[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 39: Thiếu chủ



Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ len lỏi vào trong phòng, trong tay Nguyệt Oản Oản đang cầm mật báo về Duẫn Hữu Cẩn, vừa uống trà vừa đọc.

Nàng sẽ đối phó với một nhà Tả tướng nên phải mượn lực lượng của Duẫn Hữu Cẩn. Nàng phải vào cung, dùng bản thân thăm dò tâm tư của Duẫn Hữu Cẩn. Duẫn Hữu Cẩn ngang ngược và thông minh như vậy, nhất định không dễ dàng bị chi phối như vậy. Cho nên nàng phải hiểu rõ tâm tư hắn, phải hiểu rõ tất cả của hắn mới có thể làm hắn giúp nàng báo thù.

Duẫn Hữu Cẩn vừa mới đăng cơ không lâu, ngồi còn chưa vững, quyền thế của Tả tướng có thể nói là một tay che trời, tuy rằng trên danh nghĩa là tả hữu địa vị đều ngang nhau, song thực ra quyền thế của Tả tướng so với Ngọc Thần lớn hơn rất nhiều. Duẫn Hữu Cẩn tất nhiên sẽ không để tình thế phát triển như vậy, đối phó với Tả tướng là phải.

Vậy thì việc nàng phải làm chẳng qua là vào cung trợ giúp Duẫn Hữu Cẩn một tay. Lợi dụng tình thế, khuyên bảo Duẫn Hữu Cẩn duổi tận giết tuyệt Tả tướng. Đương nhiên muốn đứng vững gót chân trong cung còn phải có một chỗ dựa vững chắc. Người đó chính là Ngọc Thần.

Ban đầu tiếp cận tương giao với Ngọc Thần chẳng qua là vì sau này vào cung còn có chỗ dựa mà thôi. Nhưng hiện giờ đã động lòng rồi, làm thế nào mà kiềm chế.

Có lẽ là do duyên phận. Thời điểm còn nhỏ, kinh hồng thoáng qua, nàng cứu hắn, bây giờ vì báo thù tiếp cận hắn, bọn họ lúc này có ngàn vạn dây dưa, một khi liên luỵ sẽ không thể dứt bỏ.

“Oản Oản. Thiếu chủ có lệnh.” Nguyệt Hiểu Hiểu cầm tờ giấy đầy chữ đi tới. Nguyệt Vũ Hiên, từ buổi tối hôm đó cứu nàng, đúng là đã nửa tháng không thấy hắn, cũng không biết đã bốc hơi đi đâu. Hắn từ nhỏ luôn như vậy, động một tí là biến mất.

“Ngươi nhìn thấy Thiếu chủ?” Nguyệt Oản Oản cầm lấy tờ giấy từ trong tay Nguyệt Hiểu Hiểu, trên đó viết một hàng chữ: “Lệnh cho Huyết Nguyệt Oản Oản đi điều tra thân phận Khả Tiên cư chủ nhân.” Một hàng chữ kia nhìn thật ôn hoà mà thực ra che giấu lời nói sắc bén, cũng không tệ. Chữ này dường như có vài phần tương tự như của Ngọc Thần nhưng lại hoàn toàn không giống.

“Không. Buổi sáng ta dậy liền thấy tờ giấy này, ngay cả bóng người còn không nhìn được. Võ công của Thiếu chủ tất nhiên rất cao thâm.” Nguyệt Hiểu Hiểu có chút ủ rũ nói, trong mắt mơ hồ có sự ngưỡng mộ đối với Thiếu chủ.

“Sao Thiếu chủ phải điều tra chủ nhân của Khả Tiên cư?” Nguyệt Oản Oản nhìn mệnh lệnh viết trên giấy, đây cũng là lần đầu tiên vị Thiếu chủ thần bí này ra lệnh cho bọn họ.

“Không biết. Ta chỉ biết chủ nhân Khả Tiên cư này thân phận không bình thường, nhiều lần cuối cùng cũng không thể tra ra được, nhưng dường như có liên quan tới triều đình.

“Nhưng luôn là Ám Nguyệt các đi điều tra, vì sao ta phải đi?” Nguyệt Oản Oản nhíu mày nhìn tờ giấy, Thiếu chủ này đang suy tính cái gì.

“Ta cũng không rõ lắm. Ta vốn là muốn giúp ngươi điều tra, trực tiếp đi báo cáo. Nhưng thật không ngờ, chủ nhân của Khả Tiên cư này đúng là có bản lĩnh.”Nguyệt Hiểu Hiểu vẻ mặt bất đắc dĩ, hơi lo lắng nhìn Nguyệt Oản Oản nói, “Thiếu chủ đang cố ý làm khó ngươi sao?”

“Hiểu Hiểu, không cần nghĩ xấu về Thiếu chủ.” Nguyệt Oản Oản cảnh giác nói với Nguyệt Hiểu Hiểu, nếu Thiếu chủ là chủ nhân thực sự của Ảnh Nguyệt lâu, thủ đoạn tuyệt đối không tầm thường, nếu Thiếu chủ biết Hiểu Hiểu nói xấu hắn sau lưng, đương nhiên bất lợi cho Hiểu Hiểu.

“Oản Oản ngươi quá cẩn thận rồi. Hay là trước hết nghĩ xem làm thế nào đi.” Nguyệt Hiểu Hiểu đặt mông ngồi lên ghế, hai tay chống cằm có vẻ hết cách, lẩm bẩm, “ Không biết Hiên Hiên đi đâu cũng không ở Ngân Nguyệt các.

“Có thể hắn vội vàng đi gặp hồng nhân tri kỷ của hắn.” Nguyệt Oản Oản không mặn không nhạt nói, “Chủ nhân của Khả Tiên cư này, cũng không phải không có cách nào.”

“Ngươi có cách? Ngay cả Ám Nguyệt các còn không điều tra được.” Nguyệt Hiểu Hiểu vừa nghe Nguyệt Oản Oản nói có cách, lập tức tinh thần tỉnh táo, ánh mắt sáng quắc nhìn Nguyệt Oản Oản.

“Âm thầm không điều tra được, chúng ta liền đến quang minh chính đại.” Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng cười, “Ta cũng đang rất muốn đến tầng thứ tư của Khả Tiên cư xem.”

“Đúng a, sao ta lại không ngờ đến nhỉ?” Nguyệt Hiểu Hiểu nghe Nguyệt Oản Oản nói, vỗ trán một cái, cười nói, “Khó trách Thiếu chủ phái ngươi đi điều tra, biết ngươi văn võ song toàn a. Làm sao giống ta, trước võ công còn có thể gọi là tàm tạm, chữ viết còn kém xa.”

“Thiếu chủ tất nhiên có dụng ý của hắn.”Nguyệt Oản Oản nhìn bộ dáng đáng yêu của Nguyệt Hiểu Hiểu, không thể không cười, trong tay nắm chặt tờ giấy kia,thản nhiên nói.

Ngày đó ở trên đường gặp qua ánh mắt khi đi ngang qua Khả Tiên cư, tuy rằng không thấy đó là ai, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy được, hẳn là chủ nhân của Khả Tiên cư.

Chỉ là vì sao Thiếu chủ có hứng thú như thế với Khả Tiên cư. Nếu theo như lời Nguyệt Hiểu Hiểu, Khả Tiên cư có liên quan tới triều đình, mà trước khi nghĩa phụ lâm chung lại dặn dò Nguyệt HIểu HIểu thu thập bí mật của đại thần trong triều, rõ ràng là để khống chế triều thần, Thiếu chủ tất nhiên là người quyền quý trong triều.

Nhưng thông qua chữ viết có thể kết luận không phải Ngọc Thần. Vậy thì còn ai vào đây, có tâm kế như vậy, có võ công như vậy, chẳng lẽ là đương kim Hoàng thượng? Nguyệt Oản Oản bị chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Nếu Hoàng thượng chính là Thiếu chủ, thế thì Ngọc Thần có quan hệ gì với nghĩa phụ. Chỉ cảm thấy, thân phận của Thiếu chủ thật là bí ẩn.

“Ôi Hiểu Hiểu mỹ nhân Oản Oản mỹ nhân, vài ngày không gặp, có nhớ ta không?” Giọng nói mị hoặc quen thuộc của Nguyệt Vũ Hiên truyền đến.

“Hiên Hiên, ngươi còn biết về, ngươi chạy đi đâu? Cái gì mà vài ngày không thấy, rõ ràng là nửa tháng!” Nguyệt Hiểu Hiểu tức giận nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Nguyệt Vũ Hiên hỏi.

“Hiểu Hiểu mỹ nhân nhớ ta? Ta không phải đi cùng Thanh Thanh mỹ nhân sao.” Nguyệt Vũ Hiên không hề gì nói.

“Hừ, trước thì My My mỹ nhân sao, bây giời lại đổi sang Thanh Thanh mỹ nhân?” Nguyệt Hiểu Hiểu liếc mắt một cái coi thường, cũng không so đo với Nguyệt Vũ Hiên.

“A. Khối băng.” Ánh mắt Nguyệt Hiểu Hiểu đột nhiên sáng lên, nhào về phía Vô Ngân mới hoàn thành nhiệm vụ trở vể.

“Không phải ngươi còn chỉ biết khối băng của ngươi.” Nguyệt Vũ Hiên mất đi sự xem thường, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

“Ám Nguyệt các chủ.” Vô Ngân lùi lại một bước, Nguyệt Hiểu Hiểu đáng lẽ chụp được bả vai hắn, liền xấu hổ dừng lại trong không trung.

“Ngươi nhất định phải xa lánh ta sao?” Nguyệt Hiểu Hiểu ánh mắt có chút bi thương nhìn Vô Ngân, nàng luôn đối với Vô Ngân nhiệt tình khác thường, mà Vô Ngân đối với nàng cũng lạnh như băng.

“Vô Ngân không dám.” Vô Ngân cung kính nói, trong mắt đều là lạnh như băng.

“Ngươi khối băng chết tiệt này. Chẳng lẽ ngươi không biết xưng ta sao, không biết ta thích ngươi sao.” Ban đầu là nổi giận đùng đùng chất vấn, sau đó thanh âm nhỏ dần, Nguyệt Hiểu HIểu mặt đỏ bừng nhìn Vô Ngân.

“Vô Ngân không có yêu. Xin lỗi Ám Nguyệt các chủ.” Khuôn mặt Vô Ngân hơi kích động, nhưng vẫn lạnh như băng ngàn năm không thay đổi trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện