[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc
Chương 3: Yêu liên hoặc thế
“Vũ hiên, giúp ta một việc được không?” Nguyệt Oản Oản nở một nụ cười nhẹ tựa như mây bay gió thoảng, sâu trong ánh mắt đen láy bình thản là nét quyến rũ đầy dụ hoặc, có chút hồn nhiên, nhưng cũng có nhiều điểm giảo hoạt.
“Oản Oản mỹ nhân muốn ta hỗ trợ điều gì chăng?” Nguyệt Vũ Hiên vẫn giữ dáng vẻ bất cần đời, mỉm cười nhìn nữ tử trước mắt. Gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, đôi mắt phượng sáng như sao, có chút phong tình. Dù chỉ mới mười hai, mười ba tuổi nhưng tướng mạo hắn đã có thể xem là khuynh quốc khuynh thành, anh tuấn tiêu sai không ai bì kịp.
“Có thể dùng trâm thích (xăm) cho ta một đóa Hồng Liên ở đây được không?” Nguyệt Oản Oản đã sớm quen với thái độ trêu chọc không đứng đắn của Nguyệt Vũ Hiên, vẻ mặt bình thản nhìn hắn, lại vươn cánh tay nõn nà như bạch ngọc ra, “Tốt nhất là thích một đóa Hồng Liên thật đẹp, vĩnh viễn không phai mờ đi.”
“Oản Oản, chuyện này không đùa giỡn được đâu. Ngươi có biết làm như vậy sẽ rất đau, đau như bị lửa đốt trên da thịt không hả?” Nguyệt Vũ Hiên đưa mắt nhìn Oản Oản, đáp lại hắn vẫn là nụ cười như mây bay gió thoảng trên gương mặt xinh đẹp đầy mị hoặc kia.
Vị cao nhân lúc trước không phải đã nói rằng nàng là Yêu liên hoặc thế sao? Vậy thì nàng sẽ chờ xem xem lời tiên đoán này cuối cùng sẽ trở thành hiện thực như thế nào. Hơn nữa, nàng rất muốn cùng với đóa Yêu liên này đi gặp những “người thân” của nàng, dùng đóa Hồng Liên độc nhất này, cho bọn hắn một kích trí mạng!
Nguyệt Oản Oản ngoan tuyệt tươi cười, thần sắc hờ hững nói, “Đau thì đau. Ta muốn nó đau, ta nhất định sẽ chịu được. Chỉ có đối với chính bản thân mình ngoan tuyệt, mới có thể thật sự là người ngoan tuyệt.”
“Oản Oản, ngươi hà tất phải làm khổ mình như thế?” Nguyệt Vũ Hiên vẫn giữ bộ dáng không tình nguyện mà nói.
“Vũ Hiên, chẳng qua chỉ là thích một đóa Hồng Liên mà thôi, có thể có bao nhiêu đau đớn? Có thể so với một kiếm đâm xuyên qua vai trái không? Có thể so với đòn roi đánh gãy xương cốt không? Có thể so sánh với một ngày trầm luân trong băng hỏa lưỡng trọng thiên không?”Nguyệt Oản Oản cười lạnh, sống ở Nguyệt Ảnh lâu bảy năm qua, có nỗi đau khổ gì mà nàng chưa từng chịu qua? Nàng còn nhớ lần đầu tiên đối diện với sinh tử, nàng nhất thời mềm lòng, kiếm đâm nghiêng, nhưng người nọ lại hung hăng dùng kiếm đâm xuyên qua vai trái của nàng. Vào thời điểm đó nàng đã hiểu được, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính bản thân mình.
“Được. Ta giúp ngươi.” Nguyệt Vũ Hiên thần sắc khẽ biến, cắt ngang lời Oản Oản. Quả đúng là so với những gì Nguyệt Oản Oản đã trải qua, thích một đóa Hồng Liên trên cánh tay có gì là khổ sở đâu?
Điều hắn lo lắng không phải là chuyện nàng sẽ phải chịu đau đớn, mà là hắn biết, đóa Hồng Liên này thích lên, Oản Oản sẽ không thoát khỏi vận mệnh là Yêu liên mị hoặc chúng sinh.
Cây trâm hung hăng đâm vào da thịt mịn màng, trên tay truyền đến từng trận đau đớn, dòng máu đỏ tươi chảy xuống cổ tay trắng muốt… Vết thương càng lúc càng đau, giống như bị lửa nóng thiêu đốt vậy. Nguyệt Oản Oản nhíu nhíu mày, nhưng trên khóe miệng vẫn giữ nguyên nét cười.
Thích xong, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi, chóp mũi cùng trán đều lấm tấm những giọt mồ hôi li ti. Nhưng đóa Hồng Liên được thích trên cánh tay lại khiến nàng vô cùng hài lòng, giống hệt đóa Hồng Liên trước đây. Đóa hoa trông sống động dị thường, còn vương máu chưa khô, nổi bật trên cánh tay trắng nõn như bạch ngọc của Nguyệt Oản Oản, có vẻ yêu diễm mị hoặc vô cùng, quả thật đúng là Yêu liên hoặc thế!
Nguyệt Oản Oản nhìn Nguyệt Vũ Hiên, nhẹ nhàng cười mà nói, “Vũ Hiên thích thật sự là rất đẹp. Ta cũng có việc, phải đi trước đây.”
Nguyệt Vũ Hiên nhìn dáng hình phiêu dật như tiên nữ của Nguyệt Oản Oản rời đi, hắn chậm rãi nhìn hai tay của mình. Tay phải ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ. Thần sắc bất đắc dĩ, mãi không thể nói lên lời. Oản Oản, ngươi cũng biết ngươi đau một, lòng ta sẽ đau mười, vậy mà vẫn nhẫn tâm như thế!
“Oản Oản a, ta nên bắt ngươi làm gì bây giờ?” Nhìn theo bóng dáng của Nguyệt Oản Oản xa dần, Vũ Hiên lẩm bẩm nói. Gương mặt hắn đã không còn vẻ bất cần đời, ngược lại là trầm tư vô hạn.
Chợt như nhớ ra điều gì, hắn lại lập tức trưng ra nụ cười thô bỉ, hướng tới Oản Oản kêu lớn trước khi rời đi: “Oản Oản mỹ nhân, đằng này a.”
Trên thạch bàn trong lương đình, một bình sứ màu trắng lẳng lặng nằm lại đó. Chiếc bình giống như hắn vậy, chỉ dành riêng cho nàng, luôn muốn xoa dịu mọi nỗi đau của nàng khi nàng cần.
(PTT: chắc là bình thương dược)
—————————————
—————————————
Màn đêm buông xuống. Vầng trăng tròn vành vạnh treo cao, ánh trăng phủ lên vạn vật một lớp màng bàng bạc kì bí.
Nguyệt Oản Oản một thân Nguyệt Nha áo bào, mái tóc đen nhánh, dài mượt đổ xuống hai vai như một thác nước xinh đẹp, lấp lánh ánh trăng. Nàng đứng lẳng lặng trong màn đêm, giống như hòa cùng ánh trắng kì bí kia vậy. Làn da sáng mịn như bạch ngọc tỏa ra một tầng quang mang dìu dịu mê hoặc. Dung mạo tuyệt sắc, không bút mực nào có thể tả xiết, khiến cho Hằng Nga tiên tử cũng phải âm thầm ghen tỵ. Hàng mi liễu vừa cong vừa dài ôm lấy đôi mắt đen láy động lòng người. Sóng mắt vừa chuyển, vạn vật đều thất sắc.
Nàng đứng đó, vẻ đẹp tuyệt trần khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng gương mặt nàng lúc này lại lạnh như băng. Khóe môi vẽ ra một nụ cười đầy mị hoặc, nụ cười của thần chết.
Theo ánh nhìn của nàng, xa xa là một nam tử hai tay ôm hai nữ tử. Hắn là ai? Hắn chính là mục tiêu của nàng đêm nay, Phó Kiền Lăng, cao thủ bài danh thứ sáu trên giang hồ hắc đạo bảng.
Người này khuôn mặt xấu xí kì thật cũng không đáng nói đến, dù sao dung mạo là do trời, hắn không quyết định được gương mặt mình. Nhưng Phó Kiền Lăng lại ỷ võ công cao cường, không có chuyện ác tày đình nào mà hắn chưa từng làm qua, bản tính lại dâm ô háo sắc, thường xuyên chiếm đoạt cưỡng bức thê thiếp của người khác. Hung danh và sự trơ trẽn, bỉ ổi của hắn trên giang hồ không ai là không biết, đời đời bị người ta phỉ nhổ, khinh ghét.
Trước đó, Nguyệt Oản Oản đã nhận lời ủy thác của phú hào Giang Nam – Bùi Miên, nhận giết chết Phó Kiền Lăng với thù lao vạn kim.
Cảm nhận được sát ý, Phó Kiền Lăng cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên, nhưng chỉ thấy Nguyệt Oản Oản tuyệt sắc lăng không đứng đó. Bản tính háo sắc trỗi dậy, sự cảnh giác trên gương mặt rỗ chằng chịt xấu xí của hắn liền biến thành vẻ thất thần, say mê đắm đuối, khóe miệng chảy cả nước dãi. Hắn làm bộ tiêu sái nháy mắt mất cái, cử chỉ khiến người ta buồn nôn, rồi dùng cái chất giọng đểu cáng dâm ô nói: “Hắc hắc…Tiểu mỹ nhân a, đến đây bồi đại gia ta một chén, đêm nay ta sẽ cho người sung sướng… Hắc hắc…”
Chứng kiến bộ dạng chó má xấu xí cực điểm của hắn, Nguyệt Oản Oản cười lạnh, sát khí dâng trào càng thêm mãnh liệt. Dường như sợ tiếp túc dây dưa với hạng người này sẽ bẩn tai mình, Nguyệt Oản Oản lạnh lùng nói: “Huyết Nguyệt các.”
Huyết Nguyệt các là tổ chức sát thủ. Ra giá tiền cao, liền đoạt được tính mạng người muốn giết. Nhưng Huyết Nguyệt các cũng có quy củ là không động đến tính mạng của người trong Hoàng tộc, những người quyền quý, có danh vọng cao. Quy định này cũng là vì bảo vệ cho sự hòa bình giữa triều đình cùng nhân sĩ giang hồ.
“Huyết Nguyệt các? Chẳng lẽ Huyết Nguyệt các quả thật hết người rồi sao? Tìm một tiểu mỹ nhân hơn mười tuổi đến giết ta? Đừng quên sát thủ Vô Ngân bài danh đệ nhất trong Huyết Nguyệt các còn thua trong tay ta a. Biết không đánh lại ta nên tìm một mỹ nhân đến hầu hạ ta sao?” Phó Kiền Lăng dù sao cũng không phải kẻ ngốc, nghe Oản Oản nói, hắn cũng biết rằng nàng đến để giết hắn. Nhưng một tiểu cô nương hơn mười tuổi có thể làm được gì hắn cơ chứ? Nghĩ vậy, hắn khinh thường tiếp tục ôm ấp hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh, ánh mắt thậm chí còn lóe lên một tia dâm ô nhìn Nguyệt Oản Oản.
Nguyệt Oản Oản khóe miệng ý cười càng lạnh, ánh mắt châm biếm, cuồng ngạo nói: “Vậy thì phải xem xem ngươi có còn mạng mà thưởng thức mỹ nhân không đã nga.”
Nàng chậm rãi lấy ra vũ khí của mình, Huyết Nguyệt đao. Thanh đao cong cong hình lưỡi liềm, toàn thân đao đỏ rực, sát khí tầng tầng khiến người ta không rét mà run. Tương truyền thanh đao này đã giết rất nhiều người, toàn thân nhiễm vô số máu huyết mà dần chuyển sang sắc đỏ trùng trùng sát khí như vậy.
Phó Kiền Lăng vốn đang đắc ý khinh thường Nguyệt Oản Oản, vừa nhìn thấy Huyết Nguyệt đao, sắc mặt liền đại biến. Hắn ngưng trọng đứng lên, đẩy hai nử tử trong lòng ra sau, nhanh chóng rút ra thanh kiếm đeo bên người, kinh ngạc nói: “Huyết Nguyệt đao? Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà lại là Huyết Nguyệt các Các chủ – Huyết Nguyệt Oản Oản.”
Hắn chưa bao giờ cùng Nguyệt Oản Oản giao thủ, không tài nào biết được võ công của Nguyệt Oản Oản nông sâu dường nào. Nhưng đã là người lăn lộn giang hồ bao năm, hắn sao có thể không nhận ra Huyết Nguyệt đao? Mà người nắm giữ Huyết Nguyệt đao, Huyết Nguyệt các Các chủ dĩ nhiên không thể là kẻ tầm thường. Lần trước giao thủ với sát thủ đứng đầu Huyết Nguyệt các Vô Ngân, nếu không phải hắn thi triển ám chiêu may mắn đả thương Vô Ngân thì e giờ đã thi cốt vô hồn. Nữ tử dung mạo tuyệt mỹ này tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Huyết Nguyệt Các chủ, tuyệt đối không đơn giản!
Nguyệt Oản Oản không buồn để ý đến sự kinh ngạc của Phó Kiền Lăng, Huyết Nguyệt đao rời tay, bay thẳng về phía mệnh môn của hắn.
Nhìn thanh Huyết Nguyệt đao bay tới, Phó Kiền Lăng trong lòng thầm kinh hô không ổn. Đường đao nhìn như là tùy ý phóng tới, nhưng lại biến hóa khôn lường, đâm thẳng đến mệnh môn của hắn, quả thật là không cho hắn cơ hội né tránh nào, chỉ có thể đón đỡ.
“Oản Oản mỹ nhân muốn ta hỗ trợ điều gì chăng?” Nguyệt Vũ Hiên vẫn giữ dáng vẻ bất cần đời, mỉm cười nhìn nữ tử trước mắt. Gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, đôi mắt phượng sáng như sao, có chút phong tình. Dù chỉ mới mười hai, mười ba tuổi nhưng tướng mạo hắn đã có thể xem là khuynh quốc khuynh thành, anh tuấn tiêu sai không ai bì kịp.
“Có thể dùng trâm thích (xăm) cho ta một đóa Hồng Liên ở đây được không?” Nguyệt Oản Oản đã sớm quen với thái độ trêu chọc không đứng đắn của Nguyệt Vũ Hiên, vẻ mặt bình thản nhìn hắn, lại vươn cánh tay nõn nà như bạch ngọc ra, “Tốt nhất là thích một đóa Hồng Liên thật đẹp, vĩnh viễn không phai mờ đi.”
“Oản Oản, chuyện này không đùa giỡn được đâu. Ngươi có biết làm như vậy sẽ rất đau, đau như bị lửa đốt trên da thịt không hả?” Nguyệt Vũ Hiên đưa mắt nhìn Oản Oản, đáp lại hắn vẫn là nụ cười như mây bay gió thoảng trên gương mặt xinh đẹp đầy mị hoặc kia.
Vị cao nhân lúc trước không phải đã nói rằng nàng là Yêu liên hoặc thế sao? Vậy thì nàng sẽ chờ xem xem lời tiên đoán này cuối cùng sẽ trở thành hiện thực như thế nào. Hơn nữa, nàng rất muốn cùng với đóa Yêu liên này đi gặp những “người thân” của nàng, dùng đóa Hồng Liên độc nhất này, cho bọn hắn một kích trí mạng!
Nguyệt Oản Oản ngoan tuyệt tươi cười, thần sắc hờ hững nói, “Đau thì đau. Ta muốn nó đau, ta nhất định sẽ chịu được. Chỉ có đối với chính bản thân mình ngoan tuyệt, mới có thể thật sự là người ngoan tuyệt.”
“Oản Oản, ngươi hà tất phải làm khổ mình như thế?” Nguyệt Vũ Hiên vẫn giữ bộ dáng không tình nguyện mà nói.
“Vũ Hiên, chẳng qua chỉ là thích một đóa Hồng Liên mà thôi, có thể có bao nhiêu đau đớn? Có thể so với một kiếm đâm xuyên qua vai trái không? Có thể so với đòn roi đánh gãy xương cốt không? Có thể so sánh với một ngày trầm luân trong băng hỏa lưỡng trọng thiên không?”Nguyệt Oản Oản cười lạnh, sống ở Nguyệt Ảnh lâu bảy năm qua, có nỗi đau khổ gì mà nàng chưa từng chịu qua? Nàng còn nhớ lần đầu tiên đối diện với sinh tử, nàng nhất thời mềm lòng, kiếm đâm nghiêng, nhưng người nọ lại hung hăng dùng kiếm đâm xuyên qua vai trái của nàng. Vào thời điểm đó nàng đã hiểu được, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính bản thân mình.
“Được. Ta giúp ngươi.” Nguyệt Vũ Hiên thần sắc khẽ biến, cắt ngang lời Oản Oản. Quả đúng là so với những gì Nguyệt Oản Oản đã trải qua, thích một đóa Hồng Liên trên cánh tay có gì là khổ sở đâu?
Điều hắn lo lắng không phải là chuyện nàng sẽ phải chịu đau đớn, mà là hắn biết, đóa Hồng Liên này thích lên, Oản Oản sẽ không thoát khỏi vận mệnh là Yêu liên mị hoặc chúng sinh.
Cây trâm hung hăng đâm vào da thịt mịn màng, trên tay truyền đến từng trận đau đớn, dòng máu đỏ tươi chảy xuống cổ tay trắng muốt… Vết thương càng lúc càng đau, giống như bị lửa nóng thiêu đốt vậy. Nguyệt Oản Oản nhíu nhíu mày, nhưng trên khóe miệng vẫn giữ nguyên nét cười.
Thích xong, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi, chóp mũi cùng trán đều lấm tấm những giọt mồ hôi li ti. Nhưng đóa Hồng Liên được thích trên cánh tay lại khiến nàng vô cùng hài lòng, giống hệt đóa Hồng Liên trước đây. Đóa hoa trông sống động dị thường, còn vương máu chưa khô, nổi bật trên cánh tay trắng nõn như bạch ngọc của Nguyệt Oản Oản, có vẻ yêu diễm mị hoặc vô cùng, quả thật đúng là Yêu liên hoặc thế!
Nguyệt Oản Oản nhìn Nguyệt Vũ Hiên, nhẹ nhàng cười mà nói, “Vũ Hiên thích thật sự là rất đẹp. Ta cũng có việc, phải đi trước đây.”
Nguyệt Vũ Hiên nhìn dáng hình phiêu dật như tiên nữ của Nguyệt Oản Oản rời đi, hắn chậm rãi nhìn hai tay của mình. Tay phải ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ. Thần sắc bất đắc dĩ, mãi không thể nói lên lời. Oản Oản, ngươi cũng biết ngươi đau một, lòng ta sẽ đau mười, vậy mà vẫn nhẫn tâm như thế!
“Oản Oản a, ta nên bắt ngươi làm gì bây giờ?” Nhìn theo bóng dáng của Nguyệt Oản Oản xa dần, Vũ Hiên lẩm bẩm nói. Gương mặt hắn đã không còn vẻ bất cần đời, ngược lại là trầm tư vô hạn.
Chợt như nhớ ra điều gì, hắn lại lập tức trưng ra nụ cười thô bỉ, hướng tới Oản Oản kêu lớn trước khi rời đi: “Oản Oản mỹ nhân, đằng này a.”
Trên thạch bàn trong lương đình, một bình sứ màu trắng lẳng lặng nằm lại đó. Chiếc bình giống như hắn vậy, chỉ dành riêng cho nàng, luôn muốn xoa dịu mọi nỗi đau của nàng khi nàng cần.
(PTT: chắc là bình thương dược)
—————————————
—————————————
Màn đêm buông xuống. Vầng trăng tròn vành vạnh treo cao, ánh trăng phủ lên vạn vật một lớp màng bàng bạc kì bí.
Nguyệt Oản Oản một thân Nguyệt Nha áo bào, mái tóc đen nhánh, dài mượt đổ xuống hai vai như một thác nước xinh đẹp, lấp lánh ánh trăng. Nàng đứng lẳng lặng trong màn đêm, giống như hòa cùng ánh trắng kì bí kia vậy. Làn da sáng mịn như bạch ngọc tỏa ra một tầng quang mang dìu dịu mê hoặc. Dung mạo tuyệt sắc, không bút mực nào có thể tả xiết, khiến cho Hằng Nga tiên tử cũng phải âm thầm ghen tỵ. Hàng mi liễu vừa cong vừa dài ôm lấy đôi mắt đen láy động lòng người. Sóng mắt vừa chuyển, vạn vật đều thất sắc.
Nàng đứng đó, vẻ đẹp tuyệt trần khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng gương mặt nàng lúc này lại lạnh như băng. Khóe môi vẽ ra một nụ cười đầy mị hoặc, nụ cười của thần chết.
Theo ánh nhìn của nàng, xa xa là một nam tử hai tay ôm hai nữ tử. Hắn là ai? Hắn chính là mục tiêu của nàng đêm nay, Phó Kiền Lăng, cao thủ bài danh thứ sáu trên giang hồ hắc đạo bảng.
Người này khuôn mặt xấu xí kì thật cũng không đáng nói đến, dù sao dung mạo là do trời, hắn không quyết định được gương mặt mình. Nhưng Phó Kiền Lăng lại ỷ võ công cao cường, không có chuyện ác tày đình nào mà hắn chưa từng làm qua, bản tính lại dâm ô háo sắc, thường xuyên chiếm đoạt cưỡng bức thê thiếp của người khác. Hung danh và sự trơ trẽn, bỉ ổi của hắn trên giang hồ không ai là không biết, đời đời bị người ta phỉ nhổ, khinh ghét.
Trước đó, Nguyệt Oản Oản đã nhận lời ủy thác của phú hào Giang Nam – Bùi Miên, nhận giết chết Phó Kiền Lăng với thù lao vạn kim.
Cảm nhận được sát ý, Phó Kiền Lăng cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên, nhưng chỉ thấy Nguyệt Oản Oản tuyệt sắc lăng không đứng đó. Bản tính háo sắc trỗi dậy, sự cảnh giác trên gương mặt rỗ chằng chịt xấu xí của hắn liền biến thành vẻ thất thần, say mê đắm đuối, khóe miệng chảy cả nước dãi. Hắn làm bộ tiêu sái nháy mắt mất cái, cử chỉ khiến người ta buồn nôn, rồi dùng cái chất giọng đểu cáng dâm ô nói: “Hắc hắc…Tiểu mỹ nhân a, đến đây bồi đại gia ta một chén, đêm nay ta sẽ cho người sung sướng… Hắc hắc…”
Chứng kiến bộ dạng chó má xấu xí cực điểm của hắn, Nguyệt Oản Oản cười lạnh, sát khí dâng trào càng thêm mãnh liệt. Dường như sợ tiếp túc dây dưa với hạng người này sẽ bẩn tai mình, Nguyệt Oản Oản lạnh lùng nói: “Huyết Nguyệt các.”
Huyết Nguyệt các là tổ chức sát thủ. Ra giá tiền cao, liền đoạt được tính mạng người muốn giết. Nhưng Huyết Nguyệt các cũng có quy củ là không động đến tính mạng của người trong Hoàng tộc, những người quyền quý, có danh vọng cao. Quy định này cũng là vì bảo vệ cho sự hòa bình giữa triều đình cùng nhân sĩ giang hồ.
“Huyết Nguyệt các? Chẳng lẽ Huyết Nguyệt các quả thật hết người rồi sao? Tìm một tiểu mỹ nhân hơn mười tuổi đến giết ta? Đừng quên sát thủ Vô Ngân bài danh đệ nhất trong Huyết Nguyệt các còn thua trong tay ta a. Biết không đánh lại ta nên tìm một mỹ nhân đến hầu hạ ta sao?” Phó Kiền Lăng dù sao cũng không phải kẻ ngốc, nghe Oản Oản nói, hắn cũng biết rằng nàng đến để giết hắn. Nhưng một tiểu cô nương hơn mười tuổi có thể làm được gì hắn cơ chứ? Nghĩ vậy, hắn khinh thường tiếp tục ôm ấp hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh, ánh mắt thậm chí còn lóe lên một tia dâm ô nhìn Nguyệt Oản Oản.
Nguyệt Oản Oản khóe miệng ý cười càng lạnh, ánh mắt châm biếm, cuồng ngạo nói: “Vậy thì phải xem xem ngươi có còn mạng mà thưởng thức mỹ nhân không đã nga.”
Nàng chậm rãi lấy ra vũ khí của mình, Huyết Nguyệt đao. Thanh đao cong cong hình lưỡi liềm, toàn thân đao đỏ rực, sát khí tầng tầng khiến người ta không rét mà run. Tương truyền thanh đao này đã giết rất nhiều người, toàn thân nhiễm vô số máu huyết mà dần chuyển sang sắc đỏ trùng trùng sát khí như vậy.
Phó Kiền Lăng vốn đang đắc ý khinh thường Nguyệt Oản Oản, vừa nhìn thấy Huyết Nguyệt đao, sắc mặt liền đại biến. Hắn ngưng trọng đứng lên, đẩy hai nử tử trong lòng ra sau, nhanh chóng rút ra thanh kiếm đeo bên người, kinh ngạc nói: “Huyết Nguyệt đao? Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà lại là Huyết Nguyệt các Các chủ – Huyết Nguyệt Oản Oản.”
Hắn chưa bao giờ cùng Nguyệt Oản Oản giao thủ, không tài nào biết được võ công của Nguyệt Oản Oản nông sâu dường nào. Nhưng đã là người lăn lộn giang hồ bao năm, hắn sao có thể không nhận ra Huyết Nguyệt đao? Mà người nắm giữ Huyết Nguyệt đao, Huyết Nguyệt các Các chủ dĩ nhiên không thể là kẻ tầm thường. Lần trước giao thủ với sát thủ đứng đầu Huyết Nguyệt các Vô Ngân, nếu không phải hắn thi triển ám chiêu may mắn đả thương Vô Ngân thì e giờ đã thi cốt vô hồn. Nữ tử dung mạo tuyệt mỹ này tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Huyết Nguyệt Các chủ, tuyệt đối không đơn giản!
Nguyệt Oản Oản không buồn để ý đến sự kinh ngạc của Phó Kiền Lăng, Huyết Nguyệt đao rời tay, bay thẳng về phía mệnh môn của hắn.
Nhìn thanh Huyết Nguyệt đao bay tới, Phó Kiền Lăng trong lòng thầm kinh hô không ổn. Đường đao nhìn như là tùy ý phóng tới, nhưng lại biến hóa khôn lường, đâm thẳng đến mệnh môn của hắn, quả thật là không cho hắn cơ hội né tránh nào, chỉ có thể đón đỡ.
Bình luận truyện