hồi suy nghĩ , cũng đúng , cô hỏi :
– Nhưng tập cái gì ?
– Hm , chưa biết !
Diệu Anh suýt sặc với câu trả lời chẳng đâu vào đâu của kẻ trước mặt .
– Vậy mà cứ ra vẻ … !
– Thôi được , để tôi suy nghĩ . Sáng mai cậu đến nhà tôi rồi quyết định .
– Nhà cậu ? Là ở xó xỉnh nào vậy ?
Đột nhiên Hải Đăng đưa tay kí đầu Diệu Anh , mặt đen như đít nồi .
– Úi !!! Cậu điên hả ? Sao đánh tôi chứ ?
– Cậu nhắc lại xem ? Dám nói nhà tôi ở xó xỉnh hả ?
Diệu Anh vừa xoa đầu vừa làu bàu :
– Bỏ qua . Nói xem , địa chỉ nhà cậu ?
Hải Đăng nắm lấy bàn tay của Diệu Anh rồi dùng bút không biết lấy ở đâu ra viết viết gì lên đó .
– Xong , cậu không được xóa , nhớ chưa !?
Diệu Anh đưa tay lên nhìn dòng địa chỉ , đáp :
– Tôi tự biết mà , cần gì cậu nhắc .
– Biết thế thì tốt ! – Hải Đăng cười nhẹ ôn nhu xoa đầu cô .
– Tôi không phải con nít đâu ! – Diệu Anh dẩu môi liếc mắt nhìn cậu .
– Vậy à ?
– Tất nhiên vậy rồi !
– Vậy là ai mỗi lần ngủ gục lại chảy cả nước dãi vậy ?
– Làm … làm gì có !!!
Diệu Anh há hốc miệng ngạc nhiên , cô có ngủ như thế bao giờ . Nếu thật như vậy … ôi ! Thật mất hình tượng !
– Ngủ thì làm sao cậu biết . Tôi ngồi cạnh thấy rõ nè , ghê chết được !
– Con trai gì mà chữ xấu như gà bới vậy ! – Chẳng biết nói sao , Diệu Anh đành đổi đề tài .
– Thật ? Trước giờ cậu là người đầu tiên bảo chữ tôi xấu đấy ! – Hải Đăng chẳng tin vào tai mình , mở to mắt ngạc nhiên .
Diệu Anh bĩu môi quay mặt đi : ” Tôi về đây . ”
Thật ra chẳng phải như Diệu Anh nói . Chữ của Hải Đăng rất đẹp , lúc mới nhìn thấy cô đã rất ngạc nhiên . Tuy chữ Diệu Anh cũng không phải xấu nhưng thực lòng cô có chút ganh tị với nét chữ của Hải Đăng . Nhưng lúc nãy chẳng biết nói sao nên cô đành đổi sang bêu xấu chữ của cậu ta vậy .
~~~~~
Sáng hôm sau …
Diệu Anh mơ mơ màng màng trên giường , đột nhiên âm thanh chói tai từ dưới lầu vọng lên làm cô suýt rớt giường .
– DIỆU ANH !!!
Diệu Anh rõ ràng khi nghe tiếng gọi kinh khủng thủng tầng mây đó liền ngay lập tức bật dậy như lò xo . Không phải chứ ? Có phải cô mớ ngủ không ? Cái giọng nói đấy … !?
– VŨ HOÀNG DIỆU ANH !!!
Ô mai chuối !!! Cô không nghe lầm rồi ! Cái giọng con gái lảnh lót gọi đầy đủ họ tên của cô chẳng ai khác là … MAI QUỲNH GIAO !!! Con nhỏ đáng chết bạn thân của cô từ hồi hai đứa còn mẫu giáo .
– Mày còn nhớ tao cơ à ? Tưởng đi luôn rồi chứ ? – Diệu Anh hất mặt sang hướng khác giận dỗi , chẳng thèm nhìn lấy người đứng ở cửa lấy một lần .
Cách đây gần 2 năm , đúng hơn 1 năm 4 tháng 28 ngày , Quỳnh Giao phải chuyển nhà sang thành phố khác vì ba nó chuyển công tác . Lúc chuyển đi thì hứa hẹn đủ điều , rốt cuộc trong suốt khoảng thời gian đó , đến một lời nhắn cũng đếch có ! Đáng chết !
– Ôi , BFF của tao ! Tao nhớ mày quá ! – Quỳnh Giao là biết ý tứ trong lời nói của Diệu Anh , liền xấn tới bên giường , ôm hôn thắm thiết .
– Eo ôi , tởm ! Tránh xa tao ra ! Đi lâu như vậy không có thông tin gì , đùng đùng về đây nịnh nọt mày nghĩ là sẽ có kết quả à ?
Diệu Anh lừ mắt nhìn con nhỏ trước mặt , tránh như tránh tà .
– Tao có gì bẩn đâu mà mày tránh ghê thế ! Từ từ tao mới giải thích .
– Được , để xem mày biện minh ra sao .
Diệu Anh khoanh hai tay trước ngực chờ đợi lời giải thích từ Quỳnh Giao .
– Lúc trước , vì đột nhiên chuyển đi nên gia đình tao khó thích ứng được với môi trường mới . Nói không phải quá chứ , lúc hoàn toàn quen được với nơi đó cũng gần 1 năm chứ không vừa . Tao cũng định ngay lúc đó liên lạc với mày nhưng ba tao nói chỉ còn mấy tháng nữa là hoàn tất công việc , gia đình tao sẽ chuyển về đây lại . Vì muốn tạo bất ngờ cho mày nên tao bặt vô âm tín đó giờ .
Diệu Anh im lặng một lúc rồi sực nhớ ra điều gì đó hét toáng lên :
– Chết !!!
– Gì , ai chết hả mày ? Người nhà mày hả ? Ông bà cô dì chú bác mày hả ? Hay hàng xóm ? Đám tang chưa ? – Quỳnh Giao trợn to mắt hỏi dồn .
– Con rồ ! Mày đang trù ẻo gia đình tao đó hả ?
– Đâu có . Mày nói ai chết mà !? – Quỳnh Giao không hiểu chuyện ngây thơ đáp .
– Mệt mày quá ! Chuyện đó coi như bỏ qua , tao còn có việc gấp phải đi .
Diệu Anh luống cuống vơ vội quần áo rồi chạy tót vào phòng tắm thay .
Quỳnh Giao ngồi trên giường ngơ ngác nhìn theo . Đây là Diệu Anh sao ? Bình thường cô thù dai lắm mà , chuyện gì đã lỡ gây ra con nhỏ đó chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm . Quỳnh Giao trước lúc đến đây đã nghĩ rất nhiều cách để năn nỉ , ai ngờ , Diệu Anh thay đổi chóng mặt , bỏ qua nhanh đến thế !
Diệu Anh vừa bước ra thì đã cầm vội áo khoác xuống lầu . Quỳnh Giao thấy vậy lập tức chạy theo sau .
– Ê , ê mày , Diệu Anh , đứng lại coi ! Mày đi đâu thế ?
– Bây giờ mày về đi . Tao có việc bận , gặp mày sau vậy !
– Cho tao đi theo với . Bây giờ ở nhà không có ai , chán lắm ! Nha !!! Cho tao đi với nhé !
Diệu Anh là thế . Từ nhỏ đến lớn vẫn không đổi ở điểm này , đối với mấy lời mật ngọt chết ruồi của Quỳnh Giao , cô căn bản là không có khả năng kháng cự .
– Cũng được , đi thôi .
~~~~~
Đây rồi , căn hộ số 133 tầng 13 khu chung cư Modern Building .
Kì thật , Diệu Anh vừa định bấm chuông thì cửa đã tự động mở . Có chức năng cảm ứng sao ???
– Đăng , Hải Đăng cậu có ở đây không ?
Trong khi Diệu Anh đang tìm người thì Quỳnh Giao còn đang ” bận ” nhìn ngắm xung quanh , căn hộ này rất rộng , mà cũng phải , khu chung cư cao cấp như vậy , diện tích như thế cũng không lạ . Về nội thất , chắc hẳn chủ căn hộ này gu thẩm mỹ rất tốt , thiết kế hài hòa , đơn giản mà tinh tế . Không biết đây là nhà ai nhỉ ?
Hửm , hình như có tiếng đàn ? Cả hai người Diệu Anh và Quỳnh Giao chân đều tự động đi đến căn phòng phát ra âm thanh đó .
Diệu Anh cẩn thận mở cửa , hé mắt nhìn vào bên trong .
Ô mai gót ! Là Hải Đăng sao ? Cậu ta đang chơi đàn piano à ? Thật khó để thừa nhận nhưng cậu ta đàn rất hay . Đúng là chuyện lạ có thật !
– Ê ê , cho tao coi với !
Quỳnh Giao ở phía sau không thấy gì , cứ nhón nhón , đẩy đẩy Diệu Anh đằng trước , và rồi cái gì đến cũng đến …
“Rầm ” – Hai đứa con gái lén lén lút lút xem người ta chơi đàn ngã nhào về phía trước , nằm chình ình trước cửa .
Hải Đăng giật nảy mình nhìn hai đứa con gái trước mặt , lập tức đứng dậy chạy đến đỡ Diệu Anh . Cậu biết Diệu Anh đến nên cố tình mở cửa vậy để cô tự vào , trong lúc đó suy nghĩ tiết mục . Ai ngờ cô lại dẫn thêm người khác , còn lén la lén lút rình trộm .
– Anh ! Không sao chứ ? – Nắm lấy hai bàn tay của Diệu Anh , Hải Đăng lo lắng cẩn thận đỡ cô đứng dậy .
– Kh … không sao .
Diệu Anh quay sang thấy Quỳnh Giao còn đang nằm dưới đất , liền đưa tay đỡ nó .
– Làm cái gì mà để ngã vậy hả ? – Hải Đăng bực bội đâm ra có hơi lớn tiếng , hỏi .
– À thì … tôi có làm gì đâu .
Hải Đăng liếc Diệu Anh sắc lẹm rồi nhìn người bên cạnh cô .
– Ai đây ?
– Bạn tôi .
– Sao lại kéo cả bạn cậu đến đây ?
– Nó chán quá , nên tôi lôi nó sang đây cho vui .
– Đây là chỗ chơi của cậu à ?
– Tôi không có ý đó . Chỉ là … à , cậu ấy làm giám khảo cũng được mà . Có thể cho ý kiến về phần tiết mục của chúng ta .
Hải Đăng cứ nhìn chằm chằm Diệu Anh , không nói gì nữa .
– Ch … chào cậu , tôi là Quỳnh Giao , bạn thân của Diệu Anh . – Quỳnh Giao nãy giờ cứ ngơ ngơ sau khi bị Diệu Anh huých vai mới ấp úng giới thiệu .
– Ừ , tôi là Hải Đăng .
Ôi trời , người đâu mà đẹp thế , manly này , đa tài này , giọng nói lại ấm áp nữa , nghe thích thật ! Quỳnh Giao ôm tim nhìn Hải Đăng mãi không thôi , mặt cũng đỏ cả lên .
Nhận thấy ánh nhìn chằm chằm từ cô bạn mới quen chưa được 1 phút kia , Hải Đăng có ngượng ngập .
– Anh !
Diệu Anh nhìn dáo dác căn phòng , có lẽ đây là phòng tập nhảy thì phải .
– Ừ , sao hả ?
– Chúng ta … chuẩn bị tiết mục nhảy nhé !
– Nh … Nhảy sao ? – Diệu Anh há hốc mồm nhìn Hải Đăng , thật là nhảy sao ?
– Ừ .
Diệu Anh xua tay lia lịa phản bác , hát hò gì thì được , chứ nhảy cô chịu cái này !
– Tôi … tôi không biết nhảy đâu .
– Không sao , tôi sẽ dạy cậu .
– Nhưng … sao không phải hát hay gì đó , lại là nhảy ?
– Cậu nghĩ xem , số lớp đăng kí tham gia nhảy sẽ nhiều không ?
– Không .
– Thì đấy , nếu chúng ta tham gia , tiết mục lạ là ấn tượng đầu tiên , cộng thêm nhảy giỏi , không chừng sẽ có giải .
Diệu Anh nghe giải thích cùng với ánh mắt khích lệ từ phía Hải Đăng nên bớt được lo lắng phần nào .
– Được , nhưng cậu phải giúp tôi .
– Chuyện nhỏ !
Diệu Anh ghé tai nói nhỏ với Quỳnh Giao : ” Mày lại ghế đó ngồi đi , đừng có nhìn người ta như vậy . Quê chết mất ! ”
Quỳnh Giao lúc này mới ý thức được việc mất mặt vừa rồi , răm rắp nghe theo đến dãy ghế sát góc phòng ngoan ngoãn ngồi .
– Cậu xem , nhảy bài gì ? – Hải Đăng bật laptop lên hỏi Diệu Anh .
– Nếu là nhảy … Good Boy nhé !
– Của GD và Taeyang sao ?
– Phải phải !
– Cậu cũng có idol à ?
– Có chứ .
– Được , tập bài đó vậy .
Sau khi xem đi xem lại vid dance dăm ba lần , hai người họ cũng bắt đầu tập luyện dưới sự chỉ dẫn tận tình của Hải Đăng .
Kết quả mất cả buổi sáng lẫn buổi chiều chỉ tập được 1/3 . Đến bây giờ trời đã chập choạng tối .
Diệu Anh cũng không lạ gì về chuyện này , bởi cô không có khiếu trong mấy cái nhảy nhót này . Nhưng thôi , coi như vì lớp vậy .
Hải Đăng một lời cằn nhằn cũng không , chỉ cười rồi bảo hôm sau tập tiếp là được . Ôi , lúc này thật sự Diệu Anh rất cảm kích Hải Đăng nha !!!
Rời khỏi nhà Hải Đăng , Diệu Anh và Quỳnh Giao tản bộ chậm rãi về . Diệu Anh mải mê nhớ lại những động tác nên không nói gì . Mãi một lúc sau , Quỳnh Giao mới hỏi :
– Diệu Anh , mày có tin vào tình yêu sét đánh không ?
– Diệu Anh !?
– Diệu Anh !?
Mãi đến lần gọi thứ 3 Diệu Anh mới giật mình quay ra trả lời :
– Ừ , mày nói gì ?
– Mày thật … tao hỏi mày có tin vào tình yêu sét đánh hay không ?
– Cái đó … không phải tin hay không tin . Còn tùy vào mỗi người .
– Hình như tao bị trúng tiếng sét ái tình rồi mày ơi ! – Quỳnh Giao vừa ôm mặt vừa tưởng tượng về ai đó .
Diệu Anh vừa nghe liền quay sang sốt sắng hỏi :
– H … Hả ? Cái gì ? Mày á ? Là ai ? Là thằng nào hả ?
– Thằng gì mà thằng ! Người ta có tên đàng hoàng đấy !
– Được rồi , nói xem . Ai ?
– Là … Hải Đăng .
– Này ! – Từ đằng sau ai đó vỗ tay lên vai Diệu Anh , cắt đứt mạch suy nghĩ .
Diệu Anh bực bội quay lại :
– Này cái gì hả ? Tôi có tên đàng hoàng đấy !
– A , thế hả ? – Vậy mà tên trước mặt cứ nhe nhởn trêu ngươi , nhăn răng ra mà cười .
Diệu Anh giận run người , thật muốn đấm cho Hải Đăng sái quai hàm mà !!!
– Anh !
Hở !? Sao cậu ta cứ gọi cô là Anh vậy nhỉ ? Gọi Diệu Anh có gì không được ?
– Sao ?
– Đằng nào chúng ta cũng ” được ” cả lớp tin tưởng chọn đi thi ” Tài năng trẻ ” . Không thể làm mọi người thất vọng !!!
Diệu Anh nhìn thái độ của cậu gật gù đồng ý .
– Phải phải !
– Vậy chúng ta sẽ tập luyện nhé !
– Hả ? Tập luyện ? – Cô đơ người , mắt mở to ngạc nhiên hỏi lại .
– Không tập sao thi ?
– Cũng là phong trào mà . Cứ đến đó thi rồi về thôi !
– Thế không được , mất mặt 11 Anh A lắm !
Sau một hồi suy nghĩ , cũng đúng , cô hỏi :
– Nhưng tập cái gì ?
– Hm , chưa biết !
Diệu Anh suýt sặc với câu trả lời chẳng đâu vào đâu của kẻ trước mặt .
– Vậy mà cứ ra vẻ … !
– Thôi được , để tôi suy nghĩ . Sáng mai cậu đến nhà tôi rồi quyết định .
– Nhà cậu ? Là ở xó xỉnh nào vậy ?
Đột nhiên Hải Đăng đưa tay kí đầu Diệu Anh , mặt đen như đít nồi .
– Úi !!! Cậu điên hả ? Sao đánh tôi chứ ?
– Cậu nhắc lại xem ? Dám nói nhà tôi ở xó xỉnh hả ?
Diệu Anh vừa xoa đầu vừa làu bàu :
– Bỏ qua . Nói xem , địa chỉ nhà cậu ?
Hải Đăng nắm lấy bàn tay của Diệu Anh rồi dùng bút không biết lấy ở đâu ra viết viết gì lên đó .
– Xong , cậu không được xóa , nhớ chưa !?
Diệu Anh đưa tay lên nhìn dòng địa chỉ , đáp :
– Tôi tự biết mà , cần gì cậu nhắc .
– Biết thế thì tốt ! – Hải Đăng cười nhẹ ôn nhu xoa đầu cô .
– Tôi không phải con nít đâu ! – Diệu Anh dẩu môi liếc mắt nhìn cậu .
– Vậy à ?
– Tất nhiên vậy rồi !
– Vậy là ai mỗi lần ngủ gục lại chảy cả nước dãi vậy ?
– Làm … làm gì có !!!
Diệu Anh há hốc miệng ngạc nhiên , cô có ngủ như thế bao giờ . Nếu thật như vậy … ôi ! Thật mất hình tượng !
– Ngủ thì làm sao cậu biết . Tôi ngồi cạnh thấy rõ nè , ghê chết được !
– Con trai gì mà chữ xấu như gà bới vậy ! – Chẳng biết nói sao , Diệu Anh đành đổi đề tài .
– Thật ? Trước giờ cậu là người đầu tiên bảo chữ tôi xấu đấy ! – Hải Đăng chẳng tin vào tai mình , mở to mắt ngạc nhiên .
Diệu Anh bĩu môi quay mặt đi : ” Tôi về đây . ”
Thật ra chẳng phải như Diệu Anh nói . Chữ của Hải Đăng rất đẹp , lúc mới nhìn thấy cô đã rất ngạc nhiên . Tuy chữ Diệu Anh cũng không phải xấu nhưng thực lòng cô có chút ganh tị với nét chữ của Hải Đăng . Nhưng lúc nãy chẳng biết nói sao nên cô đành đổi sang bêu xấu chữ của cậu ta vậy .
~~~~~
Sáng hôm sau …
Diệu Anh mơ mơ màng màng trên giường , đột nhiên âm thanh chói tai từ dưới lầu vọng lên làm cô suýt rớt giường .
– DIỆU ANH !!!
Diệu Anh rõ ràng khi nghe tiếng gọi kinh khủng thủng tầng mây đó liền ngay lập tức bật dậy như lò xo . Không phải chứ ? Có phải cô mớ ngủ không ? Cái giọng nói đấy … !?
– VŨ HOÀNG DIỆU ANH !!!
Ô mai chuối !!! Cô không nghe lầm rồi ! Cái giọng con gái lảnh lót gọi đầy đủ họ tên của cô chẳng ai khác là … MAI QUỲNH GIAO !!! Con nhỏ đáng chết bạn thân của cô từ hồi hai đứa còn mẫu giáo .
– Mày còn nhớ tao cơ à ? Tưởng đi luôn rồi chứ ? – Diệu Anh hất mặt sang hướng khác giận dỗi , chẳng thèm nhìn lấy người đứng ở cửa lấy một lần .
Cách đây gần 2 năm , đúng hơn 1 năm 4 tháng 28 ngày , Quỳnh Giao phải chuyển nhà sang thành phố khác vì ba nó chuyển công tác . Lúc chuyển đi thì hứa hẹn đủ điều , rốt cuộc trong suốt khoảng thời gian đó , đến một lời nhắn cũng đếch có ! Đáng chết !
– Ôi , BFF của tao ! Tao nhớ mày quá ! – Quỳnh Giao là biết ý tứ trong lời nói của Diệu Anh , liền xấn tới bên giường , ôm hôn thắm thiết .
– Eo ôi , tởm ! Tránh xa tao ra ! Đi lâu như vậy không có thông tin gì , đùng đùng về đây nịnh nọt mày nghĩ là sẽ có kết quả à ?
Diệu Anh lừ mắt nhìn con nhỏ trước mặt , tránh như tránh tà .
– Tao có gì bẩn đâu mà mày tránh ghê thế ! Từ từ tao mới giải thích .
– Được , để xem mày biện minh ra sao .
Diệu Anh khoanh hai tay trước ngực chờ đợi lời giải thích từ Quỳnh Giao .
– Lúc trước , vì đột nhiên chuyển đi nên gia đình tao khó thích ứng được với môi trường mới . Nói không phải quá chứ , lúc hoàn toàn quen được với nơi đó cũng gần 1 năm chứ không vừa . Tao cũng định ngay lúc đó liên lạc với mày nhưng ba tao nói chỉ còn mấy tháng nữa là hoàn tất công việc , gia đình tao sẽ chuyển về đây lại . Vì muốn tạo bất ngờ cho mày nên tao bặt vô âm tín đó giờ .
Diệu Anh im lặng một lúc rồi sực nhớ ra điều gì đó hét toáng lên :
– Chết !!!
– Gì , ai chết hả mày ? Người nhà mày hả ? Ông bà cô dì chú bác mày hả ? Hay hàng xóm ? Đám tang chưa ? – Quỳnh Giao trợn to mắt hỏi dồn .
– Con rồ ! Mày đang trù ẻo gia đình tao đó hả ?
– Đâu có . Mày nói ai chết mà !? – Quỳnh Giao không hiểu chuyện ngây thơ đáp .
– Mệt mày quá ! Chuyện đó coi như bỏ qua , tao còn có việc gấp phải đi .
Diệu Anh luống cuống vơ vội quần áo rồi chạy tót vào phòng tắm thay .
Quỳnh Giao ngồi trên giường ngơ ngác nhìn theo . Đây là Diệu Anh sao ? Bình thường cô thù dai lắm mà , chuyện gì đã lỡ gây ra con nhỏ đó chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm . Quỳnh Giao trước lúc đến đây đã nghĩ rất nhiều cách để năn nỉ , ai ngờ , Diệu Anh thay đổi chóng mặt , bỏ qua nhanh đến thế !
Diệu Anh vừa bước ra thì đã cầm vội áo khoác xuống lầu . Quỳnh Giao thấy vậy lập tức chạy theo sau .
– Ê , ê mày , Diệu Anh , đứng lại coi ! Mày đi đâu thế ?
– Bây giờ mày về đi . Tao có việc bận , gặp mày sau vậy !
– Cho tao đi theo với . Bây giờ ở nhà không có ai , chán lắm ! Nha !!! Cho tao đi với nhé !
Diệu Anh là thế . Từ nhỏ đến lớn vẫn không đổi ở điểm này , đối với mấy lời mật ngọt chết ruồi của Quỳnh Giao , cô căn bản là không có khả năng kháng cự .
– Cũng được , đi thôi .
~~~~~
Đây rồi , căn hộ số 133 tầng 13 khu chung cư Modern Building .
Kì thật , Diệu Anh vừa định bấm chuông thì cửa đã tự động mở . Có chức năng cảm ứng sao ???
– Đăng , Hải Đăng cậu có ở đây không ?
Trong khi Diệu Anh đang tìm người thì Quỳnh Giao còn đang ” bận ” nhìn ngắm xung quanh , căn hộ này rất rộng , mà cũng phải , khu chung cư cao cấp như vậy , diện tích như thế cũng không lạ . Về nội thất , chắc hẳn chủ căn hộ này gu thẩm mỹ rất tốt , thiết kế hài hòa , đơn giản mà tinh tế . Không biết đây là nhà ai nhỉ ?
Hửm , hình như có tiếng đàn ? Cả hai người Diệu Anh và Quỳnh Giao chân đều tự động đi đến căn phòng phát ra âm thanh đó .
Diệu Anh cẩn thận mở cửa , hé mắt nhìn vào bên trong .
Ô mai gót ! Là Hải Đăng sao ? Cậu ta đang chơi đàn piano à ? Thật khó để thừa nhận nhưng cậu ta đàn rất hay . Đúng là chuyện lạ có thật !
– Ê ê , cho tao coi với !
Quỳnh Giao ở phía sau không thấy gì , cứ nhón nhón , đẩy đẩy Diệu Anh đằng trước , và rồi cái gì đến cũng đến …
“Rầm ” – Hai đứa con gái lén lén lút lút xem người ta chơi đàn ngã nhào về phía trước , nằm chình ình trước cửa .
Hải Đăng giật nảy mình nhìn hai đứa con gái trước mặt , lập tức đứng dậy chạy đến đỡ Diệu Anh . Cậu biết Diệu Anh đến nên cố tình mở cửa vậy để cô tự vào , trong lúc đó suy nghĩ tiết mục . Ai ngờ cô lại dẫn thêm người khác , còn lén la lén lút rình trộm .
– Anh ! Không sao chứ ? – Nắm lấy hai bàn tay của Diệu Anh , Hải Đăng lo lắng cẩn thận đỡ cô đứng dậy .
– Kh … không sao .
Diệu Anh quay sang thấy Quỳnh Giao còn đang nằm dưới đất , liền đưa tay đỡ nó .
– Làm cái gì mà để ngã vậy hả ? – Hải Đăng bực bội đâm ra có hơi lớn tiếng , hỏi .
– À thì … tôi có làm gì đâu .
Hải Đăng liếc Diệu Anh sắc lẹm rồi nhìn người bên cạnh cô .
– Ai đây ?
– Bạn tôi .
– Sao lại kéo cả bạn cậu đến đây ?
– Nó chán quá , nên tôi lôi nó sang đây cho vui .
– Đây là chỗ chơi của cậu à ?
– Tôi không có ý đó . Chỉ là … à , cậu ấy làm giám khảo cũng được mà . Có thể cho ý kiến về phần tiết mục của chúng ta .
Hải Đăng cứ nhìn chằm chằm Diệu Anh , không nói gì nữa .
– Ch … chào cậu , tôi là Quỳnh Giao , bạn thân của Diệu Anh . – Quỳnh Giao nãy giờ cứ ngơ ngơ sau khi bị Diệu Anh huých vai mới ấp úng giới thiệu .
– Ừ , tôi là Hải Đăng .
Ôi trời , người đâu mà đẹp thế , manly này , đa tài này , giọng nói lại ấm áp nữa , nghe thích thật ! Quỳnh Giao ôm tim nhìn Hải Đăng mãi không thôi , mặt cũng đỏ cả lên .
Nhận thấy ánh nhìn chằm chằm từ cô bạn mới quen chưa được 1 phút kia , Hải Đăng có ngượng ngập .
– Anh !
Diệu Anh nhìn dáo dác căn phòng , có lẽ đây là phòng tập nhảy thì phải .
– Ừ , sao hả ?
– Chúng ta … chuẩn bị tiết mục nhảy nhé !
– Nh … Nhảy sao ? – Diệu Anh há hốc mồm nhìn Hải Đăng , thật là nhảy sao ?
– Ừ .
Diệu Anh xua tay lia lịa phản bác , hát hò gì thì được , chứ nhảy cô chịu cái này !
– Tôi … tôi không biết nhảy đâu .
– Không sao , tôi sẽ dạy cậu .
– Nhưng … sao không phải hát hay gì đó , lại là nhảy ?
– Cậu nghĩ xem , số lớp đăng kí tham gia nhảy sẽ nhiều không ?
– Không .
– Thì đấy , nếu chúng ta tham gia , tiết mục lạ là ấn tượng đầu tiên , cộng thêm nhảy giỏi , không chừng sẽ có giải .
Diệu Anh nghe giải thích cùng với ánh mắt khích lệ từ phía Hải Đăng nên bớt được lo lắng phần nào .
– Được , nhưng cậu phải giúp tôi .
– Chuyện nhỏ !
Diệu Anh ghé tai nói nhỏ với Quỳnh Giao : ” Mày lại ghế đó ngồi đi , đừng có nhìn người ta như vậy . Quê chết mất ! ”
Quỳnh Giao lúc này mới ý thức được việc mất mặt vừa rồi , răm rắp nghe theo đến dãy ghế sát góc phòng ngoan ngoãn ngồi .
– Cậu xem , nhảy bài gì ? – Hải Đăng bật laptop lên hỏi Diệu Anh .
– Nếu là nhảy … Good Boy nhé !
– Của GD và Taeyang sao ?
– Phải phải !
– Cậu cũng có idol à ?
– Có chứ .
– Được , tập bài đó vậy .
Sau khi xem đi xem lại vid dance dăm ba lần , hai người họ cũng bắt đầu tập luyện dưới sự chỉ dẫn tận tình của Hải Đăng .
Kết quả mất cả buổi sáng lẫn buổi chiều chỉ tập được 1/3 . Đến bây giờ trời đã chập choạng tối .
Diệu Anh cũng không lạ gì về chuyện này , bởi cô không có khiếu trong mấy cái nhảy nhót này . Nhưng thôi , coi như vì lớp vậy .
Hải Đăng một lời cằn nhằn cũng không , chỉ cười rồi bảo hôm sau tập tiếp là được . Ôi , lúc này thật sự Diệu Anh rất cảm kích Hải Đăng nha !!!
Rời khỏi nhà Hải Đăng , Diệu Anh và Quỳnh Giao tản bộ chậm rãi về . Diệu Anh mải mê nhớ lại những động tác nên không nói gì . Mãi một lúc sau , Quỳnh Giao mới hỏi :
– Diệu Anh , mày có tin vào tình yêu sét đánh không ?
– Diệu Anh !?
– Diệu Anh !?
Mãi đến lần gọi thứ 3 Diệu Anh mới giật mình quay ra trả lời :
– Ừ , mày nói gì ?
– Mày thật … tao hỏi mày có tin vào tình yêu sét đánh hay không ?
– Cái đó … không phải tin hay không tin . Còn tùy vào mỗi người .
– Hình như tao bị trúng tiếng sét ái tình rồi mày ơi ! – Quỳnh Giao vừa ôm mặt vừa tưởng tượng về ai đó .
Diệu Anh vừa nghe liền quay sang sốt sắng hỏi :
– H … Hả ? Cái gì ? Mày á ? Là ai ? Là thằng nào hả ?
– Thằng gì mà thằng ! Người ta có tên đàng hoàng đấy !
– Được rồi , nói xem . Ai ?
– Là … Hải Đăng .
Bình luận truyện